Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 777: Chủ nhân hạ trùng độc
Vì không muốn làm phiền Lăng Sương Nguyệt nghỉ ngơi, ba người cùng đi đến phòng khách lầu một.
Lúc này Lăng Hải và Liễu Huệ nhìn thấy ba người cùng xuống lầu, liền thu lại vẻ mặt cười nham hiểm.
Lăng Hải đứng dậy hỏi: “Ba, Sương Nguyệt thế nào rồi?”
Lăng Văn Hiên lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối thở dài một tiếng và nói: “Khụ khụ… tất cả đều do số trời!”
Và Lăng Vân cũng hầm mặt cúi đầu không nói gì, Thẩm Lãng cũng vẻ mặt nuối tiếc đi sau hai người họ.
Thấy vậy Lăng Hải và Liễu Huệ liền hiểu ra ngay.
vietwriter.vn
Quả nhiên như họ tiên liệu, Thẩm Lãng này vốn không thể chữa trị khỏi bệnh của Lăng Sương Nguyệt.
Và họ cũng sắp có được cổ phần, khi nghĩ đến vậy trên mặt hai người họ lộ vẻ cười thâm hiểm.
Liễu Huệ có chút hả hê nói: “Hứ! Tôi nói bác sĩ lang băm này không đáng tin rồi mà, bây giờ thì sao? Đội ngũ bác sĩ Mark đi mất rồi, càng không có người chữa trị cho Lăng Sương Nguyệt được nữa.”
Lăng Hải không thèm che giấu sự chế giễu của bản thân, chỉ thẳng mặt Thẩm Lãng và nói: “Thằng nhóc, lần này cậu hại chết Lăng Sương Nguyệt rồi, tôi đại diện cho nhà họ Lăng tuyệt đối không buông tha cho cậu!”
Thẩm Lãng nhún vai, tỏ vẻ ân hận nói: “Xin lỗi, việc này là do tôi sơ ý,con trùng độc đó quả thật rất lợi hại, trong nước vốn không ai có thể trị khỏi được.”
Lăng Văn Hiên đột nhiên nói: “Lăng Hải, đừng nhắc chuyện này nữa, Thẩm Lãng cũng là ý tốt, bây giờ thảo luận vấn đề cổ phần đi!”
Nghe ba già chủ động nhắc đến, trong lòng Liễu Huệ và Lăng Hải vui tươi như hoa, đâu thèm chế giễu Thẩm Lãng chi nữa.
Liễu Huệ vội dìu lấy Lăng Văn Hiên ngồi xuống ghế, còn tôn kính rót cho Lăng Văn Hiên cốc trà nóng, dâng lên và nói: “Thưa ba, ba cũng đừng đau lòng quá! Con và Lăng Hải có được cổ phần của công ty rồi, tuyệt đối sẽ giúp nhà họ Lăng bước lên thêm một tầng cao mới.”
vietwriter.vn
“Đúng đó ba, ba xem khi nào thì ký giấy chuyển nhượng được ạ? Lúc này Lăng Sương Nguyệt còn chút hơi thở, phải chăng nên gọi điện thoại cho luật sư đến ngay bây giờ?” Lăng Hải không chờ đợi được vừa nói vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi.
“Khoan đã…” Lăng Vân nói.
“Căn cứ vào chế độ quy định của công ty, bắt buộc Lăng Sương Nguyệt phải ở trạng thái tinh thần hoàn toàn minh mẫn mới có thể hoàn thành việc chuyển nhượng cổ phần, hiện tại con gái tôi hôn mê bất tỉnh, hợp đồng này cho dù có ấn dấu vân tay đi nữa cũng không hợp lệ!”
Nghe lời Lăng Vân, Lăng Hải tức giận đứng phắc dậy, chỉ vào mặt Lăng Vân nói: “Cậu là đồ ngốc sao? Người đã thế này rồi sao có thể tỉnh dậy được nữa?”
“Tôi thấy anh mới là đáng chết!” Lăng Vân phẫn nộ, đứng dậy giơ nấm đấm về hướng Lăng Hải.
“Khụ khụ…” Lăng Văn Hiên khẽ ho một tiếng.
Lăng Vân lúc này mới rút tay lại, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Lăng Hải và nói: “Quy định là quy định, không tuân theo thì không hợp lệ.”
Lăng Hải vẫn vẻ mặt không phục, nhìn vào ba già và nói: “Vậy thì chờ con gái cậu qua đời rồi cậu ký thay cho nó.”
Lúc này Liễu Huệ tỏ vẻ bất lực, kéo kéo vạt áo Lăng Hải, nhỏ tiếng nhắc nhở: “Cổ đông lớn nhất qua đời, theo quy định thì luật sư sẽ đóng băng cổ phần, một năm sau mới có thể thay đổi quyền sở hữu…”
Quy định thế này rất nhiều công ty lớn đều áp dụng, chính vì muốn phòng chống có người vì lợi ích cá nhân mà nảy sinh ý định mưu hại cổ đông.
Đây cũng chính là lý do Liễu Huệ và Lăng Hải không dám trực tiếp động thủ giết chết Lăng Sương Nguyệt.
Nếu Lăng Sương Nguyệt chưa ký giấy chuyển nhượng cổ phần mà qua đời thì cổ phần trên tay cô ta sẽ do văn phòng luật sư được chỉ định bảo quản một năm.
Trong thời gian một năm, đối với Lăng Hải và Liễu Huệ là quá dài, họ cũng không thể chờ thêm được nữa…
Lăng Văn Hiên mở lời: “Việc này phải chờ Lăng Sương Nguyệt tỉnh dậy mới ký giấy được, nếu không thì … chờ một năm rồi tính tiếp.”
Nghe thế Lăng Hải và Liễu Huệ liền á khẩu, việc đến nước này đúng là đã thoát ra khỏi tầm kiểm soát của họ rồi.
Lúc Liễu Huệ và Lăng Hải rời đi, Thẩm Lãng ở lại.
Thấy hai người họ đi xa, Lăng Vân nhìn Thẩm Lãng, cẩn trọng nói: “Cậu Thẩm, cậu nói con trùng độc như thế có thật là do Lăng Hải mang về hay không?”
Bây giờ ngay cả Lăng Vân cũng thay đổi cách xưng hô với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng dường như là ân nhân cứu mạng của Lăng Sương Nguyệt rồi, nếu Lăng Vân còn tính toán với Thẩm Lãng quá nhiều thì ông ta không xứng là người nắm quyền trong nhà họ Lăng nữa.
Thẩm Lãng gật đầu nói: “ Cụ thể có phải ông ta mang về hay không tôi không dám chắc chắn, nhưng loại trùng độc này thuộc chủng loài Đông Nam Á, vả lại Lăng Hải và Liễu Huệ suốt bao năm qua đều làm ăn kinh doanh ở đó, vì thế việc này họ có sự nghi ngờ lớn nhất.”
“Căn cứ vào thời gian để suy luận, họ quay về đúng lúc trùng độc phát bệnh, tuy thời gian có hơi muộn nhưng không loại trừ khả năng họ cho người hạ trùng độc trước, sau đó mới quay về, như vậy vừa hay có thể loại trừ nghi ngờ ở họ.”
Nghe sự phân tích từ Thẩm Lãng, Lăng Vân và Lăng Văn Hiên bỗng thấy lạnh gáy, người nhà mà còn có thể hạ độc, tâm tư hai người này phải thâm hiểm đến mức nào chứ.
“Khụ khụ…” Lăng Văn Hiên thở dài và nói: “ Nếu thật sự là vậy cũng là do nhà họ Lăng chúng ta không may, sinh ra đứa nghịch tử như nó.”
Thẩm Lãng nói: “Sự việc sẽ nhanh chóng được phơi bày, thời gian này sắp xếp người canh chừng hai người họ, nếu không ngoài ý muốn, chắc chắn họ sẽ đi tìm người hạ độc để tìm thuốc giải cho Sương Nguyệt tỉnh dậy.”
Trước khi Thẩm Lãng rời đi, Lăng Văn Hiên và Lăng Vân liên tục nói lời cảm ơn với Thẩm Lãng.
Trước khi đi, Lăng Văn Hiên còn đem chiếc quạt Thất Tuyệt của nhà họ Tô tặng cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến sư phụ của ông Thôi có niềm đam mê với cổ vật, Thẩm Lãng vẫn nhận món quà đó.
Còn một bên, quả nhiên như Thẩm Lãng dự đoán, vợ chồng Lăng Hải và Liễu Huệ vừa rời đi đã nhanh chóng đến ngay một khách sạn.
Khách sạn không nằm trong khu vực phồn vinh của thành phố Giang Nam, mức độ cũng không quá cao, là loại khách sạn dù có đi ngang qua cũng không mấy chú ý đến được.
Liễu Huệ lên thẳng tầng trên cùng và gõ cửa căn phòng trong góc của khách sạn.
Một lúc sau, một người đàn ông cẩn thận từ từ mở cửa ra.
Người đàn ông mặt vàng hao gầy, hàm răng vàng khè, chỉ còn một mắt, mắt còn lại không nhìn thấy con ngươi nữa.
Người này chính là chủ nhân hạ trùng độc Đông Nam Á mà Lăng Hải và Liễu Huệ tìm đến, tên Cha Te San.
Liễu Huệ vẻ mặt nóng ruột bước vào phòng, đôi bồng đào trước ngực còn rung lên.
Liễu Huệ nói: “Ông Cha, lần này ông phải nghĩ cách giúp chúng tôi, con nhãi đó bây giờ đang hôn mê bất tỉnh thì sao chúng tôi lấy được cổ phần đây.”
“Ồ, thế thì hơi khó, con trùng độc ký sinh lâu ngày, cô ta hôn mê bất tỉnh là lẽ đương nhiên.” Cha Te San cười khẩy đứng dậy đi đến bên Liễu Huệ.
Một tay ôm lấy eo, tay còn lại đặt lên chiếc quần jean bó sát trên người Liễu Huệ.
Điều này khiến Liễu Huệ đỏ mặt, vội dùng tay đẩy Cha Te San ra.
Nụ cười trên mặt Cha Te San càng sâu hơn, ông ta nói: “Bảo bối, lúc đầu chỉ nói tôi phụ trách hạ độc, không hề nói đến giải độc. vả lại cái giá cho việc giải độc còn cao gấp nhiều lần so với hạ độc đó nha!”
“Nhưng… ông đã nhận tiền của tôi, lấy tiền hành sự cũng là đạo lý.” Liễu Huệ sốt ruột nói.
Cha Te San cười nói: “Không phải không được, còn phải xem biểu hiện của cô thế nào nữa…. hahaha…”
Liễu Huệ tất nhiên hiểu ý của Cha Te San, dù sao chuyện thế này cũng không phải lần đầu nữa.
Lúc này Lăng Hải và Liễu Huệ nhìn thấy ba người cùng xuống lầu, liền thu lại vẻ mặt cười nham hiểm.
Lăng Hải đứng dậy hỏi: “Ba, Sương Nguyệt thế nào rồi?”
Lăng Văn Hiên lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối thở dài một tiếng và nói: “Khụ khụ… tất cả đều do số trời!”
Và Lăng Vân cũng hầm mặt cúi đầu không nói gì, Thẩm Lãng cũng vẻ mặt nuối tiếc đi sau hai người họ.
Thấy vậy Lăng Hải và Liễu Huệ liền hiểu ra ngay.
vietwriter.vn
Quả nhiên như họ tiên liệu, Thẩm Lãng này vốn không thể chữa trị khỏi bệnh của Lăng Sương Nguyệt.
Và họ cũng sắp có được cổ phần, khi nghĩ đến vậy trên mặt hai người họ lộ vẻ cười thâm hiểm.
Liễu Huệ có chút hả hê nói: “Hứ! Tôi nói bác sĩ lang băm này không đáng tin rồi mà, bây giờ thì sao? Đội ngũ bác sĩ Mark đi mất rồi, càng không có người chữa trị cho Lăng Sương Nguyệt được nữa.”
Lăng Hải không thèm che giấu sự chế giễu của bản thân, chỉ thẳng mặt Thẩm Lãng và nói: “Thằng nhóc, lần này cậu hại chết Lăng Sương Nguyệt rồi, tôi đại diện cho nhà họ Lăng tuyệt đối không buông tha cho cậu!”
Thẩm Lãng nhún vai, tỏ vẻ ân hận nói: “Xin lỗi, việc này là do tôi sơ ý,con trùng độc đó quả thật rất lợi hại, trong nước vốn không ai có thể trị khỏi được.”
Lăng Văn Hiên đột nhiên nói: “Lăng Hải, đừng nhắc chuyện này nữa, Thẩm Lãng cũng là ý tốt, bây giờ thảo luận vấn đề cổ phần đi!”
Nghe ba già chủ động nhắc đến, trong lòng Liễu Huệ và Lăng Hải vui tươi như hoa, đâu thèm chế giễu Thẩm Lãng chi nữa.
Liễu Huệ vội dìu lấy Lăng Văn Hiên ngồi xuống ghế, còn tôn kính rót cho Lăng Văn Hiên cốc trà nóng, dâng lên và nói: “Thưa ba, ba cũng đừng đau lòng quá! Con và Lăng Hải có được cổ phần của công ty rồi, tuyệt đối sẽ giúp nhà họ Lăng bước lên thêm một tầng cao mới.”
vietwriter.vn
“Đúng đó ba, ba xem khi nào thì ký giấy chuyển nhượng được ạ? Lúc này Lăng Sương Nguyệt còn chút hơi thở, phải chăng nên gọi điện thoại cho luật sư đến ngay bây giờ?” Lăng Hải không chờ đợi được vừa nói vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi.
“Khoan đã…” Lăng Vân nói.
“Căn cứ vào chế độ quy định của công ty, bắt buộc Lăng Sương Nguyệt phải ở trạng thái tinh thần hoàn toàn minh mẫn mới có thể hoàn thành việc chuyển nhượng cổ phần, hiện tại con gái tôi hôn mê bất tỉnh, hợp đồng này cho dù có ấn dấu vân tay đi nữa cũng không hợp lệ!”
Nghe lời Lăng Vân, Lăng Hải tức giận đứng phắc dậy, chỉ vào mặt Lăng Vân nói: “Cậu là đồ ngốc sao? Người đã thế này rồi sao có thể tỉnh dậy được nữa?”
“Tôi thấy anh mới là đáng chết!” Lăng Vân phẫn nộ, đứng dậy giơ nấm đấm về hướng Lăng Hải.
“Khụ khụ…” Lăng Văn Hiên khẽ ho một tiếng.
Lăng Vân lúc này mới rút tay lại, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Lăng Hải và nói: “Quy định là quy định, không tuân theo thì không hợp lệ.”
Lăng Hải vẫn vẻ mặt không phục, nhìn vào ba già và nói: “Vậy thì chờ con gái cậu qua đời rồi cậu ký thay cho nó.”
Lúc này Liễu Huệ tỏ vẻ bất lực, kéo kéo vạt áo Lăng Hải, nhỏ tiếng nhắc nhở: “Cổ đông lớn nhất qua đời, theo quy định thì luật sư sẽ đóng băng cổ phần, một năm sau mới có thể thay đổi quyền sở hữu…”
Quy định thế này rất nhiều công ty lớn đều áp dụng, chính vì muốn phòng chống có người vì lợi ích cá nhân mà nảy sinh ý định mưu hại cổ đông.
Đây cũng chính là lý do Liễu Huệ và Lăng Hải không dám trực tiếp động thủ giết chết Lăng Sương Nguyệt.
Nếu Lăng Sương Nguyệt chưa ký giấy chuyển nhượng cổ phần mà qua đời thì cổ phần trên tay cô ta sẽ do văn phòng luật sư được chỉ định bảo quản một năm.
Trong thời gian một năm, đối với Lăng Hải và Liễu Huệ là quá dài, họ cũng không thể chờ thêm được nữa…
Lăng Văn Hiên mở lời: “Việc này phải chờ Lăng Sương Nguyệt tỉnh dậy mới ký giấy được, nếu không thì … chờ một năm rồi tính tiếp.”
Nghe thế Lăng Hải và Liễu Huệ liền á khẩu, việc đến nước này đúng là đã thoát ra khỏi tầm kiểm soát của họ rồi.
Lúc Liễu Huệ và Lăng Hải rời đi, Thẩm Lãng ở lại.
Thấy hai người họ đi xa, Lăng Vân nhìn Thẩm Lãng, cẩn trọng nói: “Cậu Thẩm, cậu nói con trùng độc như thế có thật là do Lăng Hải mang về hay không?”
Bây giờ ngay cả Lăng Vân cũng thay đổi cách xưng hô với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng dường như là ân nhân cứu mạng của Lăng Sương Nguyệt rồi, nếu Lăng Vân còn tính toán với Thẩm Lãng quá nhiều thì ông ta không xứng là người nắm quyền trong nhà họ Lăng nữa.
Thẩm Lãng gật đầu nói: “ Cụ thể có phải ông ta mang về hay không tôi không dám chắc chắn, nhưng loại trùng độc này thuộc chủng loài Đông Nam Á, vả lại Lăng Hải và Liễu Huệ suốt bao năm qua đều làm ăn kinh doanh ở đó, vì thế việc này họ có sự nghi ngờ lớn nhất.”
“Căn cứ vào thời gian để suy luận, họ quay về đúng lúc trùng độc phát bệnh, tuy thời gian có hơi muộn nhưng không loại trừ khả năng họ cho người hạ trùng độc trước, sau đó mới quay về, như vậy vừa hay có thể loại trừ nghi ngờ ở họ.”
Nghe sự phân tích từ Thẩm Lãng, Lăng Vân và Lăng Văn Hiên bỗng thấy lạnh gáy, người nhà mà còn có thể hạ độc, tâm tư hai người này phải thâm hiểm đến mức nào chứ.
“Khụ khụ…” Lăng Văn Hiên thở dài và nói: “ Nếu thật sự là vậy cũng là do nhà họ Lăng chúng ta không may, sinh ra đứa nghịch tử như nó.”
Thẩm Lãng nói: “Sự việc sẽ nhanh chóng được phơi bày, thời gian này sắp xếp người canh chừng hai người họ, nếu không ngoài ý muốn, chắc chắn họ sẽ đi tìm người hạ độc để tìm thuốc giải cho Sương Nguyệt tỉnh dậy.”
Trước khi Thẩm Lãng rời đi, Lăng Văn Hiên và Lăng Vân liên tục nói lời cảm ơn với Thẩm Lãng.
Trước khi đi, Lăng Văn Hiên còn đem chiếc quạt Thất Tuyệt của nhà họ Tô tặng cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến sư phụ của ông Thôi có niềm đam mê với cổ vật, Thẩm Lãng vẫn nhận món quà đó.
Còn một bên, quả nhiên như Thẩm Lãng dự đoán, vợ chồng Lăng Hải và Liễu Huệ vừa rời đi đã nhanh chóng đến ngay một khách sạn.
Khách sạn không nằm trong khu vực phồn vinh của thành phố Giang Nam, mức độ cũng không quá cao, là loại khách sạn dù có đi ngang qua cũng không mấy chú ý đến được.
Liễu Huệ lên thẳng tầng trên cùng và gõ cửa căn phòng trong góc của khách sạn.
Một lúc sau, một người đàn ông cẩn thận từ từ mở cửa ra.
Người đàn ông mặt vàng hao gầy, hàm răng vàng khè, chỉ còn một mắt, mắt còn lại không nhìn thấy con ngươi nữa.
Người này chính là chủ nhân hạ trùng độc Đông Nam Á mà Lăng Hải và Liễu Huệ tìm đến, tên Cha Te San.
Liễu Huệ vẻ mặt nóng ruột bước vào phòng, đôi bồng đào trước ngực còn rung lên.
Liễu Huệ nói: “Ông Cha, lần này ông phải nghĩ cách giúp chúng tôi, con nhãi đó bây giờ đang hôn mê bất tỉnh thì sao chúng tôi lấy được cổ phần đây.”
“Ồ, thế thì hơi khó, con trùng độc ký sinh lâu ngày, cô ta hôn mê bất tỉnh là lẽ đương nhiên.” Cha Te San cười khẩy đứng dậy đi đến bên Liễu Huệ.
Một tay ôm lấy eo, tay còn lại đặt lên chiếc quần jean bó sát trên người Liễu Huệ.
Điều này khiến Liễu Huệ đỏ mặt, vội dùng tay đẩy Cha Te San ra.
Nụ cười trên mặt Cha Te San càng sâu hơn, ông ta nói: “Bảo bối, lúc đầu chỉ nói tôi phụ trách hạ độc, không hề nói đến giải độc. vả lại cái giá cho việc giải độc còn cao gấp nhiều lần so với hạ độc đó nha!”
“Nhưng… ông đã nhận tiền của tôi, lấy tiền hành sự cũng là đạo lý.” Liễu Huệ sốt ruột nói.
Cha Te San cười nói: “Không phải không được, còn phải xem biểu hiện của cô thế nào nữa…. hahaha…”
Liễu Huệ tất nhiên hiểu ý của Cha Te San, dù sao chuyện thế này cũng không phải lần đầu nữa.