Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
- A, đây không phải Hạ công tử sao, mời ngồi.
Triệu Tử Văn nghe chưởng quầy nói chuyện, không khỏi buồn cười, thật đúng là một lão đầu nịnh hót. Hắn nhìn qua thấy thiếu gia đã tới.
Hạ Văn Đăng và tên chưởng quầy đang đi lên, Triệu Tử Văn thấy thiếu gia, trên mặt còn có dấu môi son, cười như hoa đào, xuân tâm nhộn nhạo khiến hắn không khỏi cười trộm vài tiếng.
Thiếu gia đi về phía Hạ Văn, cười nói:
- Trà ngon chứ?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Trà không ngon bằng hoa tửu của thiếu gia…
Hạ Văn Đăng lại nhăn nhỏ cười, không trả lời, dù sao hắn hiểu được, không cần phải nói trắng ra.
Chưởng quầy thấy vị công tử tướng quân phủ biết tên thư đồng này, cặp mắt khẽ đảo, nhìn Triệu Tử Văn ôm quyền nói:
- Không ngờ đây chính là vị thư đồng Hạ Phủ đỉnh đỉnh đại danh, Hạ Văn, lão phu đã thất kính.
- Ngươi biết ta?
Triệu Tử Văn chỉ vào mũi mình, không thể tin nổi. Ngẫm lại, Triệu Tử Văn mới tới Hạ phủ hơn mười ngày, sao có thể nổi danh tới mức ông chủ Hồi Vọng Lâu cũng biết.
Chưởng quầy cười cười:
- Đương nhiên biết, ngươi phá được tuyệt đối của Hồ tiên sinh, ai lại không biết ngươi? Chỉ có điều chưa ai gặp qua mà thôi, hôm nay được gặp, thật là vinh hạnh.
Hồ tiên sinh của Hạ phủ, Triệu Tử Văn đương nhiên biết, tuy nhiên mỗi lần đều gọi là tiên sinh, không ngờ danh khí của lão tiên sinh lại lớn như vậy, không ngờ như vậy hắn lại thành người nổi tiếng. Nhưng nghĩ lại, hẳn lão chưởng quầy này đang có dụng tâm gì đó.
- Trà ngon nhất!!!
Lão chưởng quầy lại hô tiểu nhị rồi xoay qua nhìn Triệu Tử Văn cười nói:
- Không biết Văn công tử có thể giúp tiểu điếm một chút không….
Đến rồi, đến rồi, rốt cục cái đuôi đã lộ ra, Triệu Tử Văn chậm rãi nói:
-Không biết chưởng quầy có chuyện gì, nếu ta có thể giúp nhất định sẽ giúp.
- Không phải là muốn Hạ Văn lưu lại một bức tranh hay câu đối gì đó chứ….
Hạ Văn Đăng nhìn chưởng quầy, giảo hoạt cười nói:
- Chưởng quầy, ta nói đúng chứ?
Lão chưởng quầy bị hắn trực tiếp vạch trần ý đồ, mặt đỏ lên, không tiếp tục giấu diếm, trực tiếp nói:
- Đúng đúng, hy vọng Văn công tử có thể cho ta một câu đối hay bức tranh…
Không ngờ tên chưởng quầy muốn làm quảng cáo, một quảng cáo nhỏ cũng không tha, trong đầu Triệu Tử Văn chợt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, cười nói:
-Được, ta sẽ cho ngươi một vế đối.
Thấy ý đồ đạt thành, tên chưởng quầy tươi cười, hớn hở nói:
- Mời Văn công tử hạ liên, lão hủ sẽ ghi nhớ kỹ.
Triệu Tử Văn đứng lên, bước vài bước, chậm rãi đọc:
- Vế trên: Thượng liên, tọa, thỉnh tọa, thỉnh thượng tọa.
Chưởng quầy đầu óc mờ mịt, cái này cũng gọi là câu đối? Thư đồng này chẳng lẽ tài học chỉ có vậy? Không hiểu hắn làm sao đối được tuyệt đối của Hồ tiên sinh, Hạ Văn Đăng cũng kinh ngạc, tên Hạ Văn này buổi sáng rất tốt, sao đột nhiên lại trở nên ngu xuẩn như vậy?
Triệu Tử Văn cũng không thèm để ý tới vẻ kinh ngạc trong mắt họ, khinh thường bước trở lại, chậm rãi ngâm:
- Vế dưới: Trà, thượng trà, thượng hảo trà.
Chưởng quầy sau khi cân nhắc một lúc lâu, lập tức hiểu ra đạo lý trong đó, nét mặt già nua của hắn đỏ bừng, xấu hổ cười:
- Công tử quả nhiên tài cao, là lão hủ có mắt như mù.
Hạ Văn Đăng đầu vẫn mờ mịt, vế dưới này với vế trên giống nhau, chẳng có gì giống một câu đối, tại sao tên chưởng quầy lại khen ngợi, thật là muốn điên đầu.
Triệu Tử Văn ôm quyền:
- Không dám, câu đối này vốn do chưởng quầy làm ra, tại hạ chẳng qua chỉ đọc lại mà thôi, hy vọng chưởng quầy nên xem trọng khách nhân, người tới đều là khách, đã là khách thì không nên phân biệt đối xử.
Chưởng quầy mặt đỏ lên, gật gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể:
- Tuy rằng câu đối này là từ ta mà ra, nhưng công tử cơ trí linh mẫn, có thể ngay lập tức nghĩ ra vế dưới. Tài học và trí tuệ của công tử, ta nghĩ đương kim chỉ có Tần đại nhân và Tô đại nhân có thể so sánh, lão hủ vô cùng bội phục. Không biết Văn công tử có thể viết cho ta vài chữ, ta sẽ mang câu đối dán trong điếm.
Thời đại này mặc dù chưa có “Chữ Hán”, nhưng ký tự tượng hình cũng gần giống với chữ Hán, tuy nhiên ở đây đa số dùng chữ phồn thể, Triêu Tử Văn mặc dù muốn viết nhưng không thể, hắn chỉ có thể lắc đầu:
- Ta nghĩ hay là thôi đi, ta viết chỉ mang nhục mà thôi.
Nhục nhã? Người có tài học, nhưng lại viết xấu? Chưởng quầy nghĩ vì vậy hắn mới không chịu viết, chỉ thở dài:
- Nếu công tử không chịu thì bỏ đi, về sau công tử đến tiểu điếm thưởng trà, sẽ miễn phí.
- Miễn phí?
Người đầu tiên kinh ngạc chính là Hạ Văn Đăng. Cũng khó trách, dù hắn là thiếu gia mỗi lần đến uống đều phải trả tiền, nhưng thư đồng của mình thì lại được miễn phí, nếu truyền ra ngoài thì thật bẽ mặt.
- Không thu tiền!!!!
Chưởng quầy lặp lại một lần nữa.
- Tài học của Văn công tử có thể sánh với Tần học sĩ, đến với tiểu điếm đã là một vinh hạnh, hôm nay lão phu thất lễ……khách nào cũng là khách…..ai…..
Lão phu quả thật có chỗ không đúng.
Chưởng quầy vì tiền, quả thực mất đi đạo đức nghề nghiệp. Triệu Tử Văn gián tiếp chỉ ra chỗ sai của hắn, lại không ngờ được ”miễn phí”. Không thể tưởng được chưởng quầy lại khách khí như vậy. Hắn cười nói:
- Vậy đa tạ chưởng quầy.
Chưởng quầy mỉm cười gật gật đầu, rồi đi xuống lầu tiếp đón khách.
Hạ Văn Đăng rốt cuộc cũng vẫn không hiểu một già một trẻ này sao lại bí hiểm như vậy, hắn hỏi Triệu Tử Văn:
- Ngươi và chưởng quầy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Không có gì
Triệu Tử văn nhẹ nhàng khoát tay:
- Lão tiên sinh chỉ ban thưởng cho câu đối của ta mà thôi, chỉ là cảm kích mà thôi.
Hạ Văn Đăng hắng giọng:
- Hóa ra là như vậy
Hắn bưng chén trà, con mắt lại ánh lên vẻ dâm tà, khóe miệng tươi cười dâm đãng. Bộ dáng kia quả thực khiến Triệu Tử Văn không kìm nổi, thầm thở dài.
