Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1150
Trời đổ mưa tuyết, không hề có dự báo trước!
Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa, Hoằng Nhất, Hoằng Lục bốn người uống đến mức hương rượu nồng nặc, dứt khoát kéo nhau ra cửa, nhìn cả vườn sương mù tuyết phủ dày đặc, có khi một trận gió thổi đến, đem bông tuyết cuốn vào trong phòng, khi chạm vào mặt người đã biến thành một giọt nước ướt át, làm người ta cảm thấy vui sướng.
Bọn Dương Phàm nói về chuyện họ đánh cầu với nhau năm đó, uống rượu với nhau ôn chuyện cũ, nói đến Tiết Hoài Nghĩa cắt tóc quy y, say rượu điên cuồng đánh Ngự Sử, thỉnh thoảng phát ra một trận cười to, có khi nói đến chút chuyện cũ làm cho người ta bi thương, lại không khỏi thổn thức thở dài, thậm chí ảm đạm rơi lệ.
Tựa như Nhược Hương hiểu được tiếng Hán, lời của mấy người bọn họ nàng đều nghe hiểu, nhưng nàng chỉ an tường mỉm cười, lẳng lặng ngồi yên ở trong góc, dịu dàng như đóa cây tường vi mới nở, từ đầu tới cuối không nói gì, chưa từng xen vào một câu, chỉ có điều khi đi lên trước thay Tiết Hoài Nghĩa lau đi vết rượu trên lồng ngực, nhìn thấy vò rượu đã cạn, liền im lặng đi lấy thêm một vò.
Cho dù bốn người men say rất đậm, nàng cũng sẽ không nói thêm vào một câu, chỉ cố gắng hầu hạ tốt, thái độ dịu ngoan khác một trời một vực với nữ tử Trung Nguyên. Dương Phàm nghe Tiết Hoài Nghĩa nói qua, vị Nhược Hương cô nương này không phải nữ nhi bình dân, chính là một cô con gái của một vị lãnh chúa ở kinh đô, có thể gặp gỡ được một người như thế, Dương Phàm tự cũng mừng thay cho ông ta.
Vô tình, tuyết càng rơi xuống càng nhiều, bốn người rượu cũng càng uống càng nhiều, bình rượu đổ lăn lóc xuống đất. Hình ảnh cuối cùng mà Dương Phàm nhớ là Hoằng Lục gối lên trên đùi của hắn, hắn thì gối lên trên bụng Hoằng Nhất, Tiết Hoài Nghĩa ở bên cạnh để hở ngực ngủ say, khò khè rung trời.
Dương Phàm mắt say lờ đờ, mơ mơ màng màng thấy Nhược Hương ôm chăn nhẹ nhàng đi tới, lần lượt thay bọn họ đắp kín, cuối cùng thay Tiết Hoài Nghĩa ôn nhu kẹp lại góc chăn, liền rón ra rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, chặn lại trận đại tuyết bên ngoài.
Hừng đông, Dương Phàm tỉnh sớm nhất, hắn thường xuyên phải sáng sớm vào triều, không thể sánh được với mấy tên hòa thượng ngồi thiền tụng kinh tiêu dao tự tại, muốn ngủ ngồi thì đi ngủ ngồi có thể ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, hắn không có phúc khí như vậy.
Dương Phàm ngồi dậy, thấy ba người Tiết Hoài Nghĩa còn nằm ngáy o..o... Bên cạnh bàn nhỏ đã có một cái siêu. Đưa tay với lấy, nước vẫn còn ấm áp, có lẽ sáng sớm Nhược Hương đưa tới, Dương Phàm rót chén nước, cảm thấy khát nước một cách khó hiểu, mở cửa phòng, một cỗ hơi thở mát mẻ liền đập vào mặt.
Trong viện như được bao lại bằng màu trắng thanh mát, tuyết rơi một đêm khiến cho toàn bộ mặt đất như phủ một lớp phấn nhung rất là đáng yêu. Dương Phàm đi giày đến hành lang, chợt nghe Cạch cạch cạch tiếng guốc gỗ, quay đầu nhìn lại Nhược Hương bưng một chậu nước ấm đang từ hành lang dài đi tới, hôm nay nàng thay đổi một thân áo Ki-mô-nô hồng nhạt, tựa như cành hoa anh đào nở rộ trong tuyết.
