Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Edit: Xíu Xíu
Beta: Quanh
Pháo hoa bốn màu vừa nở rộ liền kinh động đến tất cả chim chóc đang ngủ say trong rừng, chúng không biết có chuyện gì đang xảy ra nên nhao nhao bay vút lên trời, khiến cả khu rừng chấn động tới nỗi rừng lá bay tán loạn.
A Phiến phẩy tay áo quét bay lá rụng, phi thân lên mặt đá, thấy Lý Chiếu ngồi dưới đất vân vê phần tro đen, nhìn chằm chằm hồi lâu mà không có bất cứ động tác nào khác.
Không lâu sau liền có người chạy qua bên này, A Phiến nhìn sang, quả nhiên là Đào cô nương - người mà không giờ khắc nào là không xuất hiện bên cạnh Lý Chiếu.
Đào Miêu Miêu dự tiệc cưới của đường huynh xong liền mang hộp cơm mà bá phụ cho nàng đến tìm Lý Chiếu. Người nhà họ Đào đều biết nàng là người cố chấp, duy chỉ có Lý Chiếu là không biết.
Nếu đổi là gia đình bình thường khác thì đã sớm khuyên nàng cắt đứt qua lại với hắn. Nhưng người nhà họ Đào từ trên xuống dưới đều giống ở chỗ tính cách cố chấp như nhau.
Thế nên dù Lý Chiếu trắng tay nhưng vẫn được nhà họ Đào chấp nhận.
Chỉ là, dù có cố chấp đến đâu cũng không thể xem nhẹ tuổi xuân của một nữ nhân, nàng chờ đến năm mười tám tuổi, nếu qua năm nay Lý Chiếu còn không đề cập đến chuyện cưới hỏi, nhà họ Đào cũng không thể tiếp tục kiên trì, nàng cũng không có cách nào đợi thêm được nữa.
Trong lòng sốt ruột cho nên cứ cách hai ba ngày, Đào Miêu Miêu lại chạy tới chỗ Lý Chiếu, hy vọng hắn có thể nhận ra được tình cảm của nàng, sau đó mở miệng hỏi cưới nàng.
Chẳng lẽ loại chuyện này còn muốn một cô nương như nàng mở miệng nói trước hay sao?
Đào Miêu Miêu nghĩ nàng có thể làm bất cứ chuyện gì cho Lý Chiếu, duy chỉ có việc này, nó là tôn nghiêm của nữ tử với tâm hồn lãng mạn.
Trên đường đi, nàng nhìn thấy pháo hoa bốn màu nở rộ, pháo hoa kia bay lên, tâm nàng cũng bay lên. Đào Miêu Miêu kích động không thôi, vui sướng chạy thẳng đến thác nước.
Nàng vội vàng chạy đến phòng Lý Chiếu, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, hổn hà hổn hển nói: "Lý Chiếu, cuối cùng huynh cũng thành công, là pháo hoa bốn màu nha, bốn màu!"
Lý Chiếu vẫn cúi đầu vân vê bột pháo trong tay, thần sắc không có gì thay đổi, bỗng nhiên thở dài một hơi: "Cứ tưởng sẽ có thêm một màu, rốt cuộc vẫn chỉ có bốn màu."
Đào Miêu Miêu nghi ngờ hỏi: "Là sao?"
"Ừm, hai tháng trước ta đã làm được pháo hoa bốn màu."
Đào Miêu Miêu sững sờ: "Hai tháng trước huynh đã thành công rồi?"
"Ừm."
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, từ đầu đến cuối không có bất kỳ thần sắc kích động nào trên mặt, chỉ chăm chăm nhìn bột than trong tay, bỗng nhiên Đào Miêu Miêu cảm thấy rất rất thất vọng.
"Huynh không hề nói cho ta biết chuyện này."
Lúc này Lý Chiếu mới nhìn về phía nàng, bắt gặp một tia thất vọng trong mắt nàng, có chút ngập ngừng: "Vẫn chưa thể tạo ra pháo hoa bảy màu."
"Đúng, nhưng chuyện này huynh vẫn có thể nói cho ta biết mà." Đào Miêu Miêu nhận ra rằng nàng quan tâm hắn mà hắn không biết, có thể nói căn bản hắn không thèm để ý. "Ta vẫn luôn lo huynh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sợ huynh vì thất bại mà buồn sầu, nhưng hóa ra huynh đã có thể làm ra loại pháo hoa bốn màu, thế mà huynh lại không hề nói cho ta biết."
Nếu nói với nàng, nàng đã không lo lắng như vậy. Trong mắt hắn chỉ có pháo hoa, pháo hoa, và pháo hoa, hắn chưa từng để ý đến cảm nhận của nàng.
Nàng có thể vì hắn mà không màng tuổi xuân, không oán không hối.
Nàng cho là hắn say mê với pháo hoa, cũng cho nàng cơ hội chen vào. Không cần nhiều, chỉ một vị trí nho nhỏ thôi cũng được, chí ít thì nàng không phải là người ngoài.
Nhưng hóa ra, ngay cả một vị trí nho nhỏ như thế cũng không có.
Nhiều năm kiên trì đổi lấy một chậu nước lạnh, nàng không biết phải làm sao.
