Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Say Tình - Chương 14: Bữa trưa vui vẻ
Quay trở về phòng trong trạng thái tinh thần bất ổn, Diệp Băng Băng ngồi bệt xuống giường, đờ đẫn nhìn Vương Dực Quân đang say ngủ bên ghế sô pha đột nhiên lòng trống rỗng, thở dài miên man, vô định.
Chị sẽ phải mở lời như thế nào?
Em gả cho anh rồi thì nhà họ Diệp đáng lẽ phải nhận được số tiền đầu tư rồi mới phải.
Hứ… Như thế thì khác nào chị đang bán thân.
Suy nghĩ miên man đưa chị chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay chẳng biết chỉ khi thức dậy mặt trời đã lên cao, Vương Dực Quân đã khuất bóng. Có lẽ dạo gần đây quá nhiều chuyện dồn nén lên thân thể gầy gò của chị nên mới mệt mỏi mà thiếp đi.
Sau khi thức dậy bên tai Diệp Băng Băng vẫn văng vẳng mấy lời đe doạ hồi tối của Đường Loan, bà ta không phải hạng người nói xong rồi để đó, nếu như Vương Dực Quân biết mọi chuyện chắc là chị ngay đến cơ hội gặp anh cũng chẳng còn chứ nói gì là ở bên cạnh.
Nấu thức ăn trưa, cẩn thận cho vào hộp, suy đi tính lại sau mấy lần lưỡng lự Diệp Băng Băng vẫn quyết định đến tập đoàn Vương Thụ.
Đây không phải lần đầu chị tới, nhưng cảm giác chẳng khác lần đầu là bao, cơ thể hơi run run vì sợ, nhịp tim đập thình thịch, thình thịch.
Bước đến bên quầy lễ tân, Diệp Băng Băng nhẹ giọng hỏi: “Xin chào… Cho hỏi phòng tổng giám đi hướng nào vậy?”
Tổng giám đốc? Hai cô gái lễ tân sửng sốt, bị doạ cho đờ người.
Ánh mắt bọn họ nhìn cái bụng bầu tròn trĩa của Diệp Băng Băng đầy nghi hoặc, không lẽ tổng giám đốc Vương ăn ngủ với con nhà người ta khiến cái bụng ình ra như thế kia rồi bỏ chạy, bây giờ cô gái kia đã đến bước đường cùng nên mới tìm tới cầu xin anh ấy nhận con rơi.
Phải mất một lúc sau một trong hai cô lễ tân mới lên tiếng hỏi lại: “Cô có hẹn trước hay không?”
Diệp Băng Băng lắc đầu: “Không có.”
Vậy là đúng rồi…
Cô gái lễ tân lại tiếp tục hỏi: “Vậy cô là gì với Vương tổng?”
Hơi sượng người, nhất thời Diệp Băng Băng cũng chẳng biết nên trả lời câu hỏi ấy như nào, gò má phất lên màu ửng hồng, chị ấp úng: “Tôi là… Diệp Băng Băng. Cô cứ báo như thế là được.”- Kèm theo sau là nụ cười mếu mó, không thoải mái, cũng chẳng tự nhiên.
Phù… Chu môi chị thở một hơi, trút bỏ đi căng thẳng.
Chắc là Vương Dực Quân cũng không muốn tiết lộ về người vợ bất đắc dĩ như chị ra bên ngoài, lễ cưới của hai người còn diễn ra trong bí mật cơ mà. Liệu rằng chị đến đây có khiến anh nổi giận? Lòng chị hơi run run sợ, nín thở đến phút cuối cùng.
Bước chân quen thuộc đi tới, thân thể Diệp Băng Băng toát lên khí nóng chống lại hàn lạnh đang đến gần, chị cố gồng mình để cảm xúc không bộc phát, hai bàn tay bóp chặt lấy nhau, mắt nhìn chăm chăm giữa sàn nhà, chị thật sự không dám đối diện với cơn thịnh nộ của anh.
