Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Nhóm Dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen.com
Lão phu nhân không biết giữa nàng và Trần Tiểu Cửu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không tiện phản đối, càng không thể trách mắng trước mặt, làm mất uy quyền của nhị tiểu thư. Chỉ biết cười ái ngại, đợi sau này sẽ âm thầm nói chuyện với nhị tiểu thư sau.
Chu Ngộ Năng nghe nói như vậy, trong lòng thực không thể chấp nhận, y tuy bề ngoài hồ đồ, nhưng thực chất rất thông minh lanh lợi, sai lầm có tính nguyên tắc này tuyệt không thể phạm phải, nếu không hậu hoạn khôn cùng. Y vội lắc lắc cái đầu béo phệ hòa hoãn nói: - Nhị muội, lời này của muội đầy sự giận dữ, không thể coi là thật, hãy nói cho vi huynh biết nỗi khổ tâm riêng của muội...
- Đại ca, huynh chỉ cần an tâm học hành, tranh thủ nhanh chóng học tới trung học, những chuyện làm ăn trong nhà như thế này, cứ giao cho muội và mẫu thân là được, huynh đừng lao tâm! Nhị tiểu thư cười nhạt một tiếng, trong mắt phát ra ánh nhìn lãnh diễm, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng đầy tự tin nói: - Hơn nữa, những lời nhị muội nói ra, đã bao giờ rút lại đâu?
Chu Ngộ Năng ngập ngừng lắc đầu than thở, ái ngại ngồi xuống.
Trần Tiểu Cửu vô cùng kinh ngạc, không ngờ cô nàng này lại có uy thế mạnh bạo như vậy, rặt một dòng máu của lão phu nhân, độc đoán chuyên quyền, cố chấp vô cùng.
Hắn vừa mới đẩy Mai Văn Hóa vào góc chết, nếu lúc này mà nhượng bộ lui binh, Mai Văn Hóa phản đòn đánh lại, lại có đường hướng trước thì tất sẽ dốc toàn lực mà chiến đấu, tình thế xoay chuyển hắn lại khống chế quyền kinh doanh của đại lý Thành Tây, tới lúc đó, cá chết lưới rách, huơu chết chẳng biết về tay ai cũng chưa biết chừng.
Hắn bất giác lắc đầu, vừa thất vọng vừa tiếc nuối, không ngờ nhị tiểu thư lại là một ả đàn bà nghĩ ngắn như vậy. Hắn trộm nhìn lão phu nhân vẫn bình thản như không, ngồi yên tại vị, hắn không thể hiểu nổi, bà già này hôm nay sao lại trở nên hồ đồ như vậy?
Làm việc cho mẹ cô, dốc sức cho Chu gia nhà các ngươi, đổi lại là một thân đọa đầy thế này đây, cô tưởng ta là hạng người tiểu nhân tham quyền cố vị ư? Tiểu Cửu ca ta chí hướng không nằm ở đó, thôi thì có thể nhân cơ hội này nhanh chóng phát triển thế lực của quân đoàn Anh Mộc.
Hắn cười haha, mặt tươi như đón gió xuân nói: - Nhị tiểu thư quyết định rất sáng suốt, một giỏ hoa ngàn loại bách kỹ thiên nghệ như ta đây, không quen được trọng dụng, cứ làm ngoan ngoãn làm một tiểu gia đinh lại hay, tránh bại hoại đến thanh danh của Chu gia!
Nhị tiểu thư thấy Trần Tiểu Cửu không vì vậy mà tức giận, nét mặt cười nham hiểm, hắn lại có thể không vì bị tước mất chức quyền mà để bụng, nàng bất giác đứng thần ra. Một cú đấm dốc hết toàn lực như vậy lại chỉ là đấm vào hư không, trong lòng nàng vô cùng phẫn uất, khó chịu nói với Chu Ngộ Năng: - Đại ca, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Sau này phải tiếp xúc nhiều hơn với kiểu người chính nhân quân tử như Hàn Mặc Tuần Hàn đại gia, tránh cho xa cái hạng người đạo chích kia, nếu không chẳng phải là tự đâm đầu vào rọ sao?
Chu Ngộ Năng gật đầu lia lịa đồng ý rồi kiếm cớ rời khỏi.
Trần Tiểu Cửu từ nay thân không chức vị, nhẹ nhàng thảnh thơi. Hắn cười cười cáo từ lão phu nhân, cùng với Chu Ngộ Năng đi khỏi nghị sự phòng.
Lão phu nhân thấy hai người đã đi xa, nét mặt lo lắng hỏi: - Mị Nhi, hôm nay con sao vậy? Trước mặt mọi người mẫu thân không tiện bác lại con, nhưng chuyện hôm nay con làm có chút bất công, tôm tép lẫn lộn cả, mẫu thân thật thấy lo lắng cho con đó!
- Mẹ, không cần lo lắng, chuyện Mai Văn Hóa, con tự biết xử lý thỏa đáng, sẽ không có chuyện để cho hắn có cơ hội phản bại thành thắng! Nhị tiểu thư khăng khăng quả quyết.
- Trần Tiểu Cửu tài cao trí mẫn, túc trí đa mưu, Mị Nhi chớ đừng có hành động theo cảm tính nhất thời mà ảnh hưởng đến đại cục! Chu lão phu nhân ngập ngừng hồi lâu, mới khuyên nhủ nói.
- Có đức mà không có tài, tuy không giỏi giang lắm, nhưng lại có thể trung thành mà làm việc. Có tài mà không có đức, dù có là thần thông quảng đại thế nào, con cũng không coi ra gì. Nhị tiểu thư kiên quyết bác bỏ.
- Mị Nhi, con nghĩ lại đi... Lão phu nhân lại nói.
- Mẹ, con mệt rồi, con đi nghỉ đây, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, sức khỏe là quan trọng! Nhị tiểu thư hoàn toàn không nghe lời khuyên nhủ chân thành của lão phu nhân, cong cớn bỏ đi.
Lão phu nhân nhìn theo bóng dáng kiên cường của nhị tiểu thư, trong lòng đầy thương cảm và bất lực.
Tuy biết quyết định này của con gái là hoàn toàn sai lầm, nhưng bà cũng không quyết liệt ngăn cản. Tuy rằng nếu bà nhúng tay vào, ép Mị Nhi phải thay đổi quyết định của mình thì với uy nghiêm của bà, chuyện đó thực vô cùng đơn giản.
Nhưng, Mị Nhi rồi sẽ có một ngày Mị Nhi cũng sẽ như bà, một thân một mình gánh vác công việc của Chu gia, cũng sẽ có ngày bà phải già đi, nếu đến ngày bà phải nhắm mắt xuôi tay mà Mị Nhi vẫn cứ cực đoan như vậy, thì lúc đó ai sẽ đỡ đần Mị Nhi đây, ai sẽ đứng ra giúp nàng cầm lái đây?
Sẽ tốt hơn nếu cho người ta một cái cần câu thay vì cho người ta một con cá!
Lão phu nhân nghĩ đến đó, xót xa vỗ nhẹ một cái lên ghế, cảm thương nói: - Ông già đáng chết, sao ông nỡ ra đi sớm như vậy, để chúng tôi cô nhi quả mẫu thế này, buồn thương làm sao...
Trần Tiểu Cửu hậm hực trở về phòng, thấy Song Nhi vẫn đang đợi hắn thì cảm thấy vô cùng ấm áp. Chỉ có Song Nhi của ta là tốt thôi, lúc nào cũng đối với ta dịu dàng như vậy, không ghét không bỏ, ta muốn sờ chỗ nào thì sờ chỗ ấy. Đâu có như nhị tiểu thư gì gì kia, tính tình chẳng ra làm sao cả, ta nguyền rủa cô đến già cũng vẫn cứ là một trinh nữ.
Cô tưởng rằng cứ xinh đẹp là ta thích sao, ta khinh... dù có tự mình dâng cho ta, ta cũng không thèm. Hắn nghĩ ngợi, bật cười haha, nếu có tự dâng cho ta, ta cũng chỉ miễn cưỡng mà xin thôi, dù sao thì cái dáng người xinh đẹp lạnh lùng ấy cũng thật là khiến người ta vô cùng thích thú, không thể không muốn.
Hắn ôm lấy Song Nhi xinh đẹp, nghịch ngợm vê vê hai đầu vú của nàng, đáng thương nói: - Song Nhi yêu quý, ta đang tủi thân nè, nàng hôn ta đi, cho ta đỡ tủi thân nhé!
Song Nhi dịu dàng ngồi trên đùi hắn, cánh tay ngọc ngà không tỳ vết vờn lấy cổ hắn, hì hì cười nói: - Thiếp không tin, ai có thể khiến chàng tủi thân chứ, chắc mặt trời mọc từ hướng tây rồi!
Cô gái nhỏ ơi, cô coi Cửu ca là thánh nhân rồi, hắn cánh tay hộ pháp của hắn hời hợt thọc vào trong quần của Song Nhi, sờ soạng mông nàng, cười ranh mãnh nói: - Song Nhi yêu quý, nàng không hôn ta, nhưng ta thì có thể hôn nàng, ta hôn Song Nhi yêu của ta...
Hắn mở miệng, đầu lưỡi lắt léo chạm vào hàm răng trắng ngọc của Song Nhi, rồi quấn lấy chiếc lưỡi thơm mát của Song Nhi.
Song Nhi mặt ửng đỏ, rên rỉ, đột nhiên rút từ trong tay áo một con dao găm sắc nhọn.
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy cả kinh nói: - Song Nhi, nàng định làm gì vậy? Lẽ nào nàng cũng giống tỷ tỷ nàng muốn thiến ta?
Song Nhi cười ngọt ngào, lè lưỡi làm mặt quỷ nói: - Tỷ tỷ của thiếp vừa mới về, chúng ta không thể tiếp tục làm chuyện xấu được.
Đan Nhi về rồi sao? Trần Tiểu Cửu sực nhớ ra, vỗ vỗ vào đầu, mấy ngày nay bận cái vụ Long Nhị, quên mất Đan Nhi, võ công nàng cao cường như vậy, chắc vết thương ở hông đã đỡ nhiều rồi.
Nghĩ đến đó, suy nghĩ đen tối lại xuất hiện trong đầu hắn, bộ ngực trắng nõn đó của Đan Nhi thật là mê ly, vừa to vừa mịn, khiến người ta không khỏi thèm thuồng. Hắn lại cười hi hi ôm chặt lấy Song Nhi cười nói: - Nàng cầm dao găm làm gì thế? Mau bỏ xuống đi, chúng ta còn phải cùng nhau làm chuyện xấu chứ!
- Tiểu Cửu ca! - Song Nhi bẽn lẽn rụt người lại nói: - Tỷ tỷ nói, khi Cửu ca còn chưa bỏ qua thanh danh thì cùng lắm huynh chỉ có thể hôn thiếp, vuốt ve thiếp, nhưng không cho thiếp và chàng làm chuyện xấu!
- Đó là lý lẽ gì chứ? Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói.
- Tỷ tỷ còn nói, nếu huynh muốn cưỡng muội, thì muội sẽ dùng con dao găm này cắt cái ... đó của huynh! Song Nhi nói đến đó, mặt lại ửng đỏ, gục đầu vào ngực Trần Tiểu Cửu, không dám ngước lên.
Cái cô Đan Nhi này thật là xấu xa! Bản thân không có đàn ông thì thôi lại còn cấm không cho muội muội tiếp xúc với đàn ông, thật là khiến ta tức chết! Hắn dụ dỗ Song Nhi nói: - Vậy muội có muốn làm chuyện xấu với Cửu ca không?
Song Nhi lắp bắp nói: - Tiểu Cửu ca, muội cũng muốn... muốn trong ngày động phòng, sẽ trao... tấm thân này cho huynh!
- Nhưng nếu Cửu ca rất muốn, Song Nhi... Song Nhi sẽ theo... theo Cửu ca! Song Nhi nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp lại thẹn thùng ửng đỏ, gần như sắp khóc.
- Song Nhi yêu quý của ta, muội đối với ta thật là tố, có được muội là niềm hạnh phúc cả đời của ta. Trần Tiểu Cửu ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Song Nhi, cái *** đang hào hứng bỗng xìu xuống, còn lại chỉ là sự cảm kích và ấm áp.
Hắn cầm lấy con dao găm đặt lại vào tay áo của Song Nhi, đĩnh đạc nói: - Song Nhi yêu quý, muội hãy cứ mang theo bên mình con dao găm này, từ nay về sau, ta sẽ chỉ nói chuyện với nàng, vuốt ve nàng thôi, quyết không có ý xấu muốn đụng đến cái đó, nếu không kiềm chế được thì muội cứ dùng con dao găm đó mà cắt!
- Sao muội nỡ làm vậy chứ? Huynh dù sao cũng là Cửu ca của muội! Song Nhi nghe Trần Tiểu Cửu nói vậy thì trong lòng cảm kích, ôm lấy hai má của Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng người mặc đồ đen, dáng dấp thon thả đang theo dõi, thấy Trần Tiểu Cửu nói như vậy, thì nhẹ thở dài nhõm khẽ. Thầm nghĩ, cái tên tiểu tử này cũng biết chừng mực đó, không cần ta phải đích thân ra tay dạy ngươi.
Nàng nhún người phi thân lên nóc nhà, nằm trên nóc nhà lạnh lẽo, buồn man mác nhìn trăng sáng trên trời, không ngừng thở than: - Tiểu tử thối, Tiểu Cửu xấu xa, đối với Song Nhi thì nhẹ nhàng như vậy, sao đối với ta lại hung hăng thế chứ, ta hận ngươi!
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! ()
Siêu Cấp Gia Đinh
Tác giả: Tử Vi
Nguồn: metruyen.com
Lão phu nhân không biết giữa nàng và Trần Tiểu Cửu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không tiện phản đối, càng không thể trách mắng trước mặt, làm mất uy quyền của nhị tiểu thư. Chỉ biết cười ái ngại, đợi sau này sẽ âm thầm nói chuyện với nhị tiểu thư sau.
Chu Ngộ Năng nghe nói như vậy, trong lòng thực không thể chấp nhận, y tuy bề ngoài hồ đồ, nhưng thực chất rất thông minh lanh lợi, sai lầm có tính nguyên tắc này tuyệt không thể phạm phải, nếu không hậu hoạn khôn cùng. Y vội lắc lắc cái đầu béo phệ hòa hoãn nói: - Nhị muội, lời này của muội đầy sự giận dữ, không thể coi là thật, hãy nói cho vi huynh biết nỗi khổ tâm riêng của muội...
- Đại ca, huynh chỉ cần an tâm học hành, tranh thủ nhanh chóng học tới trung học, những chuyện làm ăn trong nhà như thế này, cứ giao cho muội và mẫu thân là được, huynh đừng lao tâm! Nhị tiểu thư cười nhạt một tiếng, trong mắt phát ra ánh nhìn lãnh diễm, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng đầy tự tin nói: - Hơn nữa, những lời nhị muội nói ra, đã bao giờ rút lại đâu?
Chu Ngộ Năng ngập ngừng lắc đầu than thở, ái ngại ngồi xuống.
Trần Tiểu Cửu vô cùng kinh ngạc, không ngờ cô nàng này lại có uy thế mạnh bạo như vậy, rặt một dòng máu của lão phu nhân, độc đoán chuyên quyền, cố chấp vô cùng.
Hắn vừa mới đẩy Mai Văn Hóa vào góc chết, nếu lúc này mà nhượng bộ lui binh, Mai Văn Hóa phản đòn đánh lại, lại có đường hướng trước thì tất sẽ dốc toàn lực mà chiến đấu, tình thế xoay chuyển hắn lại khống chế quyền kinh doanh của đại lý Thành Tây, tới lúc đó, cá chết lưới rách, huơu chết chẳng biết về tay ai cũng chưa biết chừng.
Hắn bất giác lắc đầu, vừa thất vọng vừa tiếc nuối, không ngờ nhị tiểu thư lại là một ả đàn bà nghĩ ngắn như vậy. Hắn trộm nhìn lão phu nhân vẫn bình thản như không, ngồi yên tại vị, hắn không thể hiểu nổi, bà già này hôm nay sao lại trở nên hồ đồ như vậy?
Làm việc cho mẹ cô, dốc sức cho Chu gia nhà các ngươi, đổi lại là một thân đọa đầy thế này đây, cô tưởng ta là hạng người tiểu nhân tham quyền cố vị ư? Tiểu Cửu ca ta chí hướng không nằm ở đó, thôi thì có thể nhân cơ hội này nhanh chóng phát triển thế lực của quân đoàn Anh Mộc.
Hắn cười haha, mặt tươi như đón gió xuân nói: - Nhị tiểu thư quyết định rất sáng suốt, một giỏ hoa ngàn loại bách kỹ thiên nghệ như ta đây, không quen được trọng dụng, cứ làm ngoan ngoãn làm một tiểu gia đinh lại hay, tránh bại hoại đến thanh danh của Chu gia!
Nhị tiểu thư thấy Trần Tiểu Cửu không vì vậy mà tức giận, nét mặt cười nham hiểm, hắn lại có thể không vì bị tước mất chức quyền mà để bụng, nàng bất giác đứng thần ra. Một cú đấm dốc hết toàn lực như vậy lại chỉ là đấm vào hư không, trong lòng nàng vô cùng phẫn uất, khó chịu nói với Chu Ngộ Năng: - Đại ca, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Sau này phải tiếp xúc nhiều hơn với kiểu người chính nhân quân tử như Hàn Mặc Tuần Hàn đại gia, tránh cho xa cái hạng người đạo chích kia, nếu không chẳng phải là tự đâm đầu vào rọ sao?
Chu Ngộ Năng gật đầu lia lịa đồng ý rồi kiếm cớ rời khỏi.
Trần Tiểu Cửu từ nay thân không chức vị, nhẹ nhàng thảnh thơi. Hắn cười cười cáo từ lão phu nhân, cùng với Chu Ngộ Năng đi khỏi nghị sự phòng.
Lão phu nhân thấy hai người đã đi xa, nét mặt lo lắng hỏi: - Mị Nhi, hôm nay con sao vậy? Trước mặt mọi người mẫu thân không tiện bác lại con, nhưng chuyện hôm nay con làm có chút bất công, tôm tép lẫn lộn cả, mẫu thân thật thấy lo lắng cho con đó!
- Mẹ, không cần lo lắng, chuyện Mai Văn Hóa, con tự biết xử lý thỏa đáng, sẽ không có chuyện để cho hắn có cơ hội phản bại thành thắng! Nhị tiểu thư khăng khăng quả quyết.
- Trần Tiểu Cửu tài cao trí mẫn, túc trí đa mưu, Mị Nhi chớ đừng có hành động theo cảm tính nhất thời mà ảnh hưởng đến đại cục! Chu lão phu nhân ngập ngừng hồi lâu, mới khuyên nhủ nói.
- Có đức mà không có tài, tuy không giỏi giang lắm, nhưng lại có thể trung thành mà làm việc. Có tài mà không có đức, dù có là thần thông quảng đại thế nào, con cũng không coi ra gì. Nhị tiểu thư kiên quyết bác bỏ.
- Mị Nhi, con nghĩ lại đi... Lão phu nhân lại nói.
- Mẹ, con mệt rồi, con đi nghỉ đây, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, sức khỏe là quan trọng! Nhị tiểu thư hoàn toàn không nghe lời khuyên nhủ chân thành của lão phu nhân, cong cớn bỏ đi.
