Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 368
Muội nha, thật sự là quá lỗ mãng!
Lương Mộ Phỉ nhìn Dư Tư Lăng đang đi đến gần, gắt gỏng mắng.
Ánh mắt của tướng sĩ Tây Lương cũng đồng loạt nhìn về phía vị Triệu phu nhân hay xúc động này, trong lòng ai nấy đều cảm thán, vị Triệu phu nhân này đúng là rất si tình với Triệu tướng quân. Nhưng chỉ có Nhạc Phá Nô là mê mẩn thương pháp bá đạo của Triệu tướng quân. Mắt y sáng rỡ lên, không ngừng thưởng thức, hồi tưởng lại...... Ánh mắt mọi người làm Dư Tư Lăng đỏ bừng cả mặt, khuôn mặt trắng mịn lại hồng lên như quả táo chín.
- Mộ Phỉ, là muội lo lắng tướng công có chuyện, cho nên mới xúc động như thế.
Dư Tư Lăng tự biết là mình đã làm chuyện sai trái, cho nên cúi thấp đầu, khẽ khàng nói.
Lương Mộ Phỉ cũng không muốn tiếp tục trách cứ Lăng Nhi si tình với Tử Văn như vậy, đổi sắc mặt, cười nói:
- Võ công của Tử Văn có thể sánh ngang với La Các chủ, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế được. Lần sau cũng đừng có xúc động như thế nữa nhé!
Dư Tư Lăng gật gật đầu, lại nhìn vết máu còn nhàn nhạt ở khóe môi tướng công, trong tâm vẫn còn chút lo lắng.
- Được lắm!
Hoàn Nhan Liệt tay trái ôm lấy cánh tay cụt, nghiến răng nghiến lợi hét lớn:
- Không hổ là Triệu tướng quân nổi tiếng thiên hạ. Tại hạ bội phục!
Hoàn Nhan Liệt nói như thế, ý tứ trong đó cho thấy y không cam lòng chịu thất bại. Triệu Tử Văn biết y còn muốn chiến một trận nữa nên cảnh giác nhìn y. Dũng sĩ Hung Nô trong lòng đều không phục, nhưng khi nhìn thấy Hoàn Nhan tướng quân bị Triệu Tử Văn một thương đánh gãy một cánh tay thì bọn họ lại không thể không phục được, đều không dám kêu gào thêm một tiếng nào nữa!
Tướng sĩ Tây Lương nhìn Triệu tướng quân đánh bại cả Hoàn Nhan Liệt không ai bì kịp kia mà trong lòng đều hưng phấn. Những khuôn mặt cương nghị hiện giờ đang đỏ bừng lên phấn chấn. Nếu tin tức này mà truyền ra, tuyệt đối có thể làm tan tác cả nhuệ khí của đại quân Hung Nô. Điều này là một sự cổ vũ thật to lớn đối với toàn bộ Trung Nguyên.
Triệu Tử Văn không hề nể nang, lạnh nhạt và thản nhiên cười nói:
- Xem ra võ công của Hung Nô cũng thường thôi.
- Ngươi......
Hoàn Nhan Liệt không ngờ rằng Triệu Tử Văn lại không thèm để lại cho mình chút thể diện nào như thế. Khuôn mặt thô dã của y đỏ bừng lên, nhưng chỉ còn có một tay thì làm sao có thể địch nổi Triệu Tử Văn đây!
- Triệu Tử Văn, nếu ngoại tộc không phải là đối thủ của ngươi, không bằng để ta và ngươi cùng so đo một chút đi!
Một giọng nam tử nhưng tràn đầy kiều mỵ và từ tính đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Còn Hoàn Nhan Liệt thì thần sắc vui vẻ hẳn, ánh mắt y lộ ra cái nhìn giảo trá nhìn về phía Triệu Tử Văn.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, hóa ra chính là đội ngũ của Thế tử Đại Kinh đang chậm rãi đi về hướng này. Sở Thăng cưỡi ngựa đi ở ngay hàng đầu, người vừa mở miệng nói chuyện cũng chính là y.
Tướng sĩ Tây Lương trong lòng thầm căng thẳng. Sở Vương thật sự là đến bỏ đá xuống giếng. Sứ mệnh của bọn họ là bảo hộ công chúa và Phò mã gia. Ai nấy đều không khỏi nổi lên địch ý với Sở Vương.
