Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Nghe xong Vương Trùng nói, lông mày của Diệp Khiêm nhíu chặt, trầm mặc sau nửa ngày, kiên định nói: "Sẽ không đâu, huynh đệ Nanh Sói sẽ không dễ dàng chết như vậy, ta tin tưởng Thiên Trần, hắn nhất định còn sống." Kỳ thật, Diệp Khiêm biết rỏ chính mình chỉ đang lừa mình dối người mà thôi, Thiên Trần còn sống là hi vọng quá xa vời, bất quá Diệp Khiêm tin tưởng vững chắc, chỉ cần một ngày không có tìm được thi thể của Thiên Trần, vậy thì hắn còn có khả năng sống sót.
Vương Trùng có chút thở dài, cũng không có nói tiếp. Hắn không hiểu phải đi an ủi Diệp Khiêm như thế nào, nhưng hắn tin tưởng Diệp Khiêm nhất định có thể rất nhanh từ trong bóng ma thoát ra, dù sao, hắn cũng là thủ lĩnh Nanh Sói Lang Vương Diệp Khiêm.
"Đối phương là người nào?" Diệp Khiêm ngữ khí trở nên có chút lạnh như băng, mặc kệ Thiên Trần còn sống hay không, người đối phó Thiên Trần đều phải chết, Nanh Sói có tính ngưỡng của riêng mình, đó chính là mắt đền mắt, răng đền răng, giết người thì phải đền mạng.
"Là đội du kích cách nơi đóng quân Laikkai khoảng 40 dặm về hướng Bắc, thủ lĩnh gọi là Luân, là người Myanmar chính gốc. Bọn hắn ước chừng có 600 người, đều là người dân địa phương, buôn lậu thuốc phiện là nghề của họ." Vương Trùng tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, vì vậy đem chuyện mình biết về Luân đều nói ra.
"Luân?" Diệp Khiêm thì thào một tiếng, cảm giác cái tên này rất quen thuộc, không khỏi đưa ánh mắt chuyển hướng Lý Vĩ. Lý Vĩ hiển nhiên là biết ý tứ của Diệp Khiêm, tiến đến bên tai Diệp Khiêm nhỏ giọng nói: "Luân là cố chủ."
Bị cố chủ bán đứng, đây là điều mà tất cả lính đánh thuê tối kỵ, nếu như Nanh Sói không đòi lại công đạo thì Nanh Sói từ nay về sau không cách nào tồn tại trong giới lính đánh thuê thế giới. Cho dù là có được thực lực cường hãn, cũng sẽ bị những lính đánh thuê khác xem thường. Có chút nhẹ gật đầu, khó trách mình nghe được cái tên này cảm thấy quen tai, nguyên lai hắn là cố chủ, Jack đã nói qua với mình."Đại ca, có thể giúp đệ một việc không?" Diệp Khiêm ánh mắt chuyển hướng Vương Trùng nói.
"Lão đệ, ngươi yên tâm, cho dù ngươi không nói, lão ca ta cũng sẽ giúp ngươi. Sáng sớm ngày mai, ta liền triệu tập tất cả huynh đệ dò xét hang ổ của bọn hắn, tiêu diệt Luân." Vương Trùng không chút do dự nói.
Lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Đại ca, hảo ý của ngươi đệ tâm lĩnh, bất quá đây là chuyện của Nanh Sói, nếu như chúng ta mượn nhờ lực lượng khác cho dù tiêu diệt Luân, về sau Nanh Sói cũng không cách nào tồn tại trong thế giới lính đánh thuê nữa. Huống hồ, thu thập tên Luân, cũng không cần nhiều người. Đại ca nếu quả thật muốn giúp ta, vậy thì cho đệ mượn một ít vũ khí, chờ đệ làm thỏa đáng chuyện này, sau khi trở về nhất định gấp bội hoàn trả."
"Lão đệ, lời này của ngươi quá khách khí rồi, tất cả mọi người là huynh đệ, nói cái gì trả hay không trả. Lão đệ muốn vũ khí, chỉ là một câu nói, sáng mai ta mang bọn ngươi đi kho đạn, mặc cho các ngươi chọn lựa, bao nhiêu đều được." Vương Trùng nói ra.
"Cám ơn!" Diệp Khiêm nói.
Buổi tối, Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ đi ngủ rất sớm, đại chiến sắp tới, nhất định phải bảo trì thân thể trạng thái tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ trời vừa sáng đã ra khỏi giường, Vương Trùng cùng bọn hắn đi kho đạn chọn lựa vũ khí đạn dược, sau đó phái người lái xe đưa bọn họ ra ngoài. Ly khai nơi đóng quân của Vương Trùng, tên lính lái xe chào tạm biệt bọn họ rồi lập tức quay về chỗ đóng quân, chiếc xe được để lại, nói là Vương Trùng phân phó. Diệp Khiêm cũng không nói gì thêm nữa, quay đầu nhìn Lý Vĩ, nói: "Đối với địa hình nơi này cùng tình huống của đối phương chúng ta không quen thuộc, ngươi trước vất vả một chuyến, đi tìm hiểu một chút, ta và những người khác chờ tin tức của ngươi."
"Vâng!" Lý Vĩ thu liễm tính cà lơ phất phơ của mình, nghiêm chào một cái, quay người ly khai. Bởi vì đã ở trên đường lớn, tuy xe qua lại không phải rất nhiều, nhưng Lý Vĩ vẫn thuận lợi chặn đường một chiếc taxi. Lý Vĩ là cao thủ truy tung cùng phản truy tung, để cho hắn đi tìm hiểu tình hình quân địch là chuyện thỏa đáng nhất, cho dù bị địch nhân phát hiện, Lý Vĩ cũng có thể toàn thân trở ra.
Nhìn thấy Lý Vĩ rời đi, Diệp Khiêm bấm điện thoại gọi James, "James, đã liên hệ được với các huynh đệ khác chưa?" Không có nói nhảm, Diệp Khiêm thẳng vào chủ đề.
"Đều đã liên lạc, bọn hắn đang ở bên cạnh ta." James nói.
"Tốt, các ngươi lập tức chạy đến xx núi, ta tại chân núi chờ các ngươi." Diệp Khiêm nói xong liền cúp điện thoại.
Ước chừng nửa giờ sau, hai chiếc việt dã Jeep phi tốc chạy nhanh đi qua."C-K- Í-T..T...T..." Phát ra một hồi thanh âm phanh xe chói tai, xe dừng lại bên cạnh Diệp Khiêm, trong xe nhảy ra năm người. Ngoại trừ James cùng William bên ngoài, còn lại ba người theo thứ tự là Sói Xám Mặc Long, là một tay súng bắn tỉa có tiếng ở bên trong Nanh Sói, giỏi về ngụy trang; Sói Rừng Rậm Phong Lam, là chuyên gia chiến đấu trong rừng nhiệt đới, đối với chiến đấu trong rừng nhiệt có kinh nghiệm phong phú; Sói Tốc Độ Thanh Phong, tinh thông súng ống, bất luận là súng ống gì đã tới tay của hắn đều phảng phất như có được sinh mạng.
"Lão đại!" Năm người chỉnh tề chào theo nghi thức quân đội, cùng kêu lên. Chỉ là, xưng hô "Lão đại" có chút không được tự nhiên, có chút phá hư hào khí. Bất quá, đây là Diệp Khiêm lúc trước yêu cầu, theo Diệp Khiêm đội trưởng Nanh Sói vĩnh viễn chỉ có một, chính là Điền Phong người đã sáng tạo nên Nanh Sói.
Diệp Khiêm khẽ gật đầu, quay người mở ra rương phía sau xe, lộ ra rất nhiều vũ khí đạn dược, nói: "Đây là vũ khí của hành động lần này, các ngươi tự phân phối, 10 phút sau xuất phát."
Năm người đi đến bên cạnh xe, chỉ nghe từng đợt "Ken két" thanh âm truyền đến, năm người rất thành thục đem súng ống lắp đạn vào."Lão đại, những vũ khí này lấy từ nơi nào? Toàn là hàng kém chất lượng." Thanh Phong vuốt vuốt khẩu súng trong tay mình, thở dài, nói.
"Có muốn ta đem đến cho ngươi vài chiếc xe tăng?" Diệp Khiêm sắc mặt lạnh như băng nói.
Thanh Phong hơi kinh hãi, đã lâu không có thấy Diệp Khiêm phát hỏa lớn như vậy, xem ra lần này bởi vì chuyện của Thiên Trần thật là chọc giận hắn rồi. Sau khi phân phát vũ khí xong, Diệp Khiêm nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, nói: "Lý Vĩ đã trước đi tìm hiểu tình huống rồi, nhiệm vụ thì chờ đến chỗ mục tiêu rồi phân phối, hiện tại xuất phát."
Diệp Khiêm vừa nói xong, mọi người không dám có chút lười biếng, nhao nhao lên xe, hướng tới khu vực cần đến chạy tới.
Trên xe, mỗi người đều không nói lời nào, riêng phần mình kiểm tra trang bị bản thân, hào khí lộ ra có chút nặng nề. Diệp Khiêm trước mặt càng thêm trầm tĩnh cùng khắc nghiệt, hắn hiện tại hy vọng duy nhất là Thiên Trần còn sống, tuy hy vọng rất xa vời, nhưng là Diệp Khiêm nguyện ý tin tưởng huynh đệ Nanh Sói sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Mặt trời chậm rãi hạ xuống núi đi, bóng đem giống như ác ma chậm rãi xâm nhập mà đến, cắn nuốt tia anh sáng cuối cùng của đại địa. Lúc toàn bộ bầu trời hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, mọi người cũng đã tới chỗ mục tiêu. Bốn phía đều là núi non trùng điệp, cây cối cành lá sum xuê. Nơi đây đã tiếp cận địa phương đội du kích của Lân khống chế, cho nên mọi người đành phải xuống xe đi bộ. Sau khi dùng nhánh cây giấu xe đi, Diệp Khiêm dẫn theo sáu thành viên Nanh Sói hướng trong núi đi đến.
Vương Trùng có chút thở dài, cũng không có nói tiếp. Hắn không hiểu phải đi an ủi Diệp Khiêm như thế nào, nhưng hắn tin tưởng Diệp Khiêm nhất định có thể rất nhanh từ trong bóng ma thoát ra, dù sao, hắn cũng là thủ lĩnh Nanh Sói Lang Vương Diệp Khiêm.
"Đối phương là người nào?" Diệp Khiêm ngữ khí trở nên có chút lạnh như băng, mặc kệ Thiên Trần còn sống hay không, người đối phó Thiên Trần đều phải chết, Nanh Sói có tính ngưỡng của riêng mình, đó chính là mắt đền mắt, răng đền răng, giết người thì phải đền mạng.
"Là đội du kích cách nơi đóng quân Laikkai khoảng 40 dặm về hướng Bắc, thủ lĩnh gọi là Luân, là người Myanmar chính gốc. Bọn hắn ước chừng có 600 người, đều là người dân địa phương, buôn lậu thuốc phiện là nghề của họ." Vương Trùng tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, vì vậy đem chuyện mình biết về Luân đều nói ra.
"Luân?" Diệp Khiêm thì thào một tiếng, cảm giác cái tên này rất quen thuộc, không khỏi đưa ánh mắt chuyển hướng Lý Vĩ. Lý Vĩ hiển nhiên là biết ý tứ của Diệp Khiêm, tiến đến bên tai Diệp Khiêm nhỏ giọng nói: "Luân là cố chủ."
Bị cố chủ bán đứng, đây là điều mà tất cả lính đánh thuê tối kỵ, nếu như Nanh Sói không đòi lại công đạo thì Nanh Sói từ nay về sau không cách nào tồn tại trong giới lính đánh thuê thế giới. Cho dù là có được thực lực cường hãn, cũng sẽ bị những lính đánh thuê khác xem thường. Có chút nhẹ gật đầu, khó trách mình nghe được cái tên này cảm thấy quen tai, nguyên lai hắn là cố chủ, Jack đã nói qua với mình."Đại ca, có thể giúp đệ một việc không?" Diệp Khiêm ánh mắt chuyển hướng Vương Trùng nói.
"Lão đệ, ngươi yên tâm, cho dù ngươi không nói, lão ca ta cũng sẽ giúp ngươi. Sáng sớm ngày mai, ta liền triệu tập tất cả huynh đệ dò xét hang ổ của bọn hắn, tiêu diệt Luân." Vương Trùng không chút do dự nói.
Lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Đại ca, hảo ý của ngươi đệ tâm lĩnh, bất quá đây là chuyện của Nanh Sói, nếu như chúng ta mượn nhờ lực lượng khác cho dù tiêu diệt Luân, về sau Nanh Sói cũng không cách nào tồn tại trong thế giới lính đánh thuê nữa. Huống hồ, thu thập tên Luân, cũng không cần nhiều người. Đại ca nếu quả thật muốn giúp ta, vậy thì cho đệ mượn một ít vũ khí, chờ đệ làm thỏa đáng chuyện này, sau khi trở về nhất định gấp bội hoàn trả."
"Lão đệ, lời này của ngươi quá khách khí rồi, tất cả mọi người là huynh đệ, nói cái gì trả hay không trả. Lão đệ muốn vũ khí, chỉ là một câu nói, sáng mai ta mang bọn ngươi đi kho đạn, mặc cho các ngươi chọn lựa, bao nhiêu đều được." Vương Trùng nói ra.
"Cám ơn!" Diệp Khiêm nói.
Buổi tối, Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ đi ngủ rất sớm, đại chiến sắp tới, nhất định phải bảo trì thân thể trạng thái tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ trời vừa sáng đã ra khỏi giường, Vương Trùng cùng bọn hắn đi kho đạn chọn lựa vũ khí đạn dược, sau đó phái người lái xe đưa bọn họ ra ngoài. Ly khai nơi đóng quân của Vương Trùng, tên lính lái xe chào tạm biệt bọn họ rồi lập tức quay về chỗ đóng quân, chiếc xe được để lại, nói là Vương Trùng phân phó. Diệp Khiêm cũng không nói gì thêm nữa, quay đầu nhìn Lý Vĩ, nói: "Đối với địa hình nơi này cùng tình huống của đối phương chúng ta không quen thuộc, ngươi trước vất vả một chuyến, đi tìm hiểu một chút, ta và những người khác chờ tin tức của ngươi."
"Vâng!" Lý Vĩ thu liễm tính cà lơ phất phơ của mình, nghiêm chào một cái, quay người ly khai. Bởi vì đã ở trên đường lớn, tuy xe qua lại không phải rất nhiều, nhưng Lý Vĩ vẫn thuận lợi chặn đường một chiếc taxi. Lý Vĩ là cao thủ truy tung cùng phản truy tung, để cho hắn đi tìm hiểu tình hình quân địch là chuyện thỏa đáng nhất, cho dù bị địch nhân phát hiện, Lý Vĩ cũng có thể toàn thân trở ra.
Nhìn thấy Lý Vĩ rời đi, Diệp Khiêm bấm điện thoại gọi James, "James, đã liên hệ được với các huynh đệ khác chưa?" Không có nói nhảm, Diệp Khiêm thẳng vào chủ đề.
"Đều đã liên lạc, bọn hắn đang ở bên cạnh ta." James nói.
"Tốt, các ngươi lập tức chạy đến xx núi, ta tại chân núi chờ các ngươi." Diệp Khiêm nói xong liền cúp điện thoại.