Ánh mắt nghi hoặc Vương Dực Quân nhìn chị, phải một lát sau anh mới cất giọng vừa lạnh lẽo như khối băng, vừa ảm đạm như làn khói mờ mịt: “Sao cô lại tới đây?”- Liếc thấy hộp cơm đang bị chị ghì chặt trong tay đến mức sắp vỡ vụn thành từng mảnh, anh chộp lấy: “Đưa cơm trưa cho tôi sao?”
Gật đầu theo cảm tính, Diệp Băng Băng ấp úng: “Ò… Cơm đã đưa rồi, tôi về trước đây.”
“Khoan đã.”- Anh nhìn theo bóng lưng gầy của chị gọi lại: “Đã đến đây rồi thì cùng nhau ăn đi, lên phòng làm việc của tôi một lát.”
Dừng bước, thẫn người, Diệp Băng Băng đột nhiên cảm thấy tai mình không đáng tin chút nào, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cánh cửa tự động kéo mở phía trước mặt, nhếch môi cười nhạt chính mình.
Diệp Băng Băng ơi là Diệp Băng Băng mày càng ngày càng mắc bệnh ảo tưởng nặng quá rồi đó.
Chỉ đến khi chất giọng hàn băng ấy cất lên thêm lần nữa chị mới thôi không tự vả chính mình: “Cô không nghe thấy sao?”
Hoá ra mọi thứ đều là thật…
Chỉ là nó xảy ra quá đột ngột nhất thời khiến Diệp Băng Băng hơi mơ hồ...
Rón rén bước theo sau cặp chân thon dài của Vương Dực Quân, chị phải có tốc độ nhanh gấp đôi anh ta, cứ cúi sấp mặt, cho đến khi ngửa lên đã thấy mình nằm gọn trong lồng lực săn chắc và mềm mại của anh, hơi ấm và sự quyến rũ của nó khiến chị thật sự cưỡng lại không nổi.
Vương Dực Quân không còn phản ứng dữ dội như trước, anh đứng yên nhẹ nói: “Cô định để cả công ty nhìn thấy cảnh thân mật này sao?”
À… Đôi chân thon gọn của Diệp Băng Băng liên tục lùi lại mấy bước, vẻ mặt ấp úng: “Xin lỗi.”
Thấy thái độ chị hơi kì lạ anh hỏi thẳng: “Cô có việc gì sao? Trông cứ như gà rù ăn phải bọ xít vậy?”
Thật thế sao?
Trông cô giống gà rù ăn phải bọ xít lắm sao?
Như này quá là mất hình tượng…
Chầm chậm ngước bản mặt mênh mang suy nghĩ lên, Diệp Băng Băng hé nụ cười không tươi nhưng đủ để xua bớt đi không khí trước mắt, giọng cô trầm ấm, ngọt ngào: “Vương tổng…”
Còn chưa nói xong câu chị đã bị anh ngắt ngang: “Cô không phải người công ty nên không cần thiết gọi Vương tổng…”
Gật đầu chị thay đổi ngay cách gọi: “Anh Vương….”
Lại thêm lần nữa bị cắt lời: “Như thế quá xa cách rồi.”
Xa cách sao?
Đúng là hơi xa cách thật, dù là quan hệ vợ chồng hợp đồng cũng nên có cách gọi khác người bình thường chút, như thế ít ra mới thấy mình đặc biệt hơn so với bao người phụ nữ đang rình rập bên ngoài kia.
“Ông xã…”- Đột nhiên chị thốt lên khi chưa kịp nghĩ thông, câu nói theo bản năng.
Giọng Vương Dực Quân lắp bắp: “Ông…xã…sao?”
Rốt cuộc anh muốn gọi như thế nào?
Gọi tổng giám đốc thì anh bảo chị không phải người công ty nên không cần phải hành lễ, gọi anh Vương quá xa cách, gọi ông xã bảo khó chịu, nghe không quen.
Không kìm được cảm xúc, Diệp Băng Băng hỏi ngược: “Vậy anh muốn tôi gọi là gì?”
Bản mặt lạnh lẽo anh nhìn chị, buông ra mấy lời lẽ tiết kiệm: “Tuỳ cô.”
Anh…
Văn phòng tổng giám đốc nay được đóng kín cửa, Diệp Băng Băng hơi khó hiểu nên hỏi: “Sao anh lại bảo tôi lên trên này?”
Ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận gỡ hộp cơm vẫn còn nóng ra, Vương Dực Quân đáp lời: “Ban nãy dưới kia có tai mắt của bà nội.”
“Ò thì ra thế…”
Cơ may cho chị là vì có tai mắt bà nội gài vào mới được đặt chân lên đến văn phòng tổng giám đốc, nếu không đã bị đuổi đi từ sớm rồi.
“Này… Mau ăn đi.”- Khương Dực Quân chủ động đưa đôi đũa sang tay Diệp Băng Băng.
Ngồi thẫn người một lúc, Diệp Băng Băng mới lên tiếng: “Tôi… thật ra tôi có chuyện muốn nói.”
“Đồ ăn cũng không tệ.”- Chị có thể xem đó là lời khen, thầm mừng rỡ, bỗng nhiên anh ngưng lại một chốc rồi hỏi lại: “Cô có chuyện gì thì nói đi.”
“Tôi…”- Diệp Băng Băng như người hóc xương, cổ họng nghẹn ứ ậm ậm ờ ờ mãi mới nói nên được thành câu: “Số tiền đầu tư… Diệp gia… anh có thể… xem xét hay không?”
Hơi khựng lại, Vương Dực Quân buông đôi đũa trên tay xuống: “Có phải… cô vì việc này mới tìm tôi hay không?”
Đầu lắc lia lịa, Diệp Băng Băng vội phủ nhận: “Không, không, tôi thật lòng muốn mang cơm tới cho anh.”
Không ngờ anh lại cười, nụ cười trước sự ngây ngô của chị: “Nhà họ Vương chúng tôi không bao giờ bội tín đâu. Cô yên tâm.”
Chị sẽ phải mở lời như thế nào?
Em gả cho anh rồi thì nhà họ Diệp đáng lẽ phải nhận được số tiền đầu tư rồi mới phải.
Hứ… Như thế thì khác nào chị đang bán thân.
Suy nghĩ miên man đưa chị chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay chẳng biết chỉ khi thức dậy mặt trời đã lên cao, Vương Dực Quân đã khuất bóng. Có lẽ dạo gần đây quá nhiều chuyện dồn nén lên thân thể gầy gò của chị nên mới mệt mỏi mà thiếp đi.
Sau khi thức dậy bên tai Diệp Băng Băng vẫn văng vẳng mấy lời đe doạ hồi tối của Đường Loan, bà ta không phải hạng người nói xong rồi để đó, nếu như Vương Dực Quân biết mọi chuyện chắc là chị ngay đến cơ hội gặp anh cũng chẳng còn chứ nói gì là ở bên cạnh.
Nấu thức ăn trưa, cẩn thận cho vào hộp, suy đi tính lại sau mấy lần lưỡng lự Diệp Băng Băng vẫn quyết định đến tập đoàn Vương Thụ.
Đây không phải lần đầu chị tới, nhưng cảm giác chẳng khác lần đầu là bao, cơ thể hơi run run vì sợ, nhịp tim đập thình thịch, thình thịch.
Bước đến bên quầy lễ tân, Diệp Băng Băng nhẹ giọng hỏi: “Xin chào… Cho hỏi phòng tổng giám đi hướng nào vậy?”
Tổng giám đốc? Hai cô gái lễ tân sửng sốt, bị doạ cho đờ người.
