Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225
Sau khi Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đứng vững, vung chân trực tiếp đá hướng lỗ tai của Diệp Khiêm. Hai tay Diệp Khiêm vừa đở, vừa thuận thế trượt đi ra ngoài. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt một cước này độ mạnh yếu không tệ, rất có sức bật. Diệp Khiêm chỉ dùng ba thành lực đạo, nên cảm giác cánh tay có chút run lên.
Trông thấy phản ứng của Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lập tức tín tâm tăng nhiều. Rất rõ ràng, hắn cho rằng Diệp Khiêm vừa rồi tiếp chiêu của mình đã có chút cố hết sức rồi, nếu như mình lại tiếp tục truy kích, liên hoàn cước, chỉ sợ Diệp Khiêm rất nhanh sẽ bại trận. Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt không khỏi nở nụ cười chiến thắng. Quay người, lại là những cú đá liên tiếp.
Diệp Khiêm cũng không cùng hắn chính diện giao chiến, chỉ trốn tránh, không có chút nào ý tứ công kích. Lập tức, toàn bộ tràng diện giống như biến thành Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đuổi đánh Diệp Khiêm, có chút quỷ dị. Dưới đài, đám người kia không khỏi ồn ào, bọn hắn muốn xem chính là đối chiến nảy lửa, mà không phải loại truy kích giống như chà đạp này. Nhưng mà, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trong nội tâm tinh tường, mình nhìn giống như là chủ động tấn công, nhưng kỳ thật là bị Diệp Khiêm dẫn đi. Hắn đi đến đâu, mình phải đi theo tới đó.
Thời gian dần trôi qua, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt có chút khí cùng lực kiệt, thở không ra hơi. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Cao thủ quyết đấu, tuy chú ý một chiêu chế địch, thế nhưng mà cũng phải nhìn đúng thời cơ, ngươi như vậy, chỉ là lãng phí khí lực mà thôi. Ta bậy giờ đánh trả nha."
Diệp Khiêm vừa mới nói xong, chân phải đột nhiên đập mạnh, chỉ nghe "Đông" một tiếng, ở giữa sàn lôi đài thình lình lộ ra rất nhiều khe hẹp vỡ vụn, giống như đá cẩm thạch rạn nứt. Diệp Khiêm thân thể hơi cong, đột nhiên bắn đi ra ngoài, tựa như mũi tên, trong chớp mắt đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, tay trái bắt lấy cổ tay phải của hắn, tay phải toàn lực xuất kích, toàn thân lực lượng tập trung ở trên nắm đấm tay phải, hung hăng đánh tới ngực của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt.
Lời của Diệp Khiêm vừa nói xong, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã cảm giác được không đúng, lúc muốn né tránh đã không còn kịp. Diệp Khiêm đã đi tới trước người của hắn, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cuống quít dùng tay đón đỡ."Phanh" một tiếng, nắm đấm tay phải của Diệp Khiêm đập vào trên bàn tay Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt căn bản không chống chịu được, hắn dùng tay của mình làm giảm lực đạo của Diệp Khiêm đối với ngực của hắn, nhưng mà vẫn cảm giác tức ngực. Cả người, giống như diều bị đứt dây, bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp té trên sàn nhà ngoài lôi đài.
Một chiêu thật bá đạo lăng lệ ác liệt, dù cho đối thủ toàn lực ngăn cản, cũng không hết chịu nổi lực đạo mà nắm tay Diệp Khiêm truyền đến.
Người ở dưới đài ngạc nhiên, toàn bộ đều sửng sờ. Đều là người trong quân đội, đã từng xem qua rất nhiều trận đấu, thế nhưng mà bọn hắn lại chưa từng có thấy qua công kích bá đạo lăng lệ ác liệt như vậy. Rung động, ngoại trừ từ này, thật sự không biết làm thế nào để hình dung cảm thụ trong lòng bọn hắn.
Hồi lâu, dưới đài vang lên trận trận tiếng vỗ tay. Người trong quân đội đều sùng bái cường giả, trong mắt bọn hắn, cường giả đáng được tôn kính, cho dù là địch nhân.
Diệp Khiêm từ trên lôi đài nhảy xuống, đánh bại Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu cảm giác tự hào, đối mặt những tiếng vỗ tay kia, Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu cảm giác. Xoay người vịn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vịn, hỏi: "Ngươi không sao chớ?" Kỳ thật lúc quyền của Diệp Khiêm đấm lên tay Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, đã thu hồi gần như sáu thành lực đạo, nếu không tay của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chỉ sợ đã bị phế; hơn nữa, Diệp Khiêm cũng không có sử dụng ám kình, nếu không chỉ sợ trái tim của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã bị đánh nát, tại chỗ tử vong.
Dù là như thế, thương thế của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng có chút không nhẹ, công kích của Diệp Khiêm quá mức bá đạo, căn bản không phải hắn có thể chống cự. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt được Diệp Khiêm nâng dậy, giãy dụa lấy bò lên, xấu hổ nở nụ cười, lời nói đến bên miệng, lại quanh co hai tiếng, không biết nên nói cái gì.
"Không có sao chứ?" Diệp Khiêm quan tâm hỏi. Tuy vừa rồi đã thu hồi lực đạo, nhưng Diệp Khiêm vẫn sợ làm hắn bị thương, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm, không giống hư tình giả ý.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút tức ngực, nói không ra lời, chỉ nhẹ gật đầu. Trong ánh mắt có một tia sùng bái, một tia ảo não. Đối với cường giả sùng bái là thiên tính, mà tí ti ảo não kia, là vì bại bởi Diệp Khiêm trong nội tâm sinh ra tí ti áy náy, chính mình đường đường là cao thủ trong quân đội, vậy mà chịu không được một kích của người khác.
"Hiện tại ngươi nên thực hiện lời hứa của mình đi à?" Diệp Khiêm có chút tiếu ý, nói.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hít thật sâu một hơi, nam tử hán đại trượng phu, thắng phải quang minh lỗi lạc, đã thua thì phải chấp nhận thua. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt buông tay của Diệp Khiêm ra, xoay người muốn quỳ xuống. Diệp Khiêm cuống quít đở lấy hắn, có chút nở nụ cười, nói: "Nói đùa ngươi thôi, ta cũng không có ý định thu đồ đệ."
Hoàn toàn chính xác, Diệp Khiêm chỉ muốn giết ngạo khí của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt mà thôi, miễn cho hắn không coi ai ra gì, về sau đối với tiền đồ của hắn cũng bất lợi. Tuy nam nhân phải có điểm ngạo khí, nhưng cũng không thể quá kiêu ngạo, nếu không sẽ hại người hại mình.
"Tốt rồi, chuyện ta đáp ứng ngươi ta đã làm xong. Ta cũng khuyên ngươi, về sau nên ít lui tới cùng Đặng Thành Long, đối với ngươi cùng gia tộc của ngươi sẽ ảnh hưởng không tốt." Diệp Khiêm nói, "Ta đi đây, về sau đừng quấn quít lấy ta."
Nói xong, Diệp Khiêm buông tay của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ra, cất bước đi đến cửa ra vào, đám người xung quanh rất tự giác mở ra một con đường. "Đúng rồi, các ngươi hôm nay ai mua ta thắng? Bà nội nó, về sau cần phải mời ta ăn cơm." Diệp Khiêm cười mắng lấy nói một câu, quay người tiếp tục đi ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng Diệp Khiêm rời đi, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trong nội tâm phập phồng bất định. Một lát sau, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hít thật sâu một hơi, phảng phất là quyết định đều gì đó, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, "Rầm rầm rầm" dập đầu ba cái, nói: "Sư phụ!"
Diệp Khiêm có chút ngạc nhiên xoay đầu lại, có chút dở khóc dở cười, sở dĩ cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có đổ ước kia, bất quá chỉ là muốn giết nhuệ khí của hắn mà thôi, Diệp Khiêm không có nghĩ qua sẽ thu hắn làm đồ đệ. Bất đắc dĩ nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta không muốn thu đồ đệ. Đứng lên đi!"
"Không, sư phụ nếu như không thu nhận ta, ta sẽ không đứng dậy!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kiên định nói.
Diệp Khiêm lông mày có chút nhíu lại, trên mặt không khỏi hiện một tầng hàn sương, lạnh lùng nói: "Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?"
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sững sờ, sợ nói gấp: "Không phải, ta là thật tâm thành ý bái ngươi làm thầy. Ta trước kia không coi ai ra gì, tự cho là thân thủ của mình cao nhất, thế nhưng mà sau khi gặp được sư phụ, ta mới phát hiện, ta ở trước mặt ngươi căn bản không là gì hết. Sư phụ, ta thật tâm thành ý muốn bái ngươi làm thầy, hãy thu nhận ta đi."
Diệp Khiêm sắc mặt dễ nhìn một ít, bất quá vẫn lắc đầu cự tuyệt nói: "Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, ta cũng không có tư cách làm sư phụ. Ta xem ngươi là cháu trai của lão đầu tử cho nên mới đáp ứng cùng ngươi tỷ thí, giết đi nhuệ khí của ngươi. Nếu ngươi đã lĩnh ngộ được thiên ngoại hữu thiên người giỏi còn có người giỏi hơn, thì chuyện sau này tự giải quyết cho tốt a."
Nói xong, Diệp Khiêm quay người đi ra ngoài. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ngạc nhiên ngẩn người. Diệp Khiêm vừa đi, đám người kia cuống quít vây quanh Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nghe ngóng thân phận của Diệp Khiêm. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đối với Diệp Khiêm cũng chỉ biết da lông mà thôi, nói: "Hắn là người mà gần đây thành phố Nam Kinh đang bàn tán xôn xao, hơn nữa hắn và đại bá của ta có quan hệ rất không tầm thường, cụ thể đang làm gì, thì ta cũng không biết."
"Đcm, ngươi tìm đại bá của ngươi hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sau. Người trâu bò như vậy, nếu như về sau thường xuyên đến dạy cho chúng ta, con mịa nó, chúng ta đây về sau còn không phải ở trong quân đội đi ngang sao." Đám người kia lại hét lên.
"Móa, ngươi tại sao không đi hỏi a, ta cũng không dám hỏi." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhớ tới bộ dạng nghiêm túc của Hoàng Phủ Kình Thiên thì có chút sợ hãi.
"Sát, ngươi như thế nào đần như vậy. Ngươi không phải nói đại bá của ngươi cùng hắn quan hệ rất tốt sao, ngươi để cho đại bá của ngươi cầu tình hắn, nói không chừng hắn sẽ thu ngươi làm đồ đệ nữa nha, đến lúc đó không có việc gì thì tới câu lạc bộ Tiêm Đao Câu dạy cho chúng ta, còn không được sao."
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thật sự là một câu bừng tỉnh người trong mộng a, ta như thế nào không nghĩ tới chuyện này. Đúng, để cho đại bá của ta đi cầu tình hắn, hắn có lẽ sẽ cho vài phần mặt mũi a. Hơn nữa, cũng không phải chuyện phạm pháp làm rối loạn trật tự kỷ cương, chỉ để cho hắn thu ta làm đồ đệ mà thôi. Ta phải đi tìm đại bá!"
Nói xong, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vội giãy giụa đứng lên, có thể do bởi vì quá kích động, thiếu chút nữa đã cắm mặt trên đất, thất tha thất thểu chạy ra ngoài.
...