Ước chừng nửa giờ sau, hai chiếc việt dã Jeep phi tốc chạy nhanh đi qua."C-K- Í-T..T...T..." Phát ra một hồi thanh âm phanh xe chói tai, xe dừng lại bên cạnh Diệp Khiêm, trong xe nhảy ra năm người. Ngoại trừ James cùng William bên ngoài, còn lại ba người theo thứ tự là Sói Xám Mặc Long, là một tay súng bắn tỉa có tiếng ở bên trong Nanh Sói, giỏi về ngụy trang; Sói Rừng Rậm Phong Lam, là chuyên gia chiến đấu trong rừng nhiệt đới, đối với chiến đấu trong rừng nhiệt có kinh nghiệm phong phú; Sói Tốc Độ Thanh Phong, tinh thông súng ống, bất luận là súng ống gì đã tới tay của hắn đều phảng phất như có được sinh mạng.
"Lão đại!" Năm người chỉnh tề chào theo nghi thức quân đội, cùng kêu lên. Chỉ là, xưng hô "Lão đại" có chút không được tự nhiên, có chút phá hư hào khí. Bất quá, đây là Diệp Khiêm lúc trước yêu cầu, theo Diệp Khiêm đội trưởng Nanh Sói vĩnh viễn chỉ có một, chính là Điền Phong người đã sáng tạo nên Nanh Sói.
Diệp Khiêm khẽ gật đầu, quay người mở ra rương phía sau xe, lộ ra rất nhiều vũ khí đạn dược, nói: "Đây là vũ khí của hành động lần này, các ngươi tự phân phối, 10 phút sau xuất phát."
Năm người đi đến bên cạnh xe, chỉ nghe từng đợt "Ken két" thanh âm truyền đến, năm người rất thành thục đem súng ống lắp đạn vào."Lão đại, những vũ khí này lấy từ nơi nào? Toàn là hàng kém chất lượng." Thanh Phong vuốt vuốt khẩu súng trong tay mình, thở dài, nói.
"Có muốn ta đem đến cho ngươi vài chiếc xe tăng?" Diệp Khiêm sắc mặt lạnh như băng nói.
Thanh Phong hơi kinh hãi, đã lâu không có thấy Diệp Khiêm phát hỏa lớn như vậy, xem ra lần này bởi vì chuyện của Thiên Trần thật là chọc giận hắn rồi. Sau khi phân phát vũ khí xong, Diệp Khiêm nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, nói: "Lý Vĩ đã trước đi tìm hiểu tình huống rồi, nhiệm vụ thì chờ đến chỗ mục tiêu rồi phân phối, hiện tại xuất phát."
Diệp Khiêm vừa nói xong, mọi người không dám có chút lười biếng, nhao nhao lên xe, hướng tới khu vực cần đến chạy tới.
Trên xe, mỗi người đều không nói lời nào, riêng phần mình kiểm tra trang bị bản thân, hào khí lộ ra có chút nặng nề. Diệp Khiêm trước mặt càng thêm trầm tĩnh cùng khắc nghiệt, hắn hiện tại hy vọng duy nhất là Thiên Trần còn sống, tuy hy vọng rất xa vời, nhưng là Diệp Khiêm nguyện ý tin tưởng huynh đệ Nanh Sói sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Mặt trời chậm rãi hạ xuống núi đi, bóng đem giống như ác ma chậm rãi xâm nhập mà đến, cắn nuốt tia anh sáng cuối cùng của đại địa. Lúc toàn bộ bầu trời hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, mọi người cũng đã tới chỗ mục tiêu. Bốn phía đều là núi non trùng điệp, cây cối cành lá sum xuê. Nơi đây đã tiếp cận địa phương đội du kích của Lân khống chế, cho nên mọi người đành phải xuống xe đi bộ. Sau khi dùng nhánh cây giấu xe đi, Diệp Khiêm dẫn theo sáu thành viên Nanh Sói hướng trong núi đi đến.
Bình luận facebook