Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Đến buổi tối, Hàn Dập Hạo nhận được điện thoại, anh nghe một lúc lâu thì cúp máy, Tòng Thiện thấy sắc mặt anh không tốt, chủ động dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Hàn Dập Hạo lên giường, nằm xuống cạnh Tòng Thiện, nói: “Đã tìm được người trung gian giật dây bắt cóc em, nhưng hắn lại nói không biết kẻ đứng sau rốt cuộc là ai, vì người đó không có gặp mặt hắn, toàn bộ quá trình đều là giao dịch trực tuyến, tiền đặt cọc cũng là thông qua chuyển khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ, nếu như muốn điều tra chủ tài khoản, nhất định phải thông qua lối tắt ngoại giao, hơn nữa phải chứng minh được hắn phạm tội mới được.”
“Nói như vậy, người đó rất cẩn thận, rốt cuộc là ai muốn đối phó với em như vậy?” Trong đầu Tòng Thiện suy nghĩ một lượt, từng cuộc điều tra, đối thủ vừa có tiền lại vừa có tâm tư cẩn thận như vậy rốt cuộc là ai, hơn nữa người đó hẳn là còn rất hận cô, nếu không sẽ không tìm đến mười mấy người, rốt cuộc cô đắc tội là lúc nào?
“Có phải là người lúc em lùng bắt phá án hay không?” Hàn Dập Hạo suy đoán nói.
“Có khả năng này, nhưng nói như vậy, phạm vi quá lớn.” Chỉ dựa vào những việc này, Tòng Thiện vẫn đoán không ra đối phương.
“Vậy thì bắt đầu điều tra từ thời gian gần đây trước, em cẩn thận nghĩ lại xem, trong khoảng thời gian này có người đáng nghi hay không?” Hàn Dập Hạo gợi mở nói.
Tòng Thiện nghĩ một lát, từ sau kỳ nghỉ tết kết thúc, cô chỉ tham gia một tổ bảo vệ, sau đó chính là thăng chức điều khu vực, bận rộn một trận, tiếp đó chính là vụ án giết gái điếm vẫn còn chưa có phá được này, phải nói là từ sau khi đi gìn giữ hòa bình, cô đã không có cơ hội trêu chọc ai.
“Không có.” Tòng Thiện lắc đầu, khẳng định nói.
“Vậy không nói người đắc tội trên công việc, về sinh hoạt thì sao?” Hàn Dập Hạo lại nói.
“Sinh hoạt của em vẫn rất đơn giản, người tiếp xúc không nhiều, thật muốn nói ai nhìn em không vừa mắt mà nói, hẳn là chỉ có người của nhà họ An.” Tòng Thiện suy nghĩ một chút nói, An Đạo Ninh, Tô Nhị Hà và An Nhuế đều có tình nghi này.
“Anh cũng hoài nghi tới bọn họ, nhưng mà hôm nay An Đạo Ninh mới về nước, không khớp với cách nói của người trung gian, có thể loại bỏ. Về phần Tô Nhị Hà và An Nhuế, dựa vào tình báo, thật ra thì Tô Nhị Hà vẫn không có quản lý tài chính của nhà họ An, cho nên sẽ không có nhiều tiền dư như vậy tự mình mở tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ. Khả năng là An Nhuế tương đối lớn, anh sẽ đặc biệt bảo người đi thăm dò cô ta.” Hàn Dập Hạo phân tích từng người nói.
“Ừm.” Tòng Thiện gật đầu, bỗng nhiên lại nhắc nhở nói, “Trước khi chưa có chứng thực đừng làm lớn chuyện.”
Thật ra thì cô là sợ anh dưới cơn nóng giận sẽ bảo người làm ra chuyện giống vậy đối với An Nhuế, ở trước khi còn chưa có làm rõ, cô không muốn tổn thương người vô tội.
“Anh tự có chừng mực.” Hàn Dập Hạo có điều cất giữ nói, nhưng thật ra thì anh không quá tin An Nhuế có suy nghĩ này, mua kẻ bắt cóc còn không có để lại dấu vết, cho nên anh lại hỏi Tòng Thiện, “Ngoại trừ người của nhà họ An, gần đây có ai tìm em hay không?”
