Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên thật của Vương mập là Vương Bàng. Cậu thật ra cũng không mập, thậm chí còn hơi gầy. Chỉ là thân hình cậu không cao, ít nhất thì không cao bằng tôi. Tôi 1m78, cậu khoảng chừng trên dưới 1m7.
Tôi thích gọi cậu là Vương mập. Dù sao cũng là người bạn duy nhất, gọi thân thiết một chút mới không có lỗi với nhân duyên thảm đạm của tôi.
Tôi hiểu rất rõ về Vương mập. Đặc điểm lớn nhất là keo kiệt, đi ra ngoài ăn thịt xiên nướng đều hận không thể ăn sạch tiền của tôi. Thời điểm trả tiền cậu luôn muốn đi nhà vệ sinh, hóa đơn chưa được trả là nhà vệ sinh mãi mãi không đi xong.
Nhưng chính một Vương mập keo kiệt như thế lại tự móc tiền túi mua mộ địa cho tôi.
Tôi để lại cho cậu tổng cộng hơn bảy ngàn đồng, cậu mua cho tôi nấm mộ hết mấy vạn. Tôi thiếu chút nữa không tin đây là Vương mập tôi biết.
Khi còn sống, tôi chuyển đến ở cùng cậu tầm mấy ngày, quần áo đều ở chỗ cậu. Cậu liền cầm chỗ quần áo đó của tôi đi hoả táng, làm một cái mộ chôn quần áo và di vật.
Tôi không nghĩ tới, Chu Minh Khải sẽ đi đến trước mộ tôi.
Hắn đeo kính râm. Tôi biết tại sao hắn đeo kính râm. Bởi vì sau khi tôi chết, hắn không khóc, nhưng cũng không ăn, không uống, không ngủ. Hắn tự dằn vặt mình chừng mấy ngày, đôi mắt sưng đỏ đến doạ người.
Khi Vương mập thấy hắn, cậu hơi bất ngờ, sau đó nói với thái độ cổ quái lạnh nhạt, “Ôi, giám đốc Chu, cái mộ mới này của Dương Tử vừa đắp lên không lâu anh đã tới rồi, ngạc nhiên ngạc nhiên.”
Chu Minh Khải chỉ trầm thấp nói, “Cảm ơn.”
“Tôi làm vì Dương Tử, cần gì anh cảm ơn?” Vương mập oán hận nói, “Đây là chuyện hài hước nhất tôi nghe được trong năm nay.”
Tôi nhìn di ảnh trên bia mộ của mình, có chút tiếc tiền mua nghĩa địa thay Vương mập.
Trọng điểm là, tôi cũng không hài lòng với tấm di ảnh kia lắm. Nụ cười quá xán lạn, không tương xứng mấy với cuộc đời tựa trò đùa của tôi. Phải chuẩn bị tấm ảnh mặt nghiêm túc mới đúng.
Vương mập nhìn bầu không khí bi thương quanh thân Chu Minh Khải, không nhịn được, nói: “Giám đốc Chu cũng đừng mèo khóc chuột. Hứa Gia Dương chết rồi, không vừa vặn theo ý anh sao. Anh xem, lúc này anh muốn kết hôn với cô nào đều tùy anh cả. Mau mau về báo tin tốt này cho người nhà đi, để còn cưới nhanh rồi đăng báo.”
Chu Minh Khải ngước mắt nhìn Vương mập. Kính râm che ánh mắt hắn, cũng không ai biết đằng sau kính râm là ánh mắt thế nào.
Mấy chuyện Vương mập nhắc đến, thật ra tôi cũng tò mò, không rõ trong lòng Chu Minh Khải có phản ứng gì. Tôi cũng biết, trong những lời Chu Minh Khải nói không yêu tôi, muốn kết hôn với người phụ nữ mẹ hắn sắp xếp kia, chỉ có việc không yêu tôi là sự thật.
Tôi biết Chu Minh Khải không đến nỗi không phân tốt xấu như vậy.
Tôi cũng không có tâm tư đứng xem Chu Minh Khải cùng Vương mập mắt to trừng mắt nhỏ. Ngồi ở trước bia mộ của mình và quan sát cảnh tượng xung quanh, tôi vẫn rất hài lòng với phong cảnh này. Chẳng qua, thoả mãn thì sao chứ, chôn ở trong đó cũng chỉ là một đống quần áo thôi.
