Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Vạn Trạch Thiên
- Thể loại
- Ngôn tình
- Đô Thị
- Tình trạng
- Đang viết
- Lượt đọc
- 31,468
- Cập nhật
Truyện Siêu Cấp Shipper Phương Dạ của tác giả Vạn Trạch Thiên..
"Ting, hoàn thành một cuốc ship hàng đặc biệt, thưởng 1 tỷ!"
Ai nói làm shipper không kiếm tiền? Tôi làm shipper một đơn kiếm 1 tỷ, chỉ là nữ khác hàng có yêu cầu đặc biệt.
“Cần một anh trai shipper cường tráng ship đồ ăn đến tận nhà, vô cùng gấp!”
Lúc nhìn thấy dòng ghi chú này, sắc mặt của Phương Dạ vô cùng kỳ lạ.
Muốn một người cường tráng? Lại còn đến tận nhà? Câu nói này mập mờ quá. Không phải là người phụ nữ xấu xí nào không được thoả mãn nhu cầu nên lợi dụng cách này để dụ dỗ đàn ông chứ…
“Đừng nghĩ lung tung nữa, đi sớm về sớm!” Bà chủ Hạ Vi vỗ nhẹ lên nón bảo hiểm của Phương Dạ.
Phương Dạ là một trong những shipper của tiệm cafe này, là sinh viên năm tư của Đại học Hoa Hải. Mỗi buổi chiều anh đều đến đây để làm thêm.
“Biết rồi chị Vi.”
Phương Dạ để cafe đã đóng gói xong vào trong túi đựng, lái chiếc xe gắn máy rời đi nhanh như chớp.
Mười phút sau, trong một khu chung cư cao cấp nào đó.
“Xin chào, đồ ăn cô đặt đã đến rồi!”
Phương Dạ mặc chiếc áo may ô màu xanh, đầu đội nón bảo hiểm gõ nhẹ lên cửa nhà số 901.
Giá nhà trung bình của toà nhà này ít nhất cũng phải bốn vạn một mét vuông trở lên, xem ra người phụ nữ xấu xí này cũng rất giàu có…
Rất nhanh cửa đã được mở ra, một làn gió thơm xộc vào mũi, lộ ra một gương mặt mộc xinh xắn đến nghiêng nước nghiêng thành, khiến Phương Dạ hơi rung động.
Thế mà lại… xinh đẹp như vậy sao?
“Sao chậm vậy, tôi vội sắp chết rồi, mau vào đi!” Tần Yên Nhiên mặc bộ đồ ngủ màu hồng kéo tay Phương Dạ vào.
Phương Dạ không kịp đề phòng nên bị cô ấy kéo vào trong.
Không phải chứ, thật sự không được thoả mãn nhu cầu đến vậy sao. Nhưng nhìn vẻ ngoài như thế này, cô ấy không thể nào là người thiếu đàn ông được!
Người ta xinh đẹp như vậy, vẻ ngoài cũng không thua kém ai, có cần phải nghĩ đến cách này không?
“Người… người đẹp, tôi chỉ là một shipper thôi, bà chủ còn đang đợi tôi về đó…” Phương Dạ yếu ớt nói.
Tần Yên Nhiên đáng thương cầu xin: “Tôi biết, xin anh giúp tôi đi, chỉ một lúc thôi, không làm lỡ nhiều thời gian của anh đâu.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ không màng gì nữa, nhiều nhất là nửa tiếng thôi đấy!” Phương Dạ hạ quyết tâm.
"Ting, hoàn thành một cuốc ship hàng đặc biệt, thưởng 1 tỷ!"
Ai nói làm shipper không kiếm tiền? Tôi làm shipper một đơn kiếm 1 tỷ, chỉ là nữ khác hàng có yêu cầu đặc biệt.
“Cần một anh trai shipper cường tráng ship đồ ăn đến tận nhà, vô cùng gấp!”
Lúc nhìn thấy dòng ghi chú này, sắc mặt của Phương Dạ vô cùng kỳ lạ.
Muốn một người cường tráng? Lại còn đến tận nhà? Câu nói này mập mờ quá. Không phải là người phụ nữ xấu xí nào không được thoả mãn nhu cầu nên lợi dụng cách này để dụ dỗ đàn ông chứ…
“Đừng nghĩ lung tung nữa, đi sớm về sớm!” Bà chủ Hạ Vi vỗ nhẹ lên nón bảo hiểm của Phương Dạ.
Phương Dạ là một trong những shipper của tiệm cafe này, là sinh viên năm tư của Đại học Hoa Hải. Mỗi buổi chiều anh đều đến đây để làm thêm.
“Biết rồi chị Vi.”
Phương Dạ để cafe đã đóng gói xong vào trong túi đựng, lái chiếc xe gắn máy rời đi nhanh như chớp.
Mười phút sau, trong một khu chung cư cao cấp nào đó.
“Xin chào, đồ ăn cô đặt đã đến rồi!”
Phương Dạ mặc chiếc áo may ô màu xanh, đầu đội nón bảo hiểm gõ nhẹ lên cửa nhà số 901.
Giá nhà trung bình của toà nhà này ít nhất cũng phải bốn vạn một mét vuông trở lên, xem ra người phụ nữ xấu xí này cũng rất giàu có…
Rất nhanh cửa đã được mở ra, một làn gió thơm xộc vào mũi, lộ ra một gương mặt mộc xinh xắn đến nghiêng nước nghiêng thành, khiến Phương Dạ hơi rung động.
Thế mà lại… xinh đẹp như vậy sao?
“Sao chậm vậy, tôi vội sắp chết rồi, mau vào đi!” Tần Yên Nhiên mặc bộ đồ ngủ màu hồng kéo tay Phương Dạ vào.
Phương Dạ không kịp đề phòng nên bị cô ấy kéo vào trong.
Không phải chứ, thật sự không được thoả mãn nhu cầu đến vậy sao. Nhưng nhìn vẻ ngoài như thế này, cô ấy không thể nào là người thiếu đàn ông được!
Người ta xinh đẹp như vậy, vẻ ngoài cũng không thua kém ai, có cần phải nghĩ đến cách này không?
“Người… người đẹp, tôi chỉ là một shipper thôi, bà chủ còn đang đợi tôi về đó…” Phương Dạ yếu ớt nói.
Tần Yên Nhiên đáng thương cầu xin: “Tôi biết, xin anh giúp tôi đi, chỉ một lúc thôi, không làm lỡ nhiều thời gian của anh đâu.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ không màng gì nữa, nhiều nhất là nửa tiếng thôi đấy!” Phương Dạ hạ quyết tâm.