Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1276
Dương Phàm đi ở phía sau mọi người, nhìn thấy tình cảnh Lý Long Cơ tức giận thúc ngựa mà đi, hắn không thể nhịn được cười.
Hắn còn tưởng rằng tên thiếu niên Lý Long Cơ thoạt nhìn trưởng thành hơn so với tuổi tác thực sự của gã, tâm trí phải thực sự đã kiên cường tới mức núi Thái Sơn có đổ phía trước thì cũng không thay đổi, hiện tại xem ra, không phải như vậy.
Rốt cuộc gã vẫn còn là một thiếu niên, cho dù tâm hồn, kiến thức, lòng dũng cảm, trí tuệ của gã có lớn hơn những người cùng trang lứa, nhưng bản lĩnh phẩm chất cần phải qua năm tháng mới tích lũy được, nó cần phải trải qua mới có được, có lẽ phải cho gã thêm thời gian 10 năm nữa, gã mới thực sự trưởng thành được, nhưng hiện tại một thiếu niên mà còn lòng dạ thâm trầm như vậy, thì chỉ có thể dùng yêu nghiệt để hình dung.
Phía sau có một chiếc xe đột nhiên từ bên cạnh Dương Phàm lao nhanh tới, chiếc xe rất đẹp, đến thành xe cũng được khắc hoa văn tinh xảo, còn dùng sơn dầu cao cấp, khi đi dưới ánh nắng phát ra ánh sáng trơn bóng như ngọc thạch.
Dương Phàm chăm chú nhìn chiếc xe đó, dường như rất yêu thích sự chế tác và tay nghề của nó, nhưng cùng lúc đó, trên tay hắn hơi dùng thêm một chút sức lực, ghìm chặt cương ngựa, con ngựa đi chậm lại.
Chiếc xe trước mặt vẫn cứ lao thật nhanh, Dương Phàm lại cưỡi ngựa ngao du, khi hắn ta tới cổng thành Trường An, chiếc khinh xe đó đã biến mất tăm mất tích.
Trở về phường Long Khánh, Dương Phàm thúc ngựa rời khỏi đường lớn, rẽ vào một con đường mòn phía bên rừng rậm. Vừa hôm trước mới mưa, con đường hẹp có một vài chỗ bùn lầy, những thị vệ đi theo sau hắn không có biểu hiện gì khác thường về hành động này của hắn.
Bọn họ biết rằng con đường mòn này không dài, cuối đường chính là cửa sau của Ngọc Chân Quan, Tông chủ gần đây thường đi chỗ đó.
Dân gian chưa từng lưu truyền về chuyện của Dương Phàm và Ngọc Chân công chúa, tuy nhiên những thị vệ đi theo hắn thì hiểu rõ nhất mối quan hệ của họ, mỗi lần Tông chủ đi qua Ngọc Chân Quan đều nấn ná ở đó hơn một canh giờ.
Không có gì nghi ngờ, cô công chúa trẻ trung, xinh đẹp, cao quý chính là người yêu mới của Tông chủ, một canh giờ, đã đủ để cho bọn họ làm rất nhiều chuyện.
Sau khi tới cửa sau của Ngọc Chân quan, không cần Dương Phàm dặn dò, Nhâm Uy và tất cả mọi người đều xuống ngựa, buộc ngựa vào dưới cây, tản ra bốn phía ngồi đợi, Dương Phàm đi về phía trước, tự tay gõ cửa vào sân.
Cửa sân mở ra, hiện ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, giống như một đóa hoa thược dược hiện ra từ trong vách tường vậy, Nhâm Uy nhận ra đó chính là một tiểu tiên cô bên cạnh Ngọc Chân công chúa, hình như Tông chủ gọi cô ấy là Ngưng Hương.
Vừa nhìn thấy Dương Phàm, vẻ mặt Ngưng Hương lộ ra nụ cười vô cùng tươi tắn, vui mừng mời Dương Phàm vào trong và ngay lập tức đống cửa lại.
Nhâm Uy ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nằm uể oải lên đám cỏ non. Ít nhất cũng phải đợi một canh giờ.
Dương Phàm lén lén lút lút đi vào phía sân trong nơi mà Ngọc Chân công chúa ở. Yêu đương vụng trộm thực sự là lí do che giấu tốt nhất, dù Dương Phàm làm rất nhiều điều kỳ quặc nhưng những người xung quanh đều giúp hắn đưa ra những lời giải thích hợp lý.
