Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1185
Phía Bắc thành Trường An là nơi đóng quân của chư vệ cấm quân, trong Chư vệ thì Tả Hữu Lâm vệ gần Huyền Vũ Môn nhất, phía trước bọn họ, còn có Thiên kỵ doanh.
Bóng đêm thâm trầm, Võ Lâm Vệ Tư Mã Mẫn Ung Bá tuần doanh trở về, tháo bộ đao quăng lên bàn, liền chắp hai tay từ từ bước đi thong thả, dường như có chút bất an. Tướng quân Võ Lâm vệ Vương Đại Cương theo Mẫn Tư Mã tuần doanh trở về đương ngáp, muốn vào trướng ngủ thấy bộ dạng y như vậy, không khỏi khó hiểu, hỏi:
- Mẫn Tư Mã, ngài có tâm sự sao?
Mẫn Ung Bá gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói:
- Bóng đêm càng sâu rồi, nhưng đại tướng vẫn chưa về doanh.
Vương Đại Cương cười nói:
- Không phải nói Hà Nội Vương có lời mời đến Kim Ngô Vệ rồi sao, nói không chừng huynh đệ họ lúc này đang ngồi uống rượu đàm đạo, có thể đêm nay không về, ngài lo gì chứ.
.
Mẫn Ung Bá nói:
- Không thể nào, Đại tướng quân từ trước đến nay không mê rượu.
Hơn nữa, ngươi cũng biết đại tướng quân là người từ trước đến nay không buông thả khi đang làm việc quân, sao có thể đến một lời giải thích cũng không có? Coi như ông ấy không về đi, thì cũng nên cử thân binh về báo một tiếng chứ.
Vương Đại Cương vẫn không đồng ý, nói:
- Ngài đó, ai có thể gây bất lợi cho đại tướng quân chứ? Lại nói, chỗ đại tướng quân đến là Kim Ngô Vệ cũng đều là địa bàn của Võ gia.
Mẫn Ung Bá hừ một tiếng, nói:
- Huynh đệ tương tàn đâu phải chuyện hiếm thấy?
Nói ra lời này, y cũng thấy không thỏa đáng, lời này như có ý ấm chỉ Võ gia không hòa hợp, y liền ho một tiếng, vẫy tay về phía Vương Đại Cương.
Vương Đại Cương đến trước mặt y, Mẫn Ung Bá hạ giọng nói:
- Mấy ngày trước, bệ hạ đã hạ một mật chiếu cho đại tướng quân, căn dặn ông ta tăng cường đề phòng trong cung, đặc biệt là trong khoảng thời gian tới Thiên Ngưu Vệ thay quân trong cung thành, nếu không ngươi cho rằng tại sao đại tướng quân ngày nào cũng đến cung thành dò xét?
Vương Đại Cương giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Sao lại có chuyện này?
Vì Vương Đại Cương cũng là tâm phúc của Võ Du Nghi nên nói đến đây, Mẫn Ung Bá cũng không giấu gã nữa, bèn nói:
- Đúng vậy, đại tướng quân luôn luôn trung thành và tận tâm với bệ hạ, tuân theo ý chỉ của bệ hạ chưa bao giờ dám trái lời, ngươi nghĩ tại sao ông ta lại tự nhiên bỏ đi, bỏ nhiệm vụ tuần thành mà không nói gì với chúng ta không? Trong lòng ta thấy bất an.
Vương Đại Cương là một võ tướng thuần túy, đánh giặc tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng việc đấu đá nhau thì gã không rành rồi, gã gãi đầu khó xử mà nói:
- Vậy… chúng ta nên làm gì?
Mẫn Ung Bá suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
- Việc đại tướng quân có mật chiếu, chỉ giải thích với ta, nghe đại tướng quân nói, trong kinh gần đây có vẻ không yên ổn. Ta là cẩn tắc vô áy náy thôi. Ta nghĩ thế này, một đội nhân mã do ta chỉ đạo thay đại tướng quân đi tuần tra cung thành. Ngươi đến Kim Ngô Vệ một chuyến, Đại tướng quân nếu không có chuyện gì thì cũng sẽ không trách cứ gì chúng ta nhiều chuyện.
