Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
Chương 159:
Liên tục bận rộn một ngày một đêm, lại còn ngà ngà say, Từ Lại thắt dây an toàn xong thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phương Dạ nhìn chiếc xe taxi hai màu vàng xanh chạy đi, ánh mắt vô tình nhìn thấy biển số vùng khác của chiếc xe.
Du NBX9876, biển số xe này… hình như anh đã từng thấy ở đâu thì phải?
Trong đầu Phương Dạ lóe lên một tia sáng, mau chóng gọi Phùng Khang đang định rời đi lại, mượn anh ta laptop mà anh ta giữ giúp Từ Lệ.
Sau khi mở ra đoạn video giám sát của quán bar Khải Nhạc, chiếc xe taxi mà Tưởng Văn Văn và chàng trai mặc áo hoodies ngồi, quả nhiên có biển số xe là Du NBX9876!
Mở ra video giám sát của hai quán bar khác, cũng xuất hiện hình dáng của chiếc xe này, Lý Tuyết vừa rời đi không lâu, chiếc xe này dừng bên đường một lúc lâu không nhúc nhích đã khởi động rồi chạy đi…
“Không phải trùng hợp, chiếc xe taxi này có vấn đề, tài xế rất có thể là hung thủ!”
Sau khi xem xong video, Phùng Khang đột nhiên hít một hơi lạnh.
“Cho dù không phải là hung thủ, thì cũng rất có thể là đồng loã!” Phương Dạ gật gật đầu, sau đó bấm gọi điện thoại cho Từ Lệ, nhưng đáng tiếc giọng nói bên kia nói rằng cô ta đã tắt máy!
Lúc này anh mới nhớ ra, lúc nãy ở trong quán bar, vì để không ảnh hưởng đến hành động, điện thoại của tất cả thành viên đều phải tắt máy, chắc chắn là Từ Lệ quên mở máy rồi.
“Đúng rồi, máy định vị vẫn còn trên người Từ Lệ!” Cuối cùng Phùng Khang nhớ ra, mở một phần mềm trên máy tính, chấm đỏ trên đó hiển thị Từ Lệ đang di chuyển về phía cao tốc Thành Nam.
“Không phải đội phó Từ ở Thành Bắc sao? Sao chiếc taxi này lại chạy về Thành Nam?”
“Bởi vì núi Đông Minh ở ngoại ô phía nam!” Phương Dạ không trễ nãi thêm nữa: “Từ Lệ gặp nguy hiểm rồi, chúng ta mau đuổi theo, để tôi lái!”
“Những người khác đã về hết rồi, chỉ hai chúng ta có thể sao? Hay là call chi viện trong đội nhé?”
“Không kịp rồi, đợi đến nơi rồi nói!”
“Được rồi.”
Sau khi Phương Dạ ngồi lên xe tuần tra, cố tình hỏi một câu: “Lái chiếc xe này có phải không cần dừng đèn đỏ không?”
“Lúc đang chấp hành nhiệm vụ thì không cần!”
“Được, anh ngồi vững đấy, tôi sẽ lái rất nhanh đấy, đừng có bị say xe mà nôn trong xe đấy.”
“Đừng hù dọa tôi, chiếc BYD rách nát này có thể lái nhanh được bao nhiêu chứ? Anh cứ việc lái nhanh, tôi mà nôn thì xem như tôi thua, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị say xe, tốc độ có nhanh thế nào cũng chịu được… lêu lêu lêu!”
Phùng Khang còn chưa nói xong, xe tuần tra đã phóng đi giống như mũi tên rời khỏi cung, anh ta dường như bị một bàn tay vô hình làm cho ngã trên ghế ngồi vậy!
Bây giờ đã là ba giờ mấy khuya, cả Hoa Hải đều vô cùng yên tĩnh, trên đường thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy ngang qua.
Phương Dạ trực tiếp đạp lên hơn 150, Phùng Khang cảm thấy rõ ràng chiếc xe tuần tra đã nhanh đến sắp tan rã rồi!
“Anh… Anh bạn Phương, anh có nghe thấy… nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì? Làm gì có tiếng gì, anh nghe thấy à?”
“Đương… đương nhiên là tôi nghe thấy, còn rất rõ ràng, là tiếng chiếc xe này đang đau khổ rêи ɾỉ, nó nói nó sắp không được rồi, anh… anh có thể lái chậm một chút không?”
“Đau khổ rêи ɾỉ? Anh nghe nhầm rồi, rõ ràng là tiếng gào thét sảng khoái mà, nó nói nó đã rất lâu không thấy phấn khích như vậy rồi!”
“Anh rõ ràng là nói lung tung… Cứu mạng! Anh chạy chậm chút, chạy chậm chút…”
Sau khi Phương Dạ đạp chân ga, chiếc BYD tăng lên 160 lần nữa, tiếng hét thảm thiết của Phùng Khang vang vọng trên cả con đường…
Sau khi lên xe chưa đầy hai phút, Từ Lệ đã mệt lử và ngủ thiếp đi.
Vẻ mặt tài xế không chút biểu cảm, liếc cô ta một cái, đột nhiên lái xe vào một con đường phụ, hoàn toàn lệch khỏi hướng của tiểu khu Dương Quang.
Sau khi bảy quẹo tám rẽ, chiếc taxi lái trên đường Hoàn Thành Nam và đi thẳng đến núi Đông Minh.
Tài xế vừa lái xe bằng một tay, vừa lấy ra trong hộp đựng một lọ bình xịt nhỏ không có nhãn mác, sau khi mở nắp ra, anh ta xịt hai lần vào mũi Từ Lệ, người đằng sau lập tức nghiêng đầu ngủ thiếp đi, ngủ càng sâu hơn!
