Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Đương nhiên là khác nhau
Triệu Tử Văn cười nói:
- Nếu chúng ta kinh doanh với hình thức hàng độc quyền, cũng tương đương với một loại chiêu bài, chúng ta còn có thể làm quần áo, đây là một hình thức khuếch trương….
Bảo Nhi lắc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ mơ hồ, Triệu Tử Văn bất đắc dĩ lắc đầu, cái này hắn cũng chỉ hiệu đại khái, không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể nói:
- Chiêu bài chính là khiến cho người mua sinh ra nhận thức, thông qua đó quyết định phẩm chất, thông qua chiêu bài mà trung thành với chúng ta, tin cậy sản phẩm của chúng ta, tổng thể mà nói chiêu bài chính là một loại tài sản vô hình.
Triệu Tử Văn nói đại khái về chiêu bài, Bảo Nhi cũng đã học tư thục vài năm, cũng hiểu một chút ý tứ trong đó, gật gật đầu:
- Triệu đại ca, ý huynh là khiến người mua nhớ kỹ tên hiệu giày của chúng ta chứ không cần nhớ tới giày, làm cho bọn họ tin cậy sản phẩm của chúng ta, khi bọn họ mua hài sẽ nghĩ tới chúng ta, có phải như vậy không?
- Không ngờ Bảo Nhi lại thông minh như vậy
Triệu Tử Văn khẽ cười, nhìn Bảo Nhi.
- Chiêu bài đại khái chính là như vậy, chiêu bài là để xây dựng hình tượng xí nghiệp, khiến khách hàng tin tưởng và tán thành về chất lượng, vì vậy chiêu bài cũng chính là của cải.
Bảo Nhi vui sướng gật đầu, nữ tử đáng thương được tướng công khích lệ, nàng hạ giọng nói:
- Đại ca mới thông minh, cái gì cũng nghĩ ra, nếu theo lời đại ca, chúng ta sau này có thể mở chi nhánh ở rất nhiều nơi.
Chi nhánh? Cô bé này quả là lo xa, Triệu Tử Văn cười:
- Đó là chuyện sau này, bây giờ chúng ta phải làm chiêu bài cho tốt, sau đó mới nghĩ tới chi nhánh, biết không?
Bảo Nhi gật gật đầu, nói chuyện một lúc, nàng cảm giác càng thêm gắn bó với Triệu đại ca, nàng ôm chặt một cánh tay đại ca, ánh mặt dịu dàng đầy tình ý, bộ dáng ôn nhu.
- Bảo Nhi, hôm nay cái người ghê gớm kia có tới đây không?
- Ghê gớm? Không phải là nói ta sao?
Triệu Tử Văn nghe tiếng liền quay lại, thấy một nữ tử đi đến, nàng mặc một bộ áo dài màu đỏ, đôi môi anh đào khẽ mở, sống mũi thẳng tắp, mặt đẹp như vẽ, bộ ngực sữa nhô cao, cái eo nhỏ nhắn mong manh, khí chất thản nhiên, điềm tĩnh, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng tao nhã, hồn nhiên tột bực.
- Lý tỷ tỷ, tỷ đã tới rồi!!!
Bảo Nhi buông tay Triệu Tử Văn, đi tời chào mừng.
Vị nữ tử xinh đẹp, điềm tĩnh này đương nhiên chính là tài nữ Lý Thanh Chiếu, người chuyên đối nghịch với Triệu Tử Văn, nàng thấy khuôn mặt Bảo Nhi vẫn còn thoáng hồng, liền liếc Triệu Tử Văn vài lần, rồi nhìn Bảo Nhi cười nói:
- Sao vậy, lại làm hòa rồi hả?
Bảo Nhi mặt đỏ bừng, cúi đầu lí nhí:
- Không có, muội và Triệu đại ca vẫn….tốt lắm.
Đôi mắt phượng của nàng ẩn ẩn chân tình, khuôn mặt non nớt tràn mị ý phớt qua, như một thiếu phụ chưa xuất môn, thẹn thùng, bộ dáng động lòng người khiến Lý tài nữ cũng không khỏi thầm tán thưởng.