Vương Đại Cương dù đã mệt nhưng Mẫn Ung Bá nói vậy, gã cũng chỉ đáp ứng. Hai người lập tức chỉnh tân binh, Vương Đại Cương mang hơn hai mươi thuộc hạ, Mẫn Ung Bá mang theo một trăm người, phi ngựa ra khỏi viên môn.
Hai đội nhân mã phi ra viên môn, hai trăm dặm phía trước mỗi người một ngả, một Nam một Bắc chia nhau hành động, trong đêm tối đột nhiên vang lên một tiếng sắc bén rít gào trong không trung, rõ ràng là tiếng cây tên, hai người ko bảo nhau cùng ghìm chặt chiến mã, trong lòng đầy ngạc nhiên nghi ngờ.
Lúc này, trong cánh đồng tuyết đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã, vì ánh tuyết phản chiếu, nên trong đêm không đến mức tối đen như mực không thấy gì, họ có thể nhìn rõ bóng người kia, một màn đen ngòm, nhất thời đếm không rõ.
Đối phương đã dùng tên kêu, hiển nhiên là không sợ bại lộ hành tung, Mẫn Ung Bá và Vương Đại Cương thật sự nghĩ không ra cổng doanh trại có thể xảy ra chuyện gì. Mẫn Ung Bá hạ giọng ra hiệu một thị vêệ trở về doanh báo tin, còn mình thì dẫn dắt chúng kỵ đứng ở đó tìm hiểu làm rõ.
Trong đêm truyền tới một tiếng ngông ngênh sang sảng:
- Ha ha, chư vị huynh đệ của Tả Vũ Lâm, đêm hôm khuya khoắt này còn muốn đi đâu.
Mẫn Ung Bá nghe tiếng người đó quen quen, nhất thời không nghĩ ra là ai, liền lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người nọ cười vang ha ha, trong tiếng cười sau lưng Mẫn Ung Bá đột nhiên truyền lại một tiếng kêu đau đớn, Mẫn Ung Bá quay đầu lại, tên thị vệ được y dặn trở về doanh báo tin vừa cưỡi ngựa rời khỏi đoàn liền từ ngựa ngã xuống, gần gã đó không bóng người, rõ ràng là bị vũ khí tên nỏ công kích.
Lập tức, trong đống tuyết phía sau bọn họ cũng có một loạt bóng người đột ngột nhô lên từ mặt đất, đi bước một đến gần bọn họ. Thuộc hạ của Mẫn Ung Bá bắt đầu thấy lo lắng, ngựa của Mẫn Ung Bá cuống lên quay quay hai vòng, Mẫn Ung Bá vỗ nhẹ bờm ngựa, vuốt nhẹ chiến mã, trầm giọng nói:
- Không được làm loạn, yên lặng nào!
Mẫn Ung Bá cảm thấy không ổn, nhưng y rõ ràng đã bị bao vây, đám người trước mặt đều là mang giáo lớn, đội ngũ chỉnh tề, dù nhìn không rõ nhưng qua động tác thân hình của chúng thì rõ ràng đều là quân nỏ.
Theo quan sát, với khoảng cách này, đội của Mẫn Ung Bá chỉ có thời gian một lần tăng tốc xung phong, nhưng hiện tại đối với họ mà nói, có quá nhiều điều bất lợi. Một là đêm khuya, hơn nữa khắp nơi là tuyết dày đặc, dồn toàn lực tiến lên cũng không thể nhanh được. Hai là họ chỉ mang theo đoản khí, đối phương không phải là trường thương thì cũng là cung lớn nỏ cứng, nếu họ xông lên thì cũng không thể đánh lại được.
