Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174
Nhóm Dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen.com
Nhị tiểu thư đang lúc vui cười hết sức, đôi mắt đẹp đẻ xoay tròn, cái cằm duyên dáng và cái cổ trắng nõn khẽ rung rung theo nhịp, lộ rõ vẻ đẹp cao quý, bộ ngực nhẵn mịn và chắc nịch đang phập phồng dựng lên, độ đàn hồi đang chứa đựng giữa hai bên đẩy đà đó, gió nhẹ thổi qua, quần áo đong đưa, tựa như bàn tay nhỏ dịu dàng vuốt ve, khiến người ta không ngừng mơ màng.
Trần Tiểu Cửu không hiểu được tại sao Nhị tiểu thư lại đột nhiên cười tươi như hoa vậy, hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn nụ cười xinh như tranh vẽ của giai nhân, rồi bơi đến bờ ngực cao ngất của Nhị tiểu thư, trong lòng lại không kiềm nổi giật thót một cái, cô bé này, thật là khiến người ta yêu đến không dứt ra được.
Hắn kiềm chế những ý nghĩ bẩn thỉu đang khuấy động trong đầu, trong mắt đầy ắp lửa nói:
- Nhị tiểu thư sao lại bật cười với tôi? Chẳng lẽ tôi có chỗ nào làm không tốt hay sao?
Ánh mắt Nhị tiểu thư đảo qua lại, liếc nhìn Trần Tiểu Cửu người có ánh mắt tràn đầy tính chiếm hữu kia, nhướn mày, thu hồi lại nụ cười rạng rỡ như mùa xuân lúc nảy, trong mắt phượng có vẻ uy nghiêm nói:
- Bổn tiểu thư cười một cái, cũng phải để cho một hạ nhân như ngươi quản sao? Đứng sang một bên ngẩn người ra đi!
Trần Tiểu Cửu sờ sờ mũi, không thèm để ý, tiếp tục thưởng thức dáng vẻ khôi hài của Chu Ngộ Năng đang leo lên leo xuống.
Đôi chị em xinh đẹp là Song Nhi và Đan Nhi đã sớm quan sát từng cử chỉ và hành động của Trần Tiểu Cửu, trong mắt của Song Nhi tràn đầy sự quan tâm, hoàn toàn không hiểu nổi Nhị Tiểu thư rốt cuộc là đang dở trò uy phong gì, tại sao lại đem Tiểu Cửu ca của mình ra mà trút giận.
Cô chan chứa sự quan tâm chạy đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu để mang đến sự ấm áp, Trần Tiểu Cửu thấy Song Nhi mềm giọng ôn hòa mà nũng nịu bước đến, trong lòng cảm động, liền dịu dàng bắt chuyện với cô, hai người khí kha khí khách, tiếng cười không ngớt.
Đan Nhi vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát từng cử chỉ hành động của Trần Tiểu Cửu, rất hài lòng với trò đùa dai đã bày ra đêm qua, xem ra giữa Nhị Tiểu Thư và Trần Tiểu Cửu hẳn đã âm thầm tăng thêm nhiều mâu thuẫn và oán giận. Nghĩ đến đây, cô có chút hả hê, cũng có chút tiếc nuối và hối tiếc. Cô có vài điều nghĩ không thấu, bản thân mình vì cố ý thêm phiền phức cho Trần Tiểu Cửu, hay là vì loại bỏ một địch thủ mạnh cho Song Nhi? Tóm lại, thấy Chu Uyển Nhi và Trần Tiểu Cửu hai người trừng mắt nhìn nhau lạnh lùng, cô cảm thấy cả người sảng khoái, vô cùng khuây khỏa.
