Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi là đồng tính luyến ái sao?
Tôi không thừa nhận.
Tôi không thích đồng tính, tôi chỉ thích Chu Minh Khải.
Hồi cấp hai, tôi từng thích lớp trưởng lớp bên, là một cô gái buộc hai ngoe đuôi ngựa. Lần đầu tiên tôi làm một việc như tặng cô một gói kẹo nougat(1). Sau đó tôi lại phát hiện cô chia cho bạn học cả lớp cùng ăn, chút yêu thích kia cũng đã bị ăn sạch như thế.
(1) Nougat: Tên gọi tùy theo từng nước. Ở Việt Nam còn biết đến với cái tên là kẹo sữa hạt hoặc kẹo Hạnh Phúc. Đây là một loại kẹo làm từ đường/mật ong, hạt nướng (như hạnh nhân…), lòng trắng trứng đánh bông, và đôi khi được thêm ít hoa quả cắt nhỏ. Kẹo dai, thường được làm thành từng thanh để ăn. (Wiki)
Bây giờ hồi tưởng lại, tôi chỉ nhớ mỗi chi tiết cô thích buộc tóc hai bên.
Họ Đàm hay là họ Đường ấy nhỉ? Tôi hầu như đã không thể nhớ ra. Ngay đến dáng vẻ của cô, tôi cũng đã quên gần sạch. Mà thích Chu Minh Khải, là việc tôi không thể khống chế trong suốt thanh xuân của mình.
Có lẽ là lúc mới gặp, phát hiện thiếu niên có kỹ thuật lái xe đạp siêu dở này lại mang vẻ ngoài đẹp đẽ, mặt mũi thanh tú, bộ dáng phong thần tuấn lãng khiến lòng người ta bất giác nảy sinh hảo cảm.
Có lẽ là hắn chơi game cực giỏi, mà đám con trai tuổi dậy thì thường không hiểu sao sản sinh sự sùng bái với thiếu niên có thể xưng bá trong game.
Lại có lẽ chỉ là lúc hắn cười, khóe miệng cong cong ở góc độ tôi thích.
Cuối cùng, tôi thích khoảng thời gian ở bên Chu Minh Khải, thích kể vài chuyện râu ria linh tinh bên tai hắn, thích cùng hắn kề vai sát cánh, cách hắn gần một chút, rồi lại gần thêm một chút.
Những năm tháng khổ sở nhất hồi cấp ba, hẳn chính là việc vốn đang làm bạn cùng bàn suốt ba năm của Chu Minh Khải, mà hắn lại chuyển chỗ trong mấy tháng cuối cùng. Ý tôi không phải là bạn cùng bàn mới Lục Tư Nặc không tốt, thế nhưng tôi luôn nhớ tới Chu Minh Khải.
Tôi thậm chí nghĩ, có nên nhát gan chút không, cúi đầu trước hắn để đổi lại vị trí.
Tôi sinh ra ý nghĩ này trên lớp tiếng Anh. Lâm Thanh Dật đang giảng bài thi tháng, còn Chu Minh Khải nghe rất nghiêm túc. Ánh mắt hắn lấp lánh tập trung nhìn Lâm Thanh Dật trên bục giảng.
Không biết tại sao, tôi cứ thế đè xuống cái ý nghĩ đó và quyết định, nếu Chu Minh Khải không chủ động tìm tôi nói chuyện thì tôi cũng không cần để ý đến hắn nữa.
Tôi phát hiện chân Alexander bị thương là khi kết thúc giờ tự học buổi tối.
Mùa hè ở Liễu thành không coi là nóng. Tầm tối lúc tự học thậm chí còn có phần man mát. Tôi về đến nhà, phát hiện đèn bật, còn dì Triệu và mẹ tôi đang tán gẫu gì đó trong phòng ngủ.
Tôi đến ban công cho Alexander thêm ít thức ăn, lại nhận ra bước đi của nó cà nhắc khập khiễng. Tôi nhìn kỹ, phát hiện chân nó dường như đã có triệu chứng đứt gãy.