Hơn nữa, những người này dù có địch ý, nhưng y có nghĩ đến tình huống xấu nhất cũng không thấy đối phương hạ sát thủ, cho nên cũng nảy sinh dũng khí liều chết đánh cược một lần, đến lúc này song phương càng lúc càng gần nhau, đợi cho thương kích binh của đối phương tới gần, họ đã mất đi khoảng cách để gia tốc ngựa, lại càng không có ý nghĩ động thủ.
Bên đối phương đứng lại, chỉ có một tên tướng đeo dao một mình xông lên, khi gã đến gần, Mẫn Ung Bá mới nhìn thấy rõ, người này chính là Hữu Võ Lâm tướng quân Dã Hô Lợi, con rể của Hữu Võ Lâm tướng quân Lý Đa Tộ. Mẫn Ung Bá nghĩ đến mật chỉ Võ đại tướng quân đã nhận, sắc mặt dần tái xanh, nói:
- Dã Hô Lợi tướng quân, các người đang làm gì vậy?
Dã Hô Lợi vuốt bao gươm như thể không có chuyện gì, cất cao giọng:
- Nhị Trương mê hoặc thiên tử, náo loạn triều đình, Bắc môn Nam nha các lộ cấm quân dưới sự thống lĩnh của Thái tử, Tương Vương và chư vị tể tướng đã tiến vào cung, trừng trị bọn nịnh thần, Mẫn Tư Mã, cuộc chính biến này ngươi có thể chèo chống được không?
Vương Đại Cương giận tím mặt, phẫn nộ nói:
- Đại tướng quân của chúng ta đâu?
Dã Hô Lợi cười giảo hoạt nói:
- Ông ấy hả, giờ đang làm khách ở chỗ Hà Nội Vương rồi, các ngươi yên tâm, Võ Du Nghi đại tướng quân bình yên vô sự, Lương Vương điện hạ đang cùng ông ấy uống rượu.
Mẫn Ung Bá và Vương Đại Cương vừa nghe xong, trong lòng kinh hãi, Võ Tam Tư và Võ Ý Tông cũng tham gia vào đó rồi sao? Chả trách Dã Hô Lợi dám ba hoa nói Bắc Môn cấm quân, Nam Nha cấm quân đều hưởng ứng cuộc binh biến của Thái tử. Có Thái tử, Tương Vương và các tể tướng chỉ huy, lại có Võ gia âm thầm hưởng ứng, đó không phải là cả triều cùng nhau làm phản sao?
Vương Đại Cương cảm thấy căng thẳng nói với Mẫn Ung Bá:
- Tư Mã, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mẫn Ung Bá nhìn binh sĩ Vũ Lâm binh sĩ đang giương giương mắt hổ, chua chát hỏi:
- Dã Hô Lợi huynh, ngươi muốn gì?
Dã Hô Lợi nói:
- Mời nhị vị tới quân doanh ta nghỉ ngời, đợi bình minh rồi đi, không biết ý hai vị thế nào?
Mẫn Ung Bá nắm chặt yên cương, nhất thời không biết nên thế nào, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Dã Hô Lợi giơ tay, thương kích binh lập tức tiến lên trước ba bước, bước chân đều đặn dẫm trên mặt tuyết dày, phát ra âm thanh khiến lòng người giá lạnh, cùng lúc đó, những người phía sau và bọn họ bắt đầu giữ khoảng cách tay cung nhất định cũng đồng thời hành động, bày trận tiến công.
Vương Đại Cương cầm đao, hô:
- Tư Mã!
Mẫn Ung Bá khẽ cắn môi, trầm giọng nói:
- Vứt bỏ khí giới! Xuống ngựa!