Triệu Tử Văn nhìn Bảo Nhi, ánh mắt lại hướng sang Lý Thanh Chiếu, hôm nay nàng mặc áo dài màu đỏ, khuôn mặt vui vẻ, nụ cười mặn mà, khí chất u nhã, cả người toát ra một hương vị thản nhiên, khiến Triệu Tử Văn hai mắt sáng ngời, hắn cười nói:
- Lý tiểu thư, sao hôm nay lại có hứng ghé qua tiểu điếm.
- Mỗi ngày ta đều tới trò chuyện với Bảo Nhi. Ngươi cũng thật là, đã nhiều ngày không về, hại Bảo Nhi đau khổ chờ ngươi, mỗi ngày đều khóc như muốn chết.
Lý Thanh Chiếu nhìn Triệu Tử Văn, gắt giọng.
Triệu Tử Văn cười cười, lúc này mới rốt cục hiểu ra, hắn biết việc này toàn bộ đều là công lao của Bảo Nhi, hắn nhìn Bảo Nhi, tỏ vẻ cảm tạ, hắn cũng không muốn cùng đại tài nữ Trung Quốc này phân cao thấp, có thể hảo hảo kết giao đương nhiên là rất tốt.
- Lý tỷ tỷ
Bảo Nhi thẹn thùng dậm chân, lại thấy Triệu đại ca nhìn mình nháy mắt, nàng xấu hổ trốn vào lòng Lý tỷ tỷ, nũng nịu nói:
- Đại ca ức hiệp muội!
- Ha ha
Triệu Tử Văn và Lý Thanh Chiếu đều bị bộ dáng đáng yêu của Bảo Nhi làm bật cười, mâu thuẫn trước đây cũng tan thành mây khói.
Triệu Tử Văn cười một lát, liền nhìn Bảo Nhi nói:
- Ta còn chút việc, chúng ta cần phải thiết kế ký hiệu chiêu bài cửa hàng độc quyền của chúng ta.
- Ký hiệu chiêu bài?
Nhị nữ đều nghi hoặc, người đâu tiên mở miệng là Lý Thanh Chiếu.
Triệu Tử Văn gật đầu:
- Mở cửa hàng độc quyền đương nhiên cần ký hiệu chiêu bài, đem in lên giày của chúng ta, như vậy có thể quảng cáo giày, nâng cao sự nổi tiếng của chiêu bài.
Bảo Nhi đã sớm thành thói quen, làm việc theo thần sắc của Triệu đại ca, tài học và kiến thức của hắn quả thật không ai có thể so sánh. Nàng hạnh phúc gật gật đầu:
- Muội hiểu rồi, muội sẽ nghĩ ký hiệu rồi in lên giày.
Lý Thanh Chiếu nhìn hai người, nàng và Triệu Tử Văn cũng không thân thiết gì, tất nhiên nàng sẽ không hỏi hắn, nàng và Bảo Nhi thì thầm cả nửa ngày, cuối cùng bừng tỉnh, đại ngộ nói:
- Thường thướng hắn như một tên hồ ly gian xảo, không ngờ lại nhiều mưu kế như vậy, kiến thức thật rộng, thật là một người phi thường.
Triệu Tử Văn cười cười:
- Chỉ là kế nhỏ, không đáng để tâm.
Lý Thanh Chiếu nhẹ nhàng lắc đầu:
- Triệu công tử ý tưởng độc đáo, mới mẻ, pha nhiều cách thức, người thường không có khả năng nghĩ tới, Triệu công tử quả thật là một người thông minh.
Được Lý tài nữ buông thành kiến khích lệ, Triệu Tử Văn cười nói:
- Lý tiểu thư dường như không phải là người Hàng Châu….
- Sao ngươi lại biết?
Lý tài nữ kinh ngạc nói:
- Ta quả thật không phải người ở đây, mấy năm trước mới chuyển đến Hàng Châu.
Triệu Tử Văn đối với Lý Thanh Chiếu hiểu biết rất nhiều, đương nhiên biết nơi sinh của nàng, hắn gật đầu nói:
- Là ta đoán thôi, Lý tiểu thư có phải là người Sơn Đông, Tế Nam không.
- A, sao ngươi lại biết
Lý Thanh Chiếu kinh sợ nhìn Triệu Tử Văn, nàng mới chỉ gặp qua người này vài lần, nơi sinh của nàng thì lại rất ít cho người khác biết, không biết làm sao hắn lại biết, đôi mắt đẹp của nàng khẽ chuyển, khẽ cười:
- Chắc là Minh Thành công tử nói cho ngươi, còn làm bộ tài tử tính toán, da mặt cũng thật là dày.
