Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Say Tình - Chương 1: Mất trinh tiết
Thần trí mơ hồ, bắt đầu xuất hiện ảo giác, chị cố đánh thức bản thân nhưng vô dụng, thân thể mệt rã rời, không còn chút sức lực chỉ muốn buông lơi.
Chị bị người ta chuốc thuốc…
Ma xui quỷ khiến nào lại đưa chị tới lầu ba khách sạn Quy Hồi, tinh thần đảo điên, chân liêu xiêu bước, chị chẳng phân biệt được bất cứ thứ gì nữa, cứ như một người điên không não, ngớ ngẩn vô cùng.
Căn phòng tối mịt, chị chẳng thèm bật đèn mà lao tới đầu giường, trên đó có một gã đàn ông trần truồng đang say ngủ.
Đôi mi chị lờ mờ, cái nhấp nháy mắt mỗi lúc một thưa dần, chẳng hiểu sao người đàn ông lạ mặt kia lại có sức hút với chị đến lạ, chị càng ngắm càng mê, càng nhìn càng bị cuốn.
Gã đàn ông như thanh nam châm khổng lồ, lực hút mạnh bạo, chị giữ không nổi đôi chân mình, từng bước từng bước đến gần, người nóng phừng phực như thiêu đốt, chị cởi bỏ đi lớp quần áo dày cộm, để lộ thân hình nuột nà, làn da trắng như tuyết, đường cong cơ thể chuẩn đến từng cen-ti-mét, đôi chân thon dài bóng bẩy.
Cảm giác nóng bỏng của một làn da áp sát lên cơ thể mình, gã đàn ông như bình tỉnh khỏi giấc mộng, từ từ tiến đến hơi nóng ấy, làm những thứ mà một người đàn ông cần làm.
Đôi môi lạnh còn vương hơi men rượu áp sát lên bờ môi nóng bỏng, vết cắn mỗi lúc một sâu, dục vọng khiến họ điên cuồng, vồ vập đối phương.
Gã định thần lại lật úp người nằm dài lên thân hình nhỏ bé của chị, da áp da, mặt áp mặt, chung một nhịp thở, bờ môi gã dần di chuyển xuống cằm, cổ rồi dừng lại ở đồi núi.
Những trò công kích ấy khiến chị càng phấn khích hơn, khoái cảm mỗi lúc một dâng trào mãnh liệt, cảm giác chà xát vào hai bắp đùi chị một vật gì đó rắn chắc, như muốn đâm xuyên thấu vào da thịt chị.
Vật cứng đó vẫn không chịu ở yên, ngọ nguậy liên tục, cho tới khi tìm được đường vào, nó khiến chị cảm giác tê rần rần nhưng cũng hơi tê rát, nó tấn công mỗi lúc một dồn dập, bức tường phòng thủ của bị ngày càng buông lỏng lẻo, nó được đà cứ một đường đánh chiếm.
Chỉ tới khi chị nhận thấy một dịch lỏng không biết tên bay thẳng vào, hơi nóng ấm, nó mới dừng lại, tách ra khỏi chị.
Sau trận đánh không dài cũng chẳng ngắn, cả hai mệt rã rời ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Ánh nắng giọi từ bên cửa sổ đánh thức vẻ mơ hồ của chị, đôi mắt lơ mơ tỉnh lại, cảm giác trên cơ thể mình có một thứ gì đó đè lên nặng trĩu, bung tấm chăn lên khiến chị ngây người.
Thời gian lúc ấy như ngừng trôi…
“A…a…a…”
Tiếng hét lớn như sét đánh ngang tai người nằm cạnh chị, anh ta vừa mở mắt cũng giật mình hét toáng: “á…á…á… Cô là ai?”
Sắc mặt chị trắng bệch, người nóng hừng hực, tay chân yếu xìu, thân thể ê ẩm, mệt mỏi vô cùng.
Anh ấy là… đối với chị vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm.
Hai người bắt đầu giằng co tấm chăn duy nhất, khiến nó như muốn đứt gãy làm đôi, ánh mắt căm phẫn nhìn nhau.
Chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra…
Vô tình gã buông tay, chị ngã một cú đau điếng xuống sàn, đau tới mức sắc mặt chị biến đổi đi.
Tấm ga giường phảng phất vũng máu tươi, đỏ rực.
Gã hơi giật mình, là giọt máu trinh, đây là lần đầu tiên của chị.
Chị thì chẳng kịp nghĩ lao người nhảy lên che chắn đi vết đỏ ngầu, tấm ga trắng tinh nên rất dễ nhận thấy.
Đầu gục sấp xuống, tâm trạng chị rối bời không nghĩ được bất cứ điều gì cả, đến nằm mơ chị cũng không ngờ lần đầu của mình lại trải qua trong hoàn cảnh nhục nhã như thế này.
Tiếng nước chảy róc rách, gã đàn ông kia đang tắm.
Người ấy không nhận ra chị nhưng chị chẳng thể nào quên dáng hình ấy: tự tin, đĩnh đạc, vầng trán rộng thông minh, cặp lông mày cương nghị, những đường nét trên khuôn mặt hơi thiếu sự mềm mại nhưng hài hoà, đôi môi điềm tĩnh với cái nhìn sắc lạnh.
Anh không khác thời sinh viên là bao.
Cái tên anh rất dễ gây ấn tượng: Vương Dực Quân, đàn anh trên chị hai khoá, hot boy công nghệ nổi tiếng, sức hút được nhiều trái tim mỹ nhân, kể cả chị.
Diệp Băng Băng chị đã từng viết rất nhiều thư tình gửi tới anh nhưng đều không nhận được bất cứ lời hồi âm nào, kể từ sau khi anh ra trường chị đã không gặp lại, không ngờ lần tái ngộ này lại oái oăn đến thế.
Từ cửa phòng tắm bước ra một người đàn ông khiến đôi mắt chị rực sáng, dáng anh ta cao, body săn chắc, da trắng, mái tóc ướt nhạt nhoà đi mấy phần lịch lãm nhưng vẫn rất soái ca, chị nhìn đến ngẩn người.
Giọng anh vẫn như xưa, ấm áp, êm tai: “Cô cứ vào tắm trước đi, tôi không chạy trốn đâu.”
Tâm trí chị như ngáo ngơ, đờ đờ đẫn đẫn, gật đầu đại khá: “Được.”
Mất đi cái quý giá đúng là tiếc thật, nhưng cũng may cho chị người đồng hành lại là Vương Dực Quân, thâm tâm chị đỡ phần nào hối tiếc. Coi như duyên số hẩm hiu.
Lúc chị bước ra anh vẫn đang ngồi chờ trên giường, vẫn bóng lưng quen thuộc ấy, bóng lưng mà chị thích đứng từ đằng sau ngắm nhìn lâu thật lâu, bây giờ thì chị không cảm thấy vậy, nếu như anh rời đi sẽ tốt hơn cho cả hai, đỡ phải khó xử, vì thực sự chị chả biết nên mở lời thế nào.
Không sao, trao cái ngàn vàng cho anh em không thấy tiếc.
Hay là anh đừng để tâm.
Anh không cần chịu trách nhiệm.
…
Đột nhiên Vương Dực Quân mở lời trước: “Thực ra chuyện ban tối chỉ là tai nạn, cho nên tôi không muốn sau này cô vì chuyện này mà đeo bám tôi. Nói yêu cầu của cô đi.”
Lời nói khiến Diệp Băng Băng có chút chạnh lòng, môi gượng lắm mời nở được nụ cười nhẹ để trấn an tinh thần: “Nếu đã nói đó là tai nạn thì cứ thế mà bỏ qua đi. Từ nay tôi cũng hi vọng chúng ta sẽ không lại nhau nữa.”
Tính anh xưa nay vẫn không đổi, chẳng muốn mang ơn hay mắc nợ ai, cho nên đương nhiên không chấp thuận: “Cô cứ nói ra yêu cầu của mình đi.”
Chị biết rõ, ngày trước chị đã dành hầu như bốn năm đại học để tìm hiểu về con người anh, nhắm chặt bờ mi ngăn đi dòng lệ, Diệp Băng Băng nói trong nghẹn ngào: “Đưa cho tôi năm triệu tệ.”
Tệ thật, cảm giác như chị đang bán đi thứ quý giá ấy.
Vứt lại mấy tờ tiền mặt trên giường Vương Dực Quân rời đi, không cái ngoái đầu nhìn lại, anh thậm chí không quan tâm đến cảm xúc chị như thế nào, cũng chưa một lần trực diện nhìn vào đôi mắt chị.
Ngày trước cũng thế, bây giờ cũng vậy.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng rầm lại cũng đồng nghĩa với việc anh đã khuất bóng, chị ngồi bệt xuống giường, tâm trạng ngổn ngang, đầu trống rỗng.
Bên tai chị vẫn văng vẳng câu nói của Vương Dực Quân, từng lời như cứa sâu vào tâm can chị: “Cứ coi như tất cả chỉ là tai nạn…”
Mang theo sự ê chề rời khỏi phòng, Diệp Băng Băng lang thang trên con phố đông người, hình như tâm trạng chị không những không khá lên được mà còn tệ thêm đi, có lẽ chị đã chọn đi nhầm đường.
Hi vọng trong chị vụt tắt chỉ sau một đêm.
Ra trường, đến xin việc làm ở công ty anh, để được gặp anh, làm việc cùng anh.
Bây giờ thì chị còn mặt mũi nào mà đứng trước mặt anh, chị thật sự không đủ can đảm.
Chị bị người ta chuốc thuốc…
Ma xui quỷ khiến nào lại đưa chị tới lầu ba khách sạn Quy Hồi, tinh thần đảo điên, chân liêu xiêu bước, chị chẳng phân biệt được bất cứ thứ gì nữa, cứ như một người điên không não, ngớ ngẩn vô cùng.
Căn phòng tối mịt, chị chẳng thèm bật đèn mà lao tới đầu giường, trên đó có một gã đàn ông trần truồng đang say ngủ.
Đôi mi chị lờ mờ, cái nhấp nháy mắt mỗi lúc một thưa dần, chẳng hiểu sao người đàn ông lạ mặt kia lại có sức hút với chị đến lạ, chị càng ngắm càng mê, càng nhìn càng bị cuốn.
Gã đàn ông như thanh nam châm khổng lồ, lực hút mạnh bạo, chị giữ không nổi đôi chân mình, từng bước từng bước đến gần, người nóng phừng phực như thiêu đốt, chị cởi bỏ đi lớp quần áo dày cộm, để lộ thân hình nuột nà, làn da trắng như tuyết, đường cong cơ thể chuẩn đến từng cen-ti-mét, đôi chân thon dài bóng bẩy.
Cảm giác nóng bỏng của một làn da áp sát lên cơ thể mình, gã đàn ông như bình tỉnh khỏi giấc mộng, từ từ tiến đến hơi nóng ấy, làm những thứ mà một người đàn ông cần làm.
Đôi môi lạnh còn vương hơi men rượu áp sát lên bờ môi nóng bỏng, vết cắn mỗi lúc một sâu, dục vọng khiến họ điên cuồng, vồ vập đối phương.
Gã định thần lại lật úp người nằm dài lên thân hình nhỏ bé của chị, da áp da, mặt áp mặt, chung một nhịp thở, bờ môi gã dần di chuyển xuống cằm, cổ rồi dừng lại ở đồi núi.
Những trò công kích ấy khiến chị càng phấn khích hơn, khoái cảm mỗi lúc một dâng trào mãnh liệt, cảm giác chà xát vào hai bắp đùi chị một vật gì đó rắn chắc, như muốn đâm xuyên thấu vào da thịt chị.
Vật cứng đó vẫn không chịu ở yên, ngọ nguậy liên tục, cho tới khi tìm được đường vào, nó khiến chị cảm giác tê rần rần nhưng cũng hơi tê rát, nó tấn công mỗi lúc một dồn dập, bức tường phòng thủ của bị ngày càng buông lỏng lẻo, nó được đà cứ một đường đánh chiếm.
Chỉ tới khi chị nhận thấy một dịch lỏng không biết tên bay thẳng vào, hơi nóng ấm, nó mới dừng lại, tách ra khỏi chị.
Sau trận đánh không dài cũng chẳng ngắn, cả hai mệt rã rời ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Ánh nắng giọi từ bên cửa sổ đánh thức vẻ mơ hồ của chị, đôi mắt lơ mơ tỉnh lại, cảm giác trên cơ thể mình có một thứ gì đó đè lên nặng trĩu, bung tấm chăn lên khiến chị ngây người.
Thời gian lúc ấy như ngừng trôi…
“A…a…a…”
Tiếng hét lớn như sét đánh ngang tai người nằm cạnh chị, anh ta vừa mở mắt cũng giật mình hét toáng: “á…á…á… Cô là ai?”
Sắc mặt chị trắng bệch, người nóng hừng hực, tay chân yếu xìu, thân thể ê ẩm, mệt mỏi vô cùng.
Anh ấy là… đối với chị vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm.
Hai người bắt đầu giằng co tấm chăn duy nhất, khiến nó như muốn đứt gãy làm đôi, ánh mắt căm phẫn nhìn nhau.
Chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra…
Vô tình gã buông tay, chị ngã một cú đau điếng xuống sàn, đau tới mức sắc mặt chị biến đổi đi.
Tấm ga giường phảng phất vũng máu tươi, đỏ rực.
Gã hơi giật mình, là giọt máu trinh, đây là lần đầu tiên của chị.
Chị thì chẳng kịp nghĩ lao người nhảy lên che chắn đi vết đỏ ngầu, tấm ga trắng tinh nên rất dễ nhận thấy.
Đầu gục sấp xuống, tâm trạng chị rối bời không nghĩ được bất cứ điều gì cả, đến nằm mơ chị cũng không ngờ lần đầu của mình lại trải qua trong hoàn cảnh nhục nhã như thế này.
Tiếng nước chảy róc rách, gã đàn ông kia đang tắm.
