Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Thưởng một khu phố
“Các cậu mời ngồi!” Thấy có người tới thì ông chủ lập tức nhiệt tình chào hỏi.
“Cút qua một bên, chúng tôi không phải đến ăn!” Anh Chuột đẩy ông chủ ra, sau đó đi về phía Phương Dạ và Tần Yên Nhiên.
Sau khi cường hóa tố chất cơ thể thì sáu giác quan của Phương Dạ tốt hơn nhiều so với người bình thường. Lập tức đoán được đối phương đang xông về phía mình.
Một tên đầu trọc dẫm lên ghế: “Người đẹp, đại ca của chúng tôi thấy cô xinh đẹp nên muốn cô uống cùng anh ta vài ly rượu, thế nào?”
“Không có tâm trạng!” Tần Yên Nhiên không chút do dự từ chối.
“Ôi chao, cô biết cô đang nói chuyện với ai không?” Tên trọc đầu lớn tiếng nói: “Biệt danh của đại ca tôi là anh Chuột, có từng nghe qua chưa?”
Thấy mấy người hung dữ như vậy thì những thực khách bên cạnh vội vàng tính tiền rồi rời đi, để tránh bị liên lụy.
Một chiếc Bentley cách quán thịt nướng hai mươi ba mươi mét từ từ hạ cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông.
“Cậu chủ, cậu chuẩn bị trước đi, lập tức sẽ tới cậu xuất hiện!” Tài xế cúi đầu khom lưng nói.
“Những tên nhóc này có đáng tin không?” Vương Cường hỏi.
“Cậu chủ yên tâm, anh Chuột là người đứng đầu nổi tiếng ở Tam Giang, làm việc rất biết chừng mực. Tuyệt đối sẽ không làm hại đến một cọng tóc của cậu!” Tài xế đảm bảo nói: “Hơn nữa động tác của họ rất chân thật, cô Tần nhất định sẽ không nhìn ra manh mối nào!”
“Vậy tôi yên tâm rồi…”
Bên kia Phương Dạ cười lạnh nói: “Ai quen biết các người, mau cút đi!”
“Thằng nhóc này, dám nói chuyện với chúng tao như vậy à, đây là do mày tự tìm lấy!” Tên đầu trọc cầm chai rượu rỗng đập lên đầu Phương Dạ.
Nhìn thấy hai bên động thủ thì cửa xe Audi đột nhiên mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi nhanh về phía quán thịt nướng.
Cơ thể sau khi cường hóa thì tốc độ phản ứng và sức mạnh của Phương Dạ đều hơn hẳn người thường. Anh dùng lực nắm chặt cánh tay của đối phương. Tên đầu trọc lập tức mất thăng bằng, đập chai bia vào người anh Chuột ở bên cạnh.
Sau khi tiếng “rầm” vang lên, anh Chuột ôm đầu ngã xuống đất.
VietWriter
Mấy đàn em sau khi sững sờ nửa giây thì cùng nhau nhào về phía Phương Dạ.
Phương Dạ kéo Tần Yên Nhiên ra sau lưng, cầm ghế bắt đầu đánh trả. Sức lực của anh rất lớn, bỗng chốc đã lần lượt đá bay đám người kia. Đám côn đồ mặc dù đông nhưng không có cách nào đến gần hai người Phương Dạ!
Tài xế trong Bentley thấy vậy thì trợn mắt há mồm.
Một người như vậy từ đâu đến, một đấu tám vậy mà vẫn không sao?
Sau khi tên côn đồ thứ tư bị đánh ngã thì không còn ai dám tiến lên một bước. Phương Dạ cầm ghế xông lên.
Không đến nửa phút, cả đám côn đồ đều ngã trên mặt đất kêu la. Tần Yên Nhiên thấy vậy thì sững sờ.
“Thật mất hứng. Bỏ đi, chúng ta hẹn lần sau vậy.” Phương Dạ tùy tiện ném chiếc ghế: “Ông chủ tính tiền. Đúng rồi những bàn ghế bị đập nát cũng tính vào luôn!”
Hai người ngồi trên xe Poison nghênh ngang rời đi, để lại một mớ hỗn độn.
“Tức chết tôi rồi!” Vương Cường đấm vào ghế da: “Người cậu tìm cái gì mà đứng đầu Tam Giang. Bị người ta dùng một chiếc ghế đã đánh ngã toàn bộ rồi. Đúng là đồ bỏ đi.”
“Cậu chủ xin bình tĩnh, tôi cũng không nghĩ tên nhóc này lại biết đánh nhau như vậy!” Tài xế cười khổ nói: “Tôi sẽ cho người điều tra xem cậu ta là ai. Người có thể mua được chiếc Lamborghini thì phải là con nhà giàu mới đúng.”