Triệu Tử Văn cũng khó mà nói chính mình còn biết cả tương lai lão công của nàng, chỉ cười hì hì:
- Đúng vậy, là Triệu huynh, nhưng tại sao hôm nay tiểu thư lại khách khí với ta như vậy, trước kia không phải rất chán ghét hay sao?
Lý Thanh Chiếu đỏ mặt, hờn dỗi nhìn hắn:
- Chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với ta? Ta nể tình Bảo Nhi mới tha thứ cho ngươi, không phải là sợ ngươi, chuyện trước kia cứ bỏ qua.
- Tuy nhiên, ta nghe Bảo Nhi nói qua việc của ngươi, không ngờ ngay ca Tần học sĩ cũng bội phục ngươi, nên hy vọng có thể cùng ngươi bàn luận văn học.
Nói tới cùng, Lý tài nữ vốn là một nữ tử dịu dàng, không vì việc nhỏ mà chấp nhất, nhưng Lý Thanh Chiếu tiếp cận Triệu Tử Văn cũng là có mục đích, hắn đáp lễ:
- Vậy đa tạ Lý tiểu thư không nghĩ chuyện xưa.
Bảo Nhi ngồi cạnh Lý tài nữ, thấy Lý tỷ tỷ và Triệu đại ca hòa hảo, liền kéo cánh tay ngọc của Lý tỷ tỷ nói:
- Lý tỷ tỷ thật tốt.
- Nha đầu ngốc
Lý tỷ tỷ xoa xoa đầu nàng, rồi trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn:
- Ngươi xem Bảo Nhi vì ngươi mà gầy gò như vậy, nếu sau này ngươi ức hiếp nàng, ta sẽ không tha cho ngươi.
Nhiều ngày ở chung, Lý Thanh Chiếu đã sớm thích nữ tử nông gia đáng yêu kia, hoàn cảnh và tình cảm của nàng khiến Lý tài nữ rất cảm động.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Nếu chúng ta kinh doanh với hình thức hàng độc quyền, cũng tương đương với một loại chiêu bài, chúng ta còn có thể làm quần áo, đây là một hình thức khuếch trương….
Bảo Nhi lắc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ mơ hồ, Triệu Tử Văn bất đắc dĩ lắc đầu, cái này hắn cũng chỉ hiệu đại khái, không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể nói:
- Chiêu bài chính là khiến cho người mua sinh ra nhận thức, thông qua đó quyết định phẩm chất, thông qua chiêu bài mà trung thành với chúng ta, tin cậy sản phẩm của chúng ta, tổng thể mà nói chiêu bài chính là một loại tài sản vô hình.
Triệu Tử Văn nói đại khái về chiêu bài, Bảo Nhi cũng đã học tư thục vài năm, cũng hiểu một chút ý tứ trong đó, gật gật đầu:
- Triệu đại ca, ý huynh là khiến người mua nhớ kỹ tên hiệu giày của chúng ta chứ không cần nhớ tới giày, làm cho bọn họ tin cậy sản phẩm của chúng ta, khi bọn họ mua hài sẽ nghĩ tới chúng ta, có phải như vậy không?
- Không ngờ Bảo Nhi lại thông minh như vậy
Triệu Tử Văn khẽ cười, nhìn Bảo Nhi.
- Chiêu bài đại khái chính là như vậy, chiêu bài là để xây dựng hình tượng xí nghiệp, khiến khách hàng tin tưởng và tán thành về chất lượng, vì vậy chiêu bài cũng chính là của cải.
Bảo Nhi vui sướng gật đầu, nữ tử đáng thương được tướng công khích lệ, nàng hạ giọng nói:
- Đại ca mới thông minh, cái gì cũng nghĩ ra, nếu theo lời đại ca, chúng ta sau này có thể mở chi nhánh ở rất nhiều nơi.
Chi nhánh? Cô bé này quả là lo xa, Triệu Tử Văn cười:
- Đó là chuyện sau này, bây giờ chúng ta phải làm chiêu bài cho tốt, sau đó mới nghĩ tới chi nhánh, biết không?
