Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 778: Anh có còn là đàn ông không
Liễu Huệ cúi đầu nhìn Cha Te San một cách bất lực, khi nhìn thấy hàm răng ố vàng kinh tởm của Cha Te San, Liễu Huệ không tránh khỏi cơn buồn nôn.
Kể từ lần cuối cùng sau khi Cha Te San xong việc, Liễu Huệ đã buồn nôn trong cả nửa tháng, có lần Lăng Hải còn nhầm tưởng rằng Liễu Huệ đang mang thai.
“Ông… Tôi có thể cho ông tiền, ông cho tôi một con số!” Liễu Huệ rời tầm mắt, cắn môi nói.
“Tiền? Cô nghĩ tôi, một cao thủ trùng độc, thiếu tiền sao?” Cha Te San nói, sau đó lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu nâu, còn cố ý lắc lắc nó trước mặt Liễu Huệ, và nói: “Thứ này có thể khiến cô ta tạm thời tỉnh lại được một lúc, nhưng vẫn sẽ không giải được độc trùng, cô ta vẫn sẽ chết…”
Nhìn lọ thuốc màu nâu, Liễu Huệ muốn vươn tay ra đoạt lấy, nhưng Cha Te San đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.
“Người đẹp à, cô còn thơm hơn cả mùi tiền…” Vừa nói, Cha Te San vừa dí đầu vào cổ Liễu Huệ ngửi ngửi.
Liễu Huệ sửng sốt, hoảng sợ muốn vùng tay ra, nhưng lại bị Cha Te San bất ngờ đẩy lên bàn.
vietwriter.vn
…
Sau khi Liễu Huệ rời khỏi khách sạn, ở dưới lầu Lăng Hải chờ có chút sốt ruột.
“Thế nào rồi? Ông Cha có đồng ý không?” Lăng Hải hỏi.
Trong lòng Lăng Hải lúc này chỉ nghĩ đến những cái cổ phần kia, căn bản không có để ý đến mái tóc bù xù và vẻ mặt có chút bối rối khi Liễu Huệ từ trong khách sạn đi ra.
Liễu Huệ liếc Lăng Hải một cái, cô nói với vẻ không vui: “Để tôi nói cho anh biết, cổ phần lần này mỗi người một nửa!”
Nói xong, Liễu Huệ lấy ra cái lọ nhỏ màu nâu của Cha Te San.
“Cái này?” Lăng Hải nhìn cái lọ nhỏ màu nâu không khỏi có chút nghi ngờ.
Liễu Huệ giải thích: “Thứ trong này có thể giúp Lăng Sương Nguyệt tạm thời tỉnh lại, ba ngày sau, độc trùng sẽ phát tác kịch liệt hơn, đến lúc đó chúng ta đã ký xong hợp đồng cổ phần rồi…”
Nghe được lời giải thích của Liễu Huệ, Lăng Hải cười đắc thắng.
vietwriter.vn
Đêm hôm đó, Lăng Hải đưa Liễu Huệ về nhà họ Lăng.
Đã là người nhà họ Lăng, thì việc Lăng Hải có thể tuỳ tiện đi lại trong nhà là điều hiển nhiên, đến đêm, nhân lúc mọi người đang say giấc nồng, Lăng Hải và Liễu Huệ rón rén từng bước đi lên tầng hai, đến trước cửa phòng của Lăng Sương Nguyệt.
Sau khi ngó đông ngó tây, hai người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, men theo ánh trăng, Lăng Hải và Liễu Huệ nhìn thấy Lăng Sương Nguyệt đang nằm truyền dịch ở trong phòng.
“Chỉ cần bỏ thứ này vào thuốc, ngày mai Lăng Sương Nguyệt sẽ tỉnh lại, ký xong cổ phần hợp đồng, sau đó mọi thứ sẽ kết thúc.”
Lăng Hải run rẩy mở cái lọ nhỏ màu nâu ra, chuẩn bị đổ chất lỏng bên trong vào lọ truyền dịch.
“Bác hai, sao mọi người lại muốn hại con!”
Lăng Sương Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, run rẩy nói.
A!
Một tiếng này doạ Lăng Hải và Liễu Huệ suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, toàn bộ đèn trong căn phòng được bật lên.
Sau khi đèn sáng, chẳng biết từ lúc nào mà người nhà họ Lăng đã đứng đầy trong phòng, Lăng Hải và Liễu Huệ bị doạ đến hồn phi phách tán.
Lăng Văn Hiên chống gậy, mang vẻ mặt tức giận nhìn hai người, còn Lăng Vân nắm hai tay thật chặt, đôi mắt đằng đằng sát khí.
“Lăng Hải, mày còn gì muốn giải thích nữa!” Lăng Vân bước đến trước mặt Lăng Hải, túm lấy cổ áo Lăng Hải, sau đó nhấc bổng Lăng Hải lên.
“Anh cả…em…em và Liễu Huệ đến là để kiểm tra tình trạng của Lăng Sương Nguyệt.” Lăng Hải run rẩy nói.
“Hừ!”
Lăng Vân lấy cái lọ nhỏ trong tay Lăng Hải ra.
Lợi dụng điều này, Lăng Hải lập tức đẩy Lăng Vân ra, chạy một mạch ra bên ngoài, ngay cả vợ mình cũng không thèm đoái hoài gì đến.
Thế nhưng, bảo vệ của nhà họ Lăng đã chờ sẵn ở cổng, nào cho Lăng Hải cơ hội chạy thoát, trước khi Lăng Hải kịp chạy ra ngoài, một tay anh ta đã lôi xềnh xệch Lăng Hải quay trở lại.
“Mọi người…mọi người nghe tôi giải thích, đây là thuốc giải độc mà tôi nhận được từ…một vị cao thủ. Thuốc này có thể chữa khỏi bệnh cho Sương Nguyệt.” Liễu Huệ sợ đến tái mặt, nhưng cô ta biết rằng nếu như hôm nay không giải thích rõ ràng thì khó có thể thoát chết.
Lúc này, Lăng Văn Hiên đã tức đến xanh mặt, vẫy tay với Phúc ở phía sau.
Ngay sau đó, mấy người bảo vệ mang một người có vóc dáng thấp bé, người ngợm xanh xao vào trong phòng.
Không phải ai khác, đó chính là Cha Te San, người mà ban ngày ban mặt đã đi vào trong khách sạn.
Trên mặt Cha Te San đầy vết bầm tím, vết máu trên mũi và khoé miệng đều chưa khô.
Nhìn thấy bộ dạng của Cha Te San, Liễu Huệ và Lăng Hải đen mặt.
Lăng Văn Hiên lúc này mở miệng nói: “Đây là vị cao thủ mà mày nói đến?”
Liễu Huệ sợ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, nói: “Đúng!”
Lăng Vân cười lạnh, nhấc Cha Te San từ trên mặt đất lên, nói: “Cho mày cơ hội cuối cùng, không muốn chết thì nói rõ ràng ra!”
Cha Te San liếc nhìn Liễu Huệ và Lăng Hải, thầm hối hận tại sao lại để bản thân lâm vào hoàn cảnh này, bị Liễu Huệ và Lăng Hải lừa tới thành phố Giang Nam, giờ đây lại rơi vào tay người khác, điều này khiến lòng tự tôn của cao thủ trùng độc bị chà đạp một cách tệ hại.
“Không mở miệng thì chuẩn bị tinh thần nếm thử thập đại cực hình của Hoa Hạ đi!” Lăng Vân lạnh lùng nói.
Cha Te San run lên, mặc dù là người Nam Á, nhưng ông ta đã từng nghe qua về thập đại cực hình của Hoa Hạ, xét về độ tàn nhẫn thì có thể sánh ngang với trùng độc có khả năng gây hại cao nhất.
“Đừng, tôi nói…là bọn họ đã mua trùng độc…” Cha Te San kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Lăng Hải này từng quản lý công việc kinh doanh của nhà họ Lăng ở Nam Á, nhưng hàng ngày anh ta ăn chơi trác táng, rải tiền mua vui, chẳng thèm ngó ngàng gì đến chuyện kinh doanh.
Trong mắt anh ta, nhà họ Lăng tiền tài vô kể, cứ như vậy, việc kinh doanh của nhà họ Lăng ở Nam Á ngày càng xuống dốc, tài chính của công ty cũng bị hao hụt nhiều.
