Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Nhóm Dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen.com
Trái lại với thái độ hỉ hê của Khổng Nghi Tần, vẻ mặt của Hàn Mặc Tuân lại rất ủ rũ khác thường, lúc lão nhìn thấy Trần Băng viết những câu thơ vế sau, ngực như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè lên vậy, khiến lão khó mà thở được, lão thở dài, chỉ có thể dùng thái độ hâm mộ và ghen tị để biểu đạt tâm trạng của lão hiện tại, nhưng cái chữ “ hận” ngự trị phần lớn trong lòng lão.
Tự cổ văn không đệ nhất võ không đệ nhị, nhưng Hàn Mặc Tuân luôn tự xưng là tài trí hơn người, tầm nhìn xa rộng, cho dù là những loại tài tử như Khổng Nghi Tần cũng chỉ là cái loại tầm thường trong con mắt lão mà thôi, chẳng có chút gì đáng để lão khâm phục cả, chính bởi vì tài cao hơn người, khiến lão rất kiêu ngạo và bệ vệ, chính thái độ kiêu ngạo kia đã tạo nên tính cách hẹp hòi của lão. Nhưng cái tên quái vật Trần Băng này, đang trong lúc nói chuyện cười đùa thế kia mà lại xuất ra hai câu thơ tuyệt đỉnh như vậy, dựa vào tài khí như vậy thôi, làm sao không khiến người khác phải chua xót khổ sở chứ.
Trước kia lão đều đứng ở đỉnh cao văn chương, bây giờ như hiểu được rằng nhân ngoại hữu nhân, san ngoại hữu san, làm sao mà không chán nản được chứ. Hơn nữa tuy ngọn núi này cao, tuổi tác thì còn tương đối thanh xuân, khí thế hừng hực, cứ nghĩ tới đây, trong lúc này không khỏi ủ rũ trên ghế tựa, hai mắt nhìn xa xôi ngoài cửa sổ.
Trần Băng thấy vậy không khỏi khẽ thở dài, cái lão phu tử này đúng là quá coi trọng danh lợi rồi, lòng hiếu thắng quá mạnh mẽ, quá để ý tới thanh danh của mình rồi. Chẳng giống gì với Khổng Nghi Tần, tâm thái rất phóng khoáng và tự nhiên, cuộc sống thoải mái hơn bao nhiêu lần, thơ cũng giống như rượu ngon vậy, có rượu ngon thì cũng phải sống, không có rượu ngon thì cũng phải sống, tâm cảnh khác nhau thì sẽ có những cảm thụ khác nhau, với những người xuyên việt qua hai thế giới như Trần Băng mà nói đó cũng chỉ là việc vớ vẩn mà thôi.
Khổng Nghi Tần nhìn Trần Băng, rồi lại nhìn dáng vẻ ủ rũ của Hàn Mặc Tuân, thầm lắc lắc đầu, lão và Hàn Mặc Tuân đã cùng nhau hợp tác đã lâu, rất nhiều điều về nhân sinh quan, giá trị quan đều không giống nhau, chỉ có điều hai người cố gắng tạo ra những cái giống nhau và cất bỏ những điều khác nhau đi mà thôi, nên mới có những khoảng hòa bình như vậy chứ, nhưng đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, chưa từng thấy lão ủ rũ như thế này, vẻ mặt lộ rõ vẽ thất vọng. Những vẻ ngạo mạn, tự phụ trước kia bỗng chốc tan biến hết rồi.
Trần Băng cũng có chút tự trách bản thân, chút trách mình này hoàn toàn xuất phát từ sự tôn trọng lão thôi. Hắn nhìn Khổng Nghi Tần rồi lắc lắc đầu, cảm thấy mất hứng rồi đứng dậy nói:
- Khổng lão tử, Hàn lão tử, nếu ta có gì không phải mong hai vị bỏ quá cho, tại hạ đi hỏi thăm Chu công tử một chút đây, xin cáo từ trước. Song Nhi, chúng ta đi thôi.
Trần Băng cảm thấy bây giờ mà đứng ở đây luận bàn cổ kim với Khổng lão tử càng làm tổn thương lòng tự trọng của Hàn lão tử mà thôi, Trần Băng cảm thấy vẫn nên rút lui, thanh niên mà, kính lão đắc thọ vẫn phải giữ vững chứ.