- Ha ha......
Triệu Tử Văn xoay người, cười nhạt thếch, nói:
- Nếu như so đấu với Sở Vương thì ta nhất định sẽ phụng bồi cho đến phút cuối cùng!
Hoàn Nhan Liệt vốn đã chuẩn bị lui về trong đội ngũ thì trên mặt lại nổi lên nét tươi cười dữ tợn, lại siết chặt bảo kiếm trong tay, chuẩn bị cùng Sở Thăng trước sau giáp kích, đánh chết luôn Triệu Tử Văn đã bị nội thương.
Sở Thăng và Hoàn Nhan Liệt nhìn nhau cười, tâm linh tương thông đang chuẩn bị tiến lên. Sở Thăng nhìn thấy một vết máu dưới chân Triệu Tử Văn thì nụ cười lại càng thêm phần yêu mị và vui vẻ. Bộ dáng vui mừng khi người ta gặp họa của y khiến cho tướng sĩ Tây Lương nhìn y càng thêm cảnh giác. Hoàn Nhan Liệt và Sở Thăng cũng không phải là lợi hại đến mức không để hơn hai trăm cao thủ khôi giáp đang đứng đây vào mắt. Bọn họ đang án binh bất động, dường như là đang đợi chờ cái gì đó. Toàn bộ hơn mười dũng sĩ Hung Nô đều tiến lên, đứng cùng về một phía Hoàn Nhan Liệt, nhìn chằm chằm vào đoàn người Triệu Tử Văn, căn bản là không nhìn đến đội quân hơn hai trăm người kia.
- Mộ Phỉ, tỷ nói xem sư phụ của muội liệu có thể xuất hiện đúng lúc được không?
Dư Tư Lăng cầm góc áo, khẩn trương nói.
Hiện giờ xem ra tình hình hoàn toàn giống như những gì Triệu Tử Văn đã sở liệu, nhưng điều khiến cho Dư Tư Lăng và Lương Mộ Phỉ không thể tưởng tượng nổi chính là, lúc này đây phía trước có chướng ngại vật, phía sau có truy binh. Quả thực là bọn họ đang lâm vào tuyệt cảnh rồi.
Lương Mộ Phỉ khẽ cắn hai hàm răng, an ủi Lăng Nhi:
- Ta nghĩ La Các chủ nhất định sẽ xuất hiện.
Dư Tư Lăng gật đầu, tin tưởng vững chắc, nói:
- Dạ, sư phụ sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu.
- Điện hạ, thế này thì phải làm sao bây giờ?
Bên trong xe ngựa phía sau Triệu Tử Văn, tùy tùng của Bát Hoàng tử nhìn qua màn xe, nhìn hai tuyệt thế cao thủ Hoàn Nhan Liệt và Sở Thăng mà trán toát mồ hôi lạnh, run giọng hỏi.
Hạng Long Không vẫn nhắm mắt, chậm rãi nói:
- Ta tin tưởng Triệu tướng quân có thể giải quyết được......
Hạng Long Không trời sinh tính khí thản nhiên, hơn nữa, hiểu rất rõ rằng có gấp gáp cũng chẳng có tác dụng gì. Trong lòng y còn đang mải nghĩ về lão Hoàng đế ở hoàng thành Hàm Đan. Đối với lần náo động này ở Hàm Đan, y luôn có một dự cảm rất không tốt.
- Cũng không biết bây giờ phụ hoàng thế nào rồi nữa......
Hạng Long Không như trầm tư suy nghĩ, lẩm bẩm nói.
Tùy tùng hiểu rằng cứ lo lắng suông cũng vô dụng, chỉ có thể cầu Phật tổ phù hộ cho Triệu tướng quân có thể đánh bại được sự liên thủ của Sở Vương và Hoàn Nhan Liệt. Khi nghe thấy câu nói của Hạng Long Không, gã vội vàng nói:
- Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, nhất định là sẽ bình an vô sự!
- Hy vọng thế......
Hạng Long Không khẽ thở dài.
- Giờ thì chúng ta cũng chỉ có thể sớm quay trở lại Hàm Đan, trợ giúp thành Hàm Đan bình ổn náo động thôi.
Tùy tùng nghiêm mặt nói:
- Vâng, có Triệu tướng quân ở đây, chúng ta nhất định có thể thành công.
Nghĩ đến Triệu tướng quân một người độc chiến Hoàn Nhan Liệt mà không ngờ Hoàn Nhan Liệt lại bị đánh bại, khuôn mặt gã không khỏi hưng phấn đỏ bừng lên, thần sắc toát lên vẻ kính nể đối với Triệu tướng quân không sao tả xiết được.
- Mộ Phỉ, muội...... Muốn cùng tướng công ở một chỗ, có được không?
Dư Tư Lăng dịu dàng nhìn về tiểu phúc, thần sắc lại có vẻ cứng cỏi, lại có cả niềm tin cùng tướng công cộng sinh đồng tử. Nhưng nàng sợ tướng công sẽ giận, cho nên dò hỏi Lương Mộ Phỉ.
Lương Mộ Phỉ oán trách lườm Dư Tư Lăng:
- Như vậy đến thời khắc nguy hiểm, muội nếu ở bên cạnh Tử Văn sẽ làm cho chàng phân tâm. Tốt nhất là muội ở bên cạnh ta, để ta bảo hộ cho muội!
Dư Tư Lăng nghĩ nghĩ, dáng vẻ có phần u oán, gật gật đầu. Nếu không phải ở trong tình huống cam go thế này, Dư Bộ khoái bình thường ngang ngược và kiêu ngạo đã sớm tuốt đao mở miệng mắng to đám tiểu nhân đê tiện này rồi. Lương Mộ Phỉ quay lưng lại, nàng không muốn đối địch với Sở Thăng, bởi Sở Thăng có công ơn nuôi dưỡng nàng. Mục tiêu của nàng là dũng sĩ Hung Nô. Nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì nàng chắc chắn sẽ không ra tay với Sở Thăng.
Nhưng Lương Mộ Phỉ cũng có vảy ngược của mình. Nàng khẽ nói:
- Các chủ, hy vọng ngài đừng thương tổn Tử Văn, không thương tổn Lăng Nhi. Bằng không...... Ta chắc chắn sẽ là kẻ địch của ngài.........
Ngay trong thời khắc nguy hiểm và căng thẳng này, hai bàn tay nhỏ bé của Dư Tư Lăng và Lương Mộ Phỉ siết chặt lấy nhau, chuẩn bị cùng nghênh đón khốn cảnh sắp tới.
Triệu Tử Văn cầm chắc Hổ Đầu Thương trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Sở Thăng và Hoàn Nhan Liệt. Chiến cuộc trở nên yên tĩnh. Mọi người cảm giác trên người Sở Vương, Hoàn Nhan tướng quân và Triệu tướng quân đều tản mát ra một loại sát khí mãnh liệt. Sát khí lạnh lẽo đến mức này, làm sao bọn họ có thể chịu nổi chứ? Bọn họ đều cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, dường như cảm thấy tử vong đang đến rất gần.
Toàn bộ con đường sơn đạo chỉ còn nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi bay cát bụi, phát ra những âm thanh vi vút. Lại nhìn đến vách đá núi non, càng nhận thấy toàn bộ sơn đạo âm trầm thâm sâu. Trên trán mọi người đều tuôn mồ hôi lạnh, có cảm giác như muốn nhanh nhanh thoát khỏi chiến trường đáng sợ này. Nhưng cũng chẳng ai muốn làm con chim đầu đàn, trở thành một kẻ nhu nhược bị người người phỉ nhổ cả.
- Triệu Tử Văn, ngươi có nghĩ rằng ngươi sẽ có một ngày như hôm nay không?
Tiếng nói yêu mị vang lên, Sở Thăng đánh vỡ cả không gian yên tĩnh này. Trong thung lũng yên lặng, thanh âm của y phát ra hồi âm, vang vọng trong sơn cốc, khiến người ta nghe thấy mà lạnh cả sống lưng.
Triệu Tử Văn nhìn Sở Thăng, cười khinh bỉ:
- Rốt cuộc là ai thắng ai bại vẫn còn chưa biết cơ mà. Sở Vương nói thế có phần hơi sớm quá đấy!
- Thật không?
Sở Thăng rất tự tin cười nói:
- Để ta xem xem ngươi làm thế nào để thắng được ta đây!
Tính cách Hoàn Nhan Liệt táo bạo. Cánh tay của y bị một thương của Triệu Tử Văn đánh gãy, còn không biết là có thể cứu chữa được nữa hay không. Thấy Sở Thăng đã đến thì khí thế của y đột nhiên cũng tăng lên, y giận dữ hét:
- Sở Vương, ngươi còn chờ cái gì nữa. Động thủ!
Cái đồ ngu này! Sở Thăng có chút tức giận. Nếu bị Triệu Tử Văn phát hiện có âm mưu trong đó thì dựa vào đội quân hơn hai trăm người của hắn, chuyện lao ra khỏi vòng vây tuyệt đối không phải là vấn đề gì đáng kể cả. Sở Thăng nghĩ vậy, âm thầm chửi bới cái gã Hoàn Nhan Liệt hữu dũng vô mưu này. Ánh mắt Sở Thăng trộm liếc nhìn lên đỉnh núi. Bởi vì lúc này thời cơ đã tới, không thể đợi thêm một lúc nữa được. Nếu như đợi cho tới lúc Triệu Tử Văn toàn lực xông lên thì nhất thiết là công cốc, cho nên nhất định là phải thực thi kế hoạch trước đã. Tuy rằng Sở Thăng cho rằng Triệu Tử Văn có thể dựa vào nhiều người, sẽ không thoát đi, nhưng ai mà biết được ý tưởng thực sự trong lòng Triệu Tử Văn. Nói không chừng hắn tâm tư kín đáo, nhận thấy được những nguy cơ tiềm ẩn, đến lúc đó lại dựa vào binh lực vượt trội thì sao. Với Triệu Tử Văn thì chẳng có biện pháp nào là không thể cả.
La tỷ tỷ này rốt cuộc là có thu phục được kẻ mai phục không nhỉ? Triệu Tử Văn tuy rằng tin tưởng vào năng lực làm việc của La Thanh Yên, nhưng cũng không thể không lường trước những bất ngờ có thể phát sinh. Ví dụ như La tỷ tỷ đột nhiên lạc đường, hoặc là bây giờ tỷ ấy mới vừa đến nơi thôi......
Sở Thăng lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Liệt một cái, ý là, bảo y không nên gấp gáp, chờ đợi thời cơ. Hoàn Nhan Liệt tự biết bản thân mình không thể đơn độc chống cự lại Triệu Tử Văn được, chỉ có thể chờ đợi Sở Thăng cùng động thủ thôi. Giờ phút này, ba phe ở vào thế chân vạc, ai nấy đều không phá vỡ sự cân bằng và yên tĩnh. Lương Mộ Phỉ và Dư Tư Lăng trong lòng khẩn trương đến nỗi bàn tay toát hết cả mồ hôi. Chỉ có Bát Hoàng tử là vẫn bình tĩnh như trước, còn tùy tùng của y thì sớm đã bị bầu không khí căng thẳng này dọa cho tới mức cả người sợ hãi run rẩy rồi.
Ánh mắt Triệu Tử Văn chuyển hướng ra chiếc xe ngựa phía sau Sở Thăng. Bên trong xe ngựa đến cả cái màn tơ cũng không thấy động, nghi hoặc tự nhủ: "Thế tử này làm sao vẫn chưa hiện thân nhỉ? Chẳng lẽ thật sự là bị bệnh ư?"
Trong khi hắn còn đang thầm nghĩ thì mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng veo véo. Thanh âm này phảng phất dường như là tiếng vật gì đó bị đốt cháy vậy. Bởi vì trong sơn cốc rất yên tĩnh, cho nên thanh âm tuy rất mong manh nhưng mọi người đều có thể nghe thấy được.
Đây là tiếng gì vậy? Tướng sĩ Tây Lương nghe rồi mà không hiểu được, đều nghi hoặc băn khoăn.
Nhưng mà, đôi mắt Sở Thăng thì hiện lên tia giảo trá, nhưng thoáng lướt qua rất nhanh, không ai có thể nhận ra được cả.
Lương Mộ Phỉ nhìn Dư Tư Lăng đang đi đến gần, gắt gỏng mắng.
Ánh mắt của tướng sĩ Tây Lương cũng đồng loạt nhìn về phía vị Triệu phu nhân hay xúc động này, trong lòng ai nấy đều cảm thán, vị Triệu phu nhân này đúng là rất si tình với Triệu tướng quân. Nhưng chỉ có Nhạc Phá Nô là mê mẩn thương pháp bá đạo của Triệu tướng quân. Mắt y sáng rỡ lên, không ngừng thưởng thức, hồi tưởng lại...... Ánh mắt mọi người làm Dư Tư Lăng đỏ bừng cả mặt, khuôn mặt trắng mịn lại hồng lên như quả táo chín.
- Mộ Phỉ, là muội lo lắng tướng công có chuyện, cho nên mới xúc động như thế.
Dư Tư Lăng tự biết là mình đã làm chuyện sai trái, cho nên cúi thấp đầu, khẽ khàng nói.
Lương Mộ Phỉ cũng không muốn tiếp tục trách cứ Lăng Nhi si tình với Tử Văn như vậy, đổi sắc mặt, cười nói:
- Võ công của Tử Văn có thể sánh ngang với La Các chủ, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế được. Lần sau cũng đừng có xúc động như thế nữa nhé!
Dư Tư Lăng gật gật đầu, lại nhìn vết máu còn nhàn nhạt ở khóe môi tướng công, trong tâm vẫn còn chút lo lắng.
- Được lắm!
Hoàn Nhan Liệt tay trái ôm lấy cánh tay cụt, nghiến răng nghiến lợi hét lớn:
- Không hổ là Triệu tướng quân nổi tiếng thiên hạ. Tại hạ bội phục!
Hoàn Nhan Liệt nói như thế, ý tứ trong đó cho thấy y không cam lòng chịu thất bại. Triệu Tử Văn biết y còn muốn chiến một trận nữa nên cảnh giác nhìn y. Dũng sĩ Hung Nô trong lòng đều không phục, nhưng khi nhìn thấy Hoàn Nhan tướng quân bị Triệu Tử Văn một thương đánh gãy một cánh tay thì bọn họ lại không thể không phục được, đều không dám kêu gào thêm một tiếng nào nữa!
Tướng sĩ Tây Lương nhìn Triệu tướng quân đánh bại cả Hoàn Nhan Liệt không ai bì kịp kia mà trong lòng đều hưng phấn. Những khuôn mặt cương nghị hiện giờ đang đỏ bừng lên phấn chấn. Nếu tin tức này mà truyền ra, tuyệt đối có thể làm tan tác cả nhuệ khí của đại quân Hung Nô. Điều này là một sự cổ vũ thật to lớn đối với toàn bộ Trung Nguyên.
Triệu Tử Văn không hề nể nang, lạnh nhạt và thản nhiên cười nói:
- Xem ra võ công của Hung Nô cũng thường thôi.
- Ngươi......
Hoàn Nhan Liệt không ngờ rằng Triệu Tử Văn lại không thèm để lại cho mình chút thể diện nào như thế. Khuôn mặt thô dã của y đỏ bừng lên, nhưng chỉ còn có một tay thì làm sao có thể địch nổi Triệu Tử Văn đây!
- Triệu Tử Văn, nếu ngoại tộc không phải là đối thủ của ngươi, không bằng để ta và ngươi cùng so đo một chút đi!
Một giọng nam tử nhưng tràn đầy kiều mỵ và từ tính đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Còn Hoàn Nhan Liệt thì thần sắc vui vẻ hẳn, ánh mắt y lộ ra cái nhìn giảo trá nhìn về phía Triệu Tử Văn.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, hóa ra chính là đội ngũ của Thế tử Đại Kinh đang chậm rãi đi về hướng này. Sở Thăng cưỡi ngựa đi ở ngay hàng đầu, người vừa mở miệng nói chuyện cũng chính là y.
Tướng sĩ Tây Lương trong lòng thầm căng thẳng. Sở Vương thật sự là đến bỏ đá xuống giếng. Sứ mệnh của bọn họ là bảo hộ công chúa và Phò mã gia. Ai nấy đều không khỏi nổi lên địch ý với Sở Vương.