Lúc này, dì Triệu đi ra từ phòng ngủ, nói với tôi: “Dương Dương, hôm nay khi dì tới mới phát hiện, con chó nhỏ này… cái chân bị mẹ cháu đá phải… Dì nhìn qua thấy còn rất nghiêm trọng, muốn mang nó đi khám xem sao. Nhưng tâm trạng của mẹ cháu lại không ổn định nên cứ thế trì hoãn…”
Tôi đau lòng sờ đầu Alexander đang nằm trong ngực mình. Nghe thấy đó là do mẹ tôi đá, cảm xúc của tôi rất phức tạp. Nếu là trước đây, nhất định tôi sẽ tìm bà để tranh cãi, song dì Triệu còn bảo rằng tâm trạng của bà không tốt.
“Không phải nó luôn ở ngoài ban công sao?” Tôi hỏi.
“Chắc là không khóa chặt cửa đi.” Dì Triệu nói, “Cháu cũng đừng nói gì với mẹ. Hơn nửa tháng nay, cha cháu vẫn luôn không nhận điện thoại của bà, trong lòng bà bực bội…”
“Bực bội là có thể đá chó à?” Giọng điệu tôi không tốt, nhưng cũng chỉ dám nói với dì Triệu chứ không dám nói vậy với mẹ tôi chút nào, chỉ lo chạm phải dây thần kinh nào của bà.
Dì Triệu ngồi trên ghế sofa với tôi, nói: “Dì chứng kiến quá trình từ quen nhau đến kết hôn của cha mẹ cháu. Khi đó cha cháu vẫn là một họa sĩ nghèo. Ông được bà cháu một mình nuôi lớn. Sau đó bà cháu mắc bệnh ung thư thời kỳ cuối, tâm nguyện duy nhất chính là việc cha cháu có thể lập gia đình. Ông ta vừa cầu hôn, mẹ cháu liền lập tức đáp ứng. Lúc kết hôn, đến tấm ảnh cưới cũng chẳng có…”
Tôi mất tập trung lắng nghe, đầy đầu đều là vết thương của Alexander trong ngực tôi.
“Những năm này, cha mẹ cháu sống rất tốt. Cha cháu có danh tiếng cũng có tiền, cháu thì mang danh đáng yêu từ nhỏ. Có nhà nào so được với nhà cháu? Nói thật, hồi trước dì còn ngưỡng mộ mẹ cháu, tìm một người đàn ông tốt tốt, có bản lĩnh, dễ tính, chăm lo cho gia đình, đối xử với bà cũng tốt. Ai có thể nghĩ chuyện sẽ thế này chứ? Một khi cha cháu không để ý đến nhà thì cái gì cũng không cần. Thời gian dài như vậy, có lẽ ông ta… là muốn ly hôn…”
Hai chữ “ly hôn” khiến lòng tôi kinh hãi.
Dì Triệu hẳn là muốn giúp tôi phòng hờ, nói: “Cháu khuyên nhủ mẹ cháu đi. Bà ấy tuyệt vọng rồi. Bà mới vừa nói với dì, cho dù bà ấy chết, cũng phải ôm danh phận vợ của Hứa Viễn Sơn mà chết, tuyệt đối không ly hôn. Nhưng chuyện như vậy không phải là bà ấy có thể định đoạt. Nếu cha cháu đơn phương nộp đơn, không muốn chút tài sản nào… Ông bất chấp tịnh thân xuất hộ cũng muốn ly hôn, thì làm sao bà ấy quản được? Cháu xem, mẹ cháu còn trẻ, không cần phải phí hoài quãng đời còn lại trên người cha cháu…”
Dì Triệu vừa nói là có cảm giác liên miên không dứt. Tôi không có tâm tư nghe tiếp, bèn ôm Alexander đứng dậy, nói: “Dì, không thì hôm khác nói tiếp đi. Cháu phải mang Alexander đi bệnh viện đã.”
Bà nghe không hiểu, “Alexander?”
“Chính là poodle nhỏ nhà cháu.” Tôi chỉ chỉ con chó trong lồng ngực.
“Hiện tại cũng đã không còn sớm, thú y vẫn mở cửa à?” Dì Triệu hỏi.
