Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Vậy mà, hai giờ sau, Tòng Thiện không chỉ “bình yên vô sự”, còn bị Hàn Dập Hạo đeo bám dai dẳng kéo tới quán bar.
Cô ỉu xìu, chỉ muốn ngủ, thế nhưng anh lại không cho, nhất định muốn cô đi theo, nói là cô ở bên cạnh, những cô gái khác mới không dám chú ý tới anh.
Tòng Thiện không thèm để ý tới anh, đang muốn nói ai muốn cô sẽ tặng là được, thế nhưng anh lại bắt đầu cởi quần áo, nói không đi thì ở nhà “làm”.
Cô giật mình, lập tức bò dậy rời giường, tuy cả người đau nhức, nhưng lại lấy tốc độ cực nhanh mà mặc chiếc váy đăng ten (ren) dài tay vào, lại phối với một chiếc khăn lụa mỏng cùng màu, vuốt vuốt tóc dài, vừa vặn che đi vết hôn từ cổ trở xuống.
Khởi nguồn là ảnh hưởng từ mẹ, Tòng Thiện rất thích quần áo có chút ít đăng ten, trông thanh thuần lại không mất nữ tính, lúc đầu Hàn Dập Hạo cũng rất ngạc nhiên, với tính cách của Tòng Thiện làm sao lại thích loại quần áo phong cách này, mãi cho đến cô nói cho anh biết, mẹ của cô đối với loại đăng ten này, có thể nói là có một loại yêu thích gần như cố chấp, khi còn bé cho cô mặc cũng là đủ các kiểu váy đăng ten, cho nên sự yêu thích này cũng là tiếp diễn đến trên người của cô.
Lúc ấy Hàn Dập Hạo nghe xong, gật gật đầu, nói một câu khiến cô hóa đá: “Khó trách đồ lót của em chủ yếu đều là có đăng ten.”
Sau đó, Hàn Dập Hạo liền len lén vứt hết những quần áo cũ kia của cô, mua cho cô rất nhiều kiểu quần áo đăng ten, còn bảo cô thử từng chiếc một cho anh xem."
“Tòng Thiện, em thật là đẹp.” Hàn Dập Hạo đi tới, ôm lấy cô, không hề che dấu khen ngợi trong mắt, thật ra thì cô vốn là người đẹp, chỉ cần thêm chút ăn diện sẽ làm cho anh không dời mắt được. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
“Được rồi, biết anh buồn nôn rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.” Tuy nghe rất nhiều lần, nhưng cô vẫn nhịn không được đỏ mặt, kéo tay anh rồi đi ra ngoài cửa.
Lúc xuống lầu, hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà anh tay mắt lanh lẹ, mới không để cho cô ngã nhào, nhưng bộ dáng nín cười của anh khiến Tòng Thiện rất nén giận, hung hăng trừng mắt liếc đầu sỏ gây nên này một cái!
Tìm được đám người Đường Tuấn, ngoại trừ Tề Danh Dương, bên cạnh mỗi người đều ôm lấy một cô em ngực lớn eo nhỏ, nhìn thấy Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện đi vào, không khách sáo chút nào trêu chọc nói: “Đi ra ngoài mà dùng hai giờ? Các cậu làm chuyện tốt gì thế?”
“Chúng tôi ở nhà ăn cơm.” Tòng Thiện tùy tiện nói xạo, cái bụng lại không có tiền đồ mà vào lúc này kêu lên, rước lấy tiếng cười của mấy người bên trong phòng càng thêm mập mờ.
“Xem ra người nào đó là ‘ăn no’, lại làm hại người ta đói bụng.” Câu Tử Minh híp đôi mắt tà mị, dí dỏm nói.
Tòng Thiện bị bọn họ cười đến mức có chút ngượng ngùng, âm thầm kéo kéo quần áo của Hàn Dập Hạo.
“Tất cả im miệng.” Không nỡ để cho Tòng Thiện bị một chút khi dễ, Hàn Dập Hạo thô bạo lên tiếng ngăn cản bọn họ, nói xong kéo Tòng Thiện ngồi xuống, lại chọn một đống thức ăn, tự tay đút cho Tòng Thiện ăn.