- Ngài tới rồi !
Ngọc Chân khoác chiếc áo bào long nguyệt màu trắng, mái tóc xõa trên vai, ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, tay cầm một cuốn đạo kinh, đang lẳng lặng đọc, cả người trông đẹp thuần khiết giống như một đóa sen.
Nghe thấy cửa tấm bình phong phát ra tiếng động, Lý Trì Doanh ngẩng đầu lên, nhìn Dương Phàm đi tới, dung nhan thuần khiết, cử chỉ tao nhã của nàng ngay lập tức bỗng trở nên vui mừng khôn xiết.
Hành động và vẻ mặt như vậy, đích thực là sự biểu hiện nên có khi thiếu nữ tuổi xuân được gặp tình lang trong mộng ngày đêm thương nhớ.
Từ ngày hôm đó Lý Tam Lang giống như một con mèo bị dẫm vào đuôi vậy, sau khi nổi trận lôi đình tóm lấy cổ áo của Dương Phàm gào thét lên. Dương Phàm đã hiểu được tình cảm của cô nương này dành cho hắn nhìn thấy cô ta bộc lộ tình cảm chân thành như thế, Dương Phàm cũng có phần mềm lòng, cũng không kìm nén được xúc động.
- Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi!
Lý Trì Doanh muốn tiến tới, nhưng đột nhiên nhớ ra Ngưng Hương vẫn còn đứng ở ngoài cửa, bèn nói nhanh một câu. Lý Trì Doanh cũng bị ảnh hưởng bởi Dương Phàm thích uống trà, trong chiếc bình đất nước sang sôi, hương thơm trà tỏa ra bốn phía, hiển nhiên không cần Ngưng Hương vào hầu hạ nữa.
Tấm bình phong vừa kéo ra, nụ cười của Dương Phàm trở nên nghiêm túc:
- Hắn ta đến rồi sao?
Ngọc Chân công chúa đang định nói thì phải ngậm lời lại, mỉm cười và khẽ gật đầu, hướng về phái sau để ra tín hiệu cho biết. Dương Phàm mỉm cười nói:
- Nếu không có chuyện gì cần, hắn ta sẽ không đến tìm ta, ta đi gặp hắn trước đã.
Lẽ ra Dương Phàm vừa mở miệng liền hỏi tới người khác, trong lòng Ngọc Chân công chúa rất thất vọng, nhưng khi nghe giọng điệu giải thích của hắn, cảm thấy như Dương Phàm sợ làm mình không vui vậy nên Lý Trì Doanh đột nhiên lại vui vẻ trở lại.
Nàng gật đầu, giống như một thê tử hiền thục vậy, dịu dàng nhìn Dương Phàm mở tấm bình phong và đi ra phía sau. Dương Phàm đi xuyên qua hành lang, đi tới tĩnh thất, nhìn thấy Thẩm Mộc đang khoanh chân ngồi ở đó, dương mắt lên tường nhìn tượng Lão quân.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Mộc ngoảnh đầu lại, cười với Dương Phàm.
Kể từ khi ở Ngũ Trượng Nguyên bắt đầu “công khai đoạn tuyệt”, hai người họ không gặp mặt nhau nữa, khi mà có việc gấp cũng chỉ thông qua Cô Nhị liên lạc, nhưng việc mà cần hai người họ bàn bạc thì không phải chuyện lớn, đôi ba lời không thể nói rõ được.
Sau đó mới phát hiện ra Ngọc Chân quan là một nơi yểm trợ vô cùng lý tưởng, trong hoàn cảnh khó khăn như thế này mới có thể giải quyết được, dựa vào khả năng mai danh ẩn tích, thì phải đào một mật đạo thông với viện tử công chúa phía sau Ngọc Chân quan, điều này cũng rất dễ dàng.
Dương Phàm nói:
- Huynh đột nhiên muốn gặp ta, có phải xảy ra chuyện lớn gì không?
Thẩm Mộc nói:
- Nếu không như vậy thì ta đến gặp ngươi làm gì, ngươi cũng chẳng phải đại mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ.
Y tuy cười rất thoái mái nhưng trên trán lộ rõ nét ưu phiền, tỏ ra đúng là có việc trọng đại rồi.
Dương Phàm nhận ra vẻ lo lắng của y, nhưng hắn của lúc này và ngày hôm nay càng gặp đại sự thì tâm tính càng bình tĩnh rồi, hắn không vội vã mà hỏi, mà thản nhiên ngồi xuống, trêu đùa cười nói:
- Tuy ta không phải mỹ nhân, nhưng mà trong quan lại đang có một mỹ nhân vô cùng kiều diễm và cao quý.
Thẩm Mộc ung dung nói:
- Ta tuy phong lưu nhưng không bao giờ để ý tới người đàn bà của huynh đệ mình.
Trên mặt Dương Phàm nhất thời nóng lên, ho một tiếng và nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Thẩm Mộc lại không vội vàng trả lời ngay, quan sát ánh mắt của hắn và hỏi:
- Lý Long Cơ về Lộ Châu rồi à?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ngày mai đi.
Thẩm Mộc suy nghĩ một lát nói:
- Việc ngươi làm...thực sự là không cần ta trợ giúp sao?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không cần đâu, việc này nếu có khả năng thành công thì chỉ dựa vào mình ta cũng đủ rồi. Nếu như không thành công được, thì dù phải hợp toàn lực hai tông Hiển Ẩn cũng không thể trực tiếp chống trọi với đại quân triều đình được?
Ngươi chỉ cần vạch ra một vài điểm lợi thế bên phía Vi Thị, nếu như tại hạ thất bại, khi mà không thể không trốn vào giới giang hồ, huynh có thể xuất hiện để thu dọn tàn cục thì tốt rồi. Nói nhanh đi, hôm nay tới tìm ta rốt cuộc là có việc gì?
Thẩm Mộc ngồi thẳng lên, cân nhắc một chút, chậm rãi nói:
- An Tây Đại Đô Hộ Quách Nguyên Chấn tuy rằng không là người của chúng ta, nhưng nhiều năm nay, hai bên chúng ta đã thiết lập mối quan hệ vô cùng mật thiết rồi.
Chúng ta lấy tư cách là Đại hào Tây Vực, giúp đỡ họ củng cố hệ thống triều đình ở Tây Vực, nhưng họ lại tạo cho chúng ta một số điều thuận lợi, cả hai cùng hợp tác vui vẻ, nhưng mà hiện nay họ gặp chuyện rắc rối rồi, chuyện vô cùng rắc rối.
Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:
- Ngươi nói có phải là chuyện của Đột Kỵ Thi và A Sử Na không?
Thẩm Mộc nói:
- Đúng vậy!
Đột Kỵ Thi có được sự dìu dắt của Ẩn Tông trở thành một bộ lạc lớn nhất của Thập tính Đột Quyết, Thẩm Mộc còn đem sự thành công của Ô Chất Lặc thủ lĩnh bộ Đột Kỵ Thi nâng thành Đột Kỵ Thi Hãn, nhưng cuối năm ngoái, Ô Chất Lặc đã bệnh qua đời rồi.
Sau khi Ô Chất Lặc bệnh chết, con trai ông là Sa Cát kế vị, trở thành thủ lĩnh Thập tính Đột Quyết, theo lí mà nói thì triều đình phải hạ chiếu thư, chính thức xác lập hắn ta trở thành Đột Kỳ Lạc Hãn, nhưng không biết vì sao, triều đình lại chậm chạp không sắc phong.
Thế lực trong Thập Tính Đột Quyết ngang bằngn A Sử Na Trung Tiết thủ lĩnh của bộ Đột Quyết Thi, cho rằng Sa Cát đã mất đi sự ủng hộ của triều đình nhà Đường, muốn cướp đi ngai vàng của Khả Hãn bộ lạc Thập tính.
Hai bộ lạc lớn vài lần đại chiến với nhau, đánh tới mức An Tây bị đổ nát, nhưng An Tây Đại Đô Hộ Quách Nguyên Chấn lại chỉ án binh bất động. Do đó chỉ là chiến tranh nội bộ của Thập tính Đột Quyết, họ tranh giành quyền lãnh đạo Thập Tính Đột Quyết, nhưng không phản lại đại Đường.
Quách Nguyên Chấn mặc dù thân là An Tây Đại Đô Hộ, cũng không có quyền tự động can thiêp vào việc dùng quân, ông phải lần lượt trình từng việc lên triều đình, cũng kiến nghị đem bộ A Sử Na chuyển tới Qua Sa Chư Châu, cách xa bộ lạc Sa Cát.