Thi thể của tôi, một ít bám vào đáy tàu, một ít lưu trên đường ray. Bị súng nước cao áp tẩy rửa xong, phần còn lại có ghép cũng chẳng ghép nổi.
Thật sự có hơi lãng phí đất nghĩa trang.
Đương nhiên, tôi tự nói với mình, đây là tấm lòng của anh em. Tôi đặc biệt muốn phù hộ cậu một chút, lại không biết mình có chức năng này hay không, không chừng là có đó.
Vương mập rời đi trước, còn lại tôi và Chu Minh Khải.
Thời điểm Chu Minh Khải rời đi thì trời đã tối rồi. Tôi ở sau lưng hắn. Nghĩa trang buổi tối mặc dù có đèn đường nhưng vẫn mang chút âm u.
Tôi không biết Chu Minh Khải có sợ hay không. Tôi thì ngược lại, có hơi sợ.
Khi còn sống nhát gan, chết rồi lại kinh sợ, tôi quả thật là một con quỷ nhát gan chân chân chính chính.
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn cười được.
Tôi cùng Chu Minh Khải về tới nhà. Hắn vẫn không ăn gì, chỉ vào phòng ngủ, tháo kính râm xuống rồi nằm lên giường. Mấy ngày nay, từ sau khi tôi tự sát, hắn không đi làm, ngày qua ngày có chút giống…
Xác chết di động, cái từ này quả là sinh động chuẩn xác.
Tôi không thể không hoài nghi trong lòng Chu Minh Khải có tôi. Vì như Vương mập từng nói, tôi chết, người không có lý do gì để khổ sở chính là Chu Minh Khải. Nhưng hôm nay hắn mang bộ dáng này, là chân thật khổ sở, thậm chí vượt trên cả mức khổ sở. Đến tôi, một người đã chết, cũng có thể cảm nhận được một loại bi thương.
Một loại bi thương tuyệt vọng.
Thế nhưng, là hắn nói không yêu, là hắn nói chỉ trả thù, là hắn nói thiên lý sáng tỏ báo ứng xác đáng, là hắn nói Hứa Gia Dương phải chịu trách nhiệm về cái chết của Lâm Thanh Dật. Những điều này đều là hắn nói.
Hắn có thể khổ sở, song không cần khổ sở đến mức khiến tôi sản sinh ảo giác rằng Chu Minh Khải yêu Hứa Gia Dương.
Tôi đã không còn dám suy nghĩ về khả năng nhỏ bé không đáng kể, là Chu Minh Khải yêu Hứa Gia Dương nữa. Vì dù là thật hay giả đều làm cho tim tôi đau. Nếu Chu Minh Khải yêu Hứa Gia Dương, vậy cái chết của tôi thành một chuyện cười. Nếu Chu Minh Khải không yêu Hứa Gia Dương, vậy mười một năm yêu tha thiết Chu Minh Khải này thành một chuyện cười.
Buổi tối, Chu Minh Khải cứng đờ nhìn trần nhà.
Tôi gắt gao nhìn hắn.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Đào tới. Lần trước gã gọi công ty khóa, có chú ý nên cũng để lại chìa khóa cho mình, tự mở cửa là vào được.
Phùng Đào tiến vào phòng ngủ, thấy Chu Minh Khải đang mở to mắt.
Gã đại khái đoán được, người này một đêm chưa ngủ.
Chu Minh Khải mở miệng: “Tớ vừa nhắm mắt, liền thấy hình ảnh Gia Dương bị tàu hỏa ép tới máu thịt be bét… Tớ không biết, sẽ đau cỡ nào… Tớ không dám nghĩ…”
Đau không? Tôi dường như đã không nhớ nổi loại cảm giác đó.
Chu Minh Khải, anh đang áy náy sao?
Phùng Đào biết đến ít chuyện của tôi và Chu Minh Khải. Tuy rằng chúng tôi cũng là bạn học cấp ba, song gã không nhúng tay cũng không hỏi nhiều về chuyện hoang đường giữa tôi và Chu Minh Khải.