Được anh nhắc nhở, trong đầu Tòng Thiện hiện ra một bóng người-- Lộ Gia Nghi, nhưng cô không cho rằng Lộ Gia Nghi sẽ có liên quan đến chuyện này, cho nên cảm thấy không cần thiết nhắc tới với Hàn Dập Hạo, cô đáp: “Không có.”
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện còn lại cứ giao cho anh xử lý.” Hàn Dập Hạo hôn lên trán cô một cái, mình đi ngủ trước.
Tòng Thiện cho rằng anh bôn ba cả ngày mệt mỏi, cho nên nằm ở trên vai của anh, quan tâm nói: “Hàn Dập Hạo, có phải anh rất mệt hay không, nếu không thì em giúp anh xoa bóp một chút nhé?”
“Không cần đâu, mau ngủ đi.” Hàn Dập Hạo từ chối khéo nói.
Tòng Thiện bĩu môi, nghe lời anh đi ngủ.
Chỉ xin nghỉ một ngày, Tòng Thiện lại đi làm, người trong tổ không rõ lắm đêm đó cô đã trải qua chuyện gì, cho đến tổ trọng án đến mời cô hỗ trợ lấy khẩu cung, bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.
“Sếp, là thật sao? Cho nên có người bắt cóc chị?”
“Tôi thấy người kia đúng là thắp đèn trong nhà xí-- tự tìm cái chết, cảnh sát cũng dám chọc.”
Bạn một câu, tôi một câu, hỏi đến đầu Tòng Thiện choáng váng, cô vội vàng xua tay bảo dừng, nói: “Được rồi, tôi cũng không biết nghi phạm là ai, cho nên chuyện này cứ giao cho tổ trọng án theo đi, nhiệm vụ của chúng ta chính là tập trung ý chí làm tốt công việc của mình, mọi người nghe rõ chưa?”
“Được rồi.” Tất cả mọi người đều biết tính Tòng Thiện, cô không muốn nói, hỏi một ngày cũng không moi ra được nửa câu, đành phải im tiếng.
“Bây giờ bắt đầu họp!” Tòng Thiện ra lệnh một tiếng, một đống tài liệu lại được đặt lên bàn làm việc.
Mọi người không ngừng kêu khổ, sao sếp vừa đến thì đã biến thân thành Tam Lang liều mạng, không ình cũng không cho người khác thời gian nghỉ ngơi.
“Đừng bày ra vẻ mặt này, mấy người cho rằng tôi không biết hả? Lúc tôi không có mặt ở đây, mấy người rất nhàn nhã, bây giờ dĩ nhiên phải cố gắng gấp bội bù lại khoảng thời gian phí phạm.” Tòng Thiện chân thành đáng tin nói.
Đợi tất cả mọi người ngồi đàng hoàng, Tòng Thiện nói ra manh mối mình dò la được: “Tôi nghe người phục vụ ở quán bar ‘Lam Điều’ tiết lộ, một trong những người đã chết trong lúc vô tình đã từng nhắc tới một triển lãm tranh, người phục vụ đó nói biết người đã chết một khoảng thời gian, không cảm thấy cô ấy là loại người sẽ đi tham gia triển lãm tranh, cho nên tôi nghi ngờ, là có người mời cô ấy tham gia triển lãm tranh, hơn nữa có thể là hung thủ.”
Cô vừa nói dứt lời, những người khác rơi vào suy tư, có người đưa ra quan điểm bất đồng: “Cho dù người chết không có thói quen tham gia triển lãm tranh, nhưng có thể ngày đó là đi cùng bạn hoặc là đi qua nơi đó chợt có linh cảm liền đi vào, hơn nữa họ cũng là gái gọi cao cấp, cùng người có tiền đi tham gia những nơi gọi là tao nhã này cũng chẳng có gì lạ.”
“Nhưng mọi người còn nhớ không, trên quần áo của một người đã chết được bộ pháp chứng kiểm nghiệm có chứa thành phần hóa học kẽm titan màu trắng, coban màu lam, cũng chính là thuốc màu. Hai người đã chết đều liên quan đến hội họa, nói không chừng còn có những manh mối khác mà chúng ta không có để ý tới, cho nên tôi muốn mọi người phân tổ đi điều tra mấy quán bar này, dò hỏi xem khi còn sống những người đã chết này đã quen ai, xem xem gần đây nhất đã từng đề cập tới công việc liên quan đến hội họa hay không.” Tòng Thiện phân phó nói.