Lý Hiển hạ chiếu bày tỏ sự đồng tình, nhưng A Sử Na Trung Tiết có thể được điều đi đến nơi tương đối giàu có, hơn nữa không bị chịu sự khống chế của Sa Cát, cũng vui vẻ hài lòng. Nhưng bộ A Sử Na trên đường đi, thì triều đình lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Lý Hiển đột nhiên an ủi A Sử Na Trung Tiết, đồng thời bổ nhiệm chức Ngưu Sư Tưởng Đại tướng trở thành phó đô hộ Tây An, cùng với A Sử Na Trung Tiết cùng phát binh đi đánh Sa Cát, triều đình lại đương nhiên đứng về phía A Sử Na.
Lý Hiển bổ nhiệm Ngưu Sư Tưởng thành Phó đô hộ, càng là một dấu hiệu phải sa thải Quách Nguyên Chấn, điều bất ngờ là, sau khi Ngưu Sư Tưởng đánh Sa Cát đại bại chính là lúc lật đổ Quách Nguyên Chấn trở thành Đại đô hộ An Tây
Ô Chất Lặc thủ lĩnh bộ Đột Kỵ thi cả đời trung thành với triều đình, nếu nay con trai ông Sa Cát tiếp tục kế vị cha, vốn là một việc hết sức bình thường. Chính là vì triều đình kéo dài không chịu xác lập, lại còn mời dã tâm của bộ A Sử Na tới, nên ngày nay triều đình vẫn phải nhờ vào sự trợ giúp của A Sử Na.
Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể!
Sa Cát nghe vậy vô cùng tức giận, tức giận tự lập, xưng Thập Tính Khả Hãn, ngay lập tức phát năm nghìn kỵ ra An Tây, năm nghìn kỵ xuất ra Bát Hoán, năm nghìn kỵ xuất ra Yên Kỳ, năm nghìn kỵ xuất ra Sơ Lặc, tinh kỵ xuất ra bốn phía, tấn công doanh trại của Đại Đường.
Khi A Sử Na Trung Tiết nghênh đón khâm sai của triều đình, Sa Cát trước đó đã nhận được tin, lại tự mình dẫn quân đi đánh lén, chỉ có một trận liền đánh thắng A Sử Na Trung Tiết, giết chết khâm sai, xử tử đại tướng Lã Thủ Tố.
Tên vừa đi nhậm chức phó đô An Tây Ngưu Sư An Tưởng nghe thấy vô cùng tức giận, tự thân dẫn binh đi đánh trận, nhưng bị Sa Cát giết thảm, đến cả chủ soái tam quân đều chết ở sa trường, An Tây Tứ trấn bị sụp đổ.
Lý Hiển nghe thấy vô cùng tức giận, nghe lời sàm ngôn Tể tướng Tông Sở Khách nói Quách Nguyên Chấn kết giao qua lại với Tây Vực nhiều lần, có lòng bất chính, vài lần chiến tranh với Thập Tính Đột Quyết chỉ là lời xúi bẩy của về Quách Nguyên Chấn, cần miễn quân chức, lệnh kỳ hoàn kinh đãi tham
Lý Hiển Long nghe theo lời Tông Sở Khách, mệnh Hữu Uy Vệ Tướng quân Chu Dĩ Đễ làm Đại đô hộ An Tây, sắc lập đệ của A Sử Na Trung Tiết là A Sử Na Hiến làm thập tính Khả Hãn, đồng thời phát binh thảo phạt phản nghịch.
Thẩm Mộc sao có thể ngồi xem Quách Nguyên Chấn gặp nạn, vài ngày nay y luôn lo lắng việc này, mà Dương Phàm lại biết quá tường tận.
Khi mà nghe Thẩm Mộc nói, Dương Phàm không khỏi nhíu mày, khó xử mà nói:
- Cho dù ta ngày nay đã có quyền lực trong tay, cũng không thể can thiệp vào việc triều đình xử lý tên đại tướng nơi biên cương, huống hồ nay ta chỉ là một con chim hoang dã nhàn lạc, có thể giúp được việc gì chứ?
Thẩm Mộc nói:
- Ngươi chỉ cần khi ở trong đại triều, giúp ta đem một người tới ngự tiền là được rồi.
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Người nào?
