Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Chương 53
“Là một người cha, ông đúng là thất bại thật đấy, ông biết con trai ông ở trường đã làm gì không?”
“Tôi, tôi thật sự không biết, mời chủ tịch Thẩm nói ạ!”
“Ha ha, anh ta cậy thực lực của gia đình mình, làm mưa làm gió, bắt nạt bạn bè, tôi chỉ đi đường lỡ va phải anh ta, anh ta còn tính kế hãm hại tôi, còn khiến tôi vào nhà giam. Hôm nay còn định thả chó căn tôi, đúng là quá ngông cuồng!”
Nghe Thẩm Lãng nói, Chu Chí Bang mới biết con trai mình là kẻ ác độc đến mức nào.
Ông biết con trai đần độn ngu ngốc, nhưng ông không ngờ rằng nó lại ngang ngược như vậy, nó còn dám hãm hại, nhốt chủ tịch vào nhà giam.
Chu Chí Bang lại càng hoảng sợ, mẹ nó chứ thằng con khốn nạn đi hại cha nó. Tất cả những chuyện xấu mà anh ta làm, là ai thì người đó cũng không tha nổi.
Bụp bụp!
Chu Chí Bang rất quả quyết, ông nặng nề quỳ xuống trước mặt của Thẩm Lãng, trong chớp mắt hai đầu gối đã chạm đất.
“Mong chủ tịch Thẩm đại từ đại bi, con trai tôi còn trẻ, nó quá ngu dốt, hy vọng anh có thể giơ cao đánh khẽ!”
Thẩm Lãng lạnh lùng với việc ông ta quỳ xuống.
“Con trai ông hãm hại người khác, nhưng anh ta đã từng thương hại người khác bao giờ chưa? Hôm nay hai người bọn họ, ai tôi cũng sẽ không tha.”
Nghe xong lời này Chu Chí Bang càng thêm hoảng sợ.
Lúc này, nhìn thấy Chu Chí Bang quỳ lạy anh, Chu Tử Hào và Trần Kiệt cuối cùng cũng ý thức được thân phận không hề đơn giản của Thẩm Lãng.
Có thể khiến tổng giám đốc của khách sạn năm sao Long Thịnh quỳ xin, điều này chứng tỏ Thẩm Lãng là người đáng sợ như thế nào.
Chu Tử Hào trăm nghĩ nghìn nghĩ cũng không nghĩ tới, anh ta lại gặp phải một tay cứng, anh ta bắt đầu hối hận về những hành động ngông cuồng của mình.
Hiện giờ anh ta mới hiểu, với thân phận của Thẩm Lãng, anh ta đương nhiên có thể ra vào phòng làm việc của chủ tịch. Đánh em trai của anh ta cũng không có gì là khó.
So với Chu Tử Hào, Trần Kiệt lại càng hối hận hơn.
Thì ra anh em tốt Thẩm Lãng của anh ta, cái người mà anh ta phản bội đấy chính là ông chủ của khách sạn năm sao Long Thịnh, là cổ đông lớn nhất của khách sạn. Người này đương nhiên là hơn Chu Tử Hào rất nhiều rồi.
Nhưng bản thân anh ta lại không biết, đúng là tiếc thật. Chỉ vì lợi ích nho nhỏ mà mất đi tất cả.
Bán đứng, hãm hại, cười nhạo, sỉ nhục!
Làm bao nhiêu chuyện ác độc với anh em của mình.
Nếu vẫn là anh em của nhau, anh ta sẽ có biết bao nhiêu là lơi ích, đâu chỉ dừng lại ở chức quản lý đại sảnh chứ.
Có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, câu này chính là để nói bản thân anh ta.
Trần Kiệt vỡ vụn bao nhiêu hy vọng, anh ta tuyệt vọng không thôi.
“Là một người cha, ông đúng là thất bại thật đấy, ông biết con trai ông ở trường đã làm gì không?”
“Tôi, tôi thật sự không biết, mời chủ tịch Thẩm nói ạ!”
“Ha ha, anh ta cậy thực lực của gia đình mình, làm mưa làm gió, bắt nạt bạn bè, tôi chỉ đi đường lỡ va phải anh ta, anh ta còn tính kế hãm hại tôi, còn khiến tôi vào nhà giam. Hôm nay còn định thả chó căn tôi, đúng là quá ngông cuồng!”
Nghe Thẩm Lãng nói, Chu Chí Bang mới biết con trai mình là kẻ ác độc đến mức nào.
Ông biết con trai đần độn ngu ngốc, nhưng ông không ngờ rằng nó lại ngang ngược như vậy, nó còn dám hãm hại, nhốt chủ tịch vào nhà giam.
Chu Chí Bang lại càng hoảng sợ, mẹ nó chứ thằng con khốn nạn đi hại cha nó. Tất cả những chuyện xấu mà anh ta làm, là ai thì người đó cũng không tha nổi.
Bụp bụp!
Chu Chí Bang rất quả quyết, ông nặng nề quỳ xuống trước mặt của Thẩm Lãng, trong chớp mắt hai đầu gối đã chạm đất.
“Mong chủ tịch Thẩm đại từ đại bi, con trai tôi còn trẻ, nó quá ngu dốt, hy vọng anh có thể giơ cao đánh khẽ!”
Thẩm Lãng lạnh lùng với việc ông ta quỳ xuống.
“Con trai ông hãm hại người khác, nhưng anh ta đã từng thương hại người khác bao giờ chưa? Hôm nay hai người bọn họ, ai tôi cũng sẽ không tha.”
Nghe xong lời này Chu Chí Bang càng thêm hoảng sợ.
Lúc này, nhìn thấy Chu Chí Bang quỳ lạy anh, Chu Tử Hào và Trần Kiệt cuối cùng cũng ý thức được thân phận không hề đơn giản của Thẩm Lãng.
Có thể khiến tổng giám đốc của khách sạn năm sao Long Thịnh quỳ xin, điều này chứng tỏ Thẩm Lãng là người đáng sợ như thế nào.
Chu Tử Hào trăm nghĩ nghìn nghĩ cũng không nghĩ tới, anh ta lại gặp phải một tay cứng, anh ta bắt đầu hối hận về những hành động ngông cuồng của mình.
Hiện giờ anh ta mới hiểu, với thân phận của Thẩm Lãng, anh ta đương nhiên có thể ra vào phòng làm việc của chủ tịch. Đánh em trai của anh ta cũng không có gì là khó.
So với Chu Tử Hào, Trần Kiệt lại càng hối hận hơn.
Thì ra anh em tốt Thẩm Lãng của anh ta, cái người mà anh ta phản bội đấy chính là ông chủ của khách sạn năm sao Long Thịnh, là cổ đông lớn nhất của khách sạn. Người này đương nhiên là hơn Chu Tử Hào rất nhiều rồi.
Nhưng bản thân anh ta lại không biết, đúng là tiếc thật. Chỉ vì lợi ích nho nhỏ mà mất đi tất cả.
Bán đứng, hãm hại, cười nhạo, sỉ nhục!
Làm bao nhiêu chuyện ác độc với anh em của mình.
Nếu vẫn là anh em của nhau, anh ta sẽ có biết bao nhiêu là lơi ích, đâu chỉ dừng lại ở chức quản lý đại sảnh chứ.
Có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, câu này chính là để nói bản thân anh ta.
Trần Kiệt vỡ vụn bao nhiêu hy vọng, anh ta tuyệt vọng không thôi.
Bình luận facebook