Khổng Nghi Tần đang định nói gì đó, nhưng lại thấy Hàn Mặc Tuân đứng phắt dậy, lạnh lùng nói với Trần Băng:
- Trần công tử, không ngờ lại có tài cao như vậy, sao phải vội vã đi như vậy chứ?
Trần Băng nghe xong mà ngẩn cả người ra, rõ ràng trong lời nói của lão phu tử này không có thiện chí gì rồi, thầm nói, cái lão ngoan cố này sao cứ phải làm khổ mình và làm khổ người khác thế nhỉ?
Khổng Nghi Tần thì cảm thây rất sướng, lại được xem kịch tiếp rồi, trong lòng thầm nghĩ, cái lão tiểu tử này đúng là chó còn đòi ăn cơm, lão cũng biết rằng Hàn Mặc Tuân làm sao mà được liệt vào tam đại pháp bảo chứ, có đủ ba điều kiện đó là thư pháp tinh tế đoan trang, thơ ca khí chất thoáng đãng và ý tứ, còn phải có những nước đi thần kỳ của cờ nữa cơ. Thế mới được gọi tam bảo trong tứ bảo cầm kỳ thi họa. Thư pháp thì cũng đã thể hiện ra rồi, thi ca thì cũng đã dậy cho một bài học rồi, còn cái duy nhất nữa là tài nghệ đánh cờ thì chưa giao tranh thôi.
Hàn Mặc Tuân lấy giọng nói:
- Nghe nói Trần công tử hóa hiểm thành lành, đều dựa vào những nước cờ tinh thông của ngươi, ở đây lão phu có một bàn cờ, đã nghiên cứu từ lâu nau có dịp muốn thỉnh giáo Trần công tử một hai chỗ.
Khổng Nghi Tần lắc đầu một cách bất đắc dĩ, thầm nghĩ, lão Hàn à lão Hàn, lão lại bị ta đoán trúng rồi. Cái tính háo thắng của lão tới khi nào mới cải được đây. Lão biết rõ rằng, Hàn Mặc Tuân rất tự tin với tài cầm cờ của mình, lúc nào cũng ví von mình như Thần cờ vậy, chính vì sự kỳ vọng càng lớn, thì nỗi thật vọng lại càng cao thôi, nếu lão lại thua dưới tay Trần Băng nữa thì sẽ lại thêm một sự xỉ nhục vào lòng tự trọng của lão nữa thôi.
Trần Băng vốn có tính cách rất tự do phóng khoáng, đối với những cuộc thắng thua thấy quá bình thường, tuy rất nhiệt tình, vì lợi ích chung mà thôi, vô tình mà đã giúp được Chu công tử vài lần, nhưng đó cũng là việc làm giúp người tốt, cứu được mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Nhưng hiện tại tình huống lại khác, Hàn Mặc Tuân do bị tổn thương lòng tự trọng nên muốn khiêu chiến với hắn, quả thực nếu hai hổ đánh nhau, khả năng thua chính là Hàn Mặc Tuân, nếu mà thua chắc lão sẽ phát điên lên mất. Nhưng Trần Băng không hề có ý muốn động chạm tới lòng tự trọng của lão, đối với những mâu thuẫn giữa hắn và Hàn Mặc Tuân, hắn tự nguyện lúi một bước, dù sao thêm một người bạn là thêm môt con đường mà, bớt đi một kẻ địch là bớt đi một nỗi lo.
Trần Băng mỉm cười nói:
- Hàn đại gia, ngài quá khen rồi, tài cờ quạt dở quẹt của ta như cáo mượn oai hùm thôi, dựa vào hơi của Chu công tử mà ăn theo thôi, may mắn thắng được vài ván, làm sao dám cả gan thi thố cờ quạt với ngài chứ, thứ nhất trình độ cờ của ngài rát tinh thông, ai cũng biết rồi, dạy dỗ những kẻ tài mọn như tại hạ chẳng phải là xỉ nhục tài nghệ của ngài sao, thứ hai, ngài là quốc học đại gia, thân phận hiển hách, ta chỉ là một kẻ dạy học cỏn con, làm sao dám múa rìu qua mắt thợ chứ.
Hàn Mặc Tuân nghe được những lời này trong lòng cũng cảm thấy bình phục chút rồi, nhưng tên đã lên cung rồi làm sao mà thu lại được chứ, hơn nữa cũng đã nói ra rồi, làm sao mà thu về được nữa chứ? Hơn nữa người ta sống tới ngần này tuổi đầu, danh vọng sáng lạng như vậy, cái cốt yếu nhất vẫn là sĩ diện, huống chi cái tên tiểu tử như ngươi vừa làm ta mất mặt, cái sĩ diện này ngươi nói xem làm sao để lấy lại được đây.
Hàn Mặc Tuân kiên trì nói:
- Công tử cứ từ chối như vậy chẳng lẽ khinh thường lão phu này sao? Hay là cho rằng lão phu già rồi mắt hoa tai điếc, không phải đối thủ của những kẻ mạt học hậu bối như ngươi?
Sao tính tình của lão phu tử này lại cứng đầu như vậy chứ, cứ cố ý muốn mình mất mặt phải không? Trong lòng Trần Băng cảm thấy có chút bất bình, nhưng hắn vẫn giữ được vẻ hòa nhã nói:
- Hàn đại gia hiểu lầm rồi, ta chỉ là hạng tép riu làm sao dám vuốt râu hùm chứ, ta thấy hay là thôi đi, còn nhiều đợt nữa mà, sau này có cơ hội sẽ thỉnh giáo ngài sau vậy.
Hàn Mặc Tuân đột nhiên cười lạnh lùng nói:
- Muốn đi sao? Cũng được, chỉ sợ danh dự của Song Nhi cô nương này không giữ nổi thôi.
- Hàn đại gia, ngài, ngài muốn làm gì?
Song Nhi cũng là người rất thông minh, nàng biết rõ ý của Hàn Mặc Tuân là gì, vừa nãy Trần Băng còn ôm nàng trong tay trước cửa thư phòng mà, ngay cả ngực còn sờ mông còn vỗ nữa mà, nếu chuyện này mà truyền ra bên ngoài, thì đối với một thanh ngọc tinh khiết của một thiếu nữ như mình làm sao mà chịu nổi chứ? Cứ ôm ôm người vừa mới quen biết không lâu như này, như vậy chẳng phải là dâm phụ sao? Có khác gì gái lầu xanh đâu? Nàng nghĩ như vậy cảm thấy toàn thân run rẩy hết cả lên, đứng còn không vững vội víu lấy vai của Trần Băng để khỏi ngã nhào xuống đất.
- Hàn Mặc Tuân, ngài nói gì thế?
Trần Băng vội đỡ lấy Song Nhi, vẻ tức giận, tiến lên phía trước trợn mắt nhìn lão rồi quát.
Hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Mặc Tuân, hắn biết rõ ý của lão là gì, cái ý đó mà dịch ra chính là:
- Cái tên tiểu tử như mi, vừa nãy giữa chốn đông người thế này còn ôm ấp con gái nhà lành, ta đều nhìn thấy rồi, ngươi mà không nghe theo lời của ta thì đừng trách ta sẽ nói truyện này ra ngoài, xem Song Nhi cô nương làm sao dám nhìn mặt ai nữa nào.
- Đừng có uy hiếp lão phu làm gì, với tiếng tăm của lão phu mà không đáng để ngươi đấu một ván cờ hay sao? Nếu ngươi thắng được ta, việc ngươi và Song Nhi ta sẽ không nói nửa lời, chuyện cũ bỏ qua. Nhưng nếu ngươi mà thua, vậy cũng đừng trách cái lưỡi không xương của lão phu nhé.
Trong lòng Hàn Mặc Tuân cũng không hề do dự gì, nắm được thóp của Trần Băng và Song Nhi, nên cũng chẳng lo hắn sẽ không giao đấu với mình.
- Hàn đại gia, nô tì có gì đắc tội với ngài đâu chứ? Thiếp chỉ là một tì nữ yếu đuối, là một nha hoàn hèn mọn thôi mà, chuyện vừa xảy ra giữ thiếp và Trần công tử cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, không liên quan gì tới Trần công tử cả. Vả lại thiếp có thể nói đầu đuôi chân tướng câu chuyện này cho ngài nghe.
Trong lòng Song Nhi thất kinh, nước mắt nhạt nhòa rơi lã chã.
- Tiểu cô nương không cần dài dòng làm gì, việc đó đã xảy ra rồi, ta cũng đã nhìn thấy rồi, còn cần gì phải biện minh nữa chứ? Hôm nay lão phu sẽ đặc cách, cho Trần công tử một cơ hội, nếu thắng ta, tất nhiên ta sẽ không đề cập gì tới chuyện này nữa, nhưng nếu hắn mà thua ta, thì cũng đừng trách lão phu nhiều lời nhé.
Tuy trong lòng Hàn Mặc Tuân cũng có chút hối hận, dù sao cũng là một lão phu mà đi ức hiếp một nha đầu cỏn con thế kia, nhưng đã nói ra rồi thì làm sao thu lại được nữa chứ.
- Song Nhi đừng sợ, có ta ở đây rồi.
Trần Băng khẽ vuốt vuốt nhẹ mũi Song Nhi, thấy Song Nhi khóc thảm thương như vậy khiến Trần Băng rất đau lòng, hơn nữa cái chuyện này căn nguyên cũng là do mình, mình không coi trọng danh tiết thì thôi nhưng người ta là một cô gái, mà ở thời cổ xưa này, danh tiết còn cao hơn cả mạng người thì làm sao cô ấy chịu nổi điều tiếng thế này được chứ.
Lúc này Trần Băng như một con trâu mẹ bảo vệ trâu con vậy, hắn quay đầu lại nhìn Hàn Mặc Tuân một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng khinh thường, hổ danh cho một người quốc học đại gia mà lại đem chuyện này ra để uy hiếp một cô gái đúng là không đáng để mình phải tôn trọng.
Vốn dĩ Trần Băng còn tỏ ra nhân từ, nhưng thấy cô nương phải khóc thế này làm sao mà chịu đựng được chứ, hắn bỗng khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Mặc Tuân nói:
- Hàn đại gia thủ đoạn thật cao cường, người xưa có câu bắt thiên tử để ép chư hầu, hôm nay Hàn đại gia bắt nha hoàn để ép Trần Băng ta, thì thôi Trần Băng ta cung xin lĩnh giáo vậy, dù sao Hàn đại gia vẫn muốn chỉ dạy cho ta thì ta cũng không muốn làm khó ngài nữa.
Siêu Cấp Gia Đinh
Tác giả: Tử Vi
Nguồn: metruyen.com
Trái lại với thái độ hỉ hê của Khổng Nghi Tần, vẻ mặt của Hàn Mặc Tuân lại rất ủ rũ khác thường, lúc lão nhìn thấy Trần Băng viết những câu thơ vế sau, ngực như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè lên vậy, khiến lão khó mà thở được, lão thở dài, chỉ có thể dùng thái độ hâm mộ và ghen tị để biểu đạt tâm trạng của lão hiện tại, nhưng cái chữ “ hận” ngự trị phần lớn trong lòng lão.
Tự cổ văn không đệ nhất võ không đệ nhị, nhưng Hàn Mặc Tuân luôn tự xưng là tài trí hơn người, tầm nhìn xa rộng, cho dù là những loại tài tử như Khổng Nghi Tần cũng chỉ là cái loại tầm thường trong con mắt lão mà thôi, chẳng có chút gì đáng để lão khâm phục cả, chính bởi vì tài cao hơn người, khiến lão rất kiêu ngạo và bệ vệ, chính thái độ kiêu ngạo kia đã tạo nên tính cách hẹp hòi của lão. Nhưng cái tên quái vật Trần Băng này, đang trong lúc nói chuyện cười đùa thế kia mà lại xuất ra hai câu thơ tuyệt đỉnh như vậy, dựa vào tài khí như vậy thôi, làm sao không khiến người khác phải chua xót khổ sở chứ.
Trước kia lão đều đứng ở đỉnh cao văn chương, bây giờ như hiểu được rằng nhân ngoại hữu nhân, san ngoại hữu san, làm sao mà không chán nản được chứ. Hơn nữa tuy ngọn núi này cao, tuổi tác thì còn tương đối thanh xuân, khí thế hừng hực, cứ nghĩ tới đây, trong lúc này không khỏi ủ rũ trên ghế tựa, hai mắt nhìn xa xôi ngoài cửa sổ.
Trần Băng thấy vậy không khỏi khẽ thở dài, cái lão phu tử này đúng là quá coi trọng danh lợi rồi, lòng hiếu thắng quá mạnh mẽ, quá để ý tới thanh danh của mình rồi. Chẳng giống gì với Khổng Nghi Tần, tâm thái rất phóng khoáng và tự nhiên, cuộc sống thoải mái hơn bao nhiêu lần, thơ cũng giống như rượu ngon vậy, có rượu ngon thì cũng phải sống, không có rượu ngon thì cũng phải sống, tâm cảnh khác nhau thì sẽ có những cảm thụ khác nhau, với những người xuyên việt qua hai thế giới như Trần Băng mà nói đó cũng chỉ là việc vớ vẩn mà thôi.
Khổng Nghi Tần nhìn Trần Băng, rồi lại nhìn dáng vẻ ủ rũ của Hàn Mặc Tuân, thầm lắc lắc đầu, lão và Hàn Mặc Tuân đã cùng nhau hợp tác đã lâu, rất nhiều điều về nhân sinh quan, giá trị quan đều không giống nhau, chỉ có điều hai người cố gắng tạo ra những cái giống nhau và cất bỏ những điều khác nhau đi mà thôi, nên mới có những khoảng hòa bình như vậy chứ, nhưng đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, chưa từng thấy lão ủ rũ như thế này, vẻ mặt lộ rõ vẽ thất vọng. Những vẻ ngạo mạn, tự phụ trước kia bỗng chốc tan biến hết rồi.
Trần Băng cũng có chút tự trách bản thân, chút trách mình này hoàn toàn xuất phát từ sự tôn trọng lão thôi. Hắn nhìn Khổng Nghi Tần rồi lắc lắc đầu, cảm thấy mất hứng rồi đứng dậy nói:
- Khổng lão tử, Hàn lão tử, nếu ta có gì không phải mong hai vị bỏ quá cho, tại hạ đi hỏi thăm Chu công tử một chút đây, xin cáo từ trước. Song Nhi, chúng ta đi thôi.
Trần Băng cảm thấy bây giờ mà đứng ở đây luận bàn cổ kim với Khổng lão tử càng làm tổn thương lòng tự trọng của Hàn lão tử mà thôi, Trần Băng cảm thấy vẫn nên rút lui, thanh niên mà, kính lão đắc thọ vẫn phải giữ vững chứ.
Khổng Nghi Tần đang định nói gì đó, nhưng lại thấy Hàn Mặc Tuân đứng phắt dậy, lạnh lùng nói với Trần Băng:
- Trần công tử, không ngờ lại có tài cao như vậy, sao phải vội vã đi như vậy chứ?
Trần Băng nghe xong mà ngẩn cả người ra, rõ ràng trong lời nói của lão phu tử này không có thiện chí gì rồi, thầm nói, cái lão ngoan cố này sao cứ phải làm khổ mình và làm khổ người khác thế nhỉ?
Khổng Nghi Tần thì cảm thây rất sướng, lại được xem kịch tiếp rồi, trong lòng thầm nghĩ, cái lão tiểu tử này đúng là chó còn đòi ăn cơm, lão cũng biết rằng Hàn Mặc Tuân làm sao mà được liệt vào tam đại pháp bảo chứ, có đủ ba điều kiện đó là thư pháp tinh tế đoan trang, thơ ca khí chất thoáng đãng và ý tứ, còn phải có những nước đi thần kỳ của cờ nữa cơ. Thế mới được gọi tam bảo trong tứ bảo cầm kỳ thi họa. Thư pháp thì cũng đã thể hiện ra rồi, thi ca thì cũng đã dậy cho một bài học rồi, còn cái duy nhất nữa là tài nghệ đánh cờ thì chưa giao tranh thôi.
Hàn Mặc Tuân lấy giọng nói:
- Nghe nói Trần công tử hóa hiểm thành lành, đều dựa vào những nước cờ tinh thông của ngươi, ở đây lão phu có một bàn cờ, đã nghiên cứu từ lâu nau có dịp muốn thỉnh giáo Trần công tử một hai chỗ.
Khổng Nghi Tần lắc đầu một cách bất đắc dĩ, thầm nghĩ, lão Hàn à lão Hàn, lão lại bị ta đoán trúng rồi. Cái tính háo thắng của lão tới khi nào mới cải được đây. Lão biết rõ rằng, Hàn Mặc Tuân rất tự tin với tài cầm cờ của mình, lúc nào cũng ví von mình như Thần cờ vậy, chính vì sự kỳ vọng càng lớn, thì nỗi thật vọng lại càng cao thôi, nếu lão lại thua dưới tay Trần Băng nữa thì sẽ lại thêm một sự xỉ nhục vào lòng tự trọng của lão nữa thôi.