“Tôi không quan tâm cậu ta là ai. Ông nội đã hạ tử lệnh, năm nay nếu như tóm không được Tần Yên Nhiên thì những ngày tháng tốt đẹp của tôi cũng kết thúc rồi!” Vương Cường căm hận nói: “Mau điều tra chi tiết về cậu ta. Tối hôm nay tôi muốn biết những thông tin chi tiết. Dám cướp người phụ nữ của tôi thì nhất định không để cho cậu ta sống tốt!”
“Đã rõ thưa cậu chủ, tôi sẽ lập tức đi điều tra!”
Sau khi nhìn thấy chiếc Bentley rời đi thì một người đàn ông trung niên đăm chiêu gật đầu. Sau đó ngồi trở lại trong xe, đi theo phía sau chiếc xe Poison.
Sau khi đưa Tần Yên Nhiên đến dưới lầu, Phương Dạ rời đi.
Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho tài xế rời khỏi chung cư…
Phương Dạ lái xe trở lại trường, lúc đi vào cổng đã được người gác mở cổng cho vào.
Trở về ký túc xá, trong phòng không có một ai. Ba người bạn cùng phòng có lẽ lại đi đến quán net để đánh nhau rồi. Anh tắm xong rồi lên giường, chẳng bao lâu thì ngủ mất.
Phương Dạ không biết trên facebook của trường học lúc này đang xôn xao bàn luận về anh.
Quý bà giàu có xinh đẹp, được bao nuôi, xe thể thao Lamborghini Poison…
Hàng loạt những từ ngữ đủ nóng để gây sốc, khơi lên một trận sóng gió ở trên mạng!
Sáng sớm hôm sau, Phương Dạ cảm thấy có điều gì không ổn trên đường đến phòng học. Toàn bộ những học sinh đi ngang qua đều chỉ vào anh và mỉm cười đầy ẩn ý.
“Tình huống gì vậy. Lẽ nào việc mình lái xe thể thao Lamborghini Poison đã bị mọi người biết được?” Phương Dạ vẫn không để tâm: “Haizz, quên đi. Dù sao mình cũng không có ý định giấu diếm.”
Sau khi buổi học kết thúc, Phương Dạ lái chiếc xe thể thao rời khỏi trường. Đúng lúc nhìn thấy mấy chiếc xe chạy băng băng vào cổng chính. Anh nhạy bén cảm giác được có người trên một chiếc xe đang nhìn trộm mình.
“Cậu ấy chính là Phương Dạ?” Một ông lão tóc trắng trong xe nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên ngồi ghế lái cung kính trả lời: “Đúng vậy bác Trình, cậu ấy chính là người đã đưa cô cả về nhà.”
“Một thanh niên lái xe thể thao đi giao hàng…” Ông lão tóc trắng chống gậy trong tay: “Đi thôi, chúng ta trước tiên giải quyết chuyện này. Sau đó lại tìm tên nhóc đó tính sổ!”
“Vâng, bác Trình.”
Sau khi đến quán cà phê, ở bên trong không có mấy khách hàng. Bà chủ Hạ Vi vừa mới cúp điện thoại.
“Phương Dạ, đây là những đơn gấp, mau giúp giao hàng đi!”
“Biết rồi chị Vi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Phương Dạ nhận địa chỉ, nhìn xem, khoảng cách cũng không xa, lái xe điện chỉ mất mười mấy phút.
Khoác lên mình chiếc áo màu xanh, đội mũ bảo hiểm, anh nhanh nhẹn xuất phát.
Khi còn cách chỗ đến một km thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Một bà cụ đang sang đường bị một chiếc Toyota chạy tốc độ nhanh đụng phải rồi ngã xuống đường!
Chiếc Toyota thắng lại, một người đàn ông hốt hoảng nhìn xung quanh. Sau khi phát hiện không có ai theo dõi thì đạp ga bỏ đi rất nhanh!
Sự việc xảy ra đột ngột, không có nhiều người ở hiện trường. Mà Phương Dạ lúc đó đang đi qua đường đã chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối.
Anh không do dự vứt xe điện, vượt qua lan can đỡ bà cụ còn đang chảy máu ở chân.
“Bà, bà không sao chứ?” Phương Dạ lấy khăn tay giúp bà lau máu.