“Phải đi xem mới biết được.” Tôi nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, tôi nghe thấy dì Triệu đang nói thầm: “Ai nhìn ra được, Hứa Viễn Sơn sẽ là đồng tính luyến ái chứ…”
Tôi đóng cửa lại, nghĩ chắc đêm nay dì Triệu hẳn sẽ ngủ lại nhà tôi, sẽ nói chuyện phiếm với mẹ tôi. Như vậy cũng tốt, có thể khuyên bảo an ủi bà. Tôi thật sự sợ hãi bà sẽ lại gây ra chuyện gì đó.
Tôi đi ra từ thang máy, liền gặp được Lục Tư Nặc đang đứng dưới nhà tôi.
Khi thấy tôi, cô rõ ràng có hơi lúng túng. Hiển nhiên cô không ngờ rằng tôi sẽ đột nhiên đi ra.
“Sao cậu lại ở đây?” Tôi hỏi cô.
Lục Tư Nặc đeo cặp sách, hai tay nắm quai cặp. Cô có chút ngượng ngùng, rất lâu sau mới chậm chạp lề mề mở miệng: “Tớ thấy gần đây tâm trạng cậu không tốt lắm, liền theo cậu về nhà xem sao…”
Tôi không nghĩ tới, cô sẽ theo tôi suốt đường về nhà. Tôi cũng không biết sao mình lại bất cẩn như thế, cô theo cả một đường mà cũng không phát hiện ra.
“Tớ không có ý gì khác đâu.” Cô nói.
Trong lòng tôi buồn bực, song hiển nhiên không nói gì được với Lục Tư Nặc, bèn bảo: “Nếu không vội về nhà thì theo tớ đến bệnh viện thú y một chuyến đi. Alexander nhà tớ bị thương.”
“Được.” Lục Tư Nặc nói, “Tớ không vội.”
Tôi nhớ chỗ con đường dành cho người đi bộ có một bệnh viện thú y. Trước đây mẹ tôi từng dẫn Alexander đến đó tắm rửa. Chẳng qua là tôi không nhớ rõ vị trí của nó cho lắm.
Lục Tư Nặc yên lặng đi cạnh tôi. Đôi lúc cô sẽ kề sát vào Alexander để trêu đùa một chút. Nhưng cô rất kiềm chế, dường như là sợ âm lượng lớn hơn sẽ làm tôi chán ghét.
Trên con đường dành cho người đi bộ, chúng tôi tìm gần mười phút mới thấy bệnh viện thú y. Bác sĩ kiểm tra xong thì nói: “Gãy thì không gãy, nhưng vết thương vẫn rất nặng, cần thêm cái giá đỡ cố định một chút. Phải dưỡng tới mấy tháng.”
Lòng tôi nhẹ nhõm hơn chút. Khi bác sĩ ôm Alexander ôm đi vào, tôi mới phát hiện Lục Tư Nặc vẫn đứng phía sau tôi. Tôi hỏi cô: “Có cần lát nữa tớ đưa cậu về nhà không?”
“Tớ không vội.” Cô lặp lại.
Khoảng thời gian gần đây, tôi mang nhiều tâm sự. Vì có niềm tin khó giải thích được với Lục Tư Nặc, tôi bèn ngồi hàn huyên với cô ở phòng chờ của bệnh viện thú y, đầu tiên là về ngày ấy cùng Chu Minh Khải đến văn phòng, rồi tiếp theo đó, làm sao lại nháo loạn ầm ĩ.
“Lâm Thanh Dật và cha tớ thành đôi thành cặp.” Tôi kể, “Hiện tại, cha tớ còn chơi trò mất tích với tớ. Tớ hỏi Lâm Thanh Dật, thầy ta cũng chẳng nói. Mẹ tớ thì cả ngày ở nhà muốn chết muốn sống.”
Hẳn Lục Tư Nặc từng thử đoán qua không ít nguyên nhân, song chắc cũng không ngờ là sẽ thế này. Cô ngẩn người hồi lâu, không biết nên nói gì.
Tôi cảm giác, sau khi trút hết ra ngoài một phen, tôi thấy dễ chịu rất nhiều.
“Hứa Gia Dương, tớ mãi mãi tin tưởng cậu.” Cô nói, “Bởi vì cậu từng nói rằng cậu muốn bảo vệ tớ, tớ tin là thật. Thế nên, để báo đáp lại, tớ sẽ vĩnh viễn tin tưởng cậu.”
Tôi cười cười, không nói gì.
Minh họa: Kẹo Nougat
Tôi là đồng tính luyến ái sao?
