Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Chương 192:
Phương Dạ bất lực, đành phải mang theo đồ ăn đặt giao đi vào trong ngôi biệt thự, sáu người bảo vệ đứng chắp tay sau lưng mà không hề nghiêng mắt chút nào, tùy ý để anh đi thẳng vào.
Trong sân cổ kính, có rất nhiều người hầu đang cắt tỉa hoa và cây cối, thường có người hầu nữ mặc sườn xám đi ngang qua, thân hình và khuôn mặt đều cao sang, càng thể hiện được gu thẩm mỹ và sự giàu có của người chủ.
Phương Dạ không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng anh đi đến trước một căn phòng, trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Vào đi.”
Sau khi bước vào cửa, Phương Dạ mới biết rằng đây là một phòng sách, mấy chiếc tủ gỗ đàn hương xếp đầy đồ cổ lớn nhỏ, trên tường treo tranh chữ của một số người nổi tiếng, nếu như đây đều là bản chính, vậy giá trị của phòng sách này ít nhất cũng phải hàng trăm triệu!
Một người đàn ông trung niên đang múa bút thành văn trước bàn dài, tướng mạo của ông ta đường đường, thần thái uy nghiêm, động tác múa bút khá tự nhiên thoải mái.
Phương Dạ gãi gãi đầu, anh vẫn kiên trì nói: “Xin chào, đồ ăn mà ông đặt giao hàng đã đến rồi đây.”
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên: “Ngồi đi, tôi lập tức đến ngay.”
“Không cần khách sáo như vậy.” Phương Dạ nói: “Tôi rất bận, còn phải nhanh chóng quay về giao hàng khác nữa, tôi để trà sữa trên bàn rồi.”
“Phương Dạ, tôi bảo cậu ngồi thì cậu ngồi là được rồi.” Trong lời nói của người đàn ông mang theo giọng điệu chân thật đáng tin, trên người ông ta toát ra một khí thế mà chỉ những người cấp trên mới có được!
Phương Dạ nheo mắt lại: “Ông biết tôi, rốt cuộc ông là ai?”
Người trẻ tuổi này không tệ, khí thế của mình lớn mạnh như vậy, người bình thường sẽ sớm bị dọa đến mức chân mềm nhũn ra, nhưng cậu lại không sợ hãi, không hổ là người đàn ông mà con gái tôi thích…
Người đàn ông khẽ cười: “Ở Hoa Hải có thể có trang viên lớn như vậy, chẳng lẽ cậu không đoán ra được tôi là ai sao?”
“Không phải chơi game, ai có thời gian rảnh và công sức nhiều như vậy để đoán xem ông là ai chứ?” Phương Dạ có chút tức giận, anh để đồ ăn đặt giao lên trên bàn gỗ trắc vàng: “Ông có thích nói hay không, tôi đi đây!”
“Đợi đợi đợi đợi!” Nhìn thấy đối phương thật sự muốn đi, người đàn ông đó cũng không làm ra vẻ ta đây nữa, ông ta nhanh chóng nói: “Tôi là Tần Thiên Nam, bây giờ cậu đã biết chưa?”
“Tần Thiên Nam sao? Không biết!”
Người đàn ông ngạc nhiên nói: “Không thể nào, cậu không biết tôi sao?”
Phương Dạ hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải biết ông, dựa vào cái gì chứ?”
Thấy dáng vẻ của đối phương cũng rất đúng mực, Tần Thiên Nam đành phải nói: “Vậy cậu có biết Tần Yên Nhiên không?”
Lúc này Phương Dạ gật đầu: “Biết, ông có quan hệ gì với cô ấy sao?”
“Tôi là cha của con bé!”
“Ông là cha của cô ấy sao?” Sau khi Phương Dạ cẩn thận quan sát Tần Thiên Nam, anh lắc đầu với sắc mặt hoài nghi: “Không giống lắm.”
Tần Thiên Nam dở khóc dở cười nói: “Yên Nhiên giống mẹ của con bé.”
Phương Dạ gật đầu: “Vậy còn được, nếu như ngoại hình của cô ấy giống ông thì phiền phức rồi.”
Tần Thiên Nam nhất thời bất lực không nói nên lời, sao tên nhóc này lại nói như vậy, dù sao năm đó tôi cũng là một người đàn ông đẹp trai, có đến mức khó coi như cậu nói không?
Phương Dạ lại hỏi: “Ông lừa gạt tôi đến đây, không phải để uống ly trà sữa này đúng không?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy cũng không phải để tôi tán thưởng chữ như gà bới của ông đúng không?”
Sắc mặt của Tần Thiên Nam cứng đờ, khí thế trước đó đã không còn lại chút gì từ lâu rồi.
Chữ như gà bới cái gì, rõ ràng người ta gọi là lối viết thảo đấy, rốt cuộc tên nhóc như cậu có hiểu thư pháp hay không, cần phải hạ thấp người khác như vậy sao?
Thân là chủ nhân của đệ nhất đại gia tộc, từ trước tới giờ Tần Thiên Nam chưa từng bị người khác khinh bỉ như thế. Cho dù là giám đốc hay là người giàu có đi nữa, có ai mà không nể mặt ông ta chứ? Vậy mà hôm nay, ông ta lại bị lăng mạ bởi cái tên khốn không biết trời cao đất rộng là Phương Dạ này.
Tần Thiên Nam cố gắng nén lại cơn tức giận trong lòng, chỉ vào cái ghế nói: “Tôi là có chuyện muốn thương lượng với cậu, mời ngồi!”
Phương Dạ thản nhiên ngồi xuống: “Vậy đừng bàn lâu quá nha, bây giờ đang là giờ làm việc, về muộn quá sẽ bị bà chủ mắng!”
