Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Chương 220:
Phương Vân nghiêm mặt nói: “Hay là như vậy, tôi tìm cái lều để che chiếc xe lại nhé!”
“Cách này không tệ, nhưng tối thế này rồi chúng đi đâu tìm cái lều to như vậy chứ?”
“Tôi nhớ ở đường phía đông có bán, bây giờ tôi đi..”
“Cha à, bây giờ mấy giờ rồi, người ta đã đóng cửa từ lâu rồi!” Cuối cùng Phương Dạ cũng không tiếp tục nhìn được nữa: “Hơn nữa, cho dù cha có mua lều về, bên quản lý nhà đất sẽ cho cha dựng trong bãi đậu xe công cộng sao? Họ chắc chắn sẽ gỡ nó đi”
Vẻ mặt Phương Vân sầu não: “Vậy phải làm sao đây, dù sao cũng không thể để xe của cha gặp nguy hiểm như vậy, cha sẽ cả đêm ngủ không ngon mất!”
Phạm Ngọc Lan đưa ra một ý kiến tồi: “Hay là như vậy, tối nay chúng ta để con trai trông chừng ở trong xe đi?”
Mặt Phương Dạ đột nhiên tỏ vẻ sững sờ, đây thật sự là mẹ ruột của anh sao?
Phương Vân lắc lắc đầu: “Ngồi trên xe không thể không mở cửa sổ, như vậy con trai sẽ bị muỗi đốt chết mất.”
Phương Dạ thở phào một hơi, quả nhiên vẫn là cha thương mình hơn…
Phạm Ngọc Lan lại nói: “Vậy thì đơn giản thôi, đốt nhang muỗi ở thành xe là được rồi!”
Mặt Phương Dạ lại tỏ vẻ khổ sở, nhưng điều khiến anh vui mừng khôn xiết là cha anh lập tức đưa ra lời phản đối.
“Không được, một khoanh nhang muỗi chắc chắn không thể đuổi hết muỗi.” Phương Vân ngập ngừng một chút rồi lại nói: “Ít nhất cũng phải hai khoanh”
Phương Dạ: Phạm Ngọc Lan võ đùi một cái: “Vậy được, bây giờ tôi đi lấy nhang muỗi ngay. Con trai, con thoa thêm chút dầu thơm, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”
“Đợi một chút!” Phương Dạ quyết tâm muốn phản kháng: “Con có lời muốn nói!”
Cả nhà tải app truyệnhola nhé! “Con muốn nói gì?”
Trong tình huống gấp gáp, Phương Dạ chỉ có thể bày ra vẻ nghiêm túc rồi nói lung tung: “Cha, con rất hiểu tâm trạng của cha, trên mạng có câu nói vê hiện tượng này, đó là hội chứng lo lắng về xe mới, người lần đầu tiên mua xe đều sẽ có, triệu chứng là cảm thấy chiếc xe mới lái về quan trọng hơn tất cả, thậm chí còn hận không thể khiêng nó về nhà đểi”
Phương Vân gật gật đầu: “Con nói không sai, cha đúng là có suy nghĩ như vậy.”
“Có suy nghĩ như vậy là rất bình thường, cha chỉ cần nghĩ thông một chuyện là được. Xe có đắt thế nào, thì nó cũng chỉ là một phương tiện giao thông mà thôi, không cần phải xem nó như ông lớn mà cúng bái.” Phương Dạ tận tình khuyên bảo: “Hơn nữa, không phải cửa hàng 4S đã tặng cho cha một miếng trùm xe sao, nếu như cha thật sự lo lăng thì trùm nó lên xe là được rồi.”
“Đúng vậy, sao cha không nghĩ ra cách này chứ, thế mà còn định đi mua lều!”
Phương Vân bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng xuống lầu.
Phương Dạ sợ một mình ông ấy không biết làm, mau chóng đi theo.
Vào lúc hai người vừa trùm kín xe xong, chuẩn bị trở về nhà, một chiếc BMW X1 màu trắng đột nhiên chạy vào.
“Hi, anh rể, sao tối như vậy rồi còn ra ngoài đi dạo thế?”
Sau khi mở cửa sổ xe, một gương mặt tô son trát phấn của đàn ông lộ ra, chính là cậu của Phương Dạ, Phạm Nam.
Sau khi nhìn thấy ông ta, Phương Vân vẫn còn đang canh cánh chuyện ban ngày trong lòng nên chỉ ừm một tiếng.
Phương Dạ chào hỏi: “Chào cậu.”
“Nhóc Dạ cũng về rồi à?” Phạm Nam cười ha ha một tiếng: “Trở về là tốt rồi, ngày mai nhớ đi uống rượu mừng của cậu nhé!”
Phương Vân nghiêm mặt nói: “Hay là như vậy, tôi tìm cái lều để che chiếc xe lại nhé!”
“Cách này không tệ, nhưng tối thế này rồi chúng đi đâu tìm cái lều to như vậy chứ?”
“Tôi nhớ ở đường phía đông có bán, bây giờ tôi đi..”
“Cha à, bây giờ mấy giờ rồi, người ta đã đóng cửa từ lâu rồi!” Cuối cùng Phương Dạ cũng không tiếp tục nhìn được nữa: “Hơn nữa, cho dù cha có mua lều về, bên quản lý nhà đất sẽ cho cha dựng trong bãi đậu xe công cộng sao? Họ chắc chắn sẽ gỡ nó đi”
Vẻ mặt Phương Vân sầu não: “Vậy phải làm sao đây, dù sao cũng không thể để xe của cha gặp nguy hiểm như vậy, cha sẽ cả đêm ngủ không ngon mất!”
Phạm Ngọc Lan đưa ra một ý kiến tồi: “Hay là như vậy, tối nay chúng ta để con trai trông chừng ở trong xe đi?”
Mặt Phương Dạ đột nhiên tỏ vẻ sững sờ, đây thật sự là mẹ ruột của anh sao?
Phương Vân lắc lắc đầu: “Ngồi trên xe không thể không mở cửa sổ, như vậy con trai sẽ bị muỗi đốt chết mất.”
Phương Dạ thở phào một hơi, quả nhiên vẫn là cha thương mình hơn…
Phạm Ngọc Lan lại nói: “Vậy thì đơn giản thôi, đốt nhang muỗi ở thành xe là được rồi!”
Mặt Phương Dạ lại tỏ vẻ khổ sở, nhưng điều khiến anh vui mừng khôn xiết là cha anh lập tức đưa ra lời phản đối.
“Không được, một khoanh nhang muỗi chắc chắn không thể đuổi hết muỗi.” Phương Vân ngập ngừng một chút rồi lại nói: “Ít nhất cũng phải hai khoanh”
Phương Dạ: Phạm Ngọc Lan võ đùi một cái: “Vậy được, bây giờ tôi đi lấy nhang muỗi ngay. Con trai, con thoa thêm chút dầu thơm, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”
“Đợi một chút!” Phương Dạ quyết tâm muốn phản kháng: “Con có lời muốn nói!”
Cả nhà tải app truyệnhola nhé! “Con muốn nói gì?”
Trong tình huống gấp gáp, Phương Dạ chỉ có thể bày ra vẻ nghiêm túc rồi nói lung tung: “Cha, con rất hiểu tâm trạng của cha, trên mạng có câu nói vê hiện tượng này, đó là hội chứng lo lắng về xe mới, người lần đầu tiên mua xe đều sẽ có, triệu chứng là cảm thấy chiếc xe mới lái về quan trọng hơn tất cả, thậm chí còn hận không thể khiêng nó về nhà đểi”
Phương Vân gật gật đầu: “Con nói không sai, cha đúng là có suy nghĩ như vậy.”
“Có suy nghĩ như vậy là rất bình thường, cha chỉ cần nghĩ thông một chuyện là được. Xe có đắt thế nào, thì nó cũng chỉ là một phương tiện giao thông mà thôi, không cần phải xem nó như ông lớn mà cúng bái.” Phương Dạ tận tình khuyên bảo: “Hơn nữa, không phải cửa hàng 4S đã tặng cho cha một miếng trùm xe sao, nếu như cha thật sự lo lăng thì trùm nó lên xe là được rồi.”
“Đúng vậy, sao cha không nghĩ ra cách này chứ, thế mà còn định đi mua lều!”
Phương Vân bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng xuống lầu.
Phương Dạ sợ một mình ông ấy không biết làm, mau chóng đi theo.
Vào lúc hai người vừa trùm kín xe xong, chuẩn bị trở về nhà, một chiếc BMW X1 màu trắng đột nhiên chạy vào.
“Hi, anh rể, sao tối như vậy rồi còn ra ngoài đi dạo thế?”
Sau khi mở cửa sổ xe, một gương mặt tô son trát phấn của đàn ông lộ ra, chính là cậu của Phương Dạ, Phạm Nam.
Sau khi nhìn thấy ông ta, Phương Vân vẫn còn đang canh cánh chuyện ban ngày trong lòng nên chỉ ừm một tiếng.
Phương Dạ chào hỏi: “Chào cậu.”
“Nhóc Dạ cũng về rồi à?” Phạm Nam cười ha ha một tiếng: “Trở về là tốt rồi, ngày mai nhớ đi uống rượu mừng của cậu nhé!”
Bình luận facebook