• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Series Nguy hiểm rình rập] Thang máy kinh hoàng (4 Viewers)

  • Chương 5

[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]

THANG MÁY KINH HOÀNG (phần 5)

Tác giả: Trang Tiểu Bạch

Dịch: Khắp xó xỉnhh

- --------

“Nhưng sao anh ta lại làm thế? Và tại sao anh ta biết thang máy sẽ gặp trục trặc khi tới tầng 20?”

Tôi không lên tiếng. Nhớ lại hành vi bất thường của người đàn ông trên màn hình giám sát, tôi có một suy đoán mơ hồ.

Chỉ cần làm rõ hai vấn đề mà Tân Du đề cập tới, có thể sẽ chấm dứt được vòng lặp.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tân Du, tôi định thần lại.

“Chúng ta có thể trực tiếp hỏi hắn.” Tôi cúi đầu nhìn giờ, 3:34.

Cửa thang máy đã bị kẹt.

Còn khoảng 20 phút nữa, người đó sẽ phát hiện ra bất thường và đi xuống tầng 2 để kiểm tra.

Vì vậy, chúng tôi chỉ cần chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Tân Du đối mặt với bức tường, vẻ mặt bình tĩnh, không biết cô ấy đang nghĩ gì.

Tôi vừa định quay đi thì điện thoại trong túi reo lên. Cô ấy quay lại nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy chột dạ một cách khó hiểu.

Rút điện thoại ra.

Lời nhắc cuộc gọi cho thấy đó là mẹ tôi.

Ấy chà, chu kỳ lần này trong đầu tôi đều là cái người tầng 10 kia, suýt quên mất cuộc gọi của mẹ.

Tôi nhấc máy.

“Con trai, khi nào về mua cho mẹ một chai nước tương. Mẹ quên không mua, đang cần nấu ăn.”

Tôi trực tiếp đồng ý, “Được ạ, lát nữa con sẽ mua về.”

Nhưng trong lòng cười khổ.

Tôi cũng muốn trở về, nhưng không biết có còn cơ hội không.

Tân Du không thấy tôi trả lời điện thoại trong mấy chu kỳ trước nên tò mò nhìn sang.

Tôi giải thích: "Là mẹ tôi. Bà ấy bảo tôi mua một chai nước tương."

Tân Du “à” một tiếng, ra vẻ gật gù nói: "Con trai quỷ. Một kẻ dối trá. Anh vui vẻ đồng ý như thế, đến khi nào mới thực sự mua được?"

Tôi cảm thấy buồn cười, "Chắc chắn là lần tới?”

Cô lắc đầu, “Vậy không được, cố gắng lên nhé, nhất định phải là lần này.”

“Đúng rồi, anh xuống lầu lấy đồ chuyển phát nhanh, là gì vậy?”

Cô ấy bĩu môi nhìn chiếc hộp chuyển phát nhanh của tôi.

“Giày.”

“Anh đã mở ra xem chưa?”

“Chưa.”

“Chưa?” Cô ấy lặp lại, “Nhiều chu kỳ như vậy, anh chưa mở ra xem lần nào sao?”

“Chà, anh thật là...”

Cô ấy xoay người tỉ mỉ nhìn tôi như thể tôi là một kẻ ngoại lai.

Tôi bật cười, lên tiếng giải thích.

“Dù sao thì đã biết là gì rồi, có mở hay không cũng đều như nhau… Hơn nữa nếu không thể thoát khỏi vòng lặp, tháo ra cũng mất thời gian.”

”Sao vậy được, anh cứ khui giày và đi thôi, dù có bẩn đến đâu thì đến chu kỳ sau, chúng sẽ lại như mới, giống như mua một đôi giày miễn phí, thật tuyệt còn gì.”



Ý tưởng thật kỳ lạ, nhưng rất có lý.

“Vậy thì… tôi khui nó ra nhé?”

“Khui luôn đi!”