※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※※※※
Lý Hiển quần áo xộc xệch, đến giầy cũng chưa đi, tấm áo choàng ấm cũng không mặc, ông bị người ta vừa kéo vừa lôi đến cửa cung, đúng lúc ấy, một trận gió lạnh thổi đến, Lý Hiển rùng mình một cái, đầu óc đang mơ màng bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
Ông nghĩ tới thế lực lớn mạnh của mẫu thân:
- Cuộc binh biến tối nay có thể thành công không? Dù quyền hành của Nhị Trương ngày một lớn nhưng bọn chúng không thể làm hoàng đế, ta là Thái tử, ngôi vị Thái tử của ta không thể thay đổi! Mẫu thân bệnh nặng nguy kịch, ngôi vị hoàng đế có thể đoạt được dễ như trở bàn tay, ta hà tất phải mạo hiểm như vậy?
Lý Hiển nhìn hai bên, chỉ thấy Lý Đa Tộ, Lý Trạm ai ai cũng thần sắc hăng chí, Lý Hiển thầm nghĩ:” Những kẻ này thừa cơ mẫu hoàng bệnh tình nguy kịch phát động binh biến, cái gọi là tiêu diệt nhị Trương bảo vệ Đại Đường chỉ là tham công thôi, danh phận sớm đã định, chỉ cần an phận giữ mình thì ngôi vị Hoàng đế chắc chắn thuộc về ta, hà tất phải mạo hiểm cùng bọn chúng.”
Nghĩ đến đây, Lý Hiển đột nhiên giằng ra khỏi hai người đang đỡ ông, nắm chặt cửa cung, không chịu ra ngoài. Vương Đồng Kiểu ngạc nhiên gọi:
- Điện hạ, ngài… sao vậy ạ?
Lý Hiển run run nói:
- Kế hoạch lớn của quốc gia đã có mẫu hoàng bày mưu tính kế, cái gọi là binh gián, không khác nào phạm thượng gây rối, không phải là hành vi của thần tử, Cô… Cô không thể đi!
Vương Đồng Kiểu vừa nghe xong, gân xanh trên trán đều nổi lên, Thái tử không đi, bọn họ không phải đã thật sự trở thành bọn tạo phản rồi sao, không có Thái tử, kẻ nào chịu phục tùng? Tin tức lan truyền, chỉ sợ tính mạng của năm trăm tráng sĩ không màng tính mạng người thân sẽ phải chết, tất cả không phải sẽ mất mạng sao?
Vương Đồng Kiểu cũng không khách khí, đương mặt đỏ tía tai nói với nhạc phụ rằng:
- Điện hạ, tiên đế lấy thần khí phò điện hạ mà điện hạ vượt qua u phế, nhân thần cũng phẫn, 23 năm rồi, nay thiên địa hữu linh, Bắc môn cấm quân, Nam nha tể phụ, đồng tâm hiệp lực, diệt Nhị thụ, khôi phục xã tắc Lý thị, xin điện hạ lập tức đến Huyền Vũ môn, để nuôi hi vọng của mọi người.
Lý Hiển hai chân chạm đất, hai tay nắm chặt cửa lớn, sợ hãi nói:
- Gian nịnh tiểu nhân dĩ nhiên tru sát, chỉ có điều long thể thánh thượng không khỏe, ngộ nhỡ chúng ta hưng binh trong nội cung, làm kinh sợ lão nhân gia bà thì …phải làm sao? Không phải Cô sẽ mang danh bất hiếu sao? Ta nghĩ, các ngươi nên tạm thời giải tán đi rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Lý Trạm vừa nghe, tròng mắt liền đỏ ngầu, ông ta nói nhảm gì vậy, giờ này mà lại nói chúng ta giải tán đi? Đã làm kinh động như vậy, ông ta nghĩ những người khác đều là cỏ rác sao, giờ mà tản đi thì có khác nào tự sát! Nếu không phải kẻ nhát gan ngu xuẩn này là đương kim Thái tử, Lý Trạm đã cho đá cho ông ta chết rồi.
Lý Đa Tộ đứng ở một bên khóc không ra nước mắt, y không nghĩ rằng, chuyện binh gián lại là đến từ một Hoàng Thái tử điện hạ mà bọn họ một lòng muốn phò tá đăng cơ.