Tôi không thừa nhận.
Tôi không thích đồng tính, tôi chỉ thích Chu Minh Khải.
Hồi cấp hai, tôi từng thích lớp trưởng lớp bên, là một cô gái buộc hai ngoe đuôi ngựa. Lần đầu tiên tôi làm một việc như tặng cô một gói kẹo nougat(1). Sau đó tôi lại phát hiện cô chia cho bạn học cả lớp cùng ăn, chút yêu thích kia cũng đã bị ăn sạch như thế.
(1) Nougat: Tên gọi tùy theo từng nước. Ở Việt Nam còn biết đến với cái tên là kẹo sữa hạt hoặc kẹo Hạnh Phúc. Đây là một loại kẹo làm từ đường/mật ong, hạt nướng (như hạnh nhân…), lòng trắng trứng đánh bông, và đôi khi được thêm ít hoa quả cắt nhỏ. Kẹo dai, thường được làm thành từng thanh để ăn. (Wiki)
Bây giờ hồi tưởng lại, tôi chỉ nhớ mỗi chi tiết cô thích buộc tóc hai bên.
Họ Đàm hay là họ Đường ấy nhỉ? Tôi hầu như đã không thể nhớ ra. Ngay đến dáng vẻ của cô, tôi cũng đã quên gần sạch. Mà thích Chu Minh Khải, là việc tôi không thể khống chế trong suốt thanh xuân của mình.
Có lẽ là lúc mới gặp, phát hiện thiếu niên có kỹ thuật lái xe đạp siêu dở này lại mang vẻ ngoài đẹp đẽ, mặt mũi thanh tú, bộ dáng phong thần tuấn lãng khiến lòng người ta bất giác nảy sinh hảo cảm.
Có lẽ là hắn chơi game cực giỏi, mà đám con trai tuổi dậy thì thường không hiểu sao sản sinh sự sùng bái với thiếu niên có thể xưng bá trong game.
Lại có lẽ chỉ là lúc hắn cười, khóe miệng cong cong ở góc độ tôi thích.
Cuối cùng, tôi thích khoảng thời gian ở bên Chu Minh Khải, thích kể vài chuyện râu ria linh tinh bên tai hắn, thích cùng hắn kề vai sát cánh, cách hắn gần một chút, rồi lại gần thêm một chút.
Những năm tháng khổ sở nhất hồi cấp ba, hẳn chính là việc vốn đang làm bạn cùng bàn suốt ba năm của Chu Minh Khải, mà hắn lại chuyển chỗ trong mấy tháng cuối cùng. Ý tôi không phải là bạn cùng bàn mới Lục Tư Nặc không tốt, thế nhưng tôi luôn nhớ tới Chu Minh Khải.
Tôi thậm chí nghĩ, có nên nhát gan chút không, cúi đầu trước hắn để đổi lại vị trí.
Tôi sinh ra ý nghĩ này trên lớp tiếng Anh. Lâm Thanh Dật đang giảng bài thi tháng, còn Chu Minh Khải nghe rất nghiêm túc. Ánh mắt hắn lấp lánh tập trung nhìn Lâm Thanh Dật trên bục giảng.
Không biết tại sao, tôi cứ thế đè xuống cái ý nghĩ đó và quyết định, nếu Chu Minh Khải không chủ động tìm tôi nói chuyện thì tôi cũng không cần để ý đến hắn nữa.
Tôi phát hiện chân Alexander bị thương là khi kết thúc giờ tự học buổi tối.
Mùa hè ở Liễu thành không coi là nóng. Tầm tối lúc tự học thậm chí còn có phần man mát. Tôi về đến nhà, phát hiện đèn bật, còn dì Triệu và mẹ tôi đang tán gẫu gì đó trong phòng ngủ.
Tôi đến ban công cho Alexander thêm ít thức ăn, lại nhận ra bước đi của nó cà nhắc khập khiễng. Tôi nhìn kỹ, phát hiện chân nó dường như đã có triệu chứng đứt gãy.