“YES, MADAM!”
Kết thúc cuộc họp, mọi người chia nhau làm việc, Tòng Thiện không có đến quán bar, cô đi đến viện bảo tàng lớn nhất thành phố.
Bởi vì là giờ hành chính, cho nên người không nhiều lắm, Tòng Thiện dọc theo hành lang dài chậm rãi dạo bước, vừa đi vừa thưởng thức tác phẩm nghệ thuật treo trên tường, nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, mẹ từng dẫn cô tới đây, lúc ấy mẹ hưng phấn giải thích cho cô biết những bức tranh nhìn mà không hiểu này, lúc đó cô vốn không hiểu những đường nét hình thù quái dị và màu sắc cường điệu quái lạ này có cái gì có thể nhìn, song, bây giờ một mình lẳng lặng thưởng thức, lại phát hiện chúng thật sự rất đẹp, đẹp đến có thể khiến người ta quên đi phiền muộn trong trần thế, hòa nhập vào biển nghệ thuật.
“A.” Tòng Thiện xem nhập thần, ở một khúc quanh vô tình đụng phải một người.
“Tiểu thư, thật xin lỗi.” Đối phương lập tức lịch sự nói xin lỗi.
Tòng Thiện vừa nhìn, phát hiện người này dĩ nhiên là ông chủ quán bar gặp phải đêm hôm trước.
“Không sao.” Tòng Thiện khách sáo cười cười.
Không lâu sau, hai người đều dừng lại trước một bức tranh.
“Cảnh rừng núi, sử dụng màu thông suốt vẽ hồ nước vắt ngang thật là giỏi.” Người đàn ông tự đáy lòng mà cảm khái nói.
“Ánh sáng xuyên qua cửa sổ trên góc phải giống như nhấn mạnh hiệu ứng tương phản của bức ảnh, bỗng chốc đã làm tăng lên cảm giác chân thực và nhận đồng cảm của cả bức tranh.” Tòng Thiện tiếp lời nói.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, người đàn ông bắt đầu tự giới thiệu trước: “Chào cô, tôi là Lam Chí Minh.”
“Tôi là Thẩm Tòng Thiện.” Tòng Thiện cũng thẳng thắng đáp lại.
“Thẩm tiểu thư, dường như cô đối với hội họa cũng rất am hiểu?” Lam Chí Minh khách sáo dò hỏi.
“Tôi chỉ biết sơ sơ chút ít.” Tòng Thiện không có khiêm tốn, đối với thưởng thức danh họa, Thẩm Tòng Nghĩa là người trong nghề, cô chỉ là nghe nhiều thấy nhiều nên biết một chút.
“Thẩm tiểu thư thật là khiêm tốn, vừa rồi tôi thấy ở đầu kia có một bức tranh, đoán chừng là Thẩm tiểu thư cũng sẽ thích, không bằng theo kẻ hèn này cùng đi giám định và thưởng thức?” Lam Chí Minh nhiệt tình đề nghị.
“Giám định và thưởng thức không thể nói, bất quá tôi chỉ tùy tiện nói chút ý kiến.” Tòng Thiện nghĩ dù sao cũng không còn chuyện, chi bằng theo anh ta đi loanh quanh, cho nên liền đi theo anh ta xem tranh.
Dọc theo đường đi, hai người trò chuyện, thế nhưng lại phát hiện về phương diện nghệ thuật bọn họ có quan điểm rất giống nhau, cho nên càng tán gẫu càng vui vẻ, đợi đến Tòng Thiện nhận được điện thoại của cấp dưới, mới phác giác đã qua một tiếng.
“Lam tiên sinh, thật không phải, tôi có việc đi trước.” Tòng Thiện lên tiếng chào hỏi rồi định rời đi.
“Được, Thẩm tiểu thư, thật ra tôi thường đến nơi này, hy vọng còn có thể gặp được cô.” Lam Chí Minh nho nhã mà cười cười, diện mạo của anh không thuộc về loại tuyệt đẹp, nhưng nhìn gần lại toát ra sức hấp dẫn của người đàn ông chín chắn, làm cho người ta cảm thấy rất có thiện cảm.
