-
Chương 8
Trong phòng hóa trang của đoàn phim, Tiết Lam cúi đầu chăm chú nhìn mũi chân. Đời này của cô chưa từng cạn lời như vậy, không, đời trước cũng không hề có!
Đều trách thằng nhóc to mồm Thịnh Lâm, bị người ta đá là chuyện vinh quang lắm hở, cũng không biết che giấu giùm cô chút nào, cứ quang quác quang quác truyền ra như vậy, cô không cần thể diện hay sao.
Tiết Lam đến suy nghĩ muốn đi đời cũng có, mà ba người ngồi đối diện với cô rõ ràng cũng không khá hơn chút nào, Thịnh Lâm vẫn trầm mình trong lửa giận ngùn ngụt, toàn thân trên dưới viết lên bốn chữ: CHỚ CÓ CHỌC ÔNG!
Về phần Thời Chí khi khổng khi không bị giữ lại tham gia vào cuộc nói chuyện bốn bên này, tới bây giờ vẫn không hiểu vì sao anh lại bị cuốn vào vướng mắc tình cảm của họ cơ chứ.
Đương nhiên, mệt tim nhất vẫn là Linh tỷ. Chuyện Thịnh Lâm ở hiện trường quay quảng cáo ra tay đánh người náo động không nhỏ, chị ấy khó khăn lắm mới xử lý xong thì anh chàng đã bỏ lại cục diện rối rắm chạy về, nhưng ai ngờ còn trông thấy cảnh tượng vừa rồi, hiện giờ chị đã phiền đến mức hoàn toàn chẳng muốn nói gì.
Hay lắm, trên đường quay về chị vẫn nghĩ mãi, hai người họ và Lý Gia Dương căn bản không có giao thiệp, nhưng Thịnh Lâm sao lại cứ một mực ra tay với người ta như vậy cơ chứ, thì ra vấn đề nằm ngay đây.
Nếu không phải địa điểm không thích hợp thì Linh tỷ thật sự rất muốn kéo cổ áo Thịnh Lâm chất vấn, là ai cam đoan nói mình tuyệt đối sẽ không yêu đương với Tiết Lam hả?
Vậy cậu hiện giờ là sao, nổi điên đánh bạn trai cũ người ta, còn hấp tấp như vậy vội vã quay về hưng sư vấn tội, nếu nói không có tâm tư đó ấy hả, quỷ nó cũng không tin đâu nhá!
Suy nghĩ nửa ngày, Tiết Lam quyết định vẫn nên đấu tranh một chút, vì vậy bắt đầu mạnh mẽ vực dậy tự tôn, “Chuyện đó, thật ra mọi người đều là người trưởng thành rồi, hợp thì tụ không hợp thì tan, làm gì lắm người suy nghĩ ai đá ai như vậy cơ chứ,chính là chia tay trong hòa bình, chia tay trong hòa bình ha.”
Thịnh Lâm liếc Tiết Lam một cái, cười lạnh: “You còn không biết ngượng mà nói mình là người trưởng thành, tôi thấy you mấy năm nay chỉ có thêm tuổi chứ không thêm não, vậy mà lại nhìn trúng kẻ cặn bã như vậy. Tiết Lam, trong đầu của you ngày ngày rốt cuộc nghĩ cái gì thế hả!”
Hiếm khi Tiết Lam không so đo với Thịnh Lâm, chân chó hùa theo: “Đúng đúng đúng, Lý Gia Dương là tên cặn bã, tôi đây không phải lạc đường biết quay đầu nên chia tay với anh ta rồi sao. Lại nói có ai thời trẻ chưa từng gặp phải kẻ chẳng ra gì đâu, cũng là chuyện thường tình trong đời mà ha.”
Dứt lời, Tiết Lam ngượng ngùng cười hề hề với Thời Chí và Linh tỷ, chỉ chỉ Thịnh Lâm ra vẻ thoải mái nói—
“Hai người xem, cậu ta làm quá, độ tuổi này của tôi yêu đương cũng đâu phải chuyện kỳ lạ gì. Hầy, cậu ấy phản ứng thế này, ai không biết còn tưởng là bị người ta cắm sừng ấy nhỉ…”
Tiết Lam còn chưa nói xong thì Linh tỷ và Thời Chí ở đối diện đã bày nét mặt “bộ không phải sao”, nụ cười của cô cứng đờ, không phải chứ, chắc sẽ không như cô nghĩ đâu nhỉ?
Cô quay qua nhìn Thịnh Lâm, “Em không nói với họ quan hệ của chúng ta?”
Thịnh Lâm kinh ngạc, kế đó dùng dằng “ừ” một tiếng.
Tiết Lam: “…….”
Liếc Thời Chí một cái, tiêu rồi tiêu rồi, cô vậy mà vô hình trung trở thành hòn đá cản đường tình cảm cp trời định của mình!
