• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Siêu cấp đại gia (1 Viewer)

  • Chương 67

Chương 67


Tôn Tịnh Nhã cho rằng, so về mặt học hành với tài năng, Chu Tử Hào không bằng Thẩm Lãng, nhưng như vậy cũng cũng sánh bằng một Chu Tử Hảo nhiều tiền, ở thành phố này anh ta cũng được tính là giàu có rồi. Ở thành phố to như thế này, có được tài sản là khách sạn Long Thịnh, sau này ba đời con cháu của nhà anh ta cũng đều được sống trong phú quý, Lâm Nhuyễn Nhuyễn trước sau gì cũng đồng ý thôi.


Đúng lúc này, Thẩm Lãng nhận được điện thoại của Mộc Hồng Diệp.


Ông già đó đúng là dốc sức làm cầu nối cho cô chủ tương lai.


Chỉ cần cô ấy đích thân gọi điện tới, chứng tỏ chuyện đó không phải chuyện tầm thường.


“Cậu chủ gần đây có tốt không?” Giọng nói của Mộc Hồng Diệp giống như mưa bụi ở Giang Nam, ấm áp, trong sáng, mỗi một câu đều trau truốt, có chút mềm yếu, lại có chút nhẹ nhàng, thoải mái.


“Vẫn ổn, ba tôi vẫn khoẻ chứ?”


“Thân thể của ông vẫn còn tốt lắm, viên thuốc Hồi thiên đan mà anh làm đó, hiệu quả tốt lắm, ông uống xong khí sắc rất tốt, sáng tối ngày nào cũng luyện tập Thái cực quyền.”


“Nói đi, hôm nay gọi cho tôi có việc gì?” Thẩm Lãng hỏi.


“Cậu chủ, thành phố Bình An có có một con phố thương nghiệp, hình như cũnglà của nhà họ Thẩm, có thời gian anh đến đó tiếp quản đi.” Giọng nói của Mộc Hồng Diệp dịu dàng ấm áp, kê lên bên tai anh.


“Hình như là như thế nào?” Thẩm Lãng nghi vấn hỏi.


“Xin lỗi nhé cậu chủ, sản nghiệp nhà họ Thẩm nhiều quá, phân bố ở nhiều nơi trên thế giới, những cái như ở thành phố An Bình có quá nhiều, em cũng cũng không nhớ con phố đó tên gì nữa, đợi lát nữa em tra xem, sau đó em gửi tên cho anh nhé.”


“Nhưng mong là con phố đó không quá dài.” Thẩm Lãng lắc đầu nói.


Haiz, nhận những khối tài sản mà tuổi đó không nên nhận.


Trước đây anh từng muốn trở thành một hoạ sỹ, vừa đi du lịch vừa vẽ cảnh vật, cuối cùng cũng không thoát được con đường phải tiếp nhận toàn bộ gia sản trăm tỷ của gia đình.


Người khác còn đang trả góp nhà, xe, nhìn sắc mặt đồng nghiệp ở công ty.


Nhưng anh lại đi nhận quán Karaoke, nhận khách sạn, rồi cả con phố kia nữa.


Đúng là mệt lòng mà!


“Cậu chủ, nó không dài lắm đâu, so với phố Kim ở thủ đô thì còn kém xa.” Mộc Hồng Diệp nhẽ nhàng nói.


“Còn cần nói à, ở Hoa Hạ này làm gì có con phố nào so sánh được với phố Kim?” Thẩm Lãng khẽ cười nhạo.


Mỗi lần Thẩm Lãng nói chuyện với Mộc Hồng Diệp, hầu như anh đều nói với giọng này.


Như vậy không phải là anh đang chê cười cô, mà là anh với cô đã quá quen thân, thân thiết đến mức nhiều khi không cần nghĩ ngợi quá nhiều về lời nói.


Tính về nhan sắc, body, khí chất, Mộc Hồng Diệp có thể nói là một người đẹp ngời ngời, như toả ra khí chất của tiên nữ, lấn át mọi loài hoa.


Thậm chí Thẩm Lãng còn hơi nhớ cô ấy, hơn bốn năm rồi chưa gặp, không biết cô ấy có béo lên không.


Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy cuộc đối thoại kỳ lạ của Thẩm Lãng với người bên kia, cô không hiểu cái gì hết, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.


Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp kết thúc cuộc gọi, anh quay ra mỉm cười với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.


Lâm Nhuyễn Nhuyễn bối rối, trong con mắt sáng ngời kia chất chứa sự ngây thơ trong sáng, cô không hề hoài nghi về thân phận của Thẩm Lãng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom