Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Chương 149:
“Nghe cũng thật rất gì và này nọ.”
“Ý anh là sao, có muốn so tài ngay bây giờ không?”
“Đừng, lỡ như cô đập bể bàn thì bà chủ sẽ lột da tôi mất.”
“Ha ha ha, hóa ra anh cũng có lúc sợ nhỉ.”
“Này còn phải để cô nói sao…”
Sau khi xin tan làm sớm, cả hai cũng đi tới quán bar Dạ Sắc. Bởi vì vẫn còn rất sớm nên nơi này có hơi vắng vẻ, chưa vào tới cửa đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy đen kiểu cách phương Tây đang đi tới chào hỏi bọn họ.
“Xin hỏi anh là anh Phương đúng không?”
“Chính là tôi.”
Cô gái kia nhoẻn miệng cười: “Chào anh Phương, tôi làca trực của quán bar này tên là Điền Điềm, gọi Tiểu Điềm Điềm được rồi.”
“… Tôi vẫn nên gọi cô làĐiền đi.”
“Anh Phương, xin hỏi quán bar Dạ Sắc nên phối hợp với các anh như thế nào?”
“Cái này phải hỏi sếp nhà tôi… À không đúng, là sếp của tôi, cô Từ đây.”
“Được, vậy chúng ta vào trong nói chuyện, ở đây nhiều tai mắt, không tiện lắm.”
“Được.”
Cả ba cùng nhau vào trong phòng của quản lý, Từ Lệ nói cụ thể từng chuyện một.
“Thứ nhất, đội cảnh sát sẽ cử ít nhất sáu người để xếp vào những chức vụ khác nhau trong quán bar, cô lấy thân phận là nhân viên mới để che đậy giúp chúng tôi là được rồi.”
Quản lý Điền gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề, nhân viên thời vụ ở quán bar chúng tôi rất nhiều, mỗi ngày có mấy nhân viên mới cũng là chuyện bình thường.”
“Thứ hai, camera giám sát của chỗ cô được phân bố như thế nào?”
“Trong và ngoài thì có tổng cộng là ba mươi sáu camera, về cơ bản đều là không có góc nào chết cả.”
“Rất tốt, đợi lát nữa đồng nghiệp bên nhóm kỹ thuật tới sẽ tiếp nhận phòng quản lý, cô hãy dặn dò trước với nhân viên bảo vệ.”
“Được, còn chuyện gì nữa không?”
“Điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất.” Từ Lệ nghiêm mặt nói: “Đêm nay, tất cả nhân viên làm trong quán bar đều không được mặc váy đỏ!”
Quản lý Điền gật đầu: “Bình thường nhân viên sẽ không mặc váy đỏ, nhưng mấy vũ công biểu diễn thì rất có khả năng, một lúc nữa tôi sẽ sắp xếp.”
Từ Lệ nói: “Cơ bản là vậy, cảm ơnĐiền đã hợp tác.”
Quản lý Điền kính cẩn nói: “Không cần khách sáo, đây là việc mà tôi nên làm, mọi người ngồi một lát, tôi đi xuống sắp xếp trước.”
Sau khiĐiền đi, Từ Lệ lập tức liên hệ với thành viên trong tổ, sau đó mỉm cười nói với Phương Dạ: “Nếu anh không để bụng thì tối nay làm một nhân viên phục vụ, thế nào?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần có thể để tôi tham gia là được.” Phương Dạ phấn khích xoa tay: “Tôi có thể hỏi một vấn đề không?”
“Anh hỏi đi.”
“Có thể trang bị vũ khí cho tôi không?” Phương Dạ hỏi dò: “Tên hung thủ này vô cùng tàn bạo, gϊếŧ người không ghê tay, không có thứ gì trong tay tôi cảm thấy rất hoảng sợ và bất an.”
Nói trắng ra là anh muốn sờ khẩu súng thật mà thôi, đây được coi là tật chung của cánh đàn ông.
“Muốn vũ khí sao? Không thành vấn đề.” Cô ta lấy một cái dùi cui cầm tay từ trong thắt lưng ra, đặt lên bàn: “Đây là trang bị cá nhân của tôi, sức sát thương lớn, dễ sử dụng, cứ cầm lấy đi.”
Vẻ mặt Phương Dạ lập tức trở nên chua xót: “Chỉ vậy thôi á?”
“Vậy thôi!” Từ Lệ mỉm cười nói, anh không có giấy phép mang và sử dụng súng, chẳng lẽ còn hi vọng tôi sẽ đưa súng thật cho anh hay sao? Đấy là phạm pháp đó!”
Phương Dạ cúi đầu nói: “Được rồi…!”
“Muốn sờ súng đúng không? Quá đơn giản, hôm nào có thời gian, tôi đưa anh đến sân tập bắn của đội tôi chơi, anh là cố vấn, nên chắc không phải là vấn đề gì lớn.”
Cuối cùng Phương Dạ cũng tươi cười.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Từ Lệ và chín người đồng đội đã nhanh chóng đến quán bar Dạ Sắc, Phùng Khang dẫn theo bốn người phụ trách giám sát và ngoại vi, bốn người khác thì được sắp xếp làm nhân viên mới.
“Nghe cũng thật rất gì và này nọ.”
“Ý anh là sao, có muốn so tài ngay bây giờ không?”
“Đừng, lỡ như cô đập bể bàn thì bà chủ sẽ lột da tôi mất.”
“Ha ha ha, hóa ra anh cũng có lúc sợ nhỉ.”
“Này còn phải để cô nói sao…”
Sau khi xin tan làm sớm, cả hai cũng đi tới quán bar Dạ Sắc. Bởi vì vẫn còn rất sớm nên nơi này có hơi vắng vẻ, chưa vào tới cửa đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy đen kiểu cách phương Tây đang đi tới chào hỏi bọn họ.
“Xin hỏi anh là anh Phương đúng không?”
“Chính là tôi.”
Cô gái kia nhoẻn miệng cười: “Chào anh Phương, tôi làca trực của quán bar này tên là Điền Điềm, gọi Tiểu Điềm Điềm được rồi.”
“… Tôi vẫn nên gọi cô làĐiền đi.”
“Anh Phương, xin hỏi quán bar Dạ Sắc nên phối hợp với các anh như thế nào?”
“Cái này phải hỏi sếp nhà tôi… À không đúng, là sếp của tôi, cô Từ đây.”
“Được, vậy chúng ta vào trong nói chuyện, ở đây nhiều tai mắt, không tiện lắm.”
“Được.”
Cả ba cùng nhau vào trong phòng của quản lý, Từ Lệ nói cụ thể từng chuyện một.
“Thứ nhất, đội cảnh sát sẽ cử ít nhất sáu người để xếp vào những chức vụ khác nhau trong quán bar, cô lấy thân phận là nhân viên mới để che đậy giúp chúng tôi là được rồi.”
Quản lý Điền gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề, nhân viên thời vụ ở quán bar chúng tôi rất nhiều, mỗi ngày có mấy nhân viên mới cũng là chuyện bình thường.”
“Thứ hai, camera giám sát của chỗ cô được phân bố như thế nào?”
“Trong và ngoài thì có tổng cộng là ba mươi sáu camera, về cơ bản đều là không có góc nào chết cả.”
“Rất tốt, đợi lát nữa đồng nghiệp bên nhóm kỹ thuật tới sẽ tiếp nhận phòng quản lý, cô hãy dặn dò trước với nhân viên bảo vệ.”
“Được, còn chuyện gì nữa không?”
“Điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất.” Từ Lệ nghiêm mặt nói: “Đêm nay, tất cả nhân viên làm trong quán bar đều không được mặc váy đỏ!”
Quản lý Điền gật đầu: “Bình thường nhân viên sẽ không mặc váy đỏ, nhưng mấy vũ công biểu diễn thì rất có khả năng, một lúc nữa tôi sẽ sắp xếp.”
Từ Lệ nói: “Cơ bản là vậy, cảm ơnĐiền đã hợp tác.”
Quản lý Điền kính cẩn nói: “Không cần khách sáo, đây là việc mà tôi nên làm, mọi người ngồi một lát, tôi đi xuống sắp xếp trước.”
Sau khiĐiền đi, Từ Lệ lập tức liên hệ với thành viên trong tổ, sau đó mỉm cười nói với Phương Dạ: “Nếu anh không để bụng thì tối nay làm một nhân viên phục vụ, thế nào?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần có thể để tôi tham gia là được.” Phương Dạ phấn khích xoa tay: “Tôi có thể hỏi một vấn đề không?”
“Anh hỏi đi.”
“Có thể trang bị vũ khí cho tôi không?” Phương Dạ hỏi dò: “Tên hung thủ này vô cùng tàn bạo, gϊếŧ người không ghê tay, không có thứ gì trong tay tôi cảm thấy rất hoảng sợ và bất an.”
Nói trắng ra là anh muốn sờ khẩu súng thật mà thôi, đây được coi là tật chung của cánh đàn ông.
“Muốn vũ khí sao? Không thành vấn đề.” Cô ta lấy một cái dùi cui cầm tay từ trong thắt lưng ra, đặt lên bàn: “Đây là trang bị cá nhân của tôi, sức sát thương lớn, dễ sử dụng, cứ cầm lấy đi.”
Vẻ mặt Phương Dạ lập tức trở nên chua xót: “Chỉ vậy thôi á?”
“Vậy thôi!” Từ Lệ mỉm cười nói, anh không có giấy phép mang và sử dụng súng, chẳng lẽ còn hi vọng tôi sẽ đưa súng thật cho anh hay sao? Đấy là phạm pháp đó!”
Phương Dạ cúi đầu nói: “Được rồi…!”
“Muốn sờ súng đúng không? Quá đơn giản, hôm nào có thời gian, tôi đưa anh đến sân tập bắn của đội tôi chơi, anh là cố vấn, nên chắc không phải là vấn đề gì lớn.”
Cuối cùng Phương Dạ cũng tươi cười.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Từ Lệ và chín người đồng đội đã nhanh chóng đến quán bar Dạ Sắc, Phùng Khang dẫn theo bốn người phụ trách giám sát và ngoại vi, bốn người khác thì được sắp xếp làm nhân viên mới.