• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Siêu cấp đại gia (1 Viewer)

  • Chương 930: Người trẻ tuổi không nói chuyện võ đức

Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng, đối với Khổng Ba anh chỉ cảm thấy buồn cười.



"Bây giờ hối hận có vẻ hơi muộn rồi!" Thẩm Lãng lạnh giọng nói.



Trước đó không phải anh chưa từng cảnh cáo Khổng Dương, cũng đã dặn Kim Nam đi cảnh cáo Khổng Ba, nhưng Khổng Ba hoàn toàn không thèm để mắt đến những chuyện này, đã như vậy thì Thẩm Lãng cũng không có ý định cho Khổng Ba thêm một cơ hội nào nữa.



Nhưng Khổng Ba biết hôm nay ông ta còn có một lá bài tẩy, chính là Vinh Y đang bị trói ở kia, ít ra ông ta vẫn còn an toàn.



"Cậu dám giết tôi ư? Nên biết là bây giờ bạn gái của cậu vẫn đang ở trong tay người của tôi!" Khổng Ba nói, giọng nói cũng không còn quá hoảng hốt nữa.



"Vậy chúng ta làm một cuộc giao dịch, lấy một đổi một." Thẩm Lãng lạnh giọng bình tĩnh nói.



Trong lòng Thẩm Lãng vẫn có chút áy náy với Vinh Y, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến cô ấy nhưng cô ấy lại bị liên lụy, cho nên Thẩm Lãng cũng không muốn mạo hiểm.



"Được, có điều cậu phải thả tôi ra trước!" Khổng Ba nói.




vietwriter.vn



Thẩm Lãng cười nói: "Không ngờ ông lớn tuổi như vậy mà vẫn còn ngây thơ hồn nhiên như thế, ông cảm thấy có thể không, đồng thời thả người!"



Khổng Ba đảo mắt nhìn đám người Kim Nam ở đằng sau, lại nhìn sang bên ông ta chỉ có ba người.



Rõ ràng không chiếm ưu thế về số lượng người, nếu như đồng thời thả người lỡ Thẩm Lãng đổi ý, khi đó người thua thiệt sẽ là bọn họ!



"Không được, các cậu có nhiều người như vậy làm sao tôi đảm bảo được sự an toàn của tôi?" Khổng Ba nói.



Hai mắt Thẩm Lãng ngưng tụ lại, cả người thoáng hiện lên sự hung ác.



"Ông không có lựa chọn khác!" Thẩm Lãng lạnh giọng nói



Khổng Ba cười lạnh nói: "Chẳng lẽ cậu không suy xét đến sự an toàn của bạn gái cậu sao?"



"Xem ra các ông vẫn chưa nắm rõ tình hình." Thẩm Lãng khinh thường cười một tiếng, nhận lấy một con dao găm từ trong tay thuộc hạ của Kim Nam kề lên cổ Khổng Ba, không nhanh không chậm nói: "Nói rõ cho ông biết này, cô gái kia vốn không phải là bạn gái của tôi, chúng tôi mới chỉ gặp nhau hai lần! Cho nên các ông giết cô ấy cũng chẳng sao, hôm nay cả ông và con trai ông đều phải chết!"



"Mày nói láo! Mày nghĩ ông đây là đồ ngu à?" Khổng Ba lập tức phẫn nộ, có một loại dự cảm chẳng lành bất cứ lúc nào.



"Cô ấy cũng không phải Mộc Hồng Diệp, ông nghĩ xem có quan trọng với tôi không?" Thẩm Lãng cười nói.



Lời này vừa nói ra, trong lòng Khổng Ba mất hết tia may mắn cuối cùng.




vietwriter.vn



"Vậy... Cậu muốn làm thế nào?" Khổng Ba nói, quả thật Thẩm Lãng mang đến cho ông ta một loại hơi thở cực kỳ nguy hiểm, khiến ông ta không thể chắc chắn rốt cuộc Thẩm Lãng có để ý đến người phụ nữ kia hay không.



"Rất đơn giản, đồng thời thả người." Thẩm Lãng nói.



Khổng Ba im lặng, ánh mắt quét qua mấy người nước ngoài mà ông ta tìm đến, khẽ gật đầu.



Người đàn ông tóc vàng mắt xanh kia dường như đã hiểu ý Khổng Ba.



Cảnh này đương nhiên đã bị Thẩm Lãng nhìn thấy hết, nhưng anh chỉ cười lạnh không nói gì.



"Được! Cứ làm như cậu nói." Khổng Ba ra quyết định: "Có điều cậu phải đảm bảo để chúng tôi an toàn rời đi."



"Yên tâm, trước nay tôi chưa từng nuốt lời." Thẩm Lãng gật đầu.



Dứt lời, Thẩm Lãng đạp một cái đẩy Khổng Ba ra ngoài, lúc này Khổng Ba cũng không rảnh để ý tới, vội vàng đứng lên khập khiễng đi về phía thuộc hạ của ông ta.



Mà Vinh Y cũng được cởi trói, sau khi bị đẩy ra bèn vội vàng chạy về phía Thẩm Lãng.



Hai người Vinh Y và Khổng Ba đang dần dần đến gần, vào giờ phút này tinh thần của Thẩm Lãng cũng tập trung cao độ, anh biết ba người của đối phương sẽ không đàng hoàng như vậy, cũng không đàng hoàng giống như anh.