Người ấy không nhận ra chị nhưng chị chẳng thể nào quên dáng hình ấy: tự tin, đĩnh đạc, vầng trán rộng thông minh, cặp lông mày cương nghị, những đường nét trên khuôn mặt hơi thiếu sự mềm mại nhưng hài hoà, đôi môi điềm tĩnh với cái nhìn sắc lạnh.
Anh không khác thời sinh viên là bao.
Cái tên anh rất dễ gây ấn tượng: Vương Dực Quân, đàn anh trên chị hai khoá, hot boy công nghệ nổi tiếng, sức hút được nhiều trái tim mỹ nhân, kể cả chị.
Diệp Băng Băng chị đã từng viết rất nhiều thư tình gửi tới anh nhưng đều không nhận được bất cứ lời hồi âm nào, kể từ sau khi anh ra trường chị đã không gặp lại, không ngờ lần tái ngộ này lại oái oăn đến thế.
Từ cửa phòng tắm bước ra một người đàn ông khiến đôi mắt chị rực sáng, dáng anh ta cao, body săn chắc, da trắng, mái tóc ướt nhạt nhoà đi mấy phần lịch lãm nhưng vẫn rất soái ca, chị nhìn đến ngẩn người.
Giọng anh vẫn như xưa, ấm áp, êm tai: “Cô cứ vào tắm trước đi, tôi không chạy trốn đâu.”
Tâm trí chị như ngáo ngơ, đờ đờ đẫn đẫn, gật đầu đại khá: “Được.”
Mất đi cái quý giá đúng là tiếc thật, nhưng cũng may cho chị người đồng hành lại là Vương Dực Quân, thâm tâm chị đỡ phần nào hối tiếc. Coi như duyên số hẩm hiu.
Lúc chị bước ra anh vẫn đang ngồi chờ trên giường, vẫn bóng lưng quen thuộc ấy, bóng lưng mà chị thích đứng từ đằng sau ngắm nhìn lâu thật lâu, bây giờ thì chị không cảm thấy vậy, nếu như anh rời đi sẽ tốt hơn cho cả hai, đỡ phải khó xử, vì thực sự chị chả biết nên mở lời thế nào.
Không sao, trao cái ngàn vàng cho anh em không thấy tiếc.
Hay là anh đừng để tâm.
Anh không cần chịu trách nhiệm.
…
Đột nhiên Vương Dực Quân mở lời trước: “Thực ra chuyện ban tối chỉ là tai nạn, cho nên tôi không muốn sau này cô vì chuyện này mà đeo bám tôi. Nói yêu cầu của cô đi.”
Lời nói khiến Diệp Băng Băng có chút chạnh lòng, môi gượng lắm mời nở được nụ cười nhẹ để trấn an tinh thần: “Nếu đã nói đó là tai nạn thì cứ thế mà bỏ qua đi. Từ nay tôi cũng hi vọng chúng ta sẽ không lại nhau nữa.”
Tính anh xưa nay vẫn không đổi, chẳng muốn mang ơn hay mắc nợ ai, cho nên đương nhiên không chấp thuận: “Cô cứ nói ra yêu cầu của mình đi.”
Chị biết rõ, ngày trước chị đã dành hầu như bốn năm đại học để tìm hiểu về con người anh, nhắm chặt bờ mi ngăn đi dòng lệ, Diệp Băng Băng nói trong nghẹn ngào: “Đưa cho tôi năm triệu tệ.”
Tệ thật, cảm giác như chị đang bán đi thứ quý giá ấy.
Vứt lại mấy tờ tiền mặt trên giường Vương Dực Quân rời đi, không cái ngoái đầu nhìn lại, anh thậm chí không quan tâm đến cảm xúc chị như thế nào, cũng chưa một lần trực diện nhìn vào đôi mắt chị.
Ngày trước cũng thế, bây giờ cũng vậy.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng rầm lại cũng đồng nghĩa với việc anh đã khuất bóng, chị ngồi bệt xuống giường, tâm trạng ngổn ngang, đầu trống rỗng.
Bên tai chị vẫn văng vẳng câu nói của Vương Dực Quân, từng lời như cứa sâu vào tâm can chị: “Cứ coi như tất cả chỉ là tai nạn…”
Mang theo sự ê chề rời khỏi phòng, Diệp Băng Băng lang thang trên con phố đông người, hình như tâm trạng chị không những không khá lên được mà còn tệ thêm đi, có lẽ chị đã chọn đi nhầm đường.
Hi vọng trong chị vụt tắt chỉ sau một đêm.
Ra trường, đến xin việc làm ở công ty anh, để được gặp anh, làm việc cùng anh.
Bây giờ thì chị còn mặt mũi nào mà đứng trước mặt anh, chị thật sự không đủ can đảm.
Bình luận facebook