Lý Chiếu nghe thấy lời này, lại nhìn vẻ mặt mất mát của nàng, đột nhiên khẩn trương. Hắn còn chưa hiểu được lời nàng nói nhưng tâm chẳng biết tại sao lại gấp gáp, nắm chặt tay vội nói: "Đào cô nương..."
Đào Miêu Miêu thở dài một hơi, tâm tình buông xuống, ngẩng đầu cười với hắn: "Hi vọng huynh sẽ sớm làm được pháo hoa bảy màu, không như bây giờ, huynh..."
Giọng nàng nghẹn xuống, không nói được thêm lời nào nữa, phát giác nước mắt sắp chảy xuống, nàng vội vàng quay mặt đi, nước mắt tí tách rơi xuống, cùng với dấu chân nặng nề khắc sâu trên nền đất.
Lý Chiếu ngơ ngác: "Đào cô nương..."
Đào Miêu Miêu không quay đầu lại, sợ hắn sẽ trông thấy nàng khóc, hắn từng nói rất lâu không có thấy nàng khóc. Nàng không phải không khóc mà là nàng đã không còn là tiểu cô nương nữa, chuyện bình thường cũng hiếm khi khiến nàng khổ sở.
Không khóc không có nghĩa chưa từng buồn tủi, mà là buồn đến nỗi chả muốn khóc.
"Lý Chiếu, ngươi rốt cuộc có đuổi theo hay không." A Phiến tức giận thay Đào Miêu Miêu: "Ngươi đi đâu mới tìm được cô nương tốt như thế này."
Phong Minh cười nhạo một tiếng: "Loại ngu ngốc này còn không xứng đuổi theo cô nương nhà người ta."
A Phiến ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Lý Chiếu không ngốc chút nào, hắn có thể làm ra pháo hoa bốn màu."
"Thế nên mới là đồ đần." Phong Minh nói: "Ta hỏi ngươi, hiện tại trong nhân gian chỉ có pháo hoa hai màu, nhưng cứ hễ ngày vui là đám phàm nhân này lại đem pháo hoa ra nổ oanh tạc thành một mảnh khói sương mù mịt, có thể thấy được phàm nhân cực yêu thích pháo hoa. Đương nhiên loại bốn màu kia chắc chắn có thể oanh động nhân gian, nếu hắn không muốn làm thương nhân, vậy bán phương pháp làm loại pháo này cho thương nhân, ra giá một tòa kim sơn cũng có người nguyện ý mua."
Lúc này A Phiến mới bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng nha, có một tòa kim sơn thì sẽ có chỗ ở tốt hơn để cho nổ... Không đúng, là để làm thí nghiệm, chi phí ăn uống đều không cần lo, còn có thể cưới Đào cô nương, để nàng cũng an tâm hơn, người nhà mẹ đẻ cũng sẽ rất vui vẻ. Còn nữa, cũng không cần ưu sầu việc mua nguyên liệu làm pháo hoa rồi."
Phong Minh lại lần nữa khịt mũi coi thường tên Lý Chiếu ngu ngốc.
"Đai Ma vương, nếu ngài làm thương nhân thì chắc chắn giàu có không ai sánh bằng."
Phong Minh nhìn nàng một cách khó hiểu, liếc mắt một cái, bỗng nhiên A Phiến phát hiện phiến đá mà nàng đang ngồi đã biến thành một quả cầu vàng. Phong Minh hỏi lại: "Ta còn cần làm thương nhân giàu có không ai sánh bằng sao?"
"..." Đối với Đại Ma vương mà nói, hoàn toàn không cần! A Phiến nghĩ bản thân vì lệnh cấm không thể biến đá thành vàng, sờ sờ quả cầu vàng, thật muốn đục lấy một ít đi mua một trăm bát canh cá. Nàng lắc đầu, ngăn lại ý nghĩ này: "Xem ra Lý Chiếu đích thực là một tên khờ."
Phong Minh trầm mặc nhìn đống xác pháo trên đất, lại nhìn Lý Chiếu gầy như que củi, nói: "Cho dù có những thứ đó, pháo hoa bốn màu cũng sẽ không từ tay hắn mà ra."
Không phải do hắn ngu ngốc, mà là quá chuyên chú vào một việc.
Cho nên thương nhân không thể trở thành Lý Chiếu, Lý Chiếu cũng thế, không thể trở thành thương nhân.
Nhưng việc hắn đối xử với Đào Miêu Miêu... chuyện này đúng là ngu ngốc cực điểm, khiến người ta hết biết nói gì, không nhìn nổi nữa.
Phong Minh lười quản mấy chuyện phàm nhân này, nói: "Đi tìm Cải Trắng."
A Phiến có chút lo lắng cho Lý Chiếu, từ khi Đào Miêu Miêu đi đến giờ, hắn như bị đánh cho một gậy, đứng bất động phát ngốc tại chỗ. Nàng lo lắng nói: "Vạn nhất ta đi rồi, Lý Chiếu nghĩ quẩn tự vẫn thì làm sao bây giờ?"
"Chỉ vì chuyện này mà đã nghĩ đến chuyện tự vẫn, không suy nghĩ tới biện pháp giải quyết, vậy Đào cô nương kia nên cảm tạ hắn ta không cưới nàng."
Phong Minh trực tiếp túm áo nàng xách đi: "Đi tìm mèo."
A Phiến kháng nghị nói: "Không cần xách ta đi như thế, ta cũng có tôn nghiêm của tiểu tiên nữ!"
"Còn ầm ĩ nữa ta liền đem ngươi cùng tôn nghiêm của ngươi giẫm nát thành bột."
"..." Chết thảm rồi!
----
Muốn tìm mèo yêu cũng không phải việc gì khó, A Phiến biết mèo yêu thích hoa Thiên Lam, tính toán muốn đi Tiên Sơn hái hoa.
Phong Minh thấy nàng đề nghị đi Tiên Sơn, nói: "Đêm hôm khuya khoắt, Tiên Sơn cách đây hơn vạn dặm, ngươi xác định muốn đi đến đó?"
Đường xá xa xôi không sợ bị lạc đường sao? Không đúng, chắc chắn sẽ lạc đường! Lòng vòng luẩn quẩn hơn nửa năm mới đến kia, hắn đã từng đi rồi!
Cho nên hắn cũng không còn đi Tiên Sơn hái hoa Thiên Lam thêm một lần nào nữa. )
A Phiến nhíu mày nói: "Bay qua bay lại rất nhanh nha."
"Đường đi rất phức tạp."
"Không hề nha, đường rất dễ đi." A Phiến nói: "Đi Tiên Sơn chỉ cần rẽ bốn năm đường, đồ ngốc mới có thể đi lạc." )
Phong Minh mím môi không lên tiếng.
A Phiến sờ sờ gáy, có cảm giác lạnh buốt. Nàng run bần bật: "Ma Vương đại nhân, ngài ở đây chờ ta quay về, chỉ nửa canh giờ thôi."
"!!!" Nửa canh giờ!
Phong Minh vẫn không có lên tiếng, chờ nàng bay mất, hắn nhìn rừng cây bốn phía đen ngòm, bốn phương tám hướng đều là rừng cây, lúc này mới kịp phản ứng, đây là nơi quái quỷ gì thế này!
Hắn hơi di chuyển chân, đi chưa được hai bước liền bỏ cuộc.
Được rồi, trực tiếp mở đại môn Ma giới, đến ổ của nàng đợi nàng. Đợi lát nữa phát giác được khí tức của nàng lại đi ra.
Tuyệt vời!
A Phiến còn có chút lo lắng cho Lý Chiếu, cho nên tốc độ rất nhanh, không đến nửa canh giờ đã hái xong hoa Thiên Lam rồi quay trở lại khu rừng, nàng đang suy nghĩ xem rốt cuộc Đại Ma Vương đã đi đâu, liền thấy đại môn Ma giới mở ra, Đại Ma Vương lười biếng đi ra từ giữa bầu trời.
A Phiến lay lay Thiên Lam hoa trên tay, nói: "Lúc đầu ta còn muốn hái một rổ, nhưng tiên nhân ca ca chỗ đó nói hoa lâu ngày cũng không còn tươi nữa, mèo cũng không thích, cho nên về sau nếu Cải Trắng muốn ta sẽ tùy thời hái cho nó."
"Không có về sau." Phong Minh nói. "Sau khi tìm được mèo yêu với Cải Trắng, ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Tốt quá, tốt quá. Trong lòng A Phiến vui vẻ đồng ý, nhưng cũng không dám nói ra. Nàng nghĩ có nên thể hiện sự khó lòng rời xa Đại Ma Vương hay không, lưu lại hai giọt nước mắt khách sáo một chút, dù sao thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể nhỏ ra nước mắt, không thiếu. Nàng chuẩn bị tốt cảm xúc, nhìn lên mặt hắn... Được rồi, thật đáng sợ!
A Phiến ve vẩy hoa Thiên Lam trong tay tiến vào Hoàng thành, vừa đi vừa kêu tiếng mèo, dụ mèo yêu ra.
Đi nửa canh giờ, A Phiến vẫn còn tiếp tục gọi, Phong Minh đi theo phía sau dừng chân lại, lạnh giọng: "Đây là cái biện pháp đần độn gì thế hả?!"
A Phiến run rẩy quay đầu nhìn sang bên cạnh… là một đống miêu miêu đang đi theo, nhìn cả người Đại Ma Vương bám đủ loại mèo màu sắc khác nhau, đối diện là đôi mắt muốn giết người của hắn, âm thanh run rẩy: "Ta chỉ muốn dụ mèo yêu ra...Ta sai rồi..."
Phong Minh nhịn không nổi quát: "Ném hoa đi!"
Tay A Phiến run một cái, ném hoa đi.
Hoa vừa rơi xuống đất, những con mèo theo sát người kia liền thi nhau nhảy hết xuống, chạy đi muốn đoạt hoa Thiên Lam.
Kế hoạch thất bại, A Phiến cảm thấy mình đúng là đồ đần. Đang uể oải chán nản, bỗng nhiên trên trời rơi xuống một con mèo to lớn màu tuyết trắng, những con mèo khác đều bị đánh văng ra, kêu thảm thiết.
Mèo yêu ngoạm hoa Thiên Lam muốn rời đi, đột nhiên phát hiện tứ chi giống như dính chặt tại chỗ, căn bản không thể nhảy lên.
Phong Minh khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi đi đến trước mặt nó, mắt lạnh nhìn nó chằm chằm: "Ngươi khi dễ Cải Trắng. Lừa tình cảm của nó, còn lừa hoa của nó."