Sao có thể như vậy! Tuyệt đối không được!
Vì vậy, Tiết Lam cũng không màng tới Thịnh Lâm vẫn đang máu nóng lên đầu, kéo anh chàng qua, chỉ mặt cậu rồi chỉ vào mặt mình: “Tôi trịnh trọng thanh minh một chút, tôi và thằng nhóc này là cùng cha cùng mẹ, là chị em ruột hàng thật giá thật! À, đúng rồi, tôi lớn hơn cậu ta ba phút, vì vậy là chị.”
Thịnh Lâm: “……….”
Nói thì nói đi, sao phải nhắc tới vụ ba phút làm quái gì!
Linh tỷ nét mặt ngỡ ngàng, mờ mịt nói: “Hai người là thai long phụng?”
Mặt Thời Chí mặc dù không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng nơi đáy mắt rõ ràng cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhiều lần qua lại đánh giá hai người.
Tiết Lam gật mạnh đầu với hai người: “Như đinh đóng cột! Mặc dù tôi theo họ Tiết của mẹ, cậu ấy theo họ Thịnh của ba, nhưng chuyện này cũng không cách nào xóa bỏ sự thật hai chúng tôi là máu mủ ruột thịt.”
“Có điều không bằng không cứ, tôi nói miệng như vậy cũng không có bằng chứng nhỉ, để tôi nghĩ thử xem chứng minh thế nào đây. À, có rồi, hay là tôi kể cho mọi người nghe mấy chuyện xấu hồi nhỏ của thằng nhóc này?” Ánh mắt Tiết Lam sáng lên, đột nhiên hưng trí bừng bừng.
Linh tỷ: “……..”
Thời Chí: “……….”
Thịnh Lâm “soạt” một cái đứng bật dậy, nháy mắt xù lông: “Tiết Lam, you dám!”
Tiết Lam thấy vậy cũng không trêu cậu, vội vàng xoa dịu: “Được rồi, đùa thôi đùa thôi.”
Sau đó lại nhìn về phía Linh tỷ và Thời Chí, làm như thật nói: “Có thể cho hai người xem hộ khẩu nhà tôi, nếu không được nữa thì hai chúng tôi đi kiểm tra DNA cũng được.”
Linh tỷ ngây ra, dở khóc dở cười nói: “………Cũng không tới mức đó, tôi tin là được chứ gì.”
Tiết Lam lại quay đầu nhìn Thời Chí. Thời Chí ù ù cạc cạc, chuyện này anh tin hay không bộ quan trọng vậy sao?
Có điều dưới ánh mắt quá mức tha thiết của Tiết Lam, Thời Chí ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Phù….Cô rốt cuộc yên tâm rồi.
Không biết nghĩ tới việc gì, Tiết Lam bất mãn nhìn Thịnh Lâm: “Em, thằng nhóc này cũng thật là, Linh tỷ và Thời Chí cũng đâu phải người ngoài, cần gì phải che giấu quan hệ của chúng ta, người làm chị đây phải nói với em, em như thế là không hiểu chuyện rồi.”
Linh tỷ thì thôi đi, nhưng ngay cả Thời Chí cũng giấu. Giữa cp quan trọng nhất là gì, cần thẳng thắn đó, có hiểu hông!
Thịnh Lâm “haha” một tiếng: “Trước đây là ai uy hiếp tôi nói nếu như dám hé răng về quan hệ giữa hai chúng ta thì sẽ cắt đứt quan hệ chị em với tôi hả?”
Tiết Lam nghẹn lời, nhớ ra chính chủ quả thật từng nói như vậy nên chỉ có thể ngượng ngùng giải thích: “Không phải vì chị biết danh tiếng mình không tốt, sợ liên lụy em sao.”
Thịnh Lâm “xì” một tiếng, “Biết danh tiếng mình không tốt, vậy sau này you cố gắng chút đi.”
Hừ, thằng nhóc này đập hết mặt mũi chị đây có phải không. Tiết Lam đột nhiên vô cùng ngứa tay, muốn đánh thằng em này.
Có điều cô xắn tay áo, đứng dậy thủ sẵn thế rồi thì ánh mắt đột nhiên va phải Thời Chí, động tác của cô liền ngừng, sau đó lập tức thu cờ dọn trống, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hừ, trước mặt đối tượng của người nhà, vẫn nên tém tém một chút mới được.
Hiển nhiên Thời Chí không bỏ qua động tác của Tiết Lam, lông mày bất giác khẽ nhíu. Đây đã không phải lần đầu cô vì anh mà kiêng dè như vậy, nhưng vì sao cơ chứ?
Nếu như hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, Tiết Lam cũng quay lại chính sự. Chuyện ấy à, sao Thịnh Lâm lại biết tới sự tồn tại của Lý Gia Dương.