Trần Băng vốn có tính cách rất tự do phóng khoáng, đối với những cuộc thắng thua thấy quá bình thường, tuy rất nhiệt tình, vì lợi ích chung mà thôi, vô tình mà đã giúp được Chu công tử vài lần, nhưng đó cũng là việc làm giúp người tốt, cứu được mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Nhưng hiện tại tình huống lại khác, Hàn Mặc Tuân do bị tổn thương lòng tự trọng nên muốn khiêu chiến với hắn, quả thực nếu hai hổ đánh nhau, khả năng thua chính là Hàn Mặc Tuân, nếu mà thua chắc lão sẽ phát điên lên mất. Nhưng Trần Băng không hề có ý muốn động chạm tới lòng tự trọng của lão, đối với những mâu thuẫn giữa hắn và Hàn Mặc Tuân, hắn tự nguyện lúi một bước, dù sao thêm một người bạn là thêm môt con đường mà, bớt đi một kẻ địch là bớt đi một nỗi lo.
Trần Băng mỉm cười nói:
- Hàn đại gia, ngài quá khen rồi, tài cờ quạt dở quẹt của ta như cáo mượn oai hùm thôi, dựa vào hơi của Chu công tử mà ăn theo thôi, may mắn thắng được vài ván, làm sao dám cả gan thi thố cờ quạt với ngài chứ, thứ nhất trình độ cờ của ngài rát tinh thông, ai cũng biết rồi, dạy dỗ những kẻ tài mọn như tại hạ chẳng phải là xỉ nhục tài nghệ của ngài sao, thứ hai, ngài là quốc học đại gia, thân phận hiển hách, ta chỉ là một kẻ dạy học cỏn con, làm sao dám múa rìu qua mắt thợ chứ.
Hàn Mặc Tuân nghe được những lời này trong lòng cũng cảm thấy bình phục chút rồi, nhưng tên đã lên cung rồi làm sao mà thu lại được chứ, hơn nữa cũng đã nói ra rồi, làm sao mà thu về được nữa chứ? Hơn nữa người ta sống tới ngần này tuổi đầu, danh vọng sáng lạng như vậy, cái cốt yếu nhất vẫn là sĩ diện, huống chi cái tên tiểu tử như ngươi vừa làm ta mất mặt, cái sĩ diện này ngươi nói xem làm sao để lấy lại được đây.
Hàn Mặc Tuân kiên trì nói:
- Công tử cứ từ chối như vậy chẳng lẽ khinh thường lão phu này sao? Hay là cho rằng lão phu già rồi mắt hoa tai điếc, không phải đối thủ của những kẻ mạt học hậu bối như ngươi?
Sao tính tình của lão phu tử này lại cứng đầu như vậy chứ, cứ cố ý muốn mình mất mặt phải không? Trong lòng Trần Băng cảm thấy có chút bất bình, nhưng hắn vẫn giữ được vẻ hòa nhã nói:
- Hàn đại gia hiểu lầm rồi, ta chỉ là hạng tép riu làm sao dám vuốt râu hùm chứ, ta thấy hay là thôi đi, còn nhiều đợt nữa mà, sau này có cơ hội sẽ thỉnh giáo ngài sau vậy.
Hàn Mặc Tuân đột nhiên cười lạnh lùng nói:
- Muốn đi sao? Cũng được, chỉ sợ danh dự của Song Nhi cô nương này không giữ nổi thôi.
- Hàn đại gia, ngài, ngài muốn làm gì?
Song Nhi cũng là người rất thông minh, nàng biết rõ ý của Hàn Mặc Tuân là gì, vừa nãy Trần Băng còn ôm nàng trong tay trước cửa thư phòng mà, ngay cả ngực còn sờ mông còn vỗ nữa mà, nếu chuyện này mà truyền ra bên ngoài, thì đối với một thanh ngọc tinh khiết của một thiếu nữ như mình làm sao mà chịu nổi chứ? Cứ ôm ôm người vừa mới quen biết không lâu như này, như vậy chẳng phải là dâm phụ sao? Có khác gì gái lầu xanh đâu? Nàng nghĩ như vậy cảm thấy toàn thân run rẩy hết cả lên, đứng còn không vững vội víu lấy vai của Trần Băng để khỏi ngã nhào xuống đất.