Lúc này, dì Triệu đi ra từ phòng ngủ, nói với tôi: “Dương Dương, hôm nay khi dì tới mới phát hiện, con chó nhỏ này… cái chân bị mẹ cháu đá phải… Dì nhìn qua thấy còn rất nghiêm trọng, muốn mang nó đi khám xem sao. Nhưng tâm trạng của mẹ cháu lại không ổn định nên cứ thế trì hoãn…”
Tôi đau lòng sờ đầu Alexander đang nằm trong ngực mình. Nghe thấy đó là do mẹ tôi đá, cảm xúc của tôi rất phức tạp. Nếu là trước đây, nhất định tôi sẽ tìm bà để tranh cãi, song dì Triệu còn bảo rằng tâm trạng của bà không tốt.
“Không phải nó luôn ở ngoài ban công sao?” Tôi hỏi.
“Chắc là không khóa chặt cửa đi.” Dì Triệu nói, “Cháu cũng đừng nói gì với mẹ. Hơn nửa tháng nay, cha cháu vẫn luôn không nhận điện thoại của bà, trong lòng bà bực bội…”
“Bực bội là có thể đá chó à?” Giọng điệu tôi không tốt, nhưng cũng chỉ dám nói với dì Triệu chứ không dám nói vậy với mẹ tôi chút nào, chỉ lo chạm phải dây thần kinh nào của bà.
Dì Triệu ngồi trên ghế sofa với tôi, nói: “Dì chứng kiến quá trình từ quen nhau đến kết hôn của cha mẹ cháu. Khi đó cha cháu vẫn là một họa sĩ nghèo. Ông được bà cháu một mình nuôi lớn. Sau đó bà cháu mắc bệnh ung thư thời kỳ cuối, tâm nguyện duy nhất chính là việc cha cháu có thể lập gia đình. Ông ta vừa cầu hôn, mẹ cháu liền lập tức đáp ứng. Lúc kết hôn, đến tấm ảnh cưới cũng chẳng có…”
Tôi mất tập trung lắng nghe, đầy đầu đều là vết thương của Alexander trong ngực tôi.
“Những năm này, cha mẹ cháu sống rất tốt. Cha cháu có danh tiếng cũng có tiền, cháu thì mang danh đáng yêu từ nhỏ. Có nhà nào so được với nhà cháu? Nói thật, hồi trước dì còn ngưỡng mộ mẹ cháu, tìm một người đàn ông tốt tốt, có bản lĩnh, dễ tính, chăm lo cho gia đình, đối xử với bà cũng tốt. Ai có thể nghĩ chuyện sẽ thế này chứ? Một khi cha cháu không để ý đến nhà thì cái gì cũng không cần. Thời gian dài như vậy, có lẽ ông ta… là muốn ly hôn…”
Hai chữ “ly hôn” khiến lòng tôi kinh hãi.
Dì Triệu hẳn là muốn giúp tôi phòng hờ, nói: “Cháu khuyên nhủ mẹ cháu đi. Bà ấy tuyệt vọng rồi. Bà mới vừa nói với dì, cho dù bà ấy chết, cũng phải ôm danh phận vợ của Hứa Viễn Sơn mà chết, tuyệt đối không ly hôn. Nhưng chuyện như vậy không phải là bà ấy có thể định đoạt. Nếu cha cháu đơn phương nộp đơn, không muốn chút tài sản nào… Ông bất chấp tịnh thân xuất hộ cũng muốn ly hôn, thì làm sao bà ấy quản được? Cháu xem, mẹ cháu còn trẻ, không cần phải phí hoài quãng đời còn lại trên người cha cháu…”
Dì Triệu vừa nói là có cảm giác liên miên không dứt. Tôi không có tâm tư nghe tiếp, bèn ôm Alexander đứng dậy, nói: “Dì, không thì hôm khác nói tiếp đi. Cháu phải mang Alexander đi bệnh viện đã.”
Bà nghe không hiểu, “Alexander?”
“Chính là poodle nhỏ nhà cháu.” Tôi chỉ chỉ con chó trong lồng ngực.
“Hiện tại cũng đã không còn sớm, thú y vẫn mở cửa à?” Dì Triệu hỏi.
“Phải đi xem mới biết được.” Tôi nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, tôi nghe thấy dì Triệu đang nói thầm: “Ai nhìn ra được, Hứa Viễn Sơn sẽ là đồng tính luyến ái chứ…”
Tôi đóng cửa lại, nghĩ chắc đêm nay dì Triệu hẳn sẽ ngủ lại nhà tôi, sẽ nói chuyện phiếm với mẹ tôi. Như vậy cũng tốt, có thể khuyên bảo an ủi bà. Tôi thật sự sợ hãi bà sẽ lại gây ra chuyện gì đó.
