Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Chương 73
Tống Tri Viễn chậm rãi đứng lên, mặt lạnh như băng.
“Tiểu Thẩm, cơm ăn cũng no rồi, cháu với Tiểu Từ đi dạo phố một chút, ông đi tìm Đỗ Thiên Minh tính sổ!”
Thấy vậy, Thẩm Lãng liền khuyên nhủ: “Ông Tống, hay là để mai hẵng đi.”
“Không sao, cửa hàng đồ cổ của Đỗ Thiên Minh và ông đều ở trên con phố này, giờ ông đi tìm nó tính sổ!”
Nói xong, Tống Tri Viễn định quay người rời đi.
Tống Tri Viễn thực sự muốn đi tìm Đỗ Thiên Minh trả thù, nhưng cũng là để tạo cơ hội cho Thẩm Lãng và Tống Từ.
Lão già tồi tệ này nghĩ rằng, người trẻ mà qua lại với nhau nhiều là có thể nảy sinh tình cảm, không đánh không quen, từ từ rồi sẽ có cảm tình.
Để có thể lôi kéo được Thẩm Lãng, Tống Tri Viễn phải dốc hết tâm cơ.
Sau khi Tống Tri Viễn rời đi, Thẩm Lãng thờ ơ liếc Tống Từ một cái.
Cô gái này nhìn khá xinh đẹp, đáng yêu như một viên ngọc, cỡ ngực so với người cùng tuổi cũng lớn hơn, đôi chân hoàn mỹ vừa dài vừa thẳng, nhược điểm duy nhất là quá kiêu ngạo.
Thẩm Lãng cũng vô cùng ngạo mạn, anh không để tâm đến cái gì mà cháu gái nhà họ Tống, đến cả nữ hoàng của giới thương gia Mộc Hồng Diệp cũng phải làm ấm giường cho anh, đối với Mộc Hồng Diệp thì Tống Từ cùng lắm chỉ bằng người hầu của cô ấy.
“Đi thôi.”
Thẩm Lãng khẽ đảo mắt rồi đứng dậy khỏi ghế.
Tống Từ đi theo anh, hai người duy trì khoảng cách một mét.
Đến bây giờ, Tống Từ vẫn nghi ngờ về y thuật của Thẩm Lãng, nhưng đối với năng lực giám định đồ cổ của anh thì lại càng tò mò.
Bước trên phố, Tống Từ luôn đi cách Thẩm Lãng khoảng một mét, dường như khinh thường không muốn đứng cạnh anh.
Con phố này tên là Bình An, là dãy phố dài nhất, nhộn nhịp nhất thành phố Bình An.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, là khu thương mại có tiếng nhất thành phố.
Thẩm Lãng không lạ gì con phố này nữa, chỉ là bốn năm nay do che giấu thân phận mà không có tiền để lãng phí ở nơi này.
Cô con gái kiêu ngạo nhà họ Tống đi cả chặng đường không nói câu nào, mặt ngước lên không thèm nói chuyện.
Có điều, Thẩm Lãng cũng lười bắt chuyện với cô ta.
Có lẽ đa số đàn ông ở bên Tống Từ đều như con chó nịnh nọt chủ, nhưng Thẩm Lãng lại là một con sói.
Sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn phân.
Muốn Thẩm Lãng làm chó ư, không có cửa!
Bốn năm trước đều là phụ nữ bỏ tiền ra, không kể là xinh đẹp thế nào, có thân phận gì, anh vẫn là một món hàng béo bở.
“Ê, cái người này, sao không nói chuyện?” Tống Từ bĩu môi thể hiện sự không vừa lòng.
“Thái độ của cô không tốt, tôi không thích nói chuyện với cô.” Thẩm Lãng trả lời thẳng thừng.
Điều này khiến Tống Từ cực kì tức giận nhưng lại cảm thấy anh không giống những người đàn ông khác.
Tống Tri Viễn chậm rãi đứng lên, mặt lạnh như băng.
“Tiểu Thẩm, cơm ăn cũng no rồi, cháu với Tiểu Từ đi dạo phố một chút, ông đi tìm Đỗ Thiên Minh tính sổ!”
Thấy vậy, Thẩm Lãng liền khuyên nhủ: “Ông Tống, hay là để mai hẵng đi.”
“Không sao, cửa hàng đồ cổ của Đỗ Thiên Minh và ông đều ở trên con phố này, giờ ông đi tìm nó tính sổ!”
Nói xong, Tống Tri Viễn định quay người rời đi.
Tống Tri Viễn thực sự muốn đi tìm Đỗ Thiên Minh trả thù, nhưng cũng là để tạo cơ hội cho Thẩm Lãng và Tống Từ.
Lão già tồi tệ này nghĩ rằng, người trẻ mà qua lại với nhau nhiều là có thể nảy sinh tình cảm, không đánh không quen, từ từ rồi sẽ có cảm tình.
Để có thể lôi kéo được Thẩm Lãng, Tống Tri Viễn phải dốc hết tâm cơ.
Sau khi Tống Tri Viễn rời đi, Thẩm Lãng thờ ơ liếc Tống Từ một cái.
Cô gái này nhìn khá xinh đẹp, đáng yêu như một viên ngọc, cỡ ngực so với người cùng tuổi cũng lớn hơn, đôi chân hoàn mỹ vừa dài vừa thẳng, nhược điểm duy nhất là quá kiêu ngạo.
Thẩm Lãng cũng vô cùng ngạo mạn, anh không để tâm đến cái gì mà cháu gái nhà họ Tống, đến cả nữ hoàng của giới thương gia Mộc Hồng Diệp cũng phải làm ấm giường cho anh, đối với Mộc Hồng Diệp thì Tống Từ cùng lắm chỉ bằng người hầu của cô ấy.
“Đi thôi.”
Thẩm Lãng khẽ đảo mắt rồi đứng dậy khỏi ghế.
Tống Từ đi theo anh, hai người duy trì khoảng cách một mét.
Đến bây giờ, Tống Từ vẫn nghi ngờ về y thuật của Thẩm Lãng, nhưng đối với năng lực giám định đồ cổ của anh thì lại càng tò mò.
Bước trên phố, Tống Từ luôn đi cách Thẩm Lãng khoảng một mét, dường như khinh thường không muốn đứng cạnh anh.
Con phố này tên là Bình An, là dãy phố dài nhất, nhộn nhịp nhất thành phố Bình An.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, là khu thương mại có tiếng nhất thành phố.
Thẩm Lãng không lạ gì con phố này nữa, chỉ là bốn năm nay do che giấu thân phận mà không có tiền để lãng phí ở nơi này.
Cô con gái kiêu ngạo nhà họ Tống đi cả chặng đường không nói câu nào, mặt ngước lên không thèm nói chuyện.
Có điều, Thẩm Lãng cũng lười bắt chuyện với cô ta.
Có lẽ đa số đàn ông ở bên Tống Từ đều như con chó nịnh nọt chủ, nhưng Thẩm Lãng lại là một con sói.
Sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn phân.
Muốn Thẩm Lãng làm chó ư, không có cửa!
Bốn năm trước đều là phụ nữ bỏ tiền ra, không kể là xinh đẹp thế nào, có thân phận gì, anh vẫn là một món hàng béo bở.
“Ê, cái người này, sao không nói chuyện?” Tống Từ bĩu môi thể hiện sự không vừa lòng.
“Thái độ của cô không tốt, tôi không thích nói chuyện với cô.” Thẩm Lãng trả lời thẳng thừng.
Điều này khiến Tống Từ cực kì tức giận nhưng lại cảm thấy anh không giống những người đàn ông khác.
Bình luận facebook