Ánh mắt bọn họ nhìn cái bụng bầu tròn trĩa của Diệp Băng Băng đầy nghi hoặc, không lẽ tổng giám đốc Vương ăn ngủ với con nhà người ta khiến cái bụng ình ra như thế kia rồi bỏ chạy, bây giờ cô gái kia đã đến bước đường cùng nên mới tìm tới cầu xin anh ấy nhận con rơi.
Phải mất một lúc sau một trong hai cô lễ tân mới lên tiếng hỏi lại: “Cô có hẹn trước hay không?”
Diệp Băng Băng lắc đầu: “Không có.”
Vậy là đúng rồi…
Cô gái lễ tân lại tiếp tục hỏi: “Vậy cô là gì với Vương tổng?”
Hơi sượng người, nhất thời Diệp Băng Băng cũng chẳng biết nên trả lời câu hỏi ấy như nào, gò má phất lên màu ửng hồng, chị ấp úng: “Tôi là… Diệp Băng Băng. Cô cứ báo như thế là được.”- Kèm theo sau là nụ cười mếu mó, không thoải mái, cũng chẳng tự nhiên.
Phù… Chu môi chị thở một hơi, trút bỏ đi căng thẳng.
Chắc là Vương Dực Quân cũng không muốn tiết lộ về người vợ bất đắc dĩ như chị ra bên ngoài, lễ cưới của hai người còn diễn ra trong bí mật cơ mà. Liệu rằng chị đến đây có khiến anh nổi giận? Lòng chị hơi run run sợ, nín thở đến phút cuối cùng.
Bước chân quen thuộc đi tới, thân thể Diệp Băng Băng toát lên khí nóng chống lại hàn lạnh đang đến gần, chị cố gồng mình để cảm xúc không bộc phát, hai bàn tay bóp chặt lấy nhau, mắt nhìn chăm chăm giữa sàn nhà, chị thật sự không dám đối diện với cơn thịnh nộ của anh.
Ánh mắt nghi hoặc Vương Dực Quân nhìn chị, phải một lát sau anh mới cất giọng vừa lạnh lẽo như khối băng, vừa ảm đạm như làn khói mờ mịt: “Sao cô lại tới đây?”- Liếc thấy hộp cơm đang bị chị ghì chặt trong tay đến mức sắp vỡ vụn thành từng mảnh, anh chộp lấy: “Đưa cơm trưa cho tôi sao?”
Gật đầu theo cảm tính, Diệp Băng Băng ấp úng: “Ò… Cơm đã đưa rồi, tôi về trước đây.”
“Khoan đã.”- Anh nhìn theo bóng lưng gầy của chị gọi lại: “Đã đến đây rồi thì cùng nhau ăn đi, lên phòng làm việc của tôi một lát.”
Dừng bước, thẫn người, Diệp Băng Băng đột nhiên cảm thấy tai mình không đáng tin chút nào, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cánh cửa tự động kéo mở phía trước mặt, nhếch môi cười nhạt chính mình.
Diệp Băng Băng ơi là Diệp Băng Băng mày càng ngày càng mắc bệnh ảo tưởng nặng quá rồi đó.
Chỉ đến khi chất giọng hàn băng ấy cất lên thêm lần nữa chị mới thôi không tự vả chính mình: “Cô không nghe thấy sao?”
Hoá ra mọi thứ đều là thật…
Chỉ là nó xảy ra quá đột ngột nhất thời khiến Diệp Băng Băng hơi mơ hồ...
Rón rén bước theo sau cặp chân thon dài của Vương Dực Quân, chị phải có tốc độ nhanh gấp đôi anh ta, cứ cúi sấp mặt, cho đến khi ngửa lên đã thấy mình nằm gọn trong lồng lực săn chắc và mềm mại của anh, hơi ấm và sự quyến rũ của nó khiến chị thật sự cưỡng lại không nổi.
Vương Dực Quân không còn phản ứng dữ dội như trước, anh đứng yên nhẹ nói: “Cô định để cả công ty nhìn thấy cảnh thân mật này sao?”