“Không sao… chỉ là bị thương ở chân. May mà lúc đó bà nghiêng người, nếu không sợ là phải để lại cái xương già này ở đây rồi…” Bà cụ vui mừng nói: “Chàng trai, hôm nay may mắn gặp được cậu, nếu không thì cho dù không bị những chiếc xe phía sau đè lên thì cũng bị ánh nắng mặt trời gay gắt thiêu chết bà. Quả nhiên vẫn còn rất nhiều người tốt!”
“Bà không sao thì tốt rồi. Cháu đã ghi lại biển số xe của chiếc xe gây tai nạn kia. Hay là liên lạc với gia đình của bà trước rồi hãy gọi báo cảnh sát?”
Chiếc xe Toyota dừng lại đúng lúc Phương Dạ nhìn thấy rõ ràng.
“Được, được. Vậy phiền cháu giúp bà gọi điện thoại.” Bà cụ đưa tấm danh thiếp cho Phương Dạ.
Hơn mười phút sau thì con trai của bà lão chạy tới. Anh ấy vô cùng biết ơn Phương Dạ. Sau khi ghi lại biển số xe của chiếc Toyota thì chuẩn bị đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.
Chia tay bọn họ, Phương Dạ tiếp túc đi giao hàng. Bởi vì thời gian kéo dài quá lâu nên anh bị khách hàng mắng và bị đánh giá không tốt.
Mặc dù bị mắng nhưng trong lòng Phương Dạ vẫn rất vui vẻ, dù sao cũng đã cứu được một mạng người.
Lúc anh đang ngâm nga một giai điệu và lái chiếc xe điện thì âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.
“Xin chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, thưởng quyền sở hữu toàn bộ tài sản khu thương mại Kim Đỉnh!”
“Khu thương mại Kim Đỉnh. Đó không phải là khu phố có quán cà phê sao?” Phương Dạ lập tức vui mừng. Hóa ra chuyện này cũng có thể kích hoạt phần thưởng. Người tốt quả nhiên sẽ có hồi đáp!
Không ngờ sau lần giao hàng này thì bản thân đã trở thành chủ nhà của bà chủ. Nếu như để cho Hạ Vi biết được thì nhất định chị ấy sẽ vô cùng phấn khích.
Sau khi dừng xe điện nhỏ, Phương Dạ đẩy cửa kính của quán cà phê ra thì đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông đang động tay động chân với Hạ Vi. Mà bà chủ đang cố gắng giãy giụa. Chỉ là sức lực của một người phụ nữ yếu đuối cũng có hạn, lập tức bị anh ta thành công cưỡng hôn…
“Cút qua một bên, chúng tôi không phải đến ăn!” Anh Chuột đẩy ông chủ ra, sau đó đi về phía Phương Dạ và Tần Yên Nhiên.
Sau khi cường hóa tố chất cơ thể thì sáu giác quan của Phương Dạ tốt hơn nhiều so với người bình thường. Lập tức đoán được đối phương đang xông về phía mình.
Một tên đầu trọc dẫm lên ghế: “Người đẹp, đại ca của chúng tôi thấy cô xinh đẹp nên muốn cô uống cùng anh ta vài ly rượu, thế nào?”
“Không có tâm trạng!” Tần Yên Nhiên không chút do dự từ chối.
“Ôi chao, cô biết cô đang nói chuyện với ai không?” Tên trọc đầu lớn tiếng nói: “Biệt danh của đại ca tôi là anh Chuột, có từng nghe qua chưa?”
Thấy mấy người hung dữ như vậy thì những thực khách bên cạnh vội vàng tính tiền rồi rời đi, để tránh bị liên lụy.
Một chiếc Bentley cách quán thịt nướng hai mươi ba mươi mét từ từ hạ cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông.
“Cậu chủ, cậu chuẩn bị trước đi, lập tức sẽ tới cậu xuất hiện!” Tài xế cúi đầu khom lưng nói.
“Những tên nhóc này có đáng tin không?” Vương Cường hỏi.
“Cậu chủ yên tâm, anh Chuột là người đứng đầu nổi tiếng ở Tam Giang, làm việc rất biết chừng mực. Tuyệt đối sẽ không làm hại đến một cọng tóc của cậu!” Tài xế đảm bảo nói: “Hơn nữa động tác của họ rất chân thật, cô Tần nhất định sẽ không nhìn ra manh mối nào!”
“Vậy tôi yên tâm rồi…”
Bên kia Phương Dạ cười lạnh nói: “Ai quen biết các người, mau cút đi!”
“Thằng nhóc này, dám nói chuyện với chúng tao như vậy à, đây là do mày tự tìm lấy!” Tên đầu trọc cầm chai rượu rỗng đập lên đầu Phương Dạ.
Nhìn thấy hai bên động thủ thì cửa xe Audi đột nhiên mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi nhanh về phía quán thịt nướng.
Cơ thể sau khi cường hóa thì tốc độ phản ứng và sức mạnh của Phương Dạ đều hơn hẳn người thường. Anh dùng lực nắm chặt cánh tay của đối phương. Tên đầu trọc lập tức mất thăng bằng, đập chai bia vào người anh Chuột ở bên cạnh.
Sau khi tiếng “rầm” vang lên, anh Chuột ôm đầu ngã xuống đất.
VietWriter
Mấy đàn em sau khi sững sờ nửa giây thì cùng nhau nhào về phía Phương Dạ.
Phương Dạ kéo Tần Yên Nhiên ra sau lưng, cầm ghế bắt đầu đánh trả. Sức lực của anh rất lớn, bỗng chốc đã lần lượt đá bay đám người kia. Đám côn đồ mặc dù đông nhưng không có cách nào đến gần hai người Phương Dạ!
Tài xế trong Bentley thấy vậy thì trợn mắt há mồm.
Một người như vậy từ đâu đến, một đấu tám vậy mà vẫn không sao?
Sau khi tên côn đồ thứ tư bị đánh ngã thì không còn ai dám tiến lên một bước. Phương Dạ cầm ghế xông lên.
Không đến nửa phút, cả đám côn đồ đều ngã trên mặt đất kêu la. Tần Yên Nhiên thấy vậy thì sững sờ.
“Thật mất hứng. Bỏ đi, chúng ta hẹn lần sau vậy.” Phương Dạ tùy tiện ném chiếc ghế: “Ông chủ tính tiền. Đúng rồi những bàn ghế bị đập nát cũng tính vào luôn!”
Hai người ngồi trên xe Poison nghênh ngang rời đi, để lại một mớ hỗn độn.
“Tức chết tôi rồi!” Vương Cường đấm vào ghế da: “Người cậu tìm cái gì mà đứng đầu Tam Giang. Bị người ta dùng một chiếc ghế đã đánh ngã toàn bộ rồi. Đúng là đồ bỏ đi.”
“Cậu chủ xin bình tĩnh, tôi cũng không nghĩ tên nhóc này lại biết đánh nhau như vậy!” Tài xế cười khổ nói: “Tôi sẽ cho người điều tra xem cậu ta là ai. Người có thể mua được chiếc Lamborghini thì phải là con nhà giàu mới đúng.”
“Tôi không quan tâm cậu ta là ai. Ông nội đã hạ tử lệnh, năm nay nếu như tóm không được Tần Yên Nhiên thì những ngày tháng tốt đẹp của tôi cũng kết thúc rồi!” Vương Cường căm hận nói: “Mau điều tra chi tiết về cậu ta. Tối hôm nay tôi muốn biết những thông tin chi tiết. Dám cướp người phụ nữ của tôi thì nhất định không để cho cậu ta sống tốt!”
“Đã rõ thưa cậu chủ, tôi sẽ lập tức đi điều tra!”
Sau khi nhìn thấy chiếc Bentley rời đi thì một người đàn ông trung niên đăm chiêu gật đầu. Sau đó ngồi trở lại trong xe, đi theo phía sau chiếc xe Poison.
Sau khi đưa Tần Yên Nhiên đến dưới lầu, Phương Dạ rời đi.
Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho tài xế rời khỏi chung cư…
Phương Dạ lái xe trở lại trường, lúc đi vào cổng đã được người gác mở cổng cho vào.
Trở về ký túc xá, trong phòng không có một ai. Ba người bạn cùng phòng có lẽ lại đi đến quán net để đánh nhau rồi. Anh tắm xong rồi lên giường, chẳng bao lâu thì ngủ mất.
Phương Dạ không biết trên facebook của trường học lúc này đang xôn xao bàn luận về anh.
Quý bà giàu có xinh đẹp, được bao nuôi, xe thể thao Lamborghini Poison…
Hàng loạt những từ ngữ đủ nóng để gây sốc, khơi lên một trận sóng gió ở trên mạng!
Sáng sớm hôm sau, Phương Dạ cảm thấy có điều gì không ổn trên đường đến phòng học. Toàn bộ những học sinh đi ngang qua đều chỉ vào anh và mỉm cười đầy ẩn ý.
“Tình huống gì vậy. Lẽ nào việc mình lái xe thể thao Lamborghini Poison đã bị mọi người biết được?” Phương Dạ vẫn không để tâm: “Haizz, quên đi. Dù sao mình cũng không có ý định giấu diếm.”
Sau khi buổi học kết thúc, Phương Dạ lái chiếc xe thể thao rời khỏi trường. Đúng lúc nhìn thấy mấy chiếc xe chạy băng băng vào cổng chính. Anh nhạy bén cảm giác được có người trên một chiếc xe đang nhìn trộm mình.
“Cậu ấy chính là Phương Dạ?” Một ông lão tóc trắng trong xe nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên ngồi ghế lái cung kính trả lời: “Đúng vậy bác Trình, cậu ấy chính là người đã đưa cô cả về nhà.”
“Một thanh niên lái xe thể thao đi giao hàng…” Ông lão tóc trắng chống gậy trong tay: “Đi thôi, chúng ta trước tiên giải quyết chuyện này. Sau đó lại tìm tên nhóc đó tính sổ!”
“Vâng, bác Trình.”
Sau khi đến quán cà phê, ở bên trong không có mấy khách hàng. Bà chủ Hạ Vi vừa mới cúp điện thoại.
“Phương Dạ, đây là những đơn gấp, mau giúp giao hàng đi!”
“Biết rồi chị Vi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Phương Dạ nhận địa chỉ, nhìn xem, khoảng cách cũng không xa, lái xe điện chỉ mất mười mấy phút.
Khoác lên mình chiếc áo màu xanh, đội mũ bảo hiểm, anh nhanh nhẹn xuất phát.
Khi còn cách chỗ đến một km thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Một bà cụ đang sang đường bị một chiếc Toyota chạy tốc độ nhanh đụng phải rồi ngã xuống đường!
Chiếc Toyota thắng lại, một người đàn ông hốt hoảng nhìn xung quanh. Sau khi phát hiện không có ai theo dõi thì đạp ga bỏ đi rất nhanh!
Sự việc xảy ra đột ngột, không có nhiều người ở hiện trường. Mà Phương Dạ lúc đó đang đi qua đường đã chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối.
Anh không do dự vứt xe điện, vượt qua lan can đỡ bà cụ còn đang chảy máu ở chân.
“Bà, bà không sao chứ?” Phương Dạ lấy khăn tay giúp bà lau máu.
“Không sao… chỉ là bị thương ở chân. May mà lúc đó bà nghiêng người, nếu không sợ là phải để lại cái xương già này ở đây rồi…” Bà cụ vui mừng nói: “Chàng trai, hôm nay may mắn gặp được cậu, nếu không thì cho dù không bị những chiếc xe phía sau đè lên thì cũng bị ánh nắng mặt trời gay gắt thiêu chết bà. Quả nhiên vẫn còn rất nhiều người tốt!”
“Bà không sao thì tốt rồi. Cháu đã ghi lại biển số xe của chiếc xe gây tai nạn kia. Hay là liên lạc với gia đình của bà trước rồi hãy gọi báo cảnh sát?”
Chiếc xe Toyota dừng lại đúng lúc Phương Dạ nhìn thấy rõ ràng.
“Được, được. Vậy phiền cháu giúp bà gọi điện thoại.” Bà cụ đưa tấm danh thiếp cho Phương Dạ.
Hơn mười phút sau thì con trai của bà lão chạy tới. Anh ấy vô cùng biết ơn Phương Dạ. Sau khi ghi lại biển số xe của chiếc Toyota thì chuẩn bị đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.
Chia tay bọn họ, Phương Dạ tiếp túc đi giao hàng. Bởi vì thời gian kéo dài quá lâu nên anh bị khách hàng mắng và bị đánh giá không tốt.
Mặc dù bị mắng nhưng trong lòng Phương Dạ vẫn rất vui vẻ, dù sao cũng đã cứu được một mạng người.
Lúc anh đang ngâm nga một giai điệu và lái chiếc xe điện thì âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.
“Xin chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, thưởng quyền sở hữu toàn bộ tài sản khu thương mại Kim Đỉnh!”
“Khu thương mại Kim Đỉnh. Đó không phải là khu phố có quán cà phê sao?” Phương Dạ lập tức vui mừng. Hóa ra chuyện này cũng có thể kích hoạt phần thưởng. Người tốt quả nhiên sẽ có hồi đáp!
Không ngờ sau lần giao hàng này thì bản thân đã trở thành chủ nhà của bà chủ. Nếu như để cho Hạ Vi biết được thì nhất định chị ấy sẽ vô cùng phấn khích.
Sau khi dừng xe điện nhỏ, Phương Dạ đẩy cửa kính của quán cà phê ra thì đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông đang động tay động chân với Hạ Vi. Mà bà chủ đang cố gắng giãy giụa. Chỉ là sức lực của một người phụ nữ yếu đuối cũng có hạn, lập tức bị anh ta thành công cưỡng hôn…
Bình luận facebook