Lăng Hải không dám nói với người trong nhà chuyện này, ngay từ ban đầu bản thân đã không được chào đón, nếu như Lăng Văn Hiên biết chuyện này, bản thân nhất định sẽ bị tước quyền.
Nghe được những điều này, Lăng Văn Hiên vô cùng tức giận, giơ cái nạng trong tay lên định đánh Lăng Hải.
Lăng Hải phản ứng nhanh nhạy, không đợi cái nạng vung xuống, anh ta đã quỳ xuống trước mặt Lăng Văn Hiên, nức nở nói: “Bố, âm mưu này là của Liễu Huệ, cô ta ép con làm…”
Nghe được lời này, Liễu Huệ thật sự rất muốn giết chết Lăng Hải.
“Lăng Hải, anh có còn là đàn ông không!” Liễu Huệ chỉ thẳng vào mặt Lăng Hải, tức giận nói.
Sao Lăng Hải có thể lo cho cuộc sống của anh ta nhiều như vậy.
Lăng Hải nhìn chằm chằm vào con mắt đỏ ngầu, đứng dậy sải bước tới trước mặt Liễu Huệ, nắm lấy tóc Liễu Huệ, quát: “Mẹ nó, không phải do cô nói cô quen biết một cao thủ trùng độc, còn chia rẽ tôi với gia đình mình, thì tôi có thể làm đến mức này sao.”
Liễu Huệ bị nắm tóc, cô ta cười đau đớn.
“Anh thả tôi ra, anh mẹ nó không phải con người…”
Liễu Huệ không ngừng vươn tay cào cấu mặt Lăng Hải, trên mặt Lăng Hải toàn là vết cào đến nỗi rỉ máu.
Bị Liễu Huệ cào như thế này, trong lòng Lăng Hải lại càng thêm nổi nóng.
“Hôm nay tôi phải giết cô…” Nói xong, Lăng Hải móc ra một cây kim tiêm từ trong túi.
Vốn định dùng thứ này để tiêm vào bình thuốc của Lăng Nguyệt Sương, bây giờ lại biến thành vũ khí để Lăng Hải kề vào cổ của Liễu Huệ.
Nhìn cây kim tiêm trong tay Lăng Hải, Liễu Huệ trợn tròn hai mắt, sợ hãi đến cực điểm.
Kể từ lần cuối cùng sau khi Cha Te San xong việc, Liễu Huệ đã buồn nôn trong cả nửa tháng, có lần Lăng Hải còn nhầm tưởng rằng Liễu Huệ đang mang thai.
“Ông… Tôi có thể cho ông tiền, ông cho tôi một con số!” Liễu Huệ rời tầm mắt, cắn môi nói.
“Tiền? Cô nghĩ tôi, một cao thủ trùng độc, thiếu tiền sao?” Cha Te San nói, sau đó lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu nâu, còn cố ý lắc lắc nó trước mặt Liễu Huệ, và nói: “Thứ này có thể khiến cô ta tạm thời tỉnh lại được một lúc, nhưng vẫn sẽ không giải được độc trùng, cô ta vẫn sẽ chết…”
Nhìn lọ thuốc màu nâu, Liễu Huệ muốn vươn tay ra đoạt lấy, nhưng Cha Te San đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.
“Người đẹp à, cô còn thơm hơn cả mùi tiền…” Vừa nói, Cha Te San vừa dí đầu vào cổ Liễu Huệ ngửi ngửi.
Liễu Huệ sửng sốt, hoảng sợ muốn vùng tay ra, nhưng lại bị Cha Te San bất ngờ đẩy lên bàn.
vietwriter.vn
…
Sau khi Liễu Huệ rời khỏi khách sạn, ở dưới lầu Lăng Hải chờ có chút sốt ruột.
“Thế nào rồi? Ông Cha có đồng ý không?” Lăng Hải hỏi.
Trong lòng Lăng Hải lúc này chỉ nghĩ đến những cái cổ phần kia, căn bản không có để ý đến mái tóc bù xù và vẻ mặt có chút bối rối khi Liễu Huệ từ trong khách sạn đi ra.
Liễu Huệ liếc Lăng Hải một cái, cô nói với vẻ không vui: “Để tôi nói cho anh biết, cổ phần lần này mỗi người một nửa!”
Nói xong, Liễu Huệ lấy ra cái lọ nhỏ màu nâu của Cha Te San.
“Cái này?” Lăng Hải nhìn cái lọ nhỏ màu nâu không khỏi có chút nghi ngờ.
Liễu Huệ giải thích: “Thứ trong này có thể giúp Lăng Sương Nguyệt tạm thời tỉnh lại, ba ngày sau, độc trùng sẽ phát tác kịch liệt hơn, đến lúc đó chúng ta đã ký xong hợp đồng cổ phần rồi…”
Nghe được lời giải thích của Liễu Huệ, Lăng Hải cười đắc thắng.
vietwriter.vn
Đêm hôm đó, Lăng Hải đưa Liễu Huệ về nhà họ Lăng.
Đã là người nhà họ Lăng, thì việc Lăng Hải có thể tuỳ tiện đi lại trong nhà là điều hiển nhiên, đến đêm, nhân lúc mọi người đang say giấc nồng, Lăng Hải và Liễu Huệ rón rén từng bước đi lên tầng hai, đến trước cửa phòng của Lăng Sương Nguyệt.
Sau khi ngó đông ngó tây, hai người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, men theo ánh trăng, Lăng Hải và Liễu Huệ nhìn thấy Lăng Sương Nguyệt đang nằm truyền dịch ở trong phòng.
“Chỉ cần bỏ thứ này vào thuốc, ngày mai Lăng Sương Nguyệt sẽ tỉnh lại, ký xong cổ phần hợp đồng, sau đó mọi thứ sẽ kết thúc.”
Lăng Hải run rẩy mở cái lọ nhỏ màu nâu ra, chuẩn bị đổ chất lỏng bên trong vào lọ truyền dịch.
“Bác hai, sao mọi người lại muốn hại con!”
Lăng Sương Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, run rẩy nói.
A!
Một tiếng này doạ Lăng Hải và Liễu Huệ suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, toàn bộ đèn trong căn phòng được bật lên.
Sau khi đèn sáng, chẳng biết từ lúc nào mà người nhà họ Lăng đã đứng đầy trong phòng, Lăng Hải và Liễu Huệ bị doạ đến hồn phi phách tán.
Lăng Văn Hiên chống gậy, mang vẻ mặt tức giận nhìn hai người, còn Lăng Vân nắm hai tay thật chặt, đôi mắt đằng đằng sát khí.
“Lăng Hải, mày còn gì muốn giải thích nữa!” Lăng Vân bước đến trước mặt Lăng Hải, túm lấy cổ áo Lăng Hải, sau đó nhấc bổng Lăng Hải lên.
“Anh cả…em…em và Liễu Huệ đến là để kiểm tra tình trạng của Lăng Sương Nguyệt.” Lăng Hải run rẩy nói.
“Hừ!”
Lăng Vân lấy cái lọ nhỏ trong tay Lăng Hải ra.
Lợi dụng điều này, Lăng Hải lập tức đẩy Lăng Vân ra, chạy một mạch ra bên ngoài, ngay cả vợ mình cũng không thèm đoái hoài gì đến.
Thế nhưng, bảo vệ của nhà họ Lăng đã chờ sẵn ở cổng, nào cho Lăng Hải cơ hội chạy thoát, trước khi Lăng Hải kịp chạy ra ngoài, một tay anh ta đã lôi xềnh xệch Lăng Hải quay trở lại.
“Mọi người…mọi người nghe tôi giải thích, đây là thuốc giải độc mà tôi nhận được từ…một vị cao thủ. Thuốc này có thể chữa khỏi bệnh cho Sương Nguyệt.” Liễu Huệ sợ đến tái mặt, nhưng cô ta biết rằng nếu như hôm nay không giải thích rõ ràng thì khó có thể thoát chết.
Lúc này, Lăng Văn Hiên đã tức đến xanh mặt, vẫy tay với Phúc ở phía sau.
Ngay sau đó, mấy người bảo vệ mang một người có vóc dáng thấp bé, người ngợm xanh xao vào trong phòng.
Không phải ai khác, đó chính là Cha Te San, người mà ban ngày ban mặt đã đi vào trong khách sạn.
Trên mặt Cha Te San đầy vết bầm tím, vết máu trên mũi và khoé miệng đều chưa khô.
