-
Chương 166 - 170
Chương 166:
Phạm Ngọc Lan lớn tiếng nói: “Tao là chị hai của mày!”
Phạm Nam trong phút chốc đã không còn buồn ngủ nữa.
“Chị, tìm em có chuyện gì sao?”
“Nam à, tiền mà hôm trước em mượn chị, không phải em nói hôm nay sẽ trả sao?”
Phạm Nam không chút để tâm, nói: “Chị, không phải chỉ có mười mấy vạn thôi sao, chị gấp gáp như vậy làm gì?”
“Nam à, hôm em mượn tiền chị đã nói rồi, tiền này là tiền mua xe của anh rể em, hai ngày nữa em nhất định phải trả lại cho chị, bây giờ nhà tụi chị đã ký hợp đồng với cửa hàng 4S rồi…”
“Chị, điện thoại của em sắp hết pin rồi, em cúp máy trước đây, khi nào sạc pin xong sẽ gọi lại cho chị, tút tút tút…”
“Alo alo alo, alo alo?”
Nghe thấy em trai ở bên kia đã cúp máy, Phạm Ngọc Lan suýt nữa đã tức đến nổ tung.
Phương Vân oán hận nói: “Tôi còn tưởng thằng này sau khi làm chủ thì sẽ biết suy nghĩ hơn, không ngờ vẫn không đáng tin như vậy, tiền mà đã đến tay nó thì sẽ không thể trở lại nữa!”
Phạm Ngọc Lan nói: “Ông xã, dù sao bây giờ tiền cũng không đủ, hay là chúng ta khoan hãy mua xe nhé?”
Cô gái bán hàng nghe thấy câu này thì lập tức xụ mặt xuống: “Ông à, tôi đã ký tên lên hợp đồng này rồi, nếu ông nuốt lời, chúng tôi sẽ rất khó làm việc!”
Lần này đến lượt Phương Vân lúng túng: “Cô à, nhưng bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, trong một lúc cũng không thể mua nổi xe.”
Tề Kiến Quốc cười ha ha một tiếng: “Ông Phương, ông không có tiền đúng không, cầu xin tôi đi, ông cầu xin tôi tôi sẽ cho ông mượn, muốn bao nhiêu cứ mở miệng là được!”
Hoàng Bội Di cười nhạo nói: “Anh yêu à, anh phải cẩn thận đấy, bọn họ mượn tiền rồi chưa chắc đã trả lại nổi đâu.”
“Sợ gì chứ, chỉ cần có giấy mượn nợ là được rồi, không trả nổi không phải là còn căn nhà sao?”
“Vậy không phải là đến chỗ ở cũng không còn sao, vì mua chiếc xe mà bán cả căn nhà, người nhà này có phải có bệnh không?”
“Anh thấy chắc là vậy rồi, ha ha ha ha ha…”
Hai người kẻ xướng người hoạ, dường như muốn khiến cho Phương Vân và Phạm Ngọc Lam tức đến ngất xỉu.
Phương Dạ thản nhiên liếc bọn họ một cái, đột nhiên nói với cô gái bán hàng: “Người đẹp, chúng tôi chắc chắn sẽ mua xe, nhưng không phải là chiếc này.”
Anh vừa nói câu này, mấy người trong đại sảnh đột nhiên đều ngây ra.
Cô gái bán hàng nghi ngờ nói: “Vậy anh muốn mua chiếc nào?”
“Chắc đại lý xe nhập khẩu ở bên cạnh cũng cùng hãng với các cô đúng không?”
“Đúng là chúng tôi đều là của cùng một chủ.” Cô gái bán nàng nghi ngờ nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì, chẳng lẽ anh muốn mua xe bên đó?”
Phương Dạ nghiêm túc gật gật đầu: “Không sai, tôi cảm thấy cha tôi thích hợp lái chiếc xe đắt tiền hơn.”
Phạm Ngọc Lan bị câu nói của anh dọa sợ: “Con trai à, con đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Phương Vân trừng bà ấy một cái: “Đều tại bà, vì cái thằng Phạm Nam mà khiến con trai chúng ta tức đến hồ đồ luôn rồi!”
Cô gái bán hàng nghe thấy thì đột nhiên mặt đen thui, một nhà ba người này quả nhiên không có ai là cây đèn cạn dầu, người này còn không đáng tin hơn người kia!
Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di thì lại vui mừng khôn xiết, hoàn toàn xem bọn họ thành xiếc khỉ.
“Cha mẹ, con đang nói nghiêm túc.” Phương Dạ nghiêm túc nói: “Người đẹp, làm phiền cô dẫn đường.”
Phương Vân đè thấp giọng nói: “Thằng nhóc thối, xe nhập khẩu bên kia chiếc nào cũng phải mấy chục vạn trở lên, con lấy đâu ra tiền mua?”
“Cha cứ yên tâm, con nói mua được là mua được!” Phương Dạ cho ông ấy một ánh mắt yên tâm.
Trong lúc cô gái bán hàng vẫn còn nghi ngờ, ngược lại Tề Kiến Quốc đã lên tiếng nói giúp: “Người đẹp, cô cứ dẫn bọn họ qua đó xem đi, dù sao cô cũng đâu bị tổn thất cái gì, nói không ngừng người ta thật sự có tiền mua đấy, vậy thì không phải là cô kiếm được một số tiền lớn rồi sao?”
Hoa hồng khi bán được một chiếc xe nhập khẩu đương nhiên là nhiều hơn rất nhiều so với xe sản xuất trong nước rồi, cô gái bán hàng cắn cắn môi, cuối cùng vẫn đưa mấy người Phương Dạ đi qua đó.
“Đi thôi cục cưng, chúng ta đi theo qua đó tiếp tục xem kịch nào, ha ha ha ha!” Tề Kiến Quốc nháy mắt nói với Hoàng Bội Di.
Hoàng Bội Di cười nói: “Với giá nhà ở huyện Lê, chỉ sợ có bán cả căn nhà cũng không mua nổi một chiếc xe nhập khẩu nhỉ?”
“Mua một chiếc Beetle chắc là vẫn được…”
Trên đường đi, Phương Vân vẫn hơi không dám tin: “Con trai à, thành thật nói cha nghe xem, con lấy đâu ra tiền mua xe, có phải là của cô Tô cho con không?”
“Cha, con sẽ không xài tiền của phụ nữ đâu.” Phương Dạ bình tĩnh nói: “Nói thật với hai người vậy, con không có tiền.”
Hai người già nghe thấy thì mặt lập tức xanh lét: “Không có tiền con còn nói muốn mua xe nhập khẩu?”
Phương Dạ cười hí hí một tiếng: “Ai đặt ra quy định rằng không có tiền thì không thể mua xe?”
Phương Vân mắng: “Thằng nhóc thối này, con không có tiền chẳng lẽ người ta lại tặng không cho con?”
“Cha nói vậy, thì cũng không khác gì với tặng không đâu!” Phương Dạ thần bí nói: “Lần trước siêu thị bên cạnh tiệm trà sữa có hoạt động rút thăm trúng thưởng, hai người đoán xem con trúng cái gì?”
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan đồng thanh hỏi: “Trúng cái gì?:
“Một tấm phiếu mua hàng Lamborghini!” Phương Dạ cười híp mắt nói: “Tấm phiếu này có thể dùng trên cả nước, mặc dù tên gọi là vậy, nhưng thực ra mua xe gì cũng được, chỉ cần dưới hai trăm vạn là được, một đồng cũng không cần trả!”
Phương Vân tỏ vẻ không thể tin được: “Con trai à, có phải con đang khoác lác không, trên đời này làm gì có phiếu mua hàng thế này?”
Phạm Ngọc Lan cũng không tin: “Đúng vậy, phiếu mua hàng của người ta đều chỉ là giảm một ít tiền thôi, làm gì có kiểu trả hết tiền như của con, lừa gạt mẹ con không có kiến thức phải không?”
Phương Vân càng nghĩ càng thấy không đúng: “Hay là chúng ta chuồn đi, đừng ở lại đây để mất mặt nữa.”
“Muốn chuồn à, không có cửa đâu!”
Không ngờ câu này đã bị Tề Kiến Quốc ở đằng sau nghe thấy.
“Không cần chuồn, cha mẹ, con thật sự không lừa gạt hai người, một lát nữa hai người sẽ biết ngay thôi.”
Hai người bất lực, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo sau con trai.
Sau khi vào phòng trưng bày xe nhập khẩu, Phương Dạ hỏi thẳng: “Người đẹp, chiếc SUV đắt nhất của bên cô là chiếc nào?”
“Đắt nhất?” Cô gái bán hàng do dự một lúc, chỉ chiếc Audi màu đen, nói: “Đắt nhất chính là chiếc Audi Q8 đó, phiên bản 2020, công suất động cơ 3.0, có giá 118 vạn.”
Phương Dạ gật gật đầu: “Vừa đúng, chỉ cần giá không vượt quá 200 vạn là được. Tôi lấy chiếc xe này, bây giờ cô đi làm thủ tục đi.”
Cô gái bán hàng ngây ra trong phút chốc, anh chàng trẻ tuổi này mua xe cũng quá qua loa rồi, nhìn một cái là quyết định mua ngay?
“Nhóc con, chiếc xe một trăm mấy vạn, cậu lấy gì để mua, có bán cả ba người cũng không đủ tiền để mua đâu, đừng có lừa gạt người đẹp nhà người ta!” Tề Kiến Quốc nở nụ cười giả tạo, nói.
Hoàng Bội Di cười yêu kiều, nói: “Anh yêu à, anh đừng nói nữa, thực ra thằng nhóc này cũng khá đẹp trai mà, em biết có mấy bà giàu có thích kiểu trai trẻ thế này, cần cù chăm chỉ được bao nuôi ba hay năm năm, cậu ta thật sự mua nổi Audi cũng không chừng!”
Mặc dù trong lòng cô gái bán hàng rất phức tạp, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Cho hỏi anh trả hết hay trả góp?”
Phương Dạ nói không chút do dự: “Trả hết, nhất định phải trả hết.”
“Vậy quẹt quả hay là?”
“Quẹt phiếu.”
Phương Dạ lấy một tấm giấy từ trong túi ra, đó là tấm danh thiếp mà trước đó người đàn ông đầu đinh đã đưa cho anh…
Chương 167: Thêm hai quả trứng trà
“Vừa rồi anh nói quẹt gì?” Vẻ mặt cô gái bán hàng vô cùng kinh ngạc, cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Quẹt phiếu đi, cầm lấy, đây là phiếu mua hàng Lamborghini trị giá 200 vạn, không cần đưa lại tiền thừa!” Phương Dạ thoải mái nói.
“Anh à, anh đang đùa tôi sao?”
Cô gái bán hàng tức giận đến mức cả người run lên, không nghĩ tới cô ta lại dung túng cho bọn họ hết lần này tới lần khác, cuối cùng lại vẫn bị lừa, các người bắt nạt tôi đúng không?
Hoàng Bội Di cười đến chảy nước mắt: "Phiếu mua hàng Lamborghini trong truyền thuyết? Năm tệ hay mười tệ? Hơn 100 mấy vạn, cậu có đủ không đó?"
Tề Kiến Quốc cười nói: “Người đẹp, tôi khuyên cô nên gọi bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài đi, đùa nãy giờ cũng đủ rồi đấy, cô còn có thể chịu được như vậy, não cô bị úng nước rồi à?”
Thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô gái bán hàng định gọi bảo vệ đuổi cả hai đám người bọn họ ra ngoài, đột nhiên Phương Dạ đưa mặt sau danh thiếp cho cô ta.
Hóa ra còn có một chiếc thẻ ngân hàng được giấu bên dưới!
"Cha mẹ, hai người ở đây xem xe trước đi, đi thôi người đẹp, tôi và cô cùng đi quẹt phiếu."
Sau khi nhìn thấy nụ cười tuấn tú như ánh mặt trời của Phương Dạ, ma xui quỷ khiến thế nào cô gái bán hàng lập tức gật đầu, sau đó đưa Phương Dạ đến phòng tài vụ.
Bốn người còn lại trố mắt nhìn nhau, không phải chứ, cái phiếu mua hàng Lamborghini đó thật sự có tác dụng sao?
Hoàng Bội Di khó hiểu: "Anh ơi, anh nói xem có phải cô ta bị trúng thuốc mê rồi không? Em nhớ trong thành phố có xuất hiện một nhóm người, chỉ cần vỗ vào vai người qua đường, người đó lập tức mơ mơ hồ hồ làm theo, sau đó cái gì cũng không nhớ!"
Tề Kiến Quốc lắc đầu: "Anh nhìn thấy không phải, hành vi của cô ta cũng không có gì khác thường, ánh mắt rất sáng suốt, xem ra không phải bị trúng thuốc."
“Nếu không phải là trúng thuốc, chẳng lẽ phiếu mua hàng Lamborghini trị giá 200 vạn kia là thật sao?”
“Điều đó càng không thể, trên đời này làm sao có chuyện như vậy được!” Tề Kiến Quốc cười chế nhạo: “Nhìn xem, thằng nhóc đó hết tám phần là đang dùng lời ngon ngọt để đánh lừa người khác."
Lúc này Phương Vân và Phạm Ngọc Lan có hơi lo lắng, họ chỉ tùy tiện mở cửa chiếc Q8 và leo lên trải nghiệm sự thoải mái của chiếc xe, dù sao đây cũng là một chiếc xe hơi sang trọng, chuyến đi này thật sự không tệ.
"Chồng à, chiếc xe này ngồi lên rất thoải mái, nhìn qua thì nó còn tốt hơn nhiều so với xe của anh ông, nếu nó thực sự là của chúng ta thì tốt quá rồi!"
"Đây là loại xe hạng sang nhập khẩu, cho dù chúng ta mua được cũng giữ nó không nổi, tiền xăng dầu có thể khiến bà phát khóc, chi phí bảo dưỡng một năm còn đáng sợ hơn, lỡ như không cẩn thận va quẹt một chút, tùy tiện sửa chữa cũng tốn đến mấy vạn!"
Phạm Ngọc Lan bị dọa đến đờ người: "Chiếc xe này đắt như vậy sao, vậy thì nói con trai đừng mua!"
Tề Kiến Quốc cười nhạo nói: "Yên tâm đi ông bạn học, con trai ông không đủ tiền mua chiếc xe này đâu, mua cái cần gạt nước cũng không nổi nữa!"
“Nhìn xem, cần gạt nước cũng mua không nổi, ha ha ha!”
Ngay khi hai người bọn họ đang cười, cô gái bán hàng mặt mày hớn hở quay lại cùng Phương Dạ, bên cạnh còn có quản lý của đại lý xe hơi.
Trong lòng Tề Kiến Quốc có chút hồi hộp, nhìn tình huống này dường như không giống với tưởng tượng của ông ta cho lắm.
“Anh Phương, anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm theo chỉ dẫn của anh.” Người quản lý cung kính nói: “Sau khi làm xong thủ tục, anh có thể dùng biển số tạm thời lái xe đi.”
“Được, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, Tề Kiến Quốc và bạn gái của ông ta dường như đã bị sét đánh trúng!
Sau có thể, thằng nhóc này... Thật sự sử dụng một phiếu mua hàng Lamborghini để mua một chiếc Audi Q8?
Vẻ mặt Phương Vân căng thẳng hỏi: “Con trai, con mua chiếc xe này thật à?” Quản lý cười nói: “Đúng vậy, mời ông đi theo chúng tôi làm thủ tục.”
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan sững sờ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cô bán hàng vội vàng bưng ba tách cà phê, thái độ hoàn toàn khác với lúc nãy!
Sau khi đăng ký Phương Vân là chủ sở hữu của chiếc xe, người quản lý cũng đưa ra một tấm thẻ.
"Ông Phương, đây là thẻ nhiên liệu trị giá 10 vạn, xe của ông có thể được bảo dưỡng miễn phí trọn đời tại cửa hàng này, cũng như bảo hành miễn phí vô thời hạn!"
Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di nghe xong, hai tròng mắt như muốn rớt ra!
Mua xe mà quẹt phiếu thì đã quá đáng lắm rồi, tặng thẻ nhiên liệu 10 vạn cũng có thể nhịn, nhưng lại còn đặc biệt bảo dưỡng, bảo hành trọn đời là sao?
Nói cách khác, ngoài tiền bảo hiểm và kiểm tra hàng năm, sau này Phương Vân sẽ không phải tốn một xu nào cho việc có một chiếc xe hơi!
Phạm Ngọc Lan ngập ngừng hỏi: “Quản lý, anh đang lừa chúng tôi sao?”
Người quản lý cười và nói: “Tất nhiên là không, cam kết này được viết rõ ràng, đây là ràng buộc về mặt pháp lý, nó chắc chắn không phải là một trò đùa.”
Phương Vân hỏi: “Phiếu mua hàng Lamborghini của con trai tôi thực sự lợi hại như vậy sao?”
Người quản lý mặt đỏ bừng nói: “Đương nhiên, phiếu của anh Phương là hoàn toàn có thật, bởi vì chúng tôi không thể hoàn lại tiền, nên chúng tôi đã phải thay thế số dư còn lại để đổ xăng và bảo hành bảo dưỡng."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Phương Dạ thúc giục: "Cha, không còn sớm nữa, chúng ta lái xe về thành phố ăn cơm rồi về thôi, ngày mai còn phải tham dự hôn lễ của cậu.”
“Đúng, đúng, đã trưa rồi, quên mất chúng ta còn chưa ăn sáng!” Phương Vân cảm thấy có chút đói bụng.
Phương Dạ cười nói: “Cha, hôm nay con mua được xe, vui như vậy, cha có định dẫn con đi ăn món ngon gì không?”
Phương Vân xua tay: “Mẹ con là người có tiếng nói cuối cùng.”
Phạm Ngọc Lan nói: "Mẹ nghe mọi người nói có một nhà hàng chay gần đây, có thể tha hồ ăn với giá 18 tệ một người, hơn nữa còn có đến mấy chục món ăn, chúng ta đến đó ăn đi!"
Nụ cười của Phương Dạ đột nhiên sụp đổ: "Hả? Ăn chay sao?"
Thể chất của anh không giống người thường, ăn chay trường cũng không có ích gì.
"Bây giờ không phải đang thịnh hành chế độ ăn uống lành mạnh sao? Món chay đều là thực phẩm màu xanh, là chế độ tốt nhất cho sức khỏe!"
Cuối cùng Phương Vân cũng không thể chịu đựng được nữa: "Vợ à, con trai chúng ta còn đang lớn, không thể toàn ăn chay được! ”
Phương Dạ gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy, con nghĩ con còn có thể cao thêm vài cm nữa!”
“Vậy được rồi.” Cuối cùng Phạm Ngọc Lan cũng đồng ý: “Đợi lát nữa chúng ta đi qua ngã tư, chúng ta hãy mua thêm hai quả trứng trà.”
Phương Dạ nghe vậy thì rơi nước mắt.
Cha mẹ ơi, hai người đừng đùa như vậy chứ, con trai không có ở đây thì hai người ăn hải sản, khi con về thì ra quán chay ăn, tốt xấu gì con cũng vừa quẹt phiếu mua hàng Lamborghini trị giá 200 vạn đó, chỉ đổi được hai quả trứng trà.
100 vạn một quả sao?
Đột nhiên Phương Dạ cảm thấy mình thật sự muốn đánh ai đó...
Nhìn cả gia đình ba người đang ngồi trên Q8 vui vẻ rời đi, Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di vẫn còn đang ngơ ngác, đứng ở nơi đó giống như hai tên hề, trông rất buồn cười…
Tất nhiên, chỉ một phút sau cả hai đã được cô gái bán hàng ‘mời’ ra ngoài, không mua xe còn đứng đờ người ở đây, định làm thần giữ cửa à?
Chương 168: Ông tài xế kỳ lạ
Ăn một bữa cơm chay no đến mức nhe răng nhếch miệng, cảm thấy cả người đã sắp biến thành đồ chay luôn rồi.
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan lại vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện, cứ nói chuyện rồi nói tới trên người của Phạm Nam.
“Bà xã, vẫn chưa gọi điện thoại được cho em trai của bà à?”
“Tôi thấy là không phải là chưa sạc pin, chắc chắn là thằng nhóc kia không muốn trả tiền nên đang tránh chúng ta đây mà!”
“Ông xã, dù sao thì cũng đã mua xe rồi, số tiền ấy coi như là bỏ đi, coi như là đầu tư cổ phần là được!”
“Còn đầu tư nữa à? Còn đầu tư nữa là gần ba mươi vạn rồi đó!” Phương Vân nghiêm mặt nói: “Bà xã, hoàn cảnh của nhà chúng ta thế nào đâu phải bà không biết, bọn Tiểu Dạ còn chưa tốt nghiệp, bà lại nghỉ hưu sớm, tiền lương của tôi cũng chẳng nhiều gì, ba mươi vạn đó phải gom bao nhiêu năm mới có thể gom đủ đây?”
Phạm Ngọc Lan yếu ớt nói: “Số tiền đó cũng không phải là nước dội lá khoai, chẳng khác gì là đầu tư, em trai tôi nói, cuối năm nay có thể có được hoa hồng, ít nhất cũng được ba bốn vạn đó!”
“Lời nói của em trai bà tôi thật không tin tưởng lắm, dù sao thì con người này chẳng đáng tin cậy gì cả!”
“Ông yên tâm, đó là bởi vì lúc trước nó chưa kết hôn, ngày mai cũng coi như là chính thức thành gia lập nghiệp rồi, chắc chắn là nó sẽ biết thay đổi mà.”
“Tôi vẫn không yên tâm lắm, nếu không thì mình bảo nó viết giấy nợ hoặc là làm hợp đồng đầu tư cổ phần gì đó?”
“E hèm, không nhất phải thế chứ, đó là em trai ruột của tôi, nó có thể hại chúng ta à?”
“Nói hại thì không đến mức đó, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy có phần không yên tâm.”
Phạm Ngọc Lan cười nói: “Không yên tâm thì ông cứ ăn thêm hai cái bánh bao đi, bảo đảm là yên tâm.”
Phương Vân vội vàng khoát tay: “Đừng, đừng, đừng, tôi đã ăn bốn năm cái rồi, thật sự ăn không nổi nữa.”
“Ăn không nổi nữa thì uống chút sữa đậu nành đi, những cái này mất tiền mua đấy, không thể để bị lỗ được, con trai, con cũng ăn hai cái đi.”
Sắc mặt con trai cũng thay đổi, ôm bụng nói: “Mẹ, bụng con không thoải mái lắm, con đi vệ sinh trước ạ.”
“Thằng nhóc thối ăn hỏng bụng rồi à? Mau đi nhanh về nhanh!”
Sau khi ăn uống no say, Phương Vân trả 54 tệ, rồi đưa vợ con trở về huyện Lê.
Suốt cả đường chiếc Q8 đều đi với tốc độ ba mươi km, trán của Phương Vận đều là mồ hôi, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, vô cùng chăm chú quan sát đường đi.
Từ khi lấy được bằng lái xe từ mấy năm trước, đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy lái xe, hơn nữa còn là lái một chiếc siêu xe hơn một trăm vạn, đương nhiên là phải chú ý cẩn thận rồi.
Phạm Ngọc Lan biết chiếc xe này quý giá, cũng không dám thúc giục, con săn sóc rút một tờ giấy giúp chồng lau mồ hôi,
Ai ngờ khăn giấy còn chưa chạm đến trán thì Phương Vân đã trách móc: “Đừng đụng vào tôi, không nhìn thấy tôi đang bận lái xe à, bà làm như thế là đang cản trở tầm nhìn lái xe của tôi đấy, bây giờ đang lái nhanh như vậy, lỡ như xảy ra tai nạn thì sao?”
Phạm Ngọc Lan bị dọa, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi mà ông xã, tôi không cố ý đâu!”
Phương Dạ ngồi ở phía sau nhìn thấy trực tiếp che mặt, với tốc độ của chiếc xe này thì ngay cả xe chạy bằng điện cũng có thể đuổi kịp một cách thoải mái, hơn nữa đường ở huyện này cũng không có xe gì, nếu có thể xảy ra tai nạn thì cũng coi như là kỳ tích.
“Cha, với tốc độ này của cha thì chắc khi về đến nhà thì trời cũng tối rồi, có thể tăng ga lên, đây là đường huyện mà, ít nhất cũng phải lái với tốc độ năm mươi sau mươi chứ!”
Phương Vân cả giận nói: “Nhóc con con thì biết cái gì, xe này đang trong thời kỳ ma sát, thời kỳ ma sát đó có hiểu không? Giống như là trẻ con vừa mới chào đời, tất nhiên là phải chăm sóc vô vùng cẩn thận, lái càng chậm càng tốt, như thế mới không làm hỏng nó!”
Phương Dạ bó tay, chỉ đành dò hỏi: “Hay là để con lái nhé?”
“Ở một bên hóng mát đi, cái xe đắt như vậy đương nhiên là phải để tài xế già như cha lái rồi!”
Phương Dạ cười khổ nói: “Cha, tài xế già không phải là chỉ tuổi mà là chỉ kinh nghiệm, mấy năm rồi cha còn chẳng sờ vào vô lăng lần nào, sao có thể gọi là tài xế già được?”
“Ba con nói được là được!” Phạm Ngọc Lan gõ nhẹ đầu anh: “Thằng nhóc thối con còn muốn tạo phản à?”
“Không lái thì không lái, vậy có thể mở điều hòa lên không, thời tiết này nóng chết con rồi!”
Phương Vân lại bla bla nói: “Đã nói là thời kỳ ma sát rồi, mở điều hòa sẽ tăng thêm gánh nặng cho động cơ, sao con có thể bảo một đứa trẻ làm việc nặng cơ chứ? Vậy là không phải rồi...”
Haizz...
Phương Dạ cảm thấy mình thật muốn khóc.1
“Nghe cha con nói không sai đâu, ông ấy vì mua xe đã làm công tác chuẩn bị được mấy ngày rồi, bao nhiêu tài liệu cũng đều bị lật sắp rách rồi!”
Chắc đều là tài liệu của mấy năm trước chứ gì?
Phương Dạ cảm giác mình muốn nôn, không có sức lực gì, chỉ đành ngồi co quắp trên chiếc ghế da thật cam chịu số phận.
Mấy phút sau, một chiếc xe Land Cruiser xuất hiện phía sau chiếc Audi.
“Ôi, là một chiếc xe Q8 thời thượng này, nhưng sao tốc độ của chiếc xe này chậm như vậy, người lái xe là tuổi ốc sên à?”
Phương Đường vừa nhai kẹo cao su vừa cười nói.
Cha anh ta nhếch miệng cười nói: “Để cha xem, tám phần tài xế là người mới rồi, vừa mới tập lái, đương nhiên là phải cẩn thận chú ý rồi.”
“Quả nhiên là đủ giàu, vậy mà lại lấy chiếc xe đắt như vậy ra để tập, không biết có phải là người của huyện Lê chúng ta không nữa.”
“Ông nội, tăng ga lên đâm vào đuôi xe nó đi.”
Một đứa bé đen nhẻm ngồi ở ghế sau khoa chân múa tay hét to.
“Tiểu Phàm, đừng làm phiền ông nội con lái xe!” Lý Dung Dung vỗ nhẹ cánh tay của con trai.
Sau khi nghe thấy hai từ ông nội, lông mày của bác cả lập tức nhíu lại.
“Tiểu Phàm, không phải đã nói là không được gọi như vậy ở bên ngoài rồi à? Lỡ như bị người khác nghe thấy thì sao?”
Tiểu Phàm tùy tiện nói: “Tôi muốn gọi thì gọi, ông già ông quản được tôi à?”
Lý Dung Dung lại tát đứa con trai một cái không đau không ngứa: “Thằng nhóc thối, muốn gọi thì về nhà hãy gọi!”
Sắc mặt của bác cả tối sầm, suýt chút nữa thì giận tới mức đâm vào đuôi chiếc Audi, nhưng cũng dọa cho Phương Vân ở phía trước toát cả mồ hôi.
“Cái người này lái xe kiểu gì vậy, suýt chút nữa là gây ra tai nạn giao thông rồi, may là tôi còn phản ứng đúng lúc không phanh lại, nếu không thì chắc chắn bị đâm vào đuôi xe rồi!”
Phạm Ngọc Lan đột nhiên nói: “Ông xã, chiếc xe ở phía sau hình như là của anh trai ông đó!”
“Hả?”
Phương Vân nhìn qua kính chiếu hậu, rốt cuộc nhìn thấy chiếc Land Cruiser quen thuộc.
“Quả thật là anh trai tôi kìa.”
“Ông xã, lái chậm một chút chào hỏi với ông ấy đi, để bọn họ biết nhà chúng ta mua xe rồi.”
“Được rồi.”
Phạm Ngọc Lan không ưa nhất chính là cả nhà bác cả thích khoe khoang và khinh người khác, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, đương nhiên là cũng muốn khoe khoang một lần!
Phương Vân giảm tốc độ xe lại một chút, vào lúc chiếc Land Cruiser vượt qua thì hạ toàn bộ cửa kính xuống, sau đó thì nhấn còi xe một cái.
Sau khi nhìn thấy Phạm Ngọc Lan dương dương tự đắc ngồi ở ghế phó lái, bác cả và Phương Đường đồng thời há to miệng.
Không phải chứ, người lái xe vậy mà lại là em trai ruột của mình à?
Nó lấy tiền đâu ra mua chiếc xe hơn trăm vạn chứ?
Vào lúc mà hai người còn ngạc nhiên nghi ngờ thì Phạm Ngọc Lan đã hét lớn: “Anh trai ông nó, hôm nay ông cũng đi thành phố Thạch Môn chơi à?”
“Đúng... Đúng vậy!”
Chương 169: Cái giá cho việc trang bị móc kéo
Sau khi chiếc xe Land Cruiser đã vượt qua mặt, Lý Dung Dung hỏi: "Chồng, người phụ nữ vừa mới nãy là ai thế?"
Phương Đường đen mặt nói: "Còn ai nữa, chính là mẹ Phương Dạ!"
Vừa rồi tốc độ xe chạy hơi nhanh, cậu ta chưa có nhìn thấy Phương Dạ xếp đằng sau.
"Phương Dạ?" Lý Dung Dung nhớ ra một vài hồi ức không tốt đẹp: "Thì ra nhà anh ta có tiền như vậy?"
Bác cả cười lạnh nói: "Có tiền cái rắm, ngày lễ giỗ tổ lần trước, cha nó còn nghênh mặt muốn đến cọ nhiệt xe của bác mà, sau đó bác không đồng ý, bọn họ phải ngồi xe bus đi!"
Lý Dung Dung ngạc nhiên hỏi: "Vậy chiếc Audi kia từ đâu ra thế?"
Bác cả nói: "Ngày mai cậu Phương Dạ kết hôn, chắc là thuê xe cưới đó."
Lý Dung Dung rõ ràng có chút không tin: "Xe mới như vậy mà còn đem đi cho thuê, chủ xe không đau lòng sao?"
"Ai biết được, nói không chừng xe đó là công ty xe cưới mua lại để kinh doanh đấy... "
Sau khi trải qua một hồi giải thích gượng gạo như vậy, cảm giác trong lòng bác cả và Phương Đường dễ chịu không ít, đúng lúc này, Tiểu Phàm cảm thấy nhàm chán đột nhiên giãy giụa khỏi cái ôm của mẹ nó, bỗng chốc từ phía sau bịt kín mắt của bác cả!
"Á đệt."
Trong nháy mắt mất đi tầm nhìn, toàn bộ tóc gáy của bác cả dựng đứng lên, bởi vì ông ta đang tăng tốc vượt qua một chiếc xe ben, nhưng lại đang ở tình trạng đi ngược chiều, nếu phía trước có xe chạy tới, vậy thật sự là phải trúng số đi đời nhà ma rồi!
Sau khi Phương Đường phát hiện chuyện khác thường cũng sợ tới mức hồn vía lên mây, cậu ta không kịp nghĩ nhiều, hung hăng tát một cái lên trên mặt đứa trẻ hư.
"Thằng nhãi con chết tiệt mau buông tay!"
Cái tát này vừa nhanh vừa ác, trực tiếp để ở trên mặt Tiểu Phàm một dấu tay ửng hồng.
"Đứa trẻ không hiểu chuyện, anh đánh nó làm gì?" Việc này Lý Dung Dung không vừa lòng, đứa trẻ lớn như vậy, bản thân chưa bao giờ thật sự bị đánh mắng, không nghĩ đến lại bị Phương Đường khơi mào đầu tiên!
"Ông dám đánh tôi? Tôi không buông!" Đau đớn làm cho tính ngỗ ngược trên người Tiểu Phàm hoàn toàn bộc phát, ngược lại nó đưa tay bịt càng chặt, thậm chí còn siết chặt trên cổ của bác cả!
Lúc này Phương Đường mới phản ứng lại, vội vã ngăn hai tay nó.
Bác cả thật sự vất vả lấy lại tầm nhìn, vừa ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc xe ô tô con đang ở một phía điên cuồng bấm còi vừa thẳng hướng chạy đến.
Ông không kịp suy nghĩ nhiều, lần nữa trực tiếp đánh tay lái xe Land Cruiser quay lại đúng làn đường, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại bị một đòn nghiêm trọng sau đầu.
Thì ra là Tiểu Phàm vì bị đẩy ra mà tức nuốt không trôi, lại dựa lưng vào ghế tặng cho ông nội một cú đá chân!
Đừng thấy nó nhỏ tuổi, bởi vì ưu thế gen, sức lực một cước này tuyệt đối không nhẹ...
Bác cả chưa bao giờ thích đeo dây an toàn lần này gặp nạn rồi, khuôn mặt bốp một tiếng đập vào tay lái, chân phải bất thình lình đạp vào chân ga, sau khi xe Land Cruiser phát ra một tiếng gầm gừ dữ dội, đâm thẳng vào chiếc BMW X6 màu đỏ phía trước, làm đuôi xe người ta lõm xuống một mảnh lớn, ngay cả cốp xe cũng bị rạn nứt!
Dựa theo lẽ thường mà nói, tốc độ xe hai bên cũng không tính là quá nhanh, va chạm kiểu này chắc là không đến mức hư hại nghiêm trọng lắm mới đúng, tệ là tệ ở chỗ bác cả trang bị thêm trước sau xe Land Cruiser một cái móc kéo, lực phá hoại của thứ này cực kỳ khủng khiếp, cho nên chiếc BMW thoáng cái đã bị "đắp chiếu"...
Sau khi hai chiếc xe dừng lại, Tiểu Phàm tự biết đã gây họa ngay lập tức trốn trong lòng mẹ nó, bác cả còn đang ra sức xoa cái mũi đỏ ửng thì bốn tên đàn ông trên chiếc xe BMW đã bước xuống, trong đó có ba người vẻ mặt dữ tợn, cánh tay còn to hơn bắp đùi của Phương Đường!
"Mẹ nó, thằng khốn này lái xe kiểu gì thế!" Thái Bình An tức giận đến nổi trận lôi đình, bản thân đang yên đang lành chạy trên đường, đang lúc cùng với ba tên đàn em vui vẻ thổi phồng khoe khoang thì hoa cúc của con xe quý lại bị người ta hấp diêm, đổi lại ai không nổi khùng?
Một tên đàn em nhìn phía đuôi xe lập tức kêu lớn: "Ông chủ không ổn rồi, phần đít của ông chủ bị nứt ra rồi!"
"Nói bậy bạ, phần đít của cậu mới bị nứt ra rồi đấy!"
"Tôi nói sai rồi, là phần đít xe của ông!"
"Gì?" Thái Bình An cực kỳ hoảng sợ, khẩn trương chạy từng bước nhỏ qua đó.
Sau khi nhìn thấy hoa cúc của con xe quý, ông thiếu chút nữa bị tức đến ngất xỉu đi.
"Còn ở đó như rùa đẻ trứng hả, nhanh xuống xe cho ông đây!" Thái Bình An đá một cước vào phía trước tấm chắn bùn của chiếc xe Land Cruiser, ba tên đàn ông vạm vỡ cũng đã vây quanh toàn bộ, trợn mắt nhìn người ở bên trong.
Phương Đường và Lý Dung Dung trực tiếp làm con rùa đen rút đầu, sau khi bác cả nuốt một ngụm nước bọt, nơm nớp lo sợ mở cửa xuống xe.
"Xin lỗi nhé đồng hương, nào nào nào, trước tiên hút điếu thuốc."
"Hút ma túy nhà ông, ai là đồng hương của ông?" Thái Bình An lấy hộp thuốc hủy thi diệt tích, chỉ vào mũi của bác cả chửi: "Lão già nhà ông, trang bị móc kéo còn chưa tính, còn đặc biệt trang bị trước sau như thế, vô liêm sỉ quá không?"
"Ông… ông anh, anh đừng tức giận, xe này của tôi đã mua đầy đủ bảo hiểm, công ty bảo hiểm sẽ đền cho anh!"
"Đền? Xe này của tôi hầu như toàn bộ đều bị ông đụng hư nát hết, ông đền cái búa mà đền hả?" Thái Bình An oán hận nôn ra một tràng nước bọt: "Với lại bây giờ tôi còn phải đi huyện Lê thu nợ, chỗ chim không thèm ị như vậy mà chờ người công ty bảo hiểm đến chắc là trời tối đen thui, nếu không kịp đến để người chạy mất, tôi sẽ đặc biệt cho ông biết thế nào là lễ độ!"
Bác cả yếu thế nói: "Vậy anh muốn thế nào đây?"
"Thế nào? Đền chiếc X6 mới hoặc một trăm vạn cho tôi, việc này coi như xong!"
"Một trăm vạn? Tôi ở đâu có nhiều tiền như thế?" Bác cả than khổ nói: "Với lại xe này của anh cũng không phải xe mới, hét giá cũng quá ác đi?"
"Một trăm vạn cũng kêu ác? Ông chủ tôi còn chưa tính toán kỹ với ông đâu!" Một tên đàn ông vạm vỡ cười lạnh nói: "Phí tổn thất tinh thần, phí làm lỡ công việc, phí trà nước, phí nóng nực..."
Bác cả ngây ngẩn cả người: "Hai cái phí đầu tôi còn hiểu, phí trà nước, phí nóng nực là cái phí gì?"
Người đàn ông vạm vỡ trả lời: "Nhiệt độ thời tiết như vậy, ông để cho ông chủ tôi đứng dưới ánh nắng bị giày vò, chẳng lẽ không nên bồi thường chút gì sao?"
"Không bồi thường cũng được, để anh đánh một trận mấy cái trút giận là được, ông chọn một cái đi!"
"Tôi... Tôi chọn bồi thường." Sau khi nhìn thấy đối phương cố ý phơi bày hoàn toàn cơ ngực, bác cả dứt khoát nhận thức sợ hãi rồi.
"Tiểu Tam Tử, đi lấy giấy nợ lại đây." Thái Bình An phất tay lên: "Ghi vô số tiền thành một trăm vạn."
"Đã biết ông chủ!"
Bác cả vẻ mặt cầu xin nói: "Ông anh, hay là theo trình tự bảo hiểm đi, tôi thực sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy mà!"
"Lái xe Land Cruiser mà còn than nghèo, ông xem ông đây là thằng ngốc à?" Thái Bình An cười lạnh nói: "Không có tiền thì bán xe, trong nhà có nhà cửa hay không?"
Bác cả gật đầu theo bản năng: "Có"
"Vậy bán một lượt, đây là cái giá cho việc ông trang bị móc kéo, không nên trách tôi lòng dạ độc ác!" Thái Bình An nhận giấy nợ, đập lên mui xe một tiếng bốp.
"Ký tên, tiếp theo ấn dấu vân tay vào, tôi sẽ để ông đi, nói cách khác, coi chừng đàn em của tôi cho ông thấy máu đổ!"
Sau khi nhận được của hồi môn của Lý Dung Dung, bác cả hiển nhiên là có tiền, nhưng ông thật sự là luyến tiếc, đuổi theo cái đuôi mà thôi, một trăm vạn trôi sông vô ích, đặt ai vào đây cũng không chịu nổi mà!
Ông dò hỏi: "Ông anh, một trăm vạn thật sự nhiều quá rồi, có thể giảm giá được hay không vậy?"
"Giảm giá? Có thể!" Thái Bình An bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: "Người đâu, đánh gãy chân lão già này cho tôi!"
Chương 170: Đánh thì cũng như không đánh mà thôi
Nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ khí thế hùng hổ vây quanh, bác cả sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng lắc đầu nói: "Không bớt, không bớt, một triệu!"
“Cái tên già này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không ra tay là không chịu thành thật chút nào!” Thái Bình An cười ha hả, đem giấy bút đưa qua: “Nào nào, ký tên vào đây, xong rồi thì đóng dấu lên đó, đúng rồi, ghi cả số chứng minh thư của ông lên, chút nữa đưa giấy cho tôi xem, nhỡ ông già này lại giở mánh khóe gì! "
Bác cả bất lực, lúc định ký tên mình lên thì một chiếc Audi màu đen đột nhiên dừng lại sau lưng xe Land Cruiser.
"Anh, chuyện gì xảy ra thế?"
Sau khi nhìn thấy em trai và em dâu mình, sắc mặt của bác cả càng tối đen lại.
Việc xấu hổ này lại bị bọn họ nhìn thấy rồi, rõ ràng không còn mặt mũi nào đi nhìn người khác nữa...
Thái Bình An chống nạnh uy hiếp: "Không phải chuyện của các người, đứng qua một bên đi!"
Phương Vân không vui: "Chẳng phải xảy ra chuyện va chạm vào đuôi xe sao, đây là anh trai của tôi, tại sao lại không liên quan đến tôi chứ?"
Một người đàn ông vạm vỡ nói: "Liên quan đến ông ư? Chẳng lẽ số tiền ông ta phải bồi thường, ông cũng trả một nửa?"
“Bồi thường tiền gì, bao nhiêu?” Phạm Ngọc Lan hoài nghi hỏi.
Thái Bình An duỗi một ngón tay ra: "Ông ta đâm nát xe của tôi, phải bồi thường một triệu!"
"Hả? Một triệu?" Hai vợ chồng sợ hãi ngay lập tức.
"Đồng hương, đuôi xe của ông có bị hỏng thật, nhưng những chỗ khác còn tốt, nào có bị hỏng đâu?"
“Đừng có lôi kéo làm quen, ai là đồng hương với các người chứ?” Thái Bình An hừ lạnh một tiếng: “Tôi mới mua xe còn chưa đi được vài tháng đã bị ông ta đâm thành ra như vậy, cho dù sửa sang lại cũng là xe tai nạn, tôi bắt ông ta trả một triệu là quá đáng sao? "
Phương Vân nói: "Không quá đáng, nhưng không phải là đã mua bảo hiểm rồi sao? Cứ để công ty bảo hiểm chi trả là được, sao lại phải làm khó anh trai tôi?"
"Để công ty bảo hiểm bồi thường thì sao? Có thể thu hồi khoản tổn thất cho chiếc xe của tôi không? Còn phí khấu hao, ông có hiểu không?" Thái Bình An bĩu môi đáp: “Dù sao tôi cũng không quan tâm, một triệu này này nhất định phải trả, nếu không trả thì đừng hòng rời khỏi đây! "
"Ông, đúng là già mồm át lẽ phải mà!"
Phương Vân còn muốn tranh cãi với đối phương, Phạm Ngọc Lan đã nhanh chóng kéo ông ấy lại.
"Ông xã, nơi này rất vắng vẻ, đối phương người đông thế mạnh, chuyện này hay là chúng ta đừng can thiệp nữa, dù sao anh trai ông cũng có tiền, không dưới hai triệu."
"Có tiền thì không được tiêu như thế này, rõ ràng là có bảo hiểm mà vẫn phải mất tiền, đúng là vớ vẩn!"
Phạm Ngọc Lan tức giận nói: "Con trai người ta trốn trong xe cũng không có ý kiến gì, tên lão già như ông ra đây làm loạn cái gì chứ?"
"Nhưng dù sao cũng là anh trai của tôi..."
Thái Bình An càng nghe càng cáu kỉnh, đột nhiên hét lên: "Đủ rồi, các người định cãi nhau đến khi nào? Nếu các người không tránh ra, tôi sẽ cho các người biết mặt!"
Đột nhiên một giọng nói lười biếng phát ra từ chiếc Audi.
"Ai muốn cho cha tôi biết tay nào?"
Thái Bình An ngây người một lúc, giọng nói này rất quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó!
Đang suy nghĩ nát óc thì Phương Dạ đẩy cửa xe xuống.
“Hóa ra là tên nhóc này!” Thái Bình An không khỏi tức giận khi nhìn thấy Phương Dạ, lần trước bị tên nhóc này đả kích cũng quá sức chịu đựng rồi, sau đó xe bị trộm dày vò một trận, xui xẻo đến mức suýt chút nữa đã hoài nghi nhân sinh rồi.
Đúng là trời có mắt, lại để cho bản thân gặp anh ở một nơi vắng vẻ thế này, cơ hội trả thù cuối cùng cũng đến.
Con đường này không có camera giám sát, chuyện bồi thường trước hết cứ gạt sang một bên, cứ đánh anh một trận cho bõ tức!
Phương Dạ cười nhạt: "Nếu là tôi thì sao."
Sau khi nhìn thấy anh xuất hiện, Phương Đường và Lý Dung Dung, hai người đang trốn trong xe, sắc mặt trông rất khó coi, dù sao đối phương cũng là người biết chi tiết về Tiểu Phàm.
Sau khi trở về huyện Lê lần trước, Phương Đường cùng cha mẹ anh đã suy nghĩ kỹ và quyết định gả Lý Dung Dung về nhà, dù sao cũng nợ nhiều tiền như vậy, nếu thật sự bị kiện, Phương Đường chắc chắn sẽ phải ngồi tù, chi bằng thuận theo ý của nhà họ Lý, cứ *** *** **** *** đi.
Sau khi kết hôn với Lý Dung Dung, bác trai và bác gái cũng đã tuyên bố với bên ngoài Tiểu Phàm là em trai của Lý Dung Dung, hơn nữa chỉ đặt một vài bàn tiệc tùy tiện, thậm chí ngay cả em trai ruột của mình cũng không mời, nghĩ ngợi một chút rồi cũng thôi...
Lý Dung Dung vội vàng ôm con trai, cúi đầu: "Chồng à, nếu chút nữa Phương Dạ nhìn thấy chúng ta thì phải làm sao, chẳng lẽ phải để lộ sao?"
“Đừng sợ, xe của chúng ta cao, kính xe cũng đã dán màng rồi, không nhìn thấy đâu!”
Phương Đường hung hăng nhìn Phương Dạ: “Nếu anh ta thích tọc mạch, vậy thì hôm nay tốt nhất cứ để cho đám người kia đánh chết đi! "
Lý Dung Dung nghi ngờ đáp: "Nói như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi, không phải anh ta là anh họ anh sao?"
"Anh họ thì đã sao, anh ta từ nhỏ đã đè anh ra khắp nơi rồi, sớm đã không vừa mắt rồi..."
Trong khi Phương Đường đang thầm chửi rủa, ba người đàn ông to lớn đã vây lấy Phương Dạ với ánh mắt đầy ác ý.
“Các người muốn làm gì?” Phạm Ngọc Lan phát hiện có gì không ổn, dang rộng vòng tay chắn trước người con trai mình, trừng mắt nhìn đám người như một gà mái già đang canh giữ đàn con của mình.
Thái Bình An quái gở nói: "Chị gái ơi, đây là chuyện ân oán giữa cá nhân tôi với con trai chị, nếu biết điều một chút thì tránh ra, nếu không thì tôi đánh cả bà đấy!"
Phương Vân tức giận nói: "Ai dám đánh vợ con tôi, tôi liều mạng với người đấy!"
Bác cả thấy bọn họ không để ý đến mình, nên chỉ nhích từng chút một về phía xe Land Cruiser.
Tình hình không được tốt cho lắm, nhóm người này quá hung ác, tốt hơn hết là nghĩ cách, chạy đi là thượng sách.
Về phần chuyện sẽ xảy ra với gia đình em trai, điều đó không nằm trong phạm vi mà ông ta có thể can thiệp được...
Thái Bình An bật cười: "Chỉ dựa vào một lão già như ông mà muốn liều mạng với tôi sao? Đúng là nằm mơ, tiểu Tam Tử, kéo thằng nhóc thối ra đây đánh cho nó một trận, giữ lại chút hơi thở là được!"
"Rõ!"
Tiểu Tam Tử siết chặt nắm tay kêu ‘răng rắc’, bước về phía Phương Dạ, ánh mắt đầy nghiêm nghị.
Là kẻ tàn nhẫn số một trong đám đàn em của Thái Bình An, anh ta nổi tiếng là người có tài đánh nhau, hơn nữa ra tay rất hiểm độc, món nợ khó đòi nào không đòi được sẽ để anh ta xuất hiện, tỉ lệ thành công rất cao, vì vậy anh ta được ông chủ vô cùng tin tưởng.
"Tên nhóc thối, hãy thử nắm đấm sắt của tiểu Tam Tử xem, cậu sẽ không bao giờ quên được!"
Thái Bình An đã tưởng tượng trong lòng hình ảnh tuyệt vời khi Phương Dạ bị đánh đến mức nằm bẹp.
Đối mặt với người đàn ông cường tráng càng ngày càng gần, Phương Dạ không chút sợ hãi, cười nhạt: "Chúng ta xem ra không thù không oán, mới gặp nhau một lần, sao lại làm khó tôi?"
Thái Bình An chế nhạo: "Không thù không oán? Cậu có biết người buôn bán coi trọng nhất là gì không? Là thể diện! Cậu hết lần này đến lần khác làm tôi mất mặt, cho nên hôm nay nhất định phải lấy lại!"
Phương Dạ thở dài: "Đánh người là phạm pháp, phải suy nghĩ thật kĩ."
"Hahahaha, cũng không phải là do ông đây ra tay, hơn nữa ở chỗ hoang vu hẻo lánh này đến một cái camera giám sát cũng không có, đánh thì cũng như không đánh mà thôi!"
“Nói cũng có lý.” Phương Dạ kéo mẹ ra sau, rồi sải bước về phía tiểu Tam Tử.
"Nếu đã thích giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm, vậy thì lên đi!"
Phạm Ngọc Lan lớn tiếng nói: “Tao là chị hai của mày!”
Phạm Nam trong phút chốc đã không còn buồn ngủ nữa.
“Chị, tìm em có chuyện gì sao?”
“Nam à, tiền mà hôm trước em mượn chị, không phải em nói hôm nay sẽ trả sao?”
Phạm Nam không chút để tâm, nói: “Chị, không phải chỉ có mười mấy vạn thôi sao, chị gấp gáp như vậy làm gì?”
“Nam à, hôm em mượn tiền chị đã nói rồi, tiền này là tiền mua xe của anh rể em, hai ngày nữa em nhất định phải trả lại cho chị, bây giờ nhà tụi chị đã ký hợp đồng với cửa hàng 4S rồi…”
“Chị, điện thoại của em sắp hết pin rồi, em cúp máy trước đây, khi nào sạc pin xong sẽ gọi lại cho chị, tút tút tút…”
“Alo alo alo, alo alo?”
Nghe thấy em trai ở bên kia đã cúp máy, Phạm Ngọc Lan suýt nữa đã tức đến nổ tung.
Phương Vân oán hận nói: “Tôi còn tưởng thằng này sau khi làm chủ thì sẽ biết suy nghĩ hơn, không ngờ vẫn không đáng tin như vậy, tiền mà đã đến tay nó thì sẽ không thể trở lại nữa!”
Phạm Ngọc Lan nói: “Ông xã, dù sao bây giờ tiền cũng không đủ, hay là chúng ta khoan hãy mua xe nhé?”
Cô gái bán hàng nghe thấy câu này thì lập tức xụ mặt xuống: “Ông à, tôi đã ký tên lên hợp đồng này rồi, nếu ông nuốt lời, chúng tôi sẽ rất khó làm việc!”
Lần này đến lượt Phương Vân lúng túng: “Cô à, nhưng bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, trong một lúc cũng không thể mua nổi xe.”
Tề Kiến Quốc cười ha ha một tiếng: “Ông Phương, ông không có tiền đúng không, cầu xin tôi đi, ông cầu xin tôi tôi sẽ cho ông mượn, muốn bao nhiêu cứ mở miệng là được!”
Hoàng Bội Di cười nhạo nói: “Anh yêu à, anh phải cẩn thận đấy, bọn họ mượn tiền rồi chưa chắc đã trả lại nổi đâu.”
“Sợ gì chứ, chỉ cần có giấy mượn nợ là được rồi, không trả nổi không phải là còn căn nhà sao?”
“Vậy không phải là đến chỗ ở cũng không còn sao, vì mua chiếc xe mà bán cả căn nhà, người nhà này có phải có bệnh không?”
“Anh thấy chắc là vậy rồi, ha ha ha ha ha…”
Hai người kẻ xướng người hoạ, dường như muốn khiến cho Phương Vân và Phạm Ngọc Lam tức đến ngất xỉu.
Phương Dạ thản nhiên liếc bọn họ một cái, đột nhiên nói với cô gái bán hàng: “Người đẹp, chúng tôi chắc chắn sẽ mua xe, nhưng không phải là chiếc này.”
Anh vừa nói câu này, mấy người trong đại sảnh đột nhiên đều ngây ra.
Cô gái bán hàng nghi ngờ nói: “Vậy anh muốn mua chiếc nào?”
“Chắc đại lý xe nhập khẩu ở bên cạnh cũng cùng hãng với các cô đúng không?”
“Đúng là chúng tôi đều là của cùng một chủ.” Cô gái bán nàng nghi ngờ nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì, chẳng lẽ anh muốn mua xe bên đó?”
Phương Dạ nghiêm túc gật gật đầu: “Không sai, tôi cảm thấy cha tôi thích hợp lái chiếc xe đắt tiền hơn.”
Phạm Ngọc Lan bị câu nói của anh dọa sợ: “Con trai à, con đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Phương Vân trừng bà ấy một cái: “Đều tại bà, vì cái thằng Phạm Nam mà khiến con trai chúng ta tức đến hồ đồ luôn rồi!”
Cô gái bán hàng nghe thấy thì đột nhiên mặt đen thui, một nhà ba người này quả nhiên không có ai là cây đèn cạn dầu, người này còn không đáng tin hơn người kia!
Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di thì lại vui mừng khôn xiết, hoàn toàn xem bọn họ thành xiếc khỉ.
“Cha mẹ, con đang nói nghiêm túc.” Phương Dạ nghiêm túc nói: “Người đẹp, làm phiền cô dẫn đường.”
Phương Vân đè thấp giọng nói: “Thằng nhóc thối, xe nhập khẩu bên kia chiếc nào cũng phải mấy chục vạn trở lên, con lấy đâu ra tiền mua?”
“Cha cứ yên tâm, con nói mua được là mua được!” Phương Dạ cho ông ấy một ánh mắt yên tâm.
Trong lúc cô gái bán hàng vẫn còn nghi ngờ, ngược lại Tề Kiến Quốc đã lên tiếng nói giúp: “Người đẹp, cô cứ dẫn bọn họ qua đó xem đi, dù sao cô cũng đâu bị tổn thất cái gì, nói không ngừng người ta thật sự có tiền mua đấy, vậy thì không phải là cô kiếm được một số tiền lớn rồi sao?”
Hoa hồng khi bán được một chiếc xe nhập khẩu đương nhiên là nhiều hơn rất nhiều so với xe sản xuất trong nước rồi, cô gái bán hàng cắn cắn môi, cuối cùng vẫn đưa mấy người Phương Dạ đi qua đó.
“Đi thôi cục cưng, chúng ta đi theo qua đó tiếp tục xem kịch nào, ha ha ha ha!” Tề Kiến Quốc nháy mắt nói với Hoàng Bội Di.
Hoàng Bội Di cười nói: “Với giá nhà ở huyện Lê, chỉ sợ có bán cả căn nhà cũng không mua nổi một chiếc xe nhập khẩu nhỉ?”
“Mua một chiếc Beetle chắc là vẫn được…”
Trên đường đi, Phương Vân vẫn hơi không dám tin: “Con trai à, thành thật nói cha nghe xem, con lấy đâu ra tiền mua xe, có phải là của cô Tô cho con không?”
“Cha, con sẽ không xài tiền của phụ nữ đâu.” Phương Dạ bình tĩnh nói: “Nói thật với hai người vậy, con không có tiền.”
Hai người già nghe thấy thì mặt lập tức xanh lét: “Không có tiền con còn nói muốn mua xe nhập khẩu?”
Phương Dạ cười hí hí một tiếng: “Ai đặt ra quy định rằng không có tiền thì không thể mua xe?”
Phương Vân mắng: “Thằng nhóc thối này, con không có tiền chẳng lẽ người ta lại tặng không cho con?”
“Cha nói vậy, thì cũng không khác gì với tặng không đâu!” Phương Dạ thần bí nói: “Lần trước siêu thị bên cạnh tiệm trà sữa có hoạt động rút thăm trúng thưởng, hai người đoán xem con trúng cái gì?”
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan đồng thanh hỏi: “Trúng cái gì?:
“Một tấm phiếu mua hàng Lamborghini!” Phương Dạ cười híp mắt nói: “Tấm phiếu này có thể dùng trên cả nước, mặc dù tên gọi là vậy, nhưng thực ra mua xe gì cũng được, chỉ cần dưới hai trăm vạn là được, một đồng cũng không cần trả!”
Phương Vân tỏ vẻ không thể tin được: “Con trai à, có phải con đang khoác lác không, trên đời này làm gì có phiếu mua hàng thế này?”
Phạm Ngọc Lan cũng không tin: “Đúng vậy, phiếu mua hàng của người ta đều chỉ là giảm một ít tiền thôi, làm gì có kiểu trả hết tiền như của con, lừa gạt mẹ con không có kiến thức phải không?”
Phương Vân càng nghĩ càng thấy không đúng: “Hay là chúng ta chuồn đi, đừng ở lại đây để mất mặt nữa.”
“Muốn chuồn à, không có cửa đâu!”
Không ngờ câu này đã bị Tề Kiến Quốc ở đằng sau nghe thấy.
“Không cần chuồn, cha mẹ, con thật sự không lừa gạt hai người, một lát nữa hai người sẽ biết ngay thôi.”
Hai người bất lực, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo sau con trai.
Sau khi vào phòng trưng bày xe nhập khẩu, Phương Dạ hỏi thẳng: “Người đẹp, chiếc SUV đắt nhất của bên cô là chiếc nào?”
“Đắt nhất?” Cô gái bán hàng do dự một lúc, chỉ chiếc Audi màu đen, nói: “Đắt nhất chính là chiếc Audi Q8 đó, phiên bản 2020, công suất động cơ 3.0, có giá 118 vạn.”
Phương Dạ gật gật đầu: “Vừa đúng, chỉ cần giá không vượt quá 200 vạn là được. Tôi lấy chiếc xe này, bây giờ cô đi làm thủ tục đi.”
Cô gái bán hàng ngây ra trong phút chốc, anh chàng trẻ tuổi này mua xe cũng quá qua loa rồi, nhìn một cái là quyết định mua ngay?
“Nhóc con, chiếc xe một trăm mấy vạn, cậu lấy gì để mua, có bán cả ba người cũng không đủ tiền để mua đâu, đừng có lừa gạt người đẹp nhà người ta!” Tề Kiến Quốc nở nụ cười giả tạo, nói.
Hoàng Bội Di cười yêu kiều, nói: “Anh yêu à, anh đừng nói nữa, thực ra thằng nhóc này cũng khá đẹp trai mà, em biết có mấy bà giàu có thích kiểu trai trẻ thế này, cần cù chăm chỉ được bao nuôi ba hay năm năm, cậu ta thật sự mua nổi Audi cũng không chừng!”
Mặc dù trong lòng cô gái bán hàng rất phức tạp, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Cho hỏi anh trả hết hay trả góp?”
Phương Dạ nói không chút do dự: “Trả hết, nhất định phải trả hết.”
“Vậy quẹt quả hay là?”
“Quẹt phiếu.”
Phương Dạ lấy một tấm giấy từ trong túi ra, đó là tấm danh thiếp mà trước đó người đàn ông đầu đinh đã đưa cho anh…
Chương 167: Thêm hai quả trứng trà
“Vừa rồi anh nói quẹt gì?” Vẻ mặt cô gái bán hàng vô cùng kinh ngạc, cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Quẹt phiếu đi, cầm lấy, đây là phiếu mua hàng Lamborghini trị giá 200 vạn, không cần đưa lại tiền thừa!” Phương Dạ thoải mái nói.
“Anh à, anh đang đùa tôi sao?”
Cô gái bán hàng tức giận đến mức cả người run lên, không nghĩ tới cô ta lại dung túng cho bọn họ hết lần này tới lần khác, cuối cùng lại vẫn bị lừa, các người bắt nạt tôi đúng không?
Hoàng Bội Di cười đến chảy nước mắt: "Phiếu mua hàng Lamborghini trong truyền thuyết? Năm tệ hay mười tệ? Hơn 100 mấy vạn, cậu có đủ không đó?"
Tề Kiến Quốc cười nói: “Người đẹp, tôi khuyên cô nên gọi bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài đi, đùa nãy giờ cũng đủ rồi đấy, cô còn có thể chịu được như vậy, não cô bị úng nước rồi à?”
Thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô gái bán hàng định gọi bảo vệ đuổi cả hai đám người bọn họ ra ngoài, đột nhiên Phương Dạ đưa mặt sau danh thiếp cho cô ta.
Hóa ra còn có một chiếc thẻ ngân hàng được giấu bên dưới!
"Cha mẹ, hai người ở đây xem xe trước đi, đi thôi người đẹp, tôi và cô cùng đi quẹt phiếu."
Sau khi nhìn thấy nụ cười tuấn tú như ánh mặt trời của Phương Dạ, ma xui quỷ khiến thế nào cô gái bán hàng lập tức gật đầu, sau đó đưa Phương Dạ đến phòng tài vụ.
Bốn người còn lại trố mắt nhìn nhau, không phải chứ, cái phiếu mua hàng Lamborghini đó thật sự có tác dụng sao?
Hoàng Bội Di khó hiểu: "Anh ơi, anh nói xem có phải cô ta bị trúng thuốc mê rồi không? Em nhớ trong thành phố có xuất hiện một nhóm người, chỉ cần vỗ vào vai người qua đường, người đó lập tức mơ mơ hồ hồ làm theo, sau đó cái gì cũng không nhớ!"
Tề Kiến Quốc lắc đầu: "Anh nhìn thấy không phải, hành vi của cô ta cũng không có gì khác thường, ánh mắt rất sáng suốt, xem ra không phải bị trúng thuốc."
“Nếu không phải là trúng thuốc, chẳng lẽ phiếu mua hàng Lamborghini trị giá 200 vạn kia là thật sao?”
“Điều đó càng không thể, trên đời này làm sao có chuyện như vậy được!” Tề Kiến Quốc cười chế nhạo: “Nhìn xem, thằng nhóc đó hết tám phần là đang dùng lời ngon ngọt để đánh lừa người khác."
Lúc này Phương Vân và Phạm Ngọc Lan có hơi lo lắng, họ chỉ tùy tiện mở cửa chiếc Q8 và leo lên trải nghiệm sự thoải mái của chiếc xe, dù sao đây cũng là một chiếc xe hơi sang trọng, chuyến đi này thật sự không tệ.
"Chồng à, chiếc xe này ngồi lên rất thoải mái, nhìn qua thì nó còn tốt hơn nhiều so với xe của anh ông, nếu nó thực sự là của chúng ta thì tốt quá rồi!"
"Đây là loại xe hạng sang nhập khẩu, cho dù chúng ta mua được cũng giữ nó không nổi, tiền xăng dầu có thể khiến bà phát khóc, chi phí bảo dưỡng một năm còn đáng sợ hơn, lỡ như không cẩn thận va quẹt một chút, tùy tiện sửa chữa cũng tốn đến mấy vạn!"
Phạm Ngọc Lan bị dọa đến đờ người: "Chiếc xe này đắt như vậy sao, vậy thì nói con trai đừng mua!"
Tề Kiến Quốc cười nhạo nói: "Yên tâm đi ông bạn học, con trai ông không đủ tiền mua chiếc xe này đâu, mua cái cần gạt nước cũng không nổi nữa!"
“Nhìn xem, cần gạt nước cũng mua không nổi, ha ha ha!”
Ngay khi hai người bọn họ đang cười, cô gái bán hàng mặt mày hớn hở quay lại cùng Phương Dạ, bên cạnh còn có quản lý của đại lý xe hơi.
Trong lòng Tề Kiến Quốc có chút hồi hộp, nhìn tình huống này dường như không giống với tưởng tượng của ông ta cho lắm.
“Anh Phương, anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm theo chỉ dẫn của anh.” Người quản lý cung kính nói: “Sau khi làm xong thủ tục, anh có thể dùng biển số tạm thời lái xe đi.”
“Được, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, Tề Kiến Quốc và bạn gái của ông ta dường như đã bị sét đánh trúng!
Sau có thể, thằng nhóc này... Thật sự sử dụng một phiếu mua hàng Lamborghini để mua một chiếc Audi Q8?
Vẻ mặt Phương Vân căng thẳng hỏi: “Con trai, con mua chiếc xe này thật à?” Quản lý cười nói: “Đúng vậy, mời ông đi theo chúng tôi làm thủ tục.”
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan sững sờ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cô bán hàng vội vàng bưng ba tách cà phê, thái độ hoàn toàn khác với lúc nãy!
Sau khi đăng ký Phương Vân là chủ sở hữu của chiếc xe, người quản lý cũng đưa ra một tấm thẻ.
"Ông Phương, đây là thẻ nhiên liệu trị giá 10 vạn, xe của ông có thể được bảo dưỡng miễn phí trọn đời tại cửa hàng này, cũng như bảo hành miễn phí vô thời hạn!"
Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di nghe xong, hai tròng mắt như muốn rớt ra!
Mua xe mà quẹt phiếu thì đã quá đáng lắm rồi, tặng thẻ nhiên liệu 10 vạn cũng có thể nhịn, nhưng lại còn đặc biệt bảo dưỡng, bảo hành trọn đời là sao?
Nói cách khác, ngoài tiền bảo hiểm và kiểm tra hàng năm, sau này Phương Vân sẽ không phải tốn một xu nào cho việc có một chiếc xe hơi!
Phạm Ngọc Lan ngập ngừng hỏi: “Quản lý, anh đang lừa chúng tôi sao?”
Người quản lý cười và nói: “Tất nhiên là không, cam kết này được viết rõ ràng, đây là ràng buộc về mặt pháp lý, nó chắc chắn không phải là một trò đùa.”
Phương Vân hỏi: “Phiếu mua hàng Lamborghini của con trai tôi thực sự lợi hại như vậy sao?”
Người quản lý mặt đỏ bừng nói: “Đương nhiên, phiếu của anh Phương là hoàn toàn có thật, bởi vì chúng tôi không thể hoàn lại tiền, nên chúng tôi đã phải thay thế số dư còn lại để đổ xăng và bảo hành bảo dưỡng."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Phương Dạ thúc giục: "Cha, không còn sớm nữa, chúng ta lái xe về thành phố ăn cơm rồi về thôi, ngày mai còn phải tham dự hôn lễ của cậu.”
“Đúng, đúng, đã trưa rồi, quên mất chúng ta còn chưa ăn sáng!” Phương Vân cảm thấy có chút đói bụng.
Phương Dạ cười nói: “Cha, hôm nay con mua được xe, vui như vậy, cha có định dẫn con đi ăn món ngon gì không?”
Phương Vân xua tay: “Mẹ con là người có tiếng nói cuối cùng.”
Phạm Ngọc Lan nói: "Mẹ nghe mọi người nói có một nhà hàng chay gần đây, có thể tha hồ ăn với giá 18 tệ một người, hơn nữa còn có đến mấy chục món ăn, chúng ta đến đó ăn đi!"
Nụ cười của Phương Dạ đột nhiên sụp đổ: "Hả? Ăn chay sao?"
Thể chất của anh không giống người thường, ăn chay trường cũng không có ích gì.
"Bây giờ không phải đang thịnh hành chế độ ăn uống lành mạnh sao? Món chay đều là thực phẩm màu xanh, là chế độ tốt nhất cho sức khỏe!"
Cuối cùng Phương Vân cũng không thể chịu đựng được nữa: "Vợ à, con trai chúng ta còn đang lớn, không thể toàn ăn chay được! ”
Phương Dạ gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy, con nghĩ con còn có thể cao thêm vài cm nữa!”
“Vậy được rồi.” Cuối cùng Phạm Ngọc Lan cũng đồng ý: “Đợi lát nữa chúng ta đi qua ngã tư, chúng ta hãy mua thêm hai quả trứng trà.”
Phương Dạ nghe vậy thì rơi nước mắt.
Cha mẹ ơi, hai người đừng đùa như vậy chứ, con trai không có ở đây thì hai người ăn hải sản, khi con về thì ra quán chay ăn, tốt xấu gì con cũng vừa quẹt phiếu mua hàng Lamborghini trị giá 200 vạn đó, chỉ đổi được hai quả trứng trà.
100 vạn một quả sao?
Đột nhiên Phương Dạ cảm thấy mình thật sự muốn đánh ai đó...
Nhìn cả gia đình ba người đang ngồi trên Q8 vui vẻ rời đi, Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di vẫn còn đang ngơ ngác, đứng ở nơi đó giống như hai tên hề, trông rất buồn cười…
Tất nhiên, chỉ một phút sau cả hai đã được cô gái bán hàng ‘mời’ ra ngoài, không mua xe còn đứng đờ người ở đây, định làm thần giữ cửa à?
Chương 168: Ông tài xế kỳ lạ
Ăn một bữa cơm chay no đến mức nhe răng nhếch miệng, cảm thấy cả người đã sắp biến thành đồ chay luôn rồi.
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan lại vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện, cứ nói chuyện rồi nói tới trên người của Phạm Nam.
“Bà xã, vẫn chưa gọi điện thoại được cho em trai của bà à?”
“Tôi thấy là không phải là chưa sạc pin, chắc chắn là thằng nhóc kia không muốn trả tiền nên đang tránh chúng ta đây mà!”
“Ông xã, dù sao thì cũng đã mua xe rồi, số tiền ấy coi như là bỏ đi, coi như là đầu tư cổ phần là được!”
“Còn đầu tư nữa à? Còn đầu tư nữa là gần ba mươi vạn rồi đó!” Phương Vân nghiêm mặt nói: “Bà xã, hoàn cảnh của nhà chúng ta thế nào đâu phải bà không biết, bọn Tiểu Dạ còn chưa tốt nghiệp, bà lại nghỉ hưu sớm, tiền lương của tôi cũng chẳng nhiều gì, ba mươi vạn đó phải gom bao nhiêu năm mới có thể gom đủ đây?”
Phạm Ngọc Lan yếu ớt nói: “Số tiền đó cũng không phải là nước dội lá khoai, chẳng khác gì là đầu tư, em trai tôi nói, cuối năm nay có thể có được hoa hồng, ít nhất cũng được ba bốn vạn đó!”
“Lời nói của em trai bà tôi thật không tin tưởng lắm, dù sao thì con người này chẳng đáng tin cậy gì cả!”
“Ông yên tâm, đó là bởi vì lúc trước nó chưa kết hôn, ngày mai cũng coi như là chính thức thành gia lập nghiệp rồi, chắc chắn là nó sẽ biết thay đổi mà.”
“Tôi vẫn không yên tâm lắm, nếu không thì mình bảo nó viết giấy nợ hoặc là làm hợp đồng đầu tư cổ phần gì đó?”
“E hèm, không nhất phải thế chứ, đó là em trai ruột của tôi, nó có thể hại chúng ta à?”
“Nói hại thì không đến mức đó, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy có phần không yên tâm.”
Phạm Ngọc Lan cười nói: “Không yên tâm thì ông cứ ăn thêm hai cái bánh bao đi, bảo đảm là yên tâm.”
Phương Vân vội vàng khoát tay: “Đừng, đừng, đừng, tôi đã ăn bốn năm cái rồi, thật sự ăn không nổi nữa.”
“Ăn không nổi nữa thì uống chút sữa đậu nành đi, những cái này mất tiền mua đấy, không thể để bị lỗ được, con trai, con cũng ăn hai cái đi.”
Sắc mặt con trai cũng thay đổi, ôm bụng nói: “Mẹ, bụng con không thoải mái lắm, con đi vệ sinh trước ạ.”
“Thằng nhóc thối ăn hỏng bụng rồi à? Mau đi nhanh về nhanh!”
Sau khi ăn uống no say, Phương Vân trả 54 tệ, rồi đưa vợ con trở về huyện Lê.
Suốt cả đường chiếc Q8 đều đi với tốc độ ba mươi km, trán của Phương Vận đều là mồ hôi, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, vô cùng chăm chú quan sát đường đi.
Từ khi lấy được bằng lái xe từ mấy năm trước, đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy lái xe, hơn nữa còn là lái một chiếc siêu xe hơn một trăm vạn, đương nhiên là phải chú ý cẩn thận rồi.
Phạm Ngọc Lan biết chiếc xe này quý giá, cũng không dám thúc giục, con săn sóc rút một tờ giấy giúp chồng lau mồ hôi,
Ai ngờ khăn giấy còn chưa chạm đến trán thì Phương Vân đã trách móc: “Đừng đụng vào tôi, không nhìn thấy tôi đang bận lái xe à, bà làm như thế là đang cản trở tầm nhìn lái xe của tôi đấy, bây giờ đang lái nhanh như vậy, lỡ như xảy ra tai nạn thì sao?”
Phạm Ngọc Lan bị dọa, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi mà ông xã, tôi không cố ý đâu!”
Phương Dạ ngồi ở phía sau nhìn thấy trực tiếp che mặt, với tốc độ của chiếc xe này thì ngay cả xe chạy bằng điện cũng có thể đuổi kịp một cách thoải mái, hơn nữa đường ở huyện này cũng không có xe gì, nếu có thể xảy ra tai nạn thì cũng coi như là kỳ tích.
“Cha, với tốc độ này của cha thì chắc khi về đến nhà thì trời cũng tối rồi, có thể tăng ga lên, đây là đường huyện mà, ít nhất cũng phải lái với tốc độ năm mươi sau mươi chứ!”
Phương Vân cả giận nói: “Nhóc con con thì biết cái gì, xe này đang trong thời kỳ ma sát, thời kỳ ma sát đó có hiểu không? Giống như là trẻ con vừa mới chào đời, tất nhiên là phải chăm sóc vô vùng cẩn thận, lái càng chậm càng tốt, như thế mới không làm hỏng nó!”
Phương Dạ bó tay, chỉ đành dò hỏi: “Hay là để con lái nhé?”
“Ở một bên hóng mát đi, cái xe đắt như vậy đương nhiên là phải để tài xế già như cha lái rồi!”
Phương Dạ cười khổ nói: “Cha, tài xế già không phải là chỉ tuổi mà là chỉ kinh nghiệm, mấy năm rồi cha còn chẳng sờ vào vô lăng lần nào, sao có thể gọi là tài xế già được?”
“Ba con nói được là được!” Phạm Ngọc Lan gõ nhẹ đầu anh: “Thằng nhóc thối con còn muốn tạo phản à?”
“Không lái thì không lái, vậy có thể mở điều hòa lên không, thời tiết này nóng chết con rồi!”
Phương Vân lại bla bla nói: “Đã nói là thời kỳ ma sát rồi, mở điều hòa sẽ tăng thêm gánh nặng cho động cơ, sao con có thể bảo một đứa trẻ làm việc nặng cơ chứ? Vậy là không phải rồi...”
Haizz...
Phương Dạ cảm thấy mình thật muốn khóc.1
“Nghe cha con nói không sai đâu, ông ấy vì mua xe đã làm công tác chuẩn bị được mấy ngày rồi, bao nhiêu tài liệu cũng đều bị lật sắp rách rồi!”
Chắc đều là tài liệu của mấy năm trước chứ gì?
Phương Dạ cảm giác mình muốn nôn, không có sức lực gì, chỉ đành ngồi co quắp trên chiếc ghế da thật cam chịu số phận.
Mấy phút sau, một chiếc xe Land Cruiser xuất hiện phía sau chiếc Audi.
“Ôi, là một chiếc xe Q8 thời thượng này, nhưng sao tốc độ của chiếc xe này chậm như vậy, người lái xe là tuổi ốc sên à?”
Phương Đường vừa nhai kẹo cao su vừa cười nói.
Cha anh ta nhếch miệng cười nói: “Để cha xem, tám phần tài xế là người mới rồi, vừa mới tập lái, đương nhiên là phải cẩn thận chú ý rồi.”
“Quả nhiên là đủ giàu, vậy mà lại lấy chiếc xe đắt như vậy ra để tập, không biết có phải là người của huyện Lê chúng ta không nữa.”
“Ông nội, tăng ga lên đâm vào đuôi xe nó đi.”
Một đứa bé đen nhẻm ngồi ở ghế sau khoa chân múa tay hét to.
“Tiểu Phàm, đừng làm phiền ông nội con lái xe!” Lý Dung Dung vỗ nhẹ cánh tay của con trai.
Sau khi nghe thấy hai từ ông nội, lông mày của bác cả lập tức nhíu lại.
“Tiểu Phàm, không phải đã nói là không được gọi như vậy ở bên ngoài rồi à? Lỡ như bị người khác nghe thấy thì sao?”
Tiểu Phàm tùy tiện nói: “Tôi muốn gọi thì gọi, ông già ông quản được tôi à?”
Lý Dung Dung lại tát đứa con trai một cái không đau không ngứa: “Thằng nhóc thối, muốn gọi thì về nhà hãy gọi!”
Sắc mặt của bác cả tối sầm, suýt chút nữa thì giận tới mức đâm vào đuôi chiếc Audi, nhưng cũng dọa cho Phương Vân ở phía trước toát cả mồ hôi.
“Cái người này lái xe kiểu gì vậy, suýt chút nữa là gây ra tai nạn giao thông rồi, may là tôi còn phản ứng đúng lúc không phanh lại, nếu không thì chắc chắn bị đâm vào đuôi xe rồi!”
Phạm Ngọc Lan đột nhiên nói: “Ông xã, chiếc xe ở phía sau hình như là của anh trai ông đó!”
“Hả?”
Phương Vân nhìn qua kính chiếu hậu, rốt cuộc nhìn thấy chiếc Land Cruiser quen thuộc.
“Quả thật là anh trai tôi kìa.”
“Ông xã, lái chậm một chút chào hỏi với ông ấy đi, để bọn họ biết nhà chúng ta mua xe rồi.”
“Được rồi.”
Phạm Ngọc Lan không ưa nhất chính là cả nhà bác cả thích khoe khoang và khinh người khác, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, đương nhiên là cũng muốn khoe khoang một lần!
Phương Vân giảm tốc độ xe lại một chút, vào lúc chiếc Land Cruiser vượt qua thì hạ toàn bộ cửa kính xuống, sau đó thì nhấn còi xe một cái.
Sau khi nhìn thấy Phạm Ngọc Lan dương dương tự đắc ngồi ở ghế phó lái, bác cả và Phương Đường đồng thời há to miệng.
Không phải chứ, người lái xe vậy mà lại là em trai ruột của mình à?
Nó lấy tiền đâu ra mua chiếc xe hơn trăm vạn chứ?
Vào lúc mà hai người còn ngạc nhiên nghi ngờ thì Phạm Ngọc Lan đã hét lớn: “Anh trai ông nó, hôm nay ông cũng đi thành phố Thạch Môn chơi à?”
“Đúng... Đúng vậy!”
Chương 169: Cái giá cho việc trang bị móc kéo
Sau khi chiếc xe Land Cruiser đã vượt qua mặt, Lý Dung Dung hỏi: "Chồng, người phụ nữ vừa mới nãy là ai thế?"
Phương Đường đen mặt nói: "Còn ai nữa, chính là mẹ Phương Dạ!"
Vừa rồi tốc độ xe chạy hơi nhanh, cậu ta chưa có nhìn thấy Phương Dạ xếp đằng sau.
"Phương Dạ?" Lý Dung Dung nhớ ra một vài hồi ức không tốt đẹp: "Thì ra nhà anh ta có tiền như vậy?"
Bác cả cười lạnh nói: "Có tiền cái rắm, ngày lễ giỗ tổ lần trước, cha nó còn nghênh mặt muốn đến cọ nhiệt xe của bác mà, sau đó bác không đồng ý, bọn họ phải ngồi xe bus đi!"
Lý Dung Dung ngạc nhiên hỏi: "Vậy chiếc Audi kia từ đâu ra thế?"
Bác cả nói: "Ngày mai cậu Phương Dạ kết hôn, chắc là thuê xe cưới đó."
Lý Dung Dung rõ ràng có chút không tin: "Xe mới như vậy mà còn đem đi cho thuê, chủ xe không đau lòng sao?"
"Ai biết được, nói không chừng xe đó là công ty xe cưới mua lại để kinh doanh đấy... "
Sau khi trải qua một hồi giải thích gượng gạo như vậy, cảm giác trong lòng bác cả và Phương Đường dễ chịu không ít, đúng lúc này, Tiểu Phàm cảm thấy nhàm chán đột nhiên giãy giụa khỏi cái ôm của mẹ nó, bỗng chốc từ phía sau bịt kín mắt của bác cả!
"Á đệt."
Trong nháy mắt mất đi tầm nhìn, toàn bộ tóc gáy của bác cả dựng đứng lên, bởi vì ông ta đang tăng tốc vượt qua một chiếc xe ben, nhưng lại đang ở tình trạng đi ngược chiều, nếu phía trước có xe chạy tới, vậy thật sự là phải trúng số đi đời nhà ma rồi!
Sau khi Phương Đường phát hiện chuyện khác thường cũng sợ tới mức hồn vía lên mây, cậu ta không kịp nghĩ nhiều, hung hăng tát một cái lên trên mặt đứa trẻ hư.
"Thằng nhãi con chết tiệt mau buông tay!"
Cái tát này vừa nhanh vừa ác, trực tiếp để ở trên mặt Tiểu Phàm một dấu tay ửng hồng.
"Đứa trẻ không hiểu chuyện, anh đánh nó làm gì?" Việc này Lý Dung Dung không vừa lòng, đứa trẻ lớn như vậy, bản thân chưa bao giờ thật sự bị đánh mắng, không nghĩ đến lại bị Phương Đường khơi mào đầu tiên!
"Ông dám đánh tôi? Tôi không buông!" Đau đớn làm cho tính ngỗ ngược trên người Tiểu Phàm hoàn toàn bộc phát, ngược lại nó đưa tay bịt càng chặt, thậm chí còn siết chặt trên cổ của bác cả!
Lúc này Phương Đường mới phản ứng lại, vội vã ngăn hai tay nó.
Bác cả thật sự vất vả lấy lại tầm nhìn, vừa ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc xe ô tô con đang ở một phía điên cuồng bấm còi vừa thẳng hướng chạy đến.
Ông không kịp suy nghĩ nhiều, lần nữa trực tiếp đánh tay lái xe Land Cruiser quay lại đúng làn đường, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại bị một đòn nghiêm trọng sau đầu.
Thì ra là Tiểu Phàm vì bị đẩy ra mà tức nuốt không trôi, lại dựa lưng vào ghế tặng cho ông nội một cú đá chân!
Đừng thấy nó nhỏ tuổi, bởi vì ưu thế gen, sức lực một cước này tuyệt đối không nhẹ...
Bác cả chưa bao giờ thích đeo dây an toàn lần này gặp nạn rồi, khuôn mặt bốp một tiếng đập vào tay lái, chân phải bất thình lình đạp vào chân ga, sau khi xe Land Cruiser phát ra một tiếng gầm gừ dữ dội, đâm thẳng vào chiếc BMW X6 màu đỏ phía trước, làm đuôi xe người ta lõm xuống một mảnh lớn, ngay cả cốp xe cũng bị rạn nứt!
Dựa theo lẽ thường mà nói, tốc độ xe hai bên cũng không tính là quá nhanh, va chạm kiểu này chắc là không đến mức hư hại nghiêm trọng lắm mới đúng, tệ là tệ ở chỗ bác cả trang bị thêm trước sau xe Land Cruiser một cái móc kéo, lực phá hoại của thứ này cực kỳ khủng khiếp, cho nên chiếc BMW thoáng cái đã bị "đắp chiếu"...
Sau khi hai chiếc xe dừng lại, Tiểu Phàm tự biết đã gây họa ngay lập tức trốn trong lòng mẹ nó, bác cả còn đang ra sức xoa cái mũi đỏ ửng thì bốn tên đàn ông trên chiếc xe BMW đã bước xuống, trong đó có ba người vẻ mặt dữ tợn, cánh tay còn to hơn bắp đùi của Phương Đường!
"Mẹ nó, thằng khốn này lái xe kiểu gì thế!" Thái Bình An tức giận đến nổi trận lôi đình, bản thân đang yên đang lành chạy trên đường, đang lúc cùng với ba tên đàn em vui vẻ thổi phồng khoe khoang thì hoa cúc của con xe quý lại bị người ta hấp diêm, đổi lại ai không nổi khùng?
Một tên đàn em nhìn phía đuôi xe lập tức kêu lớn: "Ông chủ không ổn rồi, phần đít của ông chủ bị nứt ra rồi!"
"Nói bậy bạ, phần đít của cậu mới bị nứt ra rồi đấy!"
"Tôi nói sai rồi, là phần đít xe của ông!"
"Gì?" Thái Bình An cực kỳ hoảng sợ, khẩn trương chạy từng bước nhỏ qua đó.
Sau khi nhìn thấy hoa cúc của con xe quý, ông thiếu chút nữa bị tức đến ngất xỉu đi.
"Còn ở đó như rùa đẻ trứng hả, nhanh xuống xe cho ông đây!" Thái Bình An đá một cước vào phía trước tấm chắn bùn của chiếc xe Land Cruiser, ba tên đàn ông vạm vỡ cũng đã vây quanh toàn bộ, trợn mắt nhìn người ở bên trong.
Phương Đường và Lý Dung Dung trực tiếp làm con rùa đen rút đầu, sau khi bác cả nuốt một ngụm nước bọt, nơm nớp lo sợ mở cửa xuống xe.
"Xin lỗi nhé đồng hương, nào nào nào, trước tiên hút điếu thuốc."
"Hút ma túy nhà ông, ai là đồng hương của ông?" Thái Bình An lấy hộp thuốc hủy thi diệt tích, chỉ vào mũi của bác cả chửi: "Lão già nhà ông, trang bị móc kéo còn chưa tính, còn đặc biệt trang bị trước sau như thế, vô liêm sỉ quá không?"
"Ông… ông anh, anh đừng tức giận, xe này của tôi đã mua đầy đủ bảo hiểm, công ty bảo hiểm sẽ đền cho anh!"
"Đền? Xe này của tôi hầu như toàn bộ đều bị ông đụng hư nát hết, ông đền cái búa mà đền hả?" Thái Bình An oán hận nôn ra một tràng nước bọt: "Với lại bây giờ tôi còn phải đi huyện Lê thu nợ, chỗ chim không thèm ị như vậy mà chờ người công ty bảo hiểm đến chắc là trời tối đen thui, nếu không kịp đến để người chạy mất, tôi sẽ đặc biệt cho ông biết thế nào là lễ độ!"
Bác cả yếu thế nói: "Vậy anh muốn thế nào đây?"
"Thế nào? Đền chiếc X6 mới hoặc một trăm vạn cho tôi, việc này coi như xong!"
"Một trăm vạn? Tôi ở đâu có nhiều tiền như thế?" Bác cả than khổ nói: "Với lại xe này của anh cũng không phải xe mới, hét giá cũng quá ác đi?"
"Một trăm vạn cũng kêu ác? Ông chủ tôi còn chưa tính toán kỹ với ông đâu!" Một tên đàn ông vạm vỡ cười lạnh nói: "Phí tổn thất tinh thần, phí làm lỡ công việc, phí trà nước, phí nóng nực..."
Bác cả ngây ngẩn cả người: "Hai cái phí đầu tôi còn hiểu, phí trà nước, phí nóng nực là cái phí gì?"
Người đàn ông vạm vỡ trả lời: "Nhiệt độ thời tiết như vậy, ông để cho ông chủ tôi đứng dưới ánh nắng bị giày vò, chẳng lẽ không nên bồi thường chút gì sao?"
"Không bồi thường cũng được, để anh đánh một trận mấy cái trút giận là được, ông chọn một cái đi!"
"Tôi... Tôi chọn bồi thường." Sau khi nhìn thấy đối phương cố ý phơi bày hoàn toàn cơ ngực, bác cả dứt khoát nhận thức sợ hãi rồi.
"Tiểu Tam Tử, đi lấy giấy nợ lại đây." Thái Bình An phất tay lên: "Ghi vô số tiền thành một trăm vạn."
"Đã biết ông chủ!"
Bác cả vẻ mặt cầu xin nói: "Ông anh, hay là theo trình tự bảo hiểm đi, tôi thực sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy mà!"
"Lái xe Land Cruiser mà còn than nghèo, ông xem ông đây là thằng ngốc à?" Thái Bình An cười lạnh nói: "Không có tiền thì bán xe, trong nhà có nhà cửa hay không?"
Bác cả gật đầu theo bản năng: "Có"
"Vậy bán một lượt, đây là cái giá cho việc ông trang bị móc kéo, không nên trách tôi lòng dạ độc ác!" Thái Bình An nhận giấy nợ, đập lên mui xe một tiếng bốp.
"Ký tên, tiếp theo ấn dấu vân tay vào, tôi sẽ để ông đi, nói cách khác, coi chừng đàn em của tôi cho ông thấy máu đổ!"
Sau khi nhận được của hồi môn của Lý Dung Dung, bác cả hiển nhiên là có tiền, nhưng ông thật sự là luyến tiếc, đuổi theo cái đuôi mà thôi, một trăm vạn trôi sông vô ích, đặt ai vào đây cũng không chịu nổi mà!
Ông dò hỏi: "Ông anh, một trăm vạn thật sự nhiều quá rồi, có thể giảm giá được hay không vậy?"
"Giảm giá? Có thể!" Thái Bình An bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: "Người đâu, đánh gãy chân lão già này cho tôi!"
Chương 170: Đánh thì cũng như không đánh mà thôi
Nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ khí thế hùng hổ vây quanh, bác cả sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng lắc đầu nói: "Không bớt, không bớt, một triệu!"
“Cái tên già này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không ra tay là không chịu thành thật chút nào!” Thái Bình An cười ha hả, đem giấy bút đưa qua: “Nào nào, ký tên vào đây, xong rồi thì đóng dấu lên đó, đúng rồi, ghi cả số chứng minh thư của ông lên, chút nữa đưa giấy cho tôi xem, nhỡ ông già này lại giở mánh khóe gì! "
Bác cả bất lực, lúc định ký tên mình lên thì một chiếc Audi màu đen đột nhiên dừng lại sau lưng xe Land Cruiser.
"Anh, chuyện gì xảy ra thế?"
Sau khi nhìn thấy em trai và em dâu mình, sắc mặt của bác cả càng tối đen lại.
Việc xấu hổ này lại bị bọn họ nhìn thấy rồi, rõ ràng không còn mặt mũi nào đi nhìn người khác nữa...
Thái Bình An chống nạnh uy hiếp: "Không phải chuyện của các người, đứng qua một bên đi!"
Phương Vân không vui: "Chẳng phải xảy ra chuyện va chạm vào đuôi xe sao, đây là anh trai của tôi, tại sao lại không liên quan đến tôi chứ?"
Một người đàn ông vạm vỡ nói: "Liên quan đến ông ư? Chẳng lẽ số tiền ông ta phải bồi thường, ông cũng trả một nửa?"
“Bồi thường tiền gì, bao nhiêu?” Phạm Ngọc Lan hoài nghi hỏi.
Thái Bình An duỗi một ngón tay ra: "Ông ta đâm nát xe của tôi, phải bồi thường một triệu!"
"Hả? Một triệu?" Hai vợ chồng sợ hãi ngay lập tức.
"Đồng hương, đuôi xe của ông có bị hỏng thật, nhưng những chỗ khác còn tốt, nào có bị hỏng đâu?"
“Đừng có lôi kéo làm quen, ai là đồng hương với các người chứ?” Thái Bình An hừ lạnh một tiếng: “Tôi mới mua xe còn chưa đi được vài tháng đã bị ông ta đâm thành ra như vậy, cho dù sửa sang lại cũng là xe tai nạn, tôi bắt ông ta trả một triệu là quá đáng sao? "
Phương Vân nói: "Không quá đáng, nhưng không phải là đã mua bảo hiểm rồi sao? Cứ để công ty bảo hiểm chi trả là được, sao lại phải làm khó anh trai tôi?"
"Để công ty bảo hiểm bồi thường thì sao? Có thể thu hồi khoản tổn thất cho chiếc xe của tôi không? Còn phí khấu hao, ông có hiểu không?" Thái Bình An bĩu môi đáp: “Dù sao tôi cũng không quan tâm, một triệu này này nhất định phải trả, nếu không trả thì đừng hòng rời khỏi đây! "
"Ông, đúng là già mồm át lẽ phải mà!"
Phương Vân còn muốn tranh cãi với đối phương, Phạm Ngọc Lan đã nhanh chóng kéo ông ấy lại.
"Ông xã, nơi này rất vắng vẻ, đối phương người đông thế mạnh, chuyện này hay là chúng ta đừng can thiệp nữa, dù sao anh trai ông cũng có tiền, không dưới hai triệu."
"Có tiền thì không được tiêu như thế này, rõ ràng là có bảo hiểm mà vẫn phải mất tiền, đúng là vớ vẩn!"
Phạm Ngọc Lan tức giận nói: "Con trai người ta trốn trong xe cũng không có ý kiến gì, tên lão già như ông ra đây làm loạn cái gì chứ?"
"Nhưng dù sao cũng là anh trai của tôi..."
Thái Bình An càng nghe càng cáu kỉnh, đột nhiên hét lên: "Đủ rồi, các người định cãi nhau đến khi nào? Nếu các người không tránh ra, tôi sẽ cho các người biết mặt!"
Đột nhiên một giọng nói lười biếng phát ra từ chiếc Audi.
"Ai muốn cho cha tôi biết tay nào?"
Thái Bình An ngây người một lúc, giọng nói này rất quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó!
Đang suy nghĩ nát óc thì Phương Dạ đẩy cửa xe xuống.
“Hóa ra là tên nhóc này!” Thái Bình An không khỏi tức giận khi nhìn thấy Phương Dạ, lần trước bị tên nhóc này đả kích cũng quá sức chịu đựng rồi, sau đó xe bị trộm dày vò một trận, xui xẻo đến mức suýt chút nữa đã hoài nghi nhân sinh rồi.
Đúng là trời có mắt, lại để cho bản thân gặp anh ở một nơi vắng vẻ thế này, cơ hội trả thù cuối cùng cũng đến.
Con đường này không có camera giám sát, chuyện bồi thường trước hết cứ gạt sang một bên, cứ đánh anh một trận cho bõ tức!
Phương Dạ cười nhạt: "Nếu là tôi thì sao."
Sau khi nhìn thấy anh xuất hiện, Phương Đường và Lý Dung Dung, hai người đang trốn trong xe, sắc mặt trông rất khó coi, dù sao đối phương cũng là người biết chi tiết về Tiểu Phàm.
Sau khi trở về huyện Lê lần trước, Phương Đường cùng cha mẹ anh đã suy nghĩ kỹ và quyết định gả Lý Dung Dung về nhà, dù sao cũng nợ nhiều tiền như vậy, nếu thật sự bị kiện, Phương Đường chắc chắn sẽ phải ngồi tù, chi bằng thuận theo ý của nhà họ Lý, cứ *** *** **** *** đi.
Sau khi kết hôn với Lý Dung Dung, bác trai và bác gái cũng đã tuyên bố với bên ngoài Tiểu Phàm là em trai của Lý Dung Dung, hơn nữa chỉ đặt một vài bàn tiệc tùy tiện, thậm chí ngay cả em trai ruột của mình cũng không mời, nghĩ ngợi một chút rồi cũng thôi...
Lý Dung Dung vội vàng ôm con trai, cúi đầu: "Chồng à, nếu chút nữa Phương Dạ nhìn thấy chúng ta thì phải làm sao, chẳng lẽ phải để lộ sao?"
“Đừng sợ, xe của chúng ta cao, kính xe cũng đã dán màng rồi, không nhìn thấy đâu!”
Phương Đường hung hăng nhìn Phương Dạ: “Nếu anh ta thích tọc mạch, vậy thì hôm nay tốt nhất cứ để cho đám người kia đánh chết đi! "
Lý Dung Dung nghi ngờ đáp: "Nói như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi, không phải anh ta là anh họ anh sao?"
"Anh họ thì đã sao, anh ta từ nhỏ đã đè anh ra khắp nơi rồi, sớm đã không vừa mắt rồi..."
Trong khi Phương Đường đang thầm chửi rủa, ba người đàn ông to lớn đã vây lấy Phương Dạ với ánh mắt đầy ác ý.
“Các người muốn làm gì?” Phạm Ngọc Lan phát hiện có gì không ổn, dang rộng vòng tay chắn trước người con trai mình, trừng mắt nhìn đám người như một gà mái già đang canh giữ đàn con của mình.
Thái Bình An quái gở nói: "Chị gái ơi, đây là chuyện ân oán giữa cá nhân tôi với con trai chị, nếu biết điều một chút thì tránh ra, nếu không thì tôi đánh cả bà đấy!"
Phương Vân tức giận nói: "Ai dám đánh vợ con tôi, tôi liều mạng với người đấy!"
Bác cả thấy bọn họ không để ý đến mình, nên chỉ nhích từng chút một về phía xe Land Cruiser.
Tình hình không được tốt cho lắm, nhóm người này quá hung ác, tốt hơn hết là nghĩ cách, chạy đi là thượng sách.
Về phần chuyện sẽ xảy ra với gia đình em trai, điều đó không nằm trong phạm vi mà ông ta có thể can thiệp được...
Thái Bình An bật cười: "Chỉ dựa vào một lão già như ông mà muốn liều mạng với tôi sao? Đúng là nằm mơ, tiểu Tam Tử, kéo thằng nhóc thối ra đây đánh cho nó một trận, giữ lại chút hơi thở là được!"
"Rõ!"
Tiểu Tam Tử siết chặt nắm tay kêu ‘răng rắc’, bước về phía Phương Dạ, ánh mắt đầy nghiêm nghị.
Là kẻ tàn nhẫn số một trong đám đàn em của Thái Bình An, anh ta nổi tiếng là người có tài đánh nhau, hơn nữa ra tay rất hiểm độc, món nợ khó đòi nào không đòi được sẽ để anh ta xuất hiện, tỉ lệ thành công rất cao, vì vậy anh ta được ông chủ vô cùng tin tưởng.
"Tên nhóc thối, hãy thử nắm đấm sắt của tiểu Tam Tử xem, cậu sẽ không bao giờ quên được!"
Thái Bình An đã tưởng tượng trong lòng hình ảnh tuyệt vời khi Phương Dạ bị đánh đến mức nằm bẹp.
Đối mặt với người đàn ông cường tráng càng ngày càng gần, Phương Dạ không chút sợ hãi, cười nhạt: "Chúng ta xem ra không thù không oán, mới gặp nhau một lần, sao lại làm khó tôi?"
Thái Bình An chế nhạo: "Không thù không oán? Cậu có biết người buôn bán coi trọng nhất là gì không? Là thể diện! Cậu hết lần này đến lần khác làm tôi mất mặt, cho nên hôm nay nhất định phải lấy lại!"
Phương Dạ thở dài: "Đánh người là phạm pháp, phải suy nghĩ thật kĩ."
"Hahahaha, cũng không phải là do ông đây ra tay, hơn nữa ở chỗ hoang vu hẻo lánh này đến một cái camera giám sát cũng không có, đánh thì cũng như không đánh mà thôi!"
“Nói cũng có lý.” Phương Dạ kéo mẹ ra sau, rồi sải bước về phía tiểu Tam Tử.
"Nếu đã thích giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm, vậy thì lên đi!"
Bình luận facebook