Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Diệp Khiêm xem thường nhìn Lý Tú Cầm, nói: "Từ nhỏ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một nữ nhân không biết nói lý lẽ như ngươi vậy, ngươi có tố chất? Có tố chất mà đứng ở đây lớn tiếng, ta thấy ngươi giống mấy bà tám hơn." Diệp Khiêm đối với nữ nhân từ trước đến nay đều là ôn nhu, cũng rất tôn trọng, nhưng nữ nhân trước mắt này rõ ràng có chút quá không nói đạo lý, một bộ dáng cao cao tại thượng, giống như người khác thiếu nàng mấy trăm vạn vậy, Diệp Khiêm nhìn thấy không thoải mái, vốn không nghĩ cùng nàng so đo, nhưng lại không muốn cùng nữ nhân này dây dưa không ngớt, đành phải mở miệng châm chọc.
Lý Tú Cầm tại Thiên Nhai tập đoàn cũng được coi là nhân viên quản lý trung tầng, nàng là thư ký của tổng giám đốc phòng quản lý thị trường, bao nhiêu người trông thấy nàng đều xum xoe nịnh bợ, thế nhưng mà tên bảo an trước mặt vậy mà chẳng những không đem nàng để vào mắt, mà lại dám mở miệng nhục mạ nàng, trong nội tâm nàng làm sao mà không tức giận. Hơn nữa mấy ngày nay tâm tình nàng không tốt, người yêu của nàng lại thông đồng với một thiếu nữ trẻ tuổi, đối với nàng ngày càng xa cách, đang lo không có địa phương phát tiết."Ngươi dám mắng ta?" Lý Tú Cầm phẫn nộ quát.
"Ta vì cái gì không dám mắng ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cho rằng mặc cái áo sơ mi trắng liền trở thành dân tri thức hả? Dcm! Ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, bộ dáng của ngươi giống như thiếu phụ đã luống chồng mà còn thích trưng diện." Diệp Khiêm khinh thường nói. Một bên Vạn Xuân Hoa kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, lặng lẽ đối với hắn dựng thẳng lên ngón cái, ý tứ rất rõ ràng là nói, "Bạn thân, ngươi ngưu ah."
"Ngươi... Ngươi tên là gì?" Lý Tú Cầm phẫn nộ chỉ vào Diệp Khiêm quát.
"Ngươi không phải rất có năng lực sao? Muốn biết tên của ta chính mình đi thăm dò ah." Diệp Khiêm nói. Nói xong, Diệp Khiêm cũng mặc kệ nàng, cất bước đi thẳng về phía trước. Vạn Xuân Hoa thấy thế, cuống quít đi theo. Còn lại Lý Tú Cầm một mình nhìn xem bóng lưng Diệp Khiêm, tức giận nói: "Hừ, lão nương không thu thập được ngươi sẽ không họ Lý."
"Diệp Khiêm, ngươi cái này phiền toái a, ngươi sao có thể đắc tội nữ nhân kia." Lúc trên đường trở lại phòng an ninh, Vạn Xuân Hoa khẩn trương nói.
"Làm sao vậy? Nàng rất lợi hại sao?" Diệp Khiêm có chút kinh ngạc hỏi, bất quá trong giọng nói hiển nhiên không đem chuyện này xem là quan trọng.
Vạn Xuân Hoa nói: "Ngươi vừa tới nên không biết, tại tập đoàn Thiên Nhai Lý Tú Cầm là một cái rắc rối phiền toái, người đắc tội nàng trên cơ bản đều bị công ty sa thải. Hơn nữa, đội trưởng của chúng ta cũng là người ái mộ nàng đã lâu, nếu hắn biết ngươi hôm nay đối xử với nàng như vậy, chỉ sợ Trịnh Tân về sau cũng sẽ không ngừng làm phiền ngươi."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười nói: "Sợ cái gì, đối với nữ nhân như vậy nên hung hăng mắng nàng, nếu không nàng sẽ cho là mình đến cỡ nào tài giỏi, giống như toàn bộ nam nhân trên thế giới đều đối với nàng đều giống như chó vẩy đuôi mừng chủ. Hôn nữa, cùng lắm thì nghĩ việc, nàng còn có thể làm gì ta."
Vạn Xuân Hoa bất đắc dĩ thở dài, nói: "Ngươi nghĩ như vậy cũng đúng, cùng lắm thì nghĩ việc, phía đông không sáng thì phía tây sáng, cũng không phải nghĩ làm việc ở tập đoàn Thiên Nhai sẽ không cơm ăn."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Nói vậy mới đúng, nam tử hán đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm, nếu như làm chuyện gì đều sợ đầu sợ đuôi, sao có thể thành đại sự."
Vạn Xuân Hoa không có nói cái gì nữa, tuy nhiên hắn cũng hiểu được Diệp Khiêm nói rất đúng, nhưng là có đôi khi sự thật rất tàn khốc, làm cho hắn không thể không cúi đầu.
Rất nhanh đã đến giờ tan sở, ngày đầu tiên đi làm Diệp Khiêm vẫn tương đối thoả mãn, ngoại trừ cùng Lý Tú Cầm đã xảy ra một ít chuyện không thoải mái, trên cơ bản thì không có chuyện gì. Lúc tan việc, Diệp Khiêm liền mời đến các đồng nghiệp cùng đi quán đồ nướng. Giao Tuấn Sinh vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Khiêm, Giao Tuấn Sinh cũng không nói ra miệng.
Bốn người Diệp Khiêm, Vạn Xuân hoa, Giao Tuấn Sinh còn có một hán tử phương bắc gọi là Triệu Thiết Trụ, đến quán đồ nướng tìm vị trí ngồi xuống. Chủ cửa hàng đồ nướng là một nữ nhân, tuổi không lớn lắm, bộ dáng ước chừng 30 tuổi, trên mặt vết sẹo kéo từ khóe mắt cho đến khóe miệng, cả khuôn mặt tựa như vỏ quả dưa hấu hư thối, nếu chỉ chợt nhìn qua thì trông thật khủng bố. Bất quá cẩn thận nhìn lại, nếu như không phải trên mặt nàng có vết sẹo kia thì cũng coi như là một nữ nhân xinh đẹp. Diệp Khiêm thậm chí âm thầm phỏng đoán, nàng lúc trẻ khẳng định cũng là đại mỹ nhân.
Rất nhanh món ăn bốn người kêu đã được bài lên bàn, có trym dê, cật dê, còn có một chút sườn, rau hẹ các loại cùng mấy chai bia.
"Ai, các ngươi có muốn biết cố sự của bà chủ quán không?" Vạn Xuân Hoa hỏi.
Diệp Khiêm, Giao Tuấn Sinh cùng Triệu Thiết Trụ ba người không khỏi nhìn về phía hắn, trong ánh mắt ngoại trừ thăm hỏi còn có một ít kinh ngạc. Diệp Khiêm thậm chí có loại ảo giác, Vạn Xuân Hoa không đi làm nhân viên tình báo thật là lãng phí nhân tài rồi, cũng không biết hắn ở đâu nghe ngóng được nhiều chuyện như vậy.
"Các ngươi biết Thiên Thượng Nhân Gian ở thủ đô không?" Vạn Xuân Hoa nói ra.
Ngoại trừ Diệp Khiêm ra, Giao Tuấn Sinh cùng Triệu Thiết Trụ đều yên lặng nhẹ gật đầu, người Hoa Hạ thật đúng là có rất ít người không biết Thiên Thượng Nhân Gian. Tuy nhiên về sau bị chính phủ Hoa Hạ niêm phong, nhưng được coi là nơi nổi tiếng một thời. Không biết có bao nhiêu tham quan cả ngày lưu luyến tại Thiên Thượng Nhân Gian.
Vạn Xuân Hoa nói tiếp: "Bà chủ lúc đó chính là người đứng đầu bảng tiểu thư, người truy cầu nàng rất nhiều từ công tử, phú thương cho đến quan lại đều có. Thế nhưng mà về sau, nàng lại yêu một đại ca xã hội đen. Thế nhưng mà ai biết vị đại ca xã hội đen kia lại đắc tội một vị có quyền thế ngập trời, kết quả bị người chém chết tại bờ sông Hoàng Phố, mà nàng cũng không thể may mắn thoát khỏi bị một đám người luân phiên cưỡng hiếp, cuối cùng còn để lại trên mặt của nàng một vết sẹo dài, triệt để hủy đi khuôn mặt của nàng. Chuyện này ban đầu ở thành phố Thượng Hải hầu như ai cũng biết."
Nghe xong Vạn Xuân Hoa nói, Diệp Khiêm ánh mắt không khỏi nhìn về phía bà chủ. Nàng đang ở trước chỗ nướng đồ nướng không ngừng bận rộn, khóe miệng thủy chung treo một nụ cười. "Có lẽ, nàng hiện tại rốt cục tìm ra giá trị sinh tồn của mình, sinh hoạt rất vui vẻ." Diệp Khiêm chậm rãi nói. Có đôi khi, bình thản cũng là một loại hạnh phúc.
Vạn Xuân Hoa hơi sững sờ, yên lặng nghĩ đến lời Diệp Khiêm nói cảm giác giống như có chút đạo lý. Triệu Thiết Trụ là một người chất phác, không có phát biểu ý kiến gì, chỉ cười cười. Giao Tuấn Sinh quay đầu nhàn nhạt nhìn bà chủ, nói: "Nàng là một cô gái tốt."
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, tuy không Giao Tuấn Sinh tại sao lại nói như vậy, nhưng là trong nội tâm cũng yên lặng đồng ý. Xa rời phồn hoa đô hội, có khả năng chịu được tịch mịch, là một cô gái tốt. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng bội phục sự kiên cường của bà chủ này.
Lý Tú Cầm tại Thiên Nhai tập đoàn cũng được coi là nhân viên quản lý trung tầng, nàng là thư ký của tổng giám đốc phòng quản lý thị trường, bao nhiêu người trông thấy nàng đều xum xoe nịnh bợ, thế nhưng mà tên bảo an trước mặt vậy mà chẳng những không đem nàng để vào mắt, mà lại dám mở miệng nhục mạ nàng, trong nội tâm nàng làm sao mà không tức giận. Hơn nữa mấy ngày nay tâm tình nàng không tốt, người yêu của nàng lại thông đồng với một thiếu nữ trẻ tuổi, đối với nàng ngày càng xa cách, đang lo không có địa phương phát tiết."Ngươi dám mắng ta?" Lý Tú Cầm phẫn nộ quát.
"Ta vì cái gì không dám mắng ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cho rằng mặc cái áo sơ mi trắng liền trở thành dân tri thức hả? Dcm! Ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, bộ dáng của ngươi giống như thiếu phụ đã luống chồng mà còn thích trưng diện." Diệp Khiêm khinh thường nói. Một bên Vạn Xuân Hoa kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, lặng lẽ đối với hắn dựng thẳng lên ngón cái, ý tứ rất rõ ràng là nói, "Bạn thân, ngươi ngưu ah."
"Ngươi... Ngươi tên là gì?" Lý Tú Cầm phẫn nộ chỉ vào Diệp Khiêm quát.
"Ngươi không phải rất có năng lực sao? Muốn biết tên của ta chính mình đi thăm dò ah." Diệp Khiêm nói. Nói xong, Diệp Khiêm cũng mặc kệ nàng, cất bước đi thẳng về phía trước. Vạn Xuân Hoa thấy thế, cuống quít đi theo. Còn lại Lý Tú Cầm một mình nhìn xem bóng lưng Diệp Khiêm, tức giận nói: "Hừ, lão nương không thu thập được ngươi sẽ không họ Lý."
"Diệp Khiêm, ngươi cái này phiền toái a, ngươi sao có thể đắc tội nữ nhân kia." Lúc trên đường trở lại phòng an ninh, Vạn Xuân Hoa khẩn trương nói.
"Làm sao vậy? Nàng rất lợi hại sao?" Diệp Khiêm có chút kinh ngạc hỏi, bất quá trong giọng nói hiển nhiên không đem chuyện này xem là quan trọng.
Vạn Xuân Hoa nói: "Ngươi vừa tới nên không biết, tại tập đoàn Thiên Nhai Lý Tú Cầm là một cái rắc rối phiền toái, người đắc tội nàng trên cơ bản đều bị công ty sa thải. Hơn nữa, đội trưởng của chúng ta cũng là người ái mộ nàng đã lâu, nếu hắn biết ngươi hôm nay đối xử với nàng như vậy, chỉ sợ Trịnh Tân về sau cũng sẽ không ngừng làm phiền ngươi."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười nói: "Sợ cái gì, đối với nữ nhân như vậy nên hung hăng mắng nàng, nếu không nàng sẽ cho là mình đến cỡ nào tài giỏi, giống như toàn bộ nam nhân trên thế giới đều đối với nàng đều giống như chó vẩy đuôi mừng chủ. Hôn nữa, cùng lắm thì nghĩ việc, nàng còn có thể làm gì ta."
Vạn Xuân Hoa bất đắc dĩ thở dài, nói: "Ngươi nghĩ như vậy cũng đúng, cùng lắm thì nghĩ việc, phía đông không sáng thì phía tây sáng, cũng không phải nghĩ làm việc ở tập đoàn Thiên Nhai sẽ không cơm ăn."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Nói vậy mới đúng, nam tử hán đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm, nếu như làm chuyện gì đều sợ đầu sợ đuôi, sao có thể thành đại sự."
Vạn Xuân Hoa không có nói cái gì nữa, tuy nhiên hắn cũng hiểu được Diệp Khiêm nói rất đúng, nhưng là có đôi khi sự thật rất tàn khốc, làm cho hắn không thể không cúi đầu.
Rất nhanh đã đến giờ tan sở, ngày đầu tiên đi làm Diệp Khiêm vẫn tương đối thoả mãn, ngoại trừ cùng Lý Tú Cầm đã xảy ra một ít chuyện không thoải mái, trên cơ bản thì không có chuyện gì. Lúc tan việc, Diệp Khiêm liền mời đến các đồng nghiệp cùng đi quán đồ nướng. Giao Tuấn Sinh vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Khiêm, Giao Tuấn Sinh cũng không nói ra miệng.
Bốn người Diệp Khiêm, Vạn Xuân hoa, Giao Tuấn Sinh còn có một hán tử phương bắc gọi là Triệu Thiết Trụ, đến quán đồ nướng tìm vị trí ngồi xuống. Chủ cửa hàng đồ nướng là một nữ nhân, tuổi không lớn lắm, bộ dáng ước chừng 30 tuổi, trên mặt vết sẹo kéo từ khóe mắt cho đến khóe miệng, cả khuôn mặt tựa như vỏ quả dưa hấu hư thối, nếu chỉ chợt nhìn qua thì trông thật khủng bố. Bất quá cẩn thận nhìn lại, nếu như không phải trên mặt nàng có vết sẹo kia thì cũng coi như là một nữ nhân xinh đẹp. Diệp Khiêm thậm chí âm thầm phỏng đoán, nàng lúc trẻ khẳng định cũng là đại mỹ nhân.
Rất nhanh món ăn bốn người kêu đã được bài lên bàn, có trym dê, cật dê, còn có một chút sườn, rau hẹ các loại cùng mấy chai bia.
"Ai, các ngươi có muốn biết cố sự của bà chủ quán không?" Vạn Xuân Hoa hỏi.
Diệp Khiêm, Giao Tuấn Sinh cùng Triệu Thiết Trụ ba người không khỏi nhìn về phía hắn, trong ánh mắt ngoại trừ thăm hỏi còn có một ít kinh ngạc. Diệp Khiêm thậm chí có loại ảo giác, Vạn Xuân Hoa không đi làm nhân viên tình báo thật là lãng phí nhân tài rồi, cũng không biết hắn ở đâu nghe ngóng được nhiều chuyện như vậy.
"Các ngươi biết Thiên Thượng Nhân Gian ở thủ đô không?" Vạn Xuân Hoa nói ra.
Ngoại trừ Diệp Khiêm ra, Giao Tuấn Sinh cùng Triệu Thiết Trụ đều yên lặng nhẹ gật đầu, người Hoa Hạ thật đúng là có rất ít người không biết Thiên Thượng Nhân Gian. Tuy nhiên về sau bị chính phủ Hoa Hạ niêm phong, nhưng được coi là nơi nổi tiếng một thời. Không biết có bao nhiêu tham quan cả ngày lưu luyến tại Thiên Thượng Nhân Gian.
Vạn Xuân Hoa nói tiếp: "Bà chủ lúc đó chính là người đứng đầu bảng tiểu thư, người truy cầu nàng rất nhiều từ công tử, phú thương cho đến quan lại đều có. Thế nhưng mà về sau, nàng lại yêu một đại ca xã hội đen. Thế nhưng mà ai biết vị đại ca xã hội đen kia lại đắc tội một vị có quyền thế ngập trời, kết quả bị người chém chết tại bờ sông Hoàng Phố, mà nàng cũng không thể may mắn thoát khỏi bị một đám người luân phiên cưỡng hiếp, cuối cùng còn để lại trên mặt của nàng một vết sẹo dài, triệt để hủy đi khuôn mặt của nàng. Chuyện này ban đầu ở thành phố Thượng Hải hầu như ai cũng biết."
Nghe xong Vạn Xuân Hoa nói, Diệp Khiêm ánh mắt không khỏi nhìn về phía bà chủ. Nàng đang ở trước chỗ nướng đồ nướng không ngừng bận rộn, khóe miệng thủy chung treo một nụ cười. "Có lẽ, nàng hiện tại rốt cục tìm ra giá trị sinh tồn của mình, sinh hoạt rất vui vẻ." Diệp Khiêm chậm rãi nói. Có đôi khi, bình thản cũng là một loại hạnh phúc.
Vạn Xuân Hoa hơi sững sờ, yên lặng nghĩ đến lời Diệp Khiêm nói cảm giác giống như có chút đạo lý. Triệu Thiết Trụ là một người chất phác, không có phát biểu ý kiến gì, chỉ cười cười. Giao Tuấn Sinh quay đầu nhàn nhạt nhìn bà chủ, nói: "Nàng là một cô gái tốt."
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, tuy không Giao Tuấn Sinh tại sao lại nói như vậy, nhưng là trong nội tâm cũng yên lặng đồng ý. Xa rời phồn hoa đô hội, có khả năng chịu được tịch mịch, là một cô gái tốt. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng bội phục sự kiên cường của bà chủ này.
Bình luận facebook