Thẩm Mộc "bốp bốp bốp" đập ba cái, trầm giọng nói:
- Gọi hắn ta tới đây.
Hắn còn tưởng rằng tên thiếu niên Lý Long Cơ thoạt nhìn trưởng thành hơn so với tuổi tác thực sự của gã, tâm trí phải thực sự đã kiên cường tới mức núi Thái Sơn có đổ phía trước thì cũng không thay đổi, hiện tại xem ra, không phải như vậy.
Rốt cuộc gã vẫn còn là một thiếu niên, cho dù tâm hồn, kiến thức, lòng dũng cảm, trí tuệ của gã có lớn hơn những người cùng trang lứa, nhưng bản lĩnh phẩm chất cần phải qua năm tháng mới tích lũy được, nó cần phải trải qua mới có được, có lẽ phải cho gã thêm thời gian 10 năm nữa, gã mới thực sự trưởng thành được, nhưng hiện tại một thiếu niên mà còn lòng dạ thâm trầm như vậy, thì chỉ có thể dùng yêu nghiệt để hình dung.
Phía sau có một chiếc xe đột nhiên từ bên cạnh Dương Phàm lao nhanh tới, chiếc xe rất đẹp, đến thành xe cũng được khắc hoa văn tinh xảo, còn dùng sơn dầu cao cấp, khi đi dưới ánh nắng phát ra ánh sáng trơn bóng như ngọc thạch.
Dương Phàm chăm chú nhìn chiếc xe đó, dường như rất yêu thích sự chế tác và tay nghề của nó, nhưng cùng lúc đó, trên tay hắn hơi dùng thêm một chút sức lực, ghìm chặt cương ngựa, con ngựa đi chậm lại.
Chiếc xe trước mặt vẫn cứ lao thật nhanh, Dương Phàm lại cưỡi ngựa ngao du, khi hắn ta tới cổng thành Trường An, chiếc khinh xe đó đã biến mất tăm mất tích.
Trở về phường Long Khánh, Dương Phàm thúc ngựa rời khỏi đường lớn, rẽ vào một con đường mòn phía bên rừng rậm. Vừa hôm trước mới mưa, con đường hẹp có một vài chỗ bùn lầy, những thị vệ đi theo sau hắn không có biểu hiện gì khác thường về hành động này của hắn.
Bọn họ biết rằng con đường mòn này không dài, cuối đường chính là cửa sau của Ngọc Chân Quan, Tông chủ gần đây thường đi chỗ đó.
Dân gian chưa từng lưu truyền về chuyện của Dương Phàm và Ngọc Chân công chúa, tuy nhiên những thị vệ đi theo hắn thì hiểu rõ nhất mối quan hệ của họ, mỗi lần Tông chủ đi qua Ngọc Chân Quan đều nấn ná ở đó hơn một canh giờ.
Không có gì nghi ngờ, cô công chúa trẻ trung, xinh đẹp, cao quý chính là người yêu mới của Tông chủ, một canh giờ, đã đủ để cho bọn họ làm rất nhiều chuyện.
Sau khi tới cửa sau của Ngọc Chân quan, không cần Dương Phàm dặn dò, Nhâm Uy và tất cả mọi người đều xuống ngựa, buộc ngựa vào dưới cây, tản ra bốn phía ngồi đợi, Dương Phàm đi về phía trước, tự tay gõ cửa vào sân.
Cửa sân mở ra, hiện ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, giống như một đóa hoa thược dược hiện ra từ trong vách tường vậy, Nhâm Uy nhận ra đó chính là một tiểu tiên cô bên cạnh Ngọc Chân công chúa, hình như Tông chủ gọi cô ấy là Ngưng Hương.
Vừa nhìn thấy Dương Phàm, vẻ mặt Ngưng Hương lộ ra nụ cười vô cùng tươi tắn, vui mừng mời Dương Phàm vào trong và ngay lập tức đống cửa lại.
Nhâm Uy ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nằm uể oải lên đám cỏ non. Ít nhất cũng phải đợi một canh giờ.
Dương Phàm lén lén lút lút đi vào phía sân trong nơi mà Ngọc Chân công chúa ở. Yêu đương vụng trộm thực sự là lí do che giấu tốt nhất, dù Dương Phàm làm rất nhiều điều kỳ quặc nhưng những người xung quanh đều giúp hắn đưa ra những lời giải thích hợp lý.
- Ngài tới rồi !
