Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, ta là người hiện đại, sao có thể tin quỷ thần được, thật đáng chết, không ngờ lại quên lời thầy cô khoa học tự nhiên dạy. Chắc chắn Hạ Vũ Tinh đã đến trước ta cầu nguyện, túi hương buộc không kỹ bị rơi xuốngchỉ là không ngờ mình lại nhặt được, quả thật trùng hợp.
Triệu Tử Văn không tin Đại tiểu thư này có ý trung nhân, dú sao cũng không liên quan tới hắn, hắn lén lút nhét túi hương vào trong ngực, không thể để cho nàng cầu nguyện thành công được, hắn cười thầm đắc ý, xoay người đi đến chỗ ba người kia, thấy có nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt, coi thường, căm ghét.
Rất nhiều người nhìn hắn, Triệu Tử Văn mặc dù mặt dày nhưngđi cũng đỏ lên, cười hả hả, nói:
- Ta không biết cầu nguyện, ngại quá.
Mọi người thấy hắn đã biết lỗi, cũng không truy cứu nữa, nhưng không quên chửi hắn vài câu, trừng mắt nhìn hắn vài cái mới rời đi.
Triệu Tử Văn đổ mồ hôi, hắn cũng không muốn gây chuyện, chỉ có điều thấy mọi người mê tín nên muốn đùa một chút, không nghĩ lại làm cho mọi người tức giận, chỉ có thể tự trách mình vì sao trở về cổ đại.
- Ba người này chạy xa như vậy làm gì?
Triệu Tử Văn đùng đùng nổi giận, nói.
Phương Thiên Vũ làm ngơ phe phẩy cây quạt, nói:
- Huynh đài nói gì?
Hạ Văn Đăng cũng nói:
- Chúng ta không biết ngươi, nhưng nhìn cũng quen quen, không biết đã gặp ở đâu, hay lại đây nói chuyện.
Giả bộ, tiếp tục giả bộ. Ba tên tiểu tử này, thấy ta gặp chuyện khó xử lại giả bộ như không biết ta. Triệu Tử Văn thật muốn xông lên đá bọn họ mấy cái.
Hạ Văn Đăng ghé tai Triệu Tử Văn nói:
- Đại ca bình tĩnh, ngươi làm thế mất mặt lắm, người khác nhìn vào lại bảo chúng ta không có ý thức, không phải sẽ khiến chúng ta cũng mất mặt theo ngươi sao?
Triệu Tử Văn đành phải gật đầu:
- Đúng vậy, ba vị cũng có chút quen mặt, hay chúng ta đàm đạo một chút..
Người xem cũng cảm giác ngờ ngợ, nghi ngờbốn người này giống như đã biết, nhưng dù sao cũng không liên quan đến mình.
Hạng Tử Hiên thấy đám người vây quanh đã tản đi, cất tiếng cười to, nói:
- Hạ Văn, ngươi thật là lớn mật, không ngờ trước mặt thần linh dám xin một cô bé, ngươi thật đúng là thiên hạ đệ nhất nhân, haha.
Hạ Văn Đăng cười mắng:
- Tiểu tử ngươi ít khoác lác đi, thiếu chút nữa khiến Hạ phủ lại xấu mặt, mối lấn nói những câu khác thường nhớ phải nghĩ kỹ, nói ít đi một chút.
Triệu Tử Văn đã quen cuộc sống ở đại học, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không ai để ý, nhưng lũ người cổ đại dở hơi này lại coi câu nói đùa của hắn trở thành một câu nói đáng chê cười, hăm he dọa đánh hắn, Triệu Tử Văn thực sự cảm thấy người cổ đại có quá nhiều điều bị trói buộc.
Hạng Tử Hiên thấy Triệu Tử Văn ánh mắt thẫn thờ ưu sầu, trấn an vỗ vai Triệu Tử Văn:
-Hạ Văn, tính cách ngươi không phải chúng ta không biết, cách nói chuyện của ngươi thật khác với suy nghĩ người bình thường, phóng đãng không kìm chế được, đây mới là chỗ độc đáo, nhưng ta lại thích điểm này ở hắn.
Hạ Văn Đăng và Phương Thiên Vũ gật đầu đồng ý, Phương Thiên Vũ cười nói:
- Hạ Văn thường làm việc không để ý lẽ thường, lời nói tất cả đều là chân lý.
Triệu Tử Văn thấy bọn họ chụp mũ lên đầu mình, hắn cười nói:
- Các ngươi vỗ mông ngựa đủ chưa, chúng ta vào trong miếu xem tượng phật một lát.