Nhìn thấy bộ dạng của Cha Te San, Liễu Huệ và Lăng Hải đen mặt.
Lăng Văn Hiên lúc này mở miệng nói: “Đây là vị cao thủ mà mày nói đến?”
Liễu Huệ sợ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, nói: “Đúng!”
Lăng Vân cười lạnh, nhấc Cha Te San từ trên mặt đất lên, nói: “Cho mày cơ hội cuối cùng, không muốn chết thì nói rõ ràng ra!”
Cha Te San liếc nhìn Liễu Huệ và Lăng Hải, thầm hối hận tại sao lại để bản thân lâm vào hoàn cảnh này, bị Liễu Huệ và Lăng Hải lừa tới thành phố Giang Nam, giờ đây lại rơi vào tay người khác, điều này khiến lòng tự tôn của cao thủ trùng độc bị chà đạp một cách tệ hại.
“Không mở miệng thì chuẩn bị tinh thần nếm thử thập đại cực hình của Hoa Hạ đi!” Lăng Vân lạnh lùng nói.
Cha Te San run lên, mặc dù là người Nam Á, nhưng ông ta đã từng nghe qua về thập đại cực hình của Hoa Hạ, xét về độ tàn nhẫn thì có thể sánh ngang với trùng độc có khả năng gây hại cao nhất.
“Đừng, tôi nói…là bọn họ đã mua trùng độc…” Cha Te San kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Lăng Hải này từng quản lý công việc kinh doanh của nhà họ Lăng ở Nam Á, nhưng hàng ngày anh ta ăn chơi trác táng, rải tiền mua vui, chẳng thèm ngó ngàng gì đến chuyện kinh doanh.
Trong mắt anh ta, nhà họ Lăng tiền tài vô kể, cứ như vậy, việc kinh doanh của nhà họ Lăng ở Nam Á ngày càng xuống dốc, tài chính của công ty cũng bị hao hụt nhiều.
Lăng Hải không dám nói với người trong nhà chuyện này, ngay từ ban đầu bản thân đã không được chào đón, nếu như Lăng Văn Hiên biết chuyện này, bản thân nhất định sẽ bị tước quyền.
Nghe được những điều này, Lăng Văn Hiên vô cùng tức giận, giơ cái nạng trong tay lên định đánh Lăng Hải.
Lăng Hải phản ứng nhanh nhạy, không đợi cái nạng vung xuống, anh ta đã quỳ xuống trước mặt Lăng Văn Hiên, nức nở nói: “Bố, âm mưu này là của Liễu Huệ, cô ta ép con làm…”
Nghe được lời này, Liễu Huệ thật sự rất muốn giết chết Lăng Hải.
“Lăng Hải, anh có còn là đàn ông không!” Liễu Huệ chỉ thẳng vào mặt Lăng Hải, tức giận nói.
Sao Lăng Hải có thể lo cho cuộc sống của anh ta nhiều như vậy.
Lăng Hải nhìn chằm chằm vào con mắt đỏ ngầu, đứng dậy sải bước tới trước mặt Liễu Huệ, nắm lấy tóc Liễu Huệ, quát: “Mẹ nó, không phải do cô nói cô quen biết một cao thủ trùng độc, còn chia rẽ tôi với gia đình mình, thì tôi có thể làm đến mức này sao.”
Liễu Huệ bị nắm tóc, cô ta cười đau đớn.
“Anh thả tôi ra, anh mẹ nó không phải con người…”
Liễu Huệ không ngừng vươn tay cào cấu mặt Lăng Hải, trên mặt Lăng Hải toàn là vết cào đến nỗi rỉ máu.
Bị Liễu Huệ cào như thế này, trong lòng Lăng Hải lại càng thêm nổi nóng.
“Hôm nay tôi phải giết cô…” Nói xong, Lăng Hải móc ra một cây kim tiêm từ trong túi.
Vốn định dùng thứ này để tiêm vào bình thuốc của Lăng Nguyệt Sương, bây giờ lại biến thành vũ khí để Lăng Hải kề vào cổ của Liễu Huệ.
Nhìn cây kim tiêm trong tay Lăng Hải, Liễu Huệ trợn tròn hai mắt, sợ hãi đến cực điểm.
Bình luận facebook