Nhìn thấy Dương Phàm, Nhược Hương dừng lại bước chân, hướng về hắn hạ thấp người chào:
- Ngài đã dậy rồi, mời rửa mặt.
- Vâng... Tạ ơn sư nương.
Dương Phàm khẩn trương tiếp nhận chậu nước, trở lại trong phòng rửa mặt, hắn lại ở trong sân tuyết luyện hai bài quyền, hoạt động thân thể xong ba người Tiết Hoài Nghĩa mới dậy. Tiết Hoài Nghĩa được Nhược Hương hầu hạ rửa mặt sạch sẽ, đi đến trong viện, nhìn vừa Dương Phàm cười nói:
- Nghe nói con hiện tại đã là Tứ phẩm Đại tướng quân vẫn còn thời gian luyện công sao?
Dương Phàm cười nói:
- Đệ tử là võ tướng, công phu tự nhiên không thể kém cỏi được, Tiết sư hiện tại còn tập võ không ạ?
Tiết Hoài Nghĩa sắc mặt trở nên hồng cười ha hả nói:
- Ngày thường ta chỉ huênh hoang, kỳ thật lòng ta cũng rõ ràng, võ nghệ của ta đều là khoa chân múa tay, kỹ năng đầu đường, ha ha ha, căn bản không đáng nhắc tới, không có tác dụng gì, luyện nó làm chi.
Hai người đang nói thì một nam tử mang cao quan, dung nhan gầy gò, mặc áo Ki-mô-nô từ đằng xa đi tới, thấy Tiết Hoài Nghĩa liền đứng lại, cung kính bái ông ta, nói:
- Đại hòa thượng chào buổi sáng. Đảo mắt thấy Nhược Hương từ trong phòng đi ra, hắn lại hướng sang Nhược Hương cúi người chào nói: - Phạm tẩu chào buổi sáng.
Tiết Hoài Nghĩa và Nhược Hương cũng đáp lễ lại với y, ba người này đều nói tiếng Nhật, Dương Phàm nghe không hiểu bọn họ nói cái gì nên cũng không để ý tới. Người nọ tuy rằng nhìn thấy Dương Phàm, nhưng cũng không biết thân phận của hắn, nhưng vẫn bái chào hắn rồi theo hành lang đi mất.
Tiết Hoài Nghĩa nói với Dương Phàm:
- Người này chính là Khiển Đường chấp tiết sử túc Điền chân nhân của nước Phù Tang.
Dương Phàm thầm nghĩ: “Thân là quan chấp tiết, hẳn là người quyền cao chức trọng, nhưng lại cung kính như thế với Tiết sư, xem ra lời Hoằng Lục nói không ngoa, Tiết sư ở Phù Tang thật đúng là có uy vọng. Hắn nhân thể hỏi:
- Tiết sư tính toán khi nào thì về Phù Tang?”
Tiết Hoài Nghĩa cười nói:
- Như thế nào, sốt ruột đuổi đi ta đi rồi à?
Dương Phàm nói:
- Tất nhiên không phải như thế, chỉ có điều...
Tiết Hoài Nghĩa cười nói:
- Ta biết rằng con có ý tốt vì con lo lắng cho an toàn của ta. Con yên tâm, còn có Nhược Hương, ta cũng sẽ không cố tình làm bậy, ta sẽ không chờ đến khi sứ đoàn rời đi mới đi, ngay đầu xuân, ta sẽ lên thuyền, rời bến về Phù Tang ngay.
Dương Phàm nghe xong lời này không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hắn biết rằng Khiển Đường sử này cũng không phải là đặc phái viên của triều cống. Khiển Đường sử này là sứ giả giao lưu chính trị, văn hóa, mỗi lần nhập Đường ít nhất phải nghỉ ngơi một năm, nơi nơi thăm hỏi, mua sắm, tìm hiểu phong tình Trung thổ, học tập văn hóa chế độ Trung thổ, có thu hoạch mới rời đi.
Nếu Tiết Hoài Nghĩa muốn đi cùng sứ đoàn vậy ít nhất cũng phải ở lại Trường An một năm, từ khi chuyện đến Hưng Giáo tự bị Đỗ Văn Thiên nhìn thấu, Dương Phàm liền không tin tưởng lắm chuyện giữ bí mật như vậy, tự nhiên là để Tiết Hoài Nghĩa nhanh rời đi là an toàn nhất.
Dương Phàm khẩn trương nói:
- Nếu như thế, khi sư phụ về, thuyền xe đều do đệ tử phụ trách, nhất định bảo vệ được sư phụ một đường chu toàn.
Tiết Hoài Nghĩa cũng không cần giả vờ giả vịt khách sáo, lập tức liền sảng khoái đáp ứng. Dương Phàm, Tiết Hoài Nghĩa và Hoằng Nhất, Hoằng Lục cùng nhau ăn sáng, ước định thường xuyên tới thăm, lúc này mới cáo từ rời đi.
Dương Phàm ra Đại Vân tự, chuyển lên đường Chu Tước, chỉ thấy trên đường trắng xoá, rất nhiều người đang dọn dẹp tuyết đọng trên đường, trên đường còn rất nhiều tuyết còn không kịp dọn dẹp, nhưng đã sớm có người đi lại nườm nượp. Hắn mang theo thị vệ giục ngựa mà đi. Hôm nay không phải lâm triều, hắn muốn trực tiếp trở về phường Long Khánh, đi tới một con đường chợt thấy một đội binh lính hộ tống một đội ngũ lạc đà từ đằng xa đi tới, chật ních cả con đường. Dương Phàm giục ngựa tránh ở dưới mái hiên một nhà dân, nhìn đội ngũ khổng lồ đi qua.
Đội ngũ này ước chừng trên dưới hai trăm người hơn nửa đoàn người là lạc đà chuyên chở những kiện hàng trên vai, vừa thấy đã biết là những người từ phương xa tới. Theo kiểu dáng trang phục của những người cưỡi ngựa và lạc đà, hẳn là người Đột Quyết, bọn họ có quan binh hộ tống, vậy thì chắc chắn không phải là thương nhân, cho nên Dương Phàm đặc biệt chú ý đến.
Dưới mái hiên giắt từng lớp băng lạnh, như một thanh kiếm sắc bén, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh, Dương Phàm nhìn xuyên qua những tầng cột băng nhỏ dày đặc liếc mắt liền thấy một đạo quan phiên trên chiếc xe có viết bằng chữ Hán và chữ Đột Quyết. Chờ đến khi thấy rõ văn tự phía trên, trong lòng Dương Phàm chấn động: Sứ giả Đột Quyết hòa thân rốt cuộc đã tới.
*********
Đột Quyết so với Thổ Phiên thật sự còn vô lại hơn ba phần. Thổ Phiên tựa như một thanh niên trai tráng ỷ vào sức mạnh mà đùa giỡn, mà Đột Quyết lại là một lưu manh có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Khi thế không bằng người, Mặc Xuyết có thể mặt dày chủ động yêu cầu làm con nuôi Võ Tắc Thiên, vừa thấy có cơ hội chuộc lợi, hắn lập tức có thể trở mặt, không có chút nào thèm quan tâm danh dự và thể diện một quốc gia.
Đến vào thời điểm này, Thổ Phiên ít nhất là trước hòa thân yêu cầu ưu đãi, nếu không thể lấy việc hòa thân để kéo dài thời gian, lúc này mới nói đến vũ lực. Đột Quyết lại là đánh trước nói sau, bất kể thắng bại, hắn đều mặt dày đến đòi hỏi điều kiện tốt.
Triều đình Đại Chu thật sự căm hận Đột Quyết còn hơn cả Thổ Phiên, nhưng trong tình thế này lại không thể không tiếp đãi sứ đoàn hòa thân của Đột Quyết, Võ Tắc Thiên đành phải lấy lễ tiết của lễ bộ làm lí do, trước kéo dài thời gian ba ngày, cuối cùng mới mời bọn họ lên kim điện, truyền dâng quốc thư.
Thú vị chính là, lần này bất kể là phái nào cũng đều mãnh liệt phản đối cùng Đột Quyết hòa thân, sứ thần Đột Quyết vừa mới dâng lên quốc thư nói rõ ý đồ đến, cho thấy ý đồ hòa thân, cả triều văn võ liền hợp nhau tấn công
Sau khi Võ Tắc Thiên dời đô về Trường An, Trương Giản Chi vừa mới được bổ nhiệm là Thu quan Thị lang dẫn đầu ra quân, cao giọng nói:
- Thần phản đối! Từ xưa đến nay chưa từng có thân vương Trung Quốc nạp nữ nhân quốc gia khác làm chính phi, huống chi là Hoàng thái tôn, tương lai mẫu nghi thiên hạ chẳng lẽ có thể là một người Hồ sao? Bệ hạ tuyệt đối không thể đáp ứng, đây là vô cùng nhục nhã đấy!
Đúng như lời của Trương Giản Chi, trong suy nghĩ của Võ Tắc Thiên cũng không phải quá chào đón điều ấy. Nhưng cái gọi là điều vô cùng nhục nhã ấy, tự thời Hán tới nay, vương triều Trung Nguyên tặng rất nhiều Công chúa cho ngoại quốc, sao không thấy ai nói là nhục nhã chứ? Khi Đại Đường đưa Văn Thành công chúa hòa thân, sao y không nhảy ra nói đó là nỗi nhục của đất nước chứ? Không ngờ người ta muốn đem con gái gả đến liền biến thành chúng ta bị sĩ nhục, ý niệm nam tôn nữ ti cổ hủ vẫn còn thật nghiêm trọng. Lại còn nữ nhân ngoại quốc, cái gì là nữ nhân ngoại quốc, huyết thống hoàng tông Lý Đường rất thuần khiết sao, vậy trước kia Thất tông ngũ tính và những nhà giàu có nhà cao cửa rộng vẫn tự coi mình là người Hán chính thống lại còn dám khinh bỉ cả hoàng thất.
Tuy nhiên, Võ Tắc Thiên cũng biết Đột Quyết so với Thổ Phiên càng không có quốc cách, lật lọng giống như là đánh rắm, cùng Đột Quyết hòa thân cũng không giúp gì cho việc giảm bớt thế cục hai nước, chỉ cần có cơ hội thừa dịp, Mặc Xuyết tuyệt đối sẽ lấy tốc độ nhanh nhất đến cắn một miếng, hơn nữa lần trước bà cho cháu trai Võ Diên Tú hòa thân Đột Quyết, lại bị Mặc Xuyết tạm giữ đến nay, nỗi tức giận này bà còn chưa nguôi ngoai đâu.
Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa, Hoằng Nhất, Hoằng Lục bốn người uống đến mức hương rượu nồng nặc, dứt khoát kéo nhau ra cửa, nhìn cả vườn sương mù tuyết phủ dày đặc, có khi một trận gió thổi đến, đem bông tuyết cuốn vào trong phòng, khi chạm vào mặt người đã biến thành một giọt nước ướt át, làm người ta cảm thấy vui sướng.
Bọn Dương Phàm nói về chuyện họ đánh cầu với nhau năm đó, uống rượu với nhau ôn chuyện cũ, nói đến Tiết Hoài Nghĩa cắt tóc quy y, say rượu điên cuồng đánh Ngự Sử, thỉnh thoảng phát ra một trận cười to, có khi nói đến chút chuyện cũ làm cho người ta bi thương, lại không khỏi thổn thức thở dài, thậm chí ảm đạm rơi lệ.
Tựa như Nhược Hương hiểu được tiếng Hán, lời của mấy người bọn họ nàng đều nghe hiểu, nhưng nàng chỉ an tường mỉm cười, lẳng lặng ngồi yên ở trong góc, dịu dàng như đóa cây tường vi mới nở, từ đầu tới cuối không nói gì, chưa từng xen vào một câu, chỉ có điều khi đi lên trước thay Tiết Hoài Nghĩa lau đi vết rượu trên lồng ngực, nhìn thấy vò rượu đã cạn, liền im lặng đi lấy thêm một vò.
Cho dù bốn người men say rất đậm, nàng cũng sẽ không nói thêm vào một câu, chỉ cố gắng hầu hạ tốt, thái độ dịu ngoan khác một trời một vực với nữ tử Trung Nguyên. Dương Phàm nghe Tiết Hoài Nghĩa nói qua, vị Nhược Hương cô nương này không phải nữ nhi bình dân, chính là một cô con gái của một vị lãnh chúa ở kinh đô, có thể gặp gỡ được một người như thế, Dương Phàm tự cũng mừng thay cho ông ta.
Vô tình, tuyết càng rơi xuống càng nhiều, bốn người rượu cũng càng uống càng nhiều, bình rượu đổ lăn lóc xuống đất. Hình ảnh cuối cùng mà Dương Phàm nhớ là Hoằng Lục gối lên trên đùi của hắn, hắn thì gối lên trên bụng Hoằng Nhất, Tiết Hoài Nghĩa ở bên cạnh để hở ngực ngủ say, khò khè rung trời.
Dương Phàm mắt say lờ đờ, mơ mơ màng màng thấy Nhược Hương ôm chăn nhẹ nhàng đi tới, lần lượt thay bọn họ đắp kín, cuối cùng thay Tiết Hoài Nghĩa ôn nhu kẹp lại góc chăn, liền rón ra rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, chặn lại trận đại tuyết bên ngoài.
Hừng đông, Dương Phàm tỉnh sớm nhất, hắn thường xuyên phải sáng sớm vào triều, không thể sánh được với mấy tên hòa thượng ngồi thiền tụng kinh tiêu dao tự tại, muốn ngủ ngồi thì đi ngủ ngồi có thể ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, hắn không có phúc khí như vậy.
Dương Phàm ngồi dậy, thấy ba người Tiết Hoài Nghĩa còn nằm ngáy o..o... Bên cạnh bàn nhỏ đã có một cái siêu. Đưa tay với lấy, nước vẫn còn ấm áp, có lẽ sáng sớm Nhược Hương đưa tới, Dương Phàm rót chén nước, cảm thấy khát nước một cách khó hiểu, mở cửa phòng, một cỗ hơi thở mát mẻ liền đập vào mặt.
Trong viện như được bao lại bằng màu trắng thanh mát, tuyết rơi một đêm khiến cho toàn bộ mặt đất như phủ một lớp phấn nhung rất là đáng yêu. Dương Phàm đi giày đến hành lang, chợt nghe Cạch cạch cạch tiếng guốc gỗ, quay đầu nhìn lại Nhược Hương bưng một chậu nước ấm đang từ hành lang dài đi tới, hôm nay nàng thay đổi một thân áo Ki-mô-nô hồng nhạt, tựa như cành hoa anh đào nở rộ trong tuyết.
Nhìn thấy Dương Phàm, Nhược Hương dừng lại bước chân, hướng về hắn hạ thấp người chào:
- Ngài đã dậy rồi, mời rửa mặt.
- Vâng... Tạ ơn sư nương.
Dương Phàm khẩn trương tiếp nhận chậu nước, trở lại trong phòng rửa mặt, hắn lại ở trong sân tuyết luyện hai bài quyền, hoạt động thân thể xong ba người Tiết Hoài Nghĩa mới dậy. Tiết Hoài Nghĩa được Nhược Hương hầu hạ rửa mặt sạch sẽ, đi đến trong viện, nhìn vừa Dương Phàm cười nói:
- Nghe nói con hiện tại đã là Tứ phẩm Đại tướng quân vẫn còn thời gian luyện công sao?
Dương Phàm cười nói:
- Đệ tử là võ tướng, công phu tự nhiên không thể kém cỏi được, Tiết sư hiện tại còn tập võ không ạ?
Tiết Hoài Nghĩa sắc mặt trở nên hồng cười ha hả nói:
- Ngày thường ta chỉ huênh hoang, kỳ thật lòng ta cũng rõ ràng, võ nghệ của ta đều là khoa chân múa tay, kỹ năng đầu đường, ha ha ha, căn bản không đáng nhắc tới, không có tác dụng gì, luyện nó làm chi.
Hai người đang nói thì một nam tử mang cao quan, dung nhan gầy gò, mặc áo Ki-mô-nô từ đằng xa đi tới, thấy Tiết Hoài Nghĩa liền đứng lại, cung kính bái ông ta, nói:
- Đại hòa thượng chào buổi sáng. Đảo mắt thấy Nhược Hương từ trong phòng đi ra, hắn lại hướng sang Nhược Hương cúi người chào nói: - Phạm tẩu chào buổi sáng.
Tiết Hoài Nghĩa và Nhược Hương cũng đáp lễ lại với y, ba người này đều nói tiếng Nhật, Dương Phàm nghe không hiểu bọn họ nói cái gì nên cũng không để ý tới. Người nọ tuy rằng nhìn thấy Dương Phàm, nhưng cũng không biết thân phận của hắn, nhưng vẫn bái chào hắn rồi theo hành lang đi mất.
Tiết Hoài Nghĩa nói với Dương Phàm:
- Người này chính là Khiển Đường chấp tiết sử túc Điền chân nhân của nước Phù Tang.
Dương Phàm thầm nghĩ: “Thân là quan chấp tiết, hẳn là người quyền cao chức trọng, nhưng lại cung kính như thế với Tiết sư, xem ra lời Hoằng Lục nói không ngoa, Tiết sư ở Phù Tang thật đúng là có uy vọng. Hắn nhân thể hỏi:
- Tiết sư tính toán khi nào thì về Phù Tang?”
Tiết Hoài Nghĩa cười nói:
- Như thế nào, sốt ruột đuổi đi ta đi rồi à?
Dương Phàm nói:
- Tất nhiên không phải như thế, chỉ có điều...
Tiết Hoài Nghĩa cười nói:
- Ta biết rằng con có ý tốt vì con lo lắng cho an toàn của ta. Con yên tâm, còn có Nhược Hương, ta cũng sẽ không cố tình làm bậy, ta sẽ không chờ đến khi sứ đoàn rời đi mới đi, ngay đầu xuân, ta sẽ lên thuyền, rời bến về Phù Tang ngay.
Dương Phàm nghe xong lời này không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hắn biết rằng Khiển Đường sử này cũng không phải là đặc phái viên của triều cống. Khiển Đường sử này là sứ giả giao lưu chính trị, văn hóa, mỗi lần nhập Đường ít nhất phải nghỉ ngơi một năm, nơi nơi thăm hỏi, mua sắm, tìm hiểu phong tình Trung thổ, học tập văn hóa chế độ Trung thổ, có thu hoạch mới rời đi.
Nếu Tiết Hoài Nghĩa muốn đi cùng sứ đoàn vậy ít nhất cũng phải ở lại Trường An một năm, từ khi chuyện đến Hưng Giáo tự bị Đỗ Văn Thiên nhìn thấu, Dương Phàm liền không tin tưởng lắm chuyện giữ bí mật như vậy, tự nhiên là để Tiết Hoài Nghĩa nhanh rời đi là an toàn nhất.
Dương Phàm khẩn trương nói:
- Nếu như thế, khi sư phụ về, thuyền xe đều do đệ tử phụ trách, nhất định bảo vệ được sư phụ một đường chu toàn.
Tiết Hoài Nghĩa cũng không cần giả vờ giả vịt khách sáo, lập tức liền sảng khoái đáp ứng. Dương Phàm, Tiết Hoài Nghĩa và Hoằng Nhất, Hoằng Lục cùng nhau ăn sáng, ước định thường xuyên tới thăm, lúc này mới cáo từ rời đi.
Dương Phàm ra Đại Vân tự, chuyển lên đường Chu Tước, chỉ thấy trên đường trắng xoá, rất nhiều người đang dọn dẹp tuyết đọng trên đường, trên đường còn rất nhiều tuyết còn không kịp dọn dẹp, nhưng đã sớm có người đi lại nườm nượp. Hắn mang theo thị vệ giục ngựa mà đi. Hôm nay không phải lâm triều, hắn muốn trực tiếp trở về phường Long Khánh, đi tới một con đường chợt thấy một đội binh lính hộ tống một đội ngũ lạc đà từ đằng xa đi tới, chật ních cả con đường. Dương Phàm giục ngựa tránh ở dưới mái hiên một nhà dân, nhìn đội ngũ khổng lồ đi qua.
Đội ngũ này ước chừng trên dưới hai trăm người hơn nửa đoàn người là lạc đà chuyên chở những kiện hàng trên vai, vừa thấy đã biết là những người từ phương xa tới. Theo kiểu dáng trang phục của những người cưỡi ngựa và lạc đà, hẳn là người Đột Quyết, bọn họ có quan binh hộ tống, vậy thì chắc chắn không phải là thương nhân, cho nên Dương Phàm đặc biệt chú ý đến.
Dưới mái hiên giắt từng lớp băng lạnh, như một thanh kiếm sắc bén, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh, Dương Phàm nhìn xuyên qua những tầng cột băng nhỏ dày đặc liếc mắt liền thấy một đạo quan phiên trên chiếc xe có viết bằng chữ Hán và chữ Đột Quyết. Chờ đến khi thấy rõ văn tự phía trên, trong lòng Dương Phàm chấn động: Sứ giả Đột Quyết hòa thân rốt cuộc đã tới.
*********
Đột Quyết so với Thổ Phiên thật sự còn vô lại hơn ba phần. Thổ Phiên tựa như một thanh niên trai tráng ỷ vào sức mạnh mà đùa giỡn, mà Đột Quyết lại là một lưu manh có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Khi thế không bằng người, Mặc Xuyết có thể mặt dày chủ động yêu cầu làm con nuôi Võ Tắc Thiên, vừa thấy có cơ hội chuộc lợi, hắn lập tức có thể trở mặt, không có chút nào thèm quan tâm danh dự và thể diện một quốc gia.
Đến vào thời điểm này, Thổ Phiên ít nhất là trước hòa thân yêu cầu ưu đãi, nếu không thể lấy việc hòa thân để kéo dài thời gian, lúc này mới nói đến vũ lực. Đột Quyết lại là đánh trước nói sau, bất kể thắng bại, hắn đều mặt dày đến đòi hỏi điều kiện tốt.
Triều đình Đại Chu thật sự căm hận Đột Quyết còn hơn cả Thổ Phiên, nhưng trong tình thế này lại không thể không tiếp đãi sứ đoàn hòa thân của Đột Quyết, Võ Tắc Thiên đành phải lấy lễ tiết của lễ bộ làm lí do, trước kéo dài thời gian ba ngày, cuối cùng mới mời bọn họ lên kim điện, truyền dâng quốc thư.
Thú vị chính là, lần này bất kể là phái nào cũng đều mãnh liệt phản đối cùng Đột Quyết hòa thân, sứ thần Đột Quyết vừa mới dâng lên quốc thư nói rõ ý đồ đến, cho thấy ý đồ hòa thân, cả triều văn võ liền hợp nhau tấn công
Sau khi Võ Tắc Thiên dời đô về Trường An, Trương Giản Chi vừa mới được bổ nhiệm là Thu quan Thị lang dẫn đầu ra quân, cao giọng nói:
- Thần phản đối! Từ xưa đến nay chưa từng có thân vương Trung Quốc nạp nữ nhân quốc gia khác làm chính phi, huống chi là Hoàng thái tôn, tương lai mẫu nghi thiên hạ chẳng lẽ có thể là một người Hồ sao? Bệ hạ tuyệt đối không thể đáp ứng, đây là vô cùng nhục nhã đấy!
Đúng như lời của Trương Giản Chi, trong suy nghĩ của Võ Tắc Thiên cũng không phải quá chào đón điều ấy. Nhưng cái gọi là điều vô cùng nhục nhã ấy, tự thời Hán tới nay, vương triều Trung Nguyên tặng rất nhiều Công chúa cho ngoại quốc, sao không thấy ai nói là nhục nhã chứ? Khi Đại Đường đưa Văn Thành công chúa hòa thân, sao y không nhảy ra nói đó là nỗi nhục của đất nước chứ? Không ngờ người ta muốn đem con gái gả đến liền biến thành chúng ta bị sĩ nhục, ý niệm nam tôn nữ ti cổ hủ vẫn còn thật nghiêm trọng. Lại còn nữ nhân ngoại quốc, cái gì là nữ nhân ngoại quốc, huyết thống hoàng tông Lý Đường rất thuần khiết sao, vậy trước kia Thất tông ngũ tính và những nhà giàu có nhà cao cửa rộng vẫn tự coi mình là người Hán chính thống lại còn dám khinh bỉ cả hoàng thất.
Tuy nhiên, Võ Tắc Thiên cũng biết Đột Quyết so với Thổ Phiên càng không có quốc cách, lật lọng giống như là đánh rắm, cùng Đột Quyết hòa thân cũng không giúp gì cho việc giảm bớt thế cục hai nước, chỉ cần có cơ hội thừa dịp, Mặc Xuyết tuyệt đối sẽ lấy tốc độ nhanh nhất đến cắn một miếng, hơn nữa lần trước bà cho cháu trai Võ Diên Tú hòa thân Đột Quyết, lại bị Mặc Xuyết tạm giữ đến nay, nỗi tức giận này bà còn chưa nguôi ngoai đâu.
Bình luận facebook