Đợi khi thấy Song Nhi và Trần Tiểu Cửu tình chàng ý thiếp, trò chuyện vui vẻ, tâm trạng thoải mái của Đan Nhi liền biến mất chẳng để lại dấu vết, cảm giác cô đơn theo gió mà tới, trong lòng chẳng hiểu sao lại chua xót khó chịu, Tiểu Cửu thối tha, ngươi đối với Song Nhi thì muôn vàn trìu mến, tại sao đối với ta lại lạnh nhạt như băng? Nếu ngươi có thể đối xử với ta tốt hơn một chút, ta lại sao có thể tìm đủ mọi cách giày vò ngươi? Cô vẫn buồn bã lạc long, đối với cảnh Chu Ngô Năng lên lên xuống xuống làm trò hề cũng chẳng thèm để tâm mà xem nữa, cúi đầu đi xa như chẳng còn tinh thần gì.
Nhị tiểu thư thấy tên đại dâm tặc này nói cười vui vẻ với Song Nhi, một đôi bàn tay không ngờ lại chẳng biết cố ý hay vô ý sờ tới sờ lui trên người của Song Nhi, không khỏi nhớ lại trò đùa ác ý của Trần Tiểu Cửu đối với cô vào đêm hôm qua, trong lòng hoảng loạn phiền não, lại nghe thấy tiếng hai người hi hi ha ha cười vui vẻ, cặp mày nhíu lại lớn tiếng nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi qua đây một chút!
Trần Tiểu Cửu thấy Nhị tiểu thư gọi, vội chạy qua cười nói:
- Nhị tiểu thư có điều chi căn dặn!
- ừm…cái đó….
Nhị tiểu thư trầm ngâm cả nửa buổi trời, đắn đo nói:
- Hàn Mặc Tuân không có ý ở lại Chu Gia lâu dài, vị trị thầy giáo còn trống, đương nhiên Đại thiếu gia không thể một ngày không có thầy giáo. Tuy rằng ngươi không đủ đức hạnh, hành vi thường ngày bất nhã, nhưng được cái lanh lợi. Từ nay về sau, khôi phục thân phận thầy dạy học cho đại thiếu gia của ngươi, nhất định phải làm hết khả năng phận sự của mình, đưa Đại Thiếu gia đi trên con đường chân chính, nếu to gan dám xui khiến đại thiếu gia làm xằng làm bậy, cẩn thận cái mạng chó của ngươi!
Sao cô nàng này lại khác thường như vậy? Hôm qua đối với ta còn làm khó làm dễ, miễn chức dạy học của ta, hôm nay lại hứng lên, đột nhiên khôi phục thân phục dạy học cho ta, chẳng lẽ cô ta âm thầm rình mò, phát hiện ra bản chất thiên tài của ta ư? Hắn ngẫm nghĩ một hồi, lấy lui để tiến dò hỏi nói:
- Tư chất của tôi bình thường, phẩm hạnh thấp kém, thật sự khó lòng đảm đương chức vụ dạy học cho đại thiếu gia. Hơn nữa Khổng đại gia tri thức uyên bác, tài học cao thâm, dạy học rèn người, dễ như trở bàn tay, sẽ bồi dưỡng Đại thiếu gia thành trụ cột nước nhà, vô cùng dễ dàng!
Nhị tiểu thư nghe lời nói của hắn, sắc mặt trắng bệch, trên gương mặt trầm ngâm liền toát ra ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, không nhúc nhích tẹo nào, một lúc lâu sau hứ một tiếng nói:
- Ta nói chuyện xưa nay như đinh đóng cột, sẽ không dễ gì thay đổi, ngươi phải suy nghĩ kỹ đấy?
Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, bộ ngực non khẽ rung rung, không ngờ phản ứng của cô ta lại quá khích như vậy, ngượng ngùng vuốt đầu, không biết làm thế nào cho phải.
Khổng Nghi Tần cười đùa một cái, vội đi qua giảng hòa nói:
- Tiểu Cửu, ta tuổi tác đã cao rồi, lưng buốt chân đau, cả người mệt mỏi, có khi cơ thể chống đỡ không nổi, không tài nào dạy đại thiếu gia học được, có cậu rồi, cũng có thể thay thế tôi một chút, cũng tránh làm chậm trễ bài vở của đại thiếu gia. Lại nói Nhị Tiểu thư lại coi trọng cậu như vậy, cậu cũng đừng từ chối nữa, bằng không thì chẳng phải đã làm Nhị Tiểu thư thất vọng sao?