Trong một gian phòng ở hội sở Ánh Trăng, Triệu Nhã cùng Tô Kiến Quân đang ngồi đối mặt nhau, chính giữa bày biện một bàn trà, chỉ là cũng không có mùi lá trà thơm tràn ngập.
Tô Kiến Quân bắt chéo hai chân, trên mặt bộ dáng tươi cười, trong tay kẹp lấy một điếu xi gà, cả gian phòng đều tràn ngập mùi thơm của xì gà. Triệu Nhã có chút chịu đựng không nổi loại mùi vị này, sặc ho hai tiếng.
"Triệu tiểu thư, ách, không đúng, có lẽ nên gọi ngươi là Trần tiểu thư mới đúng." Tô Kiến Quân nói, "Ngươi hẹn Tô mỗ ra đây, sẽ không phải chỉ để nhìn nhau thôi chứ?"
Trầm mặc một lát, Triệu Nhã nói: "Vẫn nên gọi ta là Triệu Nhã. Tô lão bản, ta hi vọng ngươi giúp ta."
"Ah? Không biết Tô mỗ có chỗ nào có thể giúp Triệu tiểu thư, mời nói." Tô Kiến Quân nói.
"Ta hi vọng Tô lão bản có thể giúp ta đoạt lại sản nghiệp của cha ta." Triệu Nhã nói.
Lông mày của Tô Kiến Quân có chút nhíu lại, rất nhanh khôi phục bình thường, cao thấp đánh giá Triệu Nhã, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của nàng. "Ngươi nói là để cho ta giúp ngươi đoạt lại sản nghiệp của Trần Phù Sinh? Triệu tiểu thư, ngươi không phải đang nói giỡn chứ?"
"Ngươi xem ta giống như đang nói giỡn hay sao?" Triệu Nhã nói, "Cha ta trước khi chết, chẳng qua là muốn cho Diệp Khiêm thay quản lý sản nghiệp mà thôi, mà hôm nay, hắn vậy mà muốn chiếm làm của riêng. Ta không thể để cho sản nghiệp của phụ thân rơi vào trong tay người như vậy. Ta hi vọng Tô lão bản có thể giúp ta."
Trông thấy phản ứng của Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lập tức tín tâm tăng nhiều. Rất rõ ràng, hắn cho rằng Diệp Khiêm vừa rồi tiếp chiêu của mình đã có chút cố hết sức rồi, nếu như mình lại tiếp tục truy kích, liên hoàn cước, chỉ sợ Diệp Khiêm rất nhanh sẽ bại trận. Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt không khỏi nở nụ cười chiến thắng. Quay người, lại là những cú đá liên tiếp.
Diệp Khiêm cũng không cùng hắn chính diện giao chiến, chỉ trốn tránh, không có chút nào ý tứ công kích. Lập tức, toàn bộ tràng diện giống như biến thành Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đuổi đánh Diệp Khiêm, có chút quỷ dị. Dưới đài, đám người kia không khỏi ồn ào, bọn hắn muốn xem chính là đối chiến nảy lửa, mà không phải loại truy kích giống như chà đạp này. Nhưng mà, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trong nội tâm tinh tường, mình nhìn giống như là chủ động tấn công, nhưng kỳ thật là bị Diệp Khiêm dẫn đi. Hắn đi đến đâu, mình phải đi theo tới đó.
Thời gian dần trôi qua, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt có chút khí cùng lực kiệt, thở không ra hơi. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Cao thủ quyết đấu, tuy chú ý một chiêu chế địch, thế nhưng mà cũng phải nhìn đúng thời cơ, ngươi như vậy, chỉ là lãng phí khí lực mà thôi. Ta bậy giờ đánh trả nha."
Diệp Khiêm vừa mới nói xong, chân phải đột nhiên đập mạnh, chỉ nghe "Đông" một tiếng, ở giữa sàn lôi đài thình lình lộ ra rất nhiều khe hẹp vỡ vụn, giống như đá cẩm thạch rạn nứt. Diệp Khiêm thân thể hơi cong, đột nhiên bắn đi ra ngoài, tựa như mũi tên, trong chớp mắt đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, tay trái bắt lấy cổ tay phải của hắn, tay phải toàn lực xuất kích, toàn thân lực lượng tập trung ở trên nắm đấm tay phải, hung hăng đánh tới ngực của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt.
Lời của Diệp Khiêm vừa nói xong, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã cảm giác được không đúng, lúc muốn né tránh đã không còn kịp. Diệp Khiêm đã đi tới trước người của hắn, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cuống quít dùng tay đón đỡ."Phanh" một tiếng, nắm đấm tay phải của Diệp Khiêm đập vào trên bàn tay Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt căn bản không chống chịu được, hắn dùng tay của mình làm giảm lực đạo của Diệp Khiêm đối với ngực của hắn, nhưng mà vẫn cảm giác tức ngực. Cả người, giống như diều bị đứt dây, bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp té trên sàn nhà ngoài lôi đài.
Một chiêu thật bá đạo lăng lệ ác liệt, dù cho đối thủ toàn lực ngăn cản, cũng không hết chịu nổi lực đạo mà nắm tay Diệp Khiêm truyền đến.
Người ở dưới đài ngạc nhiên, toàn bộ đều sửng sờ. Đều là người trong quân đội, đã từng xem qua rất nhiều trận đấu, thế nhưng mà bọn hắn lại chưa từng có thấy qua công kích bá đạo lăng lệ ác liệt như vậy. Rung động, ngoại trừ từ này, thật sự không biết làm thế nào để hình dung cảm thụ trong lòng bọn hắn.
Hồi lâu, dưới đài vang lên trận trận tiếng vỗ tay. Người trong quân đội đều sùng bái cường giả, trong mắt bọn hắn, cường giả đáng được tôn kính, cho dù là địch nhân.
Diệp Khiêm từ trên lôi đài nhảy xuống, đánh bại Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu cảm giác tự hào, đối mặt những tiếng vỗ tay kia, Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu cảm giác. Xoay người vịn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vịn, hỏi: "Ngươi không sao chớ?" Kỳ thật lúc quyền của Diệp Khiêm đấm lên tay Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, đã thu hồi gần như sáu thành lực đạo, nếu không tay của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chỉ sợ đã bị phế; hơn nữa, Diệp Khiêm cũng không có sử dụng ám kình, nếu không chỉ sợ trái tim của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã bị đánh nát, tại chỗ tử vong.
Dù là như thế, thương thế của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng có chút không nhẹ, công kích của Diệp Khiêm quá mức bá đạo, căn bản không phải hắn có thể chống cự. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt được Diệp Khiêm nâng dậy, giãy dụa lấy bò lên, xấu hổ nở nụ cười, lời nói đến bên miệng, lại quanh co hai tiếng, không biết nên nói cái gì.
"Không có sao chứ?" Diệp Khiêm quan tâm hỏi. Tuy vừa rồi đã thu hồi lực đạo, nhưng Diệp Khiêm vẫn sợ làm hắn bị thương, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm, không giống hư tình giả ý.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút tức ngực, nói không ra lời, chỉ nhẹ gật đầu. Trong ánh mắt có một tia sùng bái, một tia ảo não. Đối với cường giả sùng bái là thiên tính, mà tí ti ảo não kia, là vì bại bởi Diệp Khiêm trong nội tâm sinh ra tí ti áy náy, chính mình đường đường là cao thủ trong quân đội, vậy mà chịu không được một kích của người khác.
"Hiện tại ngươi nên thực hiện lời hứa của mình đi à?" Diệp Khiêm có chút tiếu ý, nói.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hít thật sâu một hơi, nam tử hán đại trượng phu, thắng phải quang minh lỗi lạc, đã thua thì phải chấp nhận thua. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt buông tay của Diệp Khiêm ra, xoay người muốn quỳ xuống. Diệp Khiêm cuống quít đở lấy hắn, có chút nở nụ cười, nói: "Nói đùa ngươi thôi, ta cũng không có ý định thu đồ đệ."
Hoàn toàn chính xác, Diệp Khiêm chỉ muốn giết ngạo khí của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt mà thôi, miễn cho hắn không coi ai ra gì, về sau đối với tiền đồ của hắn cũng bất lợi. Tuy nam nhân phải có điểm ngạo khí, nhưng cũng không thể quá kiêu ngạo, nếu không sẽ hại người hại mình.
"Tốt rồi, chuyện ta đáp ứng ngươi ta đã làm xong. Ta cũng khuyên ngươi, về sau nên ít lui tới cùng Đặng Thành Long, đối với ngươi cùng gia tộc của ngươi sẽ ảnh hưởng không tốt." Diệp Khiêm nói, "Ta đi đây, về sau đừng quấn quít lấy ta."
Nói xong, Diệp Khiêm buông tay của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ra, cất bước đi đến cửa ra vào, đám người xung quanh rất tự giác mở ra một con đường. "Đúng rồi, các ngươi hôm nay ai mua ta thắng? Bà nội nó, về sau cần phải mời ta ăn cơm." Diệp Khiêm cười mắng lấy nói một câu, quay người tiếp tục đi ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng Diệp Khiêm rời đi, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trong nội tâm phập phồng bất định. Một lát sau, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hít thật sâu một hơi, phảng phất là quyết định đều gì đó, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, "Rầm rầm rầm" dập đầu ba cái, nói: "Sư phụ!"
Diệp Khiêm có chút ngạc nhiên xoay đầu lại, có chút dở khóc dở cười, sở dĩ cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có đổ ước kia, bất quá chỉ là muốn giết nhuệ khí của hắn mà thôi, Diệp Khiêm không có nghĩ qua sẽ thu hắn làm đồ đệ. Bất đắc dĩ nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta không muốn thu đồ đệ. Đứng lên đi!"
"Không, sư phụ nếu như không thu nhận ta, ta sẽ không đứng dậy!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kiên định nói.
Diệp Khiêm lông mày có chút nhíu lại, trên mặt không khỏi hiện một tầng hàn sương, lạnh lùng nói: "Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?"
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sững sờ, sợ nói gấp: "Không phải, ta là thật tâm thành ý bái ngươi làm thầy. Ta trước kia không coi ai ra gì, tự cho là thân thủ của mình cao nhất, thế nhưng mà sau khi gặp được sư phụ, ta mới phát hiện, ta ở trước mặt ngươi căn bản không là gì hết. Sư phụ, ta thật tâm thành ý muốn bái ngươi làm thầy, hãy thu nhận ta đi."
Diệp Khiêm sắc mặt dễ nhìn một ít, bất quá vẫn lắc đầu cự tuyệt nói: "Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, ta cũng không có tư cách làm sư phụ. Ta xem ngươi là cháu trai của lão đầu tử cho nên mới đáp ứng cùng ngươi tỷ thí, giết đi nhuệ khí của ngươi. Nếu ngươi đã lĩnh ngộ được thiên ngoại hữu thiên người giỏi còn có người giỏi hơn, thì chuyện sau này tự giải quyết cho tốt a."
Nói xong, Diệp Khiêm quay người đi ra ngoài. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ngạc nhiên ngẩn người. Diệp Khiêm vừa đi, đám người kia cuống quít vây quanh Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nghe ngóng thân phận của Diệp Khiêm. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đối với Diệp Khiêm cũng chỉ biết da lông mà thôi, nói: "Hắn là người mà gần đây thành phố Nam Kinh đang bàn tán xôn xao, hơn nữa hắn và đại bá của ta có quan hệ rất không tầm thường, cụ thể đang làm gì, thì ta cũng không biết."