"Meo -------Meo-------" Mèo yêu nhe răng, hai mắt đỏ hồng, cáu kỉnh lớn tiếng với hắn.
A Phiến cúi người nhìn nó, nói: "Ngươi nói một người muốn đánh một người muốn bị đánh? Nhưng Cải Trắng thích ngươi, bằng không sẽ không đem hoa Thiên Lam tặng cho ngươi, kết quả ngươi lại trộm hoa Thiên Lam đi, ngươi có biết Cải Trắng buồn lắm không?"
"Meo! Meo meo!"
A Phiến cả giận nói: "Ngươi không nói đạo lý, vậy mà ngươi còn mắng Cải Trắng là đồ đần ư, còn tuyên bố muốn làm thịt nó, ngươi thật quá đáng!"
Yêu Vương rõ ràng có mệnh lệnh cấm chạm tới phàm nhân, nhưng trên thân mèo yêu này có ma khí, sợ là đã từng ăn thịt người. A Phiến run lên, quả là con mèo xấu xa: "Đại Ma Vương, nó từng ăn thịt người."
"Ừm." Phong Minh đụng cũng không muốn đụng loại mèo này, hắn biến hoa Thiên Lam thành một vũng nước, mở Yêu môn, nói: "Ta đi tìm Yêu Vương."
A Phiến tần ngần: "Ngài không xử lý nó sao?" Vậy mà Đại Ma Vương lại là người quy củ muốn giảng đạo lý!?
Phong Minh lạnh giọng cười một tiếng: "Đại lao Yêu Vương có bảy mươi tám hình phạt, Ma giới chỉ có sáu mươi bảy loại..."
"..." Nàng biết ngay Đại Ma Vương không thể nào là người mềm lòng mà!
"Một canh giờ, ở chỗ này chờ ta."
A Phiến cung kính nhìn hắn rời đi, đón ngươi thì đón ngươi, nói cái gì mà chờ ngươi. A Phiến nhìn xem sắc trời, thực sự không yên lòng về Lý Chiếu, trước tiên cứ về núi coi chừng Lý Chiếu đã.
(Ý A Phiến ở đây là Ma Vương dễ lạc đường, bắt nàng phải chờ một canh giờ, không được đi đâu hết để còn dẫn đường cho hắn, nhưng Ma Vương nhờ vả người ta như ra lệnh vậy đó ))
----
Nàng trở lại thác nước kia, phát hiện Lý Chiếu vẫn ở nguyên chỗ cũ, từ đứng biến thành ngồi, mặt hướng về thác nước, lưng đưa về phía nàng.
A Phiến vòng ra trước mặt hắn, phát hiện Lý Chiếu không ngủ, ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Lý Chiếu không nhìn thấy tiểu tiên nữ trước mắt, dù cho A Phiến xuất hiện, hắn cũng không nhìn thấy, vì trong lòng hắn toàn bộ là bóng hình một nữ nhân khác, cô nương kia còn động lòng hơn so với tiểu tiên nữ.
Bọn hắn quen biết nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Đào lão gia là người rèn binh khí, về sau nàng cũng làm thợ rèn binh khí, nữ tử như vậy rất hiếm, thậm chí có người chê cười nàng. Lúc ấy nàng luôn khóc nhè, nói không muốn làm nữa. Nhưng vì kế sinh nhai nên không thể không làm.
Nàng hỏi hắn nàng làm nghề rèn binh khí có phải rất thô lỗ hay không, hắn nói với nàng, không hề, rất tốt là đằng khác.
Sau đó nàng mới an tâm đốt lửa rèn sắt, thường hun mặt mình như than đen. Khi đó hắn đang thi tú tài, có chút nhàn hạ, đứng ở ngoài cầm khăn chờ, chờ nàng đập dập lửa liền lau mặt cho nàng.
Trước kia hắn gọi nàng là Miêu Miêu, về sau nàng không cho phép hắn gọi như vậy, nói muốn gọi là Đào cô nương, gọi khuê danh không thích hợp.
Hắn hỏi vậy sau này cũng không thể gọi?
Nàng nói cũng không phải.
Hỏi nàng lúc nào mới được, nàng không đáp.
Mấy năm nay hắn say mê pháo hoa, một lòng muốn tạo ra pháo hoa bảy màu, nhưng đóa hoa chân chính thuộc về hắn kia, hiện tại lại đi rồi, không để ý tới hắn nữa.
A Phiến ngồi xổm trước mặt hắn, ôm gối nhìn hắn, thật muốn an ủi hắn, nhưng mà nàng không thể xuất hiện, sẽ hù chết Lý Chiếu mất.
"Phựt -------"
Bên tai truyền đến âm thanh rất nhỏ, giống như có thứ gì đó bị đứt.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một cái bóng, tư thế cũng giống nàng, ngồi xổm trước mặt Lý Chiếu. A Phiến nghiêng đầu nhìn mặt hắn, nhìn nhìn, thấy rất quen mắt nha.
Lão râu tóc bạc phơ kia cầm lấy sợi dây đỏ vừa mới bị đứt, nghẹn ngào khóc rống: "Xong, đường nhân duyên đứt rồi, nhiệm vụ của ta... Ngày nghỉ của ta... A a a..."
A Phiến chớp mắt: "...Nguyệt lão?"