- Ha ha......
Triệu Tử Văn xoay người, cười nhạt thếch, nói:
- Nếu như so đấu với Sở Vương thì ta nhất định sẽ phụng bồi cho đến phút cuối cùng!
Hoàn Nhan Liệt vốn đã chuẩn bị lui về trong đội ngũ thì trên mặt lại nổi lên nét tươi cười dữ tợn, lại siết chặt bảo kiếm trong tay, chuẩn bị cùng Sở Thăng trước sau giáp kích, đánh chết luôn Triệu Tử Văn đã bị nội thương.
Sở Thăng và Hoàn Nhan Liệt nhìn nhau cười, tâm linh tương thông đang chuẩn bị tiến lên. Sở Thăng nhìn thấy một vết máu dưới chân Triệu Tử Văn thì nụ cười lại càng thêm phần yêu mị và vui vẻ. Bộ dáng vui mừng khi người ta gặp họa của y khiến cho tướng sĩ Tây Lương nhìn y càng thêm cảnh giác. Hoàn Nhan Liệt và Sở Thăng cũng không phải là lợi hại đến mức không để hơn hai trăm cao thủ khôi giáp đang đứng đây vào mắt. Bọn họ đang án binh bất động, dường như là đang đợi chờ cái gì đó. Toàn bộ hơn mười dũng sĩ Hung Nô đều tiến lên, đứng cùng về một phía Hoàn Nhan Liệt, nhìn chằm chằm vào đoàn người Triệu Tử Văn, căn bản là không nhìn đến đội quân hơn hai trăm người kia.
- Mộ Phỉ, tỷ nói xem sư phụ của muội liệu có thể xuất hiện đúng lúc được không?
Dư Tư Lăng cầm góc áo, khẩn trương nói.
Hiện giờ xem ra tình hình hoàn toàn giống như những gì Triệu Tử Văn đã sở liệu, nhưng điều khiến cho Dư Tư Lăng và Lương Mộ Phỉ không thể tưởng tượng nổi chính là, lúc này đây phía trước có chướng ngại vật, phía sau có truy binh. Quả thực là bọn họ đang lâm vào tuyệt cảnh rồi.
Lương Mộ Phỉ khẽ cắn hai hàm răng, an ủi Lăng Nhi:
- Ta nghĩ La Các chủ nhất định sẽ xuất hiện.
Dư Tư Lăng gật đầu, tin tưởng vững chắc, nói:
- Dạ, sư phụ sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu.
- Điện hạ, thế này thì phải làm sao bây giờ?
Bên trong xe ngựa phía sau Triệu Tử Văn, tùy tùng của Bát Hoàng tử nhìn qua màn xe, nhìn hai tuyệt thế cao thủ Hoàn Nhan Liệt và Sở Thăng mà trán toát mồ hôi lạnh, run giọng hỏi.
Hạng Long Không vẫn nhắm mắt, chậm rãi nói:
- Ta tin tưởng Triệu tướng quân có thể giải quyết được......
Hạng Long Không trời sinh tính khí thản nhiên, hơn nữa, hiểu rất rõ rằng có gấp gáp cũng chẳng có tác dụng gì. Trong lòng y còn đang mải nghĩ về lão Hoàng đế ở hoàng thành Hàm Đan. Đối với lần náo động này ở Hàm Đan, y luôn có một dự cảm rất không tốt.
- Cũng không biết bây giờ phụ hoàng thế nào rồi nữa......
Hạng Long Không như trầm tư suy nghĩ, lẩm bẩm nói.
Tùy tùng hiểu rằng cứ lo lắng suông cũng vô dụng, chỉ có thể cầu Phật tổ phù hộ cho Triệu tướng quân có thể đánh bại được sự liên thủ của Sở Vương và Hoàn Nhan Liệt. Khi nghe thấy câu nói của Hạng Long Không, gã vội vàng nói:
- Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, nhất định là sẽ bình an vô sự!
- Hy vọng thế......
Hạng Long Không khẽ thở dài.
- Giờ thì chúng ta cũng chỉ có thể sớm quay trở lại Hàm Đan, trợ giúp thành Hàm Đan bình ổn náo động thôi.
Tùy tùng nghiêm mặt nói:
- Vâng, có Triệu tướng quân ở đây, chúng ta nhất định có thể thành công.
Nghĩ đến Triệu tướng quân một người độc chiến Hoàn Nhan Liệt mà không ngờ Hoàn Nhan Liệt lại bị đánh bại, khuôn mặt gã không khỏi hưng phấn đỏ bừng lên, thần sắc toát lên vẻ kính nể đối với Triệu tướng quân không sao tả xiết được.
- Mộ Phỉ, muội...... Muốn cùng tướng công ở một chỗ, có được không?
Dư Tư Lăng dịu dàng nhìn về tiểu phúc, thần sắc lại có vẻ cứng cỏi, lại có cả niềm tin cùng tướng công cộng sinh đồng tử. Nhưng nàng sợ tướng công sẽ giận, cho nên dò hỏi Lương Mộ Phỉ.
Lương Mộ Phỉ oán trách lườm Dư Tư Lăng:
- Như vậy đến thời khắc nguy hiểm, muội nếu ở bên cạnh Tử Văn sẽ làm cho chàng phân tâm. Tốt nhất là muội ở bên cạnh ta, để ta bảo hộ cho muội!
Dư Tư Lăng nghĩ nghĩ, dáng vẻ có phần u oán, gật gật đầu. Nếu không phải ở trong tình huống cam go thế này, Dư Bộ khoái bình thường ngang ngược và kiêu ngạo đã sớm tuốt đao mở miệng mắng to đám tiểu nhân đê tiện này rồi. Lương Mộ Phỉ quay lưng lại, nàng không muốn đối địch với Sở Thăng, bởi Sở Thăng có công ơn nuôi dưỡng nàng. Mục tiêu của nàng là dũng sĩ Hung Nô. Nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì nàng chắc chắn sẽ không ra tay với Sở Thăng.
Nhưng Lương Mộ Phỉ cũng có vảy ngược của mình. Nàng khẽ nói:
- Các chủ, hy vọng ngài đừng thương tổn Tử Văn, không thương tổn Lăng Nhi. Bằng không...... Ta chắc chắn sẽ là kẻ địch của ngài.........
Ngay trong thời khắc nguy hiểm và căng thẳng này, hai bàn tay nhỏ bé của Dư Tư Lăng và Lương Mộ Phỉ siết chặt lấy nhau, chuẩn bị cùng nghênh đón khốn cảnh sắp tới.
Triệu Tử Văn cầm chắc Hổ Đầu Thương trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Sở Thăng và Hoàn Nhan Liệt. Chiến cuộc trở nên yên tĩnh. Mọi người cảm giác trên người Sở Vương, Hoàn Nhan tướng quân và Triệu tướng quân đều tản mát ra một loại sát khí mãnh liệt. Sát khí lạnh lẽo đến mức này, làm sao bọn họ có thể chịu nổi chứ? Bọn họ đều cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, dường như cảm thấy tử vong đang đến rất gần.
Toàn bộ con đường sơn đạo chỉ còn nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi bay cát bụi, phát ra những âm thanh vi vút. Lại nhìn đến vách đá núi non, càng nhận thấy toàn bộ sơn đạo âm trầm thâm sâu. Trên trán mọi người đều tuôn mồ hôi lạnh, có cảm giác như muốn nhanh nhanh thoát khỏi chiến trường đáng sợ này. Nhưng cũng chẳng ai muốn làm con chim đầu đàn, trở thành một kẻ nhu nhược bị người người phỉ nhổ cả.
- Triệu Tử Văn, ngươi có nghĩ rằng ngươi sẽ có một ngày như hôm nay không?
Tiếng nói yêu mị vang lên, Sở Thăng đánh vỡ cả không gian yên tĩnh này. Trong thung lũng yên lặng, thanh âm của y phát ra hồi âm, vang vọng trong sơn cốc, khiến người ta nghe thấy mà lạnh cả sống lưng.
Triệu Tử Văn nhìn Sở Thăng, cười khinh bỉ:
- Rốt cuộc là ai thắng ai bại vẫn còn chưa biết cơ mà. Sở Vương nói thế có phần hơi sớm quá đấy!