Liên tục bận rộn một ngày một đêm, lại còn ngà ngà say, Từ Lại thắt dây an toàn xong thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phương Dạ nhìn chiếc xe taxi hai màu vàng xanh chạy đi, ánh mắt vô tình nhìn thấy biển số vùng khác của chiếc xe.
Du NBX9876, biển số xe này… hình như anh đã từng thấy ở đâu thì phải?
Trong đầu Phương Dạ lóe lên một tia sáng, mau chóng gọi Phùng Khang đang định rời đi lại, mượn anh ta laptop mà anh ta giữ giúp Từ Lệ.
Sau khi mở ra đoạn video giám sát của quán bar Khải Nhạc, chiếc xe taxi mà Tưởng Văn Văn và chàng trai mặc áo hoodies ngồi, quả nhiên có biển số xe là Du NBX9876!
Mở ra video giám sát của hai quán bar khác, cũng xuất hiện hình dáng của chiếc xe này, Lý Tuyết vừa rời đi không lâu, chiếc xe này dừng bên đường một lúc lâu không nhúc nhích đã khởi động rồi chạy đi…
“Không phải trùng hợp, chiếc xe taxi này có vấn đề, tài xế rất có thể là hung thủ!”
Sau khi xem xong video, Phùng Khang đột nhiên hít một hơi lạnh.
“Cho dù không phải là hung thủ, thì cũng rất có thể là đồng loã!” Phương Dạ gật gật đầu, sau đó bấm gọi điện thoại cho Từ Lệ, nhưng đáng tiếc giọng nói bên kia nói rằng cô ta đã tắt máy!
Lúc này anh mới nhớ ra, lúc nãy ở trong quán bar, vì để không ảnh hưởng đến hành động, điện thoại của tất cả thành viên đều phải tắt máy, chắc chắn là Từ Lệ quên mở máy rồi.
“Đúng rồi, máy định vị vẫn còn trên người Từ Lệ!” Cuối cùng Phùng Khang nhớ ra, mở một phần mềm trên máy tính, chấm đỏ trên đó hiển thị Từ Lệ đang di chuyển về phía cao tốc Thành Nam.
“Không phải đội phó Từ ở Thành Bắc sao? Sao chiếc taxi này lại chạy về Thành Nam?”
“Bởi vì núi Đông Minh ở ngoại ô phía nam!” Phương Dạ không trễ nãi thêm nữa: “Từ Lệ gặp nguy hiểm rồi, chúng ta mau đuổi theo, để tôi lái!”
“Những người khác đã về hết rồi, chỉ hai chúng ta có thể sao? Hay là call chi viện trong đội nhé?”
“Không kịp rồi, đợi đến nơi rồi nói!”
“Được rồi.”
Sau khi Phương Dạ ngồi lên xe tuần tra, cố tình hỏi một câu: “Lái chiếc xe này có phải không cần dừng đèn đỏ không?”
“Lúc đang chấp hành nhiệm vụ thì không cần!”
“Được, anh ngồi vững đấy, tôi sẽ lái rất nhanh đấy, đừng có bị say xe mà nôn trong xe đấy.”
“Đừng hù dọa tôi, chiếc BYD rách nát này có thể lái nhanh được bao nhiêu chứ? Anh cứ việc lái nhanh, tôi mà nôn thì xem như tôi thua, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị say xe, tốc độ có nhanh thế nào cũng chịu được… lêu lêu lêu!”
Phùng Khang còn chưa nói xong, xe tuần tra đã phóng đi giống như mũi tên rời khỏi cung, anh ta dường như bị một bàn tay vô hình làm cho ngã trên ghế ngồi vậy!
Bây giờ đã là ba giờ mấy khuya, cả Hoa Hải đều vô cùng yên tĩnh, trên đường thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy ngang qua.
Phương Dạ trực tiếp đạp lên hơn 150, Phùng Khang cảm thấy rõ ràng chiếc xe tuần tra đã nhanh đến sắp tan rã rồi!
“Anh… Anh bạn Phương, anh có nghe thấy… nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì? Làm gì có tiếng gì, anh nghe thấy à?”
“Đương… đương nhiên là tôi nghe thấy, còn rất rõ ràng, là tiếng chiếc xe này đang đau khổ rêи ɾỉ, nó nói nó sắp không được rồi, anh… anh có thể lái chậm một chút không?”
“Đau khổ rêи ɾỉ? Anh nghe nhầm rồi, rõ ràng là tiếng gào thét sảng khoái mà, nó nói nó đã rất lâu không thấy phấn khích như vậy rồi!”
“Anh rõ ràng là nói lung tung… Cứu mạng! Anh chạy chậm chút, chạy chậm chút…”
Sau khi Phương Dạ đạp chân ga, chiếc BYD tăng lên 160 lần nữa, tiếng hét thảm thiết của Phùng Khang vang vọng trên cả con đường…
Sau khi lên xe chưa đầy hai phút, Từ Lệ đã mệt lử và ngủ thiếp đi.
Vẻ mặt tài xế không chút biểu cảm, liếc cô ta một cái, đột nhiên lái xe vào một con đường phụ, hoàn toàn lệch khỏi hướng của tiểu khu Dương Quang.
Sau khi bảy quẹo tám rẽ, chiếc taxi lái trên đường Hoàn Thành Nam và đi thẳng đến núi Đông Minh.
Tài xế vừa lái xe bằng một tay, vừa lấy ra trong hộp đựng một lọ bình xịt nhỏ không có nhãn mác, sau khi mở nắp ra, anh ta xịt hai lần vào mũi Từ Lệ, người đằng sau lập tức nghiêng đầu ngủ thiếp đi, ngủ càng sâu hơn!