-
Chương 45
Thời Chí vừa quay xong, đang đứng ở sau monitor của đạo diễn Vương xem hiệu quả thì đúng lúc này, một nhân viên trong đoàn hớt hải chạy tới.
“Đạo diễn, Tiết Lam vì cứu Tiểu Huy nên bị đạo cụ của đoàn đập bị thương.”
Sắc mặt Thời Chí lập tức thay đổi, trực tiếp cướp lời đạo diễn, vội hỏi: “Cô ấy ở đâu, bị thương nghiêm trọng không?”
Nhân viên đơ ra, lắc đầu đáp: “Lúc tôi tới thì thấy cô ấy được trợ lý đưa đi bệnh viện, vết thương nghiêm trọng hay không tôi không biết, tôi chỉ thấy cánh tay cô ấy toàn là máu.”
Nghe vậy, Thời Chí ngay cả chào đạo diễn một tiếng cũng không nhớ, quay người liền chạy ra ngoài.
Đại Bảo thấy thế thì vội xin lỗi đạo diễn thay Thời Chí: “Xin lỗi đạo diễn, Thời ca anh ấy vì quá lo lắng, cho nên, cảnh quay tiếp theo của anh ấy…”
Đạo diễn xua tay, “Không sao, để cậu ấy đi đi, cảnh quay sau này lại nói.”
Sau khi có được lời khẳng định của đạo diễn, Đại Bảo chào một tiếng rồi cũng vội vàng đuổi theo. Di động của Thời ca còn ở chỗ cậu nè, phải mau chóng đưa qua mới được.
“Tiểu Huy sao rồi, có bị thương không?” Đạo diễn Vương quan tâm hỏi.
Nhân viên đó lắc đầu: “Tiểu Huy không sao, hơi sợ thôi ạ, có người trong đoàn đang dỗ cậu bé.”
Nói rồi nhân viên này còn bổ sung một câu: “May mà lúc đó Tiết Lam phản ứng nhanh nhạy, dùng cánh tay chắn cho Tiểu Huy, bằng không đạo cụ kia đã đập trúng đầu Tiểu Huy rồi. Nếu thật sự bị đập phải, hậu quả e là không cách nào tưởng tượng.”
Đạo diễn Vương nghe thế thì mày nhíu chặt, xoay người căn dặn phó đạo diễn ở bên cạnh: “Cậu trước tiên qua chỗ Tiết Lam xem thử tình hình thế nào, còn nữa, bên tổ đạo cụ cũng nhất định bắt họ phải kiểm tra kỹ lưỡng, nguy hiểm bất thường thế này tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa.”
Trong bệnh viện ở gần đoàn phim, Tiết Lam đang được phòng cấp cứu gấp rút xử lý vết thương.
Cánh tay Tiết Lam bị rạch một đường dài, lúc đó máu chảy không ngừng, nhìn hết sức rợn người. May mà đoàn phim có người biết chút kiến thức băng bó, dọc đường đã giúp cô băng chặt vết thương, đưa tới bệnh viện gần nhất để xử lý.
Miệng vết thương có hơi to, sau khi tới bệnh viện bác sĩ bảo phải khâu, vì vậy sau khi xử lý khẩn cấp thì cánh tay Tiết Lam bị may sáu mũi.
Trương Giai ở cạnh căng thẳng nói: “Bác sĩ, vết thương này có để lại sẹo không ạ?”
Bác sĩ băng bó vết thương cho Tiết Lam là nam, tuổi trung niên, đeo mắt kính, trông có vẻ là người tính tình rất tốt.
Bác sĩ nam cũng biết Tiết Lam là minh tinh, thấy họ bận tậm có để lại sẹo hay không đến vậy thì cũng thông hiểu.
“Vết thương có hơi nghiêm trọng, sau này hẳn là sẽ có sẹo, nhưng chắc không quá sâu. Có điều nếu như các cô để tâm thì tới lúc đó dùng phương pháp y học thì cũng có thể loại bỏ.”
Nghe tới đây Tiết Lam cũng yên tâm. Lòng yêu cái đẹp ai ai cũng có, cô cũng không hi vọng trên cánh tay mình để lại vết sẹo xấu xí.
Bác sĩ lại căn dặn mấy điều cần chú ý về vết thương, Trương Giai đứng cạnh dùng note trong di động nghiêm túc ghi lại toàn bộ.
“Nhớ hai tuần nữa tới bệnh viện cắt chỉ, sau khi cắt chỉ chừng ba bốn ngày là có thể bình phục rồi.”
Sau khi bác sĩ dặn dò xong các điều chú ý thì rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Giai và Tiết Lam.
Bởi vì Tiết Lam là nhân vật công chúng nên sau khi tới bệnh viện, sợ sẽ gây phiền phức nên từ đầu đã nói rõ tình hình, lúc đó bác sĩ đã dẫn họ tới phòng kiểm tra nhỏ này.
Trương Giai nói: “Lam Lam, anh Cao gọi điện cho em, nói anh ấy đang trên đường tới, sắp đến rồi.”
Tiết Lam gật đầu. Cô bị thương đúng lúc Cao Thông không ở trong đoàn phim, bảo là đi gặp người phụ trách bên phía hợp tác. Nhận được tin cô bị thương thì đoán chừng lo lắng không yên vội vã chạy về.
“Em báo cho Cao Thông một tiếng, chị không sao, bảo anh ấy không cần vội, chú ý an…”
Tiết Lam còn chưa nói hết thì cửa phòng đã đột ngột bị đẩy ra, cô còn tưởng là Cao Thông, ai ngờ vừa ngước lên lại trông thấy Thời Chí đầu đầy mồ hôi.
Tiết Lam hơi ngớ ra, “Sao anh lại tới, quay xong rồi ư?”
Không phải nói cảnh quay chiều nay của anh rất dày ư, sao lại chạy tới đây rồi?
Chỉ là lúc Tiết Lam để ý thấy trang phục trên người Thời Chí thì ngơ luôn. Sao anh còn mặc quần áo trong phim thế, đây là không kịp thay đồ đã vội chạy qua ư?
Thời Chí sau khi thấy Tiết Lam vô sự thì mới thở phào, nhìn vết thương trên cánh tay cô đã được băng bó ổn thoả thì âm thanh gấp gáp hỏi: “Vết thương của cô sao rồi, bác sĩ đâu?”
Tiết Lam lúc lắc đầu, “Không sao, bác sĩ xử lý ổn rồi, khâu mấy mũi, không có gì đáng lo.”
Đầu mày Thời Chí khẽ nhíu, “Tôi đi tìm bác sĩ hỏi xem cần phải chú ý những gì.”
Dứt lời, Thời Chí xoay người định đi nhưng đã bị Tiết Lam kịp thời giữ lại, “Thời Chí, anh không cần đi, bác sĩ đã dặn dò hết rồi, Trương Giai cũng có ghi chép đầy đủ.”
Nghe vậy, Thời Chí quay đầu nhìn Trương Giai, dùng ánh mắt yêu cầu chứng thực nhìn cô ấy.
Trương Giai giơ điện thoại của mình, vội nói: “Đúng đúng đúng, em ghi chú không sót điều gì trong di động rồi.”
Thời Chí khẽ gật đầu, lúc này mới thôi, không đòi đi tìm bác sĩ nữa.
“Lát nữa cô đem những lưu ý đó gửi một phần cho Tiểu Bạch nhé.” Thời Chí giọng lạnh nhạt căn dặn.
Trương Giai sửng sốt. Mặc dù không rõ vì sao phải gửi cho Tiểu Bạch, rõ ràng cô mới là trợ lý của Tiết Lam cơ mà, nhưng dưới ánh mắt của Thời Chí thì theo bản năng gật đầu.
Tiết Lam ngập ngừng một lúc, chỉ vào y phục trên người Thời Chí, “Thời Chí, quần áo của anh…”
Thuận theo hướng ngón tay cô, Thời Chí cúi đầu nhìn, âm thanh lãnh đạm: “Ừm, nghe nói cô bị thương nên vội vàng chạy qua, không kịp thay đồ.”
Nghe vậy, Tiết Lam đột nhiên có hơi cảm động. Huhuhu, em dâu vẫn thật lòng quan tâm cô, bọn họ quả nhiên là người một nhà tương thân tương ái.
Lúc Tiết Lam chuẩn bị nói gì đó thì cửa phòng lần nữa bị người bên ngoài đẩy ra, lần này là Cao Thông.
Cao Thông vào trong trông thấy Thời Chí cũng có mặt thì trước tiên là ngẩn ra, kế đó sau khi chú ý thấy quần áo trên người anh thì trong mắt cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Sao rồi, bác sĩ nói thế nào?” Cao Thông nhìn Tiết Lam, quan tâm nói.
Trương Giai liền đem những lời bác sĩ dặn dò truyền đạt lại một lần, sau khi nghe thấy khâu xong kịp thời thay thuốc, chú ý dinh dưỡng thì không có vấn đề gì, Thời Chí đứng cạnh cũng lặng lẽ thở phào một hơi.
Thời Chí nói: “Chờ lát nữa tôi kêu người nấu chút canh cho cô, gần đây cô không thể lại ăn uống kiêng khem giảm cân, phải chú ý dinh dưỡng.”
Tiết Lam vội gật đầu đồng ý: “Yên tâm đi, phân cảnh của tôi đều quay gần xong hết rồi, mấy cảnh còn lại cũng không cần mặc sườn xám, cho nên không ăn kiêng cũng không sao, đúng chứ?”
Dứt lời, Tiết Lam nhìn Cao Thông và Trương Giai bằng ánh mắt mong mỏi.
Cao Thông/ Trương Giai: “……….”
Thấy hai người không nói gì, Tiết Lam lại bổ sung một câu: “Bác sĩ nói rồi, em mất máu quá nhiều, cần phải bồi bổ đầy đủ mới được.”
Thời Chí vừa nghe mất máu nhiều thì đầu mày không khỏi bắt đầu nhíu lại, “Nghe lời bác sĩ, sau này cơm nước của cô ở trong đoàn tôi sẽ cho người chuẩn bị cho cô, cần phải bồi bổ thật tốt.”
Mặc dù anh không thấy dáng vẻ khi Tiết Lam bị mất máu, nhưng khi ấy ở trong đoàn nghe nhân viên kia nói, cánh tay cô toàn là máu, hẳn là chảy không ít. Thời điểm thế này còn bận tâm giảm béo gì nữa, đúng là nhảm nhí!
Nghĩ tới đây, Thời Chí lạnh lùng liếc Cao Thông và Trương Giai một cái.
Hai người bất giác run cầm cập, họ cũng đâu có nói không cho Tiết Lam ăn đâu, chính là mới rồi phản ứng chậm nửa nhịp thui mờ…
Huhuhu, sao lại cảm thấy hai người họ giống như mẹ ghẻ độc ác không cho con chồng ăn cơm thế!
Bác sĩ nghe nói Tiết Lam bị vật nặng đập bị thương, để đề phòng vạn nhất, liền bảo cô ở lại trong bệnh viện quan sát mấy tiếng.
Sau khi xác định Tiết Lam không có gì đáng ngại, lúc này Cao Thông mới có thời gian thăm hỏi tình hình lúc đó.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao đang yên đang lành lại đập trúng Lam Lam chứ. Liệu có phải có người ở sau lưng chơi xấu không?” Cao Thông cau mày hỏi.
Cũng đừng trách anh nghĩ nhiều, mấy trò bẩn thỉu thế này trong giới giải trí cũng không phải không có khả năng xảy ra.
Lúc đó Trương Giai ở cạnh Tiết Lam, vì vậy trả lời chi tiết: “Khi ấy Lam Lam và một diễn viên nhí trong đoàn đang nói chuyện với nhau, đạo cụ kia không biết sao lại đổ xuống. Vốn dĩ không phải đụng trúng Lam Lam, nhưng Lam Lam vì bảo vệ diễn viên nhí nên dùng tay trực tiếp che chắn, cho nên mới bị thương.”
Tiết Lam cũng gật đầu, “Chắc là sự cố bất ngờ, cứ cho là có người làm thì em cảm thấy cũng hẳn là không phải nhằm vào em.”
Tình hình lúc đó cô rất rõ. Nếu không phải tình cờ gặp Tiểu Huy thì cô căn bản sẽ không nán lại đó, thiết bị cũng sẽ không đập trúng cô, khả năng cố ý nhằm vào cô rất thấp.
Cao Thông nghe vậy thì mới thoáng an tâm, nhưng lại lập tức nghi ngờ: “Diễn viên nhí trong đoàn? Trước đây trong đoàn cũng không gặp diễn viên nhí nào mà.”
Tiết Lam đáp: “Em cũng gặp lần đầu ngày hôm nay. Thằng bé tên Tiểu Huy, mặc y phục của đoàn phim, hẳn là diễn viên nhí trong đoàn thôi.”
Thời Chí nhìn dáng vẻ mặt mày ai nấy đều mù mờ thì lên tiếng giải thích: “Tiểu Huy quả thực là diễn viên nhí của đoàn, cũng là cháu của đạo diễn Vương.”
Mấy ngày trước khi mấy người Tiết Lam vào đoàn, con trai và con dâu của đạo diễn Vương đúng lúc đón con trai về mấy ngày, cho nên hôm nay mới trở lại.
Vừa rồi nghe Trương Giai thuật lại, suy nghĩ của Thời Chí và Tiết Lam giống nhau, cũng thiên về hướng sự cố bất ngờ. Dù sao chuyện Tiểu Huy là cháu của đạo diễn Vương cũng không có gì phải che giấu, trong đoàn phim hẳn là không ai dám có tâm tư xấu xa này.
Nhưng để đề phòng vạn nhất, Thời Chí quyết định quay về vẫn cần cho người điều tra thử.
Nghe thấy Tiểu Huy là cháu đạo diễn Vương, Tiết Lam hết sức ngạc nhiên: “Tiểu Huy là cháu đạo diễn Vương, cháu ruột ư?”
Thời Chí không biết vì sao cô lại bất ngờ như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Ừm, là cháu ruột.”
Tiết Lam mặt mày tràn đầy khó hiểu: “Tiểu Huy dễ thương đến thế, vậy mà lại là cháu của đạo diễn Vương! Trời đất ơi, chuyện này nói ra ai có thể ngờ được chứ!”
Thời Chí: “…….”
Thứ lỗi cho anh thật sự không biết tiếp lời thế nào!
Tiết Lam cũng mặc kệ người bên cạnh có tiếp lời được hay không, hãy còn tiếp tục cảm khái—
“Mọi người không biết chứ gương mặt thằng bé xinh xắn đáng yêu biết bao, mắt to tròn long lanh khiến người ta thích cực kỳ, còn có cái miệng ngọt đó nữa chứ, mới gặp lần đầu đã khen tôi xinh đẹp. Chậc chậc chậc, thật sự không giống đạo diễn Vương tẹo nào luôn á.”
Đạo diễn Vương tính tình nóng này có tiếng trong giới, Tiết Lam coi như may mắn, có Thời Chí giúp cô tập diễn nên cũng chưa từng bị mắng mỏ, nhưng cô từng chứng kiến diễn viên khác bị đạo diễn Vương mắng, chú ấy phải nói là hung mãnh dữ dội.
Cao Thông nhịn không được đỡ trán: “Lam Lam nè, câu này của em ngàn vạn lần đừng để đạo diễn Vương nghe thấy, bằng không anh sợ ông ấy sẽ vác cây gậy tổ bố đuổi em khỏi đoàn.”
Tiết Lam cũng ý thức được điểm này, khẽ ho một tiếng, thậm thà thậm thụt nói: “Chuyện này, ý của em là, đạo diễn Vương rất nghiêm khắc, khiến người ta tôn kính.”
Đạo diễn Vương đứng ngoài cửa: “…………..”
Tay đạo diễn Vương còn dắt một cậu bé, chính là Tiểu Huy mà Tiết Lam nói.
Tiểu Huy ngẩng đầu nhìn đạo diễn Vương, gương mặt non nớt tràn đầy kiêu ngạo: “Ông nội, chị gái xinh đẹp khen cháu kìa.”
Đạo diễn Vương sờ đầu Tiểu Huy, cố gắng khiến bản thân rặn ra nụ cười có vẻ hiền từ: “Đúng vậy, ông nội nghe rồi, cũng khen ông nội.”
Dứt lời, đạo diễn Vương gõ cửa, sau khi nghe thấy bên trong mời vào thì dẫn Tiểu Huy đi vào trong.
Sau khi nhìn thấy người vào phòng thì nụ cười trên mặt Tiết Lam tức thì cứng đờ, ĐM ĐM sao nói cái gì liền tới cái đó thế.
Chẳng qua lời mới rồi của cô hẳn là đạo diễn Vương không nghe thấy đâu nhỉ, Tiết Lam trộm quan sát sắc mặt đạo diễn Vương. Còn may còn may, không có vẻ tức giận, chắc chắn là chưa nghe thấy.
Lúc này Tiểu Huy tách khỏi tay đạo diễn Vương, trực tiếp lon ton chạy tới trước mặt Tiết Lam, hưng phấn nói:
“Chị xinh đẹp, mới rồi lời chị khen em em nghe hết rồi. Chị ơi chị biết không, em thật sự vô cùng vô cùng vui luôn ấy.”
Tiết Lam: “……….”
Xin lỗi, cô khum biết!
Bi hoan của nhân loại cũng không thông nhau, cô hiện tại một chút cũng không thể nghiệm được niềm vui của cậu nhóc.
Nhìn dáng vẻ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống luôn kia của Tiết Lam, mấy người trong phòng nhất thời bật cười, ngay cả Thời Chí cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Lần này đạo diễn Vương đích thân dẫn Tiểu Huy tới đây một chuyến đương nhiên là muốn tự mình bày tỏ lòng cảm ơn với Tiết Lam. Dù sao nếu lần này không phải nhờ có Tiết Lam, Tiểu Huy e là thật sự đã gặp nguy hiểm.
Đạo diễn Vương chân thành nói: “Lam Lam này, chuyện này tôi nghe nói hết rồi. Lần này cô cứu Tiểu Huy một mạng, lão già tôi tuy không có bản lĩnh gì nhưng ở trong giới vẫn có mấy phần thể diện.”
Tiết Lam liên tục xua tay, “Đạo diễn Vương, chú đừng nói nghiêm trọng như vậy. Tình huống lúc đó, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ làm vậy thôi ạ.”
Đạo diễn Vương cười, không nói gì nữa, nhưng ông đã ghi nhớ phần ân tình này trong lòng. Nếu như hôm nay Tiểu Huy thật sự xảy ra chuyện gì, ông mới thật sự có chết trăm lần cũng không sạch tội.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Tiết Lam về thẳng khách sạn nghỉ ngơi. Thời Chí vốn còn phải về đoàn tiếp tục quay, nhưng vẫn kiên quyết muốn tiễn cô về trước.
Thời Chí không yên tâm dặn dò: “Cô cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng đè lên vết thương, cũng đừng chạm nước, có chuyện gì thì kêu người khác tới làm, biết chưa?”
Tiết Lam ngoan ngoãn gật đầu, “Yên tâm đi, có Trương Giai mà, khó khăn lắm mới có cơ hội làm biếng một cách quang minh chính đại, tôi cái gì cũng sẽ chẳng động tới móng tay.”
Thời Chí nhẹ “ừm”, lại tiếp tục căn dặn: “Cơm tối tôi đã kêu Tiểu Bảo chuẩn bị cho cô, có canh gan heo bổ máu, cô nhớ uống nhiều một chút.”
Tiết Lam đáp: “Ừ ừ, tôi nhớ hết rồi. Anh cũng mau tới đoàn phim đi, đừng để mọi người đợi.”
Thời Chí gật đầu, sau khi lại vội vội vàng vàng dặn dò mấy câu nữa thì mới đứng dậy rời đi.
Nhìn theo bóng dáng anh, Tiết Lam đột nhiên cảm thấy công lực lải nhải của Thời Chí thực một chín một mười với Thịnh Lâm. Lẽ nào hai người bên nhau lâu ngày thì tật lắm mồm cũng có thể bị lây?
Buổi tối, sau khi Tiết Lam ăn xong bữa ăn dinh dưỡng do Thời Chí cho người đưa tới, có thể bởi vì mất máu nhiều nên cơ thể thực sự trở nên có phần yếu ớt, vốn định nằm trên giường tiêu thực, ai biết vậy mà mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lúc cô tỉnh giấc, thế nhưng là vì bị tiếng sấm bên ngoài đánh thức.
Nhìn sấm chớp đì đoàng bên ngoài, tay chân Tiết Lam phát lạnh, rúc vào trong chăn cuộn mình thành một cục.
Lại là ánh chớp tím lóe, lại là đêm tối có mưa và sấm, lại là nỗi khiếp đảm không biết từ đâu tới này.
Cô cũng không biết mình bị gì, làm ma nhiều năm nhưng cô đối với kiểu thời tiết như vậy vẫn luôn có một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng, không ngờ làm người rồi vẫn như cũ không hề thay đổi.
Nếu như bảo Tiết Lam miêu tả cụ thể cảm giác này, dường như chính là loại sợ hãi nào đó đã khắc sâu từ trong linh hồn.
Mặc dù đã quên mất nó từ đâu mà có, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện mà cảm thấy khiếp đảm.
Sấm đánh đùng đoàng bên tai, Tiết Lam run run cầm di động bên cạnh xem thời gian, vừa mới qua mười một giờ đêm.
Cô do dự liệu có nên gọi Trương Giai qua ở cùng mình không, nhưng vừa nghĩ tới cô bé và Cao Thông đều ở khách sạn bên cạnh, ngoài trời còn mưa gió sấm chớp, qua đây chắc chắn cũng phải vất vả một phen, nghĩ nghĩ rồi vẫn không làm phiền họ.
Lúc này, Tiết Lam chợt nghĩ tới Thời Chí đang ở cách vách với cô, do dự ấn vào wechat của anh, nhưng suy nghĩ một lúc, Tiết Lam vẫn thoát ra.
Hay là thôi đi. Bởi vì vấn đề giấc ngủ nên buổi tối Thời Chí có thói quen tắt điện thoại, hẳn là không liên lạc được.
Mà ở phòng bên cạnh, Thời Chí cũng tương tự bị đêm tối sấm chớp đan xen quấy rối khó dỗ giấc, chỉ là anh khác với Tiết Lam, anh không sợ hãi, mà đứng bên cửa sổ nhìn đêm đen bên ngoài.
Thời tiết thế này, đêm tối thế này, thật sự rất giống với khung cảnh trong giấc mơ vẫn luôn quấy nhiễu anh.