Lão phu nhân nhìn theo bóng dáng kiên cường của nhị tiểu thư, trong lòng đầy thương cảm và bất lực.
Tuy biết quyết định này của con gái là hoàn toàn sai lầm, nhưng bà cũng không quyết liệt ngăn cản. Tuy rằng nếu bà nhúng tay vào, ép Mị Nhi phải thay đổi quyết định của mình thì với uy nghiêm của bà, chuyện đó thực vô cùng đơn giản.
Nhưng, Mị Nhi rồi sẽ có một ngày Mị Nhi cũng sẽ như bà, một thân một mình gánh vác công việc của Chu gia, cũng sẽ có ngày bà phải già đi, nếu đến ngày bà phải nhắm mắt xuôi tay mà Mị Nhi vẫn cứ cực đoan như vậy, thì lúc đó ai sẽ đỡ đần Mị Nhi đây, ai sẽ đứng ra giúp nàng cầm lái đây?
Sẽ tốt hơn nếu cho người ta một cái cần câu thay vì cho người ta một con cá!
Lão phu nhân nghĩ đến đó, xót xa vỗ nhẹ một cái lên ghế, cảm thương nói: - Ông già đáng chết, sao ông nỡ ra đi sớm như vậy, để chúng tôi cô nhi quả mẫu thế này, buồn thương làm sao...
Trần Tiểu Cửu hậm hực trở về phòng, thấy Song Nhi vẫn đang đợi hắn thì cảm thấy vô cùng ấm áp. Chỉ có Song Nhi của ta là tốt thôi, lúc nào cũng đối với ta dịu dàng như vậy, không ghét không bỏ, ta muốn sờ chỗ nào thì sờ chỗ ấy. Đâu có như nhị tiểu thư gì gì kia, tính tình chẳng ra làm sao cả, ta nguyền rủa cô đến già cũng vẫn cứ là một trinh nữ.
Cô tưởng rằng cứ xinh đẹp là ta thích sao, ta khinh... dù có tự mình dâng cho ta, ta cũng không thèm. Hắn nghĩ ngợi, bật cười haha, nếu có tự dâng cho ta, ta cũng chỉ miễn cưỡng mà xin thôi, dù sao thì cái dáng người xinh đẹp lạnh lùng ấy cũng thật là khiến người ta vô cùng thích thú, không thể không muốn.
Hắn ôm lấy Song Nhi xinh đẹp, nghịch ngợm vê vê hai đầu vú của nàng, đáng thương nói: - Song Nhi yêu quý, ta đang tủi thân nè, nàng hôn ta đi, cho ta đỡ tủi thân nhé!
Song Nhi dịu dàng ngồi trên đùi hắn, cánh tay ngọc ngà không tỳ vết vờn lấy cổ hắn, hì hì cười nói: - Thiếp không tin, ai có thể khiến chàng tủi thân chứ, chắc mặt trời mọc từ hướng tây rồi!
Cô gái nhỏ ơi, cô coi Cửu ca là thánh nhân rồi, hắn cánh tay hộ pháp của hắn hời hợt thọc vào trong quần của Song Nhi, sờ soạng mông nàng, cười ranh mãnh nói: - Song Nhi yêu quý, nàng không hôn ta, nhưng ta thì có thể hôn nàng, ta hôn Song Nhi yêu của ta...
Hắn mở miệng, đầu lưỡi lắt léo chạm vào hàm răng trắng ngọc của Song Nhi, rồi quấn lấy chiếc lưỡi thơm mát của Song Nhi.
Song Nhi mặt ửng đỏ, rên rỉ, đột nhiên rút từ trong tay áo một con dao găm sắc nhọn.
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy cả kinh nói: - Song Nhi, nàng định làm gì vậy? Lẽ nào nàng cũng giống tỷ tỷ nàng muốn thiến ta?
Song Nhi cười ngọt ngào, lè lưỡi làm mặt quỷ nói: - Tỷ tỷ của thiếp vừa mới về, chúng ta không thể tiếp tục làm chuyện xấu được.
Đan Nhi về rồi sao? Trần Tiểu Cửu sực nhớ ra, vỗ vỗ vào đầu, mấy ngày nay bận cái vụ Long Nhị, quên mất Đan Nhi, võ công nàng cao cường như vậy, chắc vết thương ở hông đã đỡ nhiều rồi.
Nghĩ đến đó, suy nghĩ đen tối lại xuất hiện trong đầu hắn, bộ ngực trắng nõn đó của Đan Nhi thật là mê ly, vừa to vừa mịn, khiến người ta không khỏi thèm thuồng. Hắn lại cười hi hi ôm chặt lấy Song Nhi cười nói: - Nàng cầm dao găm làm gì thế? Mau bỏ xuống đi, chúng ta còn phải cùng nhau làm chuyện xấu chứ!
- Tiểu Cửu ca! - Song Nhi bẽn lẽn rụt người lại nói: - Tỷ tỷ nói, khi Cửu ca còn chưa bỏ qua thanh danh thì cùng lắm huynh chỉ có thể hôn thiếp, vuốt ve thiếp, nhưng không cho thiếp và chàng làm chuyện xấu!
- Đó là lý lẽ gì chứ? Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói.
- Tỷ tỷ còn nói, nếu huynh muốn cưỡng muội, thì muội sẽ dùng con dao găm này cắt cái ... đó của huynh! Song Nhi nói đến đó, mặt lại ửng đỏ, gục đầu vào ngực Trần Tiểu Cửu, không dám ngước lên.
Cái cô Đan Nhi này thật là xấu xa! Bản thân không có đàn ông thì thôi lại còn cấm không cho muội muội tiếp xúc với đàn ông, thật là khiến ta tức chết! Hắn dụ dỗ Song Nhi nói: - Vậy muội có muốn làm chuyện xấu với Cửu ca không?
Song Nhi lắp bắp nói: - Tiểu Cửu ca, muội cũng muốn... muốn trong ngày động phòng, sẽ trao... tấm thân này cho huynh!
- Nhưng nếu Cửu ca rất muốn, Song Nhi... Song Nhi sẽ theo... theo Cửu ca! Song Nhi nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp lại thẹn thùng ửng đỏ, gần như sắp khóc.
- Song Nhi yêu quý của ta, muội đối với ta thật là tố, có được muội là niềm hạnh phúc cả đời của ta. Trần Tiểu Cửu ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Song Nhi, cái *** đang hào hứng bỗng xìu xuống, còn lại chỉ là sự cảm kích và ấm áp.
Hắn cầm lấy con dao găm đặt lại vào tay áo của Song Nhi, đĩnh đạc nói: - Song Nhi yêu quý, muội hãy cứ mang theo bên mình con dao găm này, từ nay về sau, ta sẽ chỉ nói chuyện với nàng, vuốt ve nàng thôi, quyết không có ý xấu muốn đụng đến cái đó, nếu không kiềm chế được thì muội cứ dùng con dao găm đó mà cắt!
- Sao muội nỡ làm vậy chứ? Huynh dù sao cũng là Cửu ca của muội! Song Nhi nghe Trần Tiểu Cửu nói vậy thì trong lòng cảm kích, ôm lấy hai má của Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng người mặc đồ đen, dáng dấp thon thả đang theo dõi, thấy Trần Tiểu Cửu nói như vậy, thì nhẹ thở dài nhõm khẽ. Thầm nghĩ, cái tên tiểu tử này cũng biết chừng mực đó, không cần ta phải đích thân ra tay dạy ngươi.
Nàng nhún người phi thân lên nóc nhà, nằm trên nóc nhà lạnh lẽo, buồn man mác nhìn trăng sáng trên trời, không ngừng thở than: - Tiểu tử thối, Tiểu Cửu xấu xa, đối với Song Nhi thì nhẹ nhàng như vậy, sao đối với ta lại hung hăng thế chứ, ta hận ngươi!
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! ()
Siêu Cấp Gia Đinh
Tác giả: Tử Vi
Bình luận facebook