Bóng đêm thâm trầm, Võ Lâm Vệ Tư Mã Mẫn Ung Bá tuần doanh trở về, tháo bộ đao quăng lên bàn, liền chắp hai tay từ từ bước đi thong thả, dường như có chút bất an. Tướng quân Võ Lâm vệ Vương Đại Cương theo Mẫn Tư Mã tuần doanh trở về đương ngáp, muốn vào trướng ngủ thấy bộ dạng y như vậy, không khỏi khó hiểu, hỏi:
- Mẫn Tư Mã, ngài có tâm sự sao?
Mẫn Ung Bá gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói:
- Bóng đêm càng sâu rồi, nhưng đại tướng vẫn chưa về doanh.
Vương Đại Cương cười nói:
- Không phải nói Hà Nội Vương có lời mời đến Kim Ngô Vệ rồi sao, nói không chừng huynh đệ họ lúc này đang ngồi uống rượu đàm đạo, có thể đêm nay không về, ngài lo gì chứ.
.
Mẫn Ung Bá nói:
- Không thể nào, Đại tướng quân từ trước đến nay không mê rượu.
Hơn nữa, ngươi cũng biết đại tướng quân là người từ trước đến nay không buông thả khi đang làm việc quân, sao có thể đến một lời giải thích cũng không có? Coi như ông ấy không về đi, thì cũng nên cử thân binh về báo một tiếng chứ.
Vương Đại Cương vẫn không đồng ý, nói:
- Ngài đó, ai có thể gây bất lợi cho đại tướng quân chứ? Lại nói, chỗ đại tướng quân đến là Kim Ngô Vệ cũng đều là địa bàn của Võ gia.
Mẫn Ung Bá hừ một tiếng, nói:
- Huynh đệ tương tàn đâu phải chuyện hiếm thấy?
Nói ra lời này, y cũng thấy không thỏa đáng, lời này như có ý ấm chỉ Võ gia không hòa hợp, y liền ho một tiếng, vẫy tay về phía Vương Đại Cương.
Vương Đại Cương đến trước mặt y, Mẫn Ung Bá hạ giọng nói:
- Mấy ngày trước, bệ hạ đã hạ một mật chiếu cho đại tướng quân, căn dặn ông ta tăng cường đề phòng trong cung, đặc biệt là trong khoảng thời gian tới Thiên Ngưu Vệ thay quân trong cung thành, nếu không ngươi cho rằng tại sao đại tướng quân ngày nào cũng đến cung thành dò xét?
Vương Đại Cương giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Sao lại có chuyện này?
Vì Vương Đại Cương cũng là tâm phúc của Võ Du Nghi nên nói đến đây, Mẫn Ung Bá cũng không giấu gã nữa, bèn nói:
- Đúng vậy, đại tướng quân luôn luôn trung thành và tận tâm với bệ hạ, tuân theo ý chỉ của bệ hạ chưa bao giờ dám trái lời, ngươi nghĩ tại sao ông ta lại tự nhiên bỏ đi, bỏ nhiệm vụ tuần thành mà không nói gì với chúng ta không? Trong lòng ta thấy bất an.
Vương Đại Cương là một võ tướng thuần túy, đánh giặc tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng việc đấu đá nhau thì gã không rành rồi, gã gãi đầu khó xử mà nói:
- Vậy… chúng ta nên làm gì?
Mẫn Ung Bá suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
- Việc đại tướng quân có mật chiếu, chỉ giải thích với ta, nghe đại tướng quân nói, trong kinh gần đây có vẻ không yên ổn. Ta là cẩn tắc vô áy náy thôi. Ta nghĩ thế này, một đội nhân mã do ta chỉ đạo thay đại tướng quân đi tuần tra cung thành. Ngươi đến Kim Ngô Vệ một chuyến, Đại tướng quân nếu không có chuyện gì thì cũng sẽ không trách cứ gì chúng ta nhiều chuyện.
Vương Đại Cương dù đã mệt nhưng Mẫn Ung Bá nói vậy, gã cũng chỉ đáp ứng. Hai người lập tức chỉnh tân binh, Vương Đại Cương mang hơn hai mươi thuộc hạ, Mẫn Ung Bá mang theo một trăm người, phi ngựa ra khỏi viên môn.
Hai đội nhân mã phi ra viên môn, hai trăm dặm phía trước mỗi người một ngả, một Nam một Bắc chia nhau hành động, trong đêm tối đột nhiên vang lên một tiếng sắc bén rít gào trong không trung, rõ ràng là tiếng cây tên, hai người ko bảo nhau cùng ghìm chặt chiến mã, trong lòng đầy ngạc nhiên nghi ngờ.
Lúc này, trong cánh đồng tuyết đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã, vì ánh tuyết phản chiếu, nên trong đêm không đến mức tối đen như mực không thấy gì, họ có thể nhìn rõ bóng người kia, một màn đen ngòm, nhất thời đếm không rõ.
Đối phương đã dùng tên kêu, hiển nhiên là không sợ bại lộ hành tung, Mẫn Ung Bá và Vương Đại Cương thật sự nghĩ không ra cổng doanh trại có thể xảy ra chuyện gì. Mẫn Ung Bá hạ giọng ra hiệu một thị vêệ trở về doanh báo tin, còn mình thì dẫn dắt chúng kỵ đứng ở đó tìm hiểu làm rõ.
Trong đêm truyền tới một tiếng ngông ngênh sang sảng:
- Ha ha, chư vị huynh đệ của Tả Vũ Lâm, đêm hôm khuya khoắt này còn muốn đi đâu.
Mẫn Ung Bá nghe tiếng người đó quen quen, nhất thời không nghĩ ra là ai, liền lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người nọ cười vang ha ha, trong tiếng cười sau lưng Mẫn Ung Bá đột nhiên truyền lại một tiếng kêu đau đớn, Mẫn Ung Bá quay đầu lại, tên thị vệ được y dặn trở về doanh báo tin vừa cưỡi ngựa rời khỏi đoàn liền từ ngựa ngã xuống, gần gã đó không bóng người, rõ ràng là bị vũ khí tên nỏ công kích.
Lập tức, trong đống tuyết phía sau bọn họ cũng có một loạt bóng người đột ngột nhô lên từ mặt đất, đi bước một đến gần bọn họ. Thuộc hạ của Mẫn Ung Bá bắt đầu thấy lo lắng, ngựa của Mẫn Ung Bá cuống lên quay quay hai vòng, Mẫn Ung Bá vỗ nhẹ bờm ngựa, vuốt nhẹ chiến mã, trầm giọng nói:
- Không được làm loạn, yên lặng nào!
Mẫn Ung Bá cảm thấy không ổn, nhưng y rõ ràng đã bị bao vây, đám người trước mặt đều là mang giáo lớn, đội ngũ chỉnh tề, dù nhìn không rõ nhưng qua động tác thân hình của chúng thì rõ ràng đều là quân nỏ.
Theo quan sát, với khoảng cách này, đội của Mẫn Ung Bá chỉ có thời gian một lần tăng tốc xung phong, nhưng hiện tại đối với họ mà nói, có quá nhiều điều bất lợi. Một là đêm khuya, hơn nữa khắp nơi là tuyết dày đặc, dồn toàn lực tiến lên cũng không thể nhanh được. Hai là họ chỉ mang theo đoản khí, đối phương không phải là trường thương thì cũng là cung lớn nỏ cứng, nếu họ xông lên thì cũng không thể đánh lại được.