Bốn người phe phấy cậy quạt nhỏ, lại giả bộ làm tài tử, đi vào trong các miếu thờ bên phải, trong miếu mọi ngươi đang dâng hương lục đục đi vào đi ra, trong miếu có những bức tượng phật cao tầm 5 thước, cùng với 18 vị La Hán, tượng phật không chỉ điêu khắc tinh xảo, rất giống thật, còn được mạ vàng, ánh vàng rực rỡ, biểu hiện sự giàu sang phú quý, làm Triệu Tử Văn thầm nghĩ, cái lũ thầy chùa này con mẹ nó cũng thật lắm tiền.
Quỳ trước tượng phật là một tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần khiến bốn người bọn họ chú ý, Triệu Tử Văn để ý tới một thiếu nữ dáng người thướt tha, đầy đặn, xinh xắn, mái tóc dài được cột đằng sau làm lộ bờ vai thon dài cùng cái cổ trắng nõn như ngọc, vành tai như ẩn như hiện, Triệu Tử Văn ngẩn người nói:
- Có phải Quần Phương Các Các chủ Lâm Mộng Phỉ không?
Lâm Mộng Phỉ dường như biết Triệu Tử Văn ở đằng sau, từ từ quay lại cười nói:
- Hạ Văn, ngươi giỏi thật dám làm náo động nơi này, khanh khách……..
Lâm Mộng Phỉ có đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng như đang run run khiếnTriệu Tử Văn thấy trong lòng rạo rực, nuốt nước miếng một cái nói:
- Ta đâu có làm náo động, chắc Các chủ nghe nhầm rôi.
- Ta không nghe nhầm, vừa rồi không phải ngươi cầu xin một cô bé nào đó sao?
Lâm Mộng Phỉ liếc mắt đưa tình với Triệu Tử Văn một cái.
Triệu Tử Văn cảm giác hạ thân nóng lên, hồ ly tinh này quả thực rất hấp dẫn, hơn nữa ở chỗ đông người nhận mình là cô bé, không sợ chết hay sao?
Hắn ngượng ngùng cười nói:
- Các chủ, ngươi nghe nhầm rồi.
Vị tiểu thư đang quỳ lạy cạnh Lâm Mộng Phỉ nghĩ Triệu Tử Văn là một tên hạ lưu, vội đứng dậy rời đi. Lâm Mộng Phỉ thấy phía sau Triệu Tử Văn còn có ba người, hai má ửng hồng, liếc mắt đưa tình với Triệu Tử Văn rồi Lâm Mộng Phỉ nhìn ba người nói:
- Tiểu nữ tham kiến tiểu vương gia, hạ công tử, Phương công tử.
Hạng Tử Hiên mặt không chút thay đôi gật gật đầu, Phương Thiên Vũ cười nói:
- Không nghĩ Các chủ cũng đến đây bái phật.
Hạ Văn Đăng thì giống như Triệu Tử Văn, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều diễm của Lâm Mộng Phỉ, chỉ còn thiếu chảy ra nước miếng.
Lâm Mộng Phỉ quyến rũ cười nói:
- Ta cũng chỉ là đến đây thắp hương, không giống như một số người đến đây tìm cô bé, ha ha…….
Lâm Mộng Phỉ đứng dậy cười rộ lên, da thịt hồng hào, trắng muốt của nàng lộ ra, bờ vai mảnh mai, tinh tế, ngực cao mông nở, đôi chân thon dài, cân xứng, bộ ngực sữa đầy đặn theo tiếng cười khẽ rung rinh, xuân sắc lan tràn khiến Triệu Tử Văn không khỏi nuốt mấy ngụm nước miếng, mị thuật của nàng không biết làm sao học được, quả thật rất câu dẫn, quả thật rất dụ hoặc.
- Ta nghĩ Các chủ đến cầu nhân duyên thì thật là lạ, nhưng tại sao lại muốn đến thắp hương cầu khẩn?
Triệu Tử Văn nhìn bụi trên tay Lâm Mộng Phỉ, trêu đùa.
Lâm Mộng Phỉ nhìn ánh mắt của hắn, vội vàng đưa tay giấu sau người, khuôn mặt đỏ ửng, lảng tránh:
- Hạ Văn, ngươi sai rồi, ta là thay tiểu nha hoàn tới cầu nhân duyên, hy vọng nàng có thể kiếm được một người như ý.
- Oh
Triệu Tử Văn ồ một tiếng đầy thâm ý, trong mắt lộ ra vẻ đùa cợt, trên tay Lâm Mộng Phỉ hiển nhiên là có dính bụi hương, người ta có nói, tâm thành thì linh nghiệm, cầu nhân duyên đương nhiên là muốn hôn nhân thành công, khi thắp hương khó tránh khỏi bàn tay bị dính bụi hương.
- Ngươi….
Lâm Mộng Phỉ thấy hắn đùa cợt chính mình, cũng không ngờ hắn lại quan sát tỉ mỉ như vậy, trong lòng có chút bực bội. Tên Hạ Văn này thật là vô lý, chẳng lẽ nhất định phải vạch trần tâm sự của mình mới an tâm sao? Nhưng nàng vẫn giả bộ tươi cười nói:
- Không biết tứ vị công tử tới đây làm gì?