- Dư tiểu thư, ngài đã tới, mời ngồi
Dưới quầy, tiếng chưởng quầy hô vọng lên. Triệu Tử Văn đưa mắt nhìn xuống lầu, chỉ thấy một bộ khoái đi lên, bộ khoái kia da thịt trắng muốt, ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu. Triệu Tử Văn vừa thấy đã biết là ai, thầm mắng:
- Mẹ kiếp, thực là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại đụng phải tên ái nam ái nữ này!
Điều khiến Triệu Tử Văn không tưởng được chính là, Hạ Văn Đăng đột nhiên đứng lên, nói với tên bộ khoái ái nam ái nữ:
- Hóa ra là Dư tiểu thư, thật là thất kính, thất kính…
Rồi gọi tiểu nhị dưới lầu:
- Tiểu nhị, mang Bích La Xuân tới, tính tiền của vị tiểu thư này cho ta.
Bộ khoái ái nam ái nữ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ biết ơn với Hạ Văn Đăng, rồi ngồi xuống bàn. Hạ Văn Đăng cũng thức thời, ngồi xuống, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Triệu Tử Văn giơ cao chén trà, che khuất mặt, hắn tò mò hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Triệu Tử Văn không có biện pháp. Hắn không muốn tên bộ khoái phát hiện ra mình. Lần trước bị nàng tay không đánh ngã, mình không phải đối thủ, chỉ có thể nhịn uất ức lánh mặt, trong lòng thầm chửi thề, về sau ta nhất định lãnh giáo Điền Hổ đại ca thật tốt, thù này không báo không phải quân tử. Mẹ kiếp, lão tử tập luyện xong sẽ đòi lại thập bội, nhưng lúc này thì không thể, vì vậy hắn mới dùng cái chén che trước mặt, nói:
- A…ta uống trà….
“ Uống trà? Sao lại nâng chén cao như vậy?”
Hạ Văn Đăng có chút không hiểu, nhưng không nói gì, nhưng Triệu Tử Văn lúc thì thông minh, lúc lại ngu ngốc đến đáng thương. Hắn học vấn cao, mặc kệ có nan đề gì cũng có thể giải đáp, nhưng lại không biết đương kim hoàng thượng tên gọi là gì, càng không biết thế cục hiện tại của Kinh quốc, cho nên có thể nói hắn thông minh, cũng có thể nói hắn ngu ngốc.
Triệu Tử Văn cầm chén trà, không ngừng cúi đầu uống trà, sợ bị tên ái nam ái nữ kia phát hiện. Đột nhiên hắn nhớ ra Hạ Văn Đăng và chưởng quầy vừa rồi gọi hắn là Dư tiểu thư, hắn đột nhiên cả kinh, hô:
- Tiểu thư? Người này là một cô bé?
Phụt!!!! Hạ Văn Đăng mặc dù không biết ái nam ái nữ là có ý gì, nhưng đại khái đoán được, bị dọa đến phun cả nước trà ra ngoài. Tên Hạ Văn này cũng quá lớn mật, trước mặt Dư bộ khoái lại dám gọi nàng là cô bé, nếu như nàng nghe được, không chém chết Hạ Văn mới là lạ, hơn nữa tỷ tỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bộ khoái ái nam ái nữ mơ hồ nghe thấy tiếng Hạ Văn kêu, mặc dù nghe không rõ, nhưng vẫn nhìn về hướng hắn. Khi nàng nhìn tới, thấy Triệu Tử Văn nâng chén che kín mặt, nhưng nàng vẫn có cảm giác quen biết chỉ là không rõ hắn là ai.
Triệu Tử Văn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thật may tên ái nam ái nữ này chưa nghe thấy, mình không ngờ lại kinh hô ra miệng. Nhưng….đây quả thật là một cô bé sao? Triệu Tử Văn liếc qua thân hình, ngực phẳng như vậy, không khác một cái sân bay, làm sao mà nữ nhân lại đi làm bộ khoái?
Triệu Tử Văn càng nghĩ càng kỳ quái, đột nhiên hắn nhớ tới gì đó, thì thầm bên tai Hạ Văn Đăng:
- Bộ khoái rốt cuộc lai lịch thế nào?
Hạ Văn Đăng nói:
- Dư tiểu thư là con gái tri huyện chúng ta, tên là Dư Tư Lăng, là bạn thân của tỷ tỷ ta. Người đừng có dây dưa với nàng!
Triệu Tử Văn nghe chưởng quầy nói chuyện, không khỏi buồn cười, thật đúng là một lão đầu nịnh hót. Hắn nhìn qua thấy thiếu gia đã tới.
Hạ Văn Đăng và tên chưởng quầy đang đi lên, Triệu Tử Văn thấy thiếu gia, trên mặt còn có dấu môi son, cười như hoa đào, xuân tâm nhộn nhạo khiến hắn không khỏi cười trộm vài tiếng.
Thiếu gia đi về phía Hạ Văn, cười nói:
- Trà ngon chứ?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Trà không ngon bằng hoa tửu của thiếu gia…
Hạ Văn Đăng lại nhăn nhỏ cười, không trả lời, dù sao hắn hiểu được, không cần phải nói trắng ra.
Chưởng quầy thấy vị công tử tướng quân phủ biết tên thư đồng này, cặp mắt khẽ đảo, nhìn Triệu Tử Văn ôm quyền nói:
- Không ngờ đây chính là vị thư đồng Hạ Phủ đỉnh đỉnh đại danh, Hạ Văn, lão phu đã thất kính.
- Ngươi biết ta?
Triệu Tử Văn chỉ vào mũi mình, không thể tin nổi. Ngẫm lại, Triệu Tử Văn mới tới Hạ phủ hơn mười ngày, sao có thể nổi danh tới mức ông chủ Hồi Vọng Lâu cũng biết.
Chưởng quầy cười cười:
- Đương nhiên biết, ngươi phá được tuyệt đối của Hồ tiên sinh, ai lại không biết ngươi? Chỉ có điều chưa ai gặp qua mà thôi, hôm nay được gặp, thật là vinh hạnh.
Hồ tiên sinh của Hạ phủ, Triệu Tử Văn đương nhiên biết, tuy nhiên mỗi lần đều gọi là tiên sinh, không ngờ danh khí của lão tiên sinh lại lớn như vậy, không ngờ như vậy hắn lại thành người nổi tiếng. Nhưng nghĩ lại, hẳn lão chưởng quầy này đang có dụng tâm gì đó.
- Trà ngon nhất!!!
Lão chưởng quầy lại hô tiểu nhị rồi xoay qua nhìn Triệu Tử Văn cười nói:
- Không biết Văn công tử có thể giúp tiểu điếm một chút không….
Đến rồi, đến rồi, rốt cục cái đuôi đã lộ ra, Triệu Tử Văn chậm rãi nói:
-Không biết chưởng quầy có chuyện gì, nếu ta có thể giúp nhất định sẽ giúp.
- Không phải là muốn Hạ Văn lưu lại một bức tranh hay câu đối gì đó chứ….
Hạ Văn Đăng nhìn chưởng quầy, giảo hoạt cười nói:
- Chưởng quầy, ta nói đúng chứ?
Lão chưởng quầy bị hắn trực tiếp vạch trần ý đồ, mặt đỏ lên, không tiếp tục giấu diếm, trực tiếp nói:
- Đúng đúng, hy vọng Văn công tử có thể cho ta một câu đối hay bức tranh…
Không ngờ tên chưởng quầy muốn làm quảng cáo, một quảng cáo nhỏ cũng không tha, trong đầu Triệu Tử Văn chợt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, cười nói:
-Được, ta sẽ cho ngươi một vế đối.
Thấy ý đồ đạt thành, tên chưởng quầy tươi cười, hớn hở nói:
- Mời Văn công tử hạ liên, lão hủ sẽ ghi nhớ kỹ.
Triệu Tử Văn đứng lên, bước vài bước, chậm rãi đọc:
- Vế trên: Thượng liên, tọa, thỉnh tọa, thỉnh thượng tọa.
Chưởng quầy đầu óc mờ mịt, cái này cũng gọi là câu đối? Thư đồng này chẳng lẽ tài học chỉ có vậy? Không hiểu hắn làm sao đối được tuyệt đối của Hồ tiên sinh, Hạ Văn Đăng cũng kinh ngạc, tên Hạ Văn này buổi sáng rất tốt, sao đột nhiên lại trở nên ngu xuẩn như vậy?
Triệu Tử Văn cũng không thèm để ý tới vẻ kinh ngạc trong mắt họ, khinh thường bước trở lại, chậm rãi ngâm:
- Vế dưới: Trà, thượng trà, thượng hảo trà.
Chưởng quầy sau khi cân nhắc một lúc lâu, lập tức hiểu ra đạo lý trong đó, nét mặt già nua của hắn đỏ bừng, xấu hổ cười:
- Công tử quả nhiên tài cao, là lão hủ có mắt như mù.
Hạ Văn Đăng đầu vẫn mờ mịt, vế dưới này với vế trên giống nhau, chẳng có gì giống một câu đối, tại sao tên chưởng quầy lại khen ngợi, thật là muốn điên đầu.
Triệu Tử Văn ôm quyền:
- Không dám, câu đối này vốn do chưởng quầy làm ra, tại hạ chẳng qua chỉ đọc lại mà thôi, hy vọng chưởng quầy nên xem trọng khách nhân, người tới đều là khách, đã là khách thì không nên phân biệt đối xử.
Chưởng quầy mặt đỏ lên, gật gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể:
- Tuy rằng câu đối này là từ ta mà ra, nhưng công tử cơ trí linh mẫn, có thể ngay lập tức nghĩ ra vế dưới. Tài học và trí tuệ của công tử, ta nghĩ đương kim chỉ có Tần đại nhân và Tô đại nhân có thể so sánh, lão hủ vô cùng bội phục. Không biết Văn công tử có thể viết cho ta vài chữ, ta sẽ mang câu đối dán trong điếm.
Thời đại này mặc dù chưa có “Chữ Hán”, nhưng ký tự tượng hình cũng gần giống với chữ Hán, tuy nhiên ở đây đa số dùng chữ phồn thể, Triêu Tử Văn mặc dù muốn viết nhưng không thể, hắn chỉ có thể lắc đầu:
- Ta nghĩ hay là thôi đi, ta viết chỉ mang nhục mà thôi.
Nhục nhã? Người có tài học, nhưng lại viết xấu? Chưởng quầy nghĩ vì vậy hắn mới không chịu viết, chỉ thở dài:
- Nếu công tử không chịu thì bỏ đi, về sau công tử đến tiểu điếm thưởng trà, sẽ miễn phí.
- Miễn phí?
Người đầu tiên kinh ngạc chính là Hạ Văn Đăng. Cũng khó trách, dù hắn là thiếu gia mỗi lần đến uống đều phải trả tiền, nhưng thư đồng của mình thì lại được miễn phí, nếu truyền ra ngoài thì thật bẽ mặt.
- Không thu tiền!!!!
Chưởng quầy lặp lại một lần nữa.
- Tài học của Văn công tử có thể sánh với Tần học sĩ, đến với tiểu điếm đã là một vinh hạnh, hôm nay lão phu thất lễ……khách nào cũng là khách…..ai…..
Lão phu quả thật có chỗ không đúng.
Chưởng quầy vì tiền, quả thực mất đi đạo đức nghề nghiệp. Triệu Tử Văn gián tiếp chỉ ra chỗ sai của hắn, lại không ngờ được ”miễn phí”. Không thể tưởng được chưởng quầy lại khách khí như vậy. Hắn cười nói:
- Vậy đa tạ chưởng quầy.
Chưởng quầy mỉm cười gật gật đầu, rồi đi xuống lầu tiếp đón khách.
Hạ Văn Đăng rốt cuộc cũng vẫn không hiểu một già một trẻ này sao lại bí hiểm như vậy, hắn hỏi Triệu Tử Văn:
- Ngươi và chưởng quầy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Không có gì
Triệu Tử văn nhẹ nhàng khoát tay:
- Lão tiên sinh chỉ ban thưởng cho câu đối của ta mà thôi, chỉ là cảm kích mà thôi.
Hạ Văn Đăng hắng giọng:
- Hóa ra là như vậy
Hắn bưng chén trà, con mắt lại ánh lên vẻ dâm tà, khóe miệng tươi cười dâm đãng. Bộ dáng kia quả thực khiến Triệu Tử Văn không kìm nổi, thầm thở dài.