Ngọc Chân khoác chiếc áo bào long nguyệt màu trắng, mái tóc xõa trên vai, ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, tay cầm một cuốn đạo kinh, đang lẳng lặng đọc, cả người trông đẹp thuần khiết giống như một đóa sen.
Nghe thấy cửa tấm bình phong phát ra tiếng động, Lý Trì Doanh ngẩng đầu lên, nhìn Dương Phàm đi tới, dung nhan thuần khiết, cử chỉ tao nhã của nàng ngay lập tức bỗng trở nên vui mừng khôn xiết.
Hành động và vẻ mặt như vậy, đích thực là sự biểu hiện nên có khi thiếu nữ tuổi xuân được gặp tình lang trong mộng ngày đêm thương nhớ.
Từ ngày hôm đó Lý Tam Lang giống như một con mèo bị dẫm vào đuôi vậy, sau khi nổi trận lôi đình tóm lấy cổ áo của Dương Phàm gào thét lên. Dương Phàm đã hiểu được tình cảm của cô nương này dành cho hắn nhìn thấy cô ta bộc lộ tình cảm chân thành như thế, Dương Phàm cũng có phần mềm lòng, cũng không kìm nén được xúc động.
- Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi!
Lý Trì Doanh muốn tiến tới, nhưng đột nhiên nhớ ra Ngưng Hương vẫn còn đứng ở ngoài cửa, bèn nói nhanh một câu. Lý Trì Doanh cũng bị ảnh hưởng bởi Dương Phàm thích uống trà, trong chiếc bình đất nước sang sôi, hương thơm trà tỏa ra bốn phía, hiển nhiên không cần Ngưng Hương vào hầu hạ nữa.
Tấm bình phong vừa kéo ra, nụ cười của Dương Phàm trở nên nghiêm túc:
- Hắn ta đến rồi sao?
Ngọc Chân công chúa đang định nói thì phải ngậm lời lại, mỉm cười và khẽ gật đầu, hướng về phái sau để ra tín hiệu cho biết. Dương Phàm mỉm cười nói:
- Nếu không có chuyện gì cần, hắn ta sẽ không đến tìm ta, ta đi gặp hắn trước đã.
Lẽ ra Dương Phàm vừa mở miệng liền hỏi tới người khác, trong lòng Ngọc Chân công chúa rất thất vọng, nhưng khi nghe giọng điệu giải thích của hắn, cảm thấy như Dương Phàm sợ làm mình không vui vậy nên Lý Trì Doanh đột nhiên lại vui vẻ trở lại.
Nàng gật đầu, giống như một thê tử hiền thục vậy, dịu dàng nhìn Dương Phàm mở tấm bình phong và đi ra phía sau. Dương Phàm đi xuyên qua hành lang, đi tới tĩnh thất, nhìn thấy Thẩm Mộc đang khoanh chân ngồi ở đó, dương mắt lên tường nhìn tượng Lão quân.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Mộc ngoảnh đầu lại, cười với Dương Phàm.
Kể từ khi ở Ngũ Trượng Nguyên bắt đầu “công khai đoạn tuyệt”, hai người họ không gặp mặt nhau nữa, khi mà có việc gấp cũng chỉ thông qua Cô Nhị liên lạc, nhưng việc mà cần hai người họ bàn bạc thì không phải chuyện lớn, đôi ba lời không thể nói rõ được.
Sau đó mới phát hiện ra Ngọc Chân quan là một nơi yểm trợ vô cùng lý tưởng, trong hoàn cảnh khó khăn như thế này mới có thể giải quyết được, dựa vào khả năng mai danh ẩn tích, thì phải đào một mật đạo thông với viện tử công chúa phía sau Ngọc Chân quan, điều này cũng rất dễ dàng.
Dương Phàm nói:
- Huynh đột nhiên muốn gặp ta, có phải xảy ra chuyện lớn gì không?
Thẩm Mộc nói:
- Nếu không như vậy thì ta đến gặp ngươi làm gì, ngươi cũng chẳng phải đại mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ.
Y tuy cười rất thoái mái nhưng trên trán lộ rõ nét ưu phiền, tỏ ra đúng là có việc trọng đại rồi.
Dương Phàm nhận ra vẻ lo lắng của y, nhưng hắn của lúc này và ngày hôm nay càng gặp đại sự thì tâm tính càng bình tĩnh rồi, hắn không vội vã mà hỏi, mà thản nhiên ngồi xuống, trêu đùa cười nói:
- Tuy ta không phải mỹ nhân, nhưng mà trong quan lại đang có một mỹ nhân vô cùng kiều diễm và cao quý.
Thẩm Mộc ung dung nói:
- Ta tuy phong lưu nhưng không bao giờ để ý tới người đàn bà của huynh đệ mình.
Trên mặt Dương Phàm nhất thời nóng lên, ho một tiếng và nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Thẩm Mộc lại không vội vàng trả lời ngay, quan sát ánh mắt của hắn và hỏi:
- Lý Long Cơ về Lộ Châu rồi à?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ngày mai đi.
Thẩm Mộc suy nghĩ một lát nói:
- Việc ngươi làm...thực sự là không cần ta trợ giúp sao?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không cần đâu, việc này nếu có khả năng thành công thì chỉ dựa vào mình ta cũng đủ rồi. Nếu như không thành công được, thì dù phải hợp toàn lực hai tông Hiển Ẩn cũng không thể trực tiếp chống trọi với đại quân triều đình được?
Ngươi chỉ cần vạch ra một vài điểm lợi thế bên phía Vi Thị, nếu như tại hạ thất bại, khi mà không thể không trốn vào giới giang hồ, huynh có thể xuất hiện để thu dọn tàn cục thì tốt rồi. Nói nhanh đi, hôm nay tới tìm ta rốt cuộc là có việc gì?
Thẩm Mộc ngồi thẳng lên, cân nhắc một chút, chậm rãi nói:
- An Tây Đại Đô Hộ Quách Nguyên Chấn tuy rằng không là người của chúng ta, nhưng nhiều năm nay, hai bên chúng ta đã thiết lập mối quan hệ vô cùng mật thiết rồi.
Chúng ta lấy tư cách là Đại hào Tây Vực, giúp đỡ họ củng cố hệ thống triều đình ở Tây Vực, nhưng họ lại tạo cho chúng ta một số điều thuận lợi, cả hai cùng hợp tác vui vẻ, nhưng mà hiện nay họ gặp chuyện rắc rối rồi, chuyện vô cùng rắc rối.
Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:
- Ngươi nói có phải là chuyện của Đột Kỵ Thi và A Sử Na không?
Thẩm Mộc nói:
- Đúng vậy!
Đột Kỵ Thi có được sự dìu dắt của Ẩn Tông trở thành một bộ lạc lớn nhất của Thập tính Đột Quyết, Thẩm Mộc còn đem sự thành công của Ô Chất Lặc thủ lĩnh bộ Đột Kỵ Thi nâng thành Đột Kỵ Thi Hãn, nhưng cuối năm ngoái, Ô Chất Lặc đã bệnh qua đời rồi.
Sau khi Ô Chất Lặc bệnh chết, con trai ông là Sa Cát kế vị, trở thành thủ lĩnh Thập tính Đột Quyết, theo lí mà nói thì triều đình phải hạ chiếu thư, chính thức xác lập hắn ta trở thành Đột Kỳ Lạc Hãn, nhưng không biết vì sao, triều đình lại chậm chạp không sắc phong.
Thế lực trong Thập Tính Đột Quyết ngang bằngn A Sử Na Trung Tiết thủ lĩnh của bộ Đột Quyết Thi, cho rằng Sa Cát đã mất đi sự ủng hộ của triều đình nhà Đường, muốn cướp đi ngai vàng của Khả Hãn bộ lạc Thập tính.
Hai bộ lạc lớn vài lần đại chiến với nhau, đánh tới mức An Tây bị đổ nát, nhưng An Tây Đại Đô Hộ Quách Nguyên Chấn lại chỉ án binh bất động. Do đó chỉ là chiến tranh nội bộ của Thập tính Đột Quyết, họ tranh giành quyền lãnh đạo Thập Tính Đột Quyết, nhưng không phản lại đại Đường.
Quách Nguyên Chấn mặc dù thân là An Tây Đại Đô Hộ, cũng không có quyền tự động can thiêp vào việc dùng quân, ông phải lần lượt trình từng việc lên triều đình, cũng kiến nghị đem bộ A Sử Na chuyển tới Qua Sa Chư Châu, cách xa bộ lạc Sa Cát.
Lý Hiển hạ chiếu bày tỏ sự đồng tình, nhưng A Sử Na Trung Tiết có thể được điều đi đến nơi tương đối giàu có, hơn nữa không bị chịu sự khống chế của Sa Cát, cũng vui vẻ hài lòng. Nhưng bộ A Sử Na trên đường đi, thì triều đình lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Lý Hiển đột nhiên an ủi A Sử Na Trung Tiết, đồng thời bổ nhiệm chức Ngưu Sư Tưởng Đại tướng trở thành phó đô hộ Tây An, cùng với A Sử Na Trung Tiết cùng phát binh đi đánh Sa Cát, triều đình lại đương nhiên đứng về phía A Sử Na.
Lý Hiển bổ nhiệm Ngưu Sư Tưởng thành Phó đô hộ, càng là một dấu hiệu phải sa thải Quách Nguyên Chấn, điều bất ngờ là, sau khi Ngưu Sư Tưởng đánh Sa Cát đại bại chính là lúc lật đổ Quách Nguyên Chấn trở thành Đại đô hộ An Tây
Ô Chất Lặc thủ lĩnh bộ Đột Kỵ thi cả đời trung thành với triều đình, nếu nay con trai ông Sa Cát tiếp tục kế vị cha, vốn là một việc hết sức bình thường. Chính là vì triều đình kéo dài không chịu xác lập, lại còn mời dã tâm của bộ A Sử Na tới, nên ngày nay triều đình vẫn phải nhờ vào sự trợ giúp của A Sử Na.
Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể!
Sa Cát nghe vậy vô cùng tức giận, tức giận tự lập, xưng Thập Tính Khả Hãn, ngay lập tức phát năm nghìn kỵ ra An Tây, năm nghìn kỵ xuất ra Bát Hoán, năm nghìn kỵ xuất ra Yên Kỳ, năm nghìn kỵ xuất ra Sơ Lặc, tinh kỵ xuất ra bốn phía, tấn công doanh trại của Đại Đường.
Khi A Sử Na Trung Tiết nghênh đón khâm sai của triều đình, Sa Cát trước đó đã nhận được tin, lại tự mình dẫn quân đi đánh lén, chỉ có một trận liền đánh thắng A Sử Na Trung Tiết, giết chết khâm sai, xử tử đại tướng Lã Thủ Tố.
Tên vừa đi nhậm chức phó đô An Tây Ngưu Sư An Tưởng nghe thấy vô cùng tức giận, tự thân dẫn binh đi đánh trận, nhưng bị Sa Cát giết thảm, đến cả chủ soái tam quân đều chết ở sa trường, An Tây Tứ trấn bị sụp đổ.
Lý Hiển nghe thấy vô cùng tức giận, nghe lời sàm ngôn Tể tướng Tông Sở Khách nói Quách Nguyên Chấn kết giao qua lại với Tây Vực nhiều lần, có lòng bất chính, vài lần chiến tranh với Thập Tính Đột Quyết chỉ là lời xúi bẩy của về Quách Nguyên Chấn, cần miễn quân chức, lệnh kỳ hoàn kinh đãi tham
Lý Hiển Long nghe theo lời Tông Sở Khách, mệnh Hữu Uy Vệ Tướng quân Chu Dĩ Đễ làm Đại đô hộ An Tây, sắc lập đệ của A Sử Na Trung Tiết là A Sử Na Hiến làm thập tính Khả Hãn, đồng thời phát binh thảo phạt phản nghịch.
Thẩm Mộc sao có thể ngồi xem Quách Nguyên Chấn gặp nạn, vài ngày nay y luôn lo lắng việc này, mà Dương Phàm lại biết quá tường tận.
Khi mà nghe Thẩm Mộc nói, Dương Phàm không khỏi nhíu mày, khó xử mà nói:
- Cho dù ta ngày nay đã có quyền lực trong tay, cũng không thể can thiệp vào việc triều đình xử lý tên đại tướng nơi biên cương, huống hồ nay ta chỉ là một con chim hoang dã nhàn lạc, có thể giúp được việc gì chứ?
Thẩm Mộc nói:
- Ngươi chỉ cần khi ở trong đại triều, giúp ta đem một người tới ngự tiền là được rồi.
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Người nào?
Thẩm Mộc "bốp bốp bốp" đập ba cái, trầm giọng nói:
- Gọi hắn ta tới đây.
Bình luận facebook