“Lại tới thể hiện ân ái à, thật sự không chịu nổi.” Câu Tử Minh nói nhiều nhất khoa trương mà kêu lên một tiếng, vô cùng làm bộ mà bảo bạn gái mình cũng đút cho anh, một bộ dáng “tuyên chiến”.
“Đừng để ý tới cậu ấy, nho chua điển hình.” Hàn Dập Hạo liếc xéo hai người một cái, rất là khinh thường nói.
Tòng Thiện quả thật đói bụng, cho nên cũng không có kháng cự lại việc anh đút ăn, dù sao cùng mọi người ở đây cũng không có xa lạ gì, cô cũng bắt đầu đút lại cho Hàn Dập Hạo.
“Xem ra tình cảm của các cậu thật là càng ngày càng tốt.” Tề Danh Dương vẫn luôn không có lên tiếng mở miệng cười nói, “Nghe nói cô đã gặp qua chú Sáu của Dập Hạo rồi hả?”
“Ừ.” Tòng Thiện thoải mái gật đầu thừa nhận, “Người đó rất tốt, rất hiền.”
“Cậu còn dám đề cập đến chú Sáu tôi à, cậu bán bao nhiêu tình báo cho ông rồi?” Hàn Dập Hạo đột nhiên nheo mắt lại, “không vui” mà chất vấn.
“Chuyện của các cậu tôi lừa được sao? Cậu cũng không phải không biết tính của chú Sáu cậu, chuyện ông muốn biết thì nhất định sẽ nghĩ cách biết, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.” Tề Danh Dương nhíu mày đáp, anh còn nói rất dè dặt, không có nói cái gọi là “cách” của Hàn Trường Hạo chính là “quấn người”, từ sáng đến tối không ngừng giảng đạo, thánh nhân cũng bị bức điên, anh không có nói ra tất cả cũng coi như là “ý chí kiên định” rồi.
“Tôi thấy cũng không phải việc xấu, chú Sáu cậu nhất định sẽ giúp cậu che giấu.” Đường Tuấn chen lời nói.
"Đúng vậy, chú Sáu cậu ở trước mặt tôi khen không dứt miệng, nói thẳng là 'Tiểu Lục Tử" khó có được tinh mắt một lần." Tề Danh Dương dùng nguyên lời thoại nói.
Tiếng nói của anh vừa dứt, mấy người họ cười đến mức rất là vui vẻ, bọn họ đều biết ai là “Tiểu Lục Tử”.
“Bọn họ đều biết sự xưng hô thế này?” Tòng Thiện tò mò dò hỏi nói.
“Đây chính là hậu quả bạn xấu quá nhiều.” Hàn Dập Hạo trừng mắt liếc mấy người họ một cái, bưng ly rượu lên đang định uống, lại bị một đôi tay mềm mại ngăn cản.
“Anh lái xe, không được uống rượu.” Tòng Thiện ngăn cản nói.
“Cô yên tâm, Hàn thiếu chính là ngàn chén không ngã, hơn nữa, chỉ sợ không có một cảnh sát giao thông nào ở thành phố A này dám ngăn cản xe của cậu ấy.” Tiễn Thiểu Kiệt trêu nói.
“Vậy cũng không được, tôi là cảnh sát, anh ấy ở trước mặt tôi thì không thể hiểu luật mà còn phạm luật.” Tòng Thiện cố chấp nói, những người khác trong căn phòng bao cô không thể nói, nhưng cũng không thể không quản Hàn Dập Hạo.
“Vậy tôi không uống.” Chuyện như thế này, Hàn Dập Hạo cũng sẽ chiều theo Tòng Thiện, cho nên anh nghe lời để ly rượu xuống, không uống rượu.
“Nhanh như vậy đã bị quản sít sao rồi hả? Hàn thiếu, ‘dáng vẻ oai hùng’ năm đó của cậu đi đâu rồi?” Câu Tử Minh “vô cùng đau đớn” nói.
“Các cậu muốn có người quản cũng không được.” Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện, vẻ mặt “hạnh phúc” nói.
“Ai muốn bị người quản?” Đường Tuấn cười nhạo nói, “Cũng chỉ có cậu, nô lệ tình yêu này mà thôi.”
“Tôi thấy sau này cũng còn là một nô lệ của vợ.” Tiễn Thiểu Kiệt phụ họa nói.
“Đàn ông phải nghe vợ mới có thể phát đạt, chưa từng nghe qua những lời này sao?” Hàn Dập Hạo mắng trả lại, lại cúi đầu dịu dàng nói với Tòng Thiện, “Bà xã, đúng không?”
Tòng Thiện có chút lúng túng, nhưng cũng không có bài xích chút nào, tuy thỉnh thoảng anh cũng sẽ gọi cô là bà xã, nhưng vẫn là lần đầu tiên gọi cô như vậy ngay trước mặt mọi người, nghe hai chữ kia, trong lòng của cô nhịn không được dâng lên chút ngọt ngào.
“Ừ.” Tòng Thiện có chút ngượng ngùng lại có vẻ rất tự nhiên gật đầu, thật giống như hai người thật sự là một cặp vợ chồng già.
Hai người tương tác qua lại lẫn nhau lại rước lấy một loạt tiếng gọi thẳng “không chịu nổi”.
Lúc này, bên ngoài căn phòng bao đột nhiên truyền đến một âm thanh “loảng xoảng” rơi xuống đất, ngay sau đó lại vang lên tiếng tranh chấp và tiếng người phụ nữ cầu xin tha, nghe vào có chút không bình thường.
Xuất phát tứ thói quen nghề nghiệp, Tòng Thiện muốn đi xem xét xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho nên cô đứng dậy muốn đi ra ngoài.
[ truyen cua tui ʘʘ nEt ]
Hàn Dập Hạo kéo cô, mở miệng nói: “Ông chủ sẽ tự mình xử lý, em chớ đi.”
“Trường hợp này rất dễ say rượu gây chuyện, em ra xem một chút, sẽ nhanh chóng quay lại.” Tòng Thiện đáp lại nói, kéo tay anh ra.
“Vậy anh đi với em.” Hàn Dập Hạo cũng đứng dậy, đi theo phía sau cô đi về phía cửa.
Cô ỉu xìu, chỉ muốn ngủ, thế nhưng anh lại không cho, nhất định muốn cô đi theo, nói là cô ở bên cạnh, những cô gái khác mới không dám chú ý tới anh.
Tòng Thiện không thèm để ý tới anh, đang muốn nói ai muốn cô sẽ tặng là được, thế nhưng anh lại bắt đầu cởi quần áo, nói không đi thì ở nhà “làm”.
Cô giật mình, lập tức bò dậy rời giường, tuy cả người đau nhức, nhưng lại lấy tốc độ cực nhanh mà mặc chiếc váy đăng ten (ren) dài tay vào, lại phối với một chiếc khăn lụa mỏng cùng màu, vuốt vuốt tóc dài, vừa vặn che đi vết hôn từ cổ trở xuống.
Khởi nguồn là ảnh hưởng từ mẹ, Tòng Thiện rất thích quần áo có chút ít đăng ten, trông thanh thuần lại không mất nữ tính, lúc đầu Hàn Dập Hạo cũng rất ngạc nhiên, với tính cách của Tòng Thiện làm sao lại thích loại quần áo phong cách này, mãi cho đến cô nói cho anh biết, mẹ của cô đối với loại đăng ten này, có thể nói là có một loại yêu thích gần như cố chấp, khi còn bé cho cô mặc cũng là đủ các kiểu váy đăng ten, cho nên sự yêu thích này cũng là tiếp diễn đến trên người của cô.
Lúc ấy Hàn Dập Hạo nghe xong, gật gật đầu, nói một câu khiến cô hóa đá: “Khó trách đồ lót của em chủ yếu đều là có đăng ten.”
Sau đó, Hàn Dập Hạo liền len lén vứt hết những quần áo cũ kia của cô, mua cho cô rất nhiều kiểu quần áo đăng ten, còn bảo cô thử từng chiếc một cho anh xem."
“Tòng Thiện, em thật là đẹp.” Hàn Dập Hạo đi tới, ôm lấy cô, không hề che dấu khen ngợi trong mắt, thật ra thì cô vốn là người đẹp, chỉ cần thêm chút ăn diện sẽ làm cho anh không dời mắt được. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
“Được rồi, biết anh buồn nôn rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.” Tuy nghe rất nhiều lần, nhưng cô vẫn nhịn không được đỏ mặt, kéo tay anh rồi đi ra ngoài cửa.
Lúc xuống lầu, hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà anh tay mắt lanh lẹ, mới không để cho cô ngã nhào, nhưng bộ dáng nín cười của anh khiến Tòng Thiện rất nén giận, hung hăng trừng mắt liếc đầu sỏ gây nên này một cái!
Tìm được đám người Đường Tuấn, ngoại trừ Tề Danh Dương, bên cạnh mỗi người đều ôm lấy một cô em ngực lớn eo nhỏ, nhìn thấy Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện đi vào, không khách sáo chút nào trêu chọc nói: “Đi ra ngoài mà dùng hai giờ? Các cậu làm chuyện tốt gì thế?”
“Chúng tôi ở nhà ăn cơm.” Tòng Thiện tùy tiện nói xạo, cái bụng lại không có tiền đồ mà vào lúc này kêu lên, rước lấy tiếng cười của mấy người bên trong phòng càng thêm mập mờ.
“Xem ra người nào đó là ‘ăn no’, lại làm hại người ta đói bụng.” Câu Tử Minh híp đôi mắt tà mị, dí dỏm nói.
Tòng Thiện bị bọn họ cười đến mức có chút ngượng ngùng, âm thầm kéo kéo quần áo của Hàn Dập Hạo.
“Tất cả im miệng.” Không nỡ để cho Tòng Thiện bị một chút khi dễ, Hàn Dập Hạo thô bạo lên tiếng ngăn cản bọn họ, nói xong kéo Tòng Thiện ngồi xuống, lại chọn một đống thức ăn, tự tay đút cho Tòng Thiện ăn.
“Lại tới thể hiện ân ái à, thật sự không chịu nổi.” Câu Tử Minh nói nhiều nhất khoa trương mà kêu lên một tiếng, vô cùng làm bộ mà bảo bạn gái mình cũng đút cho anh, một bộ dáng “tuyên chiến”.
“Đừng để ý tới cậu ấy, nho chua điển hình.” Hàn Dập Hạo liếc xéo hai người một cái, rất là khinh thường nói.
Tòng Thiện quả thật đói bụng, cho nên cũng không có kháng cự lại việc anh đút ăn, dù sao cùng mọi người ở đây cũng không có xa lạ gì, cô cũng bắt đầu đút lại cho Hàn Dập Hạo.
“Xem ra tình cảm của các cậu thật là càng ngày càng tốt.” Tề Danh Dương vẫn luôn không có lên tiếng mở miệng cười nói, “Nghe nói cô đã gặp qua chú Sáu của Dập Hạo rồi hả?”
“Ừ.” Tòng Thiện thoải mái gật đầu thừa nhận, “Người đó rất tốt, rất hiền.”
“Cậu còn dám đề cập đến chú Sáu tôi à, cậu bán bao nhiêu tình báo cho ông rồi?” Hàn Dập Hạo đột nhiên nheo mắt lại, “không vui” mà chất vấn.
“Chuyện của các cậu tôi lừa được sao? Cậu cũng không phải không biết tính của chú Sáu cậu, chuyện ông muốn biết thì nhất định sẽ nghĩ cách biết, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.” Tề Danh Dương nhíu mày đáp, anh còn nói rất dè dặt, không có nói cái gọi là “cách” của Hàn Trường Hạo chính là “quấn người”, từ sáng đến tối không ngừng giảng đạo, thánh nhân cũng bị bức điên, anh không có nói ra tất cả cũng coi như là “ý chí kiên định” rồi.
“Tôi thấy cũng không phải việc xấu, chú Sáu cậu nhất định sẽ giúp cậu che giấu.” Đường Tuấn chen lời nói.
"Đúng vậy, chú Sáu cậu ở trước mặt tôi khen không dứt miệng, nói thẳng là 'Tiểu Lục Tử" khó có được tinh mắt một lần." Tề Danh Dương dùng nguyên lời thoại nói.
Tiếng nói của anh vừa dứt, mấy người họ cười đến mức rất là vui vẻ, bọn họ đều biết ai là “Tiểu Lục Tử”.
“Bọn họ đều biết sự xưng hô thế này?” Tòng Thiện tò mò dò hỏi nói.
“Đây chính là hậu quả bạn xấu quá nhiều.” Hàn Dập Hạo trừng mắt liếc mấy người họ một cái, bưng ly rượu lên đang định uống, lại bị một đôi tay mềm mại ngăn cản.
“Anh lái xe, không được uống rượu.” Tòng Thiện ngăn cản nói.
“Cô yên tâm, Hàn thiếu chính là ngàn chén không ngã, hơn nữa, chỉ sợ không có một cảnh sát giao thông nào ở thành phố A này dám ngăn cản xe của cậu ấy.” Tiễn Thiểu Kiệt trêu nói.
“Vậy cũng không được, tôi là cảnh sát, anh ấy ở trước mặt tôi thì không thể hiểu luật mà còn phạm luật.” Tòng Thiện cố chấp nói, những người khác trong căn phòng bao cô không thể nói, nhưng cũng không thể không quản Hàn Dập Hạo.
“Vậy tôi không uống.” Chuyện như thế này, Hàn Dập Hạo cũng sẽ chiều theo Tòng Thiện, cho nên anh nghe lời để ly rượu xuống, không uống rượu.
“Nhanh như vậy đã bị quản sít sao rồi hả? Hàn thiếu, ‘dáng vẻ oai hùng’ năm đó của cậu đi đâu rồi?” Câu Tử Minh “vô cùng đau đớn” nói.
“Các cậu muốn có người quản cũng không được.” Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện, vẻ mặt “hạnh phúc” nói.
“Ai muốn bị người quản?” Đường Tuấn cười nhạo nói, “Cũng chỉ có cậu, nô lệ tình yêu này mà thôi.”
“Tôi thấy sau này cũng còn là một nô lệ của vợ.” Tiễn Thiểu Kiệt phụ họa nói.
“Đàn ông phải nghe vợ mới có thể phát đạt, chưa từng nghe qua những lời này sao?” Hàn Dập Hạo mắng trả lại, lại cúi đầu dịu dàng nói với Tòng Thiện, “Bà xã, đúng không?”
Tòng Thiện có chút lúng túng, nhưng cũng không có bài xích chút nào, tuy thỉnh thoảng anh cũng sẽ gọi cô là bà xã, nhưng vẫn là lần đầu tiên gọi cô như vậy ngay trước mặt mọi người, nghe hai chữ kia, trong lòng của cô nhịn không được dâng lên chút ngọt ngào.
“Ừ.” Tòng Thiện có chút ngượng ngùng lại có vẻ rất tự nhiên gật đầu, thật giống như hai người thật sự là một cặp vợ chồng già.
Hai người tương tác qua lại lẫn nhau lại rước lấy một loạt tiếng gọi thẳng “không chịu nổi”.
Lúc này, bên ngoài căn phòng bao đột nhiên truyền đến một âm thanh “loảng xoảng” rơi xuống đất, ngay sau đó lại vang lên tiếng tranh chấp và tiếng người phụ nữ cầu xin tha, nghe vào có chút không bình thường.
Xuất phát tứ thói quen nghề nghiệp, Tòng Thiện muốn đi xem xét xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho nên cô đứng dậy muốn đi ra ngoài.
[ truyen cua tui ʘʘ nEt ]
Hàn Dập Hạo kéo cô, mở miệng nói: “Ông chủ sẽ tự mình xử lý, em chớ đi.”
“Trường hợp này rất dễ say rượu gây chuyện, em ra xem một chút, sẽ nhanh chóng quay lại.” Tòng Thiện đáp lại nói, kéo tay anh ra.
“Vậy anh đi với em.” Hàn Dập Hạo cũng đứng dậy, đi theo phía sau cô đi về phía cửa.
Bình luận facebook