Beta: Quanh
Pháo hoa bốn màu vừa nở rộ liền kinh động đến tất cả chim chóc đang ngủ say trong rừng, chúng không biết có chuyện gì đang xảy ra nên nhao nhao bay vút lên trời, khiến cả khu rừng chấn động tới nỗi rừng lá bay tán loạn.
A Phiến phẩy tay áo quét bay lá rụng, phi thân lên mặt đá, thấy Lý Chiếu ngồi dưới đất vân vê phần tro đen, nhìn chằm chằm hồi lâu mà không có bất cứ động tác nào khác.
Không lâu sau liền có người chạy qua bên này, A Phiến nhìn sang, quả nhiên là Đào cô nương - người mà không giờ khắc nào là không xuất hiện bên cạnh Lý Chiếu.
Đào Miêu Miêu dự tiệc cưới của đường huynh xong liền mang hộp cơm mà bá phụ cho nàng đến tìm Lý Chiếu. Người nhà họ Đào đều biết nàng là người cố chấp, duy chỉ có Lý Chiếu là không biết.
Nếu đổi là gia đình bình thường khác thì đã sớm khuyên nàng cắt đứt qua lại với hắn. Nhưng người nhà họ Đào từ trên xuống dưới đều giống ở chỗ tính cách cố chấp như nhau.
Thế nên dù Lý Chiếu trắng tay nhưng vẫn được nhà họ Đào chấp nhận.
Chỉ là, dù có cố chấp đến đâu cũng không thể xem nhẹ tuổi xuân của một nữ nhân, nàng chờ đến năm mười tám tuổi, nếu qua năm nay Lý Chiếu còn không đề cập đến chuyện cưới hỏi, nhà họ Đào cũng không thể tiếp tục kiên trì, nàng cũng không có cách nào đợi thêm được nữa.
Trong lòng sốt ruột cho nên cứ cách hai ba ngày, Đào Miêu Miêu lại chạy tới chỗ Lý Chiếu, hy vọng hắn có thể nhận ra được tình cảm của nàng, sau đó mở miệng hỏi cưới nàng.
Chẳng lẽ loại chuyện này còn muốn một cô nương như nàng mở miệng nói trước hay sao?
Đào Miêu Miêu nghĩ nàng có thể làm bất cứ chuyện gì cho Lý Chiếu, duy chỉ có việc này, nó là tôn nghiêm của nữ tử với tâm hồn lãng mạn.
Trên đường đi, nàng nhìn thấy pháo hoa bốn màu nở rộ, pháo hoa kia bay lên, tâm nàng cũng bay lên. Đào Miêu Miêu kích động không thôi, vui sướng chạy thẳng đến thác nước.
Nàng vội vàng chạy đến phòng Lý Chiếu, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, hổn hà hổn hển nói: "Lý Chiếu, cuối cùng huynh cũng thành công, là pháo hoa bốn màu nha, bốn màu!"
Lý Chiếu vẫn cúi đầu vân vê bột pháo trong tay, thần sắc không có gì thay đổi, bỗng nhiên thở dài một hơi: "Cứ tưởng sẽ có thêm một màu, rốt cuộc vẫn chỉ có bốn màu."
Đào Miêu Miêu nghi ngờ hỏi: "Là sao?"
"Ừm, hai tháng trước ta đã làm được pháo hoa bốn màu."
Đào Miêu Miêu sững sờ: "Hai tháng trước huynh đã thành công rồi?"
"Ừm."
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, từ đầu đến cuối không có bất kỳ thần sắc kích động nào trên mặt, chỉ chăm chăm nhìn bột than trong tay, bỗng nhiên Đào Miêu Miêu cảm thấy rất rất thất vọng.
"Huynh không hề nói cho ta biết chuyện này."
Lúc này Lý Chiếu mới nhìn về phía nàng, bắt gặp một tia thất vọng trong mắt nàng, có chút ngập ngừng: "Vẫn chưa thể tạo ra pháo hoa bảy màu."
"Đúng, nhưng chuyện này huynh vẫn có thể nói cho ta biết mà." Đào Miêu Miêu nhận ra rằng nàng quan tâm hắn mà hắn không biết, có thể nói căn bản hắn không thèm để ý. "Ta vẫn luôn lo huynh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sợ huynh vì thất bại mà buồn sầu, nhưng hóa ra huynh đã có thể làm ra loại pháo hoa bốn màu, thế mà huynh lại không hề nói cho ta biết."
Nếu nói với nàng, nàng đã không lo lắng như vậy. Trong mắt hắn chỉ có pháo hoa, pháo hoa, và pháo hoa, hắn chưa từng để ý đến cảm nhận của nàng.
Nàng có thể vì hắn mà không màng tuổi xuân, không oán không hối.
Nàng cho là hắn say mê với pháo hoa, cũng cho nàng cơ hội chen vào. Không cần nhiều, chỉ một vị trí nho nhỏ thôi cũng được, chí ít thì nàng không phải là người ngoài.
Nhưng hóa ra, ngay cả một vị trí nho nhỏ như thế cũng không có.
Nhiều năm kiên trì đổi lấy một chậu nước lạnh, nàng không biết phải làm sao.
Lý Chiếu nghe thấy lời này, lại nhìn vẻ mặt mất mát của nàng, đột nhiên khẩn trương. Hắn còn chưa hiểu được lời nàng nói nhưng tâm chẳng biết tại sao lại gấp gáp, nắm chặt tay vội nói: "Đào cô nương..."
Đào Miêu Miêu thở dài một hơi, tâm tình buông xuống, ngẩng đầu cười với hắn: "Hi vọng huynh sẽ sớm làm được pháo hoa bảy màu, không như bây giờ, huynh..."
Giọng nàng nghẹn xuống, không nói được thêm lời nào nữa, phát giác nước mắt sắp chảy xuống, nàng vội vàng quay mặt đi, nước mắt tí tách rơi xuống, cùng với dấu chân nặng nề khắc sâu trên nền đất.
Lý Chiếu ngơ ngác: "Đào cô nương..."
Đào Miêu Miêu không quay đầu lại, sợ hắn sẽ trông thấy nàng khóc, hắn từng nói rất lâu không có thấy nàng khóc. Nàng không phải không khóc mà là nàng đã không còn là tiểu cô nương nữa, chuyện bình thường cũng hiếm khi khiến nàng khổ sở.
Không khóc không có nghĩa chưa từng buồn tủi, mà là buồn đến nỗi chả muốn khóc.
"Lý Chiếu, ngươi rốt cuộc có đuổi theo hay không." A Phiến tức giận thay Đào Miêu Miêu: "Ngươi đi đâu mới tìm được cô nương tốt như thế này."
Phong Minh cười nhạo một tiếng: "Loại ngu ngốc này còn không xứng đuổi theo cô nương nhà người ta."
A Phiến ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Lý Chiếu không ngốc chút nào, hắn có thể làm ra pháo hoa bốn màu."
"Thế nên mới là đồ đần." Phong Minh nói: "Ta hỏi ngươi, hiện tại trong nhân gian chỉ có pháo hoa hai màu, nhưng cứ hễ ngày vui là đám phàm nhân này lại đem pháo hoa ra nổ oanh tạc thành một mảnh khói sương mù mịt, có thể thấy được phàm nhân cực yêu thích pháo hoa. Đương nhiên loại bốn màu kia chắc chắn có thể oanh động nhân gian, nếu hắn không muốn làm thương nhân, vậy bán phương pháp làm loại pháo này cho thương nhân, ra giá một tòa kim sơn cũng có người nguyện ý mua."
Lúc này A Phiến mới bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng nha, có một tòa kim sơn thì sẽ có chỗ ở tốt hơn để cho nổ... Không đúng, là để làm thí nghiệm, chi phí ăn uống đều không cần lo, còn có thể cưới Đào cô nương, để nàng cũng an tâm hơn, người nhà mẹ đẻ cũng sẽ rất vui vẻ. Còn nữa, cũng không cần ưu sầu việc mua nguyên liệu làm pháo hoa rồi."
Phong Minh lại lần nữa khịt mũi coi thường tên Lý Chiếu ngu ngốc.
"Đai Ma vương, nếu ngài làm thương nhân thì chắc chắn giàu có không ai sánh bằng."
Phong Minh nhìn nàng một cách khó hiểu, liếc mắt một cái, bỗng nhiên A Phiến phát hiện phiến đá mà nàng đang ngồi đã biến thành một quả cầu vàng. Phong Minh hỏi lại: "Ta còn cần làm thương nhân giàu có không ai sánh bằng sao?"
"..." Đối với Đại Ma vương mà nói, hoàn toàn không cần! A Phiến nghĩ bản thân vì lệnh cấm không thể biến đá thành vàng, sờ sờ quả cầu vàng, thật muốn đục lấy một ít đi mua một trăm bát canh cá. Nàng lắc đầu, ngăn lại ý nghĩ này: "Xem ra Lý Chiếu đích thực là một tên khờ."
Phong Minh trầm mặc nhìn đống xác pháo trên đất, lại nhìn Lý Chiếu gầy như que củi, nói: "Cho dù có những thứ đó, pháo hoa bốn màu cũng sẽ không từ tay hắn mà ra."
Không phải do hắn ngu ngốc, mà là quá chuyên chú vào một việc.
Cho nên thương nhân không thể trở thành Lý Chiếu, Lý Chiếu cũng thế, không thể trở thành thương nhân.
Nhưng việc hắn đối xử với Đào Miêu Miêu... chuyện này đúng là ngu ngốc cực điểm, khiến người ta hết biết nói gì, không nhìn nổi nữa.
Phong Minh lười quản mấy chuyện phàm nhân này, nói: "Đi tìm Cải Trắng."
A Phiến có chút lo lắng cho Lý Chiếu, từ khi Đào Miêu Miêu đi đến giờ, hắn như bị đánh cho một gậy, đứng bất động phát ngốc tại chỗ. Nàng lo lắng nói: "Vạn nhất ta đi rồi, Lý Chiếu nghĩ quẩn tự vẫn thì làm sao bây giờ?"
"Chỉ vì chuyện này mà đã nghĩ đến chuyện tự vẫn, không suy nghĩ tới biện pháp giải quyết, vậy Đào cô nương kia nên cảm tạ hắn ta không cưới nàng."
Phong Minh trực tiếp túm áo nàng xách đi: "Đi tìm mèo."
A Phiến kháng nghị nói: "Không cần xách ta đi như thế, ta cũng có tôn nghiêm của tiểu tiên nữ!"
"Còn ầm ĩ nữa ta liền đem ngươi cùng tôn nghiêm của ngươi giẫm nát thành bột."
"..." Chết thảm rồi!
----
Muốn tìm mèo yêu cũng không phải việc gì khó, A Phiến biết mèo yêu thích hoa Thiên Lam, tính toán muốn đi Tiên Sơn hái hoa.
Phong Minh thấy nàng đề nghị đi Tiên Sơn, nói: "Đêm hôm khuya khoắt, Tiên Sơn cách đây hơn vạn dặm, ngươi xác định muốn đi đến đó?"
Đường xá xa xôi không sợ bị lạc đường sao? Không đúng, chắc chắn sẽ lạc đường! Lòng vòng luẩn quẩn hơn nửa năm mới đến kia, hắn đã từng đi rồi!
Cho nên hắn cũng không còn đi Tiên Sơn hái hoa Thiên Lam thêm một lần nào nữa. )
A Phiến nhíu mày nói: "Bay qua bay lại rất nhanh nha."
"Đường đi rất phức tạp."
"Không hề nha, đường rất dễ đi." A Phiến nói: "Đi Tiên Sơn chỉ cần rẽ bốn năm đường, đồ ngốc mới có thể đi lạc." )
Phong Minh mím môi không lên tiếng.
A Phiến sờ sờ gáy, có cảm giác lạnh buốt. Nàng run bần bật: "Ma Vương đại nhân, ngài ở đây chờ ta quay về, chỉ nửa canh giờ thôi."
"!!!" Nửa canh giờ!
Phong Minh vẫn không có lên tiếng, chờ nàng bay mất, hắn nhìn rừng cây bốn phía đen ngòm, bốn phương tám hướng đều là rừng cây, lúc này mới kịp phản ứng, đây là nơi quái quỷ gì thế này!
Hắn hơi di chuyển chân, đi chưa được hai bước liền bỏ cuộc.
Được rồi, trực tiếp mở đại môn Ma giới, đến ổ của nàng đợi nàng. Đợi lát nữa phát giác được khí tức của nàng lại đi ra.
Tuyệt vời!
A Phiến còn có chút lo lắng cho Lý Chiếu, cho nên tốc độ rất nhanh, không đến nửa canh giờ đã hái xong hoa Thiên Lam rồi quay trở lại khu rừng, nàng đang suy nghĩ xem rốt cuộc Đại Ma Vương đã đi đâu, liền thấy đại môn Ma giới mở ra, Đại Ma Vương lười biếng đi ra từ giữa bầu trời.
A Phiến lay lay Thiên Lam hoa trên tay, nói: "Lúc đầu ta còn muốn hái một rổ, nhưng tiên nhân ca ca chỗ đó nói hoa lâu ngày cũng không còn tươi nữa, mèo cũng không thích, cho nên về sau nếu Cải Trắng muốn ta sẽ tùy thời hái cho nó."
"Không có về sau." Phong Minh nói. "Sau khi tìm được mèo yêu với Cải Trắng, ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Tốt quá, tốt quá. Trong lòng A Phiến vui vẻ đồng ý, nhưng cũng không dám nói ra. Nàng nghĩ có nên thể hiện sự khó lòng rời xa Đại Ma Vương hay không, lưu lại hai giọt nước mắt khách sáo một chút, dù sao thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể nhỏ ra nước mắt, không thiếu. Nàng chuẩn bị tốt cảm xúc, nhìn lên mặt hắn... Được rồi, thật đáng sợ!
A Phiến ve vẩy hoa Thiên Lam trong tay tiến vào Hoàng thành, vừa đi vừa kêu tiếng mèo, dụ mèo yêu ra.
Đi nửa canh giờ, A Phiến vẫn còn tiếp tục gọi, Phong Minh đi theo phía sau dừng chân lại, lạnh giọng: "Đây là cái biện pháp đần độn gì thế hả?!"
A Phiến run rẩy quay đầu nhìn sang bên cạnh… là một đống miêu miêu đang đi theo, nhìn cả người Đại Ma Vương bám đủ loại mèo màu sắc khác nhau, đối diện là đôi mắt muốn giết người của hắn, âm thanh run rẩy: "Ta chỉ muốn dụ mèo yêu ra...Ta sai rồi..."
Phong Minh nhịn không nổi quát: "Ném hoa đi!"
Tay A Phiến run một cái, ném hoa đi.
Hoa vừa rơi xuống đất, những con mèo theo sát người kia liền thi nhau nhảy hết xuống, chạy đi muốn đoạt hoa Thiên Lam.
Kế hoạch thất bại, A Phiến cảm thấy mình đúng là đồ đần. Đang uể oải chán nản, bỗng nhiên trên trời rơi xuống một con mèo to lớn màu tuyết trắng, những con mèo khác đều bị đánh văng ra, kêu thảm thiết.
Mèo yêu ngoạm hoa Thiên Lam muốn rời đi, đột nhiên phát hiện tứ chi giống như dính chặt tại chỗ, căn bản không thể nhảy lên.
Phong Minh khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi đi đến trước mặt nó, mắt lạnh nhìn nó chằm chằm: "Ngươi khi dễ Cải Trắng. Lừa tình cảm của nó, còn lừa hoa của nó."
"Meo -------Meo-------" Mèo yêu nhe răng, hai mắt đỏ hồng, cáu kỉnh lớn tiếng với hắn.
A Phiến cúi người nhìn nó, nói: "Ngươi nói một người muốn đánh một người muốn bị đánh? Nhưng Cải Trắng thích ngươi, bằng không sẽ không đem hoa Thiên Lam tặng cho ngươi, kết quả ngươi lại trộm hoa Thiên Lam đi, ngươi có biết Cải Trắng buồn lắm không?"
"Meo! Meo meo!"
A Phiến cả giận nói: "Ngươi không nói đạo lý, vậy mà ngươi còn mắng Cải Trắng là đồ đần ư, còn tuyên bố muốn làm thịt nó, ngươi thật quá đáng!"
Yêu Vương rõ ràng có mệnh lệnh cấm chạm tới phàm nhân, nhưng trên thân mèo yêu này có ma khí, sợ là đã từng ăn thịt người. A Phiến run lên, quả là con mèo xấu xa: "Đại Ma Vương, nó từng ăn thịt người."
"Ừm." Phong Minh đụng cũng không muốn đụng loại mèo này, hắn biến hoa Thiên Lam thành một vũng nước, mở Yêu môn, nói: "Ta đi tìm Yêu Vương."
A Phiến tần ngần: "Ngài không xử lý nó sao?" Vậy mà Đại Ma Vương lại là người quy củ muốn giảng đạo lý!?
Phong Minh lạnh giọng cười một tiếng: "Đại lao Yêu Vương có bảy mươi tám hình phạt, Ma giới chỉ có sáu mươi bảy loại..."
"..." Nàng biết ngay Đại Ma Vương không thể nào là người mềm lòng mà!
"Một canh giờ, ở chỗ này chờ ta."
A Phiến cung kính nhìn hắn rời đi, đón ngươi thì đón ngươi, nói cái gì mà chờ ngươi. A Phiến nhìn xem sắc trời, thực sự không yên lòng về Lý Chiếu, trước tiên cứ về núi coi chừng Lý Chiếu đã.
(Ý A Phiến ở đây là Ma Vương dễ lạc đường, bắt nàng phải chờ một canh giờ, không được đi đâu hết để còn dẫn đường cho hắn, nhưng Ma Vương nhờ vả người ta như ra lệnh vậy đó ))
----
Nàng trở lại thác nước kia, phát hiện Lý Chiếu vẫn ở nguyên chỗ cũ, từ đứng biến thành ngồi, mặt hướng về thác nước, lưng đưa về phía nàng.
A Phiến vòng ra trước mặt hắn, phát hiện Lý Chiếu không ngủ, ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Lý Chiếu không nhìn thấy tiểu tiên nữ trước mắt, dù cho A Phiến xuất hiện, hắn cũng không nhìn thấy, vì trong lòng hắn toàn bộ là bóng hình một nữ nhân khác, cô nương kia còn động lòng hơn so với tiểu tiên nữ.
Bọn hắn quen biết nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Đào lão gia là người rèn binh khí, về sau nàng cũng làm thợ rèn binh khí, nữ tử như vậy rất hiếm, thậm chí có người chê cười nàng. Lúc ấy nàng luôn khóc nhè, nói không muốn làm nữa. Nhưng vì kế sinh nhai nên không thể không làm.
Nàng hỏi hắn nàng làm nghề rèn binh khí có phải rất thô lỗ hay không, hắn nói với nàng, không hề, rất tốt là đằng khác.
Sau đó nàng mới an tâm đốt lửa rèn sắt, thường hun mặt mình như than đen. Khi đó hắn đang thi tú tài, có chút nhàn hạ, đứng ở ngoài cầm khăn chờ, chờ nàng đập dập lửa liền lau mặt cho nàng.
Trước kia hắn gọi nàng là Miêu Miêu, về sau nàng không cho phép hắn gọi như vậy, nói muốn gọi là Đào cô nương, gọi khuê danh không thích hợp.
Hắn hỏi vậy sau này cũng không thể gọi?
Nàng nói cũng không phải.
Hỏi nàng lúc nào mới được, nàng không đáp.
Mấy năm nay hắn say mê pháo hoa, một lòng muốn tạo ra pháo hoa bảy màu, nhưng đóa hoa chân chính thuộc về hắn kia, hiện tại lại đi rồi, không để ý tới hắn nữa.
A Phiến ngồi xổm trước mặt hắn, ôm gối nhìn hắn, thật muốn an ủi hắn, nhưng mà nàng không thể xuất hiện, sẽ hù chết Lý Chiếu mất.
"Phựt -------"
Bên tai truyền đến âm thanh rất nhỏ, giống như có thứ gì đó bị đứt.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một cái bóng, tư thế cũng giống nàng, ngồi xổm trước mặt Lý Chiếu. A Phiến nghiêng đầu nhìn mặt hắn, nhìn nhìn, thấy rất quen mắt nha.
Lão râu tóc bạc phơ kia cầm lấy sợi dây đỏ vừa mới bị đứt, nghẹn ngào khóc rống: "Xong, đường nhân duyên đứt rồi, nhiệm vụ của ta... Ngày nghỉ của ta... A a a..."
A Phiến chớp mắt: "...Nguyệt lão?"
Bình luận facebook