“Minh Khải, không có ai nghĩ đến Hứa Gia Dương sẽ tự sát.” Phùng Đào bắt đầu đổ lỗi lên người tôi, “Năm đó cậu ta hại chết thầy Lâm rồi yên tâm thoải mái sống nhiều năm như vậy, ai nghĩ đến việc cậu ta sẽ vì cậu nói chia tay mà tự sát chứ?”
Tôi thấy Phùng Đào đổi trắng thay đen, ý nghĩ muốn làm một ít chuyện ma quái càng ngày càng mãnh liệt. Nhưng đáng tiếc là, tôi chẳng làm được gì.
Phùng Đào nói tiếp: “Cậu không nên ôm đồm mọi chuyện lên người mình. Cậu chẳng hề làm gì sai, cậu chỉ là không yêu cậu ta mà thôi.”
Vì câu nói này, Chu Minh Khải khẽ run lên. Do không đeo kính, đôi mắt của hắn không có cảm giác tập trung. Tiếp đó hắn lẩm nhẩm một câu, không yêu cậu ta…mà thôi.
Đúng, đến nhân vật chính là tôi cũng thừa nhận, Chu Minh Khải chỉ là không yêu tôi mà thôi… Thật sự “chỉ là mà thôi” sao? Tiếp cận tôi, cho tôi ấm áp, nói yêu tôi như sinh mệnh, cuối cùng lại bảo tôi rằng, tất cả đều là lời nói dối, đều là trả thù. Rút đi chút sức lực sống sót cuối cùng của tôi rồi nói, chỉ là không yêu mà thôi.
Chu Minh Khải, anh có biết xấu hổ hay không?
Tôi nhìn Phùng Đào nghĩ đủ các loại biện pháp khuyên bảo Chu Minh Khải, lời hay lời dở đều nói hết. An ủi khuyên giải vô dụng liền nói về công việc, lý tưởng, nhân sinh. Nghe xong, đến tôi cũng cảm thấy rằng cái chết của tôi thật không đúng lẽ phải.
Tôi muốn nhìn thấy Chu Minh Khải khổ sở trước cái chết của tôi, và tôi đã thỏa mãn. Tôi chân thành hy vọng Phùng Đào có thể thuyết phục Chu Minh Khải phấn chấn lên, đi làm tốt, sinh hoạt tốt, dù sao tôi cũng đã chết rồi.
Người chết như đèn tắt, tôi yêu không nổi, cũng hận không xong.
Dưới lời khuyên của Phùng Đào, Chu Minh Khải rốt cuộc cũng bắt đầu rửa mặt, thay một bộ quần áo thường và ném chiếc sơ mi có mùi lạ vào máy giặt.
Tôi nhìn hắn đi vào thư phòng, bỏ chiếc khuy măng sét trên bàn làm việc vào ngăn kéo, bên trong đó còn để một tấm ảnh chụp chung của chúng tôi. Hắn thấy bức ảnh liền ngẩn người. Đúng lúc này Phùng Đào đang ở bên ngoài làm điểm tâm gọi tên hắn. Hắn đóng ngăn kéo lại, quay người đi ra ngoài.
Phùng Đào dùng trứng gà sót lại trong phòng bếp nấu một bát mì trứng cho Chu Minh Khải. Tôi thấy bát mì không ngon lắm, nhưng Chu Minh Khải cũng không kén chọn, cầm đũa ăn từ từ từng miếng nhỏ.
“Định khi nào về công ty?” Phùng Đào hỏi.
Chu Minh Khải dừng đũa, suy nghĩ chốc lát, nói: “Chờ thêm một chút.”
Phùng Đào và Chu Minh Khải lên đại học được một thời gian liền cùng nhau gây dựng sự nghiệp, làm khai thác game, bởi vì chuyên ngành đại học của bọn họ chính là công nghệ thông tin. Năm thứ tư đại học, người khác vội vàng tìm việc làm thì công ty của bọn họ đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, tên là Minh Phong. Mấy ngày nay Chu Minh Khải không đi làm, để Phùng Đào một mình gánh vác.
“Công ty không thể thiếu cậu được.” Phùng Đào nói, “Cậu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái đi.”
Chu Minh Khải không trả lời. Hắn không chắc là mình thật sự chỉ là có vấn đề về trạng thái tâm lý hay không.
Phùng Đào nhìn bộ dạng của đối phương, cũng không miễn cưỡng, nói: “Được, cho cậu nghỉ dài hạn.”
Chu Minh Khải ăn nửa bát mì thì ngưng, có lẽ do bụng rỗng quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể ăn quá nhiều. Ăn xong, sắc mặt Chu Minh Khải khá hơn hẳn, ít nhất cũng không tái nhợt như trước.
Tôi nhìn Chu Minh Khải bắt đầu ăn uống, không biết tại sao đồng thời cùng Phùng Đào thở phào nhẹ nhõm. Tôi thừa nhận, tôi không mong muốn Chu Minh Khải suy sụp, không ăn không uống. Nhìn suốt mấy ngày nay, luôn cảm giác mình kìm nén một cơn giận trong lòng.
Tôi biết, yêu hắn đã thành một loại bản năng của tôi.
Tôi hy vọng hắn khó chịu vì tôi chết, rồi lại hơn bất kỳ ai, không chịu nổi việc hắn sống không tốt.
Phùng Đào lôi Chu Minh Khải ra ngoài, đi làm hay không Phùng Đào cũng chưa nói. Tôi lười theo sau, chỉ một mình làm tổ trên ghế sofa, hưởng thụ chút thời gian thanh tĩnh.
Chết đã hơn một tuần lễ, tôi vẫn chưa thích ứng được thân phận quỷ. Vùi mình trên ghế sofa mang khí tức của Chu Minh Khải, tôi có cảm giác, khi Chu Minh Khải trở về nhìn thấy tôi chưa lên giường mà đã ngủ thì nhất định sẽ mắng tôi. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, ngay cả tôi hắn còn không thấy thì làm sao mà mắng được.
Làm tổ ở ghế sofa một lát, dục vọng muốn ngủ càng mạnh mẽ hơn. Tôi biết mình sẽ không bao giờ có thể ngủ, cảm thấy thật tiếc nuối. Một người yêu ngủ như tôi, cho rằng sau khi thành quỷ có thể ngủ mãi không tỉnh, song lại phát hiện ra, mình cũng không có cách nào tiến vào giấc mộng.
Tôi thấy xương rồng xanh um trên ban công bèn đứng dậy đi ra đó. Hiện tại đã là tháng chín, trời vào thu nên lạnh dần. Cây trong khu chung cư đã bắt đầu rụng lá, mà chậu xương rồng tôi trồng này càng ngày càng đáng yêu.
Tâm tình đột nhiên khá hơn nhiều.
Nhưng tôi lại bắt đầu lo lắng. Tôi chết rồi, cái tên Chu Minh Khải kia có khi cũng sẽ chẳng liếc mắt nhìn nó một cái. Không biết loại thực vật xương rồng này có thể không ngừng vươn lên sống tiếp hay không nữa.
Chu Minh Khải à Chu Minh Khải, tôi không hy vọng anh thay tôi chăm sóc tốt cho cây xương rồng. Tôi chỉ muốn nhờ anh, tự chăm sóc tốt chính anh. Anh khổ sở vì tôi vậy là đã đủ rồi, tôi không hy vọng thêm điều gì khác.
Dù sao, như Phùng Đào từng nói, anh không yêu tôi, không trách anh được.
Lời nói dối, lừa gạt và trả thù sẽ cùng cái chết của tôi xuống mồ. Mà giấc mộng của tôi, sẽ theo tàu hỏa về Liễu thành, trở lại nơi ban đầu, trở lại mùa hè năm mười sáu tuổi ấy.
Tôi nhìn xương rồng. Xuyên qua vệt xanh biếc nhỏ bé này, tựa như trở về nắng chiều tuổi mười sáu đó, thấy thiếu niên mặc đồng phục học sinh hai màu xanh trắng đang khoác cặp sách đi về phía tôi.
Xin chào, Chu Minh Khải!
Tác giả có lời muốn nói: Mục tiêu của tôi là viết một tiểu thuyết có thể chọc người cười cũng có thể làm người khóc, cố lên! Xem qua có thể giơ tay nha.
Tên thật của Vương mập là Vương Bàng. Cậu thật ra cũng không mập, thậm chí còn hơi gầy. Chỉ là thân hình cậu không cao, ít nhất thì không cao bằng tôi. Tôi 1m78, cậu khoảng chừng trên dưới 1m7.
Tôi thích gọi cậu là Vương mập. Dù sao cũng là người bạn duy nhất, gọi thân thiết một chút mới không có lỗi với nhân duyên thảm đạm của tôi.
Tôi hiểu rất rõ về Vương mập. Đặc điểm lớn nhất là keo kiệt, đi ra ngoài ăn thịt xiên nướng đều hận không thể ăn sạch tiền của tôi. Thời điểm trả tiền cậu luôn muốn đi nhà vệ sinh, hóa đơn chưa được trả là nhà vệ sinh mãi mãi không đi xong.
Nhưng chính một Vương mập keo kiệt như thế lại tự móc tiền túi mua mộ địa cho tôi.
Tôi để lại cho cậu tổng cộng hơn bảy ngàn đồng, cậu mua cho tôi nấm mộ hết mấy vạn. Tôi thiếu chút nữa không tin đây là Vương mập tôi biết.
Khi còn sống, tôi chuyển đến ở cùng cậu tầm mấy ngày, quần áo đều ở chỗ cậu. Cậu liền cầm chỗ quần áo đó của tôi đi hoả táng, làm một cái mộ chôn quần áo và di vật.
Tôi không nghĩ tới, Chu Minh Khải sẽ đi đến trước mộ tôi.
Hắn đeo kính râm. Tôi biết tại sao hắn đeo kính râm. Bởi vì sau khi tôi chết, hắn không khóc, nhưng cũng không ăn, không uống, không ngủ. Hắn tự dằn vặt mình chừng mấy ngày, đôi mắt sưng đỏ đến doạ người.
Khi Vương mập thấy hắn, cậu hơi bất ngờ, sau đó nói với thái độ cổ quái lạnh nhạt, “Ôi, giám đốc Chu, cái mộ mới này của Dương Tử vừa đắp lên không lâu anh đã tới rồi, ngạc nhiên ngạc nhiên.”
Chu Minh Khải chỉ trầm thấp nói, “Cảm ơn.”
“Tôi làm vì Dương Tử, cần gì anh cảm ơn?” Vương mập oán hận nói, “Đây là chuyện hài hước nhất tôi nghe được trong năm nay.”
Tôi nhìn di ảnh trên bia mộ của mình, có chút tiếc tiền mua nghĩa địa thay Vương mập.
Trọng điểm là, tôi cũng không hài lòng với tấm di ảnh kia lắm. Nụ cười quá xán lạn, không tương xứng mấy với cuộc đời tựa trò đùa của tôi. Phải chuẩn bị tấm ảnh mặt nghiêm túc mới đúng.
Vương mập nhìn bầu không khí bi thương quanh thân Chu Minh Khải, không nhịn được, nói: “Giám đốc Chu cũng đừng mèo khóc chuột. Hứa Gia Dương chết rồi, không vừa vặn theo ý anh sao. Anh xem, lúc này anh muốn kết hôn với cô nào đều tùy anh cả. Mau mau về báo tin tốt này cho người nhà đi, để còn cưới nhanh rồi đăng báo.”
Chu Minh Khải ngước mắt nhìn Vương mập. Kính râm che ánh mắt hắn, cũng không ai biết đằng sau kính râm là ánh mắt thế nào.
Mấy chuyện Vương mập nhắc đến, thật ra tôi cũng tò mò, không rõ trong lòng Chu Minh Khải có phản ứng gì. Tôi cũng biết, trong những lời Chu Minh Khải nói không yêu tôi, muốn kết hôn với người phụ nữ mẹ hắn sắp xếp kia, chỉ có việc không yêu tôi là sự thật.
Tôi biết Chu Minh Khải không đến nỗi không phân tốt xấu như vậy.
Tôi cũng không có tâm tư đứng xem Chu Minh Khải cùng Vương mập mắt to trừng mắt nhỏ. Ngồi ở trước bia mộ của mình và quan sát cảnh tượng xung quanh, tôi vẫn rất hài lòng với phong cảnh này. Chẳng qua, thoả mãn thì sao chứ, chôn ở trong đó cũng chỉ là một đống quần áo thôi.
Thi thể của tôi, một ít bám vào đáy tàu, một ít lưu trên đường ray. Bị súng nước cao áp tẩy rửa xong, phần còn lại có ghép cũng chẳng ghép nổi.
Thật sự có hơi lãng phí đất nghĩa trang.
Đương nhiên, tôi tự nói với mình, đây là tấm lòng của anh em. Tôi đặc biệt muốn phù hộ cậu một chút, lại không biết mình có chức năng này hay không, không chừng là có đó.
Vương mập rời đi trước, còn lại tôi và Chu Minh Khải.
Thời điểm Chu Minh Khải rời đi thì trời đã tối rồi. Tôi ở sau lưng hắn. Nghĩa trang buổi tối mặc dù có đèn đường nhưng vẫn mang chút âm u.
Tôi không biết Chu Minh Khải có sợ hay không. Tôi thì ngược lại, có hơi sợ.
Khi còn sống nhát gan, chết rồi lại kinh sợ, tôi quả thật là một con quỷ nhát gan chân chân chính chính.
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn cười được.
Tôi cùng Chu Minh Khải về tới nhà. Hắn vẫn không ăn gì, chỉ vào phòng ngủ, tháo kính râm xuống rồi nằm lên giường. Mấy ngày nay, từ sau khi tôi tự sát, hắn không đi làm, ngày qua ngày có chút giống…
Xác chết di động, cái từ này quả là sinh động chuẩn xác.
Tôi không thể không hoài nghi trong lòng Chu Minh Khải có tôi. Vì như Vương mập từng nói, tôi chết, người không có lý do gì để khổ sở chính là Chu Minh Khải. Nhưng hôm nay hắn mang bộ dáng này, là chân thật khổ sở, thậm chí vượt trên cả mức khổ sở. Đến tôi, một người đã chết, cũng có thể cảm nhận được một loại bi thương.
Một loại bi thương tuyệt vọng.
Thế nhưng, là hắn nói không yêu, là hắn nói chỉ trả thù, là hắn nói thiên lý sáng tỏ báo ứng xác đáng, là hắn nói Hứa Gia Dương phải chịu trách nhiệm về cái chết của Lâm Thanh Dật. Những điều này đều là hắn nói.
Hắn có thể khổ sở, song không cần khổ sở đến mức khiến tôi sản sinh ảo giác rằng Chu Minh Khải yêu Hứa Gia Dương.
Tôi đã không còn dám suy nghĩ về khả năng nhỏ bé không đáng kể, là Chu Minh Khải yêu Hứa Gia Dương nữa. Vì dù là thật hay giả đều làm cho tim tôi đau. Nếu Chu Minh Khải yêu Hứa Gia Dương, vậy cái chết của tôi thành một chuyện cười. Nếu Chu Minh Khải không yêu Hứa Gia Dương, vậy mười một năm yêu tha thiết Chu Minh Khải này thành một chuyện cười.
Buổi tối, Chu Minh Khải cứng đờ nhìn trần nhà.
Tôi gắt gao nhìn hắn.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Đào tới. Lần trước gã gọi công ty khóa, có chú ý nên cũng để lại chìa khóa cho mình, tự mở cửa là vào được.
Phùng Đào tiến vào phòng ngủ, thấy Chu Minh Khải đang mở to mắt.
Gã đại khái đoán được, người này một đêm chưa ngủ.
Chu Minh Khải mở miệng: “Tớ vừa nhắm mắt, liền thấy hình ảnh Gia Dương bị tàu hỏa ép tới máu thịt be bét… Tớ không biết, sẽ đau cỡ nào… Tớ không dám nghĩ…”
Đau không? Tôi dường như đã không nhớ nổi loại cảm giác đó.
Chu Minh Khải, anh đang áy náy sao?
Phùng Đào biết đến ít chuyện của tôi và Chu Minh Khải. Tuy rằng chúng tôi cũng là bạn học cấp ba, song gã không nhúng tay cũng không hỏi nhiều về chuyện hoang đường giữa tôi và Chu Minh Khải.
“Minh Khải, không có ai nghĩ đến Hứa Gia Dương sẽ tự sát.” Phùng Đào bắt đầu đổ lỗi lên người tôi, “Năm đó cậu ta hại chết thầy Lâm rồi yên tâm thoải mái sống nhiều năm như vậy, ai nghĩ đến việc cậu ta sẽ vì cậu nói chia tay mà tự sát chứ?”
Tôi thấy Phùng Đào đổi trắng thay đen, ý nghĩ muốn làm một ít chuyện ma quái càng ngày càng mãnh liệt. Nhưng đáng tiếc là, tôi chẳng làm được gì.
Phùng Đào nói tiếp: “Cậu không nên ôm đồm mọi chuyện lên người mình. Cậu chẳng hề làm gì sai, cậu chỉ là không yêu cậu ta mà thôi.”
Vì câu nói này, Chu Minh Khải khẽ run lên. Do không đeo kính, đôi mắt của hắn không có cảm giác tập trung. Tiếp đó hắn lẩm nhẩm một câu, không yêu cậu ta…mà thôi.
Đúng, đến nhân vật chính là tôi cũng thừa nhận, Chu Minh Khải chỉ là không yêu tôi mà thôi… Thật sự “chỉ là mà thôi” sao? Tiếp cận tôi, cho tôi ấm áp, nói yêu tôi như sinh mệnh, cuối cùng lại bảo tôi rằng, tất cả đều là lời nói dối, đều là trả thù. Rút đi chút sức lực sống sót cuối cùng của tôi rồi nói, chỉ là không yêu mà thôi.
Chu Minh Khải, anh có biết xấu hổ hay không?
Tôi nhìn Phùng Đào nghĩ đủ các loại biện pháp khuyên bảo Chu Minh Khải, lời hay lời dở đều nói hết. An ủi khuyên giải vô dụng liền nói về công việc, lý tưởng, nhân sinh. Nghe xong, đến tôi cũng cảm thấy rằng cái chết của tôi thật không đúng lẽ phải.
Tôi muốn nhìn thấy Chu Minh Khải khổ sở trước cái chết của tôi, và tôi đã thỏa mãn. Tôi chân thành hy vọng Phùng Đào có thể thuyết phục Chu Minh Khải phấn chấn lên, đi làm tốt, sinh hoạt tốt, dù sao tôi cũng đã chết rồi.
Người chết như đèn tắt, tôi yêu không nổi, cũng hận không xong.
Dưới lời khuyên của Phùng Đào, Chu Minh Khải rốt cuộc cũng bắt đầu rửa mặt, thay một bộ quần áo thường và ném chiếc sơ mi có mùi lạ vào máy giặt.
Tôi nhìn hắn đi vào thư phòng, bỏ chiếc khuy măng sét trên bàn làm việc vào ngăn kéo, bên trong đó còn để một tấm ảnh chụp chung của chúng tôi. Hắn thấy bức ảnh liền ngẩn người. Đúng lúc này Phùng Đào đang ở bên ngoài làm điểm tâm gọi tên hắn. Hắn đóng ngăn kéo lại, quay người đi ra ngoài.
Phùng Đào dùng trứng gà sót lại trong phòng bếp nấu một bát mì trứng cho Chu Minh Khải. Tôi thấy bát mì không ngon lắm, nhưng Chu Minh Khải cũng không kén chọn, cầm đũa ăn từ từ từng miếng nhỏ.
“Định khi nào về công ty?” Phùng Đào hỏi.
Chu Minh Khải dừng đũa, suy nghĩ chốc lát, nói: “Chờ thêm một chút.”
Phùng Đào và Chu Minh Khải lên đại học được một thời gian liền cùng nhau gây dựng sự nghiệp, làm khai thác game, bởi vì chuyên ngành đại học của bọn họ chính là công nghệ thông tin. Năm thứ tư đại học, người khác vội vàng tìm việc làm thì công ty của bọn họ đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, tên là Minh Phong. Mấy ngày nay Chu Minh Khải không đi làm, để Phùng Đào một mình gánh vác.
“Công ty không thể thiếu cậu được.” Phùng Đào nói, “Cậu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái đi.”
Chu Minh Khải không trả lời. Hắn không chắc là mình thật sự chỉ là có vấn đề về trạng thái tâm lý hay không.
Phùng Đào nhìn bộ dạng của đối phương, cũng không miễn cưỡng, nói: “Được, cho cậu nghỉ dài hạn.”
Chu Minh Khải ăn nửa bát mì thì ngưng, có lẽ do bụng rỗng quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể ăn quá nhiều. Ăn xong, sắc mặt Chu Minh Khải khá hơn hẳn, ít nhất cũng không tái nhợt như trước.
Tôi nhìn Chu Minh Khải bắt đầu ăn uống, không biết tại sao đồng thời cùng Phùng Đào thở phào nhẹ nhõm. Tôi thừa nhận, tôi không mong muốn Chu Minh Khải suy sụp, không ăn không uống. Nhìn suốt mấy ngày nay, luôn cảm giác mình kìm nén một cơn giận trong lòng.
Tôi biết, yêu hắn đã thành một loại bản năng của tôi.
Tôi hy vọng hắn khó chịu vì tôi chết, rồi lại hơn bất kỳ ai, không chịu nổi việc hắn sống không tốt.
Phùng Đào lôi Chu Minh Khải ra ngoài, đi làm hay không Phùng Đào cũng chưa nói. Tôi lười theo sau, chỉ một mình làm tổ trên ghế sofa, hưởng thụ chút thời gian thanh tĩnh.
Chết đã hơn một tuần lễ, tôi vẫn chưa thích ứng được thân phận quỷ. Vùi mình trên ghế sofa mang khí tức của Chu Minh Khải, tôi có cảm giác, khi Chu Minh Khải trở về nhìn thấy tôi chưa lên giường mà đã ngủ thì nhất định sẽ mắng tôi. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, ngay cả tôi hắn còn không thấy thì làm sao mà mắng được.
Làm tổ ở ghế sofa một lát, dục vọng muốn ngủ càng mạnh mẽ hơn. Tôi biết mình sẽ không bao giờ có thể ngủ, cảm thấy thật tiếc nuối. Một người yêu ngủ như tôi, cho rằng sau khi thành quỷ có thể ngủ mãi không tỉnh, song lại phát hiện ra, mình cũng không có cách nào tiến vào giấc mộng.
Tôi thấy xương rồng xanh um trên ban công bèn đứng dậy đi ra đó. Hiện tại đã là tháng chín, trời vào thu nên lạnh dần. Cây trong khu chung cư đã bắt đầu rụng lá, mà chậu xương rồng tôi trồng này càng ngày càng đáng yêu.
Tâm tình đột nhiên khá hơn nhiều.
Nhưng tôi lại bắt đầu lo lắng. Tôi chết rồi, cái tên Chu Minh Khải kia có khi cũng sẽ chẳng liếc mắt nhìn nó một cái. Không biết loại thực vật xương rồng này có thể không ngừng vươn lên sống tiếp hay không nữa.
Chu Minh Khải à Chu Minh Khải, tôi không hy vọng anh thay tôi chăm sóc tốt cho cây xương rồng. Tôi chỉ muốn nhờ anh, tự chăm sóc tốt chính anh. Anh khổ sở vì tôi vậy là đã đủ rồi, tôi không hy vọng thêm điều gì khác.
Dù sao, như Phùng Đào từng nói, anh không yêu tôi, không trách anh được.
Lời nói dối, lừa gạt và trả thù sẽ cùng cái chết của tôi xuống mồ. Mà giấc mộng của tôi, sẽ theo tàu hỏa về Liễu thành, trở lại nơi ban đầu, trở lại mùa hè năm mười sáu tuổi ấy.
Tôi nhìn xương rồng. Xuyên qua vệt xanh biếc nhỏ bé này, tựa như trở về nắng chiều tuổi mười sáu đó, thấy thiếu niên mặc đồng phục học sinh hai màu xanh trắng đang khoác cặp sách đi về phía tôi.
Xin chào, Chu Minh Khải!
Tác giả có lời muốn nói: Mục tiêu của tôi là viết một tiểu thuyết có thể chọc người cười cũng có thể làm người khóc, cố lên! Xem qua có thể giơ tay nha.
Bình luận facebook