Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chương 16
“Anh em tốt cạn ly, cả đời không quên!”
Ngay lập tức bầu không khí thay đổi, tất cả đều nói về tình anh em.
Hình ảnh này có chút quen thuộc, như những ngày đói khổ bên nhau, Thẩm Lãng và Trần Kiệt uống bia rẻ tiền, hát những bài hát về tình anh em.
Rượu rẻ, nhưng tình cảm lại vô cùng sâu sắc.
Nhưng giờ, nó như một trò cười!
Một giờ sau, mọi người đã ăn uống xong.
Lúc tính tiền, mỗi người phải bỏ ra tầm 3 triệu.
Cả Trần Kiệt và Trương Siêu đều ngấm ngầm nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng lạnh lùng, hờ hững nói: “Tôi vào WC chút.”
Lúc Thẩm Lãng vừa rời đi, mọi người bắt đầu bàn luận.
“Cậu nói xem Thẩm Lãng không phải trốn trả tiền chứ?”
“Có cho cậu ta mười lá gan cũng không dám, xem cậu ta sẽ làm thế nào!”
“Cậu ta thấy mỗi người đều bỏ ra 3 triệu, sắc mặt tái xanh, chắc vào WC gọi điện mượn tiền!”
Lúc này, phục vụ đưa đến hai đĩa hoa quả, nói rõ là đưa đến cho Trần Kiệt và Trương Siêu.
“Xin hỏi ai là Trần Kiệt và Trương Siêu?” Nhân viên hỏi.
Trần Kiệt nhìn đĩa chứa đầy những loại trái cây đắt tiền.
“Tôi không gọi.” Trần Kiệt nghi ngờ nói.
“Ông chủ nói hai người là anh em tốt của ông ấy, nên tặng miễn phí cho hai người.” Nhân viên nói.
Trần Kiệt uống một ít rượu, cả người nôn nao, căn bản không nghĩ đến chuyện gì khác.
Thấy những trái cây nhiệt đới hiếm hoi ở miền Bắc, vừa hay có thể giúp tỉnh rượu.
“Thấy chưa, đi theo cậu Chu là không sai, đây là nhà hàng lẩu nổi nhất trong thành phố, ông chủ còn đích thân tặng đĩa hoa quá, đối đãi quá tốt!” Trần Kiệt nói.
“Có vẻ cậu Chu và ông chủ nhà hàng này quen nhau, đúng là nể mặt quá rồi!” Trương Siêu cũng mỉm cười mãn nguyện.
Trần Kiệt và Trương Siêu như thể mình chưa từng ăn qua loại trái cây nhiệt đới, sợ người khác cướp mất, mở miệng liền trôi tuột xuống dạ dày.
Nhưng lúc này, Thẩm Lãng vẫn chưa quay trở lại.
“Thẩm Lãng, con chó nghèo tội nghiệp đó trốn trả tiền rồi sao?” Trần Kiệt thấy có gì đó không đúng.
Chờ 20 phút sau Thẩm Lãng vẫn chưa quay lại, Trần Kiệt mắng: “Tên Thẩm Lãng đó còn dám trốn trả tiền!”
“Anh Trần, vậy cũng tốt, nếu trường biết chuyện cậu ta ăn không trả tiền, có thể hạ thấp danh tiếng của cậu ta đến cực điểm!” Trương Siêu cười nham hiểm.
Sau đó, căn phòng vang lên tiếng cười khinh miệt của hai người, những người khác cũng thầm khen ngợi cách của hai người thực quá độc. Khi tất cả mọi người xuống dưới lầu thanh toán, Trần Kiệt nói với lễ tân: “Này, người đẹp, có người trốn trả tiền, cô đi báo cảnh sát đi.”
Sau đó, cô tiếp tân nhẹ nhàng lắc đầu: “không có ai trốn trả tiền hết, số tiền vừa đủ!”
“Sao có thể?” Trần Kiệt khó hiểu: “Chẳng lẽ Thẩm Lãng đã trả tiền rời đi rồi?”
Lúc này, lễ tân cười nói: “Anh đúng là biết đùa, ông chủ của nhà hàng ăn tại nhà hàng của mình sao phải trả tiền chứ?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Thẩm Lãng, đứa nghèo khổ nhất trong trường, là chủ sở hữu nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất này sao?
Phản ứng của Trần Kiệt rất mãnh liệt: “Cô nói gì? Thẩm Lãng là ông chủ của cô?”
“Anh em tốt cạn ly, cả đời không quên!”
Ngay lập tức bầu không khí thay đổi, tất cả đều nói về tình anh em.
Hình ảnh này có chút quen thuộc, như những ngày đói khổ bên nhau, Thẩm Lãng và Trần Kiệt uống bia rẻ tiền, hát những bài hát về tình anh em.
Rượu rẻ, nhưng tình cảm lại vô cùng sâu sắc.
Nhưng giờ, nó như một trò cười!
Một giờ sau, mọi người đã ăn uống xong.
Lúc tính tiền, mỗi người phải bỏ ra tầm 3 triệu.
Cả Trần Kiệt và Trương Siêu đều ngấm ngầm nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng lạnh lùng, hờ hững nói: “Tôi vào WC chút.”
Lúc Thẩm Lãng vừa rời đi, mọi người bắt đầu bàn luận.
“Cậu nói xem Thẩm Lãng không phải trốn trả tiền chứ?”
“Có cho cậu ta mười lá gan cũng không dám, xem cậu ta sẽ làm thế nào!”
“Cậu ta thấy mỗi người đều bỏ ra 3 triệu, sắc mặt tái xanh, chắc vào WC gọi điện mượn tiền!”
Lúc này, phục vụ đưa đến hai đĩa hoa quả, nói rõ là đưa đến cho Trần Kiệt và Trương Siêu.
“Xin hỏi ai là Trần Kiệt và Trương Siêu?” Nhân viên hỏi.
Trần Kiệt nhìn đĩa chứa đầy những loại trái cây đắt tiền.
“Tôi không gọi.” Trần Kiệt nghi ngờ nói.
“Ông chủ nói hai người là anh em tốt của ông ấy, nên tặng miễn phí cho hai người.” Nhân viên nói.
Trần Kiệt uống một ít rượu, cả người nôn nao, căn bản không nghĩ đến chuyện gì khác.
Thấy những trái cây nhiệt đới hiếm hoi ở miền Bắc, vừa hay có thể giúp tỉnh rượu.
“Thấy chưa, đi theo cậu Chu là không sai, đây là nhà hàng lẩu nổi nhất trong thành phố, ông chủ còn đích thân tặng đĩa hoa quá, đối đãi quá tốt!” Trần Kiệt nói.
“Có vẻ cậu Chu và ông chủ nhà hàng này quen nhau, đúng là nể mặt quá rồi!” Trương Siêu cũng mỉm cười mãn nguyện.
Trần Kiệt và Trương Siêu như thể mình chưa từng ăn qua loại trái cây nhiệt đới, sợ người khác cướp mất, mở miệng liền trôi tuột xuống dạ dày.
Nhưng lúc này, Thẩm Lãng vẫn chưa quay trở lại.
“Thẩm Lãng, con chó nghèo tội nghiệp đó trốn trả tiền rồi sao?” Trần Kiệt thấy có gì đó không đúng.
Chờ 20 phút sau Thẩm Lãng vẫn chưa quay lại, Trần Kiệt mắng: “Tên Thẩm Lãng đó còn dám trốn trả tiền!”
“Anh Trần, vậy cũng tốt, nếu trường biết chuyện cậu ta ăn không trả tiền, có thể hạ thấp danh tiếng của cậu ta đến cực điểm!” Trương Siêu cười nham hiểm.
Sau đó, căn phòng vang lên tiếng cười khinh miệt của hai người, những người khác cũng thầm khen ngợi cách của hai người thực quá độc. Khi tất cả mọi người xuống dưới lầu thanh toán, Trần Kiệt nói với lễ tân: “Này, người đẹp, có người trốn trả tiền, cô đi báo cảnh sát đi.”
Sau đó, cô tiếp tân nhẹ nhàng lắc đầu: “không có ai trốn trả tiền hết, số tiền vừa đủ!”
“Sao có thể?” Trần Kiệt khó hiểu: “Chẳng lẽ Thẩm Lãng đã trả tiền rời đi rồi?”
Lúc này, lễ tân cười nói: “Anh đúng là biết đùa, ông chủ của nhà hàng ăn tại nhà hàng của mình sao phải trả tiền chứ?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Thẩm Lãng, đứa nghèo khổ nhất trong trường, là chủ sở hữu nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất này sao?
Phản ứng của Trần Kiệt rất mãnh liệt: “Cô nói gì? Thẩm Lãng là ông chủ của cô?”
Bình luận facebook