Sau khi ngoài cửa lại một trận sấm rền chớp lóe, di động trong tay Thời Chí bỗng rung lên hai cái, nhìn biểu thị tin nhắn, là Tiết Lam.
Tiết Lam: “Thời Chí, anh ngủ rồi sao?”
Thời Chí nhanh chóng trả lời: “Vẫn chưa, sao vậy, có việc gì ư?”
Tin nhắn của Tiết Lam qua một lúc lâu mới đáp lại: “Không có gì, muốn cảm ơn bữa tối hôm nay của anh thôi.”
Thời Chí nhìn tin nhắn trong di động, đầu mày khẽ nhíu. Anh cảm thấy Tiết Lam có gì đó khác thường, chuyện cơm tối chiều nay cô đã cảm ơn anh trước rồi.
Hơn nữa, cho dù chưa từng nói cảm ơn, nhưng với tính cách của cô cũng sẽ không muộn như vậy lại đặc biệt gửi tin chỉ để nói câu cảm ơn.
Thời Chí không chút do dự, trực tiếp nhấn voice call.
Mấy giây sau, Tiết Lam nhận máy.
Thời Chí: “Cô sao rồi, vết thương đau hay là có chỗ nào không thoải mái?”
Đây là khả năng duy nhất mà Thời Chí có thể nghĩ ra, đó là cơ thể Tiết Lam khó chịu.
Bên Tiết Lam rõ ràng ngập ngừng hết mấy giây mới đáp: “………..Tôi, tôi không sao, anh đừng lo.”
Tiết Lam rúc trong chăn. Không biết vì sao, bên tai nghe thấy giọng Thời Chí thì cô bất giác an tâm hơn không ít, ngay cả sớm chớp đì đoàng bên ngoài dường như cũng không đáng sợ đến vậy.
Có thể là lúc càng sợ hãi thì càng không thể nào trơ trọi một mình, Tiết Lam nghĩ.
Thời Chí rõ ràng nhận ra sự run rẩy trong giọng nói Tiết Lam, đầu mày càng nhíu chặt hơn. Anh có thể chắc chắn, bên Tiết Lam khẳng định là xảy ra chuyện gì đó.
Trong đầu anh lập tức vụt qua rất nhiều cảnh tượng không tốt.
Thời Chí hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói mình hết sức bình tĩnh: “Tiết Lam, cô trả lời tôi, cô hiện tại đang ở trong phòng khách sạn chứ?”
Mặc dù Tiết Lam không hiểu vì sao Thời Chí lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: “Ừm, tôi đang ở trong khách sạn.”
Nghe thấy câu này, trái tim đang thấp thỏm của Thời Chí mới thoáng nhẹ nhõm, “Vậy một phút sau tôi sẽ gõ cửa phòng cô, lát nữa cô mở cửa cho tôi, được không?”
Tiết Lam do dự một lúc, cuối cùng vẫn không vượt qua được nỗi sợ trong lòng, đáp: “Được.”
Quả nhiên một phút sau, cửa phòng vang lên hai tiếng, Tiết Lam gom hết dũng khí, quấn chăn ra mở cửa.
Thời Chí vừa trông thấy dáng vẻ này của Tiết Lam thì tưởng cô phát sốt, sau khi vào phòng liền sờ trán cô, đo thử nhiệt độ.
Tiết Lam giật mình, có chút xấu hổ trả lời: “Tôi không bị sốt, tôi quấn chăn cũng không phải vì lạnh, là, là bởi vì…”
Bởi vì cảm thấy nói ra sợ sấm chớp có vẻ đặc biệt kỳ cục, cho nên cô có chút không thốt nên lời.
Thời Chí nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Tiết Lam thì càng khó hiểu: “Là bởi vì sao?”
Tiết Lam nhắm tịt mắt, bất chấp nói, “Bởi vì tôi sợ sấm chớp.”
Dường như Thời Chí không ngờ nguyên nhân là vậy nên sững người, “Muộn như vậy cô nhắn tin cho tôi là vì lý do này?”
Tiết Lam gật đầu, thành thật đáp: “Ừm, tôi muốn nói chuyện với ai đó, như thế có thể di chuyển sự chú ý, chính là sợ đến vậy đó.”
Cô cũng không ngờ Thời Chí lại trực tiếp đi qua, nhưng không thể không thừa nhận, quả nhiên chỉ cần có ai đó bên cạnh thì không sợ đến thế nữa, ngay cả cảm giác tim đập thình thịch kia cũng không còn.
Tiết Lam quyết định, sau này cô nhất định phải tập thói quen xem dự báo thời tiết. Nếu như lại gặp phải thời tiết thế này thì trước đó nhớ kêu Trương Giai tới ở cùng cô là được.
Thời Chí ở phòng khách cùng Tiết Lam một lúc lâu, mắt thấy đã quá mười hai giờ, nhưng sấm chớp bên ngoài một chút cũng không có vẻ ngừng lại.
Tiết Lam thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Cô không sao, nhưng Thời Chí ngày mai còn phải quay, không thể phiền anh nghỉ ngơi.
“Thời Chí, tôi thấy không sợ đến thế nữa rồi, hay là anh trước về phòng nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả ngày rồi.” Tiết Lam lên tiếng.
Đầu mày Thời Chí khẽ nhíu, hỏi cô bằng giọng bình thản: “Tôi ngủ trên sofa, cô ngủ trong phòng, khoảng cách này có sợ không?”
Tiết Lam sửng sốt, vội nói: “Không cần, không cần, tôi………”
Thời Chí trực tiếp ngắt lời cô, thái độ hết sức kiên định: “Hay là cô lên giường ngủ, tôi bắc ghế ngồi cạnh.”
Tiết Lam hết cách, cuối cùng chỉ có thể tự mình lên giường ngủ, để Thời Chí ngủ trên sofa, dù sao đôi bên cách nhau mấy mét, vẫn ổn.
Tiết Lam vốn tưởng cả đêm không thể chợp mắt, nhưng nằm trên giường không lâu vậy mà lại mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng cũng có thể bởi vì ngủ không sâu nên trời vừa sáng thì đã tỉnh.
Cô nhẹ tay khẽ chân đi tới phòng khách, nhìn thấy Thời Chí nằm trên sofa cuộn người thành một cục, chăn trên người anh cũng rơi xuống đất.
Tiết Lam không hề nghĩ nhiều, khom lưng đem chăn kéo lên, một lần nữa đắp cho anh.
Đúng lúc này, Thời Chí khẽ mở mắt.
Tiết Lam giật mình, “Xin lỗi, tôi đánh thức anh rồi.”
“Không liên quan gì đến cô, tôi tự mình tỉnh thôi.” Thời Chí từ trên sofa ngồi dậy, có thể là bởi vì vừa tỉnh ngủ nên giọng anh hãy còn có chút khàn khàn, “Chào buổi sáng!”
Tiết Lam: “Chào buổi sáng! Chuyện hôm qua cảm ơn anh nhé.”
Thời Chí lắc đầu, sau khi nói “đừng khách sáo” thì bắt đầu gấp chiếc chăn cô mới đắp lên vừa rồi.
Nhìn dáng vẻ này của Thời Chí, Tiết Lam đột nhiên buột miệng: “Aizz, có em dâu….em trai thế này thật tốt mà!”
Bàn tay đang gấp chăn của Thời Chí khựng lại, em trai?
Không biết nghĩ tới việc gì, động tác của anh không dừng, vẫn như cũ quay lưng về phía Tiết Lam, chỉ là đáy mắt toát lên vẻ trêu chọc.
“À, đúng nhỉ, tôi cảm thấy có chị như cô cũng rất tốt.”
Tiết Lam: “……….”
