Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Bởi vì Tòng Thiện kiên trì, sau ba ngày nghỉ ngơi cô lại tham gia vào làm việc, nhưng khiến mọi người kinh ngạc chính là, sau khi trở về dưỡng thương, ngày đầu tiên đi làm người cộng tác lại biến thành Hàn Dập Hạo!
Không cần hỏi, cũng biết là ai an bài, ở trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tòng Thiện nhắm mắt ngồi lên xe của Hàn Dập Hạo.
“Thắt chặt dây an toàn.” Một bộ quân phục đội thêm cái mũ Berets trông Hàn Dập Hạo vô cùng phong độ và điển trai, hàng lông mày rậm như dãy núi nhíu lại theo thói quen, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn lướt qua Tòng Thiện hơi có vẻ lúng túng, lên tiếng nhắc nhở.
Tòng Thiện còn đang suy nghĩ xem quay về làm thế nào để giải thích với Gia Nghi, nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, “cạch” một tiếng, cài xong dây an toàn.
Lái xe ra khỏi cổng doanh trại, đội ngũ binh lính hai bên đồng loạt chào, chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này, theo bản năng Tòng Thiện liền dựng thẳng lưng, vẻ mặt không tự chủ mà trở nên có chút nghiêm túc.
“Thả lỏng đi, cũng không phải là tham gia nghi thức duyệt binh.” Khóe mắt liếc về phản ứng của cô, Hàn Dập Hạo phì cười.
Tòng Thiện nghiêng đầu nhìn anh, không vui mở miệng nói: “Anh cố ý.”
“Đúng, là anh sắp xếp.” Anh thoải mái đáp lại, không chút giấu diếm tâm tư của anh, “Sau này, phần lớn thời gian làm việc của em đều chỉ cộng tác với anh.”
Vì để phù hợp với thời gian của anh, Tề Danh Dương đã giảm số công tác của Tòng Thiện xuống đến mức ít nhất, cái loại lấy việc công làm việc tư rõ ràng này và lại được đội thêm áo phông đồng chí gặp nạn bị thương thì không có lý do gì để cải, khiến cấp trên cũng không thể làm gì được. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tòng Thiện tức giận nhìn anh chằm chằm, “Trong lòng người khác sẽ nghĩ thế nào?”
Đường đường một sĩ quan chỉ huy lại đi tuần tra với một cảnh sát gìn giữ hòa bình bình thường, người khác cũng không phải kẻ ngốc, làm sao lại đoán không ra có vấn đề trong đó.
“Bọn họ nghĩ thế nào là chuyện của bọn họ.” Anh điềm nhiên đáp, “Hơn nữa, chuyện của chúng ta sớm đã náo động cả doanh trại, lan truyền này không tồi.”
Anh chính là muốn cái hiệu quả này, anh muốn quan minh chính đại theo đuổi cô, muốn mọi người đều biết, bởi vì cái gọi là miệng nhiều người xói chảy vàng, anh chính là muốn biến sự không thể nào trở thành sự thật.
“Chuyện của chúng ta?” Tòng Thiện hơi kích động, “Chúng ta nào có cái chuyện gì! Anh đừng bóp méo sự thật, ăn nói lung tung!”
“Chuyện của chúng ta chính là chuyện anh theo đuổi em, em nghĩ lung tung gì vậy.” Hàn Dập Hạo liếc cô một cái, thản nhiên nói.
Phát hiện mình có tức giận cũng không thay đổi được gì, hơn nữa cô cũng đã đồng ý không tránh mặt anh nữa, chuyện cho tới bây giờ, cô chỉ có thể nhịn, may mà đây là đang ở nước ngoài, ngoại trừ rất khó giải thích với Gia Nghi, những người khác cô cũng không quan tâm.
Buồn bực dựa lưng vào ghế ngồi, Tòng Thiện nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới anh.
“Thế nào, tức giận sao?” Hàn Dập Hạo hỏi.
Tòng Thiện vẫn không để ý đến anh.
Anh đột nhiên ngừng xe lại, thân hình cao lớn chồm qua, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, giả vờ trêu nói, “Thật sự tức giận sao, nhìn cái miệng nhỏ nhắn này vểnh lên cũng có thể treo nửa cân thịt heo rồi.”
“Anh mới treo thịt heo.” Tòng Thiện lườm anh một cái.
“Ngoan, đừng giận, vốn là không đẹp, tức giận thì càng xấu.” Người đàn ông nào đó không sợ chết tiếp tục nói.
Anh dỗ dành người như vậy sao! Tòng Thiện phát hỏa, mặt ngó về phía anh, châm chọc nói: “Đúng, anh rất đẹp trai, cả thế giới chỉ mình anh đẹp nhất, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, bồn cầu thấy còn phải tự động sửa, chẳng qua là bị anh dọa cho sợ đến mức muốn ói.”
“Ha ha.” Mặc dù cảm thấy được cô đang nóng giận nhưng bộ dáng trông thật đáng yêu, Hàn Dập Hạo không muốn lại tiếp tục kích động cô, để tránh cô thật sự không để ý đến anh: “Được, được, được, so với Phượng tỷ[1] anh vẫn còn ‘xinh đẹp’ hơn.”
[1] Phượng tỷ tên thật là La Ngọc Phượng, là một người phụ nữ xấu nhưng tự tin nhất Trung Quốc. Ở Trung Quốc chỉ cần nói đến hai chữ “Phượng tỷ” thì ai cũng biết đến một cô gái nhan sắc có hạn nhưng tự tin có thừa.
Tòng Thiện làm tốt bước cuối cùng trêu chọc anh, hơi nhướn mày, tò mò hỏi: “Anh cũng biết Phượng tỷ?”
“Một vị sếp lớn vừa giản dị dễ gần lại vừa gần gũi với dân yêu dân như anh đây, làm sao lại không biết nhân vật truyền kỳ trong dân gian.” Người nào đó không đỏ mặt “thêm màu thêm sắc” cho chính mình, nhưng trên thực tế, tuy ở trên sân huấn luyện Hàn Dập Hạo lạnh lùng vô tình, nhưng quan hệ cá nhân với cấp dưới cũng rất tốt, không có tính khí của thiếu gia nhà giàu.
“Anh thật đúng là nói không biết ngượng.” Tòng Thiện thật sự không chịu nổi da mặt dày của anh.
“Chỉ cần em vui muốn anh nói gì cũng được.” Nhẹ nhàng đặt lên tay cô, Hàn Dập Hạo nghiêm túc nói.
Bên tai không tự chủ được nóng lên, Tòng Thiện không dám nhìn vào ánh mắt thâm tình của anh, dùng sức rút tay về, chuyển đề tài: “Sếp Hàn, chúng ta là đang đi tuần, xin anh đừng mượn cơ hội làm biếng, nên lái xe đi.”
“Uống nước đi đã.” Anh vặn mở chai nước, đưa đến gần môi cô.
Không thể lay chuyển được anh, Tòng Thiện bị buộc phải “hưởng thụ” sự phục vụ của anh.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô uống nước, sau đó còn vô thức dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, Hàn Dập Hạo lập tức trở nên có chút miệng đắng lưỡi khô, nụ hôn của mấy ngày trước vẫn còn ở trong đầu, để cho anh rất là nhớ nhung.
Nhưng anh lại không muốn dọa cô sợ, sau khi đợi cô uống nước xong, liền uống một ngụm ở vị trí cô uống nước.
Tai Tòng Thiện càng nóng hơn, đây coi là gián tiếp hôn sao?
Nhưng rất nhanh cô đã thu lại ý nghĩ này, thái độ của Hàn Dập Hạo rõ ràng như vậy, cô không ngăn cản được, chỉ có thể cố gắng quản tốt lòng của mình không để bị đắm chìm.
Nhưng người đàn ông kiêu ngạo như vậy, chịu hạ mình dụ dỗ cô vui vẻ, trong lòng của cô vẫn có một tia cảm động.
Ngồi lại chỗ ngồi, Hàn Dập Hạo lại tiếp tục khởi động xe, mở miệng nói: “Tòng Thiện, đưa em đến một nơi.”
“Nơi nào?” Cô có chút tò mò.
“Đến rồi em sẽ biết.” Anh không muốn tiết lộ quá nhiều, có chút thần bí đáp.
“Bây giờ là giờ làm việc.” Tòng Thiện nhắc nhở.
“Đây cũng là một phần công tác hôm nay.” Biết cô rất nghiêm túc với công việc, hôm nay Hàn Dập Hạo mới cố ý chọn con đường này, “Nếu dọc đường có mệt, thì ngủ trong xe, sức khỏe của em vẫn còn chưa có hoàn toàn hồi phục, đừng để cho anh lo lắng.”
Bây giờ vẫn còn là buổi sáng, thật sự coi cô là heo sao, nhưng không thể phủ nhận chính là, sự quan tâm và che chở của anh khiến con tim Tòng Thiện dần dần bắt đầu rung động.
Không cần hỏi, cũng biết là ai an bài, ở trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tòng Thiện nhắm mắt ngồi lên xe của Hàn Dập Hạo.
“Thắt chặt dây an toàn.” Một bộ quân phục đội thêm cái mũ Berets trông Hàn Dập Hạo vô cùng phong độ và điển trai, hàng lông mày rậm như dãy núi nhíu lại theo thói quen, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn lướt qua Tòng Thiện hơi có vẻ lúng túng, lên tiếng nhắc nhở.
Tòng Thiện còn đang suy nghĩ xem quay về làm thế nào để giải thích với Gia Nghi, nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, “cạch” một tiếng, cài xong dây an toàn.
Lái xe ra khỏi cổng doanh trại, đội ngũ binh lính hai bên đồng loạt chào, chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này, theo bản năng Tòng Thiện liền dựng thẳng lưng, vẻ mặt không tự chủ mà trở nên có chút nghiêm túc.
“Thả lỏng đi, cũng không phải là tham gia nghi thức duyệt binh.” Khóe mắt liếc về phản ứng của cô, Hàn Dập Hạo phì cười.
Tòng Thiện nghiêng đầu nhìn anh, không vui mở miệng nói: “Anh cố ý.”
“Đúng, là anh sắp xếp.” Anh thoải mái đáp lại, không chút giấu diếm tâm tư của anh, “Sau này, phần lớn thời gian làm việc của em đều chỉ cộng tác với anh.”
Vì để phù hợp với thời gian của anh, Tề Danh Dương đã giảm số công tác của Tòng Thiện xuống đến mức ít nhất, cái loại lấy việc công làm việc tư rõ ràng này và lại được đội thêm áo phông đồng chí gặp nạn bị thương thì không có lý do gì để cải, khiến cấp trên cũng không thể làm gì được. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tòng Thiện tức giận nhìn anh chằm chằm, “Trong lòng người khác sẽ nghĩ thế nào?”
Đường đường một sĩ quan chỉ huy lại đi tuần tra với một cảnh sát gìn giữ hòa bình bình thường, người khác cũng không phải kẻ ngốc, làm sao lại đoán không ra có vấn đề trong đó.
“Bọn họ nghĩ thế nào là chuyện của bọn họ.” Anh điềm nhiên đáp, “Hơn nữa, chuyện của chúng ta sớm đã náo động cả doanh trại, lan truyền này không tồi.”
Anh chính là muốn cái hiệu quả này, anh muốn quan minh chính đại theo đuổi cô, muốn mọi người đều biết, bởi vì cái gọi là miệng nhiều người xói chảy vàng, anh chính là muốn biến sự không thể nào trở thành sự thật.
“Chuyện của chúng ta?” Tòng Thiện hơi kích động, “Chúng ta nào có cái chuyện gì! Anh đừng bóp méo sự thật, ăn nói lung tung!”
“Chuyện của chúng ta chính là chuyện anh theo đuổi em, em nghĩ lung tung gì vậy.” Hàn Dập Hạo liếc cô một cái, thản nhiên nói.
Phát hiện mình có tức giận cũng không thay đổi được gì, hơn nữa cô cũng đã đồng ý không tránh mặt anh nữa, chuyện cho tới bây giờ, cô chỉ có thể nhịn, may mà đây là đang ở nước ngoài, ngoại trừ rất khó giải thích với Gia Nghi, những người khác cô cũng không quan tâm.
Buồn bực dựa lưng vào ghế ngồi, Tòng Thiện nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới anh.
“Thế nào, tức giận sao?” Hàn Dập Hạo hỏi.
Tòng Thiện vẫn không để ý đến anh.
Anh đột nhiên ngừng xe lại, thân hình cao lớn chồm qua, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, giả vờ trêu nói, “Thật sự tức giận sao, nhìn cái miệng nhỏ nhắn này vểnh lên cũng có thể treo nửa cân thịt heo rồi.”
“Anh mới treo thịt heo.” Tòng Thiện lườm anh một cái.
“Ngoan, đừng giận, vốn là không đẹp, tức giận thì càng xấu.” Người đàn ông nào đó không sợ chết tiếp tục nói.
Anh dỗ dành người như vậy sao! Tòng Thiện phát hỏa, mặt ngó về phía anh, châm chọc nói: “Đúng, anh rất đẹp trai, cả thế giới chỉ mình anh đẹp nhất, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, bồn cầu thấy còn phải tự động sửa, chẳng qua là bị anh dọa cho sợ đến mức muốn ói.”
“Ha ha.” Mặc dù cảm thấy được cô đang nóng giận nhưng bộ dáng trông thật đáng yêu, Hàn Dập Hạo không muốn lại tiếp tục kích động cô, để tránh cô thật sự không để ý đến anh: “Được, được, được, so với Phượng tỷ[1] anh vẫn còn ‘xinh đẹp’ hơn.”
[1] Phượng tỷ tên thật là La Ngọc Phượng, là một người phụ nữ xấu nhưng tự tin nhất Trung Quốc. Ở Trung Quốc chỉ cần nói đến hai chữ “Phượng tỷ” thì ai cũng biết đến một cô gái nhan sắc có hạn nhưng tự tin có thừa.
Tòng Thiện làm tốt bước cuối cùng trêu chọc anh, hơi nhướn mày, tò mò hỏi: “Anh cũng biết Phượng tỷ?”
“Một vị sếp lớn vừa giản dị dễ gần lại vừa gần gũi với dân yêu dân như anh đây, làm sao lại không biết nhân vật truyền kỳ trong dân gian.” Người nào đó không đỏ mặt “thêm màu thêm sắc” cho chính mình, nhưng trên thực tế, tuy ở trên sân huấn luyện Hàn Dập Hạo lạnh lùng vô tình, nhưng quan hệ cá nhân với cấp dưới cũng rất tốt, không có tính khí của thiếu gia nhà giàu.
“Anh thật đúng là nói không biết ngượng.” Tòng Thiện thật sự không chịu nổi da mặt dày của anh.
“Chỉ cần em vui muốn anh nói gì cũng được.” Nhẹ nhàng đặt lên tay cô, Hàn Dập Hạo nghiêm túc nói.
Bên tai không tự chủ được nóng lên, Tòng Thiện không dám nhìn vào ánh mắt thâm tình của anh, dùng sức rút tay về, chuyển đề tài: “Sếp Hàn, chúng ta là đang đi tuần, xin anh đừng mượn cơ hội làm biếng, nên lái xe đi.”
“Uống nước đi đã.” Anh vặn mở chai nước, đưa đến gần môi cô.
Không thể lay chuyển được anh, Tòng Thiện bị buộc phải “hưởng thụ” sự phục vụ của anh.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô uống nước, sau đó còn vô thức dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, Hàn Dập Hạo lập tức trở nên có chút miệng đắng lưỡi khô, nụ hôn của mấy ngày trước vẫn còn ở trong đầu, để cho anh rất là nhớ nhung.
Nhưng anh lại không muốn dọa cô sợ, sau khi đợi cô uống nước xong, liền uống một ngụm ở vị trí cô uống nước.
Tai Tòng Thiện càng nóng hơn, đây coi là gián tiếp hôn sao?
Nhưng rất nhanh cô đã thu lại ý nghĩ này, thái độ của Hàn Dập Hạo rõ ràng như vậy, cô không ngăn cản được, chỉ có thể cố gắng quản tốt lòng của mình không để bị đắm chìm.
Nhưng người đàn ông kiêu ngạo như vậy, chịu hạ mình dụ dỗ cô vui vẻ, trong lòng của cô vẫn có một tia cảm động.
Ngồi lại chỗ ngồi, Hàn Dập Hạo lại tiếp tục khởi động xe, mở miệng nói: “Tòng Thiện, đưa em đến một nơi.”
“Nơi nào?” Cô có chút tò mò.
“Đến rồi em sẽ biết.” Anh không muốn tiết lộ quá nhiều, có chút thần bí đáp.
“Bây giờ là giờ làm việc.” Tòng Thiện nhắc nhở.
“Đây cũng là một phần công tác hôm nay.” Biết cô rất nghiêm túc với công việc, hôm nay Hàn Dập Hạo mới cố ý chọn con đường này, “Nếu dọc đường có mệt, thì ngủ trong xe, sức khỏe của em vẫn còn chưa có hoàn toàn hồi phục, đừng để cho anh lo lắng.”
Bây giờ vẫn còn là buổi sáng, thật sự coi cô là heo sao, nhưng không thể phủ nhận chính là, sự quan tâm và che chở của anh khiến con tim Tòng Thiện dần dần bắt đầu rung động.
Bình luận facebook