-
Chương 82
Hành động đưa giải thưởng thế này cũng là điều mà Tiết Lam không hề ngờ tới.
Mặc dù trước đó từng nghĩ sau sự kiện Thời Chí sẽ tặng giải cho cô, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới việc anh ở ngay trước mắt bàn dân thiên hạ như vậy.
Chẳng qua, may mà Tiết Lam phản ứng rất nhanh, sau khi do dự trong nháy mắt thì liền lựa chọn phóng khoáng vui vẻ tiếp nhận.
Dù sao trong tình cảnh như thế, cô càng tỏ ra thản nhiên thì mọi người sẽ càng không suy diễn nhiều.
Mà vào lúc này, phòng livestream đã bị comment của fan và khán giả lấp kín.
[Hai người, đây là hành động ngộ nghĩnh gì thế, chê cúp nặng quá hay giề?!]
[Mèng ơi, lại một lần nữa cảm khái Thịnh Lâm là em trai thần tiên gì đây, sau khi giành được giải thưởng thì ngay lập tức giao cho chị gái bảo quản. Tự nhiên cảm thấy bộ dạng vừa ngứa đòn nhưng lại vừa ngoan ngoãn này của Thịnh Lâm, thiệt sự là dạng cư tê giữa hai mặt đối lập á]
[Thời Chí anh làm gì đó, tỉnh táo lại chút, khi không đưa giải thưởng của mình cho Tiết Lam làm gì. Đừng có lười, tự mình cầm đi!]
[Mọe #*&! Chuyện này….Không ổn, tui thiệt sự có chút không hiểu rồi á. Thịnh Lâm đưa giải thưởng cho chị của mình thì có thể hiểu, nhưng hành động này của Thời Chí nên hiểu sao đây?]
[Anh iem lầu trên êi, có gì mà không hiểu chứ, không phải rất rõ ràng đấy sao, cp Thị huyết là thật ó]
[Chèng đéc ưi, [Thịnh Thời Thiên Hạ] tuyệt bích is real. Bà con vẫn chưa thấy rõ ư, Thời Chí bắt chước Thịnh Lâm ó, hai người họ đây gọi là phu xướng phu tùy, hiểu hông?]
[Mị cảm thấy có lẽ pà kon nghĩ nhiều rồi, biểu hiện của ba người đều rất tự nhiên. Bất kể là ai với ai thì nếu như thật sự có gì á, e là tránh còn không kịp nữa í]
[Có thể là hai người họ muốn an ủi Tiết Lam trước đó không giành được giải cho nên mới đưa cúp của mình cho cô ấy thôi, dù sao đều chung một đoàn phim mờ]
[Có thể lắm, hồi tiểu học tui không có giấy khen, bạn cùng bàn của tui còn đưa giấy khen của bạn ấy cho tui sờ thử nữa á, chắc là lý lẽ này]
[Bỗng thấy Tiết Lam may mắn ghê, tối nay cô ấy mới là người thắng đậm nhất]
[Lầu trên +1, có cảm giác Thịnh Lâm lẫn Thời Chí đều đối với Tiết Lam rất tốt, quan hệ cá nhân của ba người họ hẳn là rất thân]
……..
Hành động này của ba người khiến người qua đường và khán giả đều xôn xao, bàn luận đủ kiểu. Nhưng fan của mỗi nhà thì lại có cách nhìn của riêng mình, lập trường rất chi dứt khoát, không ai nhường ai.
Không có gì lạ khi Thiên nhân giương cao ngọn cờ [Thịnh Thời Thiên Hạ] là thật, phất cờ hô hào! Mà fan cp của cp Thị huyết thì đồng lòng cho rằng họ ship mới là thật!
Hơn nữa, hai bên đều cho rằng nhà kia mới là kẻ lừa mình dối người.
Phía only thì càng cãi nhau túi bụi. Only Chí kiên quyết cho rằng Thời Chí làm vậy là để an ủi đồng nghiệp khi không giành được giải thưởng, cho nên mới có hành động như thế, rất chi có tình đồng nghiệp.
Fan Lâm ngoại trừ cảm khái tình chị em thần tiên giữa ca ca nhà mình và Tiết Lam thì một mực khăng khăng việc làm của Thời Chí chẳng chút liên can gì với Thịnh Lâm, hơn nữa phần lớn fan Lâm còn là cp fan Thị huyết.
Mà nhóm Việt quất và fan Lâm giống nhau, cũng hâm mộ đủ kiểu tình chị em thần tiên này, ngoài ra còn không quên dõng dạc hô to khẩu hiệu Lam Lam đẹp ngất ngây con gà tây!
Sau khi hoạt động trao giải kết thúc, ba người vừa ra khỏi hội trường thì liền bị cánh truyền thông đã chờ trước cửa từ sớm chắn đường.
Việc này cũng xem như là một trình tự bình thường của hoạt động. Thông thường sau khi kết thúc thì báo chí sẽ đợi ở cửa để phỏng vấn. Bởi vì hoạt động trao giải vừa xong, để không tranh nổi bật với các khách mời khác nên ba người cố ý chờ một lúc sau mới ra.
Trông thấy Tiết Lam, một ký giả liền trêu: “Tiết lão sư, hôm nay cô thu hoạch nhiều thật.”
Tiết Lam cười đáp: “Tôi cảm thấy anh đang chế giễu tôi đấy, hôm nay tôi không có giải mà.”
Ký giả đó thấy thái độ Tiết Lam không giống như tức giận thì tiếp tục cười nói: “Đây đâu phải lời của tôi mà là cộng đồng mạng nói đấy. Trên mạng mọi người đều bảo rằng hôm nay cô giành được hai giải nam chính xuất sắc nhất, là người thắng đậm nhất đó.”
Tiết Lam từ sớm đã chọn lọc xong từ ngữ, cười cười, thoải mái mà có chừng mực hướng về phía ống kính nói: “Đó cũng có phải của tôi đâu, là hai người họ thấy tôi không được giải, cho tôi mượn ké may mắn, cố gắng để năm sau tôi cũng có thể thơm lây một chút.”
Lời giải thích này hợp tình hợp lý, cũng xem như đã gián tiếp giải thích việc vì sao Thời Chí lại đưa giải thưởng cho cô.
Nhưng cánh truyền thông nào có dễ dàng bị lừa như vậy, thấy không moi được thông tin gì từ chỗ Tiết Lam thì liền nhắm vào Thịnh Lâm và Thời Chí bên cạnh.
Hai người họ đều là tay lão luyện trong phỏng vấn, một vài câu đã dẹp yên cánh truyền thông, dễ dàng thoát thân.
Sau khi rời khỏi hiện trường hoạt động, ba người ngồi cùng một xe quay về khách sạn.
Trên xe, Thịnh Lâm nhìn dáng vẻ Tiết Lam thích đến độ ôm cúp không rời tay thì liếc sang Thời Chí, nói: “Giải thưởng của tôi you phải cất giữ cho cẩn thận đấy, đây là lần đầu tiên tôi được giải thưởng thế này, ý nghĩa khác biệt.”
Nghe vậy, Thời Chí cũng không cam lòng yếu thế: “Của anh cũng rất khác, đây cũng là lần đầu anh được giải nam chính xuất sắc nhất phim truyền hình, cũng rất quan trọng.”
Tiết Lam sửng sốt: “……………Vậy ra, hai người đây là đang tranh sủng ư?”
Thịnh Lâm lập tức phủ nhận: “Sao có thể chứ!”
So với Thịnh Lâm luôn nghĩ một đằng nói một nẻo thì Thời Chí thành thật hơn nhiều, “Ừm, đang tranh sủng.”
Thịnh Lâm kiêu ngạo nói: “Hừm, đùa à, tôi mà cần tranh sủng chắc. Quan hệ huyết thống của chúng ta bày ra đấy, cho dù you có ngứa mắt tôi thì có thể làm sao, tóm lại không thể nào cắt đứt quan hệ với tôi được.”
Nói rồi cậu lại liếc Thời Chí một cái, buồn bã nói: “Nhưng bạn trai thì khác, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đổi.”
Thời Chí: “……….”
Tiết Lam đang cúi đầu nghịch cúp thưởng trong tay, cũng không để ý cho lắm nên thuận miệng tiếp lời, “Cũng đúng, hơi có lý.”
Không khí trong xe nháy mắt trở nên khác lạ, Thịnh Lâm trước tiên sửng sốt, sau đó lập tức nhìn Thời Chí bằng vẻ hả hê.
Thời Chí quay đầu, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn Tiết Lam.
Phát hiện hai người họ bỗng nhiên đều không lên tiếng, Tiết Lam mặt mày ngơ ngác ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thời Chí.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này cô mới nhận ra mới rồi mình đã nói gì.
“Chuyện đó, không phải, em tiếp câu nói trước của em ấy, chính là câu tóm lại không thể nào cắt đứt quan hệ với em ấy.” Tiết Lam cố gắng giải thích.
“Có đánh chết em cũng sẽ không đổi bạn trai, có bạn trai tốt như anh, thằng ngốc mới đổi đúng không, đừng nghe thằng nhóc thúi Thịnh Lâm nói năng bậy bạ.”
Nhịn bộ dạng rụt rè của Tiết Lam, Thịnh Lâm thực sự chịu không nổi: “Tiết Lam, you có thể nào dũng cảm chút được không!”
Tiết Lam lắc đầu, biểu thị những lúc như vầy cô không muốn dũng cảm.
—
Sau khi tham gia hoạt động lễ hội cuối năm thì rất nhanh đã sắp tới Tết Nguyên Đán, phía Trần tỷ cũng không sắp xếp công việc khác cho Tiết Lam, chuẩn bị để cô được nghỉ ngơi thoải mái.
<Thiên thịnh> cũng đã chiếu trên các đài mạng. Phim chỉ mới phát sóng một tuần nhưng đã vinh dự đứng top bảng phim hot, còn có hơn bảy chục cái hot search. Từ khi phim chiếu thì thường xuyên nhìn thấy tên Nghiêm Tân, Đàm Tuyên Bạch và Tiết Lam trên hot search.
Không chút nghi ngờ, <Thiên thịnh> phát sóng liền có khởi đầu tốt đẹp, phim này SIÊU NỔI* rồi!
Nguyên văn: bạo
Mà căn cứ vào xu thế những năm gần đây, phim đam cải luôn tạo nên các đỉnh lưu nổi đình nổi đám, thế nên Nghiêm Tân và Đàm Tuyên Bạch đường hoàng chính là hai nhân vật ứng tuyển cho vị trí đỉnh lưu.
Nhưng điều khiến khán giả bất ngờ là phim này cũng đồng thời khiến tên tuổi Tiết Lam bùng nổ. Tình huống như vậy thật sự hiếm gặp, phim đam cải nâng đỡ hai nam chính trở nên nổi tiếng là chuyện bình thường, nhưng nâng cả một vai nữ phụ thì không hề có tiền lệ.
Có điều nói thật lòng, Tiết Lam cũng không được xem là nổi tiếng nhờ bộ phim này. Với độ thảo luận và độ hot trước mắt của cô, chỉ cần hơi có động tĩnh thì đương nhiên sẽ bị chú ý.
Cộng thêm vai diễn Trần Vu trong phim của Tiết Lam cũng đủ xuất sắc, diễn xuất quả thực tiến bộ không ít. Vì vậy, cô có thể nổi tiếng hơn nhờ <Thiên thịnh> dường như cũng là điều đương nhiên.
Dù sao, xem tình hình trước mắt thì người phấn khởi nhất chính là quản lý của Tiết Lam – Trần tỷ và Cao Thông. So với khoảng thời gian này của năm ngoái thì kịch bản tìm tới cửa muốn hợp tác không phải nhiều hơn chỉ một chút đâu.
Hôm nay, Trần tỷ gọi điện cho Tiết Lam.
Trần tỷ: “Lam Lam, kịch bản mà chị vừa gửi em xem rồi chứ, chị cảm thấy đề tài này và tính cách nhân vật nữ chính đều rất được.”
Tiết Lam nằm dài trên sofa nhận điện thoại, “Vẫn chưa xem ạ, Thời Chí nói lát nữa ăn tối xong sẽ cùng em xem.”
Từ sau khi bộ phim trước đó sát thanh, Thời Chí cũng vẫn luôn chưa nhận công việc khác, vì vậy hai người không có bất kỳ lịch trình công việc gì liền dính lấy nhau cả ngày.