Cô lấy một túi rác ở cửa thang máy, thế chỗ cho hộp đồ chuyển phát nhanh, vẻ mặt còn mong đợi hơn cả tôi.

Khui đồ chuyển phát nhanh, thay giày.

Xong xuôi tất cả, hành lang yên tĩnh trở lại.

Sự căng thẳng vốn đã phai mờ dần trở lại.

Cuối cùng, lần thứ năm khi tôi mở điện thoại lên để kiểm tra thời gian, thì có tiếng bước chân truyền đến trên hành lang.

Đến rồi!

Tân Du nhìn tôi.

Cả hai chúng tôi đồng thời đứng dậy, chặn cửa thang máy đang mở.

Còn chưa đứng vững, một bóng người bước ra từ trong cầu thang.

Bộ quần áo vải đen, đầu cắt ngắn, trên tay xách một cái túi ni lông.

Rõ ràng hắn rất ngạc nhiên khi thấy chúng tôi.

Nhưng không lên tiếng, định vòng qua tôi vào thang máy.

Tôi nhanh chóng đưa tay ra cản trước mặt hắn.

“Chờ một chút.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sắc bén.

Tôi đằng hắng một cái, vờ như không thấy thái độ hung dữ của anh ta.

"Là như thế này, chúng tôi đang chuyển nhà từ tầng hai lên tầng mười. Có rất nhiều đồ cồng kềnh, nên phải sử dụng thang máy. Nếu tiện thì anh có thể đi thang bên cạnh được không?

Tân Du cũng tiếp lời, thái độ thành khẩn.

"Thật sự làm phiền anh quá, nhưng thật sự là chúng tôi có nhiều đồ quá, thang máy kia cũng sắp tới. Có thể nhờ anh giúp một việc được không?

Một người đàn ông trưởng thành, đối mặt với một cô gái đang cần giúp đỡ, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng, thì rất ít người sẽ từ chối.

Ngay cả khi có từ chối, thì ít nhất cũng sẽ do dự một chút.

Nhưng mà không nghĩ tới, người này không những không do dự, còn trực tiếp coi lời chúng tôi như không khí.

Nghe xong cũng không dừng lại, muốn gạt tay tôi ra, chen vào thang máy.

Trong tôi vang lên hồi chuông cảnh báo.

Tăng sức mạnh trên tay, chặn không cho hắn đẩy ra.

Lần này cuối cùng anh ta cũng lên tiếng, nói câu đầu tiên kể từ khi xuất hiện, “Tránh ra!”

Sau đó, va vào tôi, hất mạnh vào tay tôi.

Anh ta có vẻ ngoài cao gầy, nhưng sức mạnh rất đáng sợ.

Tôi không ứng phó được.

Vẫn muốn thuyết phục anh ta, "Anh trai, anh nghe tôi nói, thật ra thang máy này có vấn đề. Nếu anh đi lên chắc chắn sẽ chết. Chúng tôi đã báo sửa, người phụ trách sửa chữa sẽ nhanh chóng... ”

Nhưng tôi chưa nói hết câu.

Người trước mặt giống như một con quỷ, trừng mắt nhìn tôi, “Không được sửa!”

Vẻ mặt hờ hững, nhưng ánh mắt lại vô cùng đáng sợ.

Trên tay đột ngột dùng sức, đẩy tôi xuống đất.

Trời đất quay cuồng, đầu tôi đập mạnh vào góc tường.

Tôi che đầu mình theo bản năng, nhưng cảm thấy bàn tay đầy ướt dính.

Qua khóe mắt, nhìn thấy người đàn ông đã vào thang máy.

Không được, phải ngăn anh ta lại.

Nhưng tôi đã kiệt sức, không thể di chuyển.

Trước mặt chỉ có vẻ mặt sợ hãi của Tân Du, cô ấy đang lo lắng nói gì đó, thậm chí còn rơi nước mắt. Tôi mơ hồ không nghe được rõ lời cô ấy nói.

Sau đó một cảm giác chóng mặt quen thuộc ập đến.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại thang máy.

Hoàn hảo còn nguyên vẹn.

Vết thương trên đầu không còn nữa. Tôi còn sống. Tôi không sao. Tôi không sao nữa rồi.

Thậm chí cảm thấy đèn thang máy cũng có chút chói mắt.

Tôi định thần lại, nhanh chóng đi thang máy xuống tầng một để gặp Tân Du.

Lần này cô ấy ra khỏi thang máy cùng lúc với tôi.

“Anh không sao chứ?”

Cô lại gần, nhìn chằm chằm vào đầu tôi lo lắng.

“Không sao, không sao đâu.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, “Vừa rồi anh chảy rất nhiều máu, còn nhắm mắt lại. Suýt chút nữa tôi tưởng anh đã chết thật rồi.”

Nói như vậy.

Nghĩ đến cảm giác bất lực trước cái chết vừa rồi, tôi cũng khiếp sợ một hồi.

Nhưng sợ cô ấy lo lắng nên tôi nói chậm lại, “Không sao đâu, sau mấy lần chết thì cũng quen rồi.”

Nghe vậy, cô ấy trợn mắt nhìn tôi cứng rắn, “Đừng có đùa. ”

Tôi ngoan ngoãn im lặng.

Đổi chủ đề.

"Đúng rồi, từ chu kỳ trước, dùng lý lẽ hay đối đầu đều không có tác dụng. Chúng ta vẫn phải nghĩ cách khác.”

Người kia rất khỏe, cộng thêm lúc tình hình bất thường bùng nổ, hai chúng tôi hợp sức cũng không đấu lại được.

Tân Du trầm tư suy nghĩ, “Hay chúng ta tìm ai đó giúp đỡ?”

“Không được…”

Tôi đã thử liên hệ với bên quản lí tài sản để sửa chữa, nhưng không được.

Mà tình huống này rất phức tạp, nếu nhờ người qua đường giúp đỡ thì ngay cả việc làm thế nào để thuyết phục đối phương cũng là một vấn đề nan giải.

Gọi cảnh sát thì hai người chúng tôi cứ mở mồm là chết đi với sống lại, có khi cảnh sát cũng không biết phải bắt ai.

Suy cho cùng, đối với những người chưa bước vào chu kỳ và trải qua những lần rơi thang máy, việc chúng tôi ngăn cản người khác đi thang máy mà không có lý do thực sự vô lý.

Hiển nhiên Tân Du cũng thấy việc tìm người giúp đỡ là rất khó khăn, nên không kiên trì nữa.

Một lúc sau đột nhiên ngẩng đầu, giọng điệu hưng phấn.

“Chúng ta có thể đánh lén.”

“Đánh lén?”

“Đúng vậy, chúng ta trải qua các vòng tuần hoàn nên biết lộ trình di chuyển và thời điểm xuất hiện của hắn, vì vậy có thể chuẩn bị trước, phục kích thừa lúc hắn không chú ý thì đánh cho ngất xỉu là được.”

Ý tưởng này... có thể được!

Thấy tôi gật đầu, Tân Du càng cao hứng, "Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị."

“Chuẩn bị gì?”

“Vũ khí chứ còn gì. Bây giờ còn thời gian, chúng ta không thể chờ không, thừa dịp bây giờ mua gậy bóng chày gì đó phòng thân, tăng cơ hội chiến thắng. ”

Vậy là xong.

“Nghĩ chu đáo thật đó.” Tôi cảm khái.

“Còn chưa đâu,” Cô ấy nói như vậy, nhưng vẻ đắc ý tự mãn trên mặt thực sự khá rõ ràng.

Dễ thương một cách kỳ lạ.

Chúng tôi chia nhau hành động, cô ấy ngăn chiếc thang máy trục trặc dừng ở tầng hai, đặt biển cảnh báo.

Còn tôi đi lên tầng mười, đập vỡ đèn báo tầng bên ngoài thang máy, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Đèn báo tầng hiển thị hoạt động của thang máy là đường dây riêng, nếu bị hư thì không ảnh hưởng đến hoạt động của thang nhưng sẽ khiến đối phương không xác định được thang máy đang dừng ở tầng nào.

Làm xong tất cả, chúng ta gặp nhau ở tầng một.

Đi thẳng đến siêu thị.

Lần này, chúng tôi đã xem xét kỹ lưỡng và lên kế hoạch tổng thể, đồng thời hoàn toàn tin tưởng vào việc bứt phá khỏi vòng lặp.

Nhưng không bao giờ nghĩ tới.

Sẽ gặp khó khăn ở ngay bước đầu tiên.

Siêu thị trong tiểu khu quá nhỏ, căn bản không bán gậy bóng chày.

Trong siêu thị nhỏ chỉ có một số mặt hàng, các kệ đều được dựng vào tường, sau khi chất đầy đồ lại càng lộn xộn và chật chội, khiến bạn không thể quay đầu lại.

Tân Du nghị lực bền bỉ, không bỏ cuộc hỏi chủ tiệm. "Thế còn thanh sắt, ống nước inox, bình xịt chống sói hay gì đó?"

“Không có.”

“Vậy có bao nhiêu dây thừng với băng keo.”

Chủ tiệm là một chị gái, thái độ xem ra cũng hiền hòa, có thể tiếp được Tân Du luôn miệng hỏi cái này cái kia.

“Các cô cậu mua mấy thứ này làm gì?”

Tân Du không để ý, vẫn đang suy nghĩ xem nên thay gậy bóng chày bằng thứ gì, “Có thứ gì giống cái gậy, có thể đánh người…”

Tôi vội vàng tiến lên, che miệng không cho cô ấy nói tiếp.

"Chị ơi, chị hiểu nhầm rồi. Bọn em sắp làm video về cách phụ nữ tự vệ khi gặp côn đồ ấy mà".

Đại tỷ nửa tin nửa ngờ, "Có chuyện đó à?"

“Thật mà, ở trường giao bài tập về. Chị xem bọn em đều là học sinh, cũng không dám làm chuyện gì xấu. Hơn nữa, dù cho thật sự muốn làm gì đó cũng không thể vênh váo đi siêu thị mua đồ như này, mua đồ online có phải hơn không. ”

Đại tỷ cuối cùng cũng gật đầu,“ Cũng phải… ”

“Các em cần những thứ gì?? "

“Đồ tự vệ của con gái, càng mạnh càng tốt.”

“Được rồi, để chị đi tìm.”

Trời xui đất khiến, vị đại tỷ cũng hiểu được “nhu cầu khách hàng” của chúng tôi.

“Không có gậy bóng chày, nhưng các em xem gậy cán bột có được không.”

Tôi và Tân Du trao đổi ánh mắt.

Đồng loạt gật đầu, “Được ạ, cực kỳ được ạ.”

“Dây thừng và bằng dính… còn gì nữa?”

Tân Du ân cần nhắc nhở, “Thuốc xịt chống sói, à, không, bột mì, bột mì đi.”

“Được rồi, để chị tìm cho.”

Sau một hồi tìm kiếm, các thứ cần thiết cũng gần đủ rồi.

Tôi lấy điện thoại ra tính tiền, ngay khi nhìn lên, liền thấy Tân Du đang cầm bột mì với hai cây lăn kẹp trên tay.

Không phải đi phục kích, tấn công mà giống như về nhà làm sủi cảo ăn Tết vậy.

Tôi cầm dây thừng và băng keo cùng cô ấy đi ra khỏi cửa hàng.

Buổi chiều có ít người, cũng không sợ bị chú ý.

Chúng tôi quay trở lại tầng hai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom