Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mắt là một màn sương dày đặc, tôi chỉ có thể nhìn thấy ít bụi mù màu xám lúc ẩn lúc hiện. Cả người giống như bị đập nát thành từng mảnh nhỏ rồi lại bị ghép lại, nơi nào cũng đau như xương gãy bị nối với nhau.
Tôi nỗ lực giật giật ngón tay, hô hấp vẫn còn chút gấp gáp. Trong màn sương dày này, tôi nghe thấy một giọng nữ đang kêu: “Cậu làm sao vậy? Có thể nghe thấy lời tôi nói không?”
Tôi có thể nghe đến, nhưng vẫn không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Rồi tôi lại nghe được một giọng nam tuổi tác hơi lớn nói: “Tội lỗi quá, đứa trẻ này mới bao lớn chứ. Làm sao có thể xuống tay được!”
“Cậu có khỏe không?”
Rốt cuộc tôi mở mắt ra, trông thấy một bác sĩ nam trung niên và một y tá đang đầy mặt buồn rầu nhìn tôi. Họ thấy tôi tỉnh lại thì đều thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Cậu có chỗ nào không thoải mái không?”
Tôi không hề trả lời. Khắp toàn thân tôi từ trên xuống dưới sẽ có chỗ nào thoải mái chứ?
“Tôi hôn mê đã bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
“Sắp được 24 tiếng rồi.” Y tá bảo tôi.
Tôi muốn động đậy một chút, lại phát hiện toàn thân đang đau đớn nên đành phải thôi. Tôi hỏi: “Có thể đưa điện thoại cho tôi không?”
Y tá không biết tôi muốn làm gì, nhưng vẫn đi tìm điện thoại cho tôi. Khi bác sĩ và y tá đã đi ra ngoài, tôi gọi cho Lý Kinh Niên.
“Sao thế Gia Dương?”
“Anh Kinh Niên.” Tôi mở miệng mới phát hiện âm thanh của mình hơi run, “Bây giờ anh đã làm chính thức đúng không?”
“Em sao vậy?” Lý Kinh Niên nghe ra âm thanh của tôi dị thường, “Có chuyện gì thì nói với anh.”
“Phóng viên lớn.” Tôi bỗng nở nụ cười, có chút suy yếu, “Cho anh một tin tức lớn, anh có muốn không?”
“Em nói cái gì?” Lý Kinh Niên không nghe rõ.
“Tối qua cấp ba Dân Dục đã xảy ra một vụ cưỡng hiếp. Người bị hại hiện tại đang ở bệnh viện đây. Anh có muốn thăm không? Đây hẳn là một tin tức lớn đi…”
Lý Kinh Niên phát hiện cái gì đó, “Gia Dương… Em…”
“Phải đem hung thủ đi chiêu cáo thiên hạ mới được…” Tôi nói.
Lý Kinh Niên cuống lên, “Hứa Gia Dương, em ở đâu?”
“Vừa nói rồi đó, bệnh viện.” Nói xong, tôi cúp điện thoại. Đã nói đến chỗ này, Lý Kinh Niên cần phải hiểu ý tôi là gì. Tôi cũng tin anh ấy là một phóng viên có năng lực.
Tôi nằm rất lâu, y tá tiến vào truyền dịch dinh dưỡng cho tôi. Với thân thể trạng thái hiện tại, tôi không thể ăn được, nên chỉ có thể dựa vào ít dịch dinh dưỡng. Trước kia, tôi là một người đặc biệt sợ tiêm, thấy kim tiêm là muốn chạy trốn chạy. Bây giờ, y tá cắm ống tiêm truyền dịch vào trong da tôi, thậm chí ngay cả đau tôi cũng không cảm giác đến.
Hơn chín giờ tối cha tôi mới xuất hiện. Đây là lần đầu tiên ông xuất hiện sau khi tôi hôn mê. Ông hỏi bác sĩ về một vài tình huống của thân thể tôi trong phòng bệnh. Chờ bác sĩ và y tá đi ra ngoài, sắc mặt ông triệt để sụp xuống.
Tôi từng nghĩ qua rất nhiều loại phản ứng của ông sau khi xảy ra chuyện này, vô số lần an ủi chính mình. Thành ra lúc ông đứng trước giường bệnh của tôi, mặc dù tôi suy yếu đến mức sắc mặt tái nhợt thành tro nguội, cũng không để mình yếu thế bằng việc nhìn thẳng vào mắt ông.
“Con biết con đang làm gì sao?” Ông lạnh mặt hỏi, “Phá huỷ chính mình, cũng phá huỷ người khác. Như vậy con sẽ vui vẻ à? Con cảm thấy mẹ con trên trời sẽ vui vẻ à?”
“Cha không xứng nhắc đến mẹ.” Tôi nói, “Con không biết bây giờ bà trên trời có vui vẻ không, nhưng con biết, nếu Lâm Thanh Dật sống rất tốt, hai người bọn cha đều sống rất tốt, nhất định bà sẽ không vui.”
“Hứa Gia Dương!” Cha tôi rống lên một tiếng, y tá đi ngang qua nhìn vào bên trong. Ông bèn đi tới đóng cửa lại, “Cha đang lo lắng cho con!”
Tôi trắng bệch nghiêm mặt cười cười, “Cha vẫn nên lo lắng tên đó đi.”
Cha tôi đi qua đi lại trong phòng bệnh, trông rất phiền muộn, cũng rất nặng nề. Ông đi rất lâu mới dừng trước giường bệnh của tôi lần nữa. Ông vô cùng đau đớn mà nói: “Con ơi con, em ấy đã nói cho cha biết, nhất định em ấy bị con hạ thuốc. Chỉ cần em ấy nói với cảnh sát, con cho rằng cảnh sát sẽ không kiểm tra à? Nếu con không phải là Hứa Gia Dương, nếu con không phải là con trai cha, hiện tại em ấy sẽ không ở cục cảnh sát mà cái gì cũng không chịu nói!”
Tôi ngây cả người, nếu Lâm Thanh Dật nói cho cảnh sát y bị bỏ thuốc, cảnh sát nhất định sẽ kiểm tra nước tiểu. Thời điểm đó, tuy rằng tôi có thể cắn chết nói mình không biết gì cả, thế nhưng cân nhắc đến mức độ của hình phạt và việc đưa tin bên ngoài, đối với y chính là có lợi. Mà nếu hiện tại Lâm Thanh Dật ở cục cảnh sát không nói ra, như vậy y nhất định có sự đắn đo của y.
Cha tôi thấy tôi trầm mặc, nói tiếp: “Con sẽ không sợ cảnh sát tra đến con hả? Hứa Gia Dương, con là người trưởng thành rồi. Con phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, con có biết không? Từ nhỏ đến lớn là cha làm hư con…”
“Cứ để thầy ta nói ra đi.” Tôi ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn sợ sệt, “Cứ để thầy ta nói ra, để cảnh sát đến điều tra con, làm con thân bại danh liệt, làm con ngồi tù, tốt lắm luôn! Muốn huỷ cuộc đời con thì cứ hủy đi, để con đi chết cũng không sao hết!”
Tôi đang đánh cược, đánh cược cha tôi tình nguyện phá huỷ Lâm Thanh Dật, hay là phá huỷ tôi.
Cha tôi thở dài, “Hứa Gia Dương, con khiến cha rất thất vọng.”
Tôi cười cười, “Để Lâm Thanh Dật nói ra hết tất cả, cuộc đời con bị phá huỷ con cũng không có ý muốn sống, không vừa vặn thành toàn cho các người à?”
“…”
Cha tôi rốt cuộc bị tôi chọc giận, đẩy cửa đi ra. Ông đi rồi, tôi giống như bị rút cạn sức lực.
Đêm đó, đau đớn trên người khiến tôi không có cách nào ngủ được, chỉ có thể mở to mắt mãi đến tận hừng đông. Sau đó bác sĩ tới kiểm tra vết thương, y tá thoa thuốc và truyền dịch dinh dưỡng cho tôi.
Y tá thoa xong thuốc ở phần thân dưới rồi bắt đầu thoa nơi bả vai. Chỗ đó bị cắn đến máu thịt be bét, da thịt phơi ra ngoài. Người y tá cố nén lúc thoa thuốc, rồi đau lòng nói: “Đây còn coi như là người sao? Làm sao xuống tay được chứ!”
Tôi khẽ mỉm cười, “Chị y tá, em không sao.”
Y tá đau lòng nhìn tôi, nói: “Em ấy, không lớn hơn em trai chị là bao. Cuộc đời còn dài như vậy, mỗi ngày sau đó đều phải sống thật tốt.”
Y tá vừa nói xong, lực lượng cảnh sát liền tới. Có ba nam cảnh sát tới tìm tôi để ghi chép. Có lẽ là lo lắng cho tôi, khi bọn họ hỏi đều có chút cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ đụng chạm tới vấn đề gì.
Tôi nói rất chậm, ngữ khí cũng rất chậm. Tôi suy nghĩ rất lâu, kể lại từng chi tiết về chuyện đêm hôm đó. Chúng tôi là thầy trò, thi đại học không tốt, tôi hẹn gặp mặt y muốn cùng y tâm sự. Chúng tôi cùng tới thăm phòng học cũ, gặp bảo vệ ở cổng sau. Lúc ở phòng học thì y động thủ với tôi.
“Trước đây, anh ta có bộc lộ ra những ý nghĩ khác với cậu không?” Cảnh sát hỏi.
“Không có, chưa từng có.” Tôi nói.
Cảnh sát hỏi gần hết. Lúc họ đang chuẩn bị rời đi, tôi hỏi: “Thầy ấy có nói gì không?”
“Không có, đến bây giờ anh ta vẫn chẳng chịu nói gì cả.” Cảnh sát nói, “Anh ta cũng không phối hợp điều tra. Nhưng mà hôm nay anh ta có gặp cha cậu. Về phần những thứ khác, cũng không có.”
“Cảm ơn.” Tôi nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Hy vọng, aiz, mọi người đừng chán ghét Hứa Gia Dương.
Trước mắt là một màn sương dày đặc, tôi chỉ có thể nhìn thấy ít bụi mù màu xám lúc ẩn lúc hiện. Cả người giống như bị đập nát thành từng mảnh nhỏ rồi lại bị ghép lại, nơi nào cũng đau như xương gãy bị nối với nhau.
Tôi nỗ lực giật giật ngón tay, hô hấp vẫn còn chút gấp gáp. Trong màn sương dày này, tôi nghe thấy một giọng nữ đang kêu: “Cậu làm sao vậy? Có thể nghe thấy lời tôi nói không?”
Tôi có thể nghe đến, nhưng vẫn không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Rồi tôi lại nghe được một giọng nam tuổi tác hơi lớn nói: “Tội lỗi quá, đứa trẻ này mới bao lớn chứ. Làm sao có thể xuống tay được!”
“Cậu có khỏe không?”
Rốt cuộc tôi mở mắt ra, trông thấy một bác sĩ nam trung niên và một y tá đang đầy mặt buồn rầu nhìn tôi. Họ thấy tôi tỉnh lại thì đều thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Cậu có chỗ nào không thoải mái không?”
Tôi không hề trả lời. Khắp toàn thân tôi từ trên xuống dưới sẽ có chỗ nào thoải mái chứ?
“Tôi hôn mê đã bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
“Sắp được 24 tiếng rồi.” Y tá bảo tôi.
Tôi muốn động đậy một chút, lại phát hiện toàn thân đang đau đớn nên đành phải thôi. Tôi hỏi: “Có thể đưa điện thoại cho tôi không?”
Y tá không biết tôi muốn làm gì, nhưng vẫn đi tìm điện thoại cho tôi. Khi bác sĩ và y tá đã đi ra ngoài, tôi gọi cho Lý Kinh Niên.
“Sao thế Gia Dương?”
“Anh Kinh Niên.” Tôi mở miệng mới phát hiện âm thanh của mình hơi run, “Bây giờ anh đã làm chính thức đúng không?”
“Em sao vậy?” Lý Kinh Niên nghe ra âm thanh của tôi dị thường, “Có chuyện gì thì nói với anh.”
“Phóng viên lớn.” Tôi bỗng nở nụ cười, có chút suy yếu, “Cho anh một tin tức lớn, anh có muốn không?”
“Em nói cái gì?” Lý Kinh Niên không nghe rõ.
“Tối qua cấp ba Dân Dục đã xảy ra một vụ cưỡng hiếp. Người bị hại hiện tại đang ở bệnh viện đây. Anh có muốn thăm không? Đây hẳn là một tin tức lớn đi…”
Lý Kinh Niên phát hiện cái gì đó, “Gia Dương… Em…”
“Phải đem hung thủ đi chiêu cáo thiên hạ mới được…” Tôi nói.
Lý Kinh Niên cuống lên, “Hứa Gia Dương, em ở đâu?”
“Vừa nói rồi đó, bệnh viện.” Nói xong, tôi cúp điện thoại. Đã nói đến chỗ này, Lý Kinh Niên cần phải hiểu ý tôi là gì. Tôi cũng tin anh ấy là một phóng viên có năng lực.
Tôi nằm rất lâu, y tá tiến vào truyền dịch dinh dưỡng cho tôi. Với thân thể trạng thái hiện tại, tôi không thể ăn được, nên chỉ có thể dựa vào ít dịch dinh dưỡng. Trước kia, tôi là một người đặc biệt sợ tiêm, thấy kim tiêm là muốn chạy trốn chạy. Bây giờ, y tá cắm ống tiêm truyền dịch vào trong da tôi, thậm chí ngay cả đau tôi cũng không cảm giác đến.
Hơn chín giờ tối cha tôi mới xuất hiện. Đây là lần đầu tiên ông xuất hiện sau khi tôi hôn mê. Ông hỏi bác sĩ về một vài tình huống của thân thể tôi trong phòng bệnh. Chờ bác sĩ và y tá đi ra ngoài, sắc mặt ông triệt để sụp xuống.
Tôi từng nghĩ qua rất nhiều loại phản ứng của ông sau khi xảy ra chuyện này, vô số lần an ủi chính mình. Thành ra lúc ông đứng trước giường bệnh của tôi, mặc dù tôi suy yếu đến mức sắc mặt tái nhợt thành tro nguội, cũng không để mình yếu thế bằng việc nhìn thẳng vào mắt ông.
“Con biết con đang làm gì sao?” Ông lạnh mặt hỏi, “Phá huỷ chính mình, cũng phá huỷ người khác. Như vậy con sẽ vui vẻ à? Con cảm thấy mẹ con trên trời sẽ vui vẻ à?”
“Cha không xứng nhắc đến mẹ.” Tôi nói, “Con không biết bây giờ bà trên trời có vui vẻ không, nhưng con biết, nếu Lâm Thanh Dật sống rất tốt, hai người bọn cha đều sống rất tốt, nhất định bà sẽ không vui.”
“Hứa Gia Dương!” Cha tôi rống lên một tiếng, y tá đi ngang qua nhìn vào bên trong. Ông bèn đi tới đóng cửa lại, “Cha đang lo lắng cho con!”
Tôi trắng bệch nghiêm mặt cười cười, “Cha vẫn nên lo lắng tên đó đi.”
Cha tôi đi qua đi lại trong phòng bệnh, trông rất phiền muộn, cũng rất nặng nề. Ông đi rất lâu mới dừng trước giường bệnh của tôi lần nữa. Ông vô cùng đau đớn mà nói: “Con ơi con, em ấy đã nói cho cha biết, nhất định em ấy bị con hạ thuốc. Chỉ cần em ấy nói với cảnh sát, con cho rằng cảnh sát sẽ không kiểm tra à? Nếu con không phải là Hứa Gia Dương, nếu con không phải là con trai cha, hiện tại em ấy sẽ không ở cục cảnh sát mà cái gì cũng không chịu nói!”
Tôi ngây cả người, nếu Lâm Thanh Dật nói cho cảnh sát y bị bỏ thuốc, cảnh sát nhất định sẽ kiểm tra nước tiểu. Thời điểm đó, tuy rằng tôi có thể cắn chết nói mình không biết gì cả, thế nhưng cân nhắc đến mức độ của hình phạt và việc đưa tin bên ngoài, đối với y chính là có lợi. Mà nếu hiện tại Lâm Thanh Dật ở cục cảnh sát không nói ra, như vậy y nhất định có sự đắn đo của y.
Cha tôi thấy tôi trầm mặc, nói tiếp: “Con sẽ không sợ cảnh sát tra đến con hả? Hứa Gia Dương, con là người trưởng thành rồi. Con phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, con có biết không? Từ nhỏ đến lớn là cha làm hư con…”
“Cứ để thầy ta nói ra đi.” Tôi ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn sợ sệt, “Cứ để thầy ta nói ra, để cảnh sát đến điều tra con, làm con thân bại danh liệt, làm con ngồi tù, tốt lắm luôn! Muốn huỷ cuộc đời con thì cứ hủy đi, để con đi chết cũng không sao hết!”
Tôi đang đánh cược, đánh cược cha tôi tình nguyện phá huỷ Lâm Thanh Dật, hay là phá huỷ tôi.
Cha tôi thở dài, “Hứa Gia Dương, con khiến cha rất thất vọng.”
Tôi cười cười, “Để Lâm Thanh Dật nói ra hết tất cả, cuộc đời con bị phá huỷ con cũng không có ý muốn sống, không vừa vặn thành toàn cho các người à?”
“…”
Cha tôi rốt cuộc bị tôi chọc giận, đẩy cửa đi ra. Ông đi rồi, tôi giống như bị rút cạn sức lực.
Đêm đó, đau đớn trên người khiến tôi không có cách nào ngủ được, chỉ có thể mở to mắt mãi đến tận hừng đông. Sau đó bác sĩ tới kiểm tra vết thương, y tá thoa thuốc và truyền dịch dinh dưỡng cho tôi.
Y tá thoa xong thuốc ở phần thân dưới rồi bắt đầu thoa nơi bả vai. Chỗ đó bị cắn đến máu thịt be bét, da thịt phơi ra ngoài. Người y tá cố nén lúc thoa thuốc, rồi đau lòng nói: “Đây còn coi như là người sao? Làm sao xuống tay được chứ!”
Tôi khẽ mỉm cười, “Chị y tá, em không sao.”
Y tá đau lòng nhìn tôi, nói: “Em ấy, không lớn hơn em trai chị là bao. Cuộc đời còn dài như vậy, mỗi ngày sau đó đều phải sống thật tốt.”
Y tá vừa nói xong, lực lượng cảnh sát liền tới. Có ba nam cảnh sát tới tìm tôi để ghi chép. Có lẽ là lo lắng cho tôi, khi bọn họ hỏi đều có chút cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ đụng chạm tới vấn đề gì.
Tôi nói rất chậm, ngữ khí cũng rất chậm. Tôi suy nghĩ rất lâu, kể lại từng chi tiết về chuyện đêm hôm đó. Chúng tôi là thầy trò, thi đại học không tốt, tôi hẹn gặp mặt y muốn cùng y tâm sự. Chúng tôi cùng tới thăm phòng học cũ, gặp bảo vệ ở cổng sau. Lúc ở phòng học thì y động thủ với tôi.
“Trước đây, anh ta có bộc lộ ra những ý nghĩ khác với cậu không?” Cảnh sát hỏi.
“Không có, chưa từng có.” Tôi nói.
Cảnh sát hỏi gần hết. Lúc họ đang chuẩn bị rời đi, tôi hỏi: “Thầy ấy có nói gì không?”
“Không có, đến bây giờ anh ta vẫn chẳng chịu nói gì cả.” Cảnh sát nói, “Anh ta cũng không phối hợp điều tra. Nhưng mà hôm nay anh ta có gặp cha cậu. Về phần những thứ khác, cũng không có.”
“Cảm ơn.” Tôi nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Hy vọng, aiz, mọi người đừng chán ghét Hứa Gia Dương.
Bình luận facebook