Triệu Tử Văn không tin Đại tiểu thư này có ý trung nhân, dú sao cũng không liên quan tới hắn, hắn lén lút nhét túi hương vào trong ngực, không thể để cho nàng cầu nguyện thành công được, hắn cười thầm đắc ý, xoay người đi đến chỗ ba người kia, thấy có nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt, coi thường, căm ghét.
Rất nhiều người nhìn hắn, Triệu Tử Văn mặc dù mặt dày nhưngđi cũng đỏ lên, cười hả hả, nói:
- Ta không biết cầu nguyện, ngại quá.
Mọi người thấy hắn đã biết lỗi, cũng không truy cứu nữa, nhưng không quên chửi hắn vài câu, trừng mắt nhìn hắn vài cái mới rời đi.
Triệu Tử Văn đổ mồ hôi, hắn cũng không muốn gây chuyện, chỉ có điều thấy mọi người mê tín nên muốn đùa một chút, không nghĩ lại làm cho mọi người tức giận, chỉ có thể tự trách mình vì sao trở về cổ đại.
- Ba người này chạy xa như vậy làm gì?
Triệu Tử Văn đùng đùng nổi giận, nói.
Phương Thiên Vũ làm ngơ phe phẩy cây quạt, nói:
- Huynh đài nói gì?
Hạ Văn Đăng cũng nói:
- Chúng ta không biết ngươi, nhưng nhìn cũng quen quen, không biết đã gặp ở đâu, hay lại đây nói chuyện.
Giả bộ, tiếp tục giả bộ. Ba tên tiểu tử này, thấy ta gặp chuyện khó xử lại giả bộ như không biết ta. Triệu Tử Văn thật muốn xông lên đá bọn họ mấy cái.
Hạ Văn Đăng ghé tai Triệu Tử Văn nói:
- Đại ca bình tĩnh, ngươi làm thế mất mặt lắm, người khác nhìn vào lại bảo chúng ta không có ý thức, không phải sẽ khiến chúng ta cũng mất mặt theo ngươi sao?
Triệu Tử Văn đành phải gật đầu:
- Đúng vậy, ba vị cũng có chút quen mặt, hay chúng ta đàm đạo một chút..
Người xem cũng cảm giác ngờ ngợ, nghi ngờbốn người này giống như đã biết, nhưng dù sao cũng không liên quan đến mình.
Hạng Tử Hiên thấy đám người vây quanh đã tản đi, cất tiếng cười to, nói:
- Hạ Văn, ngươi thật là lớn mật, không ngờ trước mặt thần linh dám xin một cô bé, ngươi thật đúng là thiên hạ đệ nhất nhân, haha.
Hạ Văn Đăng cười mắng:
- Tiểu tử ngươi ít khoác lác đi, thiếu chút nữa khiến Hạ phủ lại xấu mặt, mối lấn nói những câu khác thường nhớ phải nghĩ kỹ, nói ít đi một chút.
Triệu Tử Văn đã quen cuộc sống ở đại học, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không ai để ý, nhưng lũ người cổ đại dở hơi này lại coi câu nói đùa của hắn trở thành một câu nói đáng chê cười, hăm he dọa đánh hắn, Triệu Tử Văn thực sự cảm thấy người cổ đại có quá nhiều điều bị trói buộc.
Hạng Tử Hiên thấy Triệu Tử Văn ánh mắt thẫn thờ ưu sầu, trấn an vỗ vai Triệu Tử Văn:
-Hạ Văn, tính cách ngươi không phải chúng ta không biết, cách nói chuyện của ngươi thật khác với suy nghĩ người bình thường, phóng đãng không kìm chế được, đây mới là chỗ độc đáo, nhưng ta lại thích điểm này ở hắn.
Hạ Văn Đăng và Phương Thiên Vũ gật đầu đồng ý, Phương Thiên Vũ cười nói:
- Hạ Văn thường làm việc không để ý lẽ thường, lời nói tất cả đều là chân lý.
Triệu Tử Văn thấy bọn họ chụp mũ lên đầu mình, hắn cười nói:
- Các ngươi vỗ mông ngựa đủ chưa, chúng ta vào trong miếu xem tượng phật một lát.
Bốn người phe phấy cậy quạt nhỏ, lại giả bộ làm tài tử, đi vào trong các miếu thờ bên phải, trong miếu mọi ngươi đang dâng hương lục đục đi vào đi ra, trong miếu có những bức tượng phật cao tầm 5 thước, cùng với 18 vị La Hán, tượng phật không chỉ điêu khắc tinh xảo, rất giống thật, còn được mạ vàng, ánh vàng rực rỡ, biểu hiện sự giàu sang phú quý, làm Triệu Tử Văn thầm nghĩ, cái lũ thầy chùa này con mẹ nó cũng thật lắm tiền.
Quỳ trước tượng phật là một tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần khiến bốn người bọn họ chú ý, Triệu Tử Văn để ý tới một thiếu nữ dáng người thướt tha, đầy đặn, xinh xắn, mái tóc dài được cột đằng sau làm lộ bờ vai thon dài cùng cái cổ trắng nõn như ngọc, vành tai như ẩn như hiện, Triệu Tử Văn ngẩn người nói:
- Có phải Quần Phương Các Các chủ Lâm Mộng Phỉ không?
Lâm Mộng Phỉ dường như biết Triệu Tử Văn ở đằng sau, từ từ quay lại cười nói:
- Hạ Văn, ngươi giỏi thật dám làm náo động nơi này, khanh khách……..
Lâm Mộng Phỉ có đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng như đang run run khiếnTriệu Tử Văn thấy trong lòng rạo rực, nuốt nước miếng một cái nói:
- Ta đâu có làm náo động, chắc Các chủ nghe nhầm rôi.
- Ta không nghe nhầm, vừa rồi không phải ngươi cầu xin một cô bé nào đó sao?
Lâm Mộng Phỉ liếc mắt đưa tình với Triệu Tử Văn một cái.
Triệu Tử Văn cảm giác hạ thân nóng lên, hồ ly tinh này quả thực rất hấp dẫn, hơn nữa ở chỗ đông người nhận mình là cô bé, không sợ chết hay sao?
Hắn ngượng ngùng cười nói:
- Các chủ, ngươi nghe nhầm rồi.
Vị tiểu thư đang quỳ lạy cạnh Lâm Mộng Phỉ nghĩ Triệu Tử Văn là một tên hạ lưu, vội đứng dậy rời đi. Lâm Mộng Phỉ thấy phía sau Triệu Tử Văn còn có ba người, hai má ửng hồng, liếc mắt đưa tình với Triệu Tử Văn rồi Lâm Mộng Phỉ nhìn ba người nói:
- Tiểu nữ tham kiến tiểu vương gia, hạ công tử, Phương công tử.
Hạng Tử Hiên mặt không chút thay đôi gật gật đầu, Phương Thiên Vũ cười nói:
- Không nghĩ Các chủ cũng đến đây bái phật.
Hạ Văn Đăng thì giống như Triệu Tử Văn, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều diễm của Lâm Mộng Phỉ, chỉ còn thiếu chảy ra nước miếng.
Lâm Mộng Phỉ quyến rũ cười nói:
- Ta cũng chỉ là đến đây thắp hương, không giống như một số người đến đây tìm cô bé, ha ha…….
Lâm Mộng Phỉ đứng dậy cười rộ lên, da thịt hồng hào, trắng muốt của nàng lộ ra, bờ vai mảnh mai, tinh tế, ngực cao mông nở, đôi chân thon dài, cân xứng, bộ ngực sữa đầy đặn theo tiếng cười khẽ rung rinh, xuân sắc lan tràn khiến Triệu Tử Văn không khỏi nuốt mấy ngụm nước miếng, mị thuật của nàng không biết làm sao học được, quả thật rất câu dẫn, quả thật rất dụ hoặc.
- Ta nghĩ Các chủ đến cầu nhân duyên thì thật là lạ, nhưng tại sao lại muốn đến thắp hương cầu khẩn?
Triệu Tử Văn nhìn bụi trên tay Lâm Mộng Phỉ, trêu đùa.
Lâm Mộng Phỉ nhìn ánh mắt của hắn, vội vàng đưa tay giấu sau người, khuôn mặt đỏ ửng, lảng tránh:
- Hạ Văn, ngươi sai rồi, ta là thay tiểu nha hoàn tới cầu nhân duyên, hy vọng nàng có thể kiếm được một người như ý.
- Oh
Triệu Tử Văn ồ một tiếng đầy thâm ý, trong mắt lộ ra vẻ đùa cợt, trên tay Lâm Mộng Phỉ hiển nhiên là có dính bụi hương, người ta có nói, tâm thành thì linh nghiệm, cầu nhân duyên đương nhiên là muốn hôn nhân thành công, khi thắp hương khó tránh khỏi bàn tay bị dính bụi hương.
- Ngươi….
Lâm Mộng Phỉ thấy hắn đùa cợt chính mình, cũng không ngờ hắn lại quan sát tỉ mỉ như vậy, trong lòng có chút bực bội. Tên Hạ Văn này thật là vô lý, chẳng lẽ nhất định phải vạch trần tâm sự của mình mới an tâm sao? Nhưng nàng vẫn giả bộ tươi cười nói:
- Không biết tứ vị công tử tới đây làm gì?
Bình luận facebook