Phương Dạ bất lực, đành phải mang theo đồ ăn đặt giao đi vào trong ngôi biệt thự, sáu người bảo vệ đứng chắp tay sau lưng mà không hề nghiêng mắt chút nào, tùy ý để anh đi thẳng vào.
Trong sân cổ kính, có rất nhiều người hầu đang cắt tỉa hoa và cây cối, thường có người hầu nữ mặc sườn xám đi ngang qua, thân hình và khuôn mặt đều cao sang, càng thể hiện được gu thẩm mỹ và sự giàu có của người chủ.
Phương Dạ không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng anh đi đến trước một căn phòng, trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Vào đi.”
Sau khi bước vào cửa, Phương Dạ mới biết rằng đây là một phòng sách, mấy chiếc tủ gỗ đàn hương xếp đầy đồ cổ lớn nhỏ, trên tường treo tranh chữ của một số người nổi tiếng, nếu như đây đều là bản chính, vậy giá trị của phòng sách này ít nhất cũng phải hàng trăm triệu!
Một người đàn ông trung niên đang múa bút thành văn trước bàn dài, tướng mạo của ông ta đường đường, thần thái uy nghiêm, động tác múa bút khá tự nhiên thoải mái.
Phương Dạ gãi gãi đầu, anh vẫn kiên trì nói: “Xin chào, đồ ăn mà ông đặt giao hàng đã đến rồi đây.”
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên: “Ngồi đi, tôi lập tức đến ngay.”
“Không cần khách sáo như vậy.” Phương Dạ nói: “Tôi rất bận, còn phải nhanh chóng quay về giao hàng khác nữa, tôi để trà sữa trên bàn rồi.”
“Phương Dạ, tôi bảo cậu ngồi thì cậu ngồi là được rồi.” Trong lời nói của người đàn ông mang theo giọng điệu chân thật đáng tin, trên người ông ta toát ra một khí thế mà chỉ những người cấp trên mới có được!
Phương Dạ nheo mắt lại: “Ông biết tôi, rốt cuộc ông là ai?”
Người trẻ tuổi này không tệ, khí thế của mình lớn mạnh như vậy, người bình thường sẽ sớm bị dọa đến mức chân mềm nhũn ra, nhưng cậu lại không sợ hãi, không hổ là người đàn ông mà con gái tôi thích…
Người đàn ông khẽ cười: “Ở Hoa Hải có thể có trang viên lớn như vậy, chẳng lẽ cậu không đoán ra được tôi là ai sao?”
“Không phải chơi game, ai có thời gian rảnh và công sức nhiều như vậy để đoán xem ông là ai chứ?” Phương Dạ có chút tức giận, anh để đồ ăn đặt giao lên trên bàn gỗ trắc vàng: “Ông có thích nói hay không, tôi đi đây!”
“Đợi đợi đợi đợi!” Nhìn thấy đối phương thật sự muốn đi, người đàn ông đó cũng không làm ra vẻ ta đây nữa, ông ta nhanh chóng nói: “Tôi là Tần Thiên Nam, bây giờ cậu đã biết chưa?”
“Tần Thiên Nam sao? Không biết!”
Người đàn ông ngạc nhiên nói: “Không thể nào, cậu không biết tôi sao?”
Phương Dạ hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải biết ông, dựa vào cái gì chứ?”
Thấy dáng vẻ của đối phương cũng rất đúng mực, Tần Thiên Nam đành phải nói: “Vậy cậu có biết Tần Yên Nhiên không?”
Lúc này Phương Dạ gật đầu: “Biết, ông có quan hệ gì với cô ấy sao?”
“Tôi là cha của con bé!”
“Ông là cha của cô ấy sao?” Sau khi Phương Dạ cẩn thận quan sát Tần Thiên Nam, anh lắc đầu với sắc mặt hoài nghi: “Không giống lắm.”
Tần Thiên Nam dở khóc dở cười nói: “Yên Nhiên giống mẹ của con bé.”
Phương Dạ gật đầu: “Vậy còn được, nếu như ngoại hình của cô ấy giống ông thì phiền phức rồi.”
Tần Thiên Nam nhất thời bất lực không nói nên lời, sao tên nhóc này lại nói như vậy, dù sao năm đó tôi cũng là một người đàn ông đẹp trai, có đến mức khó coi như cậu nói không?
Phương Dạ lại hỏi: “Ông lừa gạt tôi đến đây, không phải để uống ly trà sữa này đúng không?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy cũng không phải để tôi tán thưởng chữ như gà bới của ông đúng không?”
Sắc mặt của Tần Thiên Nam cứng đờ, khí thế trước đó đã không còn lại chút gì từ lâu rồi.
Chữ như gà bới cái gì, rõ ràng người ta gọi là lối viết thảo đấy, rốt cuộc tên nhóc như cậu có hiểu thư pháp hay không, cần phải hạ thấp người khác như vậy sao?
Thân là chủ nhân của đệ nhất đại gia tộc, từ trước tới giờ Tần Thiên Nam chưa từng bị người khác khinh bỉ như thế. Cho dù là giám đốc hay là người giàu có đi nữa, có ai mà không nể mặt ông ta chứ? Vậy mà hôm nay, ông ta lại bị lăng mạ bởi cái tên khốn không biết trời cao đất rộng là Phương Dạ này.
Tần Thiên Nam cố gắng nén lại cơn tức giận trong lòng, chỉ vào cái ghế nói: “Tôi là có chuyện muốn thương lượng với cậu, mời ngồi!”
Phương Dạ thản nhiên ngồi xuống: “Vậy đừng bàn lâu quá nha, bây giờ đang là giờ làm việc, về muộn quá sẽ bị bà chủ mắng!”