- Thật không?
Sở Thăng rất tự tin cười nói:
- Để ta xem xem ngươi làm thế nào để thắng được ta đây!
Tính cách Hoàn Nhan Liệt táo bạo. Cánh tay của y bị một thương của Triệu Tử Văn đánh gãy, còn không biết là có thể cứu chữa được nữa hay không. Thấy Sở Thăng đã đến thì khí thế của y đột nhiên cũng tăng lên, y giận dữ hét:
- Sở Vương, ngươi còn chờ cái gì nữa. Động thủ!
Cái đồ ngu này! Sở Thăng có chút tức giận. Nếu bị Triệu Tử Văn phát hiện có âm mưu trong đó thì dựa vào đội quân hơn hai trăm người của hắn, chuyện lao ra khỏi vòng vây tuyệt đối không phải là vấn đề gì đáng kể cả. Sở Thăng nghĩ vậy, âm thầm chửi bới cái gã Hoàn Nhan Liệt hữu dũng vô mưu này. Ánh mắt Sở Thăng trộm liếc nhìn lên đỉnh núi. Bởi vì lúc này thời cơ đã tới, không thể đợi thêm một lúc nữa được. Nếu như đợi cho tới lúc Triệu Tử Văn toàn lực xông lên thì nhất thiết là công cốc, cho nên nhất định là phải thực thi kế hoạch trước đã. Tuy rằng Sở Thăng cho rằng Triệu Tử Văn có thể dựa vào nhiều người, sẽ không thoát đi, nhưng ai mà biết được ý tưởng thực sự trong lòng Triệu Tử Văn. Nói không chừng hắn tâm tư kín đáo, nhận thấy được những nguy cơ tiềm ẩn, đến lúc đó lại dựa vào binh lực vượt trội thì sao. Với Triệu Tử Văn thì chẳng có biện pháp nào là không thể cả.
La tỷ tỷ này rốt cuộc là có thu phục được kẻ mai phục không nhỉ? Triệu Tử Văn tuy rằng tin tưởng vào năng lực làm việc của La Thanh Yên, nhưng cũng không thể không lường trước những bất ngờ có thể phát sinh. Ví dụ như La tỷ tỷ đột nhiên lạc đường, hoặc là bây giờ tỷ ấy mới vừa đến nơi thôi......
Sở Thăng lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Liệt một cái, ý là, bảo y không nên gấp gáp, chờ đợi thời cơ. Hoàn Nhan Liệt tự biết bản thân mình không thể đơn độc chống cự lại Triệu Tử Văn được, chỉ có thể chờ đợi Sở Thăng cùng động thủ thôi. Giờ phút này, ba phe ở vào thế chân vạc, ai nấy đều không phá vỡ sự cân bằng và yên tĩnh. Lương Mộ Phỉ và Dư Tư Lăng trong lòng khẩn trương đến nỗi bàn tay toát hết cả mồ hôi. Chỉ có Bát Hoàng tử là vẫn bình tĩnh như trước, còn tùy tùng của y thì sớm đã bị bầu không khí căng thẳng này dọa cho tới mức cả người sợ hãi run rẩy rồi.
Ánh mắt Triệu Tử Văn chuyển hướng ra chiếc xe ngựa phía sau Sở Thăng. Bên trong xe ngựa đến cả cái màn tơ cũng không thấy động, nghi hoặc tự nhủ: "Thế tử này làm sao vẫn chưa hiện thân nhỉ? Chẳng lẽ thật sự là bị bệnh ư?"
Trong khi hắn còn đang thầm nghĩ thì mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng veo véo. Thanh âm này phảng phất dường như là tiếng vật gì đó bị đốt cháy vậy. Bởi vì trong sơn cốc rất yên tĩnh, cho nên thanh âm tuy rất mong manh nhưng mọi người đều có thể nghe thấy được.
Đây là tiếng gì vậy? Tướng sĩ Tây Lương nghe rồi mà không hiểu được, đều nghi hoặc băn khoăn.
Nhưng mà, đôi mắt Sở Thăng thì hiện lên tia giảo trá, nhưng thoáng lướt qua rất nhanh, không ai có thể nhận ra được cả.
Bình luận facebook