Thời Chí thậm chí còn đem đồ dùng sinh hoạt chuyển tới chỗ Tiết Lam.
“Cũng được, có Thời Chí tư vấn giúp em càng tốt. Đúng rồi, cả hai kịch bản mà mấy ngày trước gửi cho em cũng cùng nhau xem luôn nhé, thời gian quay của ba bộ phim này bị trùng nên chỉ có thể chọn một, em xem xem thích cái nào nha.” Trần tỷ nói.
Tiết Lam: “Được ạ, em mau chóng đọc xong sẽ trả lời chị ạ.”
Tiết Lam vừa ngắt điện thoại của Trần tỷ thì đúng lúc Thời Chí từ nhà bếp bưng ra món cuối cùng.
“Thức ăn đủ rồi, qua ăn cơm đi.”
Tiết Lam dùng tư thế cá chép bật người từ trên sofa bật dậy, hớn hở chạy tới.
Thời Chí hỏi: “Em không gọi Thịnh Lâm qua sao?”
Bởi vì sắp qua năm mới nên bên Thịnh Lâm cũng tương đối rảnh rỗi, vì vậy bình thường lúc cậu có nhà cũng sẽ sang ăn ké.
Tiết Lam xua tay, “Không cần gọi nó, hôm nay nó có bữa tiệc nên ra ngoài xã giao với Linh tỷ rồi.”
Thời Chí gật đầu, đưa đũa cho cô ý bảo cô ăn cơm.
Tiết Lam nhận đũa gắp một cái cánh gà, trước tiên đặt vào chén của Thời Chí, “Mau, nếm thử xem món cánh gà coca này em làm thế nào?”
Thời Chí khẽ “ừ”, cắn một miếng xong liền cười đáp: “Ngon lắm.”
Tiết Lam nhướn mày, “Đúng không, tài nấu nướng của em vẫn ổn áp, chỉ là hơi lười thôi.”
Mấy ngày nay, vì có Thời Chí nên Tiết Lam thường lười xuống bếp. Có điều nghiêm túc mà nói thì vẫn do Thời Chí cưng cô, căn bản không cho cô làm.
Thời Chí cười khẽ: “Em không muốn làm thì đừng làm, có anh mà.”
Tiết Lam thở dài: “Haizzz, Thịnh Lâm nói không sai chút nào, anh như vậy thật sự sẽ chiều hư em đó.”
Nghe vậy, Thời Chí đưa tay xoa đầu cô, cười bảo: “Đừng nghe cậu ấy, bạn gái anh, anh tự nguyện nuông chiều.”
Ăn cơm tối xong, Thời Chí ra ban công nhận điện thoại.
Tiết Lam dọn dẹp bàn ăn một chút, sau đó đi thẳng vào nhà bếp rửa chén.
Haizz, lười nấu ăn nhưng chén bát vẫn phải rửa. Mặc dù Thời Chí tình nguyện chiều cô nhưng Tiết Lam cảm thấy vẫn phải có chừng có mực, dù sao, ỷ được cưng chiều mà kiêu căng thì không hay chút nào.
Thời Chí nghe điện thoại xong quay vào, thấy Tiết Lam đang rửa chén thì đi tới muốn giúp cô, nhưng bị Tiết Lam cản lại.
“Em sắp rửa xong rồi, anh đừng động vô.”
Thời Chí thấy quả thật chỉ còn lại một cái chén thì cũng không kiên quyết nữa, mà từ sau lưng vòng hai tay ôm lấy eo cô, đầu gác lên hõm vai cô.
Tiết Lam cảm thấy hơi nhột nhưng không đẩy anh ra, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Anh đừng rộn, em đang làm việc đó.”
Thời Chí thấp giọng cười, đáp: “Em cứ làm việc của em, anh ôm là việc của anh, đâu làm lỡ việc.”
Tiết Lam: “……”
Hết cách, Tiết Lam chỉ có thể tăng tốc động tác của mình, đem cái chén cuối cùng rửa sạch.
Rốt cuộc hai tay Tiết Lam đã rảnh rỗi, cô linh hoạt ở trong lòng Thời Chí xoay người một cái, sau đó vươn tay gãi gãi người anh.
Dường như Thời Chí không hề lường trước động tác này của Tiết Lam, cơ thể theo phản xạ tránh ra sau, Tiết Lam thấy vậy đương nhiên dịch người lên trước.
Vì vậy, sau khi hai người ở trong phòng bếp náo loạn một phen, thể lực Tiết Lam không trụ nổi đành giương cờ trắng, cuối cùng phải “cống nạp” một nụ hôn đầu hàng mới xong.
“Được rồi, em phải đi tắm, không phải anh nói lát nữa còn muốn cùng em đọc kịch bản sao.” Tiết Lam nói.
Thời Chí vẫn ôm cô không thả, “Khéo ghê, anh cũng muốn đi tắm, vừa hay cùng nhau đi.”
Tiết Lam sửng sốt, đưa tay cản anh, “Anh tránh ra, cả ngày không làm gì đứng đắn, em mới không cần anh tắm chung đâu nhé.”
Chỉ là Thời Chí nào có cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp nâng m.ông cô bế bổng người lên, đi thẳng về phía phòng tắm….
Sáng sớm hôm sau, Thời Chí bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Cúi nhìn Tiết Lam vẫn đang vùi vào ngực anh ngủ không mấy ngon giấc, Thời Chí nhẹ tay khẽ chân xuống giường, cầm áo tắm bên cạnh khoác lên ra mở cửa.
Cửa nhà mở ra, Thịnh Lâm đứng trước cửa, trên mặt là vẻ mất kiên nhẫn.
“Tôi nói chứ bộ di động của hai người là heo hả, tôi gọi lâu như vậy cũng không đánh thức được hai người, đúng là phục sát đất, buộc tôi phải qua đập cửa mới chịu.” Thịnh Lâm bực mình nói.
Thời Chí ngạc nhiên, lập tức mới nhớ ra điện thoại của cả hai đều ở phòng khách, tối qua cũng không mang vào phòng ngủ.
“Ờ, di động để chế độ yên lặng, không nghe thấy.” Thời Chí giải thích, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thịnh Lâm nói, “Đương nhiên là có việc rồi, bằng không mới sáng ra rảnh rỗi tìm hai người làm gì.”
“Ba mẹ tôi sắp tới, hai người họ đã đến sân bay, đoán chừng rất nhanh sẽ bắt xe qua đây.”
Ba mẹ họ sắp đến? Thời Chí ngẩn ra trong phút chốc.
“Cậu tránh ra, tôi đi nói với Tiết Lam. Lần này ba mẹ tôi khí thế hừng hực, đoán chừng hết tám chín mươi phần trăm là có liên quan tới chuyện của hai người.” Dứt lời, Thịnh Lâm đẩy Thời Chí, định đi vào trong.
Nhưng Thời Chí đã đưa tay chặn cậu lại, nét mặt Thịnh Lâm ngơ ngác, “Làm gì vậy?”
Thời Chí cười nói: “Không tiện cho lắm, muộn một chút cậu hãy qua.”
Thịnh Lâm ngây ra, kế đó lập tức ý thức được “không tiện cho lắm” mà Thời Chí nói ám chỉ việc gì, sắc mặt tức thì sầm xuống.
“Hai người tự xem mà làm đi, lát nữa nếu bị ba mẹ tôi bắt gặp cậu sáng sớm ở trong nhà con gái cưng bảo bối của họ thì cẩn thận chân của cậu!”
Nói rồi Thịnh Lâm xoay người về nhà.
Tiễn Thịnh Lâm rời đi rồi, Thời Chí liền đóng cửa về phòng.
Chỉ là sau khi tới phòng khách, nhìn quần áo hai người tán loạn dưới đất thì Thời Chí bật cười thành tiếng, đây chính là lý do anh không thể để Thịnh Lâm vào nhà.
Tối qua sau khi hai người tắm xong, vốn định đọc kịch bản, sau đó thì…
Aizz, dù sao kịch bản cuối cùng vẫn chưa xem.
Thời Chí dọn dẹp phòng khách lộn xộn một lúc rồi mới vào phòng ngủ gọi Tiết Lam rời giường.
Anh đứng cạnh giường nhẹ lắc baby trên giường, “Tiết Lam, dậy thôi nào.”
Tiết Lam vùi trong chăn, không chút động tĩnh.
Thời Chí thấy như vậy không ổn. Không biết khi nào bố mẹ cô sẽ tới, lỡ như thật sự bị bắt tại trận thì nguy.
Vì vậy, anh trực tiếp vén chăn, ôm người từ trên giường dậy.
Cơ thể Tiết Lam bỗng dưng lơ lửng, vì vậy hai tay theo phản xạ vòng qua cổ Thời Chí, người cũng tỉnh táo hơn không ít.
Thời gian hai người ở chung, bình thường đều do Thời Chí đánh thức cô, vì vậy, Tiết Lam đã phần nào luyện thành thói quen.
Chỉ thấy cô vùi vào trước ngực Thời Chí lẩm bẩm: “Em buồn ngủ, tối qua ngủ muộn quá, cho em ngủ thêm chút đi, một chút thôi được không.”
Thời Chí cũng đau lòng cho cô. Haizzz, đêm qua quả thực anh “làm” cô có hơi quá.
Anh bất đắc dĩ nói: “Thật sự không thể ngủ tiếp được, ba mẹ em sắp đến rồi.”
Nghe thấy câu này Tiết Lam liền cả kinh, “Gì cơ?! Ba mẹ em sắp tới, họ tới đâu rồi, chuyện khi nào vậy?”
Trời đất ơi, con sâu ngủ của cô xem như hoàn toàn bị dọa tới cắp đít chạy.
Thời Chí lắc đầu, đáp: “Anh cũng không biết, Thịnh Lâm vừa tới báo ba mẹ em đã đến sân bay, đang bắt xe qua đây.”
Tiết Lam: “Vậy anh mau để em xuống, để em xuống đi, em phải giúp anh thu dọn đồ đạc, bằng không để ba mẹ em tới thấy chúng ta ở chung với nhau thì nguy.”
Thời Chí sửng sốt, vội đặt cô xuống giường, Tiết Lam lập tức chân trần phóng ra.
“Đừng gấp, mang dép vào đã, sàn nhà lạnh.” Sau đó, Thời Chí cầm dép lê đuổi theo.
Năm phút sau, Tiết Lam đã đem toàn bộ đồ dùng thường ngày của Thời Chí đóng hết vào vali, cô còn đi tới đi lui khắp nhà kiểm tra mấy lần, sau khi xác nhận không còn bất cứ món đồ nào của Thời Chí thì mới an tâm.
“Được rồi, anh mau xách đồ về nhà anh trước đi, đừng để lát nữa thật sự bị bắt gặp.” Tiết Lam vừa nói vừa đẩy người ra ngoài.
Thời Chí: “………”
Cứ thế, Thời Chí đẩy theo hành lý, bị Tiết Lam “tống” ra ngoài.
Đứng trước cửa, Thời Chí nét mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Tiết Lam, “Anh không muốn lén lén lút lút, để ba mẹ em biết quan hệ của chúng ta có được không?”
Che che giấu giấu với bên ngoài là vì lo lắng cho sự nghiệp của Tiết Lam, nhưng với người trong nhà, Thời Chí không hiểu, anh cùng Tiết Lam qua lại lấy tiền đề là hôn nhân, thế thì tại sao còn phải giấu ba mẹ cô?
Hay là cô căn bản chưa từng nghĩ tới tương lai sau này của hai người?
Tiết Lam ngạc nhiên, tức thì nhận ra Thời Chí đã hiểu lầm, vội bước lên kéo tay anh.
“Thời Chí, không phải lén lút che giấu, mà em vốn định tìm một cơ hội để chính thức giới thiệu anh với ba mẹ, nhưng ai ngờ họ lại đột ngột tới đây, em sợ anh và họ cứ thế chạm mặt thì ba mẹ sẽ có thành kiến với anh, vì vậy, ngoan, trước về nhà đợi em nhé.”
Chờ cô chuẩn bị tâm lý cho ba mẹ, tránh để họ biết được tin này một cách bất thình lình sẽ lại khiến cả hai giật mình.
Nói rồi, Tiết Lam vỗ vỗ ngực mình, nói: “Yên tâm, anh đã là người của em, em chắc chắn sẽ cho anh danh phận.”
“Được, anh về nhà đợi,” Khóe môi Thời Chí khẽ cong lên, ánh mắt hàng mi đều là ý cười, “Đợi em…cho anh danh phận.”