Dựa trên lý thuyết, cả hai chuyện chính chủ đều che giấu rất kỹ, Lý Gia Dương cũng không biết quan hệ của cô ấy và Thịnh Lâm, lẽ nào rốt cuộc giữa chừng đã xảy ra việc gì đó?
Biết thằng nhóc Thịnh Lâm này cứng miệng, Tiết Lam cũng lười hỏi anh chàng, trực tiếp hỏi Linh tỷ: “Linh tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Biết quan hệ của hai người, tâm phòng bị của Linh tỷ với Tiết Lam cũng bớt đi không ít, cũng không tiếp tục giấu cô, vì vậy kể ra chuyện Thịnh Lâm đánh Lý Gia Dương ngay tại hiện trường quay quảng cáo.
Đương nhiên, Linh tỷ lúc đó không có ở hiện trường, cũng không biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, bất kể chị ấy hỏi thế nào, Thịnh Lâm cũng không hé răng vì sao cậu lại động thủ, việc này thật khiến Linh tỷ có chút nhức đầu.
May mà chị thấy Lý Gia Dương và quản lý của anh ta cũng có phần chột dạ, liền nhân cơ hội mập mờ trao đổi, mới đem vụ này ém xuống.
Nghe tới đây, Tiết Lam đại khái đã biết là sự việc thế nào. Lý Gia Dương đức hạnh ra sao cô còn không biết à, đoán chừng là tên cặn bã đó và quản lý của mình nói xấu sau lưng người khác, có lẽ lần này bị Thịnh Lâm nghe được, thế nên mới xảy ra vụ việc sau đó.
Nghĩ tới đồ khốn Lý Gia Dương kia, nắm đấm của Tiết Lam liền cứng lại. Một tên đàn ông to con ngày ngày nói xấu sau lưng phụ nữ, thế mà cũng làm được.
“Được rồi, biết em ra mặt vì chị, lần này làm tốt lắm. Tên khốn Lý Gia Dương đó chị sớm đã muốn tẩn hắn một trận, trước đây chị bị ma che mắt, mắt nhìn đàn ông quá tệ. Yên tâm đi, sau này sẽ không thế nữa.” Tiết Lam vỗ vai Thịnh Lâm, vẻ mặt an ủi.
Thịnh Lâm mặt mày ghét bỏ né tránh tay cô: “You bớt tự mình đa tình đi, ai bảo ra mặt vì you, tôi chính là cảm thấy you quá đần, làm mất mặt người nhà chúng ta.”
Tiết Lam cũng lười tranh chấp với thằng nhóc nghĩ một đằng nói một nẻo này, nhún nhún vai với Thời Chí bên cạnh, “Anh cũng biết đó, cậu ta là quỷ ngạo mạn.”
Thời Chí: “……..”
Sao anh lại biết? Tóm lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy hình như có gì đó sai sai!
Tiết Lam thấy với tính cách nhỏ nhen hẹp hòi của Lý Gia Dương, bị đánh chắc chắn sẽ không để yên.
Mặc dù anh ta chẳng có bản lĩnh gì, nhưng cũng sợ trò bẩn ngầm sau lưng của anh ta, tỷ như tiết lộ gì đó với đối thủ của họ, mượn đao giết người gì gì đấy. Cho nên Tiết Lam cuối cùng vẫn nhắc nhở Linh tỷ một tiếng, để họ đề phòng một chút.
Sau cuộc nói chuyện bốn bên này, Tiết Lam hiển nhiên cho rằng sự việc hẳn đã kết thúc, nhưng cô vẫn xem thường Thịnh Lâm rồi.
Thằng nhóc này một thời gian dài sau đó vẫn theo dõi cô chằm chặp, đôi khi còn châm chọc cô, sợ cô lại cùng Lý Gia Dương vấn vương tơ lòng. Tiết Lam thực sự bó tay, chỉ có thể năm lần bảy lượt cam đoan thì chuyện này mới chịu cho qua.
Sau khi toàn bộ diễn viên đoàn phim “Trầm phù” tập hợp, tiến độ quay phim cũng nhanh hơn không ít, bầu không khí cả đoàn phim rất vui vẻ.
Đặc biệt là Tiết Lam, cả ngày vui tươi hớn hở, gần như mỗi ngày cô đều đúng giờ đúng giấc xuất hiện, lúc có phân cảnh thì nghiêm túc quay, lúc không có thì cô cũng không rời đi mà ngồi cạnh xem hai diễn viên chính quay, nói nghe rất kêu là: quan sát học hỏi, nâng cao diễn xuất, nhưng thực ra là đang on air ship cp.
Nháy mắt nửa tháng đã trôi qua. Phân cảnh của Tiết Lam vốn không nhiều, mắt thấy sắp sát thanh rồi, cô sẽ bớt ở đoàn phim, không, chính xác mà nói, hẳn là nên nói cô bớt dính bên cạnh Thịnh Lâm và Thời Chí.
Dù sao ngày tháng ship cp ở cự ly gần thế này qua một ngày là ít đi một ngày, sao cô có thể không quý trọng được chứ.
Hôm nay vừa hết cảnh diễn, Tiết Lam ngay cả quần áo cũng không thay liền xách cái ghế nhỏ chuyên dụng của cô trong đoàn phim, ngồi xuống cạnh đạo diễn Trần, hai tay chống má nhìn Thời Chí và Thịnh Lâm đang ở giữa sân chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
Chậc chậc chậc, hai người này giơ tay nhấc chân quá có cảm giác couple, cô có thể nghĩ tới chờ sau khi phim được phát sóng, sẽ có không ít thức ăn cho cp fan, tới lúc đó nhóm Thiên nhân thật sự sắp mừng năm mới rồi. (cp fan của Thịnh Thời Thiên Hạ được gọi là thiên nhân)
Có điều mấy ngày này vẫn có một điều khiến Tiết Lam ngoài ý muốn, cô không ngờ Thịnh Lâm là thần tượng xuất thân từ idol hát nhảy nhưng khả năng diễn xuất vậy mà không tệ chút nào.
Đương nhiên so với Thời Chí là ảnh đế thời đại mới thì vẫn có chút cách biệt, chẳng qua như vậy cũng đã rất giỏi rồi, dù sao giỏi hơn cô rất nhiều.
Thời gian hạnh phúc tóm lại luôn ngắn, Tiết Lam cuối cùng cũng tới ngày sắp phải rời đoàn. Chẳng qua một ngày trước khi cô rời đi, Cao Thông tới đoàn phim.
Tiết Lam ngồi lì trên sofa, ngón tay không ngừng quẹt quẹt điện thoại, vui vẻ lướt siêu thoại các cp.
Gần đây cô lại ship một cặp cp trong phim, set up cặp này là quận chúa thỏ trắng và tướng quân sói xám, thật sự khiến người ta high quá high.
“Lam Lam, show <Vui vẻ tìm vs hiểu> muốn mời em tham gia một kỳ, em xem có hứng thú không?” Cao Thông hỏi.
Tiết Lam chẳng chút hào hứng: “Hiện giờ em bị chửi ngập đầu, lại không có tác phẩm nào cần tuyên truyền, họ thình lình mời em làm gì, sẽ không giống show tuyển chọn lần trước chứ. Không yên tâm lắm, thôi thôi, không muốn đi.”
Cao Thông vừa nghĩ cũng thấy có lý. Không đi thì không đi vậy, dù gì gần đây anh thay Tiết Lam lôi kéo một tài nguyên khác, nếu không có gì ngoài ý muốn, phía công ty rất nhanh sẽ có quyết định.
Thật ra trước đây Tiết Lam vốn không còn hi vọng, nhưng không phải hiện giờ cô quay “Trầm phù” sao, cộng thêm thời gian trước bài hát lệch tone kia lên hot search, cũng ma ma phật phật thế nào giúp Tiết Lam lôi kéo được sự chú ý của một ít quần chúng, cho nên phía công ty cũng sẽ có cân nhắc.
“Được rồi, em không muốn đi thì không đi, dù sao anh cũng không mấy hài lòng với yêu cầu của tổ chương trình bên kia.” Cao Thông nói.
“Có điều thật sự cũng được lắm, nghe nói lần này họ mời cả nam nữ diễn viên chính của đoàn phim < Trường An gặp người > đang rất hot dạo gần đây, anh còn dự tính hợp tác với họ, ít nhiều sẽ ké được chút chú ý. Bỏ đi, không nói nữa, vậy anh từ chối nhé…”
Chờ chút, đoàn phim? Tiết Lam ngẩng phắt lên, hai mắt sáng rực, nam nữ chính không phải cp thỏ trắng và sói xám mà cô đang ship sao!
“Đừng đừng, em bỗng thấy show này có thể nhận,” Tiết Lam ra vẻ nghiêm túc nói: “Anh xem với tình trạng hiện giờ của em sao còn có thể kén cá chọn canh cơ chứ, nhận, nhất định phải nhận.”
Cao Thông:……..
“Nhưng mà, phía tổ chương trình rõ ràng yêu cầu em phải hát, em chắc chắn không để ý?” Lần trước Tiết Lam bị ép nên mới bất đắc dĩ phải hát, Cao Thông cũng không cho rằng lần này cô sẽ tình nguyện.
Tiết Lam do dự một lúc, làm như đang đấu tranh, “Hát thì hát thôi, dù sao người nghe không sợ thì em có gì phải sợ cơ chứ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Lam gân cổ cất tiếng hát: không gì có thể ngăn cản được tôi tiến về phía cp tôi ship.
CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH VUI VẺ!!!
Đều trách thằng nhóc to mồm Thịnh Lâm, bị người ta đá là chuyện vinh quang lắm hở, cũng không biết che giấu giùm cô chút nào, cứ quang quác quang quác truyền ra như vậy, cô không cần thể diện hay sao.
Tiết Lam đến suy nghĩ muốn đi đời cũng có, mà ba người ngồi đối diện với cô rõ ràng cũng không khá hơn chút nào, Thịnh Lâm vẫn trầm mình trong lửa giận ngùn ngụt, toàn thân trên dưới viết lên bốn chữ: CHỚ CÓ CHỌC ÔNG!
Về phần Thời Chí khi khổng khi không bị giữ lại tham gia vào cuộc nói chuyện bốn bên này, tới bây giờ vẫn không hiểu vì sao anh lại bị cuốn vào vướng mắc tình cảm của họ cơ chứ.
Đương nhiên, mệt tim nhất vẫn là Linh tỷ. Chuyện Thịnh Lâm ở hiện trường quay quảng cáo ra tay đánh người náo động không nhỏ, chị ấy khó khăn lắm mới xử lý xong thì anh chàng đã bỏ lại cục diện rối rắm chạy về, nhưng ai ngờ còn trông thấy cảnh tượng vừa rồi, hiện giờ chị đã phiền đến mức hoàn toàn chẳng muốn nói gì.
Hay lắm, trên đường quay về chị vẫn nghĩ mãi, hai người họ và Lý Gia Dương căn bản không có giao thiệp, nhưng Thịnh Lâm sao lại cứ một mực ra tay với người ta như vậy cơ chứ, thì ra vấn đề nằm ngay đây.
Nếu không phải địa điểm không thích hợp thì Linh tỷ thật sự rất muốn kéo cổ áo Thịnh Lâm chất vấn, là ai cam đoan nói mình tuyệt đối sẽ không yêu đương với Tiết Lam hả?
Vậy cậu hiện giờ là sao, nổi điên đánh bạn trai cũ người ta, còn hấp tấp như vậy vội vã quay về hưng sư vấn tội, nếu nói không có tâm tư đó ấy hả, quỷ nó cũng không tin đâu nhá!
Suy nghĩ nửa ngày, Tiết Lam quyết định vẫn nên đấu tranh một chút, vì vậy bắt đầu mạnh mẽ vực dậy tự tôn, “Chuyện đó, thật ra mọi người đều là người trưởng thành rồi, hợp thì tụ không hợp thì tan, làm gì lắm người suy nghĩ ai đá ai như vậy cơ chứ,chính là chia tay trong hòa bình, chia tay trong hòa bình ha.”
Thịnh Lâm liếc Tiết Lam một cái, cười lạnh: “You còn không biết ngượng mà nói mình là người trưởng thành, tôi thấy you mấy năm nay chỉ có thêm tuổi chứ không thêm não, vậy mà lại nhìn trúng kẻ cặn bã như vậy. Tiết Lam, trong đầu của you ngày ngày rốt cuộc nghĩ cái gì thế hả!”
Hiếm khi Tiết Lam không so đo với Thịnh Lâm, chân chó hùa theo: “Đúng đúng đúng, Lý Gia Dương là tên cặn bã, tôi đây không phải lạc đường biết quay đầu nên chia tay với anh ta rồi sao. Lại nói có ai thời trẻ chưa từng gặp phải kẻ chẳng ra gì đâu, cũng là chuyện thường tình trong đời mà ha.”
Dứt lời, Tiết Lam ngượng ngùng cười hề hề với Thời Chí và Linh tỷ, chỉ chỉ Thịnh Lâm ra vẻ thoải mái nói—
“Hai người xem, cậu ta làm quá, độ tuổi này của tôi yêu đương cũng đâu phải chuyện kỳ lạ gì. Hầy, cậu ấy phản ứng thế này, ai không biết còn tưởng là bị người ta cắm sừng ấy nhỉ…”
Tiết Lam còn chưa nói xong thì Linh tỷ và Thời Chí ở đối diện đã bày nét mặt “bộ không phải sao”, nụ cười của cô cứng đờ, không phải chứ, chắc sẽ không như cô nghĩ đâu nhỉ?
Cô quay qua nhìn Thịnh Lâm, “Em không nói với họ quan hệ của chúng ta?”
Thịnh Lâm kinh ngạc, kế đó dùng dằng “ừ” một tiếng.
Tiết Lam: “…….”
Liếc Thời Chí một cái, tiêu rồi tiêu rồi, cô vậy mà vô hình trung trở thành hòn đá cản đường tình cảm cp trời định của mình!
Sao có thể như vậy! Tuyệt đối không được!
Vì vậy, Tiết Lam cũng không màng tới Thịnh Lâm vẫn đang máu nóng lên đầu, kéo anh chàng qua, chỉ mặt cậu rồi chỉ vào mặt mình: “Tôi trịnh trọng thanh minh một chút, tôi và thằng nhóc này là cùng cha cùng mẹ, là chị em ruột hàng thật giá thật! À, đúng rồi, tôi lớn hơn cậu ta ba phút, vì vậy là chị.”
Thịnh Lâm: “……….”
Nói thì nói đi, sao phải nhắc tới vụ ba phút làm quái gì!
Linh tỷ nét mặt ngỡ ngàng, mờ mịt nói: “Hai người là thai long phụng?”
Mặt Thời Chí mặc dù không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng nơi đáy mắt rõ ràng cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhiều lần qua lại đánh giá hai người.
Tiết Lam gật mạnh đầu với hai người: “Như đinh đóng cột! Mặc dù tôi theo họ Tiết của mẹ, cậu ấy theo họ Thịnh của ba, nhưng chuyện này cũng không cách nào xóa bỏ sự thật hai chúng tôi là máu mủ ruột thịt.”
“Có điều không bằng không cứ, tôi nói miệng như vậy cũng không có bằng chứng nhỉ, để tôi nghĩ thử xem chứng minh thế nào đây. À, có rồi, hay là tôi kể cho mọi người nghe mấy chuyện xấu hồi nhỏ của thằng nhóc này?” Ánh mắt Tiết Lam sáng lên, đột nhiên hưng trí bừng bừng.
Linh tỷ: “……..”
Thời Chí: “……….”
Thịnh Lâm “soạt” một cái đứng bật dậy, nháy mắt xù lông: “Tiết Lam, you dám!”
Tiết Lam thấy vậy cũng không trêu cậu, vội vàng xoa dịu: “Được rồi, đùa thôi đùa thôi.”
Sau đó lại nhìn về phía Linh tỷ và Thời Chí, làm như thật nói: “Có thể cho hai người xem hộ khẩu nhà tôi, nếu không được nữa thì hai chúng tôi đi kiểm tra DNA cũng được.”
Linh tỷ ngây ra, dở khóc dở cười nói: “………Cũng không tới mức đó, tôi tin là được chứ gì.”
Tiết Lam lại quay đầu nhìn Thời Chí. Thời Chí ù ù cạc cạc, chuyện này anh tin hay không bộ quan trọng vậy sao?
Có điều dưới ánh mắt quá mức tha thiết của Tiết Lam, Thời Chí ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Phù….Cô rốt cuộc yên tâm rồi.
Không biết nghĩ tới việc gì, Tiết Lam bất mãn nhìn Thịnh Lâm: “Em, thằng nhóc này cũng thật là, Linh tỷ và Thời Chí cũng đâu phải người ngoài, cần gì phải che giấu quan hệ của chúng ta, người làm chị đây phải nói với em, em như thế là không hiểu chuyện rồi.”
Linh tỷ thì thôi đi, nhưng ngay cả Thời Chí cũng giấu. Giữa cp quan trọng nhất là gì, cần thẳng thắn đó, có hiểu hông!
Thịnh Lâm “haha” một tiếng: “Trước đây là ai uy hiếp tôi nói nếu như dám hé răng về quan hệ giữa hai chúng ta thì sẽ cắt đứt quan hệ chị em với tôi hả?”
Tiết Lam nghẹn lời, nhớ ra chính chủ quả thật từng nói như vậy nên chỉ có thể ngượng ngùng giải thích: “Không phải vì chị biết danh tiếng mình không tốt, sợ liên lụy em sao.”
Thịnh Lâm “xì” một tiếng, “Biết danh tiếng mình không tốt, vậy sau này you cố gắng chút đi.”
Hừ, thằng nhóc này đập hết mặt mũi chị đây có phải không. Tiết Lam đột nhiên vô cùng ngứa tay, muốn đánh thằng em này.
Có điều cô xắn tay áo, đứng dậy thủ sẵn thế rồi thì ánh mắt đột nhiên va phải Thời Chí, động tác của cô liền ngừng, sau đó lập tức thu cờ dọn trống, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hừ, trước mặt đối tượng của người nhà, vẫn nên tém tém một chút mới được.
Hiển nhiên Thời Chí không bỏ qua động tác của Tiết Lam, lông mày bất giác khẽ nhíu. Đây đã không phải lần đầu cô vì anh mà kiêng dè như vậy, nhưng vì sao cơ chứ?
Nếu như hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, Tiết Lam cũng quay lại chính sự. Chuyện ấy à, sao Thịnh Lâm lại biết tới sự tồn tại của Lý Gia Dương.
Dựa trên lý thuyết, cả hai chuyện chính chủ đều che giấu rất kỹ, Lý Gia Dương cũng không biết quan hệ của cô ấy và Thịnh Lâm, lẽ nào rốt cuộc giữa chừng đã xảy ra việc gì đó?
Biết thằng nhóc Thịnh Lâm này cứng miệng, Tiết Lam cũng lười hỏi anh chàng, trực tiếp hỏi Linh tỷ: “Linh tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Biết quan hệ của hai người, tâm phòng bị của Linh tỷ với Tiết Lam cũng bớt đi không ít, cũng không tiếp tục giấu cô, vì vậy kể ra chuyện Thịnh Lâm đánh Lý Gia Dương ngay tại hiện trường quay quảng cáo.
Đương nhiên, Linh tỷ lúc đó không có ở hiện trường, cũng không biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, bất kể chị ấy hỏi thế nào, Thịnh Lâm cũng không hé răng vì sao cậu lại động thủ, việc này thật khiến Linh tỷ có chút nhức đầu.
May mà chị thấy Lý Gia Dương và quản lý của anh ta cũng có phần chột dạ, liền nhân cơ hội mập mờ trao đổi, mới đem vụ này ém xuống.
Nghe tới đây, Tiết Lam đại khái đã biết là sự việc thế nào. Lý Gia Dương đức hạnh ra sao cô còn không biết à, đoán chừng là tên cặn bã đó và quản lý của mình nói xấu sau lưng người khác, có lẽ lần này bị Thịnh Lâm nghe được, thế nên mới xảy ra vụ việc sau đó.
Nghĩ tới đồ khốn Lý Gia Dương kia, nắm đấm của Tiết Lam liền cứng lại. Một tên đàn ông to con ngày ngày nói xấu sau lưng phụ nữ, thế mà cũng làm được.
“Được rồi, biết em ra mặt vì chị, lần này làm tốt lắm. Tên khốn Lý Gia Dương đó chị sớm đã muốn tẩn hắn một trận, trước đây chị bị ma che mắt, mắt nhìn đàn ông quá tệ. Yên tâm đi, sau này sẽ không thế nữa.” Tiết Lam vỗ vai Thịnh Lâm, vẻ mặt an ủi.
Thịnh Lâm mặt mày ghét bỏ né tránh tay cô: “You bớt tự mình đa tình đi, ai bảo ra mặt vì you, tôi chính là cảm thấy you quá đần, làm mất mặt người nhà chúng ta.”
Tiết Lam cũng lười tranh chấp với thằng nhóc nghĩ một đằng nói một nẻo này, nhún nhún vai với Thời Chí bên cạnh, “Anh cũng biết đó, cậu ta là quỷ ngạo mạn.”
Thời Chí: “……..”
Sao anh lại biết? Tóm lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy hình như có gì đó sai sai!
Tiết Lam thấy với tính cách nhỏ nhen hẹp hòi của Lý Gia Dương, bị đánh chắc chắn sẽ không để yên.
Mặc dù anh ta chẳng có bản lĩnh gì, nhưng cũng sợ trò bẩn ngầm sau lưng của anh ta, tỷ như tiết lộ gì đó với đối thủ của họ, mượn đao giết người gì gì đấy. Cho nên Tiết Lam cuối cùng vẫn nhắc nhở Linh tỷ một tiếng, để họ đề phòng một chút.
Sau cuộc nói chuyện bốn bên này, Tiết Lam hiển nhiên cho rằng sự việc hẳn đã kết thúc, nhưng cô vẫn xem thường Thịnh Lâm rồi.
Thằng nhóc này một thời gian dài sau đó vẫn theo dõi cô chằm chặp, đôi khi còn châm chọc cô, sợ cô lại cùng Lý Gia Dương vấn vương tơ lòng. Tiết Lam thực sự bó tay, chỉ có thể năm lần bảy lượt cam đoan thì chuyện này mới chịu cho qua.
Sau khi toàn bộ diễn viên đoàn phim “Trầm phù” tập hợp, tiến độ quay phim cũng nhanh hơn không ít, bầu không khí cả đoàn phim rất vui vẻ.
Đặc biệt là Tiết Lam, cả ngày vui tươi hớn hở, gần như mỗi ngày cô đều đúng giờ đúng giấc xuất hiện, lúc có phân cảnh thì nghiêm túc quay, lúc không có thì cô cũng không rời đi mà ngồi cạnh xem hai diễn viên chính quay, nói nghe rất kêu là: quan sát học hỏi, nâng cao diễn xuất, nhưng thực ra là đang on air ship cp.
Nháy mắt nửa tháng đã trôi qua. Phân cảnh của Tiết Lam vốn không nhiều, mắt thấy sắp sát thanh rồi, cô sẽ bớt ở đoàn phim, không, chính xác mà nói, hẳn là nên nói cô bớt dính bên cạnh Thịnh Lâm và Thời Chí.