Trần Tiểu Cửu thấy Khổng Nghi Tần nhướn mày nháy mắt với mình, trong lòng có chút không hiểu, vội chạy đến trước mặt ông ta thấp giọng nói:
- Khổng lão ca, ông nhướn mày nháy mắt để làm gì?
Khổng Nghi Tần không nói mà cười, ghé vào tai hắn nói khẽ:
- Với kinh nghiệm thân mật với vô số cô gái vào thời trai trẻ của ta, chỉ e rằng con bé này nó có thiện cảm với ngươi đấy, nói không chừng đã thầm phát sinh tình cảm rồi, tiểu lão đệ, chúc mừng chúc mừng nha!
Chúc mừng con khỉ đó, Khổng lão đầu ông tuy rằng đã đi khắp giang hồ, cũng có lúc nhìn nhầm mà. Cái cô Nhị tiểu thư lạnh lùng vô tình, cao ngạo vô cùng này đã sớm hận hắn đến bán sống bán chết rồi, còn thầm nảy sinh tình yêu với ta sao? Ông đi lừa quỷ đi.
Hắn quay đầu lại vẫn thấy Nhị Tiểu Thư mặt lạnh như tiền đang nhìn chằm chằm vào hắn, có chút mùi vị của người thiếu phụ hờn dỗi chồng, ngẫm nghĩ một lúc thở dài nói:
- Nếu như Nhị tiểu thư đã tin tưởng tôi như vậy, thì cho dù tôi có máu chảy đầu rơi, cũng phải báo đáp ân tình của Nhị Tiểu thư!
Nói xong lại nghịch ngợm nháy mắt với Nhị tiểu thư lạnh như băng đó.
Nhị tiểu thư thấy khóe miệng Trần Tiểu Cửu lộ ra nụ cười tà ác quỷ quái, trong lúc nhất thời trái tim hoảng loạn, gò má nóng bừng, vội nhắm mắt lại, chống lại sự mê hoặc từ vẻ mặt tươi cười của Trần Tiểu Cửu.
Đột nhiên nghe “a” một tiếng kêu lên, đôi mắt phượng của cô trợn tròn, khẩn trương chạy đến phía Chu Ngô Năng.
Chu Ngô Năng đổ mồ hôi đầy đầu, cả người bụi bặm, tuy rằng nhiều lần gặp trở ngại, trải qua mấy chục lần rèn luyện, vẫn kiên cường bất khuất, không oán không hận, cuối cùng chọc giận ngựa Ô nhã, nó tực giận hí dài, dùng sức vung một cái, chỉ nghe thấy Chu Ngô Năng kêu lớn một tiếng, bóng người đã bị văng xa bảy tám mét.
Cú ngã này vô cùng dữ dằn, mắt cá chân bị sưng rất cao, đi không được, kẻ trung thành tận tâm là Tiểu Lục Tử đem cỗng y đặt lên ghế ngồi, quay người đi tìm đại phu để trị thương cho đại thiếu gia.
Nhị tiểu thư lúc nảy tràn đầy bực tức đối với Chu Ngô Năng, lúc này thấy Chu Ngô Năng ngã bị trọng thương, có chút đau lòng, cơn tức giận đó đã sớm giục ngoài chín tầng mây rồi, thế nhưng vẫn không bỏ được sĩ diện, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Bảo huynh cẩn thận chút rồi vậy mà vẫn không chịu nghe, đáng đời! Con ngựa Ô Nhã này tính tình hoang dã khó thuần phục, làm sao người bình thường có thể chế phục được, mai mốt huynh khỏi phải mạo hiểm đi, mất cả thân phận của đại thiếu gia!