Hơn nữa, những người này dù có địch ý, nhưng y có nghĩ đến tình huống xấu nhất cũng không thấy đối phương hạ sát thủ, cho nên cũng nảy sinh dũng khí liều chết đánh cược một lần, đến lúc này song phương càng lúc càng gần nhau, đợi cho thương kích binh của đối phương tới gần, họ đã mất đi khoảng cách để gia tốc ngựa, lại càng không có ý nghĩ động thủ.
Bên đối phương đứng lại, chỉ có một tên tướng đeo dao một mình xông lên, khi gã đến gần, Mẫn Ung Bá mới nhìn thấy rõ, người này chính là Hữu Võ Lâm tướng quân Dã Hô Lợi, con rể của Hữu Võ Lâm tướng quân Lý Đa Tộ. Mẫn Ung Bá nghĩ đến mật chỉ Võ đại tướng quân đã nhận, sắc mặt dần tái xanh, nói:
- Dã Hô Lợi tướng quân, các người đang làm gì vậy?
Dã Hô Lợi vuốt bao gươm như thể không có chuyện gì, cất cao giọng:
- Nhị Trương mê hoặc thiên tử, náo loạn triều đình, Bắc môn Nam nha các lộ cấm quân dưới sự thống lĩnh của Thái tử, Tương Vương và chư vị tể tướng đã tiến vào cung, trừng trị bọn nịnh thần, Mẫn Tư Mã, cuộc chính biến này ngươi có thể chèo chống được không?
Vương Đại Cương giận tím mặt, phẫn nộ nói:
- Đại tướng quân của chúng ta đâu?
Dã Hô Lợi cười giảo hoạt nói:
- Ông ấy hả, giờ đang làm khách ở chỗ Hà Nội Vương rồi, các ngươi yên tâm, Võ Du Nghi đại tướng quân bình yên vô sự, Lương Vương điện hạ đang cùng ông ấy uống rượu.
Mẫn Ung Bá và Vương Đại Cương vừa nghe xong, trong lòng kinh hãi, Võ Tam Tư và Võ Ý Tông cũng tham gia vào đó rồi sao? Chả trách Dã Hô Lợi dám ba hoa nói Bắc Môn cấm quân, Nam Nha cấm quân đều hưởng ứng cuộc binh biến của Thái tử. Có Thái tử, Tương Vương và các tể tướng chỉ huy, lại có Võ gia âm thầm hưởng ứng, đó không phải là cả triều cùng nhau làm phản sao?
Vương Đại Cương cảm thấy căng thẳng nói với Mẫn Ung Bá:
- Tư Mã, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mẫn Ung Bá nhìn binh sĩ Vũ Lâm binh sĩ đang giương giương mắt hổ, chua chát hỏi:
- Dã Hô Lợi huynh, ngươi muốn gì?
Dã Hô Lợi nói:
- Mời nhị vị tới quân doanh ta nghỉ ngời, đợi bình minh rồi đi, không biết ý hai vị thế nào?
Mẫn Ung Bá nắm chặt yên cương, nhất thời không biết nên thế nào, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Dã Hô Lợi giơ tay, thương kích binh lập tức tiến lên trước ba bước, bước chân đều đặn dẫm trên mặt tuyết dày, phát ra âm thanh khiến lòng người giá lạnh, cùng lúc đó, những người phía sau và bọn họ bắt đầu giữ khoảng cách tay cung nhất định cũng đồng thời hành động, bày trận tiến công.
Vương Đại Cương cầm đao, hô:
- Tư Mã!
Mẫn Ung Bá khẽ cắn môi, trầm giọng nói:
- Vứt bỏ khí giới! Xuống ngựa!
※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※※※※
Lý Hiển quần áo xộc xệch, đến giầy cũng chưa đi, tấm áo choàng ấm cũng không mặc, ông bị người ta vừa kéo vừa lôi đến cửa cung, đúng lúc ấy, một trận gió lạnh thổi đến, Lý Hiển rùng mình một cái, đầu óc đang mơ màng bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
Ông nghĩ tới thế lực lớn mạnh của mẫu thân:
- Cuộc binh biến tối nay có thể thành công không? Dù quyền hành của Nhị Trương ngày một lớn nhưng bọn chúng không thể làm hoàng đế, ta là Thái tử, ngôi vị Thái tử của ta không thể thay đổi! Mẫu thân bệnh nặng nguy kịch, ngôi vị hoàng đế có thể đoạt được dễ như trở bàn tay, ta hà tất phải mạo hiểm như vậy?
Lý Hiển nhìn hai bên, chỉ thấy Lý Đa Tộ, Lý Trạm ai ai cũng thần sắc hăng chí, Lý Hiển thầm nghĩ:” Những kẻ này thừa cơ mẫu hoàng bệnh tình nguy kịch phát động binh biến, cái gọi là tiêu diệt nhị Trương bảo vệ Đại Đường chỉ là tham công thôi, danh phận sớm đã định, chỉ cần an phận giữ mình thì ngôi vị Hoàng đế chắc chắn thuộc về ta, hà tất phải mạo hiểm cùng bọn chúng.”
Nghĩ đến đây, Lý Hiển đột nhiên giằng ra khỏi hai người đang đỡ ông, nắm chặt cửa cung, không chịu ra ngoài. Vương Đồng Kiểu ngạc nhiên gọi:
- Điện hạ, ngài… sao vậy ạ?
Lý Hiển run run nói:
- Kế hoạch lớn của quốc gia đã có mẫu hoàng bày mưu tính kế, cái gọi là binh gián, không khác nào phạm thượng gây rối, không phải là hành vi của thần tử, Cô… Cô không thể đi!
Vương Đồng Kiểu vừa nghe xong, gân xanh trên trán đều nổi lên, Thái tử không đi, bọn họ không phải đã thật sự trở thành bọn tạo phản rồi sao, không có Thái tử, kẻ nào chịu phục tùng? Tin tức lan truyền, chỉ sợ tính mạng của năm trăm tráng sĩ không màng tính mạng người thân sẽ phải chết, tất cả không phải sẽ mất mạng sao?
Vương Đồng Kiểu cũng không khách khí, đương mặt đỏ tía tai nói với nhạc phụ rằng:
- Điện hạ, tiên đế lấy thần khí phò điện hạ mà điện hạ vượt qua u phế, nhân thần cũng phẫn, 23 năm rồi, nay thiên địa hữu linh, Bắc môn cấm quân, Nam nha tể phụ, đồng tâm hiệp lực, diệt Nhị thụ, khôi phục xã tắc Lý thị, xin điện hạ lập tức đến Huyền Vũ môn, để nuôi hi vọng của mọi người.
Lý Hiển hai chân chạm đất, hai tay nắm chặt cửa lớn, sợ hãi nói:
- Gian nịnh tiểu nhân dĩ nhiên tru sát, chỉ có điều long thể thánh thượng không khỏe, ngộ nhỡ chúng ta hưng binh trong nội cung, làm kinh sợ lão nhân gia bà thì …phải làm sao? Không phải Cô sẽ mang danh bất hiếu sao? Ta nghĩ, các ngươi nên tạm thời giải tán đi rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Lý Trạm vừa nghe, tròng mắt liền đỏ ngầu, ông ta nói nhảm gì vậy, giờ này mà lại nói chúng ta giải tán đi? Đã làm kinh động như vậy, ông ta nghĩ những người khác đều là cỏ rác sao, giờ mà tản đi thì có khác nào tự sát! Nếu không phải kẻ nhát gan ngu xuẩn này là đương kim Thái tử, Lý Trạm đã cho đá cho ông ta chết rồi.
Lý Đa Tộ đứng ở một bên khóc không ra nước mắt, y không nghĩ rằng, chuyện binh gián lại là đến từ một Hoàng Thái tử điện hạ mà bọn họ một lòng muốn phò tá đăng cơ.
Bình luận facebook