Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Chương 28
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại giãy ra.
Cho dù thế nào cô cũng sẽ không lên xe Chu Tử Hào.
“Nhuyễn Nhuyễn, mau lên xe, đến xem biệt thự cậu Chu đi!” Tôn Tịnh Nhã gọi.
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, tớ mệt rồi, tớ muốn về trường.”
“Tôi đưa cậu về.” Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Lời vừa dứt liền dẫn tới tiếng cười chế nhạo của đám người Chu Tử Hào và Tôn Tịnh Nhã.
“Haha, đưa về bằng gì? Ô tô hai bánh à?”
“Người ta đi giao đồ ăn bốn năm đó, xe điện đi rất êm!”
“Nhuyễn Nhuyễn, cậu thật ngốc, không ngồi xe Porsche của cậu Chu mà lại muốn ngồi xe điện, ở trong phúc mà không biết phúc nha!”
Mọi người châm chọc khiêu khích khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn tràn đầy vẻ áy náy với Thẩm Lãng.
Cô không ngờ một lời nói khách sáo của Thẩm Lãng lại khiến nhiều bạn học trào phúng như thế.
Nhưng điều này cũng càng khiến cô thêm quyết tâm không ngồi xe Porsche.
“Các cậu về đi! Tớ thích đi xe điện!”
Hành động của Lâm Nhuyễn Nhuyễn trong mắt các bạn học là rất không thức thời, vì thế liền ra về trong không vui.
Sau khi mọi người đi hết, Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở đôi mắt to tròn sáng ngời, nghiêm túc nói: “Bạn họ Thẩm Lãng, cậu đưa tôi về trường đi.”
“Được, lên xe.”
Thẩm Lãng kéo tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn, bình tĩnh đi về phía chiếc xe Hennessey Venom cực kỳ loá mắt đó.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của Lâm Nhuyễn Nhuyễn được bàn tay to vững chắc có lực của Thẩm Lãng nắm lấy khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Lúc này thậm chí cô còn nghĩ cho dù ngồi xe điện cả đời cũng không sao.
Nhưng rất nhanh cô đã ý thức được có gì không đúng, Thẩm Lãng đang đưa cô tới chiếc xe Hennessey Venom kia!
“Thẩm Lãng, cậu làm gì vậy?” Đôi mắt xinh đẹp trên gương mặt thanh thuần của Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở to.
Trong lòng cô có vô vàn nghi hoặc, Thẩm Lãng là chủ nhân của chiếc siêu xe phiên bản giới hạn này?
Nhưng sao có thể, chắc chắn có hiểu lầm gì đó!
Lúc này Thẩm Lãng cười thản nhiên: “Bây giờ tôi đang lái xe cho một cậu chủ nhà giàu, anh ấy là ông chủ của Karaoke Quân Duyệt, lên xe đi, tôi đưa cô về trường.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đơn thuần không chút nghi ngờ lời giải thích này của Thẩm Lãng.
Dù sao Thẩm Lãng cũng là người nghèo suốt bốn năm nên Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không cảm thấy anh sẽ giàu sau một đêm.
“Cậu lái xe của ông chủ đưa tôi về liệu có bị ông ấy mắng không?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút lo lắng.
“Không sao, quan hệ của chúng tôi khá tốt.”
Sở dĩ Thẩm Lãng không nói ra chân tướng cũng là vì muốn Lâm Nhuyễn Nhuyễn dần dần tiếp nhận thân phận của mình, nếu đột nhiên thẳng thắn về thân thế mình sẽ khó tránh khỏi khiến cô không tiếp nhận được.
Huống hồ Thẩm Lãng cũng không muốn quá khoa trương.
Sáng ngày hôm sau Thẩm Lãng tỉnh dậy từ sớm.
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại giãy ra.
Cho dù thế nào cô cũng sẽ không lên xe Chu Tử Hào.
“Nhuyễn Nhuyễn, mau lên xe, đến xem biệt thự cậu Chu đi!” Tôn Tịnh Nhã gọi.
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, tớ mệt rồi, tớ muốn về trường.”
“Tôi đưa cậu về.” Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Lời vừa dứt liền dẫn tới tiếng cười chế nhạo của đám người Chu Tử Hào và Tôn Tịnh Nhã.
“Haha, đưa về bằng gì? Ô tô hai bánh à?”
“Người ta đi giao đồ ăn bốn năm đó, xe điện đi rất êm!”
“Nhuyễn Nhuyễn, cậu thật ngốc, không ngồi xe Porsche của cậu Chu mà lại muốn ngồi xe điện, ở trong phúc mà không biết phúc nha!”
Mọi người châm chọc khiêu khích khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn tràn đầy vẻ áy náy với Thẩm Lãng.
Cô không ngờ một lời nói khách sáo của Thẩm Lãng lại khiến nhiều bạn học trào phúng như thế.
Nhưng điều này cũng càng khiến cô thêm quyết tâm không ngồi xe Porsche.
“Các cậu về đi! Tớ thích đi xe điện!”
Hành động của Lâm Nhuyễn Nhuyễn trong mắt các bạn học là rất không thức thời, vì thế liền ra về trong không vui.
Sau khi mọi người đi hết, Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở đôi mắt to tròn sáng ngời, nghiêm túc nói: “Bạn họ Thẩm Lãng, cậu đưa tôi về trường đi.”
“Được, lên xe.”
Thẩm Lãng kéo tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn, bình tĩnh đi về phía chiếc xe Hennessey Venom cực kỳ loá mắt đó.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của Lâm Nhuyễn Nhuyễn được bàn tay to vững chắc có lực của Thẩm Lãng nắm lấy khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Lúc này thậm chí cô còn nghĩ cho dù ngồi xe điện cả đời cũng không sao.
Nhưng rất nhanh cô đã ý thức được có gì không đúng, Thẩm Lãng đang đưa cô tới chiếc xe Hennessey Venom kia!
“Thẩm Lãng, cậu làm gì vậy?” Đôi mắt xinh đẹp trên gương mặt thanh thuần của Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở to.
Trong lòng cô có vô vàn nghi hoặc, Thẩm Lãng là chủ nhân của chiếc siêu xe phiên bản giới hạn này?
Nhưng sao có thể, chắc chắn có hiểu lầm gì đó!
Lúc này Thẩm Lãng cười thản nhiên: “Bây giờ tôi đang lái xe cho một cậu chủ nhà giàu, anh ấy là ông chủ của Karaoke Quân Duyệt, lên xe đi, tôi đưa cô về trường.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đơn thuần không chút nghi ngờ lời giải thích này của Thẩm Lãng.
Dù sao Thẩm Lãng cũng là người nghèo suốt bốn năm nên Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không cảm thấy anh sẽ giàu sau một đêm.
“Cậu lái xe của ông chủ đưa tôi về liệu có bị ông ấy mắng không?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút lo lắng.
“Không sao, quan hệ của chúng tôi khá tốt.”
Sở dĩ Thẩm Lãng không nói ra chân tướng cũng là vì muốn Lâm Nhuyễn Nhuyễn dần dần tiếp nhận thân phận của mình, nếu đột nhiên thẳng thắn về thân thế mình sẽ khó tránh khỏi khiến cô không tiếp nhận được.
Huống hồ Thẩm Lãng cũng không muốn quá khoa trương.
Sáng ngày hôm sau Thẩm Lãng tỉnh dậy từ sớm.
Bình luận facebook