- Hàn Mặc Tuân, ngài nói gì thế?
Trần Băng vội đỡ lấy Song Nhi, vẻ tức giận, tiến lên phía trước trợn mắt nhìn lão rồi quát.
Hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Mặc Tuân, hắn biết rõ ý của lão là gì, cái ý đó mà dịch ra chính là:
- Cái tên tiểu tử như mi, vừa nãy giữa chốn đông người thế này còn ôm ấp con gái nhà lành, ta đều nhìn thấy rồi, ngươi mà không nghe theo lời của ta thì đừng trách ta sẽ nói truyện này ra ngoài, xem Song Nhi cô nương làm sao dám nhìn mặt ai nữa nào.
- Đừng có uy hiếp lão phu làm gì, với tiếng tăm của lão phu mà không đáng để ngươi đấu một ván cờ hay sao? Nếu ngươi thắng được ta, việc ngươi và Song Nhi ta sẽ không nói nửa lời, chuyện cũ bỏ qua. Nhưng nếu ngươi mà thua, vậy cũng đừng trách cái lưỡi không xương của lão phu nhé.
Trong lòng Hàn Mặc Tuân cũng không hề do dự gì, nắm được thóp của Trần Băng và Song Nhi, nên cũng chẳng lo hắn sẽ không giao đấu với mình.
- Hàn đại gia, nô tì có gì đắc tội với ngài đâu chứ? Thiếp chỉ là một tì nữ yếu đuối, là một nha hoàn hèn mọn thôi mà, chuyện vừa xảy ra giữ thiếp và Trần công tử cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, không liên quan gì tới Trần công tử cả. Vả lại thiếp có thể nói đầu đuôi chân tướng câu chuyện này cho ngài nghe.
Trong lòng Song Nhi thất kinh, nước mắt nhạt nhòa rơi lã chã.
- Tiểu cô nương không cần dài dòng làm gì, việc đó đã xảy ra rồi, ta cũng đã nhìn thấy rồi, còn cần gì phải biện minh nữa chứ? Hôm nay lão phu sẽ đặc cách, cho Trần công tử một cơ hội, nếu thắng ta, tất nhiên ta sẽ không đề cập gì tới chuyện này nữa, nhưng nếu hắn mà thua ta, thì cũng đừng trách lão phu nhiều lời nhé.
Tuy trong lòng Hàn Mặc Tuân cũng có chút hối hận, dù sao cũng là một lão phu mà đi ức hiếp một nha đầu cỏn con thế kia, nhưng đã nói ra rồi thì làm sao thu lại được nữa chứ.
- Song Nhi đừng sợ, có ta ở đây rồi.
Trần Băng khẽ vuốt vuốt nhẹ mũi Song Nhi, thấy Song Nhi khóc thảm thương như vậy khiến Trần Băng rất đau lòng, hơn nữa cái chuyện này căn nguyên cũng là do mình, mình không coi trọng danh tiết thì thôi nhưng người ta là một cô gái, mà ở thời cổ xưa này, danh tiết còn cao hơn cả mạng người thì làm sao cô ấy chịu nổi điều tiếng thế này được chứ.
Lúc này Trần Băng như một con trâu mẹ bảo vệ trâu con vậy, hắn quay đầu lại nhìn Hàn Mặc Tuân một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng khinh thường, hổ danh cho một người quốc học đại gia mà lại đem chuyện này ra để uy hiếp một cô gái đúng là không đáng để mình phải tôn trọng.
Vốn dĩ Trần Băng còn tỏ ra nhân từ, nhưng thấy cô nương phải khóc thế này làm sao mà chịu đựng được chứ, hắn bỗng khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Mặc Tuân nói:
- Hàn đại gia thủ đoạn thật cao cường, người xưa có câu bắt thiên tử để ép chư hầu, hôm nay Hàn đại gia bắt nha hoàn để ép Trần Băng ta, thì thôi Trần Băng ta cung xin lĩnh giáo vậy, dù sao Hàn đại gia vẫn muốn chỉ dạy cho ta thì ta cũng không muốn làm khó ngài nữa.
Siêu Cấp Gia Đinh
Tác giả: Tử Vi
Bình luận facebook