Chu Ngô Năng không để tâm đến lời trách móc của nhị muội, trong cơn đau đớn vẫn lớn tiếng hét nói:
- Con ngựa Ô nhã này đúng là can trường, ai có thể thuần phục đước nó, bổn thiếu gia sẽ thưởng thêm trăm lượng bạc! Ây da, mẹ bà nó, đau chết ta rồi!
Đám người tiểu gia đinh và đại quản gia vốn thèm muốn chú ngựa Ô Nhã, lại nghe thiếu gia có thưởng, ai ai cũng xoa đấm bóp tay, nóng lòng muốn thử.
Nhị tiểu thư thấy cảnh tượng này, lạnh lùng cười nói:
- Nếu có bản lãnh, cứ việc đi thử, bổn tiểu thư tuyệt đối không nói chơi!
Các gia đinh đều tràn đầy tự tin tiến lên trước, tuy rằng ngập tràn hy vọng, nhưng thực tế lại rất chua chat. Lúc nảy bọn họ cười nhạo Chu Ngô Năng bị thương, không có bản lãnh. Nhưng hiện giờ đến phiên bọn họ thì họ mới cảm nhận được tính can trường và mãnh liệt của chú ngựa Ô nhã này.
Ngựa ô nhã cũng có linh tính, dường như đang đùa giỡn với bọn họ vậy, trước khi bọn họ trèo lên lưng ngựa thì không động đậy lung tung, nhưng một khi đã bò lên rồi, nó liền bộc lộ bản chất hung hãn của mình, hai chân sau giơ cao, một cái lắc eo vô cùng tuyệt đẹp, liền quăng bọn họ ngã nhào xuống đất. Hơn nữa còn nhắm vào thân hình bụi bặm của bọn họ mà hí một tiếng, lắc lắc đầu ngựa oai hùng, có chút gì đó khinh thường.
Chúng gia đinh bị con ngựa Ô nhã kiêu ngạo này làm cho mặt xám mày tro, ủ rũ xuống tinh thần, sau một loạt các thất bại thì sự hùng hổ ban đầu đã tan biến sạch sẽ.
Nhị tiểu thư nhìn ngựa ô nhã, lộ ra ý tán thưởng.
Trần Tiểu Cửu nhìn nhìn ngựa Ô nhã, lại nhìn nhìn Nhị tiểu thư, đột nhiên nở ra nụ cười cười cợt, tính tình và bản tính của Nhị tiểu thư cũng rất giống với con ngựa Ô nhã này!
Đúng lúc mọi người đang trầm trồ cảm thán tính dũng mãnh của con ngựa ô nhã này, thì Lưu Tam, người bảo vệ khuôn viên của Chu gia liền ngang nhiên oai hùng đi tới, trong nụ cười toát ra vẻ nham hiểm, ngẩng đầu sải bước tiến lên trước.
Đôi tay gã vụt qua một cái, sức mạnh ngàn cân, vịnh lấy cổ của ngựa ô nhã, thực hiện động tác trở mình của bồ câu, bay vọt lên ngựa, giành được tiếng hò reo tán thưởng của mọi người.
Vẻ mặt gã vô cùng đắc ý, nét mặt kiêu ngạo, đang muốn biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo của gã, thì ngựa Ô nhã lắc mông vung người, muốn quăng gã xuống, hai tay của Lưu Tam có sức, giữ chặt lấy cổ ngựa không buông ra, ngựa ô nhã quăng không thành công, hí dài một tiếng, hai chân trước đột nhiên nhấc lên, cả thân dựng đứng, làm ra cảnh tượng thật hoành tráng, sau đó lắc cổ thật mạnh một cái, người có bàn tay ngàn cân như Lưu Tam không đỡ nổi sức vung của ngựa ô nhã, mặt xám mày tro mà lăn từ trên cổ ngựa xuống đất, làm cho cả người quằn quại, bụi bay khắp nơi.
Mọi người thấy cảnh tượng này, đều lần lượt lộ ra vẻ mặt chế giễu và tiếng cười nhạo.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! ()
Siêu Cấp Gia Đinh
Tác giả: Tử Vi
Nguồn: metruyen.com
Nhị tiểu thư đang lúc vui cười hết sức, đôi mắt đẹp đẻ xoay tròn, cái cằm duyên dáng và cái cổ trắng nõn khẽ rung rung theo nhịp, lộ rõ vẻ đẹp cao quý, bộ ngực nhẵn mịn và chắc nịch đang phập phồng dựng lên, độ đàn hồi đang chứa đựng giữa hai bên đẩy đà đó, gió nhẹ thổi qua, quần áo đong đưa, tựa như bàn tay nhỏ dịu dàng vuốt ve, khiến người ta không ngừng mơ màng.
Trần Tiểu Cửu không hiểu được tại sao Nhị tiểu thư lại đột nhiên cười tươi như hoa vậy, hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn nụ cười xinh như tranh vẽ của giai nhân, rồi bơi đến bờ ngực cao ngất của Nhị tiểu thư, trong lòng lại không kiềm nổi giật thót một cái, cô bé này, thật là khiến người ta yêu đến không dứt ra được.
Hắn kiềm chế những ý nghĩ bẩn thỉu đang khuấy động trong đầu, trong mắt đầy ắp lửa nói:
- Nhị tiểu thư sao lại bật cười với tôi? Chẳng lẽ tôi có chỗ nào làm không tốt hay sao?
Ánh mắt Nhị tiểu thư đảo qua lại, liếc nhìn Trần Tiểu Cửu người có ánh mắt tràn đầy tính chiếm hữu kia, nhướn mày, thu hồi lại nụ cười rạng rỡ như mùa xuân lúc nảy, trong mắt phượng có vẻ uy nghiêm nói:
- Bổn tiểu thư cười một cái, cũng phải để cho một hạ nhân như ngươi quản sao? Đứng sang một bên ngẩn người ra đi!
Trần Tiểu Cửu sờ sờ mũi, không thèm để ý, tiếp tục thưởng thức dáng vẻ khôi hài của Chu Ngộ Năng đang leo lên leo xuống.
Đôi chị em xinh đẹp là Song Nhi và Đan Nhi đã sớm quan sát từng cử chỉ và hành động của Trần Tiểu Cửu, trong mắt của Song Nhi tràn đầy sự quan tâm, hoàn toàn không hiểu nổi Nhị Tiểu thư rốt cuộc là đang dở trò uy phong gì, tại sao lại đem Tiểu Cửu ca của mình ra mà trút giận.
Cô chan chứa sự quan tâm chạy đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu để mang đến sự ấm áp, Trần Tiểu Cửu thấy Song Nhi mềm giọng ôn hòa mà nũng nịu bước đến, trong lòng cảm động, liền dịu dàng bắt chuyện với cô, hai người khí kha khí khách, tiếng cười không ngớt.
Đan Nhi vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát từng cử chỉ hành động của Trần Tiểu Cửu, rất hài lòng với trò đùa dai đã bày ra đêm qua, xem ra giữa Nhị Tiểu Thư và Trần Tiểu Cửu hẳn đã âm thầm tăng thêm nhiều mâu thuẫn và oán giận. Nghĩ đến đây, cô có chút hả hê, cũng có chút tiếc nuối và hối tiếc. Cô có vài điều nghĩ không thấu, bản thân mình vì cố ý thêm phiền phức cho Trần Tiểu Cửu, hay là vì loại bỏ một địch thủ mạnh cho Song Nhi? Tóm lại, thấy Chu Uyển Nhi và Trần Tiểu Cửu hai người trừng mắt nhìn nhau lạnh lùng, cô cảm thấy cả người sảng khoái, vô cùng khuây khỏa.
Đợi khi thấy Song Nhi và Trần Tiểu Cửu tình chàng ý thiếp, trò chuyện vui vẻ, tâm trạng thoải mái của Đan Nhi liền biến mất chẳng để lại dấu vết, cảm giác cô đơn theo gió mà tới, trong lòng chẳng hiểu sao lại chua xót khó chịu, Tiểu Cửu thối tha, ngươi đối với Song Nhi thì muôn vàn trìu mến, tại sao đối với ta lại lạnh nhạt như băng? Nếu ngươi có thể đối xử với ta tốt hơn một chút, ta lại sao có thể tìm đủ mọi cách giày vò ngươi? Cô vẫn buồn bã lạc long, đối với cảnh Chu Ngô Năng lên lên xuống xuống làm trò hề cũng chẳng thèm để tâm mà xem nữa, cúi đầu đi xa như chẳng còn tinh thần gì.
Nhị tiểu thư thấy tên đại dâm tặc này nói cười vui vẻ với Song Nhi, một đôi bàn tay không ngờ lại chẳng biết cố ý hay vô ý sờ tới sờ lui trên người của Song Nhi, không khỏi nhớ lại trò đùa ác ý của Trần Tiểu Cửu đối với cô vào đêm hôm qua, trong lòng hoảng loạn phiền não, lại nghe thấy tiếng hai người hi hi ha ha cười vui vẻ, cặp mày nhíu lại lớn tiếng nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi qua đây một chút!
Trần Tiểu Cửu thấy Nhị tiểu thư gọi, vội chạy qua cười nói:
- Nhị tiểu thư có điều chi căn dặn!
- ừm…cái đó….
Nhị tiểu thư trầm ngâm cả nửa buổi trời, đắn đo nói:
- Hàn Mặc Tuân không có ý ở lại Chu Gia lâu dài, vị trị thầy giáo còn trống, đương nhiên Đại thiếu gia không thể một ngày không có thầy giáo. Tuy rằng ngươi không đủ đức hạnh, hành vi thường ngày bất nhã, nhưng được cái lanh lợi. Từ nay về sau, khôi phục thân phận thầy dạy học cho đại thiếu gia của ngươi, nhất định phải làm hết khả năng phận sự của mình, đưa Đại Thiếu gia đi trên con đường chân chính, nếu to gan dám xui khiến đại thiếu gia làm xằng làm bậy, cẩn thận cái mạng chó của ngươi!
Sao cô nàng này lại khác thường như vậy? Hôm qua đối với ta còn làm khó làm dễ, miễn chức dạy học của ta, hôm nay lại hứng lên, đột nhiên khôi phục thân phục dạy học cho ta, chẳng lẽ cô ta âm thầm rình mò, phát hiện ra bản chất thiên tài của ta ư? Hắn ngẫm nghĩ một hồi, lấy lui để tiến dò hỏi nói:
- Tư chất của tôi bình thường, phẩm hạnh thấp kém, thật sự khó lòng đảm đương chức vụ dạy học cho đại thiếu gia. Hơn nữa Khổng đại gia tri thức uyên bác, tài học cao thâm, dạy học rèn người, dễ như trở bàn tay, sẽ bồi dưỡng Đại thiếu gia thành trụ cột nước nhà, vô cùng dễ dàng!
Nhị tiểu thư nghe lời nói của hắn, sắc mặt trắng bệch, trên gương mặt trầm ngâm liền toát ra ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, không nhúc nhích tẹo nào, một lúc lâu sau hứ một tiếng nói:
- Ta nói chuyện xưa nay như đinh đóng cột, sẽ không dễ gì thay đổi, ngươi phải suy nghĩ kỹ đấy?
Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, bộ ngực non khẽ rung rung, không ngờ phản ứng của cô ta lại quá khích như vậy, ngượng ngùng vuốt đầu, không biết làm thế nào cho phải.
Khổng Nghi Tần cười đùa một cái, vội đi qua giảng hòa nói:
- Tiểu Cửu, ta tuổi tác đã cao rồi, lưng buốt chân đau, cả người mệt mỏi, có khi cơ thể chống đỡ không nổi, không tài nào dạy đại thiếu gia học được, có cậu rồi, cũng có thể thay thế tôi một chút, cũng tránh làm chậm trễ bài vở của đại thiếu gia. Lại nói Nhị Tiểu thư lại coi trọng cậu như vậy, cậu cũng đừng từ chối nữa, bằng không thì chẳng phải đã làm Nhị Tiểu thư thất vọng sao?
Trần Tiểu Cửu thấy Khổng Nghi Tần nhướn mày nháy mắt với mình, trong lòng có chút không hiểu, vội chạy đến trước mặt ông ta thấp giọng nói:
- Khổng lão ca, ông nhướn mày nháy mắt để làm gì?
Khổng Nghi Tần không nói mà cười, ghé vào tai hắn nói khẽ:
- Với kinh nghiệm thân mật với vô số cô gái vào thời trai trẻ của ta, chỉ e rằng con bé này nó có thiện cảm với ngươi đấy, nói không chừng đã thầm phát sinh tình cảm rồi, tiểu lão đệ, chúc mừng chúc mừng nha!
Chúc mừng con khỉ đó, Khổng lão đầu ông tuy rằng đã đi khắp giang hồ, cũng có lúc nhìn nhầm mà. Cái cô Nhị tiểu thư lạnh lùng vô tình, cao ngạo vô cùng này đã sớm hận hắn đến bán sống bán chết rồi, còn thầm nảy sinh tình yêu với ta sao? Ông đi lừa quỷ đi.
Hắn quay đầu lại vẫn thấy Nhị Tiểu Thư mặt lạnh như tiền đang nhìn chằm chằm vào hắn, có chút mùi vị của người thiếu phụ hờn dỗi chồng, ngẫm nghĩ một lúc thở dài nói:
- Nếu như Nhị tiểu thư đã tin tưởng tôi như vậy, thì cho dù tôi có máu chảy đầu rơi, cũng phải báo đáp ân tình của Nhị Tiểu thư!
Nói xong lại nghịch ngợm nháy mắt với Nhị tiểu thư lạnh như băng đó.
Nhị tiểu thư thấy khóe miệng Trần Tiểu Cửu lộ ra nụ cười tà ác quỷ quái, trong lúc nhất thời trái tim hoảng loạn, gò má nóng bừng, vội nhắm mắt lại, chống lại sự mê hoặc từ vẻ mặt tươi cười của Trần Tiểu Cửu.
Đột nhiên nghe “a” một tiếng kêu lên, đôi mắt phượng của cô trợn tròn, khẩn trương chạy đến phía Chu Ngô Năng.
Chu Ngô Năng đổ mồ hôi đầy đầu, cả người bụi bặm, tuy rằng nhiều lần gặp trở ngại, trải qua mấy chục lần rèn luyện, vẫn kiên cường bất khuất, không oán không hận, cuối cùng chọc giận ngựa Ô nhã, nó tực giận hí dài, dùng sức vung một cái, chỉ nghe thấy Chu Ngô Năng kêu lớn một tiếng, bóng người đã bị văng xa bảy tám mét.
Cú ngã này vô cùng dữ dằn, mắt cá chân bị sưng rất cao, đi không được, kẻ trung thành tận tâm là Tiểu Lục Tử đem cỗng y đặt lên ghế ngồi, quay người đi tìm đại phu để trị thương cho đại thiếu gia.
Nhị tiểu thư lúc nảy tràn đầy bực tức đối với Chu Ngô Năng, lúc này thấy Chu Ngô Năng ngã bị trọng thương, có chút đau lòng, cơn tức giận đó đã sớm giục ngoài chín tầng mây rồi, thế nhưng vẫn không bỏ được sĩ diện, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Bảo huynh cẩn thận chút rồi vậy mà vẫn không chịu nghe, đáng đời! Con ngựa Ô Nhã này tính tình hoang dã khó thuần phục, làm sao người bình thường có thể chế phục được, mai mốt huynh khỏi phải mạo hiểm đi, mất cả thân phận của đại thiếu gia!
Chu Ngô Năng không để tâm đến lời trách móc của nhị muội, trong cơn đau đớn vẫn lớn tiếng hét nói:
- Con ngựa Ô nhã này đúng là can trường, ai có thể thuần phục đước nó, bổn thiếu gia sẽ thưởng thêm trăm lượng bạc! Ây da, mẹ bà nó, đau chết ta rồi!
Đám người tiểu gia đinh và đại quản gia vốn thèm muốn chú ngựa Ô Nhã, lại nghe thiếu gia có thưởng, ai ai cũng xoa đấm bóp tay, nóng lòng muốn thử.
Nhị tiểu thư thấy cảnh tượng này, lạnh lùng cười nói:
- Nếu có bản lãnh, cứ việc đi thử, bổn tiểu thư tuyệt đối không nói chơi!
Các gia đinh đều tràn đầy tự tin tiến lên trước, tuy rằng ngập tràn hy vọng, nhưng thực tế lại rất chua chat. Lúc nảy bọn họ cười nhạo Chu Ngô Năng bị thương, không có bản lãnh. Nhưng hiện giờ đến phiên bọn họ thì họ mới cảm nhận được tính can trường và mãnh liệt của chú ngựa Ô nhã này.
Ngựa ô nhã cũng có linh tính, dường như đang đùa giỡn với bọn họ vậy, trước khi bọn họ trèo lên lưng ngựa thì không động đậy lung tung, nhưng một khi đã bò lên rồi, nó liền bộc lộ bản chất hung hãn của mình, hai chân sau giơ cao, một cái lắc eo vô cùng tuyệt đẹp, liền quăng bọn họ ngã nhào xuống đất. Hơn nữa còn nhắm vào thân hình bụi bặm của bọn họ mà hí một tiếng, lắc lắc đầu ngựa oai hùng, có chút gì đó khinh thường.
Chúng gia đinh bị con ngựa Ô nhã kiêu ngạo này làm cho mặt xám mày tro, ủ rũ xuống tinh thần, sau một loạt các thất bại thì sự hùng hổ ban đầu đã tan biến sạch sẽ.
Nhị tiểu thư nhìn ngựa ô nhã, lộ ra ý tán thưởng.
Trần Tiểu Cửu nhìn nhìn ngựa Ô nhã, lại nhìn nhìn Nhị tiểu thư, đột nhiên nở ra nụ cười cười cợt, tính tình và bản tính của Nhị tiểu thư cũng rất giống với con ngựa Ô nhã này!
Đúng lúc mọi người đang trầm trồ cảm thán tính dũng mãnh của con ngựa ô nhã này, thì Lưu Tam, người bảo vệ khuôn viên của Chu gia liền ngang nhiên oai hùng đi tới, trong nụ cười toát ra vẻ nham hiểm, ngẩng đầu sải bước tiến lên trước.
Đôi tay gã vụt qua một cái, sức mạnh ngàn cân, vịnh lấy cổ của ngựa ô nhã, thực hiện động tác trở mình của bồ câu, bay vọt lên ngựa, giành được tiếng hò reo tán thưởng của mọi người.
Vẻ mặt gã vô cùng đắc ý, nét mặt kiêu ngạo, đang muốn biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo của gã, thì ngựa Ô nhã lắc mông vung người, muốn quăng gã xuống, hai tay của Lưu Tam có sức, giữ chặt lấy cổ ngựa không buông ra, ngựa ô nhã quăng không thành công, hí dài một tiếng, hai chân trước đột nhiên nhấc lên, cả thân dựng đứng, làm ra cảnh tượng thật hoành tráng, sau đó lắc cổ thật mạnh một cái, người có bàn tay ngàn cân như Lưu Tam không đỡ nổi sức vung của ngựa ô nhã, mặt xám mày tro mà lăn từ trên cổ ngựa xuống đất, làm cho cả người quằn quại, bụi bay khắp nơi.
Mọi người thấy cảnh tượng này, đều lần lượt lộ ra vẻ mặt chế giễu và tiếng cười nhạo.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! ()
Siêu Cấp Gia Đinh
Tác giả: Tử Vi
Bình luận facebook