Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Xe hơi năm chỗ đối đầu với McLaren P1
Lưu Phỉ cũng tăng tốc độ của chiếc McLaren P1 lên tới tối đa, Lý Thất Thất nhìn cây cối hai bên lướt qua mà sợ đến hồn bay phách lạc.
Động cơ vượt trội của chiếc Poison bắt đầu thể hiện rõ đẳng cấp, thông qua những hình ảnh mà máy bay không người lái thu được, hai chiếc xe đã đuổi kịp nhau, lúc này chỉ còn cách vạch đích không đến một trăm mét.
Luồng gió lốc do hai chiếc xe này tạo ra khiến nhân viên công tác ngã trái ngã phải, vào giây cuối cùng, chiếc Poison vượt lên dẫn trước gần hai mét, bất ngờ giành chiến thắng cuộc đua!
“Ha ha ha, cuối cùng tôi cũng thắng!” Chiếc Poison làm một cú phanh trượt bánh sau siêu ngầu để dừng lại, Ôn Hinh vô cùng hưng phấn.
“Chẳng qua là cô may mắn thôi, kỹ thuật của người lái chiếc McLaren chính ra còn cao hơn cô một chút, lại còn quen thuộc đường xá hơn.” Phương Dạ bình luận khách quan.
Kỹ thuật lái xe của anh cực cao, so với những tay đua giỏi nhất còn hơn một bậc.
“Vậy thì sao, may mắn cũng là một loại thực lực mà. Không phải cuối cùng tôi vẫn thắng đấy thôi?” Ôn Hinh cười híp mắt nói: “Tóm lại, tôi không phải làm bạn gái của Lưu Phỉ một tháng rồi!”
“Bạn gái?” Phương Dạ giờ mới hiểu, hóa ra giữa hai người còn có chuyện cá cược như vậy.
“Tại tôi lúc đó trẻ tuổi bồng bột, không nhịn được, nhận lời thách đấu của bạn học.” Ôn Hinh cười nói: “Nhưng không sao rồi, tôi đã thắng!”
“Nếu chẳng may thua thì không phải là cô dùng chính thân mình trả à?” Phương Dạ lắc đầu, cách làm của em gái này thực sự quá nguy hiểm.
Sau khi thua trận, Lưu Phỉ gần như tức điên lên, vừa rồi anh ta đã phát huy hơn hẳn bình thường thế mà vào lúc cuối cùng lại thất bại đáng tiếc trong gang tấc, thua trong đoạn đua nước rút trên đường thẳng.
Nhìn thấy vẻ mặt anh ta sầm sì, Lý Thất Thất ngồi ở ghế bên cạnh không dám nói một câu nào, sợ đối phương giận cá chém thớt lên người mình.
“Chuyện gì xảy ra thế, cậu Lưu sao lại thua được?”
“Vị trí quán quân nắm chặt hơn một năm nay giờ phải chắp tay dâng cho người khác, ông vua núi Đông Minh cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Tôi thấy cậu Lưu đã cố gắng hết sức rồi, thua vì động cơ xe mà thôi.”
“Đáng buồn nhất chính là lại còn bị thua dưới tay một em gái xinh đẹp, có lẽ chuyện này sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời anh ta.”
Nghe những lời xì xào bàn tán của người xung quanh, Lưu Phỉ không ngồi yên được nữa, anh ta xuống xe đi thẳng đến chỗ chiếc Poison.
VietWriter
“Ôn Hinh, vừa rồi cô dựa vào xe xịn hơn mới may mắn thắng được tôi, cô có dám đấu lại một trận nữa không?”
“Không cần vậy đâu.” Nếu như đua lại lần nữa, Ôn Hinh thật sự không dám chắc có thể chiến thắng anh ta được không.
“Đừng từ chối nhanh thế, cô hãy thử nghe qua điều kiện của tôi trước đã.” Lưu Phỉ cười lạnh nói: “Nếu như tôi thắng, điều kiện vẫn như cũ, cô làm bạn gái của tôi trong một tháng, nếu như cô thắng, chiếc McLaren này sẽ là của cô!”
Nghe thấy vế sau, hai mắt của Ôn Hinh sáng rực lên.
Chiếc McLaren của Lưu Phỉ mặc dù không hiếm như chiếc Poison, nhưng cũng là xe thể thao đẳng cấp có giá bán lên tới gần hai ngàn vạn, so với chiếc Ferrari 812 cô định mua thực sự đỉnh hơn rất nhiều.
Đúng lúc Ôn Hinh đang định nhận lời, Phương Dạ đột nhiên lên tiếng: “Thua thì trách xe không xịn, như thế là có ý gì?”
“Thằng nhóc, ở đây đến lượt mày nói chuyện à?” Lưu Phỉ bị chọc vào chỗ đau, lập tức lửa giận bừng bừng.
Phương Dạ còn chưa kịp đáp lại, Ôn Hinh đã không nhịn được: “Anh ấy là bạn trai tôi, xe cũng là của anh ấy, sao lại không có tư cách nói chuyện?”
Phương Dạ choáng váng suýt nữa thì ngã ra đất, rõ ràng là mới gặp mặt lần thứ hai mà thôi, mình trở thành bạn trai của cô ấy từ lúc nào rồi?
“Tôi chẳng cần biết anh ta là ai, cô lập tức cho tôi một câu trả lời, có dám đấu lại hay không?” Lưu Phỉ quay đầu nhìn Ôn Hinh: “Nếu như cô sợ thua, thì có thể cho bạn trai của cô đấu thay!”
“Đấu, có cái gì mà không dám đấu!” Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Với kỹ thuật này của anh, tôi không cần dùng chiếc Poison cũng có thể chiến thắng.”
Lời nói này vừa phát ra khiến cho toàn bộ mọi người ở đây đều xôn xao!
“Thằng nhóc này bị điên à, sao lại nói như thế được?”
“Không có chiếc Poison, người đẹp kia làm gì có khả năng thắng được cậu Lưu, tôi chưa từng thấy thằng nhóc này thi đấu bao giờ, chẳng lẽ trình độ còn cao hơn cậu Lưu?”
“Cứ cho là người chuyên nghiệp đi thì phần trăm thắng được cậu Lưu ở núi Đông Minh cũng không cao, thằng nhóc này đầu óc có vấn đề.”
“Được lắm, toàn bộ những chiếc xe ở đây, anh thích cái nào thì cứ thoải mái mà chọn!” Lưu Phỉ cười lạnh nói: “Nếu như là anh đấu, tôi sẽ đặt cược thêm một ngàn vạn!”
“Cậu Lưu thật hào phóng.” Ánh mắt của Phương Dạ dò xét trên mười chiếc xe thể thao các loại, mặc dù trong số đó không có chiếc nào đẳng cấp ngang với chiếc Poison, nhưng vẫn có mấy chiếc giá trị hơn ngàn vạn.
“Kỹ thuật của anh thật sự có tốt không đấy, đừng có lôi tôi thua cuộc!” Ôn Hinh cũng phần nào lo lắng bất an, mặc dù chiếc Poison là của Phương Dạ nhưng kỹ thuật lái xe của anh vẫn là một ẩn số!
Phương Dạ nói khoác mà không biết ngượng: “Yên tâm, tôi dùng một tay cũng có thể thắng được anh ta.”
Ôn Hinh không tin: “Tại sao tôi lại có cảm giác anh đang khoác lác nhỉ?”
“Yên tâm đi, lát nữa cô sẽ biết, anh đây không bao giờ nói khoác!”
Sau khi đi dạo một vòng, cuối cùng Phương Dạ cũng chọn được một chiếc xe.
“Chiếc xe này được đấy!”
Vừa nhìn thấy xe, hai mắt của Ôn Hinh lập tức tối sầm lại, còn mọi người xung quanh thì cười vang, chủ xe lại càng xấu hổ.
Xe hơi năm chỗ, đời cũ từ mười năm trước, động cơ một xi lanh, dung tích hai lít…
“Phương Dạ, anh muốn làm tôi tức chết mới hài lòng à?” Ôn Hinh giận dữ nói: “Một loạt xe thể thao đó thì anh không chọn, mà lại chọn một chiếc xe van để thi đấu với người ta.”
Mặt Lưu Phỉ cũng tái mét, nếu Phương Dạ chọn chiếc xe này, dù anh ta có thắng được đối phương thì cũng không vinh quang gì, có khi còn bị trở thành trò cười của người khác.
“Thằng nhóc, đừng có lề mề nữa, chọn xe nhanh lên!”
“Không cần chọn nữa, là chiếc này!” Phương Dạ cười nói: “Sao thế, anh sợ không thắng được nó à? Vậy thì như này, nếu như tôi thua thì Ôn Hinh về tay anh, chiếc Poison cũng thuộc về anh!”
“Chốt kèo!” Đối với chiếc xe phiên bản hạn chế của Phương Dạ, Lưu Phỉ tất nhiên là thèm nhỏ dãi, đối phương đã dâng tận miệng làm gì còn có đạo lý từ chối nữa.
“Phương Dạ, anh có bị ngốc không vậy?” Ôn Hinh nghe xong lập tức phát điên: “Chẳng những cho cả tôi mà ngay cả chiếc Poison anh cũng đưa cho người ta.”
“Cuộc đua còn chưa bắt đầu, sao cô đã biết tôi chắc chắn sẽ thua?” Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Cô còn kêu ca nữa tôi sẽ không cho cô ngồi ghế phụ.”
Thấy dáng vẻ đàng hoàng chững chạc của Phương Dạ, Ôn Hinh vừa tức vừa buồn cười: “Còn lâu tôi mới muốn ngồi ghế phụ xe van!”
“Không ngồi thì thôi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi.” Phương Dạ mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái, chỉnh ghế ngồi cho thoải mái.
Chủ xe cười khổ nói: “Người anh em, cậu muốn lái xe của tôi lên núi Đông Minh thật à?”
“Chẳng lẽ lại đùa?” Phương Dạ mỉm cười nói: “Để tôi chuyển trước cho anh năm vạn tiền thuê xe.”
“Không cần, không cần, chỉ cần cậu dùng nó đua thắng được chiếc McLaren, thế là tôi đã có vốn liếng để khoe khoang rồi!”
“Chuyện nhỏ!”
Mấy phút sau, chiếc xe van và McLaren P1 cùng dừng trước vạch xuất phát, phong cách đối lập nhau nhìn cực kỳ gai mắt, cô gái cầm cờ đua xe cũng cảm thấy hài hước, cười đến run cả người.
“Không phải cô bảo không ngồi xe của tôi à?” Phương Dạ nghi ngờ nhìn Ôn Hình đang ngồi ghế phụ cạnh người lái.
“Đừng để ý, nếu như lát nữa không có hi vọng thắng cuộc, tôi sẽ giành lấy tay lái rồi chúng ta cùng chết!” Ôn Hinh tức giận dọa nạt nói.
“Vậy thì cô phải thất vọng rồi, tôi sẽ không thể nào thua được.” Phương Dạ cười: “Cô cứ mở mồm ra là đòi chết chung với tôi, không phải là thích tôi rồi chứ?”
“Anh đùa gì thế, tôi đây xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sao lại thích một người giao đồ ăn, anh lấy đâu ra tự tin như thế?”
“Thế thì tôi yên tâm rồi, sau khi về sẽ xóa bỏ phương thức liên lạc của cô, chúng ta không gặp nhau nữa.”
“Anh dám!” Ôn Hinh tức giận nói: “Nếu anh xóa, mỗi ngày tôi sẽ đặt một trăm phần đồ ăn giao đến, sau đó đánh giá tiêu cực toàn bộ!”
“Coi như cô giỏi!”
Trong lúc hai người đang đấu võ mồm, cô gái xinh đẹp đã vẫy vẫy lá cờ màu, cuộc đấu bắt đầu tiến vào giai đoạn đếm ngược!
“Chiếc Poison là của tôi, cô cũng là của tôi!” Ngồi ở trong xe, Lưu Phỉ nhẹ nhõm, đã sớm cầm chắc thắng lợi trong tay.
Lá cờ màu vừa rơi xuống, chiếc McLaren lao vọt lên phía trước, còn chiếc xe van của Phương Dạ thì chậm rãi đi theo sau…
Động cơ vượt trội của chiếc Poison bắt đầu thể hiện rõ đẳng cấp, thông qua những hình ảnh mà máy bay không người lái thu được, hai chiếc xe đã đuổi kịp nhau, lúc này chỉ còn cách vạch đích không đến một trăm mét.
Luồng gió lốc do hai chiếc xe này tạo ra khiến nhân viên công tác ngã trái ngã phải, vào giây cuối cùng, chiếc Poison vượt lên dẫn trước gần hai mét, bất ngờ giành chiến thắng cuộc đua!
“Ha ha ha, cuối cùng tôi cũng thắng!” Chiếc Poison làm một cú phanh trượt bánh sau siêu ngầu để dừng lại, Ôn Hinh vô cùng hưng phấn.
“Chẳng qua là cô may mắn thôi, kỹ thuật của người lái chiếc McLaren chính ra còn cao hơn cô một chút, lại còn quen thuộc đường xá hơn.” Phương Dạ bình luận khách quan.
Kỹ thuật lái xe của anh cực cao, so với những tay đua giỏi nhất còn hơn một bậc.
“Vậy thì sao, may mắn cũng là một loại thực lực mà. Không phải cuối cùng tôi vẫn thắng đấy thôi?” Ôn Hinh cười híp mắt nói: “Tóm lại, tôi không phải làm bạn gái của Lưu Phỉ một tháng rồi!”
“Bạn gái?” Phương Dạ giờ mới hiểu, hóa ra giữa hai người còn có chuyện cá cược như vậy.
“Tại tôi lúc đó trẻ tuổi bồng bột, không nhịn được, nhận lời thách đấu của bạn học.” Ôn Hinh cười nói: “Nhưng không sao rồi, tôi đã thắng!”
“Nếu chẳng may thua thì không phải là cô dùng chính thân mình trả à?” Phương Dạ lắc đầu, cách làm của em gái này thực sự quá nguy hiểm.
Sau khi thua trận, Lưu Phỉ gần như tức điên lên, vừa rồi anh ta đã phát huy hơn hẳn bình thường thế mà vào lúc cuối cùng lại thất bại đáng tiếc trong gang tấc, thua trong đoạn đua nước rút trên đường thẳng.
Nhìn thấy vẻ mặt anh ta sầm sì, Lý Thất Thất ngồi ở ghế bên cạnh không dám nói một câu nào, sợ đối phương giận cá chém thớt lên người mình.
“Chuyện gì xảy ra thế, cậu Lưu sao lại thua được?”
“Vị trí quán quân nắm chặt hơn một năm nay giờ phải chắp tay dâng cho người khác, ông vua núi Đông Minh cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Tôi thấy cậu Lưu đã cố gắng hết sức rồi, thua vì động cơ xe mà thôi.”
“Đáng buồn nhất chính là lại còn bị thua dưới tay một em gái xinh đẹp, có lẽ chuyện này sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời anh ta.”
Nghe những lời xì xào bàn tán của người xung quanh, Lưu Phỉ không ngồi yên được nữa, anh ta xuống xe đi thẳng đến chỗ chiếc Poison.
VietWriter
“Ôn Hinh, vừa rồi cô dựa vào xe xịn hơn mới may mắn thắng được tôi, cô có dám đấu lại một trận nữa không?”
“Không cần vậy đâu.” Nếu như đua lại lần nữa, Ôn Hinh thật sự không dám chắc có thể chiến thắng anh ta được không.
“Đừng từ chối nhanh thế, cô hãy thử nghe qua điều kiện của tôi trước đã.” Lưu Phỉ cười lạnh nói: “Nếu như tôi thắng, điều kiện vẫn như cũ, cô làm bạn gái của tôi trong một tháng, nếu như cô thắng, chiếc McLaren này sẽ là của cô!”
Nghe thấy vế sau, hai mắt của Ôn Hinh sáng rực lên.
Chiếc McLaren của Lưu Phỉ mặc dù không hiếm như chiếc Poison, nhưng cũng là xe thể thao đẳng cấp có giá bán lên tới gần hai ngàn vạn, so với chiếc Ferrari 812 cô định mua thực sự đỉnh hơn rất nhiều.
Đúng lúc Ôn Hinh đang định nhận lời, Phương Dạ đột nhiên lên tiếng: “Thua thì trách xe không xịn, như thế là có ý gì?”
“Thằng nhóc, ở đây đến lượt mày nói chuyện à?” Lưu Phỉ bị chọc vào chỗ đau, lập tức lửa giận bừng bừng.
Phương Dạ còn chưa kịp đáp lại, Ôn Hinh đã không nhịn được: “Anh ấy là bạn trai tôi, xe cũng là của anh ấy, sao lại không có tư cách nói chuyện?”
Phương Dạ choáng váng suýt nữa thì ngã ra đất, rõ ràng là mới gặp mặt lần thứ hai mà thôi, mình trở thành bạn trai của cô ấy từ lúc nào rồi?
“Tôi chẳng cần biết anh ta là ai, cô lập tức cho tôi một câu trả lời, có dám đấu lại hay không?” Lưu Phỉ quay đầu nhìn Ôn Hinh: “Nếu như cô sợ thua, thì có thể cho bạn trai của cô đấu thay!”
“Đấu, có cái gì mà không dám đấu!” Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Với kỹ thuật này của anh, tôi không cần dùng chiếc Poison cũng có thể chiến thắng.”
Lời nói này vừa phát ra khiến cho toàn bộ mọi người ở đây đều xôn xao!
“Thằng nhóc này bị điên à, sao lại nói như thế được?”
“Không có chiếc Poison, người đẹp kia làm gì có khả năng thắng được cậu Lưu, tôi chưa từng thấy thằng nhóc này thi đấu bao giờ, chẳng lẽ trình độ còn cao hơn cậu Lưu?”
“Cứ cho là người chuyên nghiệp đi thì phần trăm thắng được cậu Lưu ở núi Đông Minh cũng không cao, thằng nhóc này đầu óc có vấn đề.”
“Được lắm, toàn bộ những chiếc xe ở đây, anh thích cái nào thì cứ thoải mái mà chọn!” Lưu Phỉ cười lạnh nói: “Nếu như là anh đấu, tôi sẽ đặt cược thêm một ngàn vạn!”
“Cậu Lưu thật hào phóng.” Ánh mắt của Phương Dạ dò xét trên mười chiếc xe thể thao các loại, mặc dù trong số đó không có chiếc nào đẳng cấp ngang với chiếc Poison, nhưng vẫn có mấy chiếc giá trị hơn ngàn vạn.
“Kỹ thuật của anh thật sự có tốt không đấy, đừng có lôi tôi thua cuộc!” Ôn Hinh cũng phần nào lo lắng bất an, mặc dù chiếc Poison là của Phương Dạ nhưng kỹ thuật lái xe của anh vẫn là một ẩn số!
Phương Dạ nói khoác mà không biết ngượng: “Yên tâm, tôi dùng một tay cũng có thể thắng được anh ta.”
Ôn Hinh không tin: “Tại sao tôi lại có cảm giác anh đang khoác lác nhỉ?”
“Yên tâm đi, lát nữa cô sẽ biết, anh đây không bao giờ nói khoác!”
Sau khi đi dạo một vòng, cuối cùng Phương Dạ cũng chọn được một chiếc xe.
“Chiếc xe này được đấy!”
Vừa nhìn thấy xe, hai mắt của Ôn Hinh lập tức tối sầm lại, còn mọi người xung quanh thì cười vang, chủ xe lại càng xấu hổ.
Xe hơi năm chỗ, đời cũ từ mười năm trước, động cơ một xi lanh, dung tích hai lít…
“Phương Dạ, anh muốn làm tôi tức chết mới hài lòng à?” Ôn Hinh giận dữ nói: “Một loạt xe thể thao đó thì anh không chọn, mà lại chọn một chiếc xe van để thi đấu với người ta.”
Mặt Lưu Phỉ cũng tái mét, nếu Phương Dạ chọn chiếc xe này, dù anh ta có thắng được đối phương thì cũng không vinh quang gì, có khi còn bị trở thành trò cười của người khác.
“Thằng nhóc, đừng có lề mề nữa, chọn xe nhanh lên!”
“Không cần chọn nữa, là chiếc này!” Phương Dạ cười nói: “Sao thế, anh sợ không thắng được nó à? Vậy thì như này, nếu như tôi thua thì Ôn Hinh về tay anh, chiếc Poison cũng thuộc về anh!”
“Chốt kèo!” Đối với chiếc xe phiên bản hạn chế của Phương Dạ, Lưu Phỉ tất nhiên là thèm nhỏ dãi, đối phương đã dâng tận miệng làm gì còn có đạo lý từ chối nữa.
“Phương Dạ, anh có bị ngốc không vậy?” Ôn Hinh nghe xong lập tức phát điên: “Chẳng những cho cả tôi mà ngay cả chiếc Poison anh cũng đưa cho người ta.”
“Cuộc đua còn chưa bắt đầu, sao cô đã biết tôi chắc chắn sẽ thua?” Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Cô còn kêu ca nữa tôi sẽ không cho cô ngồi ghế phụ.”
Thấy dáng vẻ đàng hoàng chững chạc của Phương Dạ, Ôn Hinh vừa tức vừa buồn cười: “Còn lâu tôi mới muốn ngồi ghế phụ xe van!”
“Không ngồi thì thôi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi.” Phương Dạ mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái, chỉnh ghế ngồi cho thoải mái.
Chủ xe cười khổ nói: “Người anh em, cậu muốn lái xe của tôi lên núi Đông Minh thật à?”
“Chẳng lẽ lại đùa?” Phương Dạ mỉm cười nói: “Để tôi chuyển trước cho anh năm vạn tiền thuê xe.”
“Không cần, không cần, chỉ cần cậu dùng nó đua thắng được chiếc McLaren, thế là tôi đã có vốn liếng để khoe khoang rồi!”
“Chuyện nhỏ!”
Mấy phút sau, chiếc xe van và McLaren P1 cùng dừng trước vạch xuất phát, phong cách đối lập nhau nhìn cực kỳ gai mắt, cô gái cầm cờ đua xe cũng cảm thấy hài hước, cười đến run cả người.
“Không phải cô bảo không ngồi xe của tôi à?” Phương Dạ nghi ngờ nhìn Ôn Hình đang ngồi ghế phụ cạnh người lái.
“Đừng để ý, nếu như lát nữa không có hi vọng thắng cuộc, tôi sẽ giành lấy tay lái rồi chúng ta cùng chết!” Ôn Hinh tức giận dọa nạt nói.
“Vậy thì cô phải thất vọng rồi, tôi sẽ không thể nào thua được.” Phương Dạ cười: “Cô cứ mở mồm ra là đòi chết chung với tôi, không phải là thích tôi rồi chứ?”
“Anh đùa gì thế, tôi đây xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sao lại thích một người giao đồ ăn, anh lấy đâu ra tự tin như thế?”
“Thế thì tôi yên tâm rồi, sau khi về sẽ xóa bỏ phương thức liên lạc của cô, chúng ta không gặp nhau nữa.”
“Anh dám!” Ôn Hinh tức giận nói: “Nếu anh xóa, mỗi ngày tôi sẽ đặt một trăm phần đồ ăn giao đến, sau đó đánh giá tiêu cực toàn bộ!”
“Coi như cô giỏi!”
Trong lúc hai người đang đấu võ mồm, cô gái xinh đẹp đã vẫy vẫy lá cờ màu, cuộc đấu bắt đầu tiến vào giai đoạn đếm ngược!
“Chiếc Poison là của tôi, cô cũng là của tôi!” Ngồi ở trong xe, Lưu Phỉ nhẹ nhõm, đã sớm cầm chắc thắng lợi trong tay.
Lá cờ màu vừa rơi xuống, chiếc McLaren lao vọt lên phía trước, còn chiếc xe van của Phương Dạ thì chậm rãi đi theo sau…
Bình luận facebook