Tôi đi ra từ thang máy, liền gặp được Lục Tư Nặc đang đứng dưới nhà tôi.
Khi thấy tôi, cô rõ ràng có hơi lúng túng. Hiển nhiên cô không ngờ rằng tôi sẽ đột nhiên đi ra.
“Sao cậu lại ở đây?” Tôi hỏi cô.
Lục Tư Nặc đeo cặp sách, hai tay nắm quai cặp. Cô có chút ngượng ngùng, rất lâu sau mới chậm chạp lề mề mở miệng: “Tớ thấy gần đây tâm trạng cậu không tốt lắm, liền theo cậu về nhà xem sao…”
Tôi không nghĩ tới, cô sẽ theo tôi suốt đường về nhà. Tôi cũng không biết sao mình lại bất cẩn như thế, cô theo cả một đường mà cũng không phát hiện ra.
“Tớ không có ý gì khác đâu.” Cô nói.
Trong lòng tôi buồn bực, song hiển nhiên không nói gì được với Lục Tư Nặc, bèn bảo: “Nếu không vội về nhà thì theo tớ đến bệnh viện thú y một chuyến đi. Alexander nhà tớ bị thương.”
“Được.” Lục Tư Nặc nói, “Tớ không vội.”
Tôi nhớ chỗ con đường dành cho người đi bộ có một bệnh viện thú y. Trước đây mẹ tôi từng dẫn Alexander đến đó tắm rửa. Chẳng qua là tôi không nhớ rõ vị trí của nó cho lắm.
Lục Tư Nặc yên lặng đi cạnh tôi. Đôi lúc cô sẽ kề sát vào Alexander để trêu đùa một chút. Nhưng cô rất kiềm chế, dường như là sợ âm lượng lớn hơn sẽ làm tôi chán ghét.
Trên con đường dành cho người đi bộ, chúng tôi tìm gần mười phút mới thấy bệnh viện thú y. Bác sĩ kiểm tra xong thì nói: “Gãy thì không gãy, nhưng vết thương vẫn rất nặng, cần thêm cái giá đỡ cố định một chút. Phải dưỡng tới mấy tháng.”
Lòng tôi nhẹ nhõm hơn chút. Khi bác sĩ ôm Alexander ôm đi vào, tôi mới phát hiện Lục Tư Nặc vẫn đứng phía sau tôi. Tôi hỏi cô: “Có cần lát nữa tớ đưa cậu về nhà không?”
“Tớ không vội.” Cô lặp lại.
Khoảng thời gian gần đây, tôi mang nhiều tâm sự. Vì có niềm tin khó giải thích được với Lục Tư Nặc, tôi bèn ngồi hàn huyên với cô ở phòng chờ của bệnh viện thú y, đầu tiên là về ngày ấy cùng Chu Minh Khải đến văn phòng, rồi tiếp theo đó, làm sao lại nháo loạn ầm ĩ.
“Lâm Thanh Dật và cha tớ thành đôi thành cặp.” Tôi kể, “Hiện tại, cha tớ còn chơi trò mất tích với tớ. Tớ hỏi Lâm Thanh Dật, thầy ta cũng chẳng nói. Mẹ tớ thì cả ngày ở nhà muốn chết muốn sống.”
Hẳn Lục Tư Nặc từng thử đoán qua không ít nguyên nhân, song chắc cũng không ngờ là sẽ thế này. Cô ngẩn người hồi lâu, không biết nên nói gì.
Tôi cảm giác, sau khi trút hết ra ngoài một phen, tôi thấy dễ chịu rất nhiều.
“Hứa Gia Dương, tớ mãi mãi tin tưởng cậu.” Cô nói, “Bởi vì cậu từng nói rằng cậu muốn bảo vệ tớ, tớ tin là thật. Thế nên, để báo đáp lại, tớ sẽ vĩnh viễn tin tưởng cậu.”
Tôi cười cười, không nói gì.
Minh họa: Kẹo Nougat
Bình luận facebook