"Đcm, ngươi tìm đại bá của ngươi hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sau. Người trâu bò như vậy, nếu như về sau thường xuyên đến dạy cho chúng ta, con mịa nó, chúng ta đây về sau còn không phải ở trong quân đội đi ngang sao." Đám người kia lại hét lên.
"Móa, ngươi tại sao không đi hỏi a, ta cũng không dám hỏi." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhớ tới bộ dạng nghiêm túc của Hoàng Phủ Kình Thiên thì có chút sợ hãi.
"Sát, ngươi như thế nào đần như vậy. Ngươi không phải nói đại bá của ngươi cùng hắn quan hệ rất tốt sao, ngươi để cho đại bá của ngươi cầu tình hắn, nói không chừng hắn sẽ thu ngươi làm đồ đệ nữa nha, đến lúc đó không có việc gì thì tới câu lạc bộ Tiêm Đao Câu dạy cho chúng ta, còn không được sao."
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thật sự là một câu bừng tỉnh người trong mộng a, ta như thế nào không nghĩ tới chuyện này. Đúng, để cho đại bá của ta đi cầu tình hắn, hắn có lẽ sẽ cho vài phần mặt mũi a. Hơn nữa, cũng không phải chuyện phạm pháp làm rối loạn trật tự kỷ cương, chỉ để cho hắn thu ta làm đồ đệ mà thôi. Ta phải đi tìm đại bá!"
Nói xong, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vội giãy giụa đứng lên, có thể do bởi vì quá kích động, thiếu chút nữa đã cắm mặt trên đất, thất tha thất thểu chạy ra ngoài.
...
Trong một gian phòng ở hội sở Ánh Trăng, Triệu Nhã cùng Tô Kiến Quân đang ngồi đối mặt nhau, chính giữa bày biện một bàn trà, chỉ là cũng không có mùi lá trà thơm tràn ngập.
Tô Kiến Quân bắt chéo hai chân, trên mặt bộ dáng tươi cười, trong tay kẹp lấy một điếu xi gà, cả gian phòng đều tràn ngập mùi thơm của xì gà. Triệu Nhã có chút chịu đựng không nổi loại mùi vị này, sặc ho hai tiếng.
"Triệu tiểu thư, ách, không đúng, có lẽ nên gọi ngươi là Trần tiểu thư mới đúng." Tô Kiến Quân nói, "Ngươi hẹn Tô mỗ ra đây, sẽ không phải chỉ để nhìn nhau thôi chứ?"
Trầm mặc một lát, Triệu Nhã nói: "Vẫn nên gọi ta là Triệu Nhã. Tô lão bản, ta hi vọng ngươi giúp ta."
"Ah? Không biết Tô mỗ có chỗ nào có thể giúp Triệu tiểu thư, mời nói." Tô Kiến Quân nói.
"Ta hi vọng Tô lão bản có thể giúp ta đoạt lại sản nghiệp của cha ta." Triệu Nhã nói.
Lông mày của Tô Kiến Quân có chút nhíu lại, rất nhanh khôi phục bình thường, cao thấp đánh giá Triệu Nhã, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của nàng. "Ngươi nói là để cho ta giúp ngươi đoạt lại sản nghiệp của Trần Phù Sinh? Triệu tiểu thư, ngươi không phải đang nói giỡn chứ?"
"Ngươi xem ta giống như đang nói giỡn hay sao?" Triệu Nhã nói, "Cha ta trước khi chết, chẳng qua là muốn cho Diệp Khiêm thay quản lý sản nghiệp mà thôi, mà hôm nay, hắn vậy mà muốn chiếm làm của riêng. Ta không thể để cho sản nghiệp của phụ thân rơi vào trong tay người như vậy. Ta hi vọng Tô lão bản có thể giúp ta."
Bình luận facebook