Dù sao ngày tháng ship cp ở cự ly gần thế này qua một ngày là ít đi một ngày, sao cô có thể không quý trọng được chứ.
Hôm nay vừa hết cảnh diễn, Tiết Lam ngay cả quần áo cũng không thay liền xách cái ghế nhỏ chuyên dụng của cô trong đoàn phim, ngồi xuống cạnh đạo diễn Trần, hai tay chống má nhìn Thời Chí và Thịnh Lâm đang ở giữa sân chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
Chậc chậc chậc, hai người này giơ tay nhấc chân quá có cảm giác couple, cô có thể nghĩ tới chờ sau khi phim được phát sóng, sẽ có không ít thức ăn cho cp fan, tới lúc đó nhóm Thiên nhân thật sự sắp mừng năm mới rồi. (cp fan của Thịnh Thời Thiên Hạ được gọi là thiên nhân)
Có điều mấy ngày này vẫn có một điều khiến Tiết Lam ngoài ý muốn, cô không ngờ Thịnh Lâm là thần tượng xuất thân từ idol hát nhảy nhưng khả năng diễn xuất vậy mà không tệ chút nào.
Đương nhiên so với Thời Chí là ảnh đế thời đại mới thì vẫn có chút cách biệt, chẳng qua như vậy cũng đã rất giỏi rồi, dù sao giỏi hơn cô rất nhiều.
Thời gian hạnh phúc tóm lại luôn ngắn, Tiết Lam cuối cùng cũng tới ngày sắp phải rời đoàn. Chẳng qua một ngày trước khi cô rời đi, Cao Thông tới đoàn phim.
Tiết Lam ngồi lì trên sofa, ngón tay không ngừng quẹt quẹt điện thoại, vui vẻ lướt siêu thoại các cp.
Gần đây cô lại ship một cặp cp trong phim, set up cặp này là quận chúa thỏ trắng và tướng quân sói xám, thật sự khiến người ta high quá high.
“Lam Lam, show <Vui vẻ tìm vs hiểu> muốn mời em tham gia một kỳ, em xem có hứng thú không?” Cao Thông hỏi.
Tiết Lam chẳng chút hào hứng: “Hiện giờ em bị chửi ngập đầu, lại không có tác phẩm nào cần tuyên truyền, họ thình lình mời em làm gì, sẽ không giống show tuyển chọn lần trước chứ. Không yên tâm lắm, thôi thôi, không muốn đi.”
Cao Thông vừa nghĩ cũng thấy có lý. Không đi thì không đi vậy, dù gì gần đây anh thay Tiết Lam lôi kéo một tài nguyên khác, nếu không có gì ngoài ý muốn, phía công ty rất nhanh sẽ có quyết định.
Thật ra trước đây Tiết Lam vốn không còn hi vọng, nhưng không phải hiện giờ cô quay “Trầm phù” sao, cộng thêm thời gian trước bài hát lệch tone kia lên hot search, cũng ma ma phật phật thế nào giúp Tiết Lam lôi kéo được sự chú ý của một ít quần chúng, cho nên phía công ty cũng sẽ có cân nhắc.
“Được rồi, em không muốn đi thì không đi, dù sao anh cũng không mấy hài lòng với yêu cầu của tổ chương trình bên kia.” Cao Thông nói.
“Có điều thật sự cũng được lắm, nghe nói lần này họ mời cả nam nữ diễn viên chính của đoàn phim < Trường An gặp người > đang rất hot dạo gần đây, anh còn dự tính hợp tác với họ, ít nhiều sẽ ké được chút chú ý. Bỏ đi, không nói nữa, vậy anh từ chối nhé…”
Chờ chút, đoàn phim? Tiết Lam ngẩng phắt lên, hai mắt sáng rực, nam nữ chính không phải cp thỏ trắng và sói xám mà cô đang ship sao!
“Đừng đừng, em bỗng thấy show này có thể nhận,” Tiết Lam ra vẻ nghiêm túc nói: “Anh xem với tình trạng hiện giờ của em sao còn có thể kén cá chọn canh cơ chứ, nhận, nhất định phải nhận.”
Cao Thông:……..
“Nhưng mà, phía tổ chương trình rõ ràng yêu cầu em phải hát, em chắc chắn không để ý?” Lần trước Tiết Lam bị ép nên mới bất đắc dĩ phải hát, Cao Thông cũng không cho rằng lần này cô sẽ tình nguyện.
Tiết Lam do dự một lúc, làm như đang đấu tranh, “Hát thì hát thôi, dù sao người nghe không sợ thì em có gì phải sợ cơ chứ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Lam gân cổ cất tiếng hát: không gì có thể ngăn cản được tôi tiến về phía cp tôi ship.
CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH VUI VẺ!!!
Bình luận facebook