Bảo Nhi gật gật đầu, nói chuyện một lúc, nàng cảm giác càng thêm gắn bó với Triệu đại ca, nàng ôm chặt một cánh tay đại ca, ánh mặt dịu dàng đầy tình ý, bộ dáng ôn nhu.
- Bảo Nhi, hôm nay cái người ghê gớm kia có tới đây không?
- Ghê gớm? Không phải là nói ta sao?
Triệu Tử Văn nghe tiếng liền quay lại, thấy một nữ tử đi đến, nàng mặc một bộ áo dài màu đỏ, đôi môi anh đào khẽ mở, sống mũi thẳng tắp, mặt đẹp như vẽ, bộ ngực sữa nhô cao, cái eo nhỏ nhắn mong manh, khí chất thản nhiên, điềm tĩnh, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng tao nhã, hồn nhiên tột bực.
- Lý tỷ tỷ, tỷ đã tới rồi!!!
Bảo Nhi buông tay Triệu Tử Văn, đi tời chào mừng.
Vị nữ tử xinh đẹp, điềm tĩnh này đương nhiên chính là tài nữ Lý Thanh Chiếu, người chuyên đối nghịch với Triệu Tử Văn, nàng thấy khuôn mặt Bảo Nhi vẫn còn thoáng hồng, liền liếc Triệu Tử Văn vài lần, rồi nhìn Bảo Nhi cười nói:
- Sao vậy, lại làm hòa rồi hả?
Bảo Nhi mặt đỏ bừng, cúi đầu lí nhí:
- Không có, muội và Triệu đại ca vẫn….tốt lắm.
Đôi mắt phượng của nàng ẩn ẩn chân tình, khuôn mặt non nớt tràn mị ý phớt qua, như một thiếu phụ chưa xuất môn, thẹn thùng, bộ dáng động lòng người khiến Lý tài nữ cũng không khỏi thầm tán thưởng.
Triệu Tử Văn nhìn Bảo Nhi, ánh mắt lại hướng sang Lý Thanh Chiếu, hôm nay nàng mặc áo dài màu đỏ, khuôn mặt vui vẻ, nụ cười mặn mà, khí chất u nhã, cả người toát ra một hương vị thản nhiên, khiến Triệu Tử Văn hai mắt sáng ngời, hắn cười nói:
- Lý tiểu thư, sao hôm nay lại có hứng ghé qua tiểu điếm.
- Mỗi ngày ta đều tới trò chuyện với Bảo Nhi. Ngươi cũng thật là, đã nhiều ngày không về, hại Bảo Nhi đau khổ chờ ngươi, mỗi ngày đều khóc như muốn chết.
Lý Thanh Chiếu nhìn Triệu Tử Văn, gắt giọng.
Triệu Tử Văn cười cười, lúc này mới rốt cục hiểu ra, hắn biết việc này toàn bộ đều là công lao của Bảo Nhi, hắn nhìn Bảo Nhi, tỏ vẻ cảm tạ, hắn cũng không muốn cùng đại tài nữ Trung Quốc này phân cao thấp, có thể hảo hảo kết giao đương nhiên là rất tốt.
- Lý tỷ tỷ
Bảo Nhi thẹn thùng dậm chân, lại thấy Triệu đại ca nhìn mình nháy mắt, nàng xấu hổ trốn vào lòng Lý tỷ tỷ, nũng nịu nói:
- Đại ca ức hiệp muội!
- Ha ha
Triệu Tử Văn và Lý Thanh Chiếu đều bị bộ dáng đáng yêu của Bảo Nhi làm bật cười, mâu thuẫn trước đây cũng tan thành mây khói.
Triệu Tử Văn cười một lát, liền nhìn Bảo Nhi nói:
- Ta còn chút việc, chúng ta cần phải thiết kế ký hiệu chiêu bài cửa hàng độc quyền của chúng ta.
- Ký hiệu chiêu bài?
Nhị nữ đều nghi hoặc, người đâu tiên mở miệng là Lý Thanh Chiếu.
Triệu Tử Văn gật đầu:
- Mở cửa hàng độc quyền đương nhiên cần ký hiệu chiêu bài, đem in lên giày của chúng ta, như vậy có thể quảng cáo giày, nâng cao sự nổi tiếng của chiêu bài.
Bảo Nhi đã sớm thành thói quen, làm việc theo thần sắc của Triệu đại ca, tài học và kiến thức của hắn quả thật không ai có thể so sánh. Nàng hạnh phúc gật gật đầu:
- Muội hiểu rồi, muội sẽ nghĩ ký hiệu rồi in lên giày.
Lý Thanh Chiếu nhìn hai người, nàng và Triệu Tử Văn cũng không thân thiết gì, tất nhiên nàng sẽ không hỏi hắn, nàng và Bảo Nhi thì thầm cả nửa ngày, cuối cùng bừng tỉnh, đại ngộ nói:
- Thường thướng hắn như một tên hồ ly gian xảo, không ngờ lại nhiều mưu kế như vậy, kiến thức thật rộng, thật là một người phi thường.
Triệu Tử Văn cười cười:
- Chỉ là kế nhỏ, không đáng để tâm.
Lý Thanh Chiếu nhẹ nhàng lắc đầu:
- Triệu công tử ý tưởng độc đáo, mới mẻ, pha nhiều cách thức, người thường không có khả năng nghĩ tới, Triệu công tử quả thật là một người thông minh.
Được Lý tài nữ buông thành kiến khích lệ, Triệu Tử Văn cười nói:
- Lý tiểu thư dường như không phải là người Hàng Châu….
- Sao ngươi lại biết?
Lý tài nữ kinh ngạc nói:
- Ta quả thật không phải người ở đây, mấy năm trước mới chuyển đến Hàng Châu.
Triệu Tử Văn đối với Lý Thanh Chiếu hiểu biết rất nhiều, đương nhiên biết nơi sinh của nàng, hắn gật đầu nói:
- Là ta đoán thôi, Lý tiểu thư có phải là người Sơn Đông, Tế Nam không.
- A, sao ngươi lại biết
Lý Thanh Chiếu kinh sợ nhìn Triệu Tử Văn, nàng mới chỉ gặp qua người này vài lần, nơi sinh của nàng thì lại rất ít cho người khác biết, không biết làm sao hắn lại biết, đôi mắt đẹp của nàng khẽ chuyển, khẽ cười:
- Chắc là Minh Thành công tử nói cho ngươi, còn làm bộ tài tử tính toán, da mặt cũng thật là dày.
Triệu Tử Văn cũng khó mà nói chính mình còn biết cả tương lai lão công của nàng, chỉ cười hì hì:
- Đúng vậy, là Triệu huynh, nhưng tại sao hôm nay tiểu thư lại khách khí với ta như vậy, trước kia không phải rất chán ghét hay sao?
Lý Thanh Chiếu đỏ mặt, hờn dỗi nhìn hắn:
- Chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với ta? Ta nể tình Bảo Nhi mới tha thứ cho ngươi, không phải là sợ ngươi, chuyện trước kia cứ bỏ qua.
- Tuy nhiên, ta nghe Bảo Nhi nói qua việc của ngươi, không ngờ ngay ca Tần học sĩ cũng bội phục ngươi, nên hy vọng có thể cùng ngươi bàn luận văn học.
Nói tới cùng, Lý tài nữ vốn là một nữ tử dịu dàng, không vì việc nhỏ mà chấp nhất, nhưng Lý Thanh Chiếu tiếp cận Triệu Tử Văn cũng là có mục đích, hắn đáp lễ:
- Vậy đa tạ Lý tiểu thư không nghĩ chuyện xưa.
Bảo Nhi ngồi cạnh Lý tài nữ, thấy Lý tỷ tỷ và Triệu đại ca hòa hảo, liền kéo cánh tay ngọc của Lý tỷ tỷ nói:
- Lý tỷ tỷ thật tốt.
- Nha đầu ngốc
Lý tỷ tỷ xoa xoa đầu nàng, rồi trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn:
- Ngươi xem Bảo Nhi vì ngươi mà gầy gò như vậy, nếu sau này ngươi ức hiếp nàng, ta sẽ không tha cho ngươi.
Nhiều ngày ở chung, Lý Thanh Chiếu đã sớm thích nữ tử nông gia đáng yêu kia, hoàn cảnh và tình cảm của nàng khiến Lý tài nữ rất cảm động.
Bình luận facebook