“Được, gặp lại.” Tòng Thiện cười đáp lại, liền xoay người rời đi.
Hàn Dập Hạo lên giường, nằm xuống cạnh Tòng Thiện, nói: “Đã tìm được người trung gian giật dây bắt cóc em, nhưng hắn lại nói không biết kẻ đứng sau rốt cuộc là ai, vì người đó không có gặp mặt hắn, toàn bộ quá trình đều là giao dịch trực tuyến, tiền đặt cọc cũng là thông qua chuyển khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ, nếu như muốn điều tra chủ tài khoản, nhất định phải thông qua lối tắt ngoại giao, hơn nữa phải chứng minh được hắn phạm tội mới được.”
“Nói như vậy, người đó rất cẩn thận, rốt cuộc là ai muốn đối phó với em như vậy?” Trong đầu Tòng Thiện suy nghĩ một lượt, từng cuộc điều tra, đối thủ vừa có tiền lại vừa có tâm tư cẩn thận như vậy rốt cuộc là ai, hơn nữa người đó hẳn là còn rất hận cô, nếu không sẽ không tìm đến mười mấy người, rốt cuộc cô đắc tội là lúc nào?
“Có phải là người lúc em lùng bắt phá án hay không?” Hàn Dập Hạo suy đoán nói.
“Có khả năng này, nhưng nói như vậy, phạm vi quá lớn.” Chỉ dựa vào những việc này, Tòng Thiện vẫn đoán không ra đối phương.
“Vậy thì bắt đầu điều tra từ thời gian gần đây trước, em cẩn thận nghĩ lại xem, trong khoảng thời gian này có người đáng nghi hay không?” Hàn Dập Hạo gợi mở nói.
Tòng Thiện nghĩ một lát, từ sau kỳ nghỉ tết kết thúc, cô chỉ tham gia một tổ bảo vệ, sau đó chính là thăng chức điều khu vực, bận rộn một trận, tiếp đó chính là vụ án giết gái điếm vẫn còn chưa có phá được này, phải nói là từ sau khi đi gìn giữ hòa bình, cô đã không có cơ hội trêu chọc ai.
“Không có.” Tòng Thiện lắc đầu, khẳng định nói.
“Vậy không nói người đắc tội trên công việc, về sinh hoạt thì sao?” Hàn Dập Hạo lại nói.
“Sinh hoạt của em vẫn rất đơn giản, người tiếp xúc không nhiều, thật muốn nói ai nhìn em không vừa mắt mà nói, hẳn là chỉ có người của nhà họ An.” Tòng Thiện suy nghĩ một chút nói, An Đạo Ninh, Tô Nhị Hà và An Nhuế đều có tình nghi này.
“Anh cũng hoài nghi tới bọn họ, nhưng mà hôm nay An Đạo Ninh mới về nước, không khớp với cách nói của người trung gian, có thể loại bỏ. Về phần Tô Nhị Hà và An Nhuế, dựa vào tình báo, thật ra thì Tô Nhị Hà vẫn không có quản lý tài chính của nhà họ An, cho nên sẽ không có nhiều tiền dư như vậy tự mình mở tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ. Khả năng là An Nhuế tương đối lớn, anh sẽ đặc biệt bảo người đi thăm dò cô ta.” Hàn Dập Hạo phân tích từng người nói.
“Ừm.” Tòng Thiện gật đầu, bỗng nhiên lại nhắc nhở nói, “Trước khi chưa có chứng thực đừng làm lớn chuyện.”
Thật ra thì cô là sợ anh dưới cơn nóng giận sẽ bảo người làm ra chuyện giống vậy đối với An Nhuế, ở trước khi còn chưa có làm rõ, cô không muốn tổn thương người vô tội.
“Anh tự có chừng mực.” Hàn Dập Hạo có điều cất giữ nói, nhưng thật ra thì anh không quá tin An Nhuế có suy nghĩ này, mua kẻ bắt cóc còn không có để lại dấu vết, cho nên anh lại hỏi Tòng Thiện, “Ngoại trừ người của nhà họ An, gần đây có ai tìm em hay không?”
Được anh nhắc nhở, trong đầu Tòng Thiện hiện ra một bóng người-- Lộ Gia Nghi, nhưng cô không cho rằng Lộ Gia Nghi sẽ có liên quan đến chuyện này, cho nên cảm thấy không cần thiết nhắc tới với Hàn Dập Hạo, cô đáp: “Không có.”
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện còn lại cứ giao cho anh xử lý.” Hàn Dập Hạo hôn lên trán cô một cái, mình đi ngủ trước.
Tòng Thiện cho rằng anh bôn ba cả ngày mệt mỏi, cho nên nằm ở trên vai của anh, quan tâm nói: “Hàn Dập Hạo, có phải anh rất mệt hay không, nếu không thì em giúp anh xoa bóp một chút nhé?”
“Không cần đâu, mau ngủ đi.” Hàn Dập Hạo từ chối khéo nói.
Tòng Thiện bĩu môi, nghe lời anh đi ngủ.
Chỉ xin nghỉ một ngày, Tòng Thiện lại đi làm, người trong tổ không rõ lắm đêm đó cô đã trải qua chuyện gì, cho đến tổ trọng án đến mời cô hỗ trợ lấy khẩu cung, bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.
“Sếp, là thật sao? Cho nên có người bắt cóc chị?”
“Tôi thấy người kia đúng là thắp đèn trong nhà xí-- tự tìm cái chết, cảnh sát cũng dám chọc.”
Bạn một câu, tôi một câu, hỏi đến đầu Tòng Thiện choáng váng, cô vội vàng xua tay bảo dừng, nói: “Được rồi, tôi cũng không biết nghi phạm là ai, cho nên chuyện này cứ giao cho tổ trọng án theo đi, nhiệm vụ của chúng ta chính là tập trung ý chí làm tốt công việc của mình, mọi người nghe rõ chưa?”
“Được rồi.” Tất cả mọi người đều biết tính Tòng Thiện, cô không muốn nói, hỏi một ngày cũng không moi ra được nửa câu, đành phải im tiếng.
“Bây giờ bắt đầu họp!” Tòng Thiện ra lệnh một tiếng, một đống tài liệu lại được đặt lên bàn làm việc.
Mọi người không ngừng kêu khổ, sao sếp vừa đến thì đã biến thân thành Tam Lang liều mạng, không ình cũng không cho người khác thời gian nghỉ ngơi.
“Đừng bày ra vẻ mặt này, mấy người cho rằng tôi không biết hả? Lúc tôi không có mặt ở đây, mấy người rất nhàn nhã, bây giờ dĩ nhiên phải cố gắng gấp bội bù lại khoảng thời gian phí phạm.” Tòng Thiện chân thành đáng tin nói.
Đợi tất cả mọi người ngồi đàng hoàng, Tòng Thiện nói ra manh mối mình dò la được: “Tôi nghe người phục vụ ở quán bar ‘Lam Điều’ tiết lộ, một trong những người đã chết trong lúc vô tình đã từng nhắc tới một triển lãm tranh, người phục vụ đó nói biết người đã chết một khoảng thời gian, không cảm thấy cô ấy là loại người sẽ đi tham gia triển lãm tranh, cho nên tôi nghi ngờ, là có người mời cô ấy tham gia triển lãm tranh, hơn nữa có thể là hung thủ.”
Cô vừa nói dứt lời, những người khác rơi vào suy tư, có người đưa ra quan điểm bất đồng: “Cho dù người chết không có thói quen tham gia triển lãm tranh, nhưng có thể ngày đó là đi cùng bạn hoặc là đi qua nơi đó chợt có linh cảm liền đi vào, hơn nữa họ cũng là gái gọi cao cấp, cùng người có tiền đi tham gia những nơi gọi là tao nhã này cũng chẳng có gì lạ.”
“Nhưng mọi người còn nhớ không, trên quần áo của một người đã chết được bộ pháp chứng kiểm nghiệm có chứa thành phần hóa học kẽm titan màu trắng, coban màu lam, cũng chính là thuốc màu. Hai người đã chết đều liên quan đến hội họa, nói không chừng còn có những manh mối khác mà chúng ta không có để ý tới, cho nên tôi muốn mọi người phân tổ đi điều tra mấy quán bar này, dò hỏi xem khi còn sống những người đã chết này đã quen ai, xem xem gần đây nhất đã từng đề cập tới công việc liên quan đến hội họa hay không.” Tòng Thiện phân phó nói.
“YES, MADAM!”
Kết thúc cuộc họp, mọi người chia nhau làm việc, Tòng Thiện không có đến quán bar, cô đi đến viện bảo tàng lớn nhất thành phố.
Bởi vì là giờ hành chính, cho nên người không nhiều lắm, Tòng Thiện dọc theo hành lang dài chậm rãi dạo bước, vừa đi vừa thưởng thức tác phẩm nghệ thuật treo trên tường, nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, mẹ từng dẫn cô tới đây, lúc ấy mẹ hưng phấn giải thích cho cô biết những bức tranh nhìn mà không hiểu này, lúc đó cô vốn không hiểu những đường nét hình thù quái dị và màu sắc cường điệu quái lạ này có cái gì có thể nhìn, song, bây giờ một mình lẳng lặng thưởng thức, lại phát hiện chúng thật sự rất đẹp, đẹp đến có thể khiến người ta quên đi phiền muộn trong trần thế, hòa nhập vào biển nghệ thuật.
“A.” Tòng Thiện xem nhập thần, ở một khúc quanh vô tình đụng phải một người.
“Tiểu thư, thật xin lỗi.” Đối phương lập tức lịch sự nói xin lỗi.
Tòng Thiện vừa nhìn, phát hiện người này dĩ nhiên là ông chủ quán bar gặp phải đêm hôm trước.
“Không sao.” Tòng Thiện khách sáo cười cười.
Không lâu sau, hai người đều dừng lại trước một bức tranh.
“Cảnh rừng núi, sử dụng màu thông suốt vẽ hồ nước vắt ngang thật là giỏi.” Người đàn ông tự đáy lòng mà cảm khái nói.
“Ánh sáng xuyên qua cửa sổ trên góc phải giống như nhấn mạnh hiệu ứng tương phản của bức ảnh, bỗng chốc đã làm tăng lên cảm giác chân thực và nhận đồng cảm của cả bức tranh.” Tòng Thiện tiếp lời nói.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, người đàn ông bắt đầu tự giới thiệu trước: “Chào cô, tôi là Lam Chí Minh.”
“Tôi là Thẩm Tòng Thiện.” Tòng Thiện cũng thẳng thắng đáp lại.
“Thẩm tiểu thư, dường như cô đối với hội họa cũng rất am hiểu?” Lam Chí Minh khách sáo dò hỏi.
“Tôi chỉ biết sơ sơ chút ít.” Tòng Thiện không có khiêm tốn, đối với thưởng thức danh họa, Thẩm Tòng Nghĩa là người trong nghề, cô chỉ là nghe nhiều thấy nhiều nên biết một chút.
“Thẩm tiểu thư thật là khiêm tốn, vừa rồi tôi thấy ở đầu kia có một bức tranh, đoán chừng là Thẩm tiểu thư cũng sẽ thích, không bằng theo kẻ hèn này cùng đi giám định và thưởng thức?” Lam Chí Minh nhiệt tình đề nghị.
“Giám định và thưởng thức không thể nói, bất quá tôi chỉ tùy tiện nói chút ý kiến.” Tòng Thiện nghĩ dù sao cũng không còn chuyện, chi bằng theo anh ta đi loanh quanh, cho nên liền đi theo anh ta xem tranh.
Dọc theo đường đi, hai người trò chuyện, thế nhưng lại phát hiện về phương diện nghệ thuật bọn họ có quan điểm rất giống nhau, cho nên càng tán gẫu càng vui vẻ, đợi đến Tòng Thiện nhận được điện thoại của cấp dưới, mới phác giác đã qua một tiếng.
“Lam tiên sinh, thật không phải, tôi có việc đi trước.” Tòng Thiện lên tiếng chào hỏi rồi định rời đi.
“Được, Thẩm tiểu thư, thật ra tôi thường đến nơi này, hy vọng còn có thể gặp được cô.” Lam Chí Minh nho nhã mà cười cười, diện mạo của anh không thuộc về loại tuyệt đẹp, nhưng nhìn gần lại toát ra sức hấp dẫn của người đàn ông chín chắn, làm cho người ta cảm thấy rất có thiện cảm.
“Được, gặp lại.” Tòng Thiện cười đáp lại, liền xoay người rời đi.
Bình luận facebook