• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sếp, Dè Dặt Một Chút! (1 Viewer)

  • Chương 42

Tòng Thiện nghe được câu này, bỗng ngẩng đầu, thiếu chút nữa đụng vào trên cằm của Hàn Dập Hạo.



“Anh đang nói gì vậy?” Tòng Thiện hạ thấp giọng, không hiểu nói.



Tuy nhiên, ánh mắt nghi hoặc của cô vừa khớp bị bờ vai dày rộng của Hàn Dập Hạo che lại, nhìn từ góc độ của Arsfat và Angus, trái lại giống như cô chủ động lao vào trong lòng của Hàn Dập Hạo vậy.



“Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ nghe theo lời của tôi.” Ánh mắt của Hàn Dập Hạo sâu thẳm và thâm thúy, trên lông mi dài rậm của anh được phác họa rõ nét, che lại một tia sáng chợt hiện rồi biến mất.



“Đúng vậy.” Tòng Thiện buộc lòng phải nghe theo lời của anh, cười khan hai tiếng, hơi có chút mất tự nhiên mà đáp.



Nhưng phản ứng này ở trong mắt của Arsfat lại trở thành biểu hiện sự ngượng ngùng của cô.



Ánh mắt buồn bã, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại thái độ bình thường, Arsfat đón nhận ly rượu từ trong tay người tôi tớ, nói với Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện: “Bất kể thế nào, ân tình của hai vị, người ở tộc Raim là vĩnh viễn sẽ không quên, một ly rượu nhạt, tạm thời biểu lộ lòng biết ơn.”



Cho tới nay, ở trong ấn tượng của Tòng Thiện, tù trưởng Châu Phi đều là những lão già tai to mặt lớn vừa tàn bạo lại vừa ngang ngược, nhưng kể từ khi cô nhìn thấy Arsfat, cái ý nghĩ này đã tan thành mây khói, không thể không nói, vị tù trưởng trẻ tuổi khí phách nho nhã trước mắt này, từ ngữ đúng mức, toàn thân toát ra sự cao quý, càng giống như là thành viên hoàng thất phương Tây.



Arsfat nâng ly rượu thăm hỏi, giọng không lớn, nhưng rất rõ: “Kính ân nhân tộc Raim, chúng ta vĩnh viễn là bạn!”



Các quý tộc thấy thế, cũng rối rít đứng dậy, bưng ly rượu lên, đồng thanh nói: “Kính ân nhân tộc Raim, chúng ta vĩnh viễn là bạn!”



Mà mọi người vây quanh lấy đống lửa nhảy múa đột nhiên vừa hát vừa nhảy một điệu nhảy mới, qua nét mặt của bọn họ mà phỏng đoán, hẳn là biểu đạt ý cảm ơn.



Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện cũng nâng chén đáp lễ, ung dung đáp tạ.



Đột nhiên, một cánh tay nhỏ kéo lấy góc quần của Tòng Thiện, giật giật xuống.



Tòng Thiện cúi mình nhìn lại, chỉ thấy cánh tay nhỏ của Dunham Linda vừa chỉ đám người đang nhảy múa, vừa hưng phấn nói với Tòng Thiện: “Chúng ta cũng đi nhảy đi.”



“Cái này...” Tòng Thiện vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, không khí ở đây luôn có chút quái dị không nói rõ được, không bằng cô mượn cơ hội này rời đi “Nơi thị phi” này.



“Được.” Cô gật đầu, Dunham Linda lập tức nhảy cà tưng kéo Tòng Thiện chạy về phía đám người rộn rã.



Hai bóng dáng một lớn một nhỏ dần dần chạy xa, hồn nhiên không có phát giác hai ánh mắt nóng bỏng luôn rơi ở trên người bọn họ.



“Ngài Arsfat.” Hàn Dập Hạo sắc mặt không đổi mà ngăn ở trước mặt Arsfat, nâng chén ngăn lại tầm mắt người phía sau, “Cảm ơn thịnh tình tiếp đãi đêm nay.”



“Nếu Hàn tiên sinh thích, không ngại ở thêm mấy ngày, cũng là để chúng tôi tiếp đãi các vị tốt hơn.” Angus xen vào nói.



“Nơi không thuộc về mình trước sau cũng sẽ rời đi, thứ không thuộc về mình cố chấp cầu cùng không được, tôi nghĩ đạo lý này ngài Arsfat là có thể hiểu rõ.” Hàn Dập Hạo nhếch mày kiếm, có hàm ý nói.

Arsfat hiển nhiên nghe hiểu ẩn ý của anh, ở sự tỏa chiếu của ngọn lửa, đồng tử màu hiếm thấy của anh thoáng hiện ra một ánh sáng kỳ lạ, anh đáp lễ nói: “Tạm thời không thuộc về mình, không có nghĩa là vĩnh viễn không thuộc về mình, Hàn tiên sinh, không thử một chút vĩnh viễn không biết kết quả, anh nói đúng không?”



Đây là nói rõ hạ chiến thư, chân mày Hàn Dập Hạo hơi nhướng lên, khóe miệng nhếch lên độ cong tà tà, hình dáng của anh giống như bức tượng điêu khắc Hy Lạp tuyệt đẹp đang tỏa chiếu ra ánh lửa, toát lên sự hoàn mỹ giống như vị thần, “Ngài nói cực phải, có một số việc đúng là phải thử qua mới có thể-- hết hy vọng.”



“Tôi đánh giá cao câu nói của quý quốc, trên đời không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, không có gì là không thể.” Arsfat không chịu thua kém.



“Nước tôi còn có một câu nói như thế này, trong tối tự do an bài, người định không nhất định thắng thiên.” Ánh mắt Hàn Dập Hạo tràn ngập các loại màu sắc, tràn đầy tự tin.



Lời nói mang tính trào phúng của hai người làm Angus nhịn không được lên tiếng ngắt lời nói: “Hàn tiên sinh, tôi mời anh thêm một chén.”



Arsfat cũng không có cố chấp cái đề tài này nữa, anh nhìn vẻ mặt tự tin của Hàn Dập Hạo, nụ cười an nhiên, đôi mắt lại tỏa sáng lấp lánh.



Hai người đàn ông này không hẹn mà cùng nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh, trong mắt loé lên đều là-- tình thế bắt buộc!



Hôm sau, tối hôm qua chơi quá muộn Tòng Thiện ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, cho đến khi Dunham Linda chạy tới, cô mới bị đánh thức.



Nhìn thấy ánh mắt trời từ bên ngoài phòng rọi thẳng vào, Tòng Thiện mới biết được hiện tại đã là giữa trưa, cô có chút khó hiểu, thường ngày vào sáng tinh mơ Hàn Dập Hạo chạy đến gõ cửa đã đi đâu mất rồi, cho đến khi tôi tớ nói cho cô biết, cô mới biết được thì ra là sáng sớm Hàn Dập Hạo cùng với nhóm người Arsfat đã đi vào rừng săn bắn.



Rửa mặt xong, cùng Dunham Linda ăn cơm trưa trong phòng, đứa nhỏ ầm ĩ muốn Tòng Thiện dẫn nó đi ra ngoài chơi.



Dọc đường đi, đứa nhỏ chơi vô cùng vui vẻ, lúc chạy lúc nhảy, Tòng Thiện nhìn thấy cô bé chạy trên con đường núi gập ghềnh, sợ nó té ngã, không thể làm gì khác hơn là theo sát ở phía sau, mà nhũ mẫu mập mạp rất nhanh đã bị bỏ lại xa lắc ở phía sau.



Thôn Raim rất lớn, Tòng Thiện lại hoàn toàn không biết đường, bất giác, họ cũng không biết đã đi đến chỗ nào.



“Đây là đâu?” Tòng Thiện dắt tay nhỏ bé của đứa nhỏ, nhìn những bông hoa nhỏ xinh màu vàng nhạt đầy khắp núi đồi, mở miệng hỏi.



“Không biết ạ.” Dunham Linda nhìn thấy nhiều hoa như vậy, cao hứng kéo Tòng Thiện chạy lên núi, tiếng cười như chuông bạc vang lên ở trong bụi hoa.



Xa xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng trống, còn kèm theo tiếng hát vui vẻ, đứa nhỏ bị âm nhạc hấp dẫn, liền kéo Tòng Thiện chạy đến một căn nhà đá trên sườn núi.



Một đám người vây quanh gian nhà trước mặt, mấy người đàn ông ở phía ngoài gõ nhịp trống, vừa múa vừa hát, mà vây quanh bên trong cũng là những người phụ nữ mặc cùng một màu, họ cúi thấp đầu, che chắn vật ở chính giữa rất chặt.



“Bọn họ đang nhảy múa, chúng ta đi thôi.” Đứa nhỏ cười khanh khách.



“Được.” Tâm tình Tòng Thiện cũng rất tốt, nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.



“A--”



Tuy nhiên, một tiếng kêu thảm đau đớn tột cùng đột nhiên từ trong đám người truyền ra, vô cùng thê lương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom