Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Chương 134:
Sau khi lẩu uyên ương và món ăn kèm được đem lên, bốn người bắt đầu ăn, Lâm Chi Thanh còn gọi một tá bia lên men nhập khẩu, mùi vị của loại bia này khá ngon, nhưng mà mua ở quán lẩu thì thực sự rất đắt, trước đây Phương Dạ và bạn cùng phòng không dám gọi.
Tiểu lượng của hai du học sinh nước ngoài khá tốt, bình thường không uống uống một ly nhưng vì vui nên Hạ Vi cũng uống với họ không ít, khuôn mặt ửng đỏ như quả táo rất đáng yêu.
Vì phái lái xe nên Phương Dạ chỉ uống một lon Coca lạnh, anh luôn âm thầm quan sát hai bọn họ, ngoài việc phát hiện ra bọn họ làm một vài động tác dưới gầm bàn, còn nhìn thấy Thư Dương luôn nhìn Hạ Vi chằm chằm, trong ánh mắt đó ngoài sự yêu thích rõ ràng còn có cả ham muốn khác.
Mặc dù Hạ Vi luôn gắp đồ ăn cho Lâm Chi Thanh nhưng anh ta không để tâm thậm chí còn có chút chống cự với sự chăm sóc của bạn gái.
Phương Dạ cảm thấy hai người này quả thật có vấn đề, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: “Anh Lâm, hai người học nghiên cứu sinh ở trường đại học nào ở Úc vậy?”
Lâm Chi Thanh lạnh nhạt nói: “UNSW, từng nghe nói chưa?”
“Chưa.” Phương Dạ thành thật trả lời: “Có thể giới thiệu chút cho tôi không, tôi sắp tốt nghiệp rồi, cũng muốn đến Úc du học.”
“Tôi cảm thấy UNSW không phù hợp với cậu, cậu nên tự lên mạng tìm đi, trên đó giới thiệu chi tiết hơn tôi nhiều.” Lâm Chi Thanh không có hứng thú nói chuyện với Phương Dạ, quay đầu lại nói với Hạ Vi: “Vi Vi, chuyện hôm nay anh nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?”
Hạ Vi lập tức sững sờ: “Chuyện này… Thực sự là quá nhiều tiền, có thể để em suy nghĩ mấy ngày không?”
Tai của Phương Diệp trực tiếp dựng lên sau khi nghe thấy lời nói của hai người.
Lâm Chi Thanh hiển nhiên có chút không vui, anh ta nghiêm mặt lạnh nhạt nói: “Không phải chỉ một trăm vạn thôi sao, kinh doanh tiệm trà sữa chắc đã thu được món lãi kếch xù, em mở tiệm cũng được hai ba năm rồi, lẽ nào còn không tích góp đủ chút tiền ấy sao?”
Hạ Vi cười khổ nói: “Chi Thanh, anh quên rồi sao, phần lớn lợi nhuận mà em kiếm được hàng tháng đều chuyển cho anh.”
Sắc mặt Lâm Chi Thanh trở nên cứng đờ, sau đó nặng nề mà hừ một tiếng: “Anh mặc kệ, dù sao thì số tiền này em cũng phải nhất định giúp anh nghĩ cách lo liệu, còn nếu thật sự lo không xong thì em bán cái tiệm trà sữa này đi!”
Bán tiệm trà sữa?
Phương Dạ lập tức cảnh giác, nếu không có tiệm trà sữa của Hạ Vi, hệ thống kia liệu có bị ảnh hưởng gì không?
Lỡ như thay đổi cửa hàng giao đồ ăn lại không thể kích hoạt phần thưởng thì phải làm sao, vậy anh phải nên đi tìm ai để nói lý lẽ đây?”
“Tiệm trà sữa chính là tâm huyết của em, em… em không muốn bán nó đi.” Hạ Vi do dự nói: “Nếu không thì như vậy đi, tiền mở công ty của anh, em sẽ tiếp tục nghĩ cách, chắc là có thể gom góp đủ thôi.”
Lâm Chi Thanh gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng mà đừng trì hoãn quá lâu. Cơ hội kinh doanh trong đầu năm nay chẳng mấy chốc sẽ thoáng qua. Anh và Thư Dương đã quan sát thị trường trong nước hơn nửa năm rồi, bây giờ chính là thời cơ tốt để nhập cuộc, chỉ cần có thể mở công ty, lợi nhuận mười triệu tệ một năm chỉ cần vài phút là kiếm được, trì hoãn thêm một ngày thì tổn thất không ít tiền đâu!”
Phương Dạ hỏi: “Hai người đang muốn kinh doanh gì vậy?”
Lâm Chi Thanh liếc mắt nhìn anh: “Có nói cậu cũng không hiểu, hơn nữa đây là bí mật kinh doanh quan trọng, đương nhiên không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác.”
Phương Dạ không nói nên lời, thằng cha này giữ bí mật công việc cũng tốt đấy.
Hạ Vi an ủi nói: “Chi Thanh anh yên tâm đi, em sẽ nghĩ được cách thôi.”
Lâm Chi Thanh gật đầu không nói thêm gì nữa.
Cũng vào lúc đó, đại đội lính tuần của thành phố đã thành lập một tổ chuyên án nhỏ, đại đội trưởng đích thân năm giữ quyền chỉ huy, mà Từ Lệ với tư cách là một trong những đội phó, đang sắp xếp cho cấp dưới điều tra nguồn gốc của ngón tay đang gây căng thẳng trong dư luận.
“Từ đội, những người phụ nữ mất tích trong một tháng gần nhất ở Hoa Hải đều ở đây.” Trợ lý đặt một xấp văn kiện lên bàn làm việc.
“Làm tốt lắm.”
Từ Lệ cầm văn kiện lên lật xem từng tờ, sau khi loại bỏ những văn kiện không phù hợp thì chỉ còn lại ba tờ.
Tưởng Văn Văn: Nữ. 28 tuổi, lao động nhập cư, làm việc tại quán bar Khải Lạc, đã mất tích ba tuần…
Bàng Xuân Diễm: Nữ, 26 tuổi, người dân Hoa Hải, làm việc tại quán bar Bá Vũ, đã mất tích sáu ngày…
Lí Tuyết: Nữ, 22 tuổi, sinh viên, làm thêm tại quán bar Vương Triêu, đã mất tích hai tuần…
Sau khi lẩu uyên ương và món ăn kèm được đem lên, bốn người bắt đầu ăn, Lâm Chi Thanh còn gọi một tá bia lên men nhập khẩu, mùi vị của loại bia này khá ngon, nhưng mà mua ở quán lẩu thì thực sự rất đắt, trước đây Phương Dạ và bạn cùng phòng không dám gọi.
Tiểu lượng của hai du học sinh nước ngoài khá tốt, bình thường không uống uống một ly nhưng vì vui nên Hạ Vi cũng uống với họ không ít, khuôn mặt ửng đỏ như quả táo rất đáng yêu.
Vì phái lái xe nên Phương Dạ chỉ uống một lon Coca lạnh, anh luôn âm thầm quan sát hai bọn họ, ngoài việc phát hiện ra bọn họ làm một vài động tác dưới gầm bàn, còn nhìn thấy Thư Dương luôn nhìn Hạ Vi chằm chằm, trong ánh mắt đó ngoài sự yêu thích rõ ràng còn có cả ham muốn khác.
Mặc dù Hạ Vi luôn gắp đồ ăn cho Lâm Chi Thanh nhưng anh ta không để tâm thậm chí còn có chút chống cự với sự chăm sóc của bạn gái.
Phương Dạ cảm thấy hai người này quả thật có vấn đề, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: “Anh Lâm, hai người học nghiên cứu sinh ở trường đại học nào ở Úc vậy?”
Lâm Chi Thanh lạnh nhạt nói: “UNSW, từng nghe nói chưa?”
“Chưa.” Phương Dạ thành thật trả lời: “Có thể giới thiệu chút cho tôi không, tôi sắp tốt nghiệp rồi, cũng muốn đến Úc du học.”
“Tôi cảm thấy UNSW không phù hợp với cậu, cậu nên tự lên mạng tìm đi, trên đó giới thiệu chi tiết hơn tôi nhiều.” Lâm Chi Thanh không có hứng thú nói chuyện với Phương Dạ, quay đầu lại nói với Hạ Vi: “Vi Vi, chuyện hôm nay anh nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?”
Hạ Vi lập tức sững sờ: “Chuyện này… Thực sự là quá nhiều tiền, có thể để em suy nghĩ mấy ngày không?”
Tai của Phương Diệp trực tiếp dựng lên sau khi nghe thấy lời nói của hai người.
Lâm Chi Thanh hiển nhiên có chút không vui, anh ta nghiêm mặt lạnh nhạt nói: “Không phải chỉ một trăm vạn thôi sao, kinh doanh tiệm trà sữa chắc đã thu được món lãi kếch xù, em mở tiệm cũng được hai ba năm rồi, lẽ nào còn không tích góp đủ chút tiền ấy sao?”
Hạ Vi cười khổ nói: “Chi Thanh, anh quên rồi sao, phần lớn lợi nhuận mà em kiếm được hàng tháng đều chuyển cho anh.”
Sắc mặt Lâm Chi Thanh trở nên cứng đờ, sau đó nặng nề mà hừ một tiếng: “Anh mặc kệ, dù sao thì số tiền này em cũng phải nhất định giúp anh nghĩ cách lo liệu, còn nếu thật sự lo không xong thì em bán cái tiệm trà sữa này đi!”
Bán tiệm trà sữa?
Phương Dạ lập tức cảnh giác, nếu không có tiệm trà sữa của Hạ Vi, hệ thống kia liệu có bị ảnh hưởng gì không?
Lỡ như thay đổi cửa hàng giao đồ ăn lại không thể kích hoạt phần thưởng thì phải làm sao, vậy anh phải nên đi tìm ai để nói lý lẽ đây?”
“Tiệm trà sữa chính là tâm huyết của em, em… em không muốn bán nó đi.” Hạ Vi do dự nói: “Nếu không thì như vậy đi, tiền mở công ty của anh, em sẽ tiếp tục nghĩ cách, chắc là có thể gom góp đủ thôi.”
Lâm Chi Thanh gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng mà đừng trì hoãn quá lâu. Cơ hội kinh doanh trong đầu năm nay chẳng mấy chốc sẽ thoáng qua. Anh và Thư Dương đã quan sát thị trường trong nước hơn nửa năm rồi, bây giờ chính là thời cơ tốt để nhập cuộc, chỉ cần có thể mở công ty, lợi nhuận mười triệu tệ một năm chỉ cần vài phút là kiếm được, trì hoãn thêm một ngày thì tổn thất không ít tiền đâu!”
Phương Dạ hỏi: “Hai người đang muốn kinh doanh gì vậy?”
Lâm Chi Thanh liếc mắt nhìn anh: “Có nói cậu cũng không hiểu, hơn nữa đây là bí mật kinh doanh quan trọng, đương nhiên không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác.”
Phương Dạ không nói nên lời, thằng cha này giữ bí mật công việc cũng tốt đấy.
Hạ Vi an ủi nói: “Chi Thanh anh yên tâm đi, em sẽ nghĩ được cách thôi.”
Lâm Chi Thanh gật đầu không nói thêm gì nữa.
Cũng vào lúc đó, đại đội lính tuần của thành phố đã thành lập một tổ chuyên án nhỏ, đại đội trưởng đích thân năm giữ quyền chỉ huy, mà Từ Lệ với tư cách là một trong những đội phó, đang sắp xếp cho cấp dưới điều tra nguồn gốc của ngón tay đang gây căng thẳng trong dư luận.
“Từ đội, những người phụ nữ mất tích trong một tháng gần nhất ở Hoa Hải đều ở đây.” Trợ lý đặt một xấp văn kiện lên bàn làm việc.
“Làm tốt lắm.”
Từ Lệ cầm văn kiện lên lật xem từng tờ, sau khi loại bỏ những văn kiện không phù hợp thì chỉ còn lại ba tờ.
Tưởng Văn Văn: Nữ. 28 tuổi, lao động nhập cư, làm việc tại quán bar Khải Lạc, đã mất tích ba tuần…
Bàng Xuân Diễm: Nữ, 26 tuổi, người dân Hoa Hải, làm việc tại quán bar Bá Vũ, đã mất tích sáu ngày…
Lí Tuyết: Nữ, 22 tuổi, sinh viên, làm thêm tại quán bar Vương Triêu, đã mất tích hai tuần…