OAOAOA, cô quả nhiên là không thể nào đối mặt với tiếng “chị” này mà!
“Đạo diễn, Tiết Lam vì cứu Tiểu Huy nên bị đạo cụ của đoàn đập bị thương.”
Sắc mặt Thời Chí lập tức thay đổi, trực tiếp cướp lời đạo diễn, vội hỏi: “Cô ấy ở đâu, bị thương nghiêm trọng không?”
Nhân viên đơ ra, lắc đầu đáp: “Lúc tôi tới thì thấy cô ấy được trợ lý đưa đi bệnh viện, vết thương nghiêm trọng hay không tôi không biết, tôi chỉ thấy cánh tay cô ấy toàn là máu.”
Nghe vậy, Thời Chí ngay cả chào đạo diễn một tiếng cũng không nhớ, quay người liền chạy ra ngoài.
Đại Bảo thấy thế thì vội xin lỗi đạo diễn thay Thời Chí: “Xin lỗi đạo diễn, Thời ca anh ấy vì quá lo lắng, cho nên, cảnh quay tiếp theo của anh ấy…”
Đạo diễn xua tay, “Không sao, để cậu ấy đi đi, cảnh quay sau này lại nói.”
Sau khi có được lời khẳng định của đạo diễn, Đại Bảo chào một tiếng rồi cũng vội vàng đuổi theo. Di động của Thời ca còn ở chỗ cậu nè, phải mau chóng đưa qua mới được.
“Tiểu Huy sao rồi, có bị thương không?” Đạo diễn Vương quan tâm hỏi.
Nhân viên đó lắc đầu: “Tiểu Huy không sao, hơi sợ thôi ạ, có người trong đoàn đang dỗ cậu bé.”
Nói rồi nhân viên này còn bổ sung một câu: “May mà lúc đó Tiết Lam phản ứng nhanh nhạy, dùng cánh tay chắn cho Tiểu Huy, bằng không đạo cụ kia đã đập trúng đầu Tiểu Huy rồi. Nếu thật sự bị đập phải, hậu quả e là không cách nào tưởng tượng.”
Đạo diễn Vương nghe thế thì mày nhíu chặt, xoay người căn dặn phó đạo diễn ở bên cạnh: “Cậu trước tiên qua chỗ Tiết Lam xem thử tình hình thế nào, còn nữa, bên tổ đạo cụ cũng nhất định bắt họ phải kiểm tra kỹ lưỡng, nguy hiểm bất thường thế này tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa.”
Trong bệnh viện ở gần đoàn phim, Tiết Lam đang được phòng cấp cứu gấp rút xử lý vết thương.
Cánh tay Tiết Lam bị rạch một đường dài, lúc đó máu chảy không ngừng, nhìn hết sức rợn người. May mà đoàn phim có người biết chút kiến thức băng bó, dọc đường đã giúp cô băng chặt vết thương, đưa tới bệnh viện gần nhất để xử lý.
Miệng vết thương có hơi to, sau khi tới bệnh viện bác sĩ bảo phải khâu, vì vậy sau khi xử lý khẩn cấp thì cánh tay Tiết Lam bị may sáu mũi.
Trương Giai ở cạnh căng thẳng nói: “Bác sĩ, vết thương này có để lại sẹo không ạ?”
Bác sĩ băng bó vết thương cho Tiết Lam là nam, tuổi trung niên, đeo mắt kính, trông có vẻ là người tính tình rất tốt.
Bác sĩ nam cũng biết Tiết Lam là minh tinh, thấy họ bận tậm có để lại sẹo hay không đến vậy thì cũng thông hiểu.
“Vết thương có hơi nghiêm trọng, sau này hẳn là sẽ có sẹo, nhưng chắc không quá sâu. Có điều nếu như các cô để tâm thì tới lúc đó dùng phương pháp y học thì cũng có thể loại bỏ.”
Nghe tới đây Tiết Lam cũng yên tâm. Lòng yêu cái đẹp ai ai cũng có, cô cũng không hi vọng trên cánh tay mình để lại vết sẹo xấu xí.
Bác sĩ lại căn dặn mấy điều cần chú ý về vết thương, Trương Giai đứng cạnh dùng note trong di động nghiêm túc ghi lại toàn bộ.
“Nhớ hai tuần nữa tới bệnh viện cắt chỉ, sau khi cắt chỉ chừng ba bốn ngày là có thể bình phục rồi.”
Sau khi bác sĩ dặn dò xong các điều chú ý thì rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Giai và Tiết Lam.
Bởi vì Tiết Lam là nhân vật công chúng nên sau khi tới bệnh viện, sợ sẽ gây phiền phức nên từ đầu đã nói rõ tình hình, lúc đó bác sĩ đã dẫn họ tới phòng kiểm tra nhỏ này.
Trương Giai nói: “Lam Lam, anh Cao gọi điện cho em, nói anh ấy đang trên đường tới, sắp đến rồi.”
Tiết Lam gật đầu. Cô bị thương đúng lúc Cao Thông không ở trong đoàn phim, bảo là đi gặp người phụ trách bên phía hợp tác. Nhận được tin cô bị thương thì đoán chừng lo lắng không yên vội vã chạy về.
“Em báo cho Cao Thông một tiếng, chị không sao, bảo anh ấy không cần vội, chú ý an…”
Tiết Lam còn chưa nói hết thì cửa phòng đã đột ngột bị đẩy ra, cô còn tưởng là Cao Thông, ai ngờ vừa ngước lên lại trông thấy Thời Chí đầu đầy mồ hôi.
Tiết Lam hơi ngớ ra, “Sao anh lại tới, quay xong rồi ư?”
Không phải nói cảnh quay chiều nay của anh rất dày ư, sao lại chạy tới đây rồi?
Chỉ là lúc Tiết Lam để ý thấy trang phục trên người Thời Chí thì ngơ luôn. Sao anh còn mặc quần áo trong phim thế, đây là không kịp thay đồ đã vội chạy qua ư?
Thời Chí sau khi thấy Tiết Lam vô sự thì mới thở phào, nhìn vết thương trên cánh tay cô đã được băng bó ổn thoả thì âm thanh gấp gáp hỏi: “Vết thương của cô sao rồi, bác sĩ đâu?”
Tiết Lam lúc lắc đầu, “Không sao, bác sĩ xử lý ổn rồi, khâu mấy mũi, không có gì đáng lo.”
Đầu mày Thời Chí khẽ nhíu, “Tôi đi tìm bác sĩ hỏi xem cần phải chú ý những gì.”
Dứt lời, Thời Chí xoay người định đi nhưng đã bị Tiết Lam kịp thời giữ lại, “Thời Chí, anh không cần đi, bác sĩ đã dặn dò hết rồi, Trương Giai cũng có ghi chép đầy đủ.”
Nghe vậy, Thời Chí quay đầu nhìn Trương Giai, dùng ánh mắt yêu cầu chứng thực nhìn cô ấy.
Trương Giai giơ điện thoại của mình, vội nói: “Đúng đúng đúng, em ghi chú không sót điều gì trong di động rồi.”
Thời Chí khẽ gật đầu, lúc này mới thôi, không đòi đi tìm bác sĩ nữa.
“Lát nữa cô đem những lưu ý đó gửi một phần cho Tiểu Bạch nhé.” Thời Chí giọng lạnh nhạt căn dặn.
Trương Giai sửng sốt. Mặc dù không rõ vì sao phải gửi cho Tiểu Bạch, rõ ràng cô mới là trợ lý của Tiết Lam cơ mà, nhưng dưới ánh mắt của Thời Chí thì theo bản năng gật đầu.
Tiết Lam ngập ngừng một lúc, chỉ vào y phục trên người Thời Chí, “Thời Chí, quần áo của anh…”
Thuận theo hướng ngón tay cô, Thời Chí cúi đầu nhìn, âm thanh lãnh đạm: “Ừm, nghe nói cô bị thương nên vội vàng chạy qua, không kịp thay đồ.”
Nghe vậy, Tiết Lam đột nhiên có hơi cảm động. Huhuhu, em dâu vẫn thật lòng quan tâm cô, bọn họ quả nhiên là người một nhà tương thân tương ái.
Lúc Tiết Lam chuẩn bị nói gì đó thì cửa phòng lần nữa bị người bên ngoài đẩy ra, lần này là Cao Thông.
Cao Thông vào trong trông thấy Thời Chí cũng có mặt thì trước tiên là ngẩn ra, kế đó sau khi chú ý thấy quần áo trên người anh thì trong mắt cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Sao rồi, bác sĩ nói thế nào?” Cao Thông nhìn Tiết Lam, quan tâm nói.
Trương Giai liền đem những lời bác sĩ dặn dò truyền đạt lại một lần, sau khi nghe thấy khâu xong kịp thời thay thuốc, chú ý dinh dưỡng thì không có vấn đề gì, Thời Chí đứng cạnh cũng lặng lẽ thở phào một hơi.
Thời Chí nói: “Chờ lát nữa tôi kêu người nấu chút canh cho cô, gần đây cô không thể lại ăn uống kiêng khem giảm cân, phải chú ý dinh dưỡng.”
Tiết Lam vội gật đầu đồng ý: “Yên tâm đi, phân cảnh của tôi đều quay gần xong hết rồi, mấy cảnh còn lại cũng không cần mặc sườn xám, cho nên không ăn kiêng cũng không sao, đúng chứ?”
Dứt lời, Tiết Lam nhìn Cao Thông và Trương Giai bằng ánh mắt mong mỏi.
Cao Thông/ Trương Giai: “……….”
Thấy hai người không nói gì, Tiết Lam lại bổ sung một câu: “Bác sĩ nói rồi, em mất máu quá nhiều, cần phải bồi bổ đầy đủ mới được.”
Thời Chí vừa nghe mất máu nhiều thì đầu mày không khỏi bắt đầu nhíu lại, “Nghe lời bác sĩ, sau này cơm nước của cô ở trong đoàn tôi sẽ cho người chuẩn bị cho cô, cần phải bồi bổ thật tốt.”
Mặc dù anh không thấy dáng vẻ khi Tiết Lam bị mất máu, nhưng khi ấy ở trong đoàn nghe nhân viên kia nói, cánh tay cô toàn là máu, hẳn là chảy không ít. Thời điểm thế này còn bận tâm giảm béo gì nữa, đúng là nhảm nhí!
Nghĩ tới đây, Thời Chí lạnh lùng liếc Cao Thông và Trương Giai một cái.
Hai người bất giác run cầm cập, họ cũng đâu có nói không cho Tiết Lam ăn đâu, chính là mới rồi phản ứng chậm nửa nhịp thui mờ…
Huhuhu, sao lại cảm thấy hai người họ giống như mẹ ghẻ độc ác không cho con chồng ăn cơm thế!
Bác sĩ nghe nói Tiết Lam bị vật nặng đập bị thương, để đề phòng vạn nhất, liền bảo cô ở lại trong bệnh viện quan sát mấy tiếng.
Sau khi xác định Tiết Lam không có gì đáng ngại, lúc này Cao Thông mới có thời gian thăm hỏi tình hình lúc đó.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao đang yên đang lành lại đập trúng Lam Lam chứ. Liệu có phải có người ở sau lưng chơi xấu không?” Cao Thông cau mày hỏi.
Cũng đừng trách anh nghĩ nhiều, mấy trò bẩn thỉu thế này trong giới giải trí cũng không phải không có khả năng xảy ra.
Lúc đó Trương Giai ở cạnh Tiết Lam, vì vậy trả lời chi tiết: “Khi ấy Lam Lam và một diễn viên nhí trong đoàn đang nói chuyện với nhau, đạo cụ kia không biết sao lại đổ xuống. Vốn dĩ không phải đụng trúng Lam Lam, nhưng Lam Lam vì bảo vệ diễn viên nhí nên dùng tay trực tiếp che chắn, cho nên mới bị thương.”
Tiết Lam cũng gật đầu, “Chắc là sự cố bất ngờ, cứ cho là có người làm thì em cảm thấy cũng hẳn là không phải nhằm vào em.”
Tình hình lúc đó cô rất rõ. Nếu không phải tình cờ gặp Tiểu Huy thì cô căn bản sẽ không nán lại đó, thiết bị cũng sẽ không đập trúng cô, khả năng cố ý nhằm vào cô rất thấp.
Cao Thông nghe vậy thì mới thoáng an tâm, nhưng lại lập tức nghi ngờ: “Diễn viên nhí trong đoàn? Trước đây trong đoàn cũng không gặp diễn viên nhí nào mà.”
Tiết Lam đáp: “Em cũng gặp lần đầu ngày hôm nay. Thằng bé tên Tiểu Huy, mặc y phục của đoàn phim, hẳn là diễn viên nhí trong đoàn thôi.”
Thời Chí nhìn dáng vẻ mặt mày ai nấy đều mù mờ thì lên tiếng giải thích: “Tiểu Huy quả thực là diễn viên nhí của đoàn, cũng là cháu của đạo diễn Vương.”
Mấy ngày trước khi mấy người Tiết Lam vào đoàn, con trai và con dâu của đạo diễn Vương đúng lúc đón con trai về mấy ngày, cho nên hôm nay mới trở lại.
Vừa rồi nghe Trương Giai thuật lại, suy nghĩ của Thời Chí và Tiết Lam giống nhau, cũng thiên về hướng sự cố bất ngờ. Dù sao chuyện Tiểu Huy là cháu của đạo diễn Vương cũng không có gì phải che giấu, trong đoàn phim hẳn là không ai dám có tâm tư xấu xa này.
Nhưng để đề phòng vạn nhất, Thời Chí quyết định quay về vẫn cần cho người điều tra thử.
Nghe thấy Tiểu Huy là cháu đạo diễn Vương, Tiết Lam hết sức ngạc nhiên: “Tiểu Huy là cháu đạo diễn Vương, cháu ruột ư?”
Thời Chí không biết vì sao cô lại bất ngờ như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Ừm, là cháu ruột.”
Tiết Lam mặt mày tràn đầy khó hiểu: “Tiểu Huy dễ thương đến thế, vậy mà lại là cháu của đạo diễn Vương! Trời đất ơi, chuyện này nói ra ai có thể ngờ được chứ!”
Thời Chí: “…….”
Thứ lỗi cho anh thật sự không biết tiếp lời thế nào!
Tiết Lam cũng mặc kệ người bên cạnh có tiếp lời được hay không, hãy còn tiếp tục cảm khái—
“Mọi người không biết chứ gương mặt thằng bé xinh xắn đáng yêu biết bao, mắt to tròn long lanh khiến người ta thích cực kỳ, còn có cái miệng ngọt đó nữa chứ, mới gặp lần đầu đã khen tôi xinh đẹp. Chậc chậc chậc, thật sự không giống đạo diễn Vương tẹo nào luôn á.”
Đạo diễn Vương tính tình nóng này có tiếng trong giới, Tiết Lam coi như may mắn, có Thời Chí giúp cô tập diễn nên cũng chưa từng bị mắng mỏ, nhưng cô từng chứng kiến diễn viên khác bị đạo diễn Vương mắng, chú ấy phải nói là hung mãnh dữ dội.
Cao Thông nhịn không được đỡ trán: “Lam Lam nè, câu này của em ngàn vạn lần đừng để đạo diễn Vương nghe thấy, bằng không anh sợ ông ấy sẽ vác cây gậy tổ bố đuổi em khỏi đoàn.”
Tiết Lam cũng ý thức được điểm này, khẽ ho một tiếng, thậm thà thậm thụt nói: “Chuyện này, ý của em là, đạo diễn Vương rất nghiêm khắc, khiến người ta tôn kính.”
Đạo diễn Vương đứng ngoài cửa: “…………..”
Tay đạo diễn Vương còn dắt một cậu bé, chính là Tiểu Huy mà Tiết Lam nói.
Tiểu Huy ngẩng đầu nhìn đạo diễn Vương, gương mặt non nớt tràn đầy kiêu ngạo: “Ông nội, chị gái xinh đẹp khen cháu kìa.”
Đạo diễn Vương sờ đầu Tiểu Huy, cố gắng khiến bản thân rặn ra nụ cười có vẻ hiền từ: “Đúng vậy, ông nội nghe rồi, cũng khen ông nội.”
Dứt lời, đạo diễn Vương gõ cửa, sau khi nghe thấy bên trong mời vào thì dẫn Tiểu Huy đi vào trong.
Sau khi nhìn thấy người vào phòng thì nụ cười trên mặt Tiết Lam tức thì cứng đờ, ĐM ĐM sao nói cái gì liền tới cái đó thế.
Chẳng qua lời mới rồi của cô hẳn là đạo diễn Vương không nghe thấy đâu nhỉ, Tiết Lam trộm quan sát sắc mặt đạo diễn Vương. Còn may còn may, không có vẻ tức giận, chắc chắn là chưa nghe thấy.
Lúc này Tiểu Huy tách khỏi tay đạo diễn Vương, trực tiếp lon ton chạy tới trước mặt Tiết Lam, hưng phấn nói:
“Chị xinh đẹp, mới rồi lời chị khen em em nghe hết rồi. Chị ơi chị biết không, em thật sự vô cùng vô cùng vui luôn ấy.”
Tiết Lam: “……….”
Xin lỗi, cô khum biết!
Bi hoan của nhân loại cũng không thông nhau, cô hiện tại một chút cũng không thể nghiệm được niềm vui của cậu nhóc.
Nhìn dáng vẻ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống luôn kia của Tiết Lam, mấy người trong phòng nhất thời bật cười, ngay cả Thời Chí cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Lần này đạo diễn Vương đích thân dẫn Tiểu Huy tới đây một chuyến đương nhiên là muốn tự mình bày tỏ lòng cảm ơn với Tiết Lam. Dù sao nếu lần này không phải nhờ có Tiết Lam, Tiểu Huy e là thật sự đã gặp nguy hiểm.
Đạo diễn Vương chân thành nói: “Lam Lam này, chuyện này tôi nghe nói hết rồi. Lần này cô cứu Tiểu Huy một mạng, lão già tôi tuy không có bản lĩnh gì nhưng ở trong giới vẫn có mấy phần thể diện.”
Tiết Lam liên tục xua tay, “Đạo diễn Vương, chú đừng nói nghiêm trọng như vậy. Tình huống lúc đó, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ làm vậy thôi ạ.”
Đạo diễn Vương cười, không nói gì nữa, nhưng ông đã ghi nhớ phần ân tình này trong lòng. Nếu như hôm nay Tiểu Huy thật sự xảy ra chuyện gì, ông mới thật sự có chết trăm lần cũng không sạch tội.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Tiết Lam về thẳng khách sạn nghỉ ngơi. Thời Chí vốn còn phải về đoàn tiếp tục quay, nhưng vẫn kiên quyết muốn tiễn cô về trước.
Thời Chí không yên tâm dặn dò: “Cô cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng đè lên vết thương, cũng đừng chạm nước, có chuyện gì thì kêu người khác tới làm, biết chưa?”
Tiết Lam ngoan ngoãn gật đầu, “Yên tâm đi, có Trương Giai mà, khó khăn lắm mới có cơ hội làm biếng một cách quang minh chính đại, tôi cái gì cũng sẽ chẳng động tới móng tay.”
Thời Chí nhẹ “ừm”, lại tiếp tục căn dặn: “Cơm tối tôi đã kêu Tiểu Bảo chuẩn bị cho cô, có canh gan heo bổ máu, cô nhớ uống nhiều một chút.”
Tiết Lam đáp: “Ừ ừ, tôi nhớ hết rồi. Anh cũng mau tới đoàn phim đi, đừng để mọi người đợi.”
Thời Chí gật đầu, sau khi lại vội vội vàng vàng dặn dò mấy câu nữa thì mới đứng dậy rời đi.
Nhìn theo bóng dáng anh, Tiết Lam đột nhiên cảm thấy công lực lải nhải của Thời Chí thực một chín một mười với Thịnh Lâm. Lẽ nào hai người bên nhau lâu ngày thì tật lắm mồm cũng có thể bị lây?
Buổi tối, sau khi Tiết Lam ăn xong bữa ăn dinh dưỡng do Thời Chí cho người đưa tới, có thể bởi vì mất máu nhiều nên cơ thể thực sự trở nên có phần yếu ớt, vốn định nằm trên giường tiêu thực, ai biết vậy mà mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lúc cô tỉnh giấc, thế nhưng là vì bị tiếng sấm bên ngoài đánh thức.
Nhìn sấm chớp đì đoàng bên ngoài, tay chân Tiết Lam phát lạnh, rúc vào trong chăn cuộn mình thành một cục.
Lại là ánh chớp tím lóe, lại là đêm tối có mưa và sấm, lại là nỗi khiếp đảm không biết từ đâu tới này.
Cô cũng không biết mình bị gì, làm ma nhiều năm nhưng cô đối với kiểu thời tiết như vậy vẫn luôn có một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng, không ngờ làm người rồi vẫn như cũ không hề thay đổi.
Nếu như bảo Tiết Lam miêu tả cụ thể cảm giác này, dường như chính là loại sợ hãi nào đó đã khắc sâu từ trong linh hồn.
Mặc dù đã quên mất nó từ đâu mà có, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện mà cảm thấy khiếp đảm.
Sấm đánh đùng đoàng bên tai, Tiết Lam run run cầm di động bên cạnh xem thời gian, vừa mới qua mười một giờ đêm.
Cô do dự liệu có nên gọi Trương Giai qua ở cùng mình không, nhưng vừa nghĩ tới cô bé và Cao Thông đều ở khách sạn bên cạnh, ngoài trời còn mưa gió sấm chớp, qua đây chắc chắn cũng phải vất vả một phen, nghĩ nghĩ rồi vẫn không làm phiền họ.
Lúc này, Tiết Lam chợt nghĩ tới Thời Chí đang ở cách vách với cô, do dự ấn vào wechat của anh, nhưng suy nghĩ một lúc, Tiết Lam vẫn thoát ra.
Hay là thôi đi. Bởi vì vấn đề giấc ngủ nên buổi tối Thời Chí có thói quen tắt điện thoại, hẳn là không liên lạc được.
Mà ở phòng bên cạnh, Thời Chí cũng tương tự bị đêm tối sấm chớp đan xen quấy rối khó dỗ giấc, chỉ là anh khác với Tiết Lam, anh không sợ hãi, mà đứng bên cửa sổ nhìn đêm đen bên ngoài.
Thời tiết thế này, đêm tối thế này, thật sự rất giống với khung cảnh trong giấc mơ vẫn luôn quấy nhiễu anh.
Sau khi ngoài cửa lại một trận sấm rền chớp lóe, di động trong tay Thời Chí bỗng rung lên hai cái, nhìn biểu thị tin nhắn, là Tiết Lam.
Tiết Lam: “Thời Chí, anh ngủ rồi sao?”
Thời Chí nhanh chóng trả lời: “Vẫn chưa, sao vậy, có việc gì ư?”
Tin nhắn của Tiết Lam qua một lúc lâu mới đáp lại: “Không có gì, muốn cảm ơn bữa tối hôm nay của anh thôi.”
Thời Chí nhìn tin nhắn trong di động, đầu mày khẽ nhíu. Anh cảm thấy Tiết Lam có gì đó khác thường, chuyện cơm tối chiều nay cô đã cảm ơn anh trước rồi.
Hơn nữa, cho dù chưa từng nói cảm ơn, nhưng với tính cách của cô cũng sẽ không muộn như vậy lại đặc biệt gửi tin chỉ để nói câu cảm ơn.
Thời Chí không chút do dự, trực tiếp nhấn voice call.
Mấy giây sau, Tiết Lam nhận máy.
Thời Chí: “Cô sao rồi, vết thương đau hay là có chỗ nào không thoải mái?”
Đây là khả năng duy nhất mà Thời Chí có thể nghĩ ra, đó là cơ thể Tiết Lam khó chịu.
Bên Tiết Lam rõ ràng ngập ngừng hết mấy giây mới đáp: “………..Tôi, tôi không sao, anh đừng lo.”
Tiết Lam rúc trong chăn. Không biết vì sao, bên tai nghe thấy giọng Thời Chí thì cô bất giác an tâm hơn không ít, ngay cả sớm chớp đì đoàng bên ngoài dường như cũng không đáng sợ đến vậy.
Có thể là lúc càng sợ hãi thì càng không thể nào trơ trọi một mình, Tiết Lam nghĩ.
Thời Chí rõ ràng nhận ra sự run rẩy trong giọng nói Tiết Lam, đầu mày càng nhíu chặt hơn. Anh có thể chắc chắn, bên Tiết Lam khẳng định là xảy ra chuyện gì đó.
Trong đầu anh lập tức vụt qua rất nhiều cảnh tượng không tốt.
Thời Chí hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói mình hết sức bình tĩnh: “Tiết Lam, cô trả lời tôi, cô hiện tại đang ở trong phòng khách sạn chứ?”
Mặc dù Tiết Lam không hiểu vì sao Thời Chí lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: “Ừm, tôi đang ở trong khách sạn.”
Nghe thấy câu này, trái tim đang thấp thỏm của Thời Chí mới thoáng nhẹ nhõm, “Vậy một phút sau tôi sẽ gõ cửa phòng cô, lát nữa cô mở cửa cho tôi, được không?”
Tiết Lam do dự một lúc, cuối cùng vẫn không vượt qua được nỗi sợ trong lòng, đáp: “Được.”
Quả nhiên một phút sau, cửa phòng vang lên hai tiếng, Tiết Lam gom hết dũng khí, quấn chăn ra mở cửa.
Thời Chí vừa trông thấy dáng vẻ này của Tiết Lam thì tưởng cô phát sốt, sau khi vào phòng liền sờ trán cô, đo thử nhiệt độ.
Tiết Lam giật mình, có chút xấu hổ trả lời: “Tôi không bị sốt, tôi quấn chăn cũng không phải vì lạnh, là, là bởi vì…”
Bởi vì cảm thấy nói ra sợ sấm chớp có vẻ đặc biệt kỳ cục, cho nên cô có chút không thốt nên lời.
Thời Chí nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Tiết Lam thì càng khó hiểu: “Là bởi vì sao?”
Tiết Lam nhắm tịt mắt, bất chấp nói, “Bởi vì tôi sợ sấm chớp.”
Dường như Thời Chí không ngờ nguyên nhân là vậy nên sững người, “Muộn như vậy cô nhắn tin cho tôi là vì lý do này?”
Tiết Lam gật đầu, thành thật đáp: “Ừm, tôi muốn nói chuyện với ai đó, như thế có thể di chuyển sự chú ý, chính là sợ đến vậy đó.”
Cô cũng không ngờ Thời Chí lại trực tiếp đi qua, nhưng không thể không thừa nhận, quả nhiên chỉ cần có ai đó bên cạnh thì không sợ đến thế nữa, ngay cả cảm giác tim đập thình thịch kia cũng không còn.
Tiết Lam quyết định, sau này cô nhất định phải tập thói quen xem dự báo thời tiết. Nếu như lại gặp phải thời tiết thế này thì trước đó nhớ kêu Trương Giai tới ở cùng cô là được.
Thời Chí ở phòng khách cùng Tiết Lam một lúc lâu, mắt thấy đã quá mười hai giờ, nhưng sấm chớp bên ngoài một chút cũng không có vẻ ngừng lại.
Tiết Lam thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Cô không sao, nhưng Thời Chí ngày mai còn phải quay, không thể phiền anh nghỉ ngơi.
“Thời Chí, tôi thấy không sợ đến thế nữa rồi, hay là anh trước về phòng nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả ngày rồi.” Tiết Lam lên tiếng.
Đầu mày Thời Chí khẽ nhíu, hỏi cô bằng giọng bình thản: “Tôi ngủ trên sofa, cô ngủ trong phòng, khoảng cách này có sợ không?”
Tiết Lam sửng sốt, vội nói: “Không cần, không cần, tôi………”
Thời Chí trực tiếp ngắt lời cô, thái độ hết sức kiên định: “Hay là cô lên giường ngủ, tôi bắc ghế ngồi cạnh.”
Tiết Lam hết cách, cuối cùng chỉ có thể tự mình lên giường ngủ, để Thời Chí ngủ trên sofa, dù sao đôi bên cách nhau mấy mét, vẫn ổn.
Tiết Lam vốn tưởng cả đêm không thể chợp mắt, nhưng nằm trên giường không lâu vậy mà lại mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng cũng có thể bởi vì ngủ không sâu nên trời vừa sáng thì đã tỉnh.
Cô nhẹ tay khẽ chân đi tới phòng khách, nhìn thấy Thời Chí nằm trên sofa cuộn người thành một cục, chăn trên người anh cũng rơi xuống đất.
Tiết Lam không hề nghĩ nhiều, khom lưng đem chăn kéo lên, một lần nữa đắp cho anh.
Đúng lúc này, Thời Chí khẽ mở mắt.
Tiết Lam giật mình, “Xin lỗi, tôi đánh thức anh rồi.”
“Không liên quan gì đến cô, tôi tự mình tỉnh thôi.” Thời Chí từ trên sofa ngồi dậy, có thể là bởi vì vừa tỉnh ngủ nên giọng anh hãy còn có chút khàn khàn, “Chào buổi sáng!”
Tiết Lam: “Chào buổi sáng! Chuyện hôm qua cảm ơn anh nhé.”
Thời Chí lắc đầu, sau khi nói “đừng khách sáo” thì bắt đầu gấp chiếc chăn cô mới đắp lên vừa rồi.
Nhìn dáng vẻ này của Thời Chí, Tiết Lam đột nhiên buột miệng: “Aizz, có em dâu….em trai thế này thật tốt mà!”
Bàn tay đang gấp chăn của Thời Chí khựng lại, em trai?
Không biết nghĩ tới việc gì, động tác của anh không dừng, vẫn như cũ quay lưng về phía Tiết Lam, chỉ là đáy mắt toát lên vẻ trêu chọc.
“À, đúng nhỉ, tôi cảm thấy có chị như cô cũng rất tốt.”
Tiết Lam: “……….”
OAOAOA, cô quả nhiên là không thể nào đối mặt với tiếng “chị” này mà!
Bình luận facebook