Mặc dù trước đó từng nghĩ sau sự kiện Thời Chí sẽ tặng giải cho cô, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới việc anh ở ngay trước mắt bàn dân thiên hạ như vậy.
Chẳng qua, may mà Tiết Lam phản ứng rất nhanh, sau khi do dự trong nháy mắt thì liền lựa chọn phóng khoáng vui vẻ tiếp nhận.
Dù sao trong tình cảnh như thế, cô càng tỏ ra thản nhiên thì mọi người sẽ càng không suy diễn nhiều.
Mà vào lúc này, phòng livestream đã bị comment của fan và khán giả lấp kín.
[Hai người, đây là hành động ngộ nghĩnh gì thế, chê cúp nặng quá hay giề?!]
[Mèng ơi, lại một lần nữa cảm khái Thịnh Lâm là em trai thần tiên gì đây, sau khi giành được giải thưởng thì ngay lập tức giao cho chị gái bảo quản. Tự nhiên cảm thấy bộ dạng vừa ngứa đòn nhưng lại vừa ngoan ngoãn này của Thịnh Lâm, thiệt sự là dạng cư tê giữa hai mặt đối lập á]
[Thời Chí anh làm gì đó, tỉnh táo lại chút, khi không đưa giải thưởng của mình cho Tiết Lam làm gì. Đừng có lười, tự mình cầm đi!]
[Mọe #*&! Chuyện này….Không ổn, tui thiệt sự có chút không hiểu rồi á. Thịnh Lâm đưa giải thưởng cho chị của mình thì có thể hiểu, nhưng hành động này của Thời Chí nên hiểu sao đây?]
[Anh iem lầu trên êi, có gì mà không hiểu chứ, không phải rất rõ ràng đấy sao, cp Thị huyết là thật ó]
[Chèng đéc ưi, [Thịnh Thời Thiên Hạ] tuyệt bích is real. Bà con vẫn chưa thấy rõ ư, Thời Chí bắt chước Thịnh Lâm ó, hai người họ đây gọi là phu xướng phu tùy, hiểu hông?]
[Mị cảm thấy có lẽ pà kon nghĩ nhiều rồi, biểu hiện của ba người đều rất tự nhiên. Bất kể là ai với ai thì nếu như thật sự có gì á, e là tránh còn không kịp nữa í]
[Có thể là hai người họ muốn an ủi Tiết Lam trước đó không giành được giải cho nên mới đưa cúp của mình cho cô ấy thôi, dù sao đều chung một đoàn phim mờ]
[Có thể lắm, hồi tiểu học tui không có giấy khen, bạn cùng bàn của tui còn đưa giấy khen của bạn ấy cho tui sờ thử nữa á, chắc là lý lẽ này]
[Bỗng thấy Tiết Lam may mắn ghê, tối nay cô ấy mới là người thắng đậm nhất]
[Lầu trên +1, có cảm giác Thịnh Lâm lẫn Thời Chí đều đối với Tiết Lam rất tốt, quan hệ cá nhân của ba người họ hẳn là rất thân]
……..
Hành động này của ba người khiến người qua đường và khán giả đều xôn xao, bàn luận đủ kiểu. Nhưng fan của mỗi nhà thì lại có cách nhìn của riêng mình, lập trường rất chi dứt khoát, không ai nhường ai.
Không có gì lạ khi Thiên nhân giương cao ngọn cờ [Thịnh Thời Thiên Hạ] là thật, phất cờ hô hào! Mà fan cp của cp Thị huyết thì đồng lòng cho rằng họ ship mới là thật!
Hơn nữa, hai bên đều cho rằng nhà kia mới là kẻ lừa mình dối người.
Phía only thì càng cãi nhau túi bụi. Only Chí kiên quyết cho rằng Thời Chí làm vậy là để an ủi đồng nghiệp khi không giành được giải thưởng, cho nên mới có hành động như thế, rất chi có tình đồng nghiệp.
Fan Lâm ngoại trừ cảm khái tình chị em thần tiên giữa ca ca nhà mình và Tiết Lam thì một mực khăng khăng việc làm của Thời Chí chẳng chút liên can gì với Thịnh Lâm, hơn nữa phần lớn fan Lâm còn là cp fan Thị huyết.
Mà nhóm Việt quất và fan Lâm giống nhau, cũng hâm mộ đủ kiểu tình chị em thần tiên này, ngoài ra còn không quên dõng dạc hô to khẩu hiệu Lam Lam đẹp ngất ngây con gà tây!
Sau khi hoạt động trao giải kết thúc, ba người vừa ra khỏi hội trường thì liền bị cánh truyền thông đã chờ trước cửa từ sớm chắn đường.
Việc này cũng xem như là một trình tự bình thường của hoạt động. Thông thường sau khi kết thúc thì báo chí sẽ đợi ở cửa để phỏng vấn. Bởi vì hoạt động trao giải vừa xong, để không tranh nổi bật với các khách mời khác nên ba người cố ý chờ một lúc sau mới ra.
Trông thấy Tiết Lam, một ký giả liền trêu: “Tiết lão sư, hôm nay cô thu hoạch nhiều thật.”
Tiết Lam cười đáp: “Tôi cảm thấy anh đang chế giễu tôi đấy, hôm nay tôi không có giải mà.”
Ký giả đó thấy thái độ Tiết Lam không giống như tức giận thì tiếp tục cười nói: “Đây đâu phải lời của tôi mà là cộng đồng mạng nói đấy. Trên mạng mọi người đều bảo rằng hôm nay cô giành được hai giải nam chính xuất sắc nhất, là người thắng đậm nhất đó.”
Tiết Lam từ sớm đã chọn lọc xong từ ngữ, cười cười, thoải mái mà có chừng mực hướng về phía ống kính nói: “Đó cũng có phải của tôi đâu, là hai người họ thấy tôi không được giải, cho tôi mượn ké may mắn, cố gắng để năm sau tôi cũng có thể thơm lây một chút.”
Lời giải thích này hợp tình hợp lý, cũng xem như đã gián tiếp giải thích việc vì sao Thời Chí lại đưa giải thưởng cho cô.
Nhưng cánh truyền thông nào có dễ dàng bị lừa như vậy, thấy không moi được thông tin gì từ chỗ Tiết Lam thì liền nhắm vào Thịnh Lâm và Thời Chí bên cạnh.
Hai người họ đều là tay lão luyện trong phỏng vấn, một vài câu đã dẹp yên cánh truyền thông, dễ dàng thoát thân.
Sau khi rời khỏi hiện trường hoạt động, ba người ngồi cùng một xe quay về khách sạn.
Trên xe, Thịnh Lâm nhìn dáng vẻ Tiết Lam thích đến độ ôm cúp không rời tay thì liếc sang Thời Chí, nói: “Giải thưởng của tôi you phải cất giữ cho cẩn thận đấy, đây là lần đầu tiên tôi được giải thưởng thế này, ý nghĩa khác biệt.”
Nghe vậy, Thời Chí cũng không cam lòng yếu thế: “Của anh cũng rất khác, đây cũng là lần đầu anh được giải nam chính xuất sắc nhất phim truyền hình, cũng rất quan trọng.”
Tiết Lam sửng sốt: “……………Vậy ra, hai người đây là đang tranh sủng ư?”
Thịnh Lâm lập tức phủ nhận: “Sao có thể chứ!”
So với Thịnh Lâm luôn nghĩ một đằng nói một nẻo thì Thời Chí thành thật hơn nhiều, “Ừm, đang tranh sủng.”
Thịnh Lâm kiêu ngạo nói: “Hừm, đùa à, tôi mà cần tranh sủng chắc. Quan hệ huyết thống của chúng ta bày ra đấy, cho dù you có ngứa mắt tôi thì có thể làm sao, tóm lại không thể nào cắt đứt quan hệ với tôi được.”
Nói rồi cậu lại liếc Thời Chí một cái, buồn bã nói: “Nhưng bạn trai thì khác, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đổi.”
Thời Chí: “……….”
Tiết Lam đang cúi đầu nghịch cúp thưởng trong tay, cũng không để ý cho lắm nên thuận miệng tiếp lời, “Cũng đúng, hơi có lý.”
Không khí trong xe nháy mắt trở nên khác lạ, Thịnh Lâm trước tiên sửng sốt, sau đó lập tức nhìn Thời Chí bằng vẻ hả hê.
Thời Chí quay đầu, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn Tiết Lam.
Phát hiện hai người họ bỗng nhiên đều không lên tiếng, Tiết Lam mặt mày ngơ ngác ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thời Chí.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này cô mới nhận ra mới rồi mình đã nói gì.
“Chuyện đó, không phải, em tiếp câu nói trước của em ấy, chính là câu tóm lại không thể nào cắt đứt quan hệ với em ấy.” Tiết Lam cố gắng giải thích.
“Có đánh chết em cũng sẽ không đổi bạn trai, có bạn trai tốt như anh, thằng ngốc mới đổi đúng không, đừng nghe thằng nhóc thúi Thịnh Lâm nói năng bậy bạ.”
Nhịn bộ dạng rụt rè của Tiết Lam, Thịnh Lâm thực sự chịu không nổi: “Tiết Lam, you có thể nào dũng cảm chút được không!”
Tiết Lam lắc đầu, biểu thị những lúc như vầy cô không muốn dũng cảm.
—
Sau khi tham gia hoạt động lễ hội cuối năm thì rất nhanh đã sắp tới Tết Nguyên Đán, phía Trần tỷ cũng không sắp xếp công việc khác cho Tiết Lam, chuẩn bị để cô được nghỉ ngơi thoải mái.
<Thiên thịnh> cũng đã chiếu trên các đài mạng. Phim chỉ mới phát sóng một tuần nhưng đã vinh dự đứng top bảng phim hot, còn có hơn bảy chục cái hot search. Từ khi phim chiếu thì thường xuyên nhìn thấy tên Nghiêm Tân, Đàm Tuyên Bạch và Tiết Lam trên hot search.
Không chút nghi ngờ, <Thiên thịnh> phát sóng liền có khởi đầu tốt đẹp, phim này SIÊU NỔI* rồi!
Nguyên văn: bạo
Mà căn cứ vào xu thế những năm gần đây, phim đam cải luôn tạo nên các đỉnh lưu nổi đình nổi đám, thế nên Nghiêm Tân và Đàm Tuyên Bạch đường hoàng chính là hai nhân vật ứng tuyển cho vị trí đỉnh lưu.
Nhưng điều khiến khán giả bất ngờ là phim này cũng đồng thời khiến tên tuổi Tiết Lam bùng nổ. Tình huống như vậy thật sự hiếm gặp, phim đam cải nâng đỡ hai nam chính trở nên nổi tiếng là chuyện bình thường, nhưng nâng cả một vai nữ phụ thì không hề có tiền lệ.
Có điều nói thật lòng, Tiết Lam cũng không được xem là nổi tiếng nhờ bộ phim này. Với độ thảo luận và độ hot trước mắt của cô, chỉ cần hơi có động tĩnh thì đương nhiên sẽ bị chú ý.
Cộng thêm vai diễn Trần Vu trong phim của Tiết Lam cũng đủ xuất sắc, diễn xuất quả thực tiến bộ không ít. Vì vậy, cô có thể nổi tiếng hơn nhờ <Thiên thịnh> dường như cũng là điều đương nhiên.
Dù sao, xem tình hình trước mắt thì người phấn khởi nhất chính là quản lý của Tiết Lam – Trần tỷ và Cao Thông. So với khoảng thời gian này của năm ngoái thì kịch bản tìm tới cửa muốn hợp tác không phải nhiều hơn chỉ một chút đâu.
Hôm nay, Trần tỷ gọi điện cho Tiết Lam.
Trần tỷ: “Lam Lam, kịch bản mà chị vừa gửi em xem rồi chứ, chị cảm thấy đề tài này và tính cách nhân vật nữ chính đều rất được.”
Tiết Lam nằm dài trên sofa nhận điện thoại, “Vẫn chưa xem ạ, Thời Chí nói lát nữa ăn tối xong sẽ cùng em xem.”
Từ sau khi bộ phim trước đó sát thanh, Thời Chí cũng vẫn luôn chưa nhận công việc khác, vì vậy hai người không có bất kỳ lịch trình công việc gì liền dính lấy nhau cả ngày.
Thời Chí thậm chí còn đem đồ dùng sinh hoạt chuyển tới chỗ Tiết Lam.
“Cũng được, có Thời Chí tư vấn giúp em càng tốt. Đúng rồi, cả hai kịch bản mà mấy ngày trước gửi cho em cũng cùng nhau xem luôn nhé, thời gian quay của ba bộ phim này bị trùng nên chỉ có thể chọn một, em xem xem thích cái nào nha.” Trần tỷ nói.
Tiết Lam: “Được ạ, em mau chóng đọc xong sẽ trả lời chị ạ.”
Tiết Lam vừa ngắt điện thoại của Trần tỷ thì đúng lúc Thời Chí từ nhà bếp bưng ra món cuối cùng.
“Thức ăn đủ rồi, qua ăn cơm đi.”
Tiết Lam dùng tư thế cá chép bật người từ trên sofa bật dậy, hớn hở chạy tới.
Thời Chí hỏi: “Em không gọi Thịnh Lâm qua sao?”
Bởi vì sắp qua năm mới nên bên Thịnh Lâm cũng tương đối rảnh rỗi, vì vậy bình thường lúc cậu có nhà cũng sẽ sang ăn ké.
Tiết Lam xua tay, “Không cần gọi nó, hôm nay nó có bữa tiệc nên ra ngoài xã giao với Linh tỷ rồi.”
Thời Chí gật đầu, đưa đũa cho cô ý bảo cô ăn cơm.
Tiết Lam nhận đũa gắp một cái cánh gà, trước tiên đặt vào chén của Thời Chí, “Mau, nếm thử xem món cánh gà coca này em làm thế nào?”
Thời Chí khẽ “ừ”, cắn một miếng xong liền cười đáp: “Ngon lắm.”
Tiết Lam nhướn mày, “Đúng không, tài nấu nướng của em vẫn ổn áp, chỉ là hơi lười thôi.”
Mấy ngày nay, vì có Thời Chí nên Tiết Lam thường lười xuống bếp. Có điều nghiêm túc mà nói thì vẫn do Thời Chí cưng cô, căn bản không cho cô làm.
Thời Chí cười khẽ: “Em không muốn làm thì đừng làm, có anh mà.”
Tiết Lam thở dài: “Haizzz, Thịnh Lâm nói không sai chút nào, anh như vậy thật sự sẽ chiều hư em đó.”
Nghe vậy, Thời Chí đưa tay xoa đầu cô, cười bảo: “Đừng nghe cậu ấy, bạn gái anh, anh tự nguyện nuông chiều.”
Ăn cơm tối xong, Thời Chí ra ban công nhận điện thoại.
Tiết Lam dọn dẹp bàn ăn một chút, sau đó đi thẳng vào nhà bếp rửa chén.
Haizz, lười nấu ăn nhưng chén bát vẫn phải rửa. Mặc dù Thời Chí tình nguyện chiều cô nhưng Tiết Lam cảm thấy vẫn phải có chừng có mực, dù sao, ỷ được cưng chiều mà kiêu căng thì không hay chút nào.
Thời Chí nghe điện thoại xong quay vào, thấy Tiết Lam đang rửa chén thì đi tới muốn giúp cô, nhưng bị Tiết Lam cản lại.
“Em sắp rửa xong rồi, anh đừng động vô.”
Thời Chí thấy quả thật chỉ còn lại một cái chén thì cũng không kiên quyết nữa, mà từ sau lưng vòng hai tay ôm lấy eo cô, đầu gác lên hõm vai cô.
Tiết Lam cảm thấy hơi nhột nhưng không đẩy anh ra, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Anh đừng rộn, em đang làm việc đó.”
Thời Chí thấp giọng cười, đáp: “Em cứ làm việc của em, anh ôm là việc của anh, đâu làm lỡ việc.”
Tiết Lam: “……”
Hết cách, Tiết Lam chỉ có thể tăng tốc động tác của mình, đem cái chén cuối cùng rửa sạch.
Rốt cuộc hai tay Tiết Lam đã rảnh rỗi, cô linh hoạt ở trong lòng Thời Chí xoay người một cái, sau đó vươn tay gãi gãi người anh.
Dường như Thời Chí không hề lường trước động tác này của Tiết Lam, cơ thể theo phản xạ tránh ra sau, Tiết Lam thấy vậy đương nhiên dịch người lên trước.
Vì vậy, sau khi hai người ở trong phòng bếp náo loạn một phen, thể lực Tiết Lam không trụ nổi đành giương cờ trắng, cuối cùng phải “cống nạp” một nụ hôn đầu hàng mới xong.
“Được rồi, em phải đi tắm, không phải anh nói lát nữa còn muốn cùng em đọc kịch bản sao.” Tiết Lam nói.
Thời Chí vẫn ôm cô không thả, “Khéo ghê, anh cũng muốn đi tắm, vừa hay cùng nhau đi.”
Tiết Lam sửng sốt, đưa tay cản anh, “Anh tránh ra, cả ngày không làm gì đứng đắn, em mới không cần anh tắm chung đâu nhé.”
Chỉ là Thời Chí nào có cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp nâng m.ông cô bế bổng người lên, đi thẳng về phía phòng tắm….
Sáng sớm hôm sau, Thời Chí bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Cúi nhìn Tiết Lam vẫn đang vùi vào ngực anh ngủ không mấy ngon giấc, Thời Chí nhẹ tay khẽ chân xuống giường, cầm áo tắm bên cạnh khoác lên ra mở cửa.
Cửa nhà mở ra, Thịnh Lâm đứng trước cửa, trên mặt là vẻ mất kiên nhẫn.
“Tôi nói chứ bộ di động của hai người là heo hả, tôi gọi lâu như vậy cũng không đánh thức được hai người, đúng là phục sát đất, buộc tôi phải qua đập cửa mới chịu.” Thịnh Lâm bực mình nói.
Thời Chí ngạc nhiên, lập tức mới nhớ ra điện thoại của cả hai đều ở phòng khách, tối qua cũng không mang vào phòng ngủ.
“Ờ, di động để chế độ yên lặng, không nghe thấy.” Thời Chí giải thích, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thịnh Lâm nói, “Đương nhiên là có việc rồi, bằng không mới sáng ra rảnh rỗi tìm hai người làm gì.”
“Ba mẹ tôi sắp tới, hai người họ đã đến sân bay, đoán chừng rất nhanh sẽ bắt xe qua đây.”
Ba mẹ họ sắp đến? Thời Chí ngẩn ra trong phút chốc.
“Cậu tránh ra, tôi đi nói với Tiết Lam. Lần này ba mẹ tôi khí thế hừng hực, đoán chừng hết tám chín mươi phần trăm là có liên quan tới chuyện của hai người.” Dứt lời, Thịnh Lâm đẩy Thời Chí, định đi vào trong.
Nhưng Thời Chí đã đưa tay chặn cậu lại, nét mặt Thịnh Lâm ngơ ngác, “Làm gì vậy?”
Thời Chí cười nói: “Không tiện cho lắm, muộn một chút cậu hãy qua.”
Thịnh Lâm ngây ra, kế đó lập tức ý thức được “không tiện cho lắm” mà Thời Chí nói ám chỉ việc gì, sắc mặt tức thì sầm xuống.
“Hai người tự xem mà làm đi, lát nữa nếu bị ba mẹ tôi bắt gặp cậu sáng sớm ở trong nhà con gái cưng bảo bối của họ thì cẩn thận chân của cậu!”
Nói rồi Thịnh Lâm xoay người về nhà.
Tiễn Thịnh Lâm rời đi rồi, Thời Chí liền đóng cửa về phòng.
Chỉ là sau khi tới phòng khách, nhìn quần áo hai người tán loạn dưới đất thì Thời Chí bật cười thành tiếng, đây chính là lý do anh không thể để Thịnh Lâm vào nhà.
Tối qua sau khi hai người tắm xong, vốn định đọc kịch bản, sau đó thì…
Aizz, dù sao kịch bản cuối cùng vẫn chưa xem.
Thời Chí dọn dẹp phòng khách lộn xộn một lúc rồi mới vào phòng ngủ gọi Tiết Lam rời giường.
Anh đứng cạnh giường nhẹ lắc baby trên giường, “Tiết Lam, dậy thôi nào.”
Tiết Lam vùi trong chăn, không chút động tĩnh.
Thời Chí thấy như vậy không ổn. Không biết khi nào bố mẹ cô sẽ tới, lỡ như thật sự bị bắt tại trận thì nguy.
Vì vậy, anh trực tiếp vén chăn, ôm người từ trên giường dậy.
Cơ thể Tiết Lam bỗng dưng lơ lửng, vì vậy hai tay theo phản xạ vòng qua cổ Thời Chí, người cũng tỉnh táo hơn không ít.
Thời gian hai người ở chung, bình thường đều do Thời Chí đánh thức cô, vì vậy, Tiết Lam đã phần nào luyện thành thói quen.
Chỉ thấy cô vùi vào trước ngực Thời Chí lẩm bẩm: “Em buồn ngủ, tối qua ngủ muộn quá, cho em ngủ thêm chút đi, một chút thôi được không.”
Thời Chí cũng đau lòng cho cô. Haizzz, đêm qua quả thực anh “làm” cô có hơi quá.
Anh bất đắc dĩ nói: “Thật sự không thể ngủ tiếp được, ba mẹ em sắp đến rồi.”
Nghe thấy câu này Tiết Lam liền cả kinh, “Gì cơ?! Ba mẹ em sắp tới, họ tới đâu rồi, chuyện khi nào vậy?”
Trời đất ơi, con sâu ngủ của cô xem như hoàn toàn bị dọa tới cắp đít chạy.
Thời Chí lắc đầu, đáp: “Anh cũng không biết, Thịnh Lâm vừa tới báo ba mẹ em đã đến sân bay, đang bắt xe qua đây.”
Tiết Lam: “Vậy anh mau để em xuống, để em xuống đi, em phải giúp anh thu dọn đồ đạc, bằng không để ba mẹ em tới thấy chúng ta ở chung với nhau thì nguy.”
Thời Chí sửng sốt, vội đặt cô xuống giường, Tiết Lam lập tức chân trần phóng ra.
“Đừng gấp, mang dép vào đã, sàn nhà lạnh.” Sau đó, Thời Chí cầm dép lê đuổi theo.
Năm phút sau, Tiết Lam đã đem toàn bộ đồ dùng thường ngày của Thời Chí đóng hết vào vali, cô còn đi tới đi lui khắp nhà kiểm tra mấy lần, sau khi xác nhận không còn bất cứ món đồ nào của Thời Chí thì mới an tâm.
“Được rồi, anh mau xách đồ về nhà anh trước đi, đừng để lát nữa thật sự bị bắt gặp.” Tiết Lam vừa nói vừa đẩy người ra ngoài.
Thời Chí: “………”
Cứ thế, Thời Chí đẩy theo hành lý, bị Tiết Lam “tống” ra ngoài.
Đứng trước cửa, Thời Chí nét mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Tiết Lam, “Anh không muốn lén lén lút lút, để ba mẹ em biết quan hệ của chúng ta có được không?”
Che che giấu giấu với bên ngoài là vì lo lắng cho sự nghiệp của Tiết Lam, nhưng với người trong nhà, Thời Chí không hiểu, anh cùng Tiết Lam qua lại lấy tiền đề là hôn nhân, thế thì tại sao còn phải giấu ba mẹ cô?
Hay là cô căn bản chưa từng nghĩ tới tương lai sau này của hai người?
Tiết Lam ngạc nhiên, tức thì nhận ra Thời Chí đã hiểu lầm, vội bước lên kéo tay anh.
“Thời Chí, không phải lén lút che giấu, mà em vốn định tìm một cơ hội để chính thức giới thiệu anh với ba mẹ, nhưng ai ngờ họ lại đột ngột tới đây, em sợ anh và họ cứ thế chạm mặt thì ba mẹ sẽ có thành kiến với anh, vì vậy, ngoan, trước về nhà đợi em nhé.”
Chờ cô chuẩn bị tâm lý cho ba mẹ, tránh để họ biết được tin này một cách bất thình lình sẽ lại khiến cả hai giật mình.
Nói rồi, Tiết Lam vỗ vỗ ngực mình, nói: “Yên tâm, anh đã là người của em, em chắc chắn sẽ cho anh danh phận.”
“Được, anh về nhà đợi,” Khóe môi Thời Chí khẽ cong lên, ánh mắt hàng mi đều là ý cười, “Đợi em…cho anh danh phận.”
Bình luận facebook