- Dư tiểu thư, ngài đã tới, mời ngồi
Dưới quầy, tiếng chưởng quầy hô vọng lên. Triệu Tử Văn đưa mắt nhìn xuống lầu, chỉ thấy một bộ khoái đi lên, bộ khoái kia da thịt trắng muốt, ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu. Triệu Tử Văn vừa thấy đã biết là ai, thầm mắng:
- Mẹ kiếp, thực là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại đụng phải tên ái nam ái nữ này!
Điều khiến Triệu Tử Văn không tưởng được chính là, Hạ Văn Đăng đột nhiên đứng lên, nói với tên bộ khoái ái nam ái nữ:
- Hóa ra là Dư tiểu thư, thật là thất kính, thất kính…
Rồi gọi tiểu nhị dưới lầu:
- Tiểu nhị, mang Bích La Xuân tới, tính tiền của vị tiểu thư này cho ta.
Bộ khoái ái nam ái nữ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ biết ơn với Hạ Văn Đăng, rồi ngồi xuống bàn. Hạ Văn Đăng cũng thức thời, ngồi xuống, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Triệu Tử Văn giơ cao chén trà, che khuất mặt, hắn tò mò hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Triệu Tử Văn không có biện pháp. Hắn không muốn tên bộ khoái phát hiện ra mình. Lần trước bị nàng tay không đánh ngã, mình không phải đối thủ, chỉ có thể nhịn uất ức lánh mặt, trong lòng thầm chửi thề, về sau ta nhất định lãnh giáo Điền Hổ đại ca thật tốt, thù này không báo không phải quân tử. Mẹ kiếp, lão tử tập luyện xong sẽ đòi lại thập bội, nhưng lúc này thì không thể, vì vậy hắn mới dùng cái chén che trước mặt, nói:
- A…ta uống trà….
“ Uống trà? Sao lại nâng chén cao như vậy?”
Hạ Văn Đăng có chút không hiểu, nhưng không nói gì, nhưng Triệu Tử Văn lúc thì thông minh, lúc lại ngu ngốc đến đáng thương. Hắn học vấn cao, mặc kệ có nan đề gì cũng có thể giải đáp, nhưng lại không biết đương kim hoàng thượng tên gọi là gì, càng không biết thế cục hiện tại của Kinh quốc, cho nên có thể nói hắn thông minh, cũng có thể nói hắn ngu ngốc.
Triệu Tử Văn cầm chén trà, không ngừng cúi đầu uống trà, sợ bị tên ái nam ái nữ kia phát hiện. Đột nhiên hắn nhớ ra Hạ Văn Đăng và chưởng quầy vừa rồi gọi hắn là Dư tiểu thư, hắn đột nhiên cả kinh, hô:
- Tiểu thư? Người này là một cô bé?
Phụt!!!! Hạ Văn Đăng mặc dù không biết ái nam ái nữ là có ý gì, nhưng đại khái đoán được, bị dọa đến phun cả nước trà ra ngoài. Tên Hạ Văn này cũng quá lớn mật, trước mặt Dư bộ khoái lại dám gọi nàng là cô bé, nếu như nàng nghe được, không chém chết Hạ Văn mới là lạ, hơn nữa tỷ tỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bộ khoái ái nam ái nữ mơ hồ nghe thấy tiếng Hạ Văn kêu, mặc dù nghe không rõ, nhưng vẫn nhìn về hướng hắn. Khi nàng nhìn tới, thấy Triệu Tử Văn nâng chén che kín mặt, nhưng nàng vẫn có cảm giác quen biết chỉ là không rõ hắn là ai.
Triệu Tử Văn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thật may tên ái nam ái nữ này chưa nghe thấy, mình không ngờ lại kinh hô ra miệng. Nhưng….đây quả thật là một cô bé sao? Triệu Tử Văn liếc qua thân hình, ngực phẳng như vậy, không khác một cái sân bay, làm sao mà nữ nhân lại đi làm bộ khoái?
Triệu Tử Văn càng nghĩ càng kỳ quái, đột nhiên hắn nhớ tới gì đó, thì thầm bên tai Hạ Văn Đăng:
- Bộ khoái rốt cuộc lai lịch thế nào?
Hạ Văn Đăng nói:
- Dư tiểu thư là con gái tri huyện chúng ta, tên là Dư Tư Lăng, là bạn thân của tỷ tỷ ta. Người đừng có dây dưa với nàng!
Bình luận facebook