À… Đôi chân thon gọn của Diệp Băng Băng liên tục lùi lại mấy bước, vẻ mặt ấp úng: “Xin lỗi.”
Thấy thái độ chị hơi kì lạ anh hỏi thẳng: “Cô có việc gì sao? Trông cứ như gà rù ăn phải bọ xít vậy?”
Thật thế sao?
Trông cô giống gà rù ăn phải bọ xít lắm sao?
Như này quá là mất hình tượng…
Chầm chậm ngước bản mặt mênh mang suy nghĩ lên, Diệp Băng Băng hé nụ cười không tươi nhưng đủ để xua bớt đi không khí trước mắt, giọng cô trầm ấm, ngọt ngào: “Vương tổng…”
Còn chưa nói xong câu chị đã bị anh ngắt ngang: “Cô không phải người công ty nên không cần thiết gọi Vương tổng…”
Gật đầu chị thay đổi ngay cách gọi: “Anh Vương….”
Lại thêm lần nữa bị cắt lời: “Như thế quá xa cách rồi.”
Xa cách sao?
Đúng là hơi xa cách thật, dù là quan hệ vợ chồng hợp đồng cũng nên có cách gọi khác người bình thường chút, như thế ít ra mới thấy mình đặc biệt hơn so với bao người phụ nữ đang rình rập bên ngoài kia.
“Ông xã…”- Đột nhiên chị thốt lên khi chưa kịp nghĩ thông, câu nói theo bản năng.
Giọng Vương Dực Quân lắp bắp: “Ông…xã…sao?”
Rốt cuộc anh muốn gọi như thế nào?
Gọi tổng giám đốc thì anh bảo chị không phải người công ty nên không cần phải hành lễ, gọi anh Vương quá xa cách, gọi ông xã bảo khó chịu, nghe không quen.
Không kìm được cảm xúc, Diệp Băng Băng hỏi ngược: “Vậy anh muốn tôi gọi là gì?”
Bản mặt lạnh lẽo anh nhìn chị, buông ra mấy lời lẽ tiết kiệm: “Tuỳ cô.”
Anh…
Văn phòng tổng giám đốc nay được đóng kín cửa, Diệp Băng Băng hơi khó hiểu nên hỏi: “Sao anh lại bảo tôi lên trên này?”
Ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận gỡ hộp cơm vẫn còn nóng ra, Vương Dực Quân đáp lời: “Ban nãy dưới kia có tai mắt của bà nội.”
“Ò thì ra thế…”
Cơ may cho chị là vì có tai mắt bà nội gài vào mới được đặt chân lên đến văn phòng tổng giám đốc, nếu không đã bị đuổi đi từ sớm rồi.
“Này… Mau ăn đi.”- Khương Dực Quân chủ động đưa đôi đũa sang tay Diệp Băng Băng.
Ngồi thẫn người một lúc, Diệp Băng Băng mới lên tiếng: “Tôi… thật ra tôi có chuyện muốn nói.”
“Đồ ăn cũng không tệ.”- Chị có thể xem đó là lời khen, thầm mừng rỡ, bỗng nhiên anh ngưng lại một chốc rồi hỏi lại: “Cô có chuyện gì thì nói đi.”
“Tôi…”- Diệp Băng Băng như người hóc xương, cổ họng nghẹn ứ ậm ậm ờ ờ mãi mới nói nên được thành câu: “Số tiền đầu tư… Diệp gia… anh có thể… xem xét hay không?”
Hơi khựng lại, Vương Dực Quân buông đôi đũa trên tay xuống: “Có phải… cô vì việc này mới tìm tôi hay không?”
Đầu lắc lia lịa, Diệp Băng Băng vội phủ nhận: “Không, không, tôi thật lòng muốn mang cơm tới cho anh.”
Không ngờ anh lại cười, nụ cười trước sự ngây ngô của chị: “Nhà họ Vương chúng tôi không bao giờ bội tín đâu. Cô yên tâm.”
Bình luận facebook