Bầu không khí bên trong nhà máy cũng trở nên vắng lặng ở khoảnh khắc này, sự căng thẳng và cấp tốc dần dần lên men, dường như có thể nghe thấy cả tiếng trái tim đang ra sức đập "thình thịch".



Cuối cùng, Vinh Y và Khổng Ba đi ngang qua nhau, cũng ngay trong nháy mắt này.



Thẩm Lãng phẫn nộ quát một tiếng: "Nằm xuống!"



Vinh Y bị dọa đến nỗi ngẩn ra, tuy rằng không nằm xuống nhưng dưới chân vấp một cái, lảo đảo ngã trên mặt đất.



Người đàn ông tóc vàng ở bên kia đã sớm rục rịch xông lên trước một bước, kéo Khổng Ba qua, không biết từ lúc nào trong tay đã xuất hiện thêm một khẩu súng ngắn!



"Chết đi cho ông!" Vẻ mặt của người đàn ông tóc vàng đầy dữ tợn.



Bùm!



Bùm!



Bùm!



Sau mấy tiếng súng, đạn lao vùn vụt trong không trung như ánh sáng, hướng thẳng vào Thẩm Lãng.



Cũng may người đàn ông tóc vàng nhắm chuẩn vào Thẩm Lãng nên không làm bị thương người của Kim Nam.



Đám người Kim Nam như gặp phải kẻ địch mạnh, vội vàng trốn vào đằng sau cây cột ở bên cạnh.



"Mẹ nó, bảo vệ cậu Thẩm!" Kim Nam nói xong bèn đi ra từ phía sau cây cột chuẩn bị đi trợ giúp Thẩm Lãng.



Mà Thẩm Lãng phản ứng nhanh đến mức nào?



Chưa kể anh đã sớm dự liệu được sẽ có tình huống như thế.



Nên từ lúc tiếng súng vừa vang lên Thẩm Lãng đã nhanh chóng chuyển động.



Đương nhiên anh không xông về phía trước mà là lao nhanh sang bên trái, dù anh có tự tin đến mấy cũng không thể xông lên chặn họng súng được.



Từng động tác khiến người ta hoa mắt chóng mặt qua đi, mấy phát súng lại không trúng phát nào!



Thẩm Lãng đi tới bên cạnh một cây cột sắt gần người đàn ông tóc vàng nhất chỉ trong chớp mắt.



"Cmn... đây là võ thuật Hoa Hạ đấy ư?" Người đàn ông tóc vàng hoảng hốt, ba tên đồng bọn khác cũng trợn tròn mắt như vậy.



Cậu ta cmn có còn là người hay không? Dưới tình huống không có bất kỳ sự che chắn nào thế mà không trúng viên đạn nào.



Cả băng đạn cũng sắp hết rồi, thế mà còn chưa chạm đến một sợi lông tơ của đối phương?



Lúc này, hai chân Thẩm Lãng dồn sức, cơ thể bật lên cao.



"Không hay rồi!"



Nhưng mấy người kia còn chưa kịp phản ứng thì một bóng dáng như ma quỷ lao vụt đến.



Người đàn ông tóc vàng càng thêm hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là muốn giơ súng lên bắn.



Nhưng bọn họ chưa kịp bóp cò thì đã thấy mấy cây châm bạc lấp lóe ánh bạc lướt qua không trung, bắn thẳng vào trán của mấy người họ.



Bọn họ chưa nhìn thấy rõ đó là vật gì, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt bọn họ đã cảm thấy trên trán đau đớn, toàn thân chợt tê dại rồi ngã xụi lơ trên mặt đất.



Khổng Ba sợ đến choáng váng, không ngờ đến cả súng mà Thẩm Lãng cũng tránh thoát được!



Nhưng Khổng Ba vẫn chưa mất hết lý trí, ông ta biết nếu đêm nay muốn sống thì cơ hội duy nhất chỉ có lúc này!



"Ông giết mày!" Khổng Ba thuận theo tình thế nhặt khẩu súng ở dưới đất lên, trực tiếp nổ súng nhằm vào Thẩm Lãng.



Nhưng mà sau khi Thẩm Lãng xử lý bọn người đàn ông tóc vàng xong, anh cũng vốn không định cho Khổng Ba cơ hội.



Không đợi Khổng Ba nổ súng, Thẩm Lãng đã xuất hiện ở trước mặt Khổng Ba.



"Muốn chết à!"



Một tay của Thẩm Lãng bắt được cổ tay đang cầm súng của Khổng Ba, một tay khác bóp lấy cổ Khổng Ba.



Khổng Ba trợn tròn mắt đầy hoảng sợ.



Hai chân duỗi ra không ngừng đạp trong không trung.



Răng rắc!



Cổ của Khổng Ba bị Thẩm Lãng trực tiếp bẻ gãy!



Mãi cho đến lúc tắt thở Khổng Ba cũng chưa bắn được phát nào, thậm chí ngay cả tiếng xin tha cũng chưa kịp nói ra!



Chỉ có thể trợn to đôi mắt phủ đầy tơ máu, trong đó chứa đầy sự hoảng sợ và không cam lòng!



Thủ đoạn của Thẩm Lãng bị Kim Nam ở bên cạnh nhìn thấy, khiếp sợ đến nỗi nói không ra lời.



Đến lúc Kim Nam phản ứng lại thì Thẩm Lãng đã đi tới bên cạnh Vinh Y.



Lúc này Vinh Y đang ôm lấy đầu run lẩy bẩy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom