Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161-162-163-164-165-166-167-168-169-170
Chương 161
Chương 161
“Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, vẫn đi học sao, có mối quan hệ thế nào với Lâm Dật?” Bà Liễu Quế Hoa kéo tay Mộ Dung Hiểu Nhung lại, vừa vui mừng nhìn ngắm cô vừa hỏi không ngớt.
“Cháu chào cô, cháu tên là Mộ Dung Hiểu Nhung, cháu bằng tuổi Lâm Dật, cháu không còn học nữa ạ. Hiện giờ cháu làm ở cơ quan, cháu là bạn tốt với Lâm Dật ạ”. Mộ Dung Hiểu Nhung tươi cười, nhẫn nại trả lời tất cả các câu hỏi của bà Liễu Quế Hoa.
“Ôi, bằng tuổi nhau à, tốt quá, cháu làm ở đâu?” Bà Liễu Quế Hoa nhiệt tình kéo tay Mộ Dung Hiểu Nhung rồi, trêи mặt càng lộ ra nụ cười.
Lâm Dật bất lực nhìn hai người, đột nhiên nghĩ, nếu như mẹ mình biết người con gái mà bà đang hỏi không ngừng, thật ra là con gái của tỉnh trưởng vừa mới đến nhậm chức thì không biết bà còn dám như vậy nữa không?
“Cô mà cũng làm ở cơ quan á? Nhìn không giống lắm…” Ngũ Huệ Mẫn nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung với vẻ mặt khinh thường.
Trong ấn tượng của cô ta thì bất luận là ở thị trấn hay ở trường học của bà Lâm Huệ hay tại văn phòng chính phủ của ông Ngũ Tấn thì chưa từng có cô gái nào trang điểm ăn mặc như Mộ Dung Hiểu Nhung cả. Theo như cô ta thấy, những cô gái đi làm ở cơ quan thì phải giống như cô ta, để kiểu tóc của người trung niên, ăn mặc chỉn chu và mang đến cho người khác cảm giác điềm tĩnh chín chắn mới đúng.
“Đúng thế, cô cũng làm ở cơ quan sao?” Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Hiểu Nhung chớp chớp một cái, hỏi.
“Ha ha, Mẫn Mẫn nhà tôi năm nay mới thi đỗ công chức, ở xã Nam Quan, nhưng chắc làm nửa năm là được điều đến tiểu khu thôi, ở đây chỉ là quá độ mà thôi”. Lâm Huệ đắc ý nói. Bà ta cảm thấy Mộ Dung Hiểu Nhung thoạt nhìn không giống dân công chức lắm, ăn mặc thì hoa lá, còn để lộ cả chân ra nữa, vừa nhìn đã biết không phải con gái đàng hoàng.
“Xã Nam Quan ư?” Mộ Dung Hiểu Nhung cười nói: “Cũng được đó nhỉ, làm từ cơ bản, bồi dưỡng từ quần chúng, sau này nhất định sẽ được cất nhắc và trọng dụng”. Thật ra nếu nhà Lâm Huệ không dùng thế lực để khinh miệt nhà Lâm Dật, có câu nói này của Mộ Dung Hiểu Nhung thì Ngũ Huệ Mẫn ở thị trấn đúng chỉ là quá độ, một bước lên cao hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng hiện giờ cô ta lại khinh bỉ nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung, nói: “Bình thường chắc xem nhiều tin tức thời sự lắm nhỉ, còn biết cả bồi dưỡng quần chúng nữa. Tôi không có cắm dây bén rễ gì với đám nông dân kia. Nếu như không phải trong hợp đồng quy định phải làm nửa năm thì hiện giờ tôi đã được điều đến tiểu khu rồi. Tôi đã tìm hiểu về cục giáo ɖu͙ƈ ở tiểu khu rồi, còn cái nơi tồi tàn này á, tôi chịu đựng đủ rồi”.
“Đúng thế! Mẫn Mẫn nhà chúng tôi không phải chỉ làm ở thị trấn thôi, sau này Mẫn Mẫn phải vào cục giáo ɖu͙ƈ ngồi trong văn phòng cơ. Đừng tưởng đám nông dân suốt ngày tặng vịt gà cá rau cho chúng tôi là có thể giữ chúng tôi ở lại. Cứ coi như tôi đồng ý thì lão Ngũ nhà tôi cũng không đồng ý”. Lâm Huệ kiêu ngạo, nói.
“Ôi, chú cũng làm ở cơ quan ạ?” Mộ Dung Hiểu Nhung kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, tôi làm ở văn phòng chính phủ tân khu Nam Đô, bình thường giúp trưởng khu chỉnh sửa tài liệu, chuẩn bị nội dung hội nghị và những lịch trình hàng ngày, cũng coi như một thư ký nhỏ, không đáng để nhắc tới”. Ngũ Tấn thản nhiên nói.
“Bố à, bố cũng khiêm tốn quá đấy, có ai mà không biết, cục trưởng của khu mà muốn gặp trưởng khu đều phải khom lưng nịnh nọt trước mặt bố chứ. Nếu bố không đồng ý thì trưởng khu cũng chỉ là cái ghế không thôi. Vì vậy chưa chắc cứ làm trưởng khu mới có quyền. Không giống như một số người, đã không là gì mà còn thích nói này nói nọ”. Ngũ Huệ Mẫn nói đến câu cuối cùng thì cố gắng cao giọng rồi nhìn về phía Lâm Dật.
“Phải rồi, nói nhiều như vậy nhưng cô vẫn chưa nói là cô làm ở cơ quan nào, không phải loại người nào cũng có thể vào làm ở đó. Hiện giờ nhiều cơ quan cũng có không ít người làm kiểu tạp vụ, nói trắng ra là hợp đồng lao động, kém xa với biên chế như chúng tôi”. Ngũ Huệ Mẫn cố ra vẻ, nói.
“À, năm nay tôi mới đi làm, hiện làm trong văn phòng thành ủy”. Mộ Dung Hiểu Nhung cười nói.
PHỤT! Ngũ Tấn đang uống ngụm nước mà lúc này phun hết ra.
“Cô nói là cô làm ở đâu cơ?” Ngũ Huệ Mẫn cũng trợn tròn mắt, ánh mắt với vẻ khó tin.
“Tôi làm phó khoa ở văn phòng thành ủy, có vấn đề gì sao?” Mộ Dung Hiểu Nhung không hiểu, hỏi.
“Văn phòng thành ủy, lại còn là phó khoa…Ha ha ha” Ngũ Huệ Mẫn không kìm nổi mà bật cười. Lâm Huệ càng không nhịn được, vội làm động tác lau miệng cho Ngũ Tấn rồi cũng cười tủm.
“Cái gì cơ, văn phòng thành ủy gì, làm gì, cơ quan nào cơ?” Vợ chồng Lâm Trực Cương cả đời làm ruộng, hiểu nhiều nhất cũng chỉ là thông qua tin tức thời sự, căn bản chưa từng nghe nói đến đơn vị cơ quan như văn phòng thành ủy.
“Mặc dù mạo phạm công chức thì không phạm pháp nhưng cô cũng xem lại chút, văn phòng thành ủy là nơi nào chứ. Người khác có thể không biết nhưng bố tôi không biết sao, đó là văn phòng coi như làm thư ký cho thường vụ, còn phó khoa chính là thư ký cho thị trưởng. Ăn mặc như cô thế này thì sao văn phòng để cho cô vào. Chỉ e gặp được bảo vệ ở đó cũng khó rồi ý chứ”. Ngũ Huệ Mẫn đến giờ vẫn không tin Mộ Dung Hiểu Nhung là người công chức, đặc biệt là cô ăn mặc trang điểm như này, lại xinh đẹp nữa, căn bản khác hoàn toàn với khái niệm công chức trong cô ta.
“Vậy sao?” Mộ Dung Hiểu Nhung chớp mắt, cô đi làm ở cơ quan hoàn toàn là vì giết thời gian, cũng không nghe thấy thị trưởng Vương nói gì về cách ăn mặc của cô mà còn thường khen cô có gu thẩm mỹ nữa. Nhưng cũng không quan trọng gì. Hôm nay cô đến tìm Lâm Dật là có chuyện quan trọng nên quay đầu lại nói với Lâm Dật: “Anh có thể ra ngoài chút không, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Lâm Dật gật đầu, cũng đúng lúc cậu không muốn ngồi ở đây nữa.
“Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt, còn lén lén lút lút. Bình thường Mẫn Mẫn nhà tôi có chuyện gì cũng không bao giờ nói sau lưng chúng tôi. Ở đây không có người ngoài, có gì mà không nói trước mặt được”. Lâm Huệ nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung, thản nhiên nói. Bà ta căn bản không tin Mộ Dung Hiểu Nhung là công chức, chắc chắn muốn nói riêng gì đó với Lâm Dật, sau đó quay về làm khó bọn họ.
“Chuyện của đám trẻ ý mà, cứ để chúng nói riêng với nhau đi, chúng ta người lớn đừng tham gia vào nữa”. Lâm Trực Cương ở bên cạnh khuyên ngăn.
“Không có gì đâu ạ, cháu chỉ muốn hỏi Lâm Dật là bệnh viện của cậu ta còn giường trống không, gần đây cháu không được khỏe, muốn kiểm tra toàn diện”. Mộ Dung Hiểu Nhung nói.
Kiểm tra? Lâm Dật kinh ngạc nhìn cô ấy, hỏi: “Cô bị làm sao à?”
“Tôi cũng không biết nữa, gần đây tôi thường thấy buồn ngủ, hơn nữa bụng và lưng đều đau. Tôi đi mấy bệnh viện rồi đều không tìm được vấn đề, bệnh viện của anh là bệnh viện tốt nên tôi muốn đến kiểm tra. Yên tâm, tất cả viện phí tôi sẽ tự trả, không phiền các anh đâu”. Mộ Dung Hiểu Nhung nói.
Buồn ngủ? Bụng và lưng đau? Lâm Dật ngây người ra, sau đó liền nghe thấy giọng nói khó tin của Lâm Huệ: “Không phải cô có thai rồi đấy chứ?”
PHỤT! Ông Lâm Trực Cương đang uống ngụm nước cũng bị phun hết ra ngoài. Hai vợ chồng ông kinh ngạc nhìn Lâm Dật và Mộ Dung Hiểu Nhung, vui mừng nói: “Thật vậy sao Dật Dật, chuyện từ khi nào vậy?”
“Nhưng hai người vẫn chưa kết hôn mà?” Lâm Huệ nhìn họ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị có gì mà vui thế, hai đứa nó còn chưa kết hôn đã chửa ễnh bụng ra. Chị tưởng rằng đây là vùng quê của chị à, làm những việc bại hoại gia phong, trái với thuần phong mỹ tục thế thì có gì vui chứ”.
“Tôi…”
Lâm Dật nhau mày nhìn Lâm Huệ một cái, sau đó nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung hỏi: “Khi nào có thời gian rảnh, tôi có thể bảo bên đó chẩn đoán cho cô bất cứ lúc nào”.
“Chi bằng hôm nay đi”. Mộ Dung Hiểu Nhung cười nói.
“Ừm! Vậy thì tôi đưa cô đi, đi thôi”. Lâm Dật thật sự không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa nên đứng dậy định rời đi cùng với Mộ Dung Hiểu Nhung.
“Đợi đã”. Lâm Huệ đột nhiên gọi dật lại rồi bảo Lâm Dật đứng lại: “Lâm Dật! Cháu thật sự có người quen ở bệnh viện sao?”
Lâm Dật gật đầu, nói: “Cháu có người bạn ở đó”.
“Bệnh viện nào?” Lâm Huệ hỏi tiếp.
“Viện điều dưỡng, chắc là cô chưa từng nghe thấy”. Lâm Dật lắc đầu định đi.
“Viện điều dưỡng á?” Ai biết được Lâm Huệ liền đứng phắt dậy, kϊƈɦ động nói: “Có phải là bệnh viện tư nhân không. Nghe nói ở đó trang trí thiết kế xa hoa lắm, hơn nữa bác sĩ đều là người được tuyển từ những bệnh viện tốt nhất cả nước. Bạn của cháu ở bệnh viện đó sao?”
Lâm Dật nhau mày, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Cô biết bệnh viện đó sao?”
“Ôi, tất nhiên là biết chứ. Không chỉ biết mà cô còn muốn tìm người quen sắp xếp cho cô vào đó làm phẫu thuật nữa”. Lâm Huệ kϊƈɦ động nói.
“Làm phẫu thuật? Cô hai bị sao vậy?” Lâm Trực Cương sốt ruột, hỏi.
“Ai ya, em bị sỏi mật, mấy ngày trước ở bệnh viện trung ương kiểm tra ra rồi nhưng chất lượng phẫu thuật bên đó không tốt, hơn nữa lại không có người quen nên em mới không yên tâm để họ làm cho em. Nếu Dật Dật quen người trong viện điều dưỡng thì để nó giới thiệu người quen cho em, giới thiệu bác sĩ chủ nhiệm khoa cắt sỏi mật cho em, được không?”
Nhìn Lâm Dật vẫn chưa mở miệng, Lâm Huệ ngay lập tức khôi phục lại bộ mặt trước đây, cười lạnh nói: “Lâm Dật! Đến người ngoài mà cháu còn giúp được, còn cô là cô hai của cháu, cháu không định giúp cả cô của mình sao?”
———————–
Chương 162
Chương 162
Lâm Dật nhìn bố mẹ mình một cái rồi hỏi: “Cắt sỏi mật thì tìm một bệnh viện nào đó là được mà, việc gì cứ phải đến viện điều dưỡng?”
“Đúng thế! Ông Lưu ở thôn chúng ta, nửa năm trước cắt sỏi mật mà không bao lâu đã có thể xuống ruộng làm rồi, hồi phục cũng tốt lắm”.
Lâm Trực Cương vừa mở miệng thì bị Lâm Huệ trợn mắt ngắt lời: “Anh à, bệnh này không trêи người anh nên anh biết sao được. Hơn nữa em cũng tìm hiểu rồi, bác sĩ phẫu thuật nội soi túi mật giỏi nhất cả nước là ở viện điều dưỡng, lúc đó anh bảo ông ấy làm cho em là được”.
“Ý cô nói là chủ nhiệm Diêm chăng?” Lâm Dật bất đắc dĩ nói. Cậu thật không ngờ cô hai của mình không có bản lĩnh gì mà lại có bản lĩnh trong việc điều tra chuyện này.
“Đúng rồi đúng rồi, chính là chủ nhiệm Diêm, còn là Chủ tịch ủy ban nội soi túi mật quốc gia. Làm phẫu thuật này nhất định phải tìm ông ấy, người khác cô không yên tâm”. Lâm Huệ bĩu môi nói.
Lâm Dật nghe thấy vậy thì cười, nói: “Chuyện này khéo là hơi khó, vì gần đây ông ấy đều kín lịch phẫu thuật rồi. Cô muốn làm phẫu thuật chắc phải đợi đến tháng sau”.
“Tháng sau á?” Lâm Huệ nhau mày, nói: “Vậy thì không được, ngộ nhỡ trong thời gian này sỏi to lên rồi đi vào ống mật chủ thì không phải là chuyện đùa đâu, xảy ra biến cố gì thì cháu có chịu trách nhiệm được không?”
“Vậy thì cô có thể đến bệnh viện khác, giờ phẫu thuật cắt sỏi mật nhiều nơi làm được mà, đâu cứ phải làm ở viện điều dưỡng”. Lâm Dật bất đắc dĩ, nói.
Ánh mắt nghi ngờ của Lâm Huệ nhìn về phía Lâm Dật, sau đó mới trợn mắt nói: “Tao nhìn ra rồi, mày không giúp cô mày chứ gì. Ban nãy còn nói dẫn người ngoài đến viện điều dưỡng kiểm tra thế mà đến lượt tao thì mày tìm cớ. Họ hàng cái kiểu gì vậy, uổng công bọn tao có lòng đến thăm nhà mày, không ngờ người nhà như mày lại thành ra thế”.
Lâm Trực Cương vừa nghe thấy lời này thì vội đứng dậy rót nước cho cô hai rồi nói với kiểu an ủi: “Không sao không sao đâu, thật sự muốn tiểu Dật nghĩ cách khác. Nam Đô là thành phố lớn, ngoài viện điều dưỡng thì còn không ít bệnh viện tốt mà”.
“Giờ có điều kiện tốt như này mà không tận dụng lại còn đến bệnh viện khác. Nếu như đến nơi khác thì với quan hệ của tôi ở văn phòng thì đâu cần tìm đến các người nữa. Nhưng nếu để chủ nhiệm Diêm làm phẫu thuật, ông ta là một bác sĩ, liệu có bận như trưởng khu không?” Ngũ Tấn ngồi ở bên cạnh nói với giọng quan liêu.
“Nhưng chủ nhiệm Diêm quả thật rất bận, cứ coi như ông ấy ở Nam Đô thì cũng chưa chắc có thời gian làm phẫu thuật”. Lâm Dật nói đến đây thì thấy cạn lời.
“Anh chị nhìn thấy chưa, đây chính là con trai ngoan mà anh chị nuôi đấy, ở đây rốt cuộc ai là người ngoài vậy? Bố mình từ nhỏ cưng chiều tôi nhất, tôi còn nhớ hồi học trung học tôi bị viêm ruột thừa nằm viện, không có ai đến nhưng bố thì ngày nào cũng đến. Nếu ông mà biết bộ dạng hiện giờ của tôi thì khéo sốt ruột lo lắng chết mất. Ông đâu có biết con trai ngoan của ông sinh ra đứa con có tiền đồ như vậy đây, không ngờ dám đối xử với tôi thế”.
Ông nội của Lâm Dật mất nhiều năm rồi, thấy Lâm Huệ lúc này còn lôi ông ấy ra nên Lâm Trực Cương đành phải quay đầu lại nhìn Lâm Dật, nói: “Dật Dật! Nếu như bố mẹ về quê rồi thì ở Nam Đô con chỉ còn mỗi cô hai là người thân thôi, ‘một giọt máu đào hơn ao nước lã’, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi con?”
“Được rồi được rồi, con trai yêu quý của bác căn bản không coi chúng cháu là người thân, chẳng qua cũng chỉ là cái viện điều dưỡng thôi mà. Giờ cháu sẽ gọi điện cho trưởng khoa Uông của cục giáo ɖu͙ƈ, trong xã hội có biết bao nhiêu người tìm ông ấy giúp, cháu không tin là không nhờ được ở bệnh viện này”. Ngũ Huệ Mẫn liếc mắt nhìn cả nhà Lâm Trực Cương, lấy điện thoại ra gọi.
“Alo! Trưởng khoa Uông”. Điện thoại gọi được rồi.
“Mẫn Mẫn, hôm nay cuối tuần có chuyện gì mà gọi điện cho tôi thế này”.
“Em muốn nhờ sếp nghe ngóng giúp em một chuyện. Sếp quen nhiều giáo viên và phụ huynh học sinh, những người này có ai là lãnh đạo viện điều dưỡng không?” Ngũ Huệ Mẫn cố ý hỏi trưởng khoa Uông có quen lãnh đạo bệnh viện không, để ra vẻ còn oai hơn mấy người bạn của Lâm Dật.
“Viện điều dưỡng? Đây là bệnh viện gì vậy? Tôi chưa nghe thấy bao giờ, tư nhân sao?” Trưởng khoa Uông không hiểu, hỏi.
“À, mẹ em bị sỏi mật, muốn tìm chủ nhiệm Diêm của viện điều dưỡng gì đó làm phẫu thuật cắt sỏi mật cho mẹ em. Chắc chuyện này không khó gì với sếp chứ?” Ngũ Huệ Mẫn lớn tiếng nói.
“Hớ…? Viện điều dưỡng này là thế nào tôi cũng không biết chứ đừng nói đến quen bác sĩ trong đó. Hay là quay về tôi hỏi giúp cô hoặc cô tìm người khác xem, hơn nữa cắt sỏi mật cũng nhiều bệnh viện làm được chứ?” Trưởng khoa Uông nói.
Đến Trưởng khoa Uông cũng không quen người nào trong đó? Ngũ Huệ Mẫn nhau mày nhưng vội giả bộ kinh ngạc lớn tiếng nói: “Á, sếp quen với viện trưởng ở đó à, tốt quá rồi. À không cần đâu sếp, không cần đích thân viện trưởng làm phẫu thuật cho mẹ em đâu, sắp xếp cho chủ nhiệm Diêm làm là được rồi. Vâng em biết rồi, em đợi tin tức của sếp, cảm ơn sếp”.
Thật ra ban nãy điện thoại đã ngắt rồi nhưng Ngũ Huệ Mẫn vẫn giả bộ điện thoại vẫn đang nói, sau đó đắc ý lắc lắc điện thoại trong tay, nói: “Nhìn thấy chưa, các người tưởng chừng to tát lắm nhưng tôi chỉ cần cuộc điện thoại thôi. Giờ đã biết được lợi ích trong cơ quan công chức chưa, thể diện như này, anh có tiền cũng không mua được”.
Lâm Dật gật đầu, điều này đúng với ý cậu. ‘Bị người ta đạp lên mặt còn giúp họ lau giày’, kiểu như này Lâm Dật có tính khí tốt đến đâu cũng không làm được.
“Thấy chưa thấy chưa, lúc quan trọng nhất vẫn phải nhờ vào Mẫn Mẫn nhà tôi. Họ hàng cái gì chứ, cái gì mà một giọt máu đào hơn ao nước lã, trước đây tôi đúng là nhìn nhầm, còn coi các người là người nhà. Giờ nghĩ lại mới thấy, vẫn là người nhà mình đáng tin”. Lâm Huệ cũng không ngờ Ngũ Huệ Mẫn thật sự liên lạc đến viện điều dưỡng được mà còn là viện trưởng nên tất nhiên sẽ đắc ý và lúc này cũng không giữ thể diện cho cả nhà Lâm Trực Cương nữa.
Lúc này sắc mặt của vợ chồng Lâm Trực Cương trở nên khó coi. Vốn là buổi gặp gia đình mà lại thành ra thế này, cũng không có gì để nói nữa chỉ muốn tìm cớ để tiễn khách, nếu không trong lòng sẽ càng lúc càng khó chịu.
“Nhưng có một số người nếu vẫn muốn nhận chúng tôi là người thân thì vẫn nên có thái độ nên có của thế hệ sau, những mối quan hệ như trưởng khoa Uông có thể không nhờ đến thì không nhờ nhưng đây vẫn là mối quan trọng. Sau này nếu tôi điều đến cục giáo ɖu͙ƈ thì vẫn phải nhờ anh ta giúp đỡ. Nhưng có một số người là người thân nhưng tí việc mà không giúp được thì sau này chúng tôi sẽ không qua lại gì nữa”. Ngũ Huệ Mẫn tức giận nói.
Ngũ Tấn gật đầu, đồng ý, nói: “Đúng là Mẫn Mẫn nhà mình nghĩ xa được, mối quan hệ chân chính này nhờ một lần thì hạn chế đi chút, đây mới là tầm nhìn xa trong chốn công sở. Lâm Dật à! Chuyện này vẫn nên nhờ cháu vậy, sau khi làm xong chú sẽ đích thân đến gặp chủ nhiệm Diêm mời ông ấy ăn cơm, cũng coi như giữ thể diện cho ông ấy rồi”.
Ông đi nhờ người ta mà còn nói là giữ thể diện cho họ?? Lâm Dật nhìn cả nhà cô hai mà thấy cạn lời. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó xử của bố mẹ nên cậu thở dài nhưng lại nghe thấy giọng nói: “Cháu thấy chú nói đúng đấy ạ, Lâm Dật cứ đánh tiếng với người bạn ở bệnh viện đi, dù sao thì tôi cũng đến đó kiểm tra mà, cùng làm luôn, tránh phiền người ta hai lần”.
Mộ Dung Hiểu Nhung? Lâm Dật sững người nhìn cô một cái rồi thấy cô cười hỏi: “Không vấn đề gì chứ Lâm Dật?”
“Thôi được rồi, giờ tôi sẽ gọi điện cho ông ấy, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi”. Lâm Dật có chút bực tức trừng mắt nhìn cô, đứng lên rồi đi ra ngoài.
“Cô chú cứ ngồi nhé, cháu ra ngoài chút”. Mộ Dung Hiểu Nhung cũng vội đứng lên đi theo ra ngoài.
“Nhìn kìa nhìn kìa, nhờ nó sắp xếp phẫu thuật cho thôi mà có thái độ đó”. Ngũ Tấn sắc mặt bất mãn, nói.
“Được rồi được rồi, tiểu Dật đồng ý rồi mà, mọi người uống trà đi, lát nữa đợi nó gọi điện xong xem nó nói thế nào”. Lâm Trực Cương vội lên trước cười trừ.
“Được rồi, uống bao nhiêu nước rồi, anh muốn dìm chết em à”. Lâm Huệ bĩu môi nói.
Lâm Dật đi ra cổng biệt thự, đứng ở bên cạnh vườn hoa châm điếu thuốc, sau đó cố gắng hít thở một cái. Lúc này, Mộ Dung Hiểu Nhung cũng bước lại, đứng ở bên cạnh cười nói: “Anh ghét nhà người họ hàng đó sao?”
“Cô nghĩ sao?” Lâm Dật hỏi.
“Tôi không biết”. Mộ Dung Hiểu Nhung chớp mắt một cái rồi nói với vẻ ngây thơ.
“Giờ tôi hận nỗi không thể cắt lưỡi của họ, cái gì mà cắt sỏi mật nữa chứ…” Lâm Dật nhìn đôi mắt sáng ngời của Mộ Dung Hiểu Nhung nên lúc này không tức giận nổi.
“Được rồi, chẳng qua cũng chỉ là phẫu thuật nhỏ mà, anh cứ yên tâm để viện làm cho cô ta đi, không sao đâu”. Mộ Dung Hiểu Nhung vỗ vai Lâm Dật, bĩu môi cười nói.
———————–
Chương 163
Chương 163
Lâm Dật bất đắc dĩ đành phải gọi điện cho quyền viện trưởng của viện điều dưỡng.
“Xin chào Lâm thiếu gia”. Điện thoại bắt máy thì liền nghe thấy giọng nói kϊƈɦ động của Lục Thiêm Mẫn.
“Viện trưởng Lục! Hai ngày này nếu chủ nhiệm Diêm không có việc gì gấp thì bảo ông ấy chuẩn bị một ca phẫu thuật cắt sỏi mật nha”. Lâm Dật nói.
“Sỏi mật? Là cậu bị ạ…”
“Không phải, một người họ hàng của tôi, có lẽ hai ngày này sẽ đến, nhờ viện trưởng Lục sắp xếp một chút”. Lâm Dật nói thẳng luôn.
“Họ hàng của cậu ạ? Vâng, vậy giờ tôi sẽ đi sắp xếp phòng khách quý, đồng thời chuẩn bị cho cô ấy đội ngũ phẫu thuật tốt nhất, xin cậu cứ yên tâm”. Lục Thiêm Mẫn đáp.
“Không cần đâu, phòng bệnh bình thường nhất là được. Cứ coi như bệnh nhân bình thường đi, sau đó đừng nói đến chuyện tôi có liên quan gì đến bệnh viện nhé, cứ như vậy trước đã”. Lâm Dật cúp điện thoại thì nhìn thấy Mộ Dung Hiểu Nhung ghé sát đầu nhìn mình, hỏi: “Có phải là anh quên gì rồi không?”
“Tôi biết rồi, đợi tôi vào nói với họ một tiếng đã, sau đó sẽ trực tiếp dẫn cô đi”. Lâm Dật tức giận nói, sau đó xoay người quay vào biệt thự.
“Lâm Dật, chuyện đó hỏi thế nào rồi, không phải lại có vấn đề gì nên không sắp xếp được phẫu thuật chứ?” Vừa vào cửa thì giọng nói lạnh lùng của Ngũ Huệ Mẫn vang lên.
“Đã sắp xếp xong rồi, mọi người định khi nào đến đó?” Lâm Dật khẽ nói.
“Nhanh vậy á?” Ánh mắt của Lâm Huệ rõ ràng là có chút không tin, hỏi: “Viện đó ở đâu, cách nhà chúng ta có gần không, nếu mà xa quá thì cô say xe lắm”.
“Ha ha, ở bên cạnh đây thôi, hay là cô đi xem trước xem có hợp ý cô không?”
“Ở đây sao?” Ngũ Tấn nhìn Lâm Dật rồi nói: “Bách Hoa Lộc là công viên địa chất cấp quốc gia, các người có thể tìm đến đây rồi thuê biệt thự ở đây đã là giỏi lắm rồi. Vậy mà bệnh viện tư nào lại dám xây ở đây, quay về tôi sẽ làm báo cáo để dỡ cái bệnh viện đó xuống”.
“Chú muốn dỡ thì là chuyện của chú, còn hiện giờ cháu phải đến đó rồi, mọi người muốn đi thì đi”. Lâm Dật thật sự không muốn nói thêm câu nào với kiểu họ hàng này nữa nên trực tiếp xoay người rời đi.
“Anh nhìn đi, nhìn đi, đây là con trai ngoan mà anh nuôi dậy đấy, chỉ là giúp họ hàng có chút xíu thôi mà ngúng nguẩy. Thế này mà ngày nào đó nó thật sự thành tài rồi khéo ngay cả chính quyền nó cũng chẳng coi ra gì mất”. Ngũ Tấn nói với vẻ mặt tức giận.
“Đúng vậy, nhìn Mẫn Mẫn nhà em xem, thi đỗ công chức mà có nói gì đâu, đâu có như thằng Lâm Dật này, trong mắt chả coi người lớn ra gì. Không biết anh chị dạy dỗ nó kiểu gì, kiểu người như nó mà vào xã hội thì có tiền đồ gì?”
“Mẹ à, hay là chúng ta cứ đến đó xem bệnh viện đó ra sao. Trước đây mẹ cứ khen nó như một bông hoa nhưng giờ con thấy chưa chắc bệnh viện đó đã tốt vậy đâu. Nếu đã động đến phẫu thuật thì vẫn phải đi khảo sát trước, nếu không bị lừa thì phải làm sao?” Mặc dù Ngũ Huệ Mẫn không nói hẳn ra nhưng thầm ám chỉ không tin vào nhân cách của Lâm Dật.
Lâm Dật gật đầu, nói: “Ừm, đi xem cũng được, dù sao cũng nói là ở gần mà phải không. Đây cũng là lần đầu tôi đến Bách Hoa Lộc nên coi như đi dạo chút, tiện đường đến xem bệnh viện đó rốt cuộc có tốt như các người nói không”. Lâm Dật vừa bước ra ngoài chưa được bao lâu thì vợ chồng Lâm Trực Cương cũng dẫn cả nhà Lâm Huệ đi theo.
Ngũ Huệ Mẫn nhìn Lâm Dật và Mộ Dung Hiểu Nhung sánh bước đi với nhau, trong ánh mắt lập tức lóe lên vẻ đố kỵ.
“Có gì giỏi giang đâu chứ, xinh đẹp đến mấy thì cũng chỉ là bình hoa di động, so với chúng ta thì còn kém xa”.Cô ta lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy, loại con gái này vừa nhìn đã biết không phải con gái nhà lành. Mẫn Mẫn không được học theo cô ta nhé, chúng ta là nhà đàng hoàng, sau này sẽ có lúc cô ta phải ngưỡng mộ con đấy”. Lâm Huệ ở bên cạnh khuyên bảo.
Lâm Dật và Mộ Dung Hiểu Nhung đi ở phía trước nhưng khoảng cách không quá xa nên có thể nghe thấy hết những lời châm biếm đó.
“Nghe thấy chưa, đây chính là người mà cô muốn tôi giúp đấy”. Lâm Dật tức giận nói.
“Họ nói là chuyện của họ, không liên quan gì đến tôi cả”. Mộ Dung Hiểu Nhung cười, nói: “Mấy người này quen chỉ trích người khác rồi, bên cạnh đột nhiên có người họ hàng giàu hơn mình là họ sẽ thấy khó chịu, thời gian dài họ sẽ quen thôi, không thay đổi được người khác thì họ đành phải thay đổi mình”.
Lâm Dật nhìn góc nghiêng hoàn hảo của Mộ Dung Hiểu Nhung, nói: “Tôi không hiểu trong đầu cô chứa cái gì nữa? Tôi thấy tính mình tốt lắm rồi mà cô còn tốt hơn cả tôi”.
“Điều đó thì chưa chắc”. Mộ Dung Hiểu Nhung liếc nhìn cậu một cái, đồng thời cũng đi nhanh hơn.
Ở Bách Hoa Lộc có ba tòa biệt thự đều có đường đi thẳng đến lối đi khẩn cấp của viện điều đưỡng để tiện cho bệnh nhân được chữa trị kịp thời ở đây.
“Quá đáng thật, không ngờ lại có người dám ở nơi này mà xây bệnh viện tư lớn như vậy, không biết lãnh đạo cán bộ ở khu bắc làm việc kiểu gì nữa. Sau khi quay về, tôi nhất định phải nhắc đến chuyện này. Tiền của người giàu thì cũng là xã hội cho, không thể lãng phí xa xỉ như này được, không coi người trong chính quyền như chúng tôi ra gì”. Đứng ở lối đi khẩn cấp này, Ngũ Tấn nhìn viện điều dưỡng như cung điện Châu Âu, trong ánh mắt vừa là sự tức giận vừa là đố kỵ.
“Xong rồi, có người muốn tố cáo tôi rồi”. Lâm Dật bị chọc tức đến mức bật cười. Mấy người này thật không biết liêm sỉ, một mặt thì muốn nhờ mối quan hệ để vào viện khám bệnh nhưng một mặt lại muốn tố cáo bệnh viện.
“Ha ha, ông ta thích tố cáo thì cứ việc, trước tiên bắt vợ ông ta trước, sau đó tôi sẽ đi đầu thú”. Mộ Dung Hiểu Nhung cười rồi bước vào bệnh viện.
Trang trí thiết kế trong bệnh viện đúng là trong cái giản đơn lại đan xen vẻ xa hoa diễm lệ. Tường và sàn làm bằng cao su thiên nhiên vô trùng khiến cho nơi này lúc nào cũng yên tĩnh, đồng thời giảm nhẹ nhất có thể khi bệnh nhân chẳng may ngã xuống sàn. Ngoài ra còn có thiết bị y tế và hệ thống dịch vụ đẳng cấp nhất. Một mô hình kiến trúc kết hợp hoàn hảo giữa khoa học và nghệ thuật thuần túy, đến cả một chiếc ghế tùy ý đặt ở đại sảnh cũng đều được nhập khẩu nguyên chất thiết kế tiện dụng. Chiếc rẻ nhất cũng có giá trị lên đến sáu con số.
Nhưng chiếc ghế như này ở đâu của bệnh viện cũng gặp được, giống như những chiếc ghế chờ mà khi vào bệnh viện thông thường để đăng ký khám bệnh. Vừa bước vào đại sảnh đã có mấy y tá lên trước tiếp đón.
Qua hai lần bệnh tình của Sở An Nhiên tái phát thì tất cả những nhân viên làm việc ở đây đều biết Lâm Dật. Họ không muốn giống như mấy thực tập sinh kia, có mắt như mù đi gây ra tai họa tày trời vậy. Vì vậy họ đều cố tìm lấy ảnh của Lâm Dật để ngày đêm nhìn rồi ghi nhớ kỹ khuôn mặt này.
Mười phút trước, quyền viện trưởng Lục Thiêm Mẫn vừa mới thông báo, hai ngày này bất luận là Lâm Dật xuất hiện ở bệnh viện cùng với ai, chỉ cần cậu ấy không chủ động nói thì không ai được phép tiết lộ thân phận của cậu, nếu không sẽ đuổi việc luôn.
Vì vậy, khi nhìn thấy Lâm Dật, mặc dù đám y tế này kϊƈɦ động nhưng vẫn giữ tố chất nghề nghiệp cao, mỉm cười đứng ở bên cạnh, khom người nói: “Xin chào, chào mừng cậu đến với viện điều dưỡng”.
Lâm Dật vừa cười gật đầu thì nghe thấy Ngũ Huệ Mẫn hừ lạnh nói ở phía sau: “Đây là bệnh viện sao, nhìn các cô ăn mặc xem, lại còn mấy cái ghế rách này nữa, đâu có giống bệnh viện chính thống. Mẹ à, con thấy chúng ta không phải xem nữa, chắc chắn mẹ bị bạn mẹ lừa rồi. Mẹ nhìn xem ở đây không có một bóng bệnh nhân nào, làm gì có bệnh viện nào như thế”. Ngũ Huệ Mẫn nhìn một cái rồi trực tiếp nói ra câu mấy y tá kia mặc đẹp quá không giống y tá của bệnh viện thông thường.
Hai y tá liếc mắt nhìn nhau, họ đều là sinh viên tốt nghiệp chính quy, ít nhất cũng có bằng nghiên cứu sinh của trường Y, sao lại so với mấy y tá ở bệnh viện bình thường được. Nhưng vì tố chất nghề nghiệp nên các cô vẫn phải tươi cười, hỏi lại: “Xin hỏi cậu muốn khám gì ạ?”
“Trước tiên giúp bạn tôi kiểm tra sức khỏe, ban nãy tôi gọi điện hẹn trước rồi”. Lâm Dật nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung, nói.
“Đợi đã, không phải nói là đưa mẹ tôi đến làm phẫu thuật sao, sao lại biến thành kiểm tra sức khỏe cho bạn anh rồi. Lâm Dật! Không phải là anh không hẹn được với chủ nhiệm Diêm nhưng vẫn dẫn chúng tôi đến đây lượn vài vòng để lãng phí thời gian chứ?” Ngũ Huệ Mẫn lớn tiếng nói.
“Rốt cuộc cô có được đi học không vậy, làm phẫu thuật là dẫn cô vào rồi trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật sao, chẳng phải đều phải kiểm tra sức khỏe và làm thủ tục trước khi làm phẫu thuật sao. Đúng là chả biết gì”. Lâm Dật thật sự không kìm nổi, đúng là mở miệng nói mà không nghĩ.
“Anh…”. Ngũ Huệ Mẫn như muốn phát điên thì nghe thấy Lâm Huệ nhìn y tá, nói: “Rốt cuộc chủ nhiệm Diêm có ở bệnh viện không, tôi muốn ông ấy làm phẫu thuật cho. Cô gọi giúp ông ấy đến đây, có một số chuyện tôi phải hỏi rõ ông ấy trước”.
———————–
Chương 164
Chương 164
“Cô chính là bệnh nhân cần làm phẫu thuật cắt túi mật nội soi ạ?” Nghe Lâm Huệ nói thế, cô y tá nhỏ lập tức cười hỏi.
“Ồ, sao cô biết?” Lâm Huệ kinh ngạc hỏi.
“Còn cậu đây là cậu Lâm chăng?” Cô y tá lập tức dời ánh mắt về phía Lâm Dật, đồng thời lòng bàn tay khẽ toát mồ hôi.
“Là tôi đây”. Lâm Dật gật đầu, nói.
“Chào cậu Lâm, ca phẫu thuật cắt túi mật nội soi mà cậu hẹn trước đó đã thông báo cho chủ nhiệm Diêm rồi. Ông ấy nói ngày mai có thể làm, nếu như không có vấn đề gì thì hôm nay bệnh nhân có thể vào kiểm tra sức khỏe trước, xin hỏi cô có tiện làm kiểm tra không ạ?” Cô y tá cẩn thận hỏi.
“Thật sự là hẹn được rồi sao…?” Ngũ Huệ Mẫn kinh ngạc nhìn Lâm Dật một cái rồi lập tức bĩu môi nói: “Nhưng bệnh viện này không có bóng bệnh nhân nào, chắc bác sĩ rảnh lắm nhỉ, còn giả bộ nói với chúng tôi là chủ nhiệm Diêm bận lịch phẫu thuật không có thời gian. Ở đây đâu có bệnh nhân, sớm biết vậy chúng tôi đã tự đến rồi, vừa đến là được làm luôn thôi mà, giờ tự nhiên lại nợ người ta chút ân tình”.
Tự mình đến?? Nghe đến đây, Lâm Dật bật cười.
Đồng thời, cô y tá cũng nhìn ra mối quan hệ của nhóm người trước mặt này, liền cười nói: “Xin lỗi cô, bệnh viện của chúng tôi là tư nhân nên không có hẹn nội bộ thì kể cả chủ nhiệm Diêm có rảnh cũng không làm bất cứ phẫu thuật nào”.
“Này cô, cô nói với thái độ gì vậy?” Ngũ Tấn lập tức nhau mày, quát lên: “Nếu ở đây đã là bệnh viện thì phải vì dân phục vụ chứ, từ khi nào mà tài nguyên y tế trở thành tài nguyên tư nhân rồi? Nếu cô dám nói bệnh viện này là của người nào đó mở, có tin ngày mai tôi có thể làm nó đóng cửa để các cô thất nghiệp hết không?” Ngũ Tấn từ lúc vào cửa là đã bắt đầu thấy không vui rồi.
Ông ta làm ở văn phòng tân khu, ngày ngày đều ở cùng phó trưởng khu, bất luận đi đâu thì đều lãnh đạo là số một còn ông ta là số hai, có bao giờ ông ta bị người ta hắt hủi như vậy đâu? Hơn nữa, lúc này còn đứng ở sau cùng nhìn thằng ranh con mà ông ta luôn coi thường đứng ở phía trước ra vẻ này nọ. Chẳng qua Lâm Dật cũng hẹn được với một ông bác sĩ phẫu thuật thôi mà. Bác sĩ có lợi hại đến đâu thì cũng không bằng trưởng khu chỗ ông ta được? Đúng là không biết lớn nhỏ gì, quy tắc cũng không hiểu nữa.
Khiến bệnh viện đóng cửa? Cô y tá lúc này cũng giật mình, ai lại dám khẩu khí lớn, dám nói là ngày mai sẽ đóng cửa bệnh viện được. Cô y tá nhìn về phía Ngũ Tấn rồi bật cười.
Ở viện này, cô ta nhìn thấy quá nhiều thương nhân máu mặt và nhiều lãnh đạo cấp cao rồi. Loại người như Ngũ Tấn, cô ta nhìn là đã biết, đây chắc chắn là kiểu ngày thường hay đi sau ᘻôиɠ lãnh đạo rồi ra oai dọa nạt quen rồi. Khi người khác không để ý đến ông ta là bắt đầu gây phiền phức. Nhưng viện điều dưỡng là nơi nào chứ?
Cô y tá cười, nói: “Thưa ông, nếu ông có ý kiến gì với dịch vụ hoặc là với chúng tôi thì ông có thể gọi điện báo cho sở y tế, hoan nghênh ông”.
“Cô có ý gì?” Ngũ Tấn nhau mày, nói: “Cái bệnh viện tư nhân này mà cần tôi phải gọi lên sở hả? Có tin là một cuộc điện thoại bây giờ của tôi có thể khiến cục vệ sinh đến niêm phong không hả?”
“Xin lỗi, viện này do Bộ y tế nhà nước cấp, là cơ sở y tế tư nhân bán lợi nhuận do Sở Y tế tỉnh đảm nhiệm. Nói một cách đơn giản, chúng tôi không thuộc quyền quản lý của cục, nếu ông gọi cho họ thì người của cục cũng chỉ đến hỏi thăm chứ không có quyền can thiệp”. Cô y tá cười nói.
“Cô…”. Ngũ Tấn tức giận, ông ta không thể ngờ một bệnh viện tư nhân lại kết nối với bên trêи như vậy. Bất luận thật giả thế nào thì không phải là việc mà một nhân viên nhỏ bé ở văn phòng tân khu như ông có thể tùy tiện chen vào.
“Thôi được rồi mà bố, đi khám trước đã. Bệnh viện là nơi khám chữa bệnh, có liên quan gì đến đơn vị nào quản đâu. Nếu không chữa khỏi bệnh, cứ coi như bộ y tế quản thì đã sao. Chỉ cần là bệnh viện mà không khám cho dân thì cứ đóng cho xong”. Ngũ Huệ Mẫn vội nói.
“Ừm, cứ theo ý con đi”. Ngũ Tấn cố ra vẻ gật đầu, coi như tìm đường lui cho mình.
“Thưa cô, khoa kiểm tra sức khỏe đã chuẩn bị xong rồi, giờ tôi sẽ dẫn cô đi”. Cô y tá cười rồi dẫn Mộ Dung Hiểu Nhung lên tầng, đồng thời một y tá khác lên trước hỏi: “Thưa cậu Lâm, xin hỏi hôm nay bệnh nhân có thể nhập viện không?”
Lâm Dật không nói gì, quay đầu nhìn Lâm Huệ.
“Cứ xem qua phòng bệnh với môi trường thế nào rồi tính, chứ tôi không quen ngủ giường cứng, với sắp xếp phòng đơn cho tôi. Mấy bệnh nhân ở chung kia bẩn chết đi được, ai biết được trêи người họ có bệnh truyền nhiễm gì không, tôi không ở cùng họ đâu”. Lâm Huệ nói.
“Vậy được, trước tiên cô lê tầng xem đi”. Cô y tá hít hơi thật sâu. Nếu không phải đám người này đến cùng Lâm Dật thì cô đã bảo nhân viên an ninh ở đây đuổi hết họ ra ngoài rồi. Làm y tá bao nhiêu năm mà chưa từng thấy ai vô liêm sỉ thế này.
“Con không đi cùng nữa, đúng lúc con có bạn cũng nằm ở viện này, con đi thăm cô ấy chút”. Lâm Dật quay đầu lại nói.
“Ừm! Con bận thì cứ làm đi, bố với mẹ cùng với cô chú đi xem phòng bệnh, không sao đâu”. Ông Lâm Trực Cương sống vốn thật thà. Ông đứng giữa nên không dám lên tiếng, bây giờ thấy Lâm Dật phải đi nên mới vội đứng lên nói.
“Bạn của anh ở đây?” Ai biết được, Ngũ Huệ Mẫn lúc này thấy hưng phấn, khinh thường nhìn Lâm Dật nói: “Tôi còn tưởng anh quen được nhân vật nào tầm cỡ lắm, hóa ra bạn anh là bệnh nhân ở đây. Nếu như tôi đoán không nhầm thì phẫu thuật của người đó cũng chính là chủ nhiệm Diêm làm chứ gì. Anh năn nỉ bạn anh nhờ chủ nhiệm Diêm giúp nên mới được cơ hội này, đúng không?” Ngũ Huệ Mẫn vừa nói thế thì trêи mặt Lâm Huệ và Ngũ Tấn như bừng tỉnh. Lúc này ánh mắt nhìn Lâm Dật càng khinh bỉ hơn.
Lâm Dật thấy có chút bực bội, bất luận là mình dùng cách nào hẹn được với chủ nhiệm Diêm nhưng mục đích cũng là khám bệnh cho các người chứ có phải khám cho tôi đâu, sao phải nói giọng châm biếm và làm khó tôi thế? Nhưng cậu không muốn nói thêm một chữ nào, trực tiếp quay người đi lên tầng ba, để lại là cả nhà Lâm Huệ với vẻ bất mãn.
“Thật sự không biết Mộ Dung Hiểu Nhung nghĩ gì nữa, nếu không nể mặt lần trước tỉnh trưởng Mộ Dung Trí cứu mình thì hôm nay bất luận thế nào thì cũng phải bảo nhân viên an ninh đuổi họ ra, không nể mặt ai hết”. Lâm Dật đang lẩm bẩm thì nghe thấy phía trước có người đi tới, cười hỏi: “Sao vậy, Lâm đại thiếu gia của chúng ta muốn đuổi ai ra vậy, không dám nói trước mặt mà lẩm bẩm sau lưng vậy?” Lâm Dật ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Dao đang đứng ở giữa hành lang, nhìn mình cười.
“Sao cô lại đến đây?” Lâm Dật kinh ngạc hỏi.
“Tôi đến thăm Cố Phiến Phiến, xem cô ấy hồi phục thế nào rồi?” Tưởng Dao cười nói.
“Cô ấy chịu gặp cô rồi?” Lâm Dật kϊƈɦ động hỏi.
“Vâng, chúng tôi có nói chuyện một lúc. Xem ra mấy ngày nay trị liệu tâm lý vẫn có hiệu quả hơn. Cô ấy còn nói đợi hai ngày nữa vết thương hoàn toàn lành thì có thể quay lại làm việc rồi, cô ấy không muốn Lâm thiếu gia thất vọng”.
“Vậy thì tốt rồi, tôi đang lo lát nữa lấy lý do gì đả thông tư tưởng cho cô ấy đây, giờ chắc không phải lo nữa”. Biết được tinh thần Cố Phiến Phiến có chuyển biến nên Lâm Dật cũng thấy mừng hơn.
“Cậu có thể đi thăm cô ấy. Nhưng ban nãy cậu lẩm bẩm gì đó, ở bệnh viện có người dám chọc tức cậu sao, xem ra lần trước dạy dỗ họ vẫn chưa đủ rồi”. Tưởng Dao khẽ cười, nói.
“Không liên quan đến nhân viên bệnh viện”. Lâm Dật lắc đầu, cậu không muốn nói về chuyện của nhà Lâm Huệ với Tưởng Dao, chuyển chủ đề, hỏi: “Phía Đông Kinh có tin gì chưa, đã hai ngày không có động tĩnh rồi, hiện giờ Sở An Nhiên hồi phục thế nào rồi?”
“Tình hình nói chung là tốt, nuôi cấy tế bào diễn ra tốt đẹp, số lần chảy máu của Sở An Nhiên cũng có cải thiện rồi, nhưng vẫn phải quan sát thêm”. Tưởng Dao nói tiếp.
“Vậy thì được, vất vả cho cô rồi”. Lâm Dật gật đầu, đang định đi.
“Tôi vừa gặp Mộ Dung Hiểu Nhung, cô ấy hỏi tôi về tiền thuốc của bệnh viện, có liên quan gì với chuyện cậu nói ban nãy không?” Tưởng Dao đột nhiên quay đầu hỏi.
“Tiền thuốc?” Lâm Dật ngây người, Mộ Dung Hiểu Nhung hỏi tiền thuốc sao? Có ai định thu tiền của cô ấy đâu?
“Thôi bỏ đi, cậu cứ đi thăm Cố Phiến Phiến đã, tôi còn có việc, tối về nhà mà không có chỗ ăn cơm thì gọi điện trước cho tôi”. Tưởng Dao nói xong thì đi luôn.
Lâm Dật vẫn ngây người ra, sau đó điện thoại cậu vang lên: “Mẹ à, có chuyện gì vậy?” Lâm Dật nhận điện thoại rồi hỏi.
“Không có gì, định nói với con là cô hai rất hài lòng với phòng bệnh. Hôm nay ở lại đây không về nữa, sáng sớm ngày mai sẽ làm phẫu thuật”. Bà Liễu Quế Hoa kϊƈɦ động nói trong điện thoại.
———————–
Chương 165
Chương 165
“Vâng, con biết rồi, bố mẹ cũng về sớm nghỉ ngơi đi ạ”.
Lâm Dật nói xong vừa định cúp điện thoại thì liền nghe thấy bà Liễu Quế Hoa vội nói: “Dật Dật! Mẹ thấy được thái độ mà cả nhà cô hai đối với con ngày hôm nay nhưng con hãy nghĩ đến bố nữa. Giờ ông ấy cũng lớn tuổi rồi, trong anh chị em cũng chỉ còn lại cô hai thôi. Có chuyện gì có thể nhịn được thì nhịn con ạ, dù sao thì mấy ngày nữa là bố mẹ về quê rồi, con và họ không gặp nhau nữa thì cũng không cần bực tức làm gì”.
“Bố mẹ về sớm vậy sao?” Lâm Dật biết là bố mẹ mình không quen ở thành phố nhưng không ngờ họ lại về nhanh thế.
“Ừ! Bố mẹ vốn định về sớm hơn cơ nhưng thời gian trước con xảy ra chuyện nên để lỡ mấy ngày. Bây giờ nhìn con ổn rồi nên không cần ở lại thêm nữa nên bố mẹ muốn về sớm chút. Với nói thật, thành phố có tốt đến mấy thì cũng không được thoải mái như căn nhà nhỏ ở nông thôn của bố mẹ…”
Nghe mẹ nói thế mà Lâm Dật cảm thấy xúc động. Bởi đến độ tuổi đó của bố mẹ thì thứ họ quan tâm nhất chính là lá rụng về cội. Họ sống ở quê quen rồi, bình thường ngủ sớm dậy sớm rồi cho gà lợn ăn, sau đó mang ghế ra ngồi bên cạnh cổng làng rồi nói chuyện với bà con hàng xóm trong thôn. Mặc dù thoạt nhìn ngày tháng có vẻ bình dị nhưng trong lòng họ cảm thấy mãn nguyện hơn nhiều.
Còn ở Nam Đô, mặc dù bà Tô Duyệt Như sắp xếp cho họ ở biệt thự tốt nhất, quản gia và người giúp việc đều là tốt nhất còn cả tiền tiêu mãi không hết nhưng Lâm Dật có thể cảm nhận được, bố mẹ nuôi của mình đều rất phiền muộn. Ở đây không có người để trò chuyện, mỗi lần đến thăm họ thì trong nhà đều rất là yên tĩnh. Sự cô đơn trong đó có thể dễ dàng hiểu được.
Lâm Dật cầm điện thoại ngẫm nghĩ chút, cảm thấy đây đã là lúc đi thực hiện giấc mơ mà mình đã từng ‘chém gió’ trước mặt An Hinh rồi: “Vâng, vậy tối con sẽ về ăn cơm với bố mẹ. Bố mẹ sắp xếp ổn thỏa cho cô hai thì cũng về đi, không phải lo gì đâu”. Lâm Dật cười, nói.
“Ừ, con cũng đừng giận cô hai nữa. Thôi mẹ không nói chuyện với con được nữa, cô hai bảo mẹ cầm giúp chút đồ rồi”.
Lâm Dật cúp điện thoại rồi gửi một tin nhắn cho Tưởng Dao, lúc này cậu đã đến trước cửa phòng bệnh của Cố Phiến Phiến. Nhìn xuyên qua cửa kính, Lâm Dật nhìn thấy Cố Phiến Phiến đang ngồi trêи giường bệnh, ánh mắt thất thần, tóc tai rối bù.
“Xem ra cô ấy không ổn như Tưởng Dao nói…” Lâm Dật thở dài một hơi, cậu do dự chút nhưng vẫn giơ tay lên gõ cửa.
“Là Lâm thiếu gia sao?” Cố Phiến Phiến ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về Lâm Dật ở ngoài cửa. Lâm Dật nhìn xuyên qua cửa kính rồi cười, sau đó đẩy cửa bước vào.
“Lâm thiếu gia, sao cậu lại đến đây?” Nhìn thấy Lâm Dật ‘không mời mà đến’, trong mắt Cố Phiến Phiến lóe lên vẻ hoang mang. Dường như là theo bản năng mà cô quay má trái của mình sang một bên, đồng thời đậy tóc lên để tránh Lâm Dật nhìn thấy. Lâm Dật thấy thế thì chỉ buồn cười.
“Mấy ngày này tôi đã liên hệ với bác sĩ chỉnh hình tốt nhất bên Hàn Quốc cho cô rồi, tôi cũng hẹn thời gian với đội của họ, đợi vết thương của cô lành rồi, họ sẽ bay đến đây làm phẫu thuật cho cô”. Lâm Dật cảm thấy, lúc này, bất luận là lời an ủi gì cũng đều là thừa. Chi bằng cho cô ấy hi vọng lớn nhất, hơn nữa cậu cũng làm như thế thật.
“Thật sao?” Mắt Cố Phiến Phiến sáng ngời nhưng sau đó lại trở nên u tối.
“Tôi biết là cô đang nghĩ gì?” Lâm Dật cảm thấy không hài lòng với trạng thái lúc này của cô: “Hai năm trước có hai minh tinh vì tai nạn giao thông mà bị hủy hoại dung nhan, chắc cô biết vụ đó chứ, thế mà họ một năm đã quay lại màn ảnh được, trêи mặt gần như không có khác biệt gì với trước đó, chính là bỏ ra đống tiền tìm được đội ngũ thẩm mỹ này đấy”.
“Huống hồ, họ còn bị hủy hoại tòa bộ, còn cô thì bị có tí sẹo, không ảnh hưởng gì lớn, thậm chí họ còn thấy không cần thiết nên suýt nữa từ chối đến rồi đó”. Lâm Dật cười rồi nói thêm.
“Vâng”. Cố Phiến Phiến khẽ gật đầu nhưng ngữ khí thì đã chuyển biến tốt hơn chút.
“Hơn nữa cô cứ nằm trêи giường bệnh như thế cũng không hay. Vương Trung Sinh muốn lấy công chuộc tội nên đã ở Đông Kinh chăm sóc cho Sở An Nhiên đến khi nào cô ấy hồi phục mới được về. Phía y tá cấp cao đang thiếu người nghiêm trọng. Lục Thiêm Mẫn nói với tôi là định tuyển một nhóm điều dưỡng vào nhưng không được phó y tá trưởng kiểm tra nên chuyện này có vẻ khó…” Lâm Dật nhìn Cố Phiến Phiến nói đầy thâm ý.
“Nhưng những chuyện này chẳng phải có y tá trưởng rồi sao… Hơn nữa bộ dạng tôi thế này làm sao đi ra gặp người ta được…” Cố Phiến Phiến nhỏ giọng nói.
“Y tá trưởng đến viện nghiên cứu Đức rồi, đang phối hợp với giáo sư John tiến hành nghiên cứu loại thuốc mới vô cùng quan trọng. Hiện giờ cả bệnh viện chỉ có cô là phó y tá trưởng danh chính ngôn thuận thôi. Nếu như cô cứ trốn tránh thì tôi e, người của Hà gia sẽ chê cười tôi lắm…” Lâm Dật thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực.
“Lâm thiếu gia…” Cố Phiến Phiến xoay đầu lại, khóe mắt ngấn lệ, răng cắn chặt.
“Yên tâm đi, hiện giờ bệnh viện có ai là không biết cô là người của tôi đâu, bên trêи cũng có một số người lúc nào cũng theo dõi tình hình. Dù sao cô là nhân viên cấp cao do tôi đích thân cất nhắc, nếu như có lời đồn nào truyền đến tai bố mẹ tôi thì cô biết đấy, những ngày tháng sau này của tôi cũng không dễ dàng gì…”
Thấy Lâm Dật nghiêm túc nhìn mình, Cố Phiến Phiến vội dùng tay lau nước mắt ở khóe mắt, vội nói: “Lâm thiếu gia yên tâm, hôm nay tôi sẽ nỗ lực làm việc, nhất định không làm cậu thất vọng”.
“Không phải vội hôm nay làm luôn, hôm nay cô cứ chuẩn bị trước, còn tôi sẽ đi nói với Lục Thiêm Mẫn, ngày mai cô hãy đi làm”. Lâm Dật lại vỗ vai Cố Phiến Phiến, sau đó đứng lên rời đi.
Hiện giờ Cố Phiến Phiến cần một cuộc sống thực tế để giết thời gian nghĩ ngợi lung tung. Tất nhiên, không có ai ở đây dám theo dõi Lâm Dật cả. Kể cả không ở viện thì cũng không có ai dám làm thế. Nhưng đây chỉ là cái cớ để khích lệ Cố Phiến Phiến bận rộn hơn.
Rời khỏi phòng bệnh, Lâm Dật định về nhà nghỉ ngơi chút. Phía bố mẹ nuôi bị cả nhà Lâm Huệ làm cho đau đầu cả buổi trưa. Hiện giờ cậu chỉ cảm thấy đầu óc như tơ vò, gân xanh trước trán đều giật giật liên tục. Để tránh gặp mặt cả nhà Lâm Huệ nên Lâm Dật chọn cách đi thang máy đến tầng một. Vừa đến cửa bệnh viện, cậu nhận được điện thoại của Lục Thiêm Mẫn.
“Sao vậy viện trưởng Lục?” Không biết vì sao mà giờ cứ nghe thấy chuyện liên quan đến bệnh viện là trong lòng Lâm Dật đều thấy bất an.
“Lâm thiếu gia, xin hỏi hiện giờ cậu còn ở viện không?” Giọng nói của Lục Thiêm Mẫn có chút do dự, có chút sợ hãi.
“Ừm, tôi ở cửa”. Lâm Dật nói.
“Lâm thiếu gia là như này! Chuyện này tôi vốn không muốn phiền cậu nhưng thật sự tôi kẹt ở giữa nên thấy khó xử, cũng không biết nên làm thế nào. Chính là người họ hàng mà cậu sắp xếp vào viện ý, giờ họ ở tầng hai cãi nhau với một người họ ngoại của Hà gia, cậu xem…” Không đợi Lục Thiêm Mẫn nói hết câu, Lâm Dật mắng một miếng, cúp điện thoại, xoay người quay về bệnh viện.
“Loại người như anh đi đứng không có mắt à, hành lang rộng thế mà cứ phải va vào tôi. Tôi thấy anh cố ý đúng không? Sao không có tí tố chất gì thế, ngày mai tôi phải phẫu thuật rồi, va vào chỗ nào thì anh chịu trách nhiệm được không?”
Lâm Dật chưa lên đến tầng hai đã nghe thấy giọng nói chua ngoa của Lâm Huệ vang trong hành lang. Lúc này cậu đứng ở đầu hành lang thì thấy bà ta đã mặc quần áo bệnh nhân đang đứng ở giữa hành lang, chỉ tay về phía bệnh nhân mắng lớn.
“Tôi đã xin lỗi cô rồi, cô nói khó nghe quá đấy?” Người bệnh bị che nửa mặt nên Lâm Dật không nhìn rõ là ai. Nhưng từ ngữ khí thì Lâm Dật đoán tính khí người này vẫn khá được.
“Xin lỗi? Xin lỗi là xong à? Xin lỗi thì cần gì đến pháp luật nữa? Tôi không biết, nhiều y tá ở đây cũng nhìn thấy rồi, nhất định phải nói ra thân phận của hắn cho tôi biết, nếu mai tôi phẫu thuật xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn là trách nhiệm của hắn. Các người nhất định phải trông chừng hắn, không để hắn rời đi một bước, nếu không tôi sẽ tố cáo các người lên tòa án”. Lâm Huệ nói xong liền lên trước nắm lấy cổ áo bệnh nhân, dáng vẻ của một con mụ đanh đá.
Bệnh nhân đó cũng bị hù dọa một phen, trước tiên là giật mình, sau đó giơ tay lên quăng tay Lâm Huệ ra.
“Mẹ kiếp, ở đâu ra con mụ điên này, sao ông đây chưa từng thấy ở Hà gia. Bảo vệ đâu, lôi ra ngoài cho tôi”.
———————–
Chương 166
Chương 166
Nghe từ giọng điệu của Lâm Huệ thì Lâm Dật biết sẽ xảy ra chuyện. Ở đây là viện điều dưỡng, những người có thể khám bệnh ở đây đều là người giàu có, phần lớn đều là bạn bè thân thích với Hà gia. Nhưng đây không phải là nhà của mình nên mọi người cũng sẽ không nhường nhịn mình. Hơn nữa người có tiền thì tính khí không được dễ chịu lắm.
Người bệnh đó vừa hô lên một tiếng thì lập tức có tốp bảo vệ xông từ cuối hành lang đến, khí thế hừng hực rồi vây Lâm Huệ lại. Họ quen người bệnh này nhưng chưa từng gặp người như Lâm Huệ.
“Đuổi con mụ đanh đá này ra, còn hỏi rõ cho tôi là kẻ nào đã tự ý sắp xếp cho người ngoài vào bệnh viện Hà gia của chúng tôi, đuổi cả kẻ đó ra, ông đây sẽ không tha cho kẻ nào cả”. Người bệnh này tức đến mức chỉ về phía Lâm Huệ, bao nhiêu năm nay đây là lần đầu hắn bị nắm cổ áo và chỉ vào mặt mắng thế.
Bảo vệ dẫn đầu đứng ở giữa hai người, lạnh lùng nói với Lâm Huệ: “Đi đến phòng bảo vệ với chúng tôi, có chuyện cần phải hỏi rõ”.
“Anh có thái độ gì vậy, có ai đối xử với bệnh nhân như vậy không. Hệ thống giáo ɖu͙ƈ của chúng tôi vẫn đang nâng cao chất lượng đấy, một bảo vệ như anh có tư cách gì mà hoa chân múa tay với tôi. Viện điều dưỡng này oai hùng gớm nhỉ?” Lâm Huệ trợn mắt, căn bản không coi đám bảo vệ này ra gì.
“Thật xin lỗi, hiện giờ tôi nghi ngờ tư cách vào được viện của cô, bất luận cô làm ở đâu thì vẫn phải đi cùng chúng tôi đến phòng bảo vệ giải thích rõ ràng”. Viện này vẫn cho người nhà nhân viên vào đây hưởng phúc lợi nhưng với tiền đề là không va chạm gì đến bệnh nhân ở đây.
“Tôi xem các người ai dám động vào tôi, cái bệnh viện rách nát này làm sao thế, ai cho các người cái quyền đấy. Tôi là nhà giáo đấy, đám bảo vệ các người dựa vào gì mà động vào tôi”. Thấy hai bên sắp gây lộn, Lâm Dật nhau mày định đứng ra ngăn lại. Nhưng lúc này, phía sau có một y tá chạy đến, thở hổn hển hỏi: “Lâm thiếu gia! Sao cậu lại ở đây, tôi đang định đi tìm cậu, người họ hàng của cậu và…”
“Ừm, tôi nhìn thấy rồi, gọi người đó lại đây”. Lâm Dật nói.
“Là người họ hàng của cậu hay là…”
“Là người đàn ông ý, bảo hắn lại gặp tôi”. Lâm Dật thản nhiên nói.
Cô y tá gật đầu rồi vội chạy lại: “Xin mọi người đừng tức giận, thưa thiếu gia ở phía hành lang có người tìm cậu”. Y tá đứng giữa bảo vệ và Lâm Huệ rồi nói với người bệnh nhân đó.
“Kẻ nào lại tìm tôi vào lúc này vậy, không thấy ông đây đang xử lý việc sao. Bảo hắn đợi đi, hôm nay nhất định tôi phải điều tra ra kẻ không có mắt nào đã cho con mụ đanh đá này vào đây. Ông đây lớn thế này mà chưa bị ức hϊế͙p͙ bao giờ…”
Bệnh nhân này chưa nói xong thì y tá vội đến bên hắn nói nhỏ vài câu vào tai.
“Cô nói thật sao?” Tô Chí Quan trong ánh mắt có chút không tin, con mụ đanh đá này sao có thể là bệnh nhân được Hà gia sắp xếp vào được? Sao nhìn kiểu gì cũng không có khí chất quý tộc gì vậy.
“Cậu cứ sang đó trước, Lâm thiếu gia đang đợi cậu”. Cô y tá vội nói.
“Được! Các người trông chừng ở đây, nếu để con mụ này chạy thoát thì các người cút hết đi”. Tô Chí Quan trừng mắt nhìn Lâm Huệ rồi xoay người, tức giận đi về phía Lâm Dật.
“Anh chính là Lâm Dật”. Tô Chí Quan sắc mặt cao ngạo, nói.
“Đúng vậy”. Lâm Dật gật đầu, nói: “Người kia là cô hai của tôi”. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nếu như Lâm Huệ thật sự bị đánh ở đây thì cậu cũng khó ăn nói với bố mẹ mình.
“Ồ, hóa ra là cô hai của anh à, nếu đã là người nhà thì anh xin lỗi tôi một câu là xong”. Tô Chí Quan nói với sắc mặt đắc ý.
“Cậu biết tôi là ai chứ?” Lâm Dật nhau mày hỏi.
“Vậy thì anh cũng biết tôi là ai chứ?” Tô Chí Quan hỏi lại.
Lâm Dật nhìn người thanh niên đẹp trai trước mặt, thản nhiên hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là Tô Chí Quan, Tô Duyệt Như là cô của tôi, những điều khác không cần nói thêm chứ?” Tô Chí Quan cười nói.
“Ồ”. Lâm Dật gật đầu.
“Ồ?” Tô Chí Quan nhìn Lâm Dật rồi hỏi: “Không muốn nói gì nữa sao?” Lúc này trong lòng hắn thầm nghĩ, thằng nhóc này thoạt nhìn thành thật nhưng thực tế thì nhìn mình với vẻ không coi ra gì.
“Cậu bị câm hả? Tùy tiện sắp xếp họ hàng ở nông thôn vào viện này rồi va chạm với người của Hà gia. Nếu như để cô của tôi biết được thì anh nghĩ xem, bà ấy có tước mất tư cách ở viện điều dưỡng của anh, sau đó cho anh đến những bệnh viện đông người toàn là rác và vi trùng không. Cảm giác đó nghĩ thôi đã thấy kϊƈɦ thích”. Nhìn Tô Chí Quan với vẻ mặt điên cuồng, Lâm Dật không hiểu hỏi: “Rõ ràng cậu biết tôi là ai mà vẫn kiên quyết nói năng với tôi như vậy, lẽ nào không sợ chết sao?”
Mặc dù Lâm Dật không tiếp xúc nhiều với người Hà gia nhưng những hành động mình làm trong thời gian này ở viện điều dưỡng thì cái tên Lâm Dật chắc hẳn cũng lọt tai rất nhiều người của Hà gia hoặc người có mối quan hệ với Hà gia chứ. Tô Chí Quan mặc dù không phải họ nội của Hà gia nhưng dù gì cũng là em họ của mình, không đến nỗi vừa gặp mặt đã không phân trắng đen rồi muốn mình xui xẻo vậy.
“Bất luận anh là ai, hôm nay chỉ cần không chủ động xin lỗi tôi thì người họ hàng kia của anh nhất định sẽ bị đuổi đi trong hôm nay”. Tô Chí Quan có lúc nào bị yếu thế đâu nên nói rất nghiêm trọng.
“Đồ điên”. Lâm Dật nhìn hắn một cái, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho viện trưởng Lục Thiêm Mẫn.
“Trong một phút, ông hãy xuống ngay đây” Nói xong, cậu cúp điện thoại. Mặc dù Lục Thiêm Mẫn làm việc khá nhanh nhưng khi giải quyết một số việc thì không bằng Vương Trung Sinh được.
Rất nhanh, Lục Thiêm Mẫn toát hết mồ hôi chạy xuống tầng rồi xuất hiện trước mặt Lâm Dật, nói: “Lâm thiếu gia, Tô thiếu gia, các cậu…” Lục Thiêm Mẫn lau mồ hôi, cẩn thận hỏi.
“Chào viện trưởng Lục”. Nằm ngoài tưởng tượng của Lâm Dật, sau khi Lục Thiêm Mẫn xuất hiện thì Tô Chí Quan lập tức đổi mặt.
“Tôi đang nói chuyện với anh họ tôi, không có gì đâu, ông cứ bận việc của mình, không cần để ý chúng tôi đâu”. Tô Chí Quan cười hì hì, nói, rồi ra sức liếc mắt ra hiệu với Lâm Dật.
Lâm Dật nhìn hắn nhau mày rồi gật đầu, nói: “Ừm, nếu đã không có gì thì cho bảo vệ đi đi”.
Lục Thiêm Mẫn do dự nhìn hai người, do dự lùi về sau nhưng vẫn bị Tô Chí Quan trừng mắt lui ra ngoài.
“Viện trưởng này căn bản không được rồi, nhát gan sợ chuyện, có chút chuyện là nấp đi không dám xuất hiện. Nếu loại người này làm viện trưởng, mỗi năm phát cho mấy triệu tệ tiền lương chi bằng nuôi con chó ở văn phòng còn hơn”. Tô Chí Quan khinh thường nói.
“Ban nãy cậu diễn vở kịch đó chính là muốn chứng minh Lục Thiêm Mẫn làm việc không được?” Lâm Dật khinh thường nhìn hắn, hỏi.
“Cũng không hoàn toàn là vậy, cái chính là cô hai của anh nóng tính quá, tôi bất cẩn va vào chút rồi vội xin lỗi rồi nhưng bà ta đanh đá quá. Nếu không phải y tá đến nói cho tôi, bà ta là người mà anh sắp xếp vào thì tôi căn bản không cần đợi bảo vệ đến mà có thể trực tiếp cho bà ta cái bạt tai rồi, có ai chưa từng đánh phụ nữ đâu”. Tô Chí Quan vẻ mặt khinh thường, nói.
“Vậy là cậu cố ý gây sự với cô ta để đợi tôi xuất hiện?” Lâm Dật tức giận nói, thật ra cậu đã nghe ra ý đồ này.
“Đúng vậy…” Tô Chí Quan kì dị nhìn Lâm Dật, nói: “Anh chính là đại thiếu gia mất tích rồi tìm lại được của Hà gia, hiện giờ Hà gia và Tô gia nhốn nháo hết cả, chưa có nhiều người được gặp anh thì tất nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi”.
Nói xong, Tô Chí Quan nói thêm: “Đúng lúc muốn thử xem, đại thiếu gia mất tích nhiều năm tìm lại được giờ thành siêu đại gia có giống với mấy kẻ giàu trong xã hội, cũng kiêu ngạo hống hách, không coi người của Tô gia chúng tôi ra gì không?”
“Xem ra hiện giờ tôi đã qua được kiểm tra này rồi?” Lâm Dật nói.
“Cũng được, miễn cưỡng qua được lần kiểm tra này, ít nhất cũng có phong thái điềm tĩnh và trầm ổn của Hà gia. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn vì thể diện mà làm tới cùng với tôi. Biểu hiện không tồi đâu, giờ tôi sẽ gửi cho gia tộc về tình hình của anh, coi như là qua được cửa ải đầu tiên”. Tô Chí Quan nói xong, lấy điện thoại ra chụp ảnh Lâm Dật lại rồi gửi ảnh vào nhóm gia đình của mình.
Đồng thời lúc này, ánh mắt của hai người nhìn về phía Lục Thiêm Mẫn đang đuổi bảo vệ đi. Trong lúc đang khuyên Lâm Huệ, Lâm Huệ liền quát lớn, một tay hất tay Lục Thiêm Mẫn, lạnh lùng nói: “Bảo bệnh nhân ban nãy và đội trưởng bảo vệ xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ báo cáo với cục y tế bảo họ đóng cửa ngay chỗ này”.
———————–
Chương 167
Chương 167
“Đấy anh thấy chưa, loại người như bà ta có giúp cũng vô ích thôi. Ban nãy tôi còn nghe bà ta gọi điện phàn nàn, nói cái gì mà mình phải ở phòng bệnh thường chứ không được ở phòng vip, trách anh lo liệu không tốt. Không cần đoán cũng biết, bọn họ vẫn chưa biết thân phận hiện tại của anh phải không?”
Nghe Tô Chí Quan lảm nhảm, Lâm Dật chỉ nhíu mày hỏi: “Cậu hiện tại đang làm ở bộ phận nào vậy?”
“Bộ phận nhân sự, sao vậy?” Tô Chí Quan mờ mịt hỏi lại.
“Tôi thấy cậu nên làm ở bộ phận quan hệ công chúng thì đúng hơn đấy.” Lâm Dật trả lời.
“Tại sao?”
“Đỡ lãng phí tài nói của cậu.”
“……”
Trong lúc hai người nói chuyện liền thấy Lục Thiêm Mẫn với danh nghĩa nâng cấp phòng bệnh, chuyển Lâm Huệ từ phòng thường lên phòng bệnh vip.
“Chỉ đổi mỗi phòng bệnh thôi sao? Vậy còn tổn thất tinh thần của tôi thì sao? Không biết các người tìm đâu ra đám bảo vệ này đến hù dọa người khác, làm tim tôi hiện tại vẫn còn đập nhanh như vậy, còn có chút chóng mặt nữa, nếu làm lỡ ca phẫu thuật ngày mai thì các người có chịu nổi trách nhiệm không?” Lâm Huệ hăm dọa nói.
“Được, vậy để chuộc lỗi thì tôi tặng bà thêm một buổi kiểm tra toàn diện nữa thế nào? Thiết bị kiểm tra của bệnh viện chúng tôi thuộc loại tốt nhất thế giới hiện nay, dù bà có bị bệnh đi nữa, kiểm tra xong chúng tôi đều có thể phát hiện ra, từ đó đưa ra lộ trình trị liệu phù hợp.”
Lục Thiêm Mẫn sắp mất hết kiên nhẫn rồi, chỉ riêng chi phí phòng vip một ngày của viện điều dưỡng này đã lên tới hơn bảy mươi nghìn tệ, còn chưa kể chi phí toàn bộ quá trình thuê y tá chăm sóc. Cho dù là Thị trưởng đến đây mới được hưởng kiểu đãi ngộ này. Thế mà bà ta còn không thỏa mãn, còn nói ý muốn kiểm tra lại lần nữa. Mẹ kiếp, nếu không phải vì nể mặt Lâm thiếu gia, ngay cả Lục Thiêm Mẫn thật sự cũng muốn gọi bảo vệ tới tống người đàn bà này ra khỏi bệnh viện rồi.
“Vậy được, trong ngày hôm nay phải thu xếp kiểm tra xong, nếu không ngày mai phẫu thuật xong rồi cũng không làm được nữa. Sau khi hồi phục rồi tôi còn phải về trường tiếp tục lên lớp nữa. Tôi là giáo viên, nếu sức khỏe mà có vấn đề gì, để xảy ra trách nhiệm các cậu cũng không gánh nổi đâu.”
Liếc thấy sắc mặt bất lực của Lâm Dật, Lục Thiêm Mẫn chỉ còn biết gật đầu.
“Bà nói phải. Hay là trước tiên bà cứ về phòng nghỉ ngơi đi, bây giờ tôi đi thu xếp kiểm tra, đợi bọn họ chuẩn bị xong xuôi rồi liền trực tiếp thông báo lại với bà được không Lâm phu nhân?”
“Thế còn tạm được. Nhưng mà bây giờ tôi muốn chuyển sang phòng vip ngay lập tức, phòng bệnh này hơi nóng, tôi không quen.” Lâm Huệ nói xong liền để Lục Thiêm Mẫn vào trong thu dọn đồ giúp bà ta, sau đó gọi một cô y tá dẫn đường, trực tiếp đi vào khu phòng bệnh vip.
“Mẹ nó, đúng là đồ đàn bà đanh đá! Anh cứ thế mà nhịn bà ta sao?” Tô Chí Quan vốn xuất thân từ gia đình thượng lưu, từ nhỏ đến lớn đều là người người nghe theo hắn ta, thế nên đây là lần đầu tiên hắn thấy một người phụ nữ quá quắt như Lâm Huệ.
“Nếu không thì sao, chẳng lẽ cậu muốn tôi gọi bảo vệ đuổi chính cô ruột của mình khỏi bệnh viện sao?” Lâm Dật lắc đầu ngán ngẩm, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc phẫu thuật cho Lâm Huệ, rồi để bà ta cuốn xéo, cả đời này cậu cũng không muốn gặp lại bà cô này nữa.
Tô Chí Quan mời Lâm Dật qua phòng chơi nhưng vì trong nhà còn chút chuyện nên cậu từ chối.
Đứng chờ ở cửa thang máy, đưa mắt lên nhìn đồng hồ, Lâm Dật nhớ ra Mộ Dung Hiểu Nhung chắc cũng sắp kiểm tra xong rồi, nên quyết định đợi cô luôn, tiện tay châm điếu thuốc hút.
Trêи điện thoại, nhóm bạn cùng lớp vẫn đang bàn về chuyện tìm việc sau khi tốt nghiệp.
Thật ra đa số bọn họ đều đã tìm được công việc thực tập rồi, chỉ còn một số cá biệt, hoặc là muốn về nhà chơi một chuyến trước rồi mới tìm, hoặc là quyết định học nghiên cứu sinh. Dù sao cũng chỉ cần tìm được một nơi để làm việc thôi, lương thấp cũng không sao, công việc mới là điều quan trọng, miễn là đừng nhàm chán là được.
Đang đọc tin thì cậu nhận được tin nhắn thoại từ Lăng Tiêu Tiêu.
“Em đã kiểm tra rồi, trong công trình hạng mục của tập đoàn Quách thị quả thật có hành vi vi phạm ngoài hợp đồng. Em cũng đã giao cho Quách Chí nội trong hai ngày phải đến phía bộ phận hạng mục giải thích rõ ràng, nếu không sẽ truy cứu trách nhiệm vi phạm hợp đồng của bên họ.” Bên kia giọng nói của Lăng Tiêu Tiêu truyền lại.
“Được, cô xem rồi liệu mà làm. Gần đây tôi bận cũng không có thời gian đến công trường, giao cho cô toàn quyền xử lí vậy.” Lâm Dật tắt wechat, ngay sau đó lại nhận được một cuộc gọi khác từ số lạ gọi đến.
“Ai đấy?” Lâm Dật nghe máy.
“Được lắm Lâm Dật, tôi với bố tôi vừa rời khỏi bệnh viện thì mẹ tôi liền bị người ta bắt nạt đúng không, chắc chắn là do anh cố ý phải không? Bây giờ chúng tôi lập tức quay lại, nếu mẹ tôi mà mất sợi tóc nào thì anh cứ đợi đấy!”
Bụp! Điện thoại bị dập mạnh.
Lâm Dật cầm di động trêи tay, lông mày nhíu lại. Rõ ràng nếu không phải chính mình chủ động ra mặt giúp đỡ thì bây giờ Lâm Huệ cả người lẫn đồ đã bị bảo vệ đuổi ra khỏi bệnh viện rồi. Thế méo nào qua miệng Ngũ Huệ Mẫn lại biến thành tự cậu chuốc phiền toái thế này……
Hung hăng nhổ một bãi nước bọt, Lâm Dật cũng chẳng muốn tiếp tục đợi Mộ Dung Hiểu Nhung kiểm tra xong nữa, để lại cho cô lời nhắn rồi cậu liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
7h30’ tối.
Lâm Dật trốn nguyên ở nhà một ngày, buổi tối ăn cơm cùng cha mẹ xong liền gọi Tưởng Dao lái xe tới đưa mình về nhà luôn. Hiện tại cậu sợ nhất chính là gặp phải gia đình nhà Lâm Huệ, chỉ mong bình an qua được đêm nay đã rồi sáng mai nói rõ ràng mọi chuyện với bọn họ sau. Nhưng làm Lâm Dật không ngờ nhất chính là đến trưa hôm sau lại nhận được điện thoại của ông Lâm Trực Cương, kêu cậu lập tức đến bệnh viện.
Tại quầy thu ngân bệnh viện…….
Lâm Dật trông thấy Ngũ Huệ Mẫn cầm một đống giấy tờ, đang to tiếng cãi nhau với nhân viên thu ngân.
“Đây là cái loại bệnh viện kiểu gì vậy? Mẹ tôi mới làm một ca phẫu thuật cắt bỏ sỏi mật thôi mà đã mất hơn bảy trăm nghìn tệ! Muốn cướp của nhà người ta à! Tôi nói cho các người biết, nếu mà không giải thích rõ ràng đống hóa đơn này, tôi lập tức sẽ phản ánh lên Bộ Y tế, để bọn họ đến kiểm tra xem, rốt cuộc đây là bệnh viện hay xã hội đen!”
Nhân viên thu ngân vẫn rất kiên nhẫn trả lời: “Tất cả hóa đơn điều trị của bệnh viện đều được công khai rõ ràng, hơn nữa đều thông báo tới người nhà bệnh nhân, cô cũng đã tự mình kí tên rồi bây giờ lại trách bệnh viện chúng tôi thu đắt, thế này sợ là không hay lắm?”
“Cô nói láo! Cô đưa ra đống giấy tờ dày như vậy, lại nhiều chữ như vậy thì tôi làm sao xem hết được. Theo tôi thấy ấy à, chính bệnh viện các người cố tình vàng thau lẫn lộn để lừa tiền bệnh nhân thì có!” Ngũ Huệ Mẫn to tiếng nói khiến rất nhiều y tá, nhân viên khác đều vây đến xem, thu hút cả sự chú ý của Lâm Dật bên ngoài.
Hóa đơn viện phí? Lâm Dật kiễng chân ngó vào xem, trêи tay Ngũ Huệ Mẫn đích thực có một đống giấy tờ in chữ “viện điều dưỡng”, chi chít là chữ, ngoài ra còn có chữ kí và con dấu.
Bảy trăm chín mươi nghìn tệ? Lâm Dật chú ý tới những chữ to đùng cuối tờ hóa đơn, đều là toàn bộ chi phí tiến hành phẫu thuật cắt bỏ sỏi mật và viện phí của Lâm Huệ.
Chi phí khám bệnh của viện điều dưỡng này vốn vô cùng đắt đỏ, điều này cậu cũng đã sớm biết rồi. Cậu nhớ rõ ràng có lần Sở An Nhiên nói, ở viện điều dưỡng này cho dù là một cái kim y tế thôi cũng là hàng nhập khẩu, giá cả đắt hơn mấy lần so với giá bên ngoài, thậm chí là hàng trăm lần. Hơn nữa, lần này còn là đích thân chủ nhiệm Diêm làm bác sĩ mổ chính cùng mọi người tiến hành ca phẫu thuật.
Nhưng mà, phẫu thuật của Lâm Huệ lại do chính mình sắp xếp. Theo lí mà nói, đáng lẽ bệnh viện không nên tìm bà ấy đòi viện phí mới phải. Cho dù là thu thì cũng chỉ nên mang tính chất tượng trưng theo giá chung trong thành phố thôi. Vậy tại sao Lục Thiêm Mẫn lại yêu cầu Huệ Mẫn trả toàn bộ chi phí?
Lâm Dật đang suy nghĩ bỗng cảm có người vỗ vai mình từ phía sau.
“Đang đợi tôi sao?” Phía sau cậu là Mộ Dung Hiểu Nhung đang cười tít cả mắt.
“Sao cô lại ở đây? Không phải vẫn chưa kiểm tra xong sao?” Lâm Dật thắc mắc hỏi.
“Xong hết rồi. Tôi đến lấy kết quả kiểm tra, nhân tiện xem bệnh viện có vấn đề gì không. Cấp trêи cũng đã có lệnh rồi, phải nghiêm chỉnh ngăn chặn những sự việc như thế này xảy ra để giữ gìn tác phong y sĩ tốt đẹp của bệnh viện phía Nam, giữ gìn môi trường khám bệnh trong sạch!”
Thấy Mộ Dung Hiểu Dung bày ra bộ dạng như đang tuyên thệ, Lâm Dật tròn mắt ngạc nhiên.
“Để bệnh viện thu toàn bộ viện phí của Lâm Huệ là chủ ý của cô sao?” Lâm Dật khó tin hỏi lại.
“Đừng nói linh tinh, đây là bệnh viện nhà anh mà, tôi đâu dám chỉ tay năm ngón chứ. Chẳng qua tôi chỉ đề xuất ý kiến với viện trưởng Lục, không ngờ ông ấy thực sự làm theo. Thật đúng là một viện trưởng tốt……’ Mộ Dung Hiểu Nhung vừa cười vừa nói.
Mà lúc này, giọng của Ngũ Huệ Mẫn lại càng to hơn.
Lâm Dật quay đầu lại liền thấy Huệ Mẫn đã vò nát đống hóa đơn trêи tay, mặt đỏ bừng bừng tức giận mắng: “Bớt giả bộ trước mặt tôi đi. Tôi không chấp nhận hóa đơn này, các người đòi bao nhiêu thì tôi phải trả bấy nhiêu chắc? Còn thật sự xem như không có gì nữa. Hừ, cũng chỉ là một bệnh viện tư thối nát mà thôi. Cảnh cáo trước với mấy người, bố tôi làm trong chính phủ đó. Dám động đến nhà tôi thì cái bệnh viện này lập tức phải đóng cửa luôn đấy. Tới lúc đó xem các người còn dám thu tiền của tôi nữa không!”
———————–
Chương 168
Chương 168
Xin lỗi, mỗi lần cô ký tên vào hóa đơn thì đều có 2 bản, vì vậy cô xé nó cũng không có tác dụng gì đâu.” Nhân viên nhẹ nhàng nói.
“Ha ha, bây giờ thì tôi thật sự nghi ngờ bản chất tồn tại của bệnh viện các cô rồi đấy, tôi muốn báo cáo với bộ phận liên quan để họ tới kiểm tra bệnh viện các cô, rốt cuộc bệnh viện này trị bệnh cứu người hay là một chỗ để vơ vét tiền bạc! “
Ngũ Huệ Mẫn vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm số.
“Alô, trưởng khoa Uông, tôi là Huệ Mẫn, bây giờ ông có tiện nói chuyện không?”
Cuộc gọi được kết nối.
“Lại sao vậy Mẫn Mẫn? Hai ngày nghỉ cuối tuần mà sao cô vẫn chăm chỉ gọi điện thế. Lại gặp chuyện gì sao?” Trưởng khoa Uông khẽ mỉm cười.
“Trưởng khoa Uông, hiện giờ tôi thật sự có chuyện muốn tìm ông. Còn nhớ hôm qua tôi gọi điện cho ông, nhờ ông thông báo cho viện trưởng viện điều dưỡng sắp xếp cho mẹ tôi một cuộc phẫu thuật không, hiện giờ tôi đang ở bệnh viện, nhưng họ không cho chúng tôi đi, bọn họ còn yêu cầu chúng tôi trả 700 nghìn tệ tiền viện phí nữa, ông nghĩ việc này có nên thông báo cho bên trêи biết không? ” Ngũ Huệ Mẫn đắc ý nói.
“Viện điều dưỡng… Tôi nhớ đã nói với cô là tôi không biết ai ở đó mà, nhưng mẹ cô làm phẫu thuật gì, sao lại tới tận 700 nghìn tệ phí phẫu thuật vậy. Như thế cũng đắt quá rồi. ” Trưởng khoa Uông nhíu mày.
“Em đang nói chuyện đấy đó, giờ em đang bị họ bao vây rồi, nếu sếp quen biết ai trong ngành này thì mau bảo họ tới đây xem thử đi, bệnh viện chết tiệt gì vậy, một ca phẫu thuật cắt sỏi mật cũng tốn hẳn 700 nghìn tệ. Đây rõ ràng là ăn cướp trắng trợn mà! ” Ngũ Huệ Mẫn nói lớn.
“Ừ, tôi có quen một trưởng phòng của Cục Y Tế Thành phố, đây là viện điều dưỡng phải không, cô cứ ở yên đó, bây giờ tôi sẽ gọi cho họ để xem là chuyện gì.” Trưởng khoa Uông nói.
“Được rồi, tôi chờ tin tức của ông.”
Ngũ Huệ Mẫn đột nhiên nói lớn sau đó thì cúp máy.
“Các cô cứ chờ xem, người mà tôi vừa gọi là lãnh đạo cục y tế, ông ấy đã hỏi về vấn đề này rồi, hơn nữa ông ấy chuẩn bị đến điều tra, để xem bệnh viện rách nát của mấy cô còn có thể kiêu ngạo đến khi nào!”
Ngũ Huệ Mẫn khoanh tay ngạo mạn nói.
“Chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp nhận điều tra của cấp trêи, nhưng nếu bệnh nhân ở đây thêm một ngày, thì chúng tôi sẽ phải tính thêm một ngày phí chăm sóc và phòng bệnh. Hi vọng rằng đến lúc cô rời khỏi bệnh viện có thể thanh toán rõ ràng. ” Nhân viên nhẹ nhàng nói.
Cục y tế mà cũng dám tới điều tra viện điều dưỡng?
Sợ rằng cho dù thị trưởng đích thân đến cũng không dám nói những lời như thế này.
Trước lời uy hϊế͙p͙ của Ngũ Huệ Mẫn, các nhân viên tỏ ra rất bình tĩnh.
“Được rồi, cô ta cũng không tỏ vẻ được bao lâu nữa đâu. Cục y tế của Thành phố chắc chắn sẽ không dám nhúng tay vào chuyện ở chỗ này, tóm lại đừng để cô ta thấy anh ở đây, nếu không anh không được yên đâu.”
Mộ Dung Hiểu Nhung mỉm cười, cô ấy vỗ vai Lâm Dật rồi đi về.
Lâm Dật sửng sốt một lúc, trước khi Ngũ Huệ Mẫn nhìn về phía này, cậu đã vội vàng xoay người đi theo Mộ Dung Hiểu Nhung đi lên tầng hai.
“Ngay từ đầu cô đã bày mưu muốn để Lâm Huệ trả tiền thuốc men sau khi điều trị đúng không?” Trêи ban công tầng hai, Lâm Dật đứng bên cạnh Mộ Dung Hiểu Nhung hỏi.
“Bày mưu gì chứ? Trả tiền chữa bệnh chẳng phải là việc chính đáng sao? Hơn nữa chính bọn họ chủ động cầu xin anh muốn đến viện điều dưỡng chữa bệnh, bây giờ không trả nổi tiền viện thuốc men thì có thể trách được ai chứ?” Mộ Dung Hiểu Nhung nói.
“Cô chắc chắn là bọn họ không thể trả được 790 ngìn tệ hả?”
Lâm Dật thật sự không biết cô hai này của mình có bao nhiêu tài sản, theo cậu thấy hai vợ chồng này làm trong biên chế, nhà cũng do cơ quan cấp cho, dù sao trong tay cũng nên có chút tiền tiết kiệm mới phải.
Dù sao mỗi khi về nhà vào dịp Tết, gia đình Lâm Huệ đều khoe khoang trước mặt bố mẹ cậu, như thể bọn họ rất thành công.
“Vậy phải xem bọn họ có thể giải thích rõ ràng nguồn gốc của số tiền đó hay không.” Mộ Dung Hiểu Nhung nói, “Nếu hôm nay bọn họ không thể thanh toán tiền viện rồi rời khỏi bệnh viện, vậy thì Lâm Huệ sẽ bị Đoàn Thanh tra Kỷ luật của Sở Giáo ɖu͙ƈ điều tra vì nghi ngờ có hành động gây rắc rối cho y tế và cố ý trì hoãn trả tiền viện phí, tôi không biết kết quả điều tra sẽ thế nào, nhưng có một điều tôi khá chắc chắn, đó là sự nghiệp giảng dạy của cô ta có thể sẽ kết thúc ở đây, sợ rằng không phải đình chỉ công tác thôi đâu, có thể sẽ bị đuổi khỏi hàng ngũ giáo viên. “
“Nhưng nếu cô ta có thể trả tiền viện phí thì sao?” Lâm Dật hỏi.
“Đây là 790 nghìn tệ. Anh đừng đánh giá cao lương và đãi ngộ của nhân viên biên chế, trừ khi gia đình bọn họ ăn uống tiết kiệm trong nhiều năm, cũng không chi tiêu nhiều, nếu không cho dù có thể trả tiền, nhưng không giải thích được nguồn gốc số tiền, thì không chỉ Lâm Huệ, mà thậm chí chú anh cũng phải chấp nhận cuộc điều tra của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, kết quả của cuộc điều tra nhẹ thì bị kỷ luật nội bộ, nặng thì lấy tội có lượng tài sản lớn không rõ nguồn gốc chuyển giao cho cơ quan điều tra, ít thì 6 năm nhiều thì 12 năm. Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào? “
Nhìn vào đôi mắt trong trẻo như biển sao của Mộ Dung Hiểu Nhung, Lâm Dật không hiểu sao lại cảm thấy rợn gáy.
“Không phải cô đã lên kế hoạch trước cho tất cả những chuyện này đấy chứ?” Lâm Dật theo bản năng hỏi.
“Tôi không có khả năng như vậy đâu, khi bọn họ vừa vào viện đã muốn ăn ngon mặc đẹp dùng đồ tốt, thậm chí đến đội ngũ phẫu thuật cũng phải là những người có kỹ thuật cao nhất. Chỉ một ca phẫu thuật đã tốn hơn nửa triệu tệ, rõ ràng bọn họ đã không chọn cái rẻ hơn, thì giờ phải tự nhận lấy hậu quả thôi, có thể trách được ai chứ? ” Mộ Dung Hiểu Nhung mỉm cười.
Lâm Dật dám lấy mười mấy năm còn zin của mình ra thề, Mộ Dung Hiểu Nhung tuyệt đối là một ác quỷ, nếu cô ấy không theo chính trị thì đúng là lãng phí vẻ ngoài như thiên thần, còn cả tiềm năng vô cùng đen tối này nữa.
“Điện thoại của anh đang kêu kìa.” Mộ Dung Hiểu Nhung nhắc nhở cậu.
Lâm Dật mới lấy điện thoại từ trong túi quần ra đã phát hiện là bố cậu gọi tới.
“Chắc là gọi tới hỏi tội anh đấy.” Mộ Dung Hiểu Nhung cười nói.
Lâm Dật liếc cô ấy một cái rồi cầm điện thoại đi về phía đối diện, sau đó mới chần chừ nghe điện thoại.
“Dật Dật, rốt cuộc có chuyện gì vậy, tại sao đi khám bệnh ở viện điều dưỡng lại tốn kém như thế, một ca phẫu thuật lấy sỏi mật đã tốn 790 nghìn tệ, như thế chẳng phải là muốn lấy mạng của cả nhà cô hai con sao?
Ngay khi vừa chấp nhận cuộc gọi, giọng nói lo lắng của Lâm Trực Cương đã vang lên.
“790 nghìn tệ? Con cũng không biết, bệnh viện này do cô hai tự mình chọn, đến chuyện này cô ấy cũng không biết rõ sao?” Lâm Dật lặp lại những gì Mộ Dung Hiểu Nhung vừa nói với mình lại lần nữa cho Lâm Trực Cương nghe.
“Cô hai con bảo cô ấy cũng không biết, cô ấy tưởng con sẽ sắp xếp tốt mọi thứ, nhưng giờ bọn họ bị mắc kẹt trong bệnh viện không ra khỏi được, cả nhà đều đang rất lo lắng, bệnh viện này không phải là bệnh viện tư nhân của cha mẹ ruột con hả, con mau nghĩ cách giúp bọn họ đi? ” Lâm Trực Cương hỏi.
“Giúp đỡ kiểu gì đây? Con thì lấy đâu ra 790 nghìn tệ để giúp cô ấy thanh toán hóa đơn viện phí chứ, hay để con gọi cho Hà Chấn Đông, bảo là con có một người thân đi khám bệnh ở viện điều dưỡng nhưng không có tiền trả viện phí, để ông ấy gọi điện thoại cho viện trưởng miễn khoản tiền này được không? ”Lâm Dật nói.
“Đừng gọi, lần này chúng ta đến Nam Đô đã gây nhiều phiền toái cho Hà tổng rồi, giờ tìm ông ấy vì chuyện này nữa thì thật sự rất mất mặt…….”
Nghe giọng điệu cô độc của bố trong điện thoại, Lâm Dật thở dài nói: “Bố, chúng ta coi nhà cô hai là người thân, nhưng bọn họ đã khi nào đối xử với chúng ta như người thân chưa, bố là con cả trong nhà, những ngày lễ tết đều là bố chủ động gọi điện cho cô ấy, cô ấy đã lúc nào từng quan tâm đến bố chưa, kể cả việc hàng năm đi tảo mộ cho ông bà nội cũng phải để bố khổ sở gọi điện thoại cầu xin họ thì bọn họ mới tỏ vẻ như lãnh đạo đi thị sát, về quê cho có rồi lại đi về. “
“Hơn nữa nói thật với bố, 4 năm con học đại học cô hai và chú chưa bao giờ gọi điện rủ con đến nhà họ ngồi chơi, đợt trước con đến nhà cô chú vì chuyện của bố, bọn họ thậm chí không rót cho con một cốc nước, lúc đó con rất đói bụng nhưng bọn họ còn dạy dỗ con nửa ngày, người thân như thế bố bảo con bỏ ra 790 nghìn tệ thanh toán hóa đơn viện phí hộ sao, con cảm thấy con không làm được. “
“Hơn nữa hôm qua ở nhà chúng ta bọn họ đã chế nhạo con như thế nào, bố và mẹ không phải cũng thấy cả sao, bây giờ nhà chúng ta sống vui vẻ rồi thì cảm thấy những điều này không quan trọng, nhưng nếu như nhà chúng ta vẫn giống như trước đây, sống sót qua ngày nhờ vào một một mẫu đất, thì bố cho rằng bọn họ sẽ coi bố là anh cả sao? “
Lâm Dật trút hết nỗi bất bình oán giận trong lòng ra, cuối cùng cậu cũng nói thêm: “Tốt nhất bố mẹ cứ tắt điện thoại đi, bố mẹ cứ coi như chưa nghe về chuyện này, con sẽ xử lý tốt…Ít nhất sẽ không khiến bọn họ quá xấu hổ. ”
———————–
Chương 169
Chương 169
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó cậu nghe thấy tiếng Lâm Trực Cương thở dài: “Được, nghe lời con cả, bố mẹ không quan tâm đến chuyện này nữa.”
“À đúng rồi, có chuyện con quên nói với bố.” Lâm Dật đột nhiên nói.
“Chuyện gì thế?”
“Sáng nay con đã chuyển 5 triệu tệ vào thẻ ngân hàng của bố, nếu bố mẹ ở thành phố không quen thì cứ dùng số tiền này về quê mở rộng đất đai rồi xây căn biệt thự nhỏ mà ở. Con đã tìm kiến trúc sư và đội xây dựng giúp bố rồi, chờ bố mẹ về quê quyết định được thời gian thì con sẽ bảo bọn họ khởi công xây dựng ngay.” Lâm Dật nghĩ rồi nói.
“Năm triệu tệ? Con lấy ở đâu ra nhiều tiền thế? Dật Dật, đừng nói con đã làm mấy việc xấu xa trái phái luật bên ngoài đấy chứ? Nếu thật sự như thế thì bố mẹ không nhận số tiền đó đâu, mặc dù trước đây chúng ta nghèo khó, nhưng từ nhỏ bố đã dạy con làm gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, không được…”
“Không được nói như rồng leo, làm như mèo mửa, rồi làm mấy chuyện vi phạm kỷ luật.” Lâm Dật cười khổ ngắt lời ông: “Bố đừng đoán mò, đây là tiền Hà tổng nhờ con chuyển cho bố, là để báo đáp công ơn nuôi dưỡng con nhiều năm nay của bố mẹ. Hơn nữa đây cũng chỉ là số tiền đầu tiên thôi, nếu sau này bố mẹ thiếu tiền thì cứ gọi cho con, con sẽ chuyển tiền cho bố mẹ.”
“Tiền nuôi dưỡng?” Lâm Trực Cương khó tin nói: “Bố mẹ nuôi con đâu tốn nhiều tiền như thế, khi còn bé bố mẹ cũng đâu để con ăn sung mặc sướиɠ, không giống như những đứa trẻ trêи thành phố, ngoài việc học đại học thì cũng không tiêu tới 100 ngàn tệ. Hà Tổng đưa nhiều quá rồi, hơn nữa bố mẹ coi con như con ruột, tiền nong gì ở đây chứ. Bố mẹ không cần số tiền này đâu, con mau trả lại cho Hà tổng đi, nói bố mẹ cảm ơn ý tốt của ông ấy.”
Lâm Dật cũng đã đoán trước được phản ứng vừa rồi của Lâm Trực Cương.
Đây là lý do mà cậu mất cả đêm mới nghĩ ra được.
Ông bố nào mà chả có phản ứng như thế.
Nếu nói thẳng ra Hà Chấn Đông đã chuyển cho cậu 100 triệu tệ thì chắc bố mẹ cậu sẽ điên lên mất?
Lâm Dật thở dài giải thích: “Đối với nhà chúng ta thì năm triệu tệ có thể là một số tiền lớn, nhưng với Hà tổng thì nó cũng chả khác gì năm trăm tệ cả, thậm chí còn không bằng năm trăm tệ nữa cơ. Hơn nữa Hà tổng cũng đã nói rồi, bố mẹ nhất định phải xây một căn biệt thự, nếu không ngày lễ tết bọn họ muốn về quê thăm bố mẹ thì bố mẹ cũng không thể để họ ngồi trong chuồng heo được, hơn nữa ngay cả cái điều hòa cũng không có.”
“Hà Tổng bảo sau này sẽ đến thăm bố mẹ sao?” Giọng nói Lâm Trực Cương có vẻ run rẩy.
“Vâng ạ, hai người là bố mẹ của con mà, hơn nữa ông ấy cũng thích đến nông thôn hít thở không khí trong lành. Vì thế bố mẹ nhất định phải xây nhà mới, coi như là để tiếp đón Hà tổng, gia đình chúng ta cũng không thể quá tồi tàn được đúng không?” Lâm Dật cười khổ nói.
“Vậy, vậy được rồi. Bố sẽ về bàn chuyện xây nhà với mẹ con. Đừng để Hà tổng đến quá sớm, nếu không cái chuồng heo trong sân nhà chúng ta sẽ khiến ông ấy khϊế͙p͙ chết mất.”
Thấy bố đồng ý thì Lâm Dật cũng coi như trút được tảng đá trong lòng.
Lâm Dật lại lập tức dặn bố mình đừng dùng số tiền này trả viện phí cho Lâm Huệ, sau đó cậu mới yên tâm cúp điện thoại.
Lúc này Mộ Dung Hiểu Nhung đi tới cười nói: “Thế nào, làm công tác tư tưởng cho bố anh xong chưa?”
Lâm Dật gật đầu: “Họ không thể mặc kệ người thân được. Cũng may tôi đã thuyết phục được rồi, nên cũng không phải lo lắng nữa.”
“Tôi thật sự hâm mộ anh, ông bố cố chấp của tôi một khi đã quyết định gì thì cho dù tôi có nói gì cũng vô dụng. Nhà anh tốt thật, mọi người có thể nói chuyện với nhau, không giống tôi, hễ gặp phải chuyện gì thì chỉ có thể bỏ nhà đi, không còn cách nào khác tốt hơn.” Mộ Dung Hiểu Nhung hâm mộ nói.
“Nếu lời nói của chủ tịch tỉnh lại thay đổi nhanh chóng, thì còn đâu sự uy nghiêm nữa.” Lâm Dật cảm khái nói.
Cho tới bây giờ cậu vẫn nhớ như in ngày hôm đó, ngày mà Mộ Dung Trí thể hiện sự uy nghiêm của ông ta.
Với thân phận và địa vị của Mộ Dung Trí.
Nếu như ở thời cổ đại, khi vị này nổi giận thì có thể sẽ khiến cho đầu rơi máu chảy, người chết như rạ.
Lâm Dật còn nhớ rõ những điều được học trong sách giáo khoa lịch sử, Ngô Tam Quế vì mỹ nhân mà nổi trận lôi đình.
Cậu tin Mộ Dung Trí cũng vô cùng cưng chiều cô con gái bảo bối này.
Một khi Mộ Dung Hiểu Nhung xảy ra chuyện gì thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Vì thế cậu sẽ cố gắng không chọc giận cô ấy, cô ấy đã theo Mộ Dung Trí vào chốn quan trường đã lâu, suy nghĩ và cách nhìn cũng không phải tầm thường, cô ấy không phải người mà đàn ông bình thường có thể kiểm soát.
Lúc hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng cãi vã truyền tới từ ngoài hành lang.
Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi Lâm Dật theo bản năng chạy đến xem.
Đây là tiếng của Lâm Huệ.
Có vẻ cô ta đang cãi nhau với nhân viên y tế, hơn nữa dường như cậu còn nghe thấy tên mình.
Mộ Dung Hiểu Nhung cười khanh khách.
“Cô cười cái gì?” Lâm Dật tức giận.
“Không có gì, vừa rồi lúc đi ngang qua bệnh viện tôi có nghe thấy bên trong đang gọi điện cho sở giáo ɖu͙ƈ, chắc rằng sở thanh tra sẽ đến đây ngay, anh không định đi xem thử hả?” Một Dung Hiểu Nhung nói.
“Tôi không đi.” Lâm Dật lắc đầu.
Đùa hả, chuyện này đã phát triển rắc rối tới mức này. Một khi cậu xuất hiện ở thời điểm mấu chốt như thế thì gia đình Lâm Huệ chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu, chắc chắn sẽ bắt cậu phải chịu trách nhiệm chuyện này.
Nghĩ tới sắc mặt của gia đình này, Lâm Dật đã cảm thấy không thoải mái rồi.
“Ồ, vậy tôi đi đây, hẹn gặp lại.” Mộ Dung Hiểu Nhưng vẫy tay với Lâm Dật sau đó đi về phía phòng bệnh của Lâm Huệ.
Phòng bệnh cao cấp của bệnh viện.
Lâm Huệ nghiến răng, ánh mắt bà ta tràn ngập oán hận nhìn điện thoại trong tay.
“Cái lão Lâm Trực Cương này giờ cũng biết tắt máy rồi đấy, Huệ Mẫn, giờ con đến thẳng biệt thự bọn họ đang thuê xem rốt cuộc hiện giờ bọn họ đang ở đâu. Cho dù thế nào cũng phải tìm được bọn họ, bắt bọn họ giải quyết chuyện này thay chúng ta.”
Lâm Huệ vẫn cho rằng Lâm Trực Cương đã thuê căn biệt thự Bách Hoa Lộc, đồng thời bà ta cũng đổ hết mọi chuyện này lên đầu cả nhà Lâm Trực Cương.
“Không cần đâu, tôi vừa qua nhà bọn họ, đóng cửa rồi. Gõ cửa mãi cũng không thấy ai ra, có vẻ bọn họ muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta, chắc sợ sẽ bị chuyện này liên lụy.” Sắc mặt Ngũ Tấn tái xanh.
Đồng thời ông ta cũng nhìn về phía Ngũ Huệ Mẫn hỏi: “Con có chắc tiền viện phí tổng cộng hết 790 tệ không, hơn nữa còn có chữ ký của chúng ta nữa?”
Ngũ Huệ Mẫn gật đầu, cô ta đay nghiến nói: “Con nghĩ cả nhà Lâm Dật cố ý làm chuyện này. Bọn họ biết tiền viện phí ở chỗ này rất đắt nhưng không hề nói trước với chúng ta. Chắc chắn bọn họ muốn nhìn thấy cả nhà chúng ta bị chê cười, nhưng vô dụng thôi, trưởng khoa Uông đã liên lạc với lãnh đạo ở sở y tế thành phố, chắc không bao lâu nữa bọn họ sẽ đến đây điều tra chuyện này. Đến lúc đó chúng ta không cần phải bỏ ra một cắc nào, hơn nữa bệnh viện này còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho chúng ta nữa. Nếu không chúng ta sẽ khiến bệnh viện này phải đóng cửa, để xem bọn họ còn phách lối tới khi nào.”
“Ừ, bố cũng đã đánh tiếng với mấy người bạn làm việc trong chính phủ ở miền Bắc, bọn họ cam đoan trong cuộc họp thường kì hôm nay sẽ nhắc tới vấn đề này. Bố tin chẳng mấy chốc bệnh viện này sẽ nhận được điện thoại từ phía trêи, sau đó sẽ vội vàng đến đây xin lỗi chúng ta.” Ngũ Tấn đồng ý nói.
“Xin lỗi không thôi thì không đủ, phải như Huệ Mẫn nói bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng ta. Đúng là cha nào con nấy, lý do nhiều năm nay tôi không liên lạc với nhà họ là vì sợ sẽ bị gia đình quê mùa liên lụy đấy. Nhưng giờ thì hay rồi, dám lén lút làm chuyện như thế, nhưng Huệ Mẫn nhà ta đúng là giỏi thật. Nếu trưởng khoa Uông đồng ý giúp thì chúng ta có thể yên tâm ở lại nơi này rồi. Chờ đám người kia tới đây tôi sẽ dạy dỗ bọn họ môt trận.”
Lâm Huệ liếc cái sắc lẻm, bà ta càng nói càng vui.
Đồng thời bà ta cũng lấy điện thoại ra, vừa ngâm nga hát vừa lướt mạng.
“Sắp đến thời gian thẩm định chức danh cuối năm rồi, Huệ Mẫn, lần này xuất viện nhất định phải cảm ơn trưởng khoa Uông thật chu đáo. Nhân tiện nói cho anh ta biết chuyện mẹ đang định làm, với chức giáo sư của trưởng khoa Uông, nếu có sự giúp đỡ của anh ta thì trong trường không ai có thể đọ lại mẹ.”
Lâm Huệ lên tiếng dặn dò.
“Vâng con biết rồi, giờ con sẽ gọi điện cho anh ta, mời anh ta ngày mai đến Quảng Tụ Đức ăn đồ ăn Quảng Đông, ở đó mỗi người cũng phải tốn tầm ba trăm tệ. Nhưng nếu ông ta giúp đỡ nhà chúng ta, thì có đắt mấy cũng đáng.” Ngũ Huệ Mẫn đắc ý nói.
“Đúng thế, nhưng tiếc rằng trưởng khoa Uông cũng đã 40 rồi, hơn nữa cũng đã kết hôn, nếu không Mẫn Mẫn nhà chúng ta đã có cơ hội làm vợ trưởng khoa Uông rồi.” Lâm Huệ tiếc nuối nói.
“Xin chào, cho hỏi ai là Lâm Huệ?”
Đúng lúc cả gia đình này đang đắc ý, thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, ba người trung niên mặc đồ đen bước vào.
“Tôi chính là Mẫn Mẫn. Các ông có phải là người mà trưởng khoa Uông giới thiệu tới không?”
Nhìn sơ qua đã biết bọn họ là nhân viên của cơ quan chính phủ, Lâm Huệ vui mừng đứng dậy, sau đó bảo Ngũ Huệ Mẫn mời họ ngồi xuống.
“Xin chào, chúng tôi là Bộ phận Kiểm tra Kỷ luật của Sở Giáo ɖu͙ƈ Thành phố, nhận được tố cáo về việc Lâm Huệ cố tình thiếu nợ tiền viện phí, vì thế chúng tôi tới đây để tiến hành điều tra tại chỗ. Mong mọi người hợp tác với chúng tôi.”
Người đứng đầu trong nhóm đó nhìn Lâm Huệ nói.
———————–
Chương 170
Chương 170
“Ai, ai không trả tiền chữa bệnh? Các ông thuộc đơn vị nào, sao vừa đến đã nói vớ vẩn rồi. “
Ngũ Huệ Mẫn lập tức nóng nảy, cô ta ngăn cản ba người trung niên phía trước với vẻ mặt không hài lòng.
“Bộ phận Kiểm tra Kỷ luật của Sở Giáo ɖu͙ƈ thành phố, đây là giấy chứng nhận của tôi.”
Người đàn ông trung niên lấy giấy chứng nhận ra cho mọi người trong phòng xem.
“Đưa tôi xem có phải giả mạo hay không? Lãnh đạo Cục Y tế còn chưa tới, Cục Giáo ɖu͙ƈ làm sao có thể đến nhanh như vậy được.”
Ngũ Tuệ Mẫn giật giấy chứng nhận của người đàn ông trung niên, sau đó cô ta nghi ngờ đứng dậy quan sát.
Vẻ không hài lòng xuất hiện trong mắt người đàn ông trung niên.
Đồng thời Ngũ Tấn cũng thản nhiên hỏi: “Các ông nhận được báo cáo của ai? Ngay cả người của Cục Y tế cũng chưa tới điều tra rõ ràng, các ông có phải vội vã quá rồi không?”
“Nếu có bất kỳ ý kiến nào về cuộc điều tra này, thì có thể trực tiếp khiếu nại lên Văn phòng thành phố. Lâm Huệ, hiện tại chúng tôi muốn hỏi bà ba vấn đề. Đây là chứng cứ cho cuộc điều tra, mong bà hãy trả lời chi tiết và trung thực.”
Người đàn ông trung niên trực tiếp đi qua Ngũ Tấn rồi hỏi thẳng Lâm Huệ.
“Đầu tiên, trước khi chuyển vào viện điều dưỡng, bà có biết về chi phí ở đây không?”
Lâm Huệ nghe vậy thì vội vàng phủ nhận: “Tôi thậm chí còn không biết viện điều dưỡng này là nơi nào nữa, đều do người thân kia của tôi nhất quyết đưa tôi đến đây, cậu ta nói rằng điều kiện ở đây rất tốt, bác sĩ trình độ cao, cậu ta còn quen biết một số bạn bè ở đây nữa. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ đi theo cậu ta đến bệnh viện này.”
“Người bà con đó tên là gì ?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Lâm Trực Cương, Lâm Dật và Liễu Quế Hoa, ba người nhà này đều là người từ tỉnh ngoài tới. Bọn họ đến từ nông thôn, không ai có công việc đàng hoàng cả. Bây giờ tôi còn nghi ngờ bọn họ làm bác sĩ trong bệnh viện đen này, nếu không tại sao bọn họ phải giới thiệu cho tôi bệnh viện thu phí đắt như này chứ. Thế mà tôi còn tin tưởng bọn họ, kết quả lại bị người thân như họ hãm hại! ”
Vẻ mặt Lâm Huệ oán hận nói.
“Lúc trước tôi giới thiệu cho mẹ tôi một bác sĩ tốt lắm, nhưng không ngờ lại bị nhà bọn họ lừa đến đây. Tuy rằng các ông thuộc Phòng giáo ɖu͙ƈ, nhưng việc như thế này cũng phải phản ánh lại với các ban ngành liên quan, không thể cho phép loại bệnh viện lòng dạ hiểm độc như này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được. Phải trừng phạt bọn họ thật nghiêm khắc!”
Ngũ Huệ Mẫn dùng giọng điệu giáo ɖu͙ƈ nói chuyện với người đàn ông trung niên.
“Ừ, tôi hiểu rồi.”
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó ông ta hỏi câu thứ hai.
“Còn chữ ký trêи các hóa đơn và trêи thông báo chi phí do bệnh viện gửi tới, là do tự bà ký hay người nhà bà tự chủ trương quyết định?”
Vừa nói xong câu này thì cả phòng bệnh bỗng nhiên yên lặng.
Thật ra bọn họ căn bản không nhìn kĩ số tiền trêи thông báo viện phí.
Bọn họ vốn vẫn cứ nghĩ rằng một ca phẫu thuật lấy sỏi mật nhỏ sẽ không tốn bao nhiêu tiền.
Hơn nữa cho dù có tốn kém thì vẫn có gia đình của Lâm Trực Cương.
Bọn họ có thể bỏ tiền ra thuê một căn biệt thự ở Bách Hoa Lộc, thì chả lẽ lại mặt dày không trả tiền thuốc men cho nhà bà?
Hơn nữa Lâm Huệ cũng biết anh cả của bà rất coi trọng tình cảm anh em ruột thịt, chỉ cần bà mở miệng thì cho dù là bao nhiêu tiền ông ấy cũng nhất định sẽ đưa cho bà.
Nhưng bà không ngờ là toàn bộ chi phí nằm viện cộng với chi phí phẫu thuật lại lên tới 790 nghìn tệ. Hơn nữa Lâm Trực Cương lại tắt máy, hiện giờ bà ta không liên lạc được với ai trong gia đình bọn họ.
“Tôi không biết!”
Phòng bệnh yên lặng trong chốc lát, sau đó Lâm Huệ bỗng nhiên sốt ruột hét to lên.
“Ngày nào tôi cũng phải ký bao nhiêu tờ giấy thông báo, ai có thời gian đọc rõ ràng từng chữ? Hơn nữa tôi là bệnh nhân, đôi khi não không còn minh mẫn là chuyện bình thường. Bệnh viện bọn họ đáng lẽ phải có trách nhiệm nhắc nhở chúng tôi, đó không phải là nghĩa vụ của bọn họ sao? Dù sao tôi cũng không nhận hóa đơn này, tôi không nhớ cái gì cả! “
Lâm Huệ lớn tiếng nói xong thì quay mặt sang một bên, bà ta tỏ thái độ nhất quyết không nhận nợ .
“Đúng thế! Chúng tôi không thừa nhận những hóa đơn này. Lần nào bệnh viện cũng cố tình chọn lúc tôi và bố tôi đi vắng, nhân lúc mẹ tôi ý thức không rõ ràng để yêu cầu bà ký vào những giấy tờ thông báo này. Điều này cho thấy bọn họ cố tình hãm hại chúng tôi. Cho nên những hóa đơn này không có hiệu lực pháp luật gì cả, không được tính! Chúng tôi sẽ không trả tiền!” Ngũ Huệ Mẫn cũng khoanh tay tỏ thái độ lạnh lùng.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Từ đầu đến cuối người trung niên cũng không tranh luận với bọn họ, ông ta trực tiếp đưa ra câu hỏi thứ ba.
“Lâm Huệ, bà hiện tại không có khả năng trả 790 nghìn tệ tiền viện phí, nói cách khác nếu bệnh viện cho bà thời gian thích hợp, để bà có thể thông qua phương thức thế chấp và cho vay trả tiền chữa bệnh đúng hạn, bà có làm được không? “
“Ý ông là gì!”
Ngũ Huệ Mẫn lập tức nhảy dựng lên, cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, “Vừa rồi ông không nghe thấy chúng tôi nói gì sao? Đây là bệnh viện đen. Chúng tôi còn bị người thân lừa gạt, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Các ông rốt cuộc đến đây làm quái gì hả, không phải muốn đến điều tra mẹ tôi đấy chứ? “
“Vị đồng chí này, các ông chỉ mới nhận được một thông báo mà đã tiến hành điều tra một bệnh nhân vừa giải phẫu xong còn chưa hồi phục. Việc này hình như có vẻ không phù hợp với trình tự đúng không?”
Ngũ Tấn cau mày, ông ta vốn nghĩ rằng mấy người này vì nhận được thông báo nên mới tiến hành hỏi Lâm Huệ như thường lệ.
Nhưng nhìn điệu bộ này, có vẻ bọn họ muốn tra xét đến cùng.
“Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.”
Người đàn ông trung niên hoàn toàn không để ý tới Ngũ Tấn, ông ấy tiếp tục hỏi Lâm Huệ.
“Ôi trời, đầu tôi đau quá!”
Không ngờ Lâm Huệ trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nhiên đưa tay ôm đầu, bà ta nằm trêи giường bắt đầu giả bộ.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Ngũ Huệ Mẫn sợ hãi, cô ta vội vàng chạy đến.
“Mẹ đau đầu quá. Hiện giờ không thể nghĩ gì cả, đầu mẹ như muốn nổ tung. Mau, mau bảo bọn họ ra ngoài! Nếu mẹ không ổn thì con mau chạy đi gọi bác sĩ cho mẹ!”
Lâm Huệ nằm trêи giường bệnh rêи rỉ, bà ta thoạt nhìn giống như thật sự sắp chết.
“Nhưng không phải mẹ…”
Ngũ Huệ Mẫn vốn dĩ muốn nói không phải mẹ làm phẫu thuật lấy sỏi mật hả, tại sao tự dưng lại đau đầu.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt của Lâm Huệ liên tục nhìn chằm chằm vào mình qua khe hở ngón tay, thì Ngũ Huệ Mẫn lập tức hiểu ra, cô ta quay đầu lại hung dữ nói với người đàn ông trung niên: “Các ông còn đứng đây làm gì! Các ông khiến mẹ tôi tức giận như thế, nếu hôm nay mẹ tôi xảy ra chuyện gì, mấy ông có chịu trách nhiệm được không? Còn không mau cút đi! “
“Tôi nói cho các ông biết, tôi biết cục trưởng sở giáo ɖu͙ƈ của thành phố này, hôm nay tôi sẽ nói với ông ấy tất cả những điều các người đã nói ở đây, để cho ông ấy biết thanh tra kỷ luật đối xử với bệnh nhân vừa làm phẫu thuật xong thế nào. Đồng thời tôi cũng sẽ báo cáo vấn đề này với Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Thành phố, các ông có thể điều tra người khác, thì cũng sẽ có người khác có thể điều tra mấy ông! “
Ngũ Tấn đỏ bừng mặt giận dữ, ngón tay ông ta chỉ thẳng khuôn mặt của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên cau mày, đây là lần đầu tiên ông gặp phải tình huống như vậy, mặc dù rất hoài nghi tình trạng hiện tại của Lâm Huệ, nhưng sau khi cân nhắc kĩ. Ông quay đầu nhỏ giọng thương lượng với đồng nghiệp, sau đó nói: “Hiện tại chúng tôi sẽ chờ ở bệnh viện, đợi bác sĩ làm xong kiểm tra sức khỏe cho người bệnh, chúng tôi sẽ quay lại.”
“Cút!”
Ngũ Huệ Mẫn lớn tiếng mắng.
Sau đó cô ta tỏ vẻ căng thẳng che chở cho Lâm Huệ, nhanh chóng đuổi nhân viên điều tra kỷ luật ra ngoài.
Tận khi các nhân viên kiểm tra kỷ luật rời đi được một lúc, Ngũ Tấn kiểm tra không có ai ở ngoài hành lang thì ông ta mới vội vàng đóng cửa bước tới bên giường.
“Làm sao bây giờ? Xem ra Cục Giáo ɖu͙ƈ muốn điều tra chuyện này. Nếu chúng ta không thể thanh toán tiền chữa bệnh, đừng nói công việc của em bị mất mà ngay tất cả chúng ta cũng có thể sẽ phải đối mặt với quan tòa.” Ngũ Tấn chau mày nói.
“Tại sao chúng ta phải trả số tiền này? Phải trả cũng là gia đình Lâm Trực Cương trả cho chúng ta. Nhà bọn họ giới thiệu chúng ta đến nơi này. Hiện tại xảy ra vấn đề, gia đình họ phải chịu trách nhiệm!” Ngũ Huệ Mẫn tức giận nói.
“Nhưng hiện giờ chúng ta không liên lạc được với bọn họ. Tiền viện phí hết 790 nghìn tệ đấy. Mẹ con sắp về an hưởng tuổi già rồi, giờ nếu lỡ như mất việc ở thời điểm này, gia đình chúng ta lại phải gánh khoản nợ lớn như vậy, thế thì chẳng khác gì muốn mạng của chúng ta sao! “
Ngũ Tấn thở dài, đồng thời ông ta cũng nhìn vào đôi mắt oán hận của Lâm Huệ rồi hỏi: “Bà định làm thế nào?”
“Làm sao bây giờ?” Bây giờ Lâm Huệ hoàn toàn không còn bộ dáng đau đớn như vừa rồi, ngược lại khuôn mặt bà ta tràn đầy oán hận, bà ta cười ha ha nói, “Dù sao hiện giờ tôi như thế này, mấy người thanh tra kỷ luật kia cũng không dám làm gì tôi. Bây giờ tôi kéo dài thời gian ở đây, còn Mẫn Mẫn đi tới biệt thự mà Lâm Trực Cương vừa thuê chặn bọn họ lại, tôi không tin anh ta có tiền thuê biệt thự lại không chịu trả chút tiền chữa bệnh này cho tôi! “
“Đúng! Nếu không phải do bọn họ, chúng ta cũng không đưa mẹ đến bệnh viện này chữa trị. Mẹ đừng lo lắng, giờ con lập tức đi tìm bọn họ, con xem bọn họ có phải mặt dày không biết xấu hổ không chịu chi tiền hay không!”
———————–
Chương 161
“Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, vẫn đi học sao, có mối quan hệ thế nào với Lâm Dật?” Bà Liễu Quế Hoa kéo tay Mộ Dung Hiểu Nhung lại, vừa vui mừng nhìn ngắm cô vừa hỏi không ngớt.
“Cháu chào cô, cháu tên là Mộ Dung Hiểu Nhung, cháu bằng tuổi Lâm Dật, cháu không còn học nữa ạ. Hiện giờ cháu làm ở cơ quan, cháu là bạn tốt với Lâm Dật ạ”. Mộ Dung Hiểu Nhung tươi cười, nhẫn nại trả lời tất cả các câu hỏi của bà Liễu Quế Hoa.
“Ôi, bằng tuổi nhau à, tốt quá, cháu làm ở đâu?” Bà Liễu Quế Hoa nhiệt tình kéo tay Mộ Dung Hiểu Nhung rồi, trêи mặt càng lộ ra nụ cười.
Lâm Dật bất lực nhìn hai người, đột nhiên nghĩ, nếu như mẹ mình biết người con gái mà bà đang hỏi không ngừng, thật ra là con gái của tỉnh trưởng vừa mới đến nhậm chức thì không biết bà còn dám như vậy nữa không?
“Cô mà cũng làm ở cơ quan á? Nhìn không giống lắm…” Ngũ Huệ Mẫn nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung với vẻ mặt khinh thường.
Trong ấn tượng của cô ta thì bất luận là ở thị trấn hay ở trường học của bà Lâm Huệ hay tại văn phòng chính phủ của ông Ngũ Tấn thì chưa từng có cô gái nào trang điểm ăn mặc như Mộ Dung Hiểu Nhung cả. Theo như cô ta thấy, những cô gái đi làm ở cơ quan thì phải giống như cô ta, để kiểu tóc của người trung niên, ăn mặc chỉn chu và mang đến cho người khác cảm giác điềm tĩnh chín chắn mới đúng.
“Đúng thế, cô cũng làm ở cơ quan sao?” Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Hiểu Nhung chớp chớp một cái, hỏi.
“Ha ha, Mẫn Mẫn nhà tôi năm nay mới thi đỗ công chức, ở xã Nam Quan, nhưng chắc làm nửa năm là được điều đến tiểu khu thôi, ở đây chỉ là quá độ mà thôi”. Lâm Huệ đắc ý nói. Bà ta cảm thấy Mộ Dung Hiểu Nhung thoạt nhìn không giống dân công chức lắm, ăn mặc thì hoa lá, còn để lộ cả chân ra nữa, vừa nhìn đã biết không phải con gái đàng hoàng.
“Xã Nam Quan ư?” Mộ Dung Hiểu Nhung cười nói: “Cũng được đó nhỉ, làm từ cơ bản, bồi dưỡng từ quần chúng, sau này nhất định sẽ được cất nhắc và trọng dụng”. Thật ra nếu nhà Lâm Huệ không dùng thế lực để khinh miệt nhà Lâm Dật, có câu nói này của Mộ Dung Hiểu Nhung thì Ngũ Huệ Mẫn ở thị trấn đúng chỉ là quá độ, một bước lên cao hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng hiện giờ cô ta lại khinh bỉ nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung, nói: “Bình thường chắc xem nhiều tin tức thời sự lắm nhỉ, còn biết cả bồi dưỡng quần chúng nữa. Tôi không có cắm dây bén rễ gì với đám nông dân kia. Nếu như không phải trong hợp đồng quy định phải làm nửa năm thì hiện giờ tôi đã được điều đến tiểu khu rồi. Tôi đã tìm hiểu về cục giáo ɖu͙ƈ ở tiểu khu rồi, còn cái nơi tồi tàn này á, tôi chịu đựng đủ rồi”.
“Đúng thế! Mẫn Mẫn nhà chúng tôi không phải chỉ làm ở thị trấn thôi, sau này Mẫn Mẫn phải vào cục giáo ɖu͙ƈ ngồi trong văn phòng cơ. Đừng tưởng đám nông dân suốt ngày tặng vịt gà cá rau cho chúng tôi là có thể giữ chúng tôi ở lại. Cứ coi như tôi đồng ý thì lão Ngũ nhà tôi cũng không đồng ý”. Lâm Huệ kiêu ngạo, nói.
“Ôi, chú cũng làm ở cơ quan ạ?” Mộ Dung Hiểu Nhung kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, tôi làm ở văn phòng chính phủ tân khu Nam Đô, bình thường giúp trưởng khu chỉnh sửa tài liệu, chuẩn bị nội dung hội nghị và những lịch trình hàng ngày, cũng coi như một thư ký nhỏ, không đáng để nhắc tới”. Ngũ Tấn thản nhiên nói.
“Bố à, bố cũng khiêm tốn quá đấy, có ai mà không biết, cục trưởng của khu mà muốn gặp trưởng khu đều phải khom lưng nịnh nọt trước mặt bố chứ. Nếu bố không đồng ý thì trưởng khu cũng chỉ là cái ghế không thôi. Vì vậy chưa chắc cứ làm trưởng khu mới có quyền. Không giống như một số người, đã không là gì mà còn thích nói này nói nọ”. Ngũ Huệ Mẫn nói đến câu cuối cùng thì cố gắng cao giọng rồi nhìn về phía Lâm Dật.
“Phải rồi, nói nhiều như vậy nhưng cô vẫn chưa nói là cô làm ở cơ quan nào, không phải loại người nào cũng có thể vào làm ở đó. Hiện giờ nhiều cơ quan cũng có không ít người làm kiểu tạp vụ, nói trắng ra là hợp đồng lao động, kém xa với biên chế như chúng tôi”. Ngũ Huệ Mẫn cố ra vẻ, nói.
“À, năm nay tôi mới đi làm, hiện làm trong văn phòng thành ủy”. Mộ Dung Hiểu Nhung cười nói.
PHỤT! Ngũ Tấn đang uống ngụm nước mà lúc này phun hết ra.
“Cô nói là cô làm ở đâu cơ?” Ngũ Huệ Mẫn cũng trợn tròn mắt, ánh mắt với vẻ khó tin.
“Tôi làm phó khoa ở văn phòng thành ủy, có vấn đề gì sao?” Mộ Dung Hiểu Nhung không hiểu, hỏi.
“Văn phòng thành ủy, lại còn là phó khoa…Ha ha ha” Ngũ Huệ Mẫn không kìm nổi mà bật cười. Lâm Huệ càng không nhịn được, vội làm động tác lau miệng cho Ngũ Tấn rồi cũng cười tủm.
“Cái gì cơ, văn phòng thành ủy gì, làm gì, cơ quan nào cơ?” Vợ chồng Lâm Trực Cương cả đời làm ruộng, hiểu nhiều nhất cũng chỉ là thông qua tin tức thời sự, căn bản chưa từng nghe nói đến đơn vị cơ quan như văn phòng thành ủy.
“Mặc dù mạo phạm công chức thì không phạm pháp nhưng cô cũng xem lại chút, văn phòng thành ủy là nơi nào chứ. Người khác có thể không biết nhưng bố tôi không biết sao, đó là văn phòng coi như làm thư ký cho thường vụ, còn phó khoa chính là thư ký cho thị trưởng. Ăn mặc như cô thế này thì sao văn phòng để cho cô vào. Chỉ e gặp được bảo vệ ở đó cũng khó rồi ý chứ”. Ngũ Huệ Mẫn đến giờ vẫn không tin Mộ Dung Hiểu Nhung là người công chức, đặc biệt là cô ăn mặc trang điểm như này, lại xinh đẹp nữa, căn bản khác hoàn toàn với khái niệm công chức trong cô ta.
“Vậy sao?” Mộ Dung Hiểu Nhung chớp mắt, cô đi làm ở cơ quan hoàn toàn là vì giết thời gian, cũng không nghe thấy thị trưởng Vương nói gì về cách ăn mặc của cô mà còn thường khen cô có gu thẩm mỹ nữa. Nhưng cũng không quan trọng gì. Hôm nay cô đến tìm Lâm Dật là có chuyện quan trọng nên quay đầu lại nói với Lâm Dật: “Anh có thể ra ngoài chút không, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Lâm Dật gật đầu, cũng đúng lúc cậu không muốn ngồi ở đây nữa.
“Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt, còn lén lén lút lút. Bình thường Mẫn Mẫn nhà tôi có chuyện gì cũng không bao giờ nói sau lưng chúng tôi. Ở đây không có người ngoài, có gì mà không nói trước mặt được”. Lâm Huệ nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung, thản nhiên nói. Bà ta căn bản không tin Mộ Dung Hiểu Nhung là công chức, chắc chắn muốn nói riêng gì đó với Lâm Dật, sau đó quay về làm khó bọn họ.
“Chuyện của đám trẻ ý mà, cứ để chúng nói riêng với nhau đi, chúng ta người lớn đừng tham gia vào nữa”. Lâm Trực Cương ở bên cạnh khuyên ngăn.
“Không có gì đâu ạ, cháu chỉ muốn hỏi Lâm Dật là bệnh viện của cậu ta còn giường trống không, gần đây cháu không được khỏe, muốn kiểm tra toàn diện”. Mộ Dung Hiểu Nhung nói.
Kiểm tra? Lâm Dật kinh ngạc nhìn cô ấy, hỏi: “Cô bị làm sao à?”
“Tôi cũng không biết nữa, gần đây tôi thường thấy buồn ngủ, hơn nữa bụng và lưng đều đau. Tôi đi mấy bệnh viện rồi đều không tìm được vấn đề, bệnh viện của anh là bệnh viện tốt nên tôi muốn đến kiểm tra. Yên tâm, tất cả viện phí tôi sẽ tự trả, không phiền các anh đâu”. Mộ Dung Hiểu Nhung nói.
Buồn ngủ? Bụng và lưng đau? Lâm Dật ngây người ra, sau đó liền nghe thấy giọng nói khó tin của Lâm Huệ: “Không phải cô có thai rồi đấy chứ?”
PHỤT! Ông Lâm Trực Cương đang uống ngụm nước cũng bị phun hết ra ngoài. Hai vợ chồng ông kinh ngạc nhìn Lâm Dật và Mộ Dung Hiểu Nhung, vui mừng nói: “Thật vậy sao Dật Dật, chuyện từ khi nào vậy?”
“Nhưng hai người vẫn chưa kết hôn mà?” Lâm Huệ nhìn họ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị có gì mà vui thế, hai đứa nó còn chưa kết hôn đã chửa ễnh bụng ra. Chị tưởng rằng đây là vùng quê của chị à, làm những việc bại hoại gia phong, trái với thuần phong mỹ tục thế thì có gì vui chứ”.
“Tôi…”
Lâm Dật nhau mày nhìn Lâm Huệ một cái, sau đó nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung hỏi: “Khi nào có thời gian rảnh, tôi có thể bảo bên đó chẩn đoán cho cô bất cứ lúc nào”.
“Chi bằng hôm nay đi”. Mộ Dung Hiểu Nhung cười nói.
“Ừm! Vậy thì tôi đưa cô đi, đi thôi”. Lâm Dật thật sự không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa nên đứng dậy định rời đi cùng với Mộ Dung Hiểu Nhung.
“Đợi đã”. Lâm Huệ đột nhiên gọi dật lại rồi bảo Lâm Dật đứng lại: “Lâm Dật! Cháu thật sự có người quen ở bệnh viện sao?”
Lâm Dật gật đầu, nói: “Cháu có người bạn ở đó”.
“Bệnh viện nào?” Lâm Huệ hỏi tiếp.
“Viện điều dưỡng, chắc là cô chưa từng nghe thấy”. Lâm Dật lắc đầu định đi.
“Viện điều dưỡng á?” Ai biết được Lâm Huệ liền đứng phắt dậy, kϊƈɦ động nói: “Có phải là bệnh viện tư nhân không. Nghe nói ở đó trang trí thiết kế xa hoa lắm, hơn nữa bác sĩ đều là người được tuyển từ những bệnh viện tốt nhất cả nước. Bạn của cháu ở bệnh viện đó sao?”
Lâm Dật nhau mày, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Cô biết bệnh viện đó sao?”
“Ôi, tất nhiên là biết chứ. Không chỉ biết mà cô còn muốn tìm người quen sắp xếp cho cô vào đó làm phẫu thuật nữa”. Lâm Huệ kϊƈɦ động nói.
“Làm phẫu thuật? Cô hai bị sao vậy?” Lâm Trực Cương sốt ruột, hỏi.
“Ai ya, em bị sỏi mật, mấy ngày trước ở bệnh viện trung ương kiểm tra ra rồi nhưng chất lượng phẫu thuật bên đó không tốt, hơn nữa lại không có người quen nên em mới không yên tâm để họ làm cho em. Nếu Dật Dật quen người trong viện điều dưỡng thì để nó giới thiệu người quen cho em, giới thiệu bác sĩ chủ nhiệm khoa cắt sỏi mật cho em, được không?”
Nhìn Lâm Dật vẫn chưa mở miệng, Lâm Huệ ngay lập tức khôi phục lại bộ mặt trước đây, cười lạnh nói: “Lâm Dật! Đến người ngoài mà cháu còn giúp được, còn cô là cô hai của cháu, cháu không định giúp cả cô của mình sao?”
———————–
Chương 162
Chương 162
Lâm Dật nhìn bố mẹ mình một cái rồi hỏi: “Cắt sỏi mật thì tìm một bệnh viện nào đó là được mà, việc gì cứ phải đến viện điều dưỡng?”
“Đúng thế! Ông Lưu ở thôn chúng ta, nửa năm trước cắt sỏi mật mà không bao lâu đã có thể xuống ruộng làm rồi, hồi phục cũng tốt lắm”.
Lâm Trực Cương vừa mở miệng thì bị Lâm Huệ trợn mắt ngắt lời: “Anh à, bệnh này không trêи người anh nên anh biết sao được. Hơn nữa em cũng tìm hiểu rồi, bác sĩ phẫu thuật nội soi túi mật giỏi nhất cả nước là ở viện điều dưỡng, lúc đó anh bảo ông ấy làm cho em là được”.
“Ý cô nói là chủ nhiệm Diêm chăng?” Lâm Dật bất đắc dĩ nói. Cậu thật không ngờ cô hai của mình không có bản lĩnh gì mà lại có bản lĩnh trong việc điều tra chuyện này.
“Đúng rồi đúng rồi, chính là chủ nhiệm Diêm, còn là Chủ tịch ủy ban nội soi túi mật quốc gia. Làm phẫu thuật này nhất định phải tìm ông ấy, người khác cô không yên tâm”. Lâm Huệ bĩu môi nói.
Lâm Dật nghe thấy vậy thì cười, nói: “Chuyện này khéo là hơi khó, vì gần đây ông ấy đều kín lịch phẫu thuật rồi. Cô muốn làm phẫu thuật chắc phải đợi đến tháng sau”.
“Tháng sau á?” Lâm Huệ nhau mày, nói: “Vậy thì không được, ngộ nhỡ trong thời gian này sỏi to lên rồi đi vào ống mật chủ thì không phải là chuyện đùa đâu, xảy ra biến cố gì thì cháu có chịu trách nhiệm được không?”
“Vậy thì cô có thể đến bệnh viện khác, giờ phẫu thuật cắt sỏi mật nhiều nơi làm được mà, đâu cứ phải làm ở viện điều dưỡng”. Lâm Dật bất đắc dĩ, nói.
Ánh mắt nghi ngờ của Lâm Huệ nhìn về phía Lâm Dật, sau đó mới trợn mắt nói: “Tao nhìn ra rồi, mày không giúp cô mày chứ gì. Ban nãy còn nói dẫn người ngoài đến viện điều dưỡng kiểm tra thế mà đến lượt tao thì mày tìm cớ. Họ hàng cái kiểu gì vậy, uổng công bọn tao có lòng đến thăm nhà mày, không ngờ người nhà như mày lại thành ra thế”.
Lâm Trực Cương vừa nghe thấy lời này thì vội đứng dậy rót nước cho cô hai rồi nói với kiểu an ủi: “Không sao không sao đâu, thật sự muốn tiểu Dật nghĩ cách khác. Nam Đô là thành phố lớn, ngoài viện điều dưỡng thì còn không ít bệnh viện tốt mà”.
“Giờ có điều kiện tốt như này mà không tận dụng lại còn đến bệnh viện khác. Nếu như đến nơi khác thì với quan hệ của tôi ở văn phòng thì đâu cần tìm đến các người nữa. Nhưng nếu để chủ nhiệm Diêm làm phẫu thuật, ông ta là một bác sĩ, liệu có bận như trưởng khu không?” Ngũ Tấn ngồi ở bên cạnh nói với giọng quan liêu.
“Nhưng chủ nhiệm Diêm quả thật rất bận, cứ coi như ông ấy ở Nam Đô thì cũng chưa chắc có thời gian làm phẫu thuật”. Lâm Dật nói đến đây thì thấy cạn lời.
“Anh chị nhìn thấy chưa, đây chính là con trai ngoan mà anh chị nuôi đấy, ở đây rốt cuộc ai là người ngoài vậy? Bố mình từ nhỏ cưng chiều tôi nhất, tôi còn nhớ hồi học trung học tôi bị viêm ruột thừa nằm viện, không có ai đến nhưng bố thì ngày nào cũng đến. Nếu ông mà biết bộ dạng hiện giờ của tôi thì khéo sốt ruột lo lắng chết mất. Ông đâu có biết con trai ngoan của ông sinh ra đứa con có tiền đồ như vậy đây, không ngờ dám đối xử với tôi thế”.
Ông nội của Lâm Dật mất nhiều năm rồi, thấy Lâm Huệ lúc này còn lôi ông ấy ra nên Lâm Trực Cương đành phải quay đầu lại nhìn Lâm Dật, nói: “Dật Dật! Nếu như bố mẹ về quê rồi thì ở Nam Đô con chỉ còn mỗi cô hai là người thân thôi, ‘một giọt máu đào hơn ao nước lã’, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi con?”
“Được rồi được rồi, con trai yêu quý của bác căn bản không coi chúng cháu là người thân, chẳng qua cũng chỉ là cái viện điều dưỡng thôi mà. Giờ cháu sẽ gọi điện cho trưởng khoa Uông của cục giáo ɖu͙ƈ, trong xã hội có biết bao nhiêu người tìm ông ấy giúp, cháu không tin là không nhờ được ở bệnh viện này”. Ngũ Huệ Mẫn liếc mắt nhìn cả nhà Lâm Trực Cương, lấy điện thoại ra gọi.
“Alo! Trưởng khoa Uông”. Điện thoại gọi được rồi.
“Mẫn Mẫn, hôm nay cuối tuần có chuyện gì mà gọi điện cho tôi thế này”.
“Em muốn nhờ sếp nghe ngóng giúp em một chuyện. Sếp quen nhiều giáo viên và phụ huynh học sinh, những người này có ai là lãnh đạo viện điều dưỡng không?” Ngũ Huệ Mẫn cố ý hỏi trưởng khoa Uông có quen lãnh đạo bệnh viện không, để ra vẻ còn oai hơn mấy người bạn của Lâm Dật.
“Viện điều dưỡng? Đây là bệnh viện gì vậy? Tôi chưa nghe thấy bao giờ, tư nhân sao?” Trưởng khoa Uông không hiểu, hỏi.
“À, mẹ em bị sỏi mật, muốn tìm chủ nhiệm Diêm của viện điều dưỡng gì đó làm phẫu thuật cắt sỏi mật cho mẹ em. Chắc chuyện này không khó gì với sếp chứ?” Ngũ Huệ Mẫn lớn tiếng nói.
“Hớ…? Viện điều dưỡng này là thế nào tôi cũng không biết chứ đừng nói đến quen bác sĩ trong đó. Hay là quay về tôi hỏi giúp cô hoặc cô tìm người khác xem, hơn nữa cắt sỏi mật cũng nhiều bệnh viện làm được chứ?” Trưởng khoa Uông nói.
Đến Trưởng khoa Uông cũng không quen người nào trong đó? Ngũ Huệ Mẫn nhau mày nhưng vội giả bộ kinh ngạc lớn tiếng nói: “Á, sếp quen với viện trưởng ở đó à, tốt quá rồi. À không cần đâu sếp, không cần đích thân viện trưởng làm phẫu thuật cho mẹ em đâu, sắp xếp cho chủ nhiệm Diêm làm là được rồi. Vâng em biết rồi, em đợi tin tức của sếp, cảm ơn sếp”.
Thật ra ban nãy điện thoại đã ngắt rồi nhưng Ngũ Huệ Mẫn vẫn giả bộ điện thoại vẫn đang nói, sau đó đắc ý lắc lắc điện thoại trong tay, nói: “Nhìn thấy chưa, các người tưởng chừng to tát lắm nhưng tôi chỉ cần cuộc điện thoại thôi. Giờ đã biết được lợi ích trong cơ quan công chức chưa, thể diện như này, anh có tiền cũng không mua được”.
Lâm Dật gật đầu, điều này đúng với ý cậu. ‘Bị người ta đạp lên mặt còn giúp họ lau giày’, kiểu như này Lâm Dật có tính khí tốt đến đâu cũng không làm được.
“Thấy chưa thấy chưa, lúc quan trọng nhất vẫn phải nhờ vào Mẫn Mẫn nhà tôi. Họ hàng cái gì chứ, cái gì mà một giọt máu đào hơn ao nước lã, trước đây tôi đúng là nhìn nhầm, còn coi các người là người nhà. Giờ nghĩ lại mới thấy, vẫn là người nhà mình đáng tin”. Lâm Huệ cũng không ngờ Ngũ Huệ Mẫn thật sự liên lạc đến viện điều dưỡng được mà còn là viện trưởng nên tất nhiên sẽ đắc ý và lúc này cũng không giữ thể diện cho cả nhà Lâm Trực Cương nữa.
Lúc này sắc mặt của vợ chồng Lâm Trực Cương trở nên khó coi. Vốn là buổi gặp gia đình mà lại thành ra thế này, cũng không có gì để nói nữa chỉ muốn tìm cớ để tiễn khách, nếu không trong lòng sẽ càng lúc càng khó chịu.
“Nhưng có một số người nếu vẫn muốn nhận chúng tôi là người thân thì vẫn nên có thái độ nên có của thế hệ sau, những mối quan hệ như trưởng khoa Uông có thể không nhờ đến thì không nhờ nhưng đây vẫn là mối quan trọng. Sau này nếu tôi điều đến cục giáo ɖu͙ƈ thì vẫn phải nhờ anh ta giúp đỡ. Nhưng có một số người là người thân nhưng tí việc mà không giúp được thì sau này chúng tôi sẽ không qua lại gì nữa”. Ngũ Huệ Mẫn tức giận nói.
Ngũ Tấn gật đầu, đồng ý, nói: “Đúng là Mẫn Mẫn nhà mình nghĩ xa được, mối quan hệ chân chính này nhờ một lần thì hạn chế đi chút, đây mới là tầm nhìn xa trong chốn công sở. Lâm Dật à! Chuyện này vẫn nên nhờ cháu vậy, sau khi làm xong chú sẽ đích thân đến gặp chủ nhiệm Diêm mời ông ấy ăn cơm, cũng coi như giữ thể diện cho ông ấy rồi”.
Ông đi nhờ người ta mà còn nói là giữ thể diện cho họ?? Lâm Dật nhìn cả nhà cô hai mà thấy cạn lời. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó xử của bố mẹ nên cậu thở dài nhưng lại nghe thấy giọng nói: “Cháu thấy chú nói đúng đấy ạ, Lâm Dật cứ đánh tiếng với người bạn ở bệnh viện đi, dù sao thì tôi cũng đến đó kiểm tra mà, cùng làm luôn, tránh phiền người ta hai lần”.
Mộ Dung Hiểu Nhung? Lâm Dật sững người nhìn cô một cái rồi thấy cô cười hỏi: “Không vấn đề gì chứ Lâm Dật?”
“Thôi được rồi, giờ tôi sẽ gọi điện cho ông ấy, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi”. Lâm Dật có chút bực tức trừng mắt nhìn cô, đứng lên rồi đi ra ngoài.
“Cô chú cứ ngồi nhé, cháu ra ngoài chút”. Mộ Dung Hiểu Nhung cũng vội đứng lên đi theo ra ngoài.
“Nhìn kìa nhìn kìa, nhờ nó sắp xếp phẫu thuật cho thôi mà có thái độ đó”. Ngũ Tấn sắc mặt bất mãn, nói.
“Được rồi được rồi, tiểu Dật đồng ý rồi mà, mọi người uống trà đi, lát nữa đợi nó gọi điện xong xem nó nói thế nào”. Lâm Trực Cương vội lên trước cười trừ.
“Được rồi, uống bao nhiêu nước rồi, anh muốn dìm chết em à”. Lâm Huệ bĩu môi nói.
Lâm Dật đi ra cổng biệt thự, đứng ở bên cạnh vườn hoa châm điếu thuốc, sau đó cố gắng hít thở một cái. Lúc này, Mộ Dung Hiểu Nhung cũng bước lại, đứng ở bên cạnh cười nói: “Anh ghét nhà người họ hàng đó sao?”
“Cô nghĩ sao?” Lâm Dật hỏi.
“Tôi không biết”. Mộ Dung Hiểu Nhung chớp mắt một cái rồi nói với vẻ ngây thơ.
“Giờ tôi hận nỗi không thể cắt lưỡi của họ, cái gì mà cắt sỏi mật nữa chứ…” Lâm Dật nhìn đôi mắt sáng ngời của Mộ Dung Hiểu Nhung nên lúc này không tức giận nổi.
“Được rồi, chẳng qua cũng chỉ là phẫu thuật nhỏ mà, anh cứ yên tâm để viện làm cho cô ta đi, không sao đâu”. Mộ Dung Hiểu Nhung vỗ vai Lâm Dật, bĩu môi cười nói.
———————–
Chương 163
Chương 163
Lâm Dật bất đắc dĩ đành phải gọi điện cho quyền viện trưởng của viện điều dưỡng.
“Xin chào Lâm thiếu gia”. Điện thoại bắt máy thì liền nghe thấy giọng nói kϊƈɦ động của Lục Thiêm Mẫn.
“Viện trưởng Lục! Hai ngày này nếu chủ nhiệm Diêm không có việc gì gấp thì bảo ông ấy chuẩn bị một ca phẫu thuật cắt sỏi mật nha”. Lâm Dật nói.
“Sỏi mật? Là cậu bị ạ…”
“Không phải, một người họ hàng của tôi, có lẽ hai ngày này sẽ đến, nhờ viện trưởng Lục sắp xếp một chút”. Lâm Dật nói thẳng luôn.
“Họ hàng của cậu ạ? Vâng, vậy giờ tôi sẽ đi sắp xếp phòng khách quý, đồng thời chuẩn bị cho cô ấy đội ngũ phẫu thuật tốt nhất, xin cậu cứ yên tâm”. Lục Thiêm Mẫn đáp.
“Không cần đâu, phòng bệnh bình thường nhất là được. Cứ coi như bệnh nhân bình thường đi, sau đó đừng nói đến chuyện tôi có liên quan gì đến bệnh viện nhé, cứ như vậy trước đã”. Lâm Dật cúp điện thoại thì nhìn thấy Mộ Dung Hiểu Nhung ghé sát đầu nhìn mình, hỏi: “Có phải là anh quên gì rồi không?”
“Tôi biết rồi, đợi tôi vào nói với họ một tiếng đã, sau đó sẽ trực tiếp dẫn cô đi”. Lâm Dật tức giận nói, sau đó xoay người quay vào biệt thự.
“Lâm Dật, chuyện đó hỏi thế nào rồi, không phải lại có vấn đề gì nên không sắp xếp được phẫu thuật chứ?” Vừa vào cửa thì giọng nói lạnh lùng của Ngũ Huệ Mẫn vang lên.
“Đã sắp xếp xong rồi, mọi người định khi nào đến đó?” Lâm Dật khẽ nói.
“Nhanh vậy á?” Ánh mắt của Lâm Huệ rõ ràng là có chút không tin, hỏi: “Viện đó ở đâu, cách nhà chúng ta có gần không, nếu mà xa quá thì cô say xe lắm”.
“Ha ha, ở bên cạnh đây thôi, hay là cô đi xem trước xem có hợp ý cô không?”
“Ở đây sao?” Ngũ Tấn nhìn Lâm Dật rồi nói: “Bách Hoa Lộc là công viên địa chất cấp quốc gia, các người có thể tìm đến đây rồi thuê biệt thự ở đây đã là giỏi lắm rồi. Vậy mà bệnh viện tư nào lại dám xây ở đây, quay về tôi sẽ làm báo cáo để dỡ cái bệnh viện đó xuống”.
“Chú muốn dỡ thì là chuyện của chú, còn hiện giờ cháu phải đến đó rồi, mọi người muốn đi thì đi”. Lâm Dật thật sự không muốn nói thêm câu nào với kiểu họ hàng này nữa nên trực tiếp xoay người rời đi.
“Anh nhìn đi, nhìn đi, đây là con trai ngoan mà anh nuôi dậy đấy, chỉ là giúp họ hàng có chút xíu thôi mà ngúng nguẩy. Thế này mà ngày nào đó nó thật sự thành tài rồi khéo ngay cả chính quyền nó cũng chẳng coi ra gì mất”. Ngũ Tấn nói với vẻ mặt tức giận.
“Đúng vậy, nhìn Mẫn Mẫn nhà em xem, thi đỗ công chức mà có nói gì đâu, đâu có như thằng Lâm Dật này, trong mắt chả coi người lớn ra gì. Không biết anh chị dạy dỗ nó kiểu gì, kiểu người như nó mà vào xã hội thì có tiền đồ gì?”
“Mẹ à, hay là chúng ta cứ đến đó xem bệnh viện đó ra sao. Trước đây mẹ cứ khen nó như một bông hoa nhưng giờ con thấy chưa chắc bệnh viện đó đã tốt vậy đâu. Nếu đã động đến phẫu thuật thì vẫn phải đi khảo sát trước, nếu không bị lừa thì phải làm sao?” Mặc dù Ngũ Huệ Mẫn không nói hẳn ra nhưng thầm ám chỉ không tin vào nhân cách của Lâm Dật.
Lâm Dật gật đầu, nói: “Ừm, đi xem cũng được, dù sao cũng nói là ở gần mà phải không. Đây cũng là lần đầu tôi đến Bách Hoa Lộc nên coi như đi dạo chút, tiện đường đến xem bệnh viện đó rốt cuộc có tốt như các người nói không”. Lâm Dật vừa bước ra ngoài chưa được bao lâu thì vợ chồng Lâm Trực Cương cũng dẫn cả nhà Lâm Huệ đi theo.
Ngũ Huệ Mẫn nhìn Lâm Dật và Mộ Dung Hiểu Nhung sánh bước đi với nhau, trong ánh mắt lập tức lóe lên vẻ đố kỵ.
“Có gì giỏi giang đâu chứ, xinh đẹp đến mấy thì cũng chỉ là bình hoa di động, so với chúng ta thì còn kém xa”.Cô ta lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy, loại con gái này vừa nhìn đã biết không phải con gái nhà lành. Mẫn Mẫn không được học theo cô ta nhé, chúng ta là nhà đàng hoàng, sau này sẽ có lúc cô ta phải ngưỡng mộ con đấy”. Lâm Huệ ở bên cạnh khuyên bảo.
Lâm Dật và Mộ Dung Hiểu Nhung đi ở phía trước nhưng khoảng cách không quá xa nên có thể nghe thấy hết những lời châm biếm đó.
“Nghe thấy chưa, đây chính là người mà cô muốn tôi giúp đấy”. Lâm Dật tức giận nói.
“Họ nói là chuyện của họ, không liên quan gì đến tôi cả”. Mộ Dung Hiểu Nhung cười, nói: “Mấy người này quen chỉ trích người khác rồi, bên cạnh đột nhiên có người họ hàng giàu hơn mình là họ sẽ thấy khó chịu, thời gian dài họ sẽ quen thôi, không thay đổi được người khác thì họ đành phải thay đổi mình”.
Lâm Dật nhìn góc nghiêng hoàn hảo của Mộ Dung Hiểu Nhung, nói: “Tôi không hiểu trong đầu cô chứa cái gì nữa? Tôi thấy tính mình tốt lắm rồi mà cô còn tốt hơn cả tôi”.
“Điều đó thì chưa chắc”. Mộ Dung Hiểu Nhung liếc nhìn cậu một cái, đồng thời cũng đi nhanh hơn.
Ở Bách Hoa Lộc có ba tòa biệt thự đều có đường đi thẳng đến lối đi khẩn cấp của viện điều đưỡng để tiện cho bệnh nhân được chữa trị kịp thời ở đây.
“Quá đáng thật, không ngờ lại có người dám ở nơi này mà xây bệnh viện tư lớn như vậy, không biết lãnh đạo cán bộ ở khu bắc làm việc kiểu gì nữa. Sau khi quay về, tôi nhất định phải nhắc đến chuyện này. Tiền của người giàu thì cũng là xã hội cho, không thể lãng phí xa xỉ như này được, không coi người trong chính quyền như chúng tôi ra gì”. Đứng ở lối đi khẩn cấp này, Ngũ Tấn nhìn viện điều dưỡng như cung điện Châu Âu, trong ánh mắt vừa là sự tức giận vừa là đố kỵ.
“Xong rồi, có người muốn tố cáo tôi rồi”. Lâm Dật bị chọc tức đến mức bật cười. Mấy người này thật không biết liêm sỉ, một mặt thì muốn nhờ mối quan hệ để vào viện khám bệnh nhưng một mặt lại muốn tố cáo bệnh viện.
“Ha ha, ông ta thích tố cáo thì cứ việc, trước tiên bắt vợ ông ta trước, sau đó tôi sẽ đi đầu thú”. Mộ Dung Hiểu Nhung cười rồi bước vào bệnh viện.
Trang trí thiết kế trong bệnh viện đúng là trong cái giản đơn lại đan xen vẻ xa hoa diễm lệ. Tường và sàn làm bằng cao su thiên nhiên vô trùng khiến cho nơi này lúc nào cũng yên tĩnh, đồng thời giảm nhẹ nhất có thể khi bệnh nhân chẳng may ngã xuống sàn. Ngoài ra còn có thiết bị y tế và hệ thống dịch vụ đẳng cấp nhất. Một mô hình kiến trúc kết hợp hoàn hảo giữa khoa học và nghệ thuật thuần túy, đến cả một chiếc ghế tùy ý đặt ở đại sảnh cũng đều được nhập khẩu nguyên chất thiết kế tiện dụng. Chiếc rẻ nhất cũng có giá trị lên đến sáu con số.
Nhưng chiếc ghế như này ở đâu của bệnh viện cũng gặp được, giống như những chiếc ghế chờ mà khi vào bệnh viện thông thường để đăng ký khám bệnh. Vừa bước vào đại sảnh đã có mấy y tá lên trước tiếp đón.
Qua hai lần bệnh tình của Sở An Nhiên tái phát thì tất cả những nhân viên làm việc ở đây đều biết Lâm Dật. Họ không muốn giống như mấy thực tập sinh kia, có mắt như mù đi gây ra tai họa tày trời vậy. Vì vậy họ đều cố tìm lấy ảnh của Lâm Dật để ngày đêm nhìn rồi ghi nhớ kỹ khuôn mặt này.
Mười phút trước, quyền viện trưởng Lục Thiêm Mẫn vừa mới thông báo, hai ngày này bất luận là Lâm Dật xuất hiện ở bệnh viện cùng với ai, chỉ cần cậu ấy không chủ động nói thì không ai được phép tiết lộ thân phận của cậu, nếu không sẽ đuổi việc luôn.
Vì vậy, khi nhìn thấy Lâm Dật, mặc dù đám y tế này kϊƈɦ động nhưng vẫn giữ tố chất nghề nghiệp cao, mỉm cười đứng ở bên cạnh, khom người nói: “Xin chào, chào mừng cậu đến với viện điều dưỡng”.
Lâm Dật vừa cười gật đầu thì nghe thấy Ngũ Huệ Mẫn hừ lạnh nói ở phía sau: “Đây là bệnh viện sao, nhìn các cô ăn mặc xem, lại còn mấy cái ghế rách này nữa, đâu có giống bệnh viện chính thống. Mẹ à, con thấy chúng ta không phải xem nữa, chắc chắn mẹ bị bạn mẹ lừa rồi. Mẹ nhìn xem ở đây không có một bóng bệnh nhân nào, làm gì có bệnh viện nào như thế”. Ngũ Huệ Mẫn nhìn một cái rồi trực tiếp nói ra câu mấy y tá kia mặc đẹp quá không giống y tá của bệnh viện thông thường.
Hai y tá liếc mắt nhìn nhau, họ đều là sinh viên tốt nghiệp chính quy, ít nhất cũng có bằng nghiên cứu sinh của trường Y, sao lại so với mấy y tá ở bệnh viện bình thường được. Nhưng vì tố chất nghề nghiệp nên các cô vẫn phải tươi cười, hỏi lại: “Xin hỏi cậu muốn khám gì ạ?”
“Trước tiên giúp bạn tôi kiểm tra sức khỏe, ban nãy tôi gọi điện hẹn trước rồi”. Lâm Dật nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung, nói.
“Đợi đã, không phải nói là đưa mẹ tôi đến làm phẫu thuật sao, sao lại biến thành kiểm tra sức khỏe cho bạn anh rồi. Lâm Dật! Không phải là anh không hẹn được với chủ nhiệm Diêm nhưng vẫn dẫn chúng tôi đến đây lượn vài vòng để lãng phí thời gian chứ?” Ngũ Huệ Mẫn lớn tiếng nói.
“Rốt cuộc cô có được đi học không vậy, làm phẫu thuật là dẫn cô vào rồi trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật sao, chẳng phải đều phải kiểm tra sức khỏe và làm thủ tục trước khi làm phẫu thuật sao. Đúng là chả biết gì”. Lâm Dật thật sự không kìm nổi, đúng là mở miệng nói mà không nghĩ.
“Anh…”. Ngũ Huệ Mẫn như muốn phát điên thì nghe thấy Lâm Huệ nhìn y tá, nói: “Rốt cuộc chủ nhiệm Diêm có ở bệnh viện không, tôi muốn ông ấy làm phẫu thuật cho. Cô gọi giúp ông ấy đến đây, có một số chuyện tôi phải hỏi rõ ông ấy trước”.
———————–
Chương 164
Chương 164
“Cô chính là bệnh nhân cần làm phẫu thuật cắt túi mật nội soi ạ?” Nghe Lâm Huệ nói thế, cô y tá nhỏ lập tức cười hỏi.
“Ồ, sao cô biết?” Lâm Huệ kinh ngạc hỏi.
“Còn cậu đây là cậu Lâm chăng?” Cô y tá lập tức dời ánh mắt về phía Lâm Dật, đồng thời lòng bàn tay khẽ toát mồ hôi.
“Là tôi đây”. Lâm Dật gật đầu, nói.
“Chào cậu Lâm, ca phẫu thuật cắt túi mật nội soi mà cậu hẹn trước đó đã thông báo cho chủ nhiệm Diêm rồi. Ông ấy nói ngày mai có thể làm, nếu như không có vấn đề gì thì hôm nay bệnh nhân có thể vào kiểm tra sức khỏe trước, xin hỏi cô có tiện làm kiểm tra không ạ?” Cô y tá cẩn thận hỏi.
“Thật sự là hẹn được rồi sao…?” Ngũ Huệ Mẫn kinh ngạc nhìn Lâm Dật một cái rồi lập tức bĩu môi nói: “Nhưng bệnh viện này không có bóng bệnh nhân nào, chắc bác sĩ rảnh lắm nhỉ, còn giả bộ nói với chúng tôi là chủ nhiệm Diêm bận lịch phẫu thuật không có thời gian. Ở đây đâu có bệnh nhân, sớm biết vậy chúng tôi đã tự đến rồi, vừa đến là được làm luôn thôi mà, giờ tự nhiên lại nợ người ta chút ân tình”.
Tự mình đến?? Nghe đến đây, Lâm Dật bật cười.
Đồng thời, cô y tá cũng nhìn ra mối quan hệ của nhóm người trước mặt này, liền cười nói: “Xin lỗi cô, bệnh viện của chúng tôi là tư nhân nên không có hẹn nội bộ thì kể cả chủ nhiệm Diêm có rảnh cũng không làm bất cứ phẫu thuật nào”.
“Này cô, cô nói với thái độ gì vậy?” Ngũ Tấn lập tức nhau mày, quát lên: “Nếu ở đây đã là bệnh viện thì phải vì dân phục vụ chứ, từ khi nào mà tài nguyên y tế trở thành tài nguyên tư nhân rồi? Nếu cô dám nói bệnh viện này là của người nào đó mở, có tin ngày mai tôi có thể làm nó đóng cửa để các cô thất nghiệp hết không?” Ngũ Tấn từ lúc vào cửa là đã bắt đầu thấy không vui rồi.
Ông ta làm ở văn phòng tân khu, ngày ngày đều ở cùng phó trưởng khu, bất luận đi đâu thì đều lãnh đạo là số một còn ông ta là số hai, có bao giờ ông ta bị người ta hắt hủi như vậy đâu? Hơn nữa, lúc này còn đứng ở sau cùng nhìn thằng ranh con mà ông ta luôn coi thường đứng ở phía trước ra vẻ này nọ. Chẳng qua Lâm Dật cũng hẹn được với một ông bác sĩ phẫu thuật thôi mà. Bác sĩ có lợi hại đến đâu thì cũng không bằng trưởng khu chỗ ông ta được? Đúng là không biết lớn nhỏ gì, quy tắc cũng không hiểu nữa.
Khiến bệnh viện đóng cửa? Cô y tá lúc này cũng giật mình, ai lại dám khẩu khí lớn, dám nói là ngày mai sẽ đóng cửa bệnh viện được. Cô y tá nhìn về phía Ngũ Tấn rồi bật cười.
Ở viện này, cô ta nhìn thấy quá nhiều thương nhân máu mặt và nhiều lãnh đạo cấp cao rồi. Loại người như Ngũ Tấn, cô ta nhìn là đã biết, đây chắc chắn là kiểu ngày thường hay đi sau ᘻôиɠ lãnh đạo rồi ra oai dọa nạt quen rồi. Khi người khác không để ý đến ông ta là bắt đầu gây phiền phức. Nhưng viện điều dưỡng là nơi nào chứ?
Cô y tá cười, nói: “Thưa ông, nếu ông có ý kiến gì với dịch vụ hoặc là với chúng tôi thì ông có thể gọi điện báo cho sở y tế, hoan nghênh ông”.
“Cô có ý gì?” Ngũ Tấn nhau mày, nói: “Cái bệnh viện tư nhân này mà cần tôi phải gọi lên sở hả? Có tin là một cuộc điện thoại bây giờ của tôi có thể khiến cục vệ sinh đến niêm phong không hả?”
“Xin lỗi, viện này do Bộ y tế nhà nước cấp, là cơ sở y tế tư nhân bán lợi nhuận do Sở Y tế tỉnh đảm nhiệm. Nói một cách đơn giản, chúng tôi không thuộc quyền quản lý của cục, nếu ông gọi cho họ thì người của cục cũng chỉ đến hỏi thăm chứ không có quyền can thiệp”. Cô y tá cười nói.
“Cô…”. Ngũ Tấn tức giận, ông ta không thể ngờ một bệnh viện tư nhân lại kết nối với bên trêи như vậy. Bất luận thật giả thế nào thì không phải là việc mà một nhân viên nhỏ bé ở văn phòng tân khu như ông có thể tùy tiện chen vào.
“Thôi được rồi mà bố, đi khám trước đã. Bệnh viện là nơi khám chữa bệnh, có liên quan gì đến đơn vị nào quản đâu. Nếu không chữa khỏi bệnh, cứ coi như bộ y tế quản thì đã sao. Chỉ cần là bệnh viện mà không khám cho dân thì cứ đóng cho xong”. Ngũ Huệ Mẫn vội nói.
“Ừm, cứ theo ý con đi”. Ngũ Tấn cố ra vẻ gật đầu, coi như tìm đường lui cho mình.
“Thưa cô, khoa kiểm tra sức khỏe đã chuẩn bị xong rồi, giờ tôi sẽ dẫn cô đi”. Cô y tá cười rồi dẫn Mộ Dung Hiểu Nhung lên tầng, đồng thời một y tá khác lên trước hỏi: “Thưa cậu Lâm, xin hỏi hôm nay bệnh nhân có thể nhập viện không?”
Lâm Dật không nói gì, quay đầu nhìn Lâm Huệ.
“Cứ xem qua phòng bệnh với môi trường thế nào rồi tính, chứ tôi không quen ngủ giường cứng, với sắp xếp phòng đơn cho tôi. Mấy bệnh nhân ở chung kia bẩn chết đi được, ai biết được trêи người họ có bệnh truyền nhiễm gì không, tôi không ở cùng họ đâu”. Lâm Huệ nói.
“Vậy được, trước tiên cô lê tầng xem đi”. Cô y tá hít hơi thật sâu. Nếu không phải đám người này đến cùng Lâm Dật thì cô đã bảo nhân viên an ninh ở đây đuổi hết họ ra ngoài rồi. Làm y tá bao nhiêu năm mà chưa từng thấy ai vô liêm sỉ thế này.
“Con không đi cùng nữa, đúng lúc con có bạn cũng nằm ở viện này, con đi thăm cô ấy chút”. Lâm Dật quay đầu lại nói.
“Ừm! Con bận thì cứ làm đi, bố với mẹ cùng với cô chú đi xem phòng bệnh, không sao đâu”. Ông Lâm Trực Cương sống vốn thật thà. Ông đứng giữa nên không dám lên tiếng, bây giờ thấy Lâm Dật phải đi nên mới vội đứng lên nói.
“Bạn của anh ở đây?” Ai biết được, Ngũ Huệ Mẫn lúc này thấy hưng phấn, khinh thường nhìn Lâm Dật nói: “Tôi còn tưởng anh quen được nhân vật nào tầm cỡ lắm, hóa ra bạn anh là bệnh nhân ở đây. Nếu như tôi đoán không nhầm thì phẫu thuật của người đó cũng chính là chủ nhiệm Diêm làm chứ gì. Anh năn nỉ bạn anh nhờ chủ nhiệm Diêm giúp nên mới được cơ hội này, đúng không?” Ngũ Huệ Mẫn vừa nói thế thì trêи mặt Lâm Huệ và Ngũ Tấn như bừng tỉnh. Lúc này ánh mắt nhìn Lâm Dật càng khinh bỉ hơn.
Lâm Dật thấy có chút bực bội, bất luận là mình dùng cách nào hẹn được với chủ nhiệm Diêm nhưng mục đích cũng là khám bệnh cho các người chứ có phải khám cho tôi đâu, sao phải nói giọng châm biếm và làm khó tôi thế? Nhưng cậu không muốn nói thêm một chữ nào, trực tiếp quay người đi lên tầng ba, để lại là cả nhà Lâm Huệ với vẻ bất mãn.
“Thật sự không biết Mộ Dung Hiểu Nhung nghĩ gì nữa, nếu không nể mặt lần trước tỉnh trưởng Mộ Dung Trí cứu mình thì hôm nay bất luận thế nào thì cũng phải bảo nhân viên an ninh đuổi họ ra, không nể mặt ai hết”. Lâm Dật đang lẩm bẩm thì nghe thấy phía trước có người đi tới, cười hỏi: “Sao vậy, Lâm đại thiếu gia của chúng ta muốn đuổi ai ra vậy, không dám nói trước mặt mà lẩm bẩm sau lưng vậy?” Lâm Dật ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Dao đang đứng ở giữa hành lang, nhìn mình cười.
“Sao cô lại đến đây?” Lâm Dật kinh ngạc hỏi.
“Tôi đến thăm Cố Phiến Phiến, xem cô ấy hồi phục thế nào rồi?” Tưởng Dao cười nói.
“Cô ấy chịu gặp cô rồi?” Lâm Dật kϊƈɦ động hỏi.
“Vâng, chúng tôi có nói chuyện một lúc. Xem ra mấy ngày nay trị liệu tâm lý vẫn có hiệu quả hơn. Cô ấy còn nói đợi hai ngày nữa vết thương hoàn toàn lành thì có thể quay lại làm việc rồi, cô ấy không muốn Lâm thiếu gia thất vọng”.
“Vậy thì tốt rồi, tôi đang lo lát nữa lấy lý do gì đả thông tư tưởng cho cô ấy đây, giờ chắc không phải lo nữa”. Biết được tinh thần Cố Phiến Phiến có chuyển biến nên Lâm Dật cũng thấy mừng hơn.
“Cậu có thể đi thăm cô ấy. Nhưng ban nãy cậu lẩm bẩm gì đó, ở bệnh viện có người dám chọc tức cậu sao, xem ra lần trước dạy dỗ họ vẫn chưa đủ rồi”. Tưởng Dao khẽ cười, nói.
“Không liên quan đến nhân viên bệnh viện”. Lâm Dật lắc đầu, cậu không muốn nói về chuyện của nhà Lâm Huệ với Tưởng Dao, chuyển chủ đề, hỏi: “Phía Đông Kinh có tin gì chưa, đã hai ngày không có động tĩnh rồi, hiện giờ Sở An Nhiên hồi phục thế nào rồi?”
“Tình hình nói chung là tốt, nuôi cấy tế bào diễn ra tốt đẹp, số lần chảy máu của Sở An Nhiên cũng có cải thiện rồi, nhưng vẫn phải quan sát thêm”. Tưởng Dao nói tiếp.
“Vậy thì được, vất vả cho cô rồi”. Lâm Dật gật đầu, đang định đi.
“Tôi vừa gặp Mộ Dung Hiểu Nhung, cô ấy hỏi tôi về tiền thuốc của bệnh viện, có liên quan gì với chuyện cậu nói ban nãy không?” Tưởng Dao đột nhiên quay đầu hỏi.
“Tiền thuốc?” Lâm Dật ngây người, Mộ Dung Hiểu Nhung hỏi tiền thuốc sao? Có ai định thu tiền của cô ấy đâu?
“Thôi bỏ đi, cậu cứ đi thăm Cố Phiến Phiến đã, tôi còn có việc, tối về nhà mà không có chỗ ăn cơm thì gọi điện trước cho tôi”. Tưởng Dao nói xong thì đi luôn.
Lâm Dật vẫn ngây người ra, sau đó điện thoại cậu vang lên: “Mẹ à, có chuyện gì vậy?” Lâm Dật nhận điện thoại rồi hỏi.
“Không có gì, định nói với con là cô hai rất hài lòng với phòng bệnh. Hôm nay ở lại đây không về nữa, sáng sớm ngày mai sẽ làm phẫu thuật”. Bà Liễu Quế Hoa kϊƈɦ động nói trong điện thoại.
———————–
Chương 165
Chương 165
“Vâng, con biết rồi, bố mẹ cũng về sớm nghỉ ngơi đi ạ”.
Lâm Dật nói xong vừa định cúp điện thoại thì liền nghe thấy bà Liễu Quế Hoa vội nói: “Dật Dật! Mẹ thấy được thái độ mà cả nhà cô hai đối với con ngày hôm nay nhưng con hãy nghĩ đến bố nữa. Giờ ông ấy cũng lớn tuổi rồi, trong anh chị em cũng chỉ còn lại cô hai thôi. Có chuyện gì có thể nhịn được thì nhịn con ạ, dù sao thì mấy ngày nữa là bố mẹ về quê rồi, con và họ không gặp nhau nữa thì cũng không cần bực tức làm gì”.
“Bố mẹ về sớm vậy sao?” Lâm Dật biết là bố mẹ mình không quen ở thành phố nhưng không ngờ họ lại về nhanh thế.
“Ừ! Bố mẹ vốn định về sớm hơn cơ nhưng thời gian trước con xảy ra chuyện nên để lỡ mấy ngày. Bây giờ nhìn con ổn rồi nên không cần ở lại thêm nữa nên bố mẹ muốn về sớm chút. Với nói thật, thành phố có tốt đến mấy thì cũng không được thoải mái như căn nhà nhỏ ở nông thôn của bố mẹ…”
Nghe mẹ nói thế mà Lâm Dật cảm thấy xúc động. Bởi đến độ tuổi đó của bố mẹ thì thứ họ quan tâm nhất chính là lá rụng về cội. Họ sống ở quê quen rồi, bình thường ngủ sớm dậy sớm rồi cho gà lợn ăn, sau đó mang ghế ra ngồi bên cạnh cổng làng rồi nói chuyện với bà con hàng xóm trong thôn. Mặc dù thoạt nhìn ngày tháng có vẻ bình dị nhưng trong lòng họ cảm thấy mãn nguyện hơn nhiều.
Còn ở Nam Đô, mặc dù bà Tô Duyệt Như sắp xếp cho họ ở biệt thự tốt nhất, quản gia và người giúp việc đều là tốt nhất còn cả tiền tiêu mãi không hết nhưng Lâm Dật có thể cảm nhận được, bố mẹ nuôi của mình đều rất phiền muộn. Ở đây không có người để trò chuyện, mỗi lần đến thăm họ thì trong nhà đều rất là yên tĩnh. Sự cô đơn trong đó có thể dễ dàng hiểu được.
Lâm Dật cầm điện thoại ngẫm nghĩ chút, cảm thấy đây đã là lúc đi thực hiện giấc mơ mà mình đã từng ‘chém gió’ trước mặt An Hinh rồi: “Vâng, vậy tối con sẽ về ăn cơm với bố mẹ. Bố mẹ sắp xếp ổn thỏa cho cô hai thì cũng về đi, không phải lo gì đâu”. Lâm Dật cười, nói.
“Ừ, con cũng đừng giận cô hai nữa. Thôi mẹ không nói chuyện với con được nữa, cô hai bảo mẹ cầm giúp chút đồ rồi”.
Lâm Dật cúp điện thoại rồi gửi một tin nhắn cho Tưởng Dao, lúc này cậu đã đến trước cửa phòng bệnh của Cố Phiến Phiến. Nhìn xuyên qua cửa kính, Lâm Dật nhìn thấy Cố Phiến Phiến đang ngồi trêи giường bệnh, ánh mắt thất thần, tóc tai rối bù.
“Xem ra cô ấy không ổn như Tưởng Dao nói…” Lâm Dật thở dài một hơi, cậu do dự chút nhưng vẫn giơ tay lên gõ cửa.
“Là Lâm thiếu gia sao?” Cố Phiến Phiến ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về Lâm Dật ở ngoài cửa. Lâm Dật nhìn xuyên qua cửa kính rồi cười, sau đó đẩy cửa bước vào.
“Lâm thiếu gia, sao cậu lại đến đây?” Nhìn thấy Lâm Dật ‘không mời mà đến’, trong mắt Cố Phiến Phiến lóe lên vẻ hoang mang. Dường như là theo bản năng mà cô quay má trái của mình sang một bên, đồng thời đậy tóc lên để tránh Lâm Dật nhìn thấy. Lâm Dật thấy thế thì chỉ buồn cười.
“Mấy ngày này tôi đã liên hệ với bác sĩ chỉnh hình tốt nhất bên Hàn Quốc cho cô rồi, tôi cũng hẹn thời gian với đội của họ, đợi vết thương của cô lành rồi, họ sẽ bay đến đây làm phẫu thuật cho cô”. Lâm Dật cảm thấy, lúc này, bất luận là lời an ủi gì cũng đều là thừa. Chi bằng cho cô ấy hi vọng lớn nhất, hơn nữa cậu cũng làm như thế thật.
“Thật sao?” Mắt Cố Phiến Phiến sáng ngời nhưng sau đó lại trở nên u tối.
“Tôi biết là cô đang nghĩ gì?” Lâm Dật cảm thấy không hài lòng với trạng thái lúc này của cô: “Hai năm trước có hai minh tinh vì tai nạn giao thông mà bị hủy hoại dung nhan, chắc cô biết vụ đó chứ, thế mà họ một năm đã quay lại màn ảnh được, trêи mặt gần như không có khác biệt gì với trước đó, chính là bỏ ra đống tiền tìm được đội ngũ thẩm mỹ này đấy”.
“Huống hồ, họ còn bị hủy hoại tòa bộ, còn cô thì bị có tí sẹo, không ảnh hưởng gì lớn, thậm chí họ còn thấy không cần thiết nên suýt nữa từ chối đến rồi đó”. Lâm Dật cười rồi nói thêm.
“Vâng”. Cố Phiến Phiến khẽ gật đầu nhưng ngữ khí thì đã chuyển biến tốt hơn chút.
“Hơn nữa cô cứ nằm trêи giường bệnh như thế cũng không hay. Vương Trung Sinh muốn lấy công chuộc tội nên đã ở Đông Kinh chăm sóc cho Sở An Nhiên đến khi nào cô ấy hồi phục mới được về. Phía y tá cấp cao đang thiếu người nghiêm trọng. Lục Thiêm Mẫn nói với tôi là định tuyển một nhóm điều dưỡng vào nhưng không được phó y tá trưởng kiểm tra nên chuyện này có vẻ khó…” Lâm Dật nhìn Cố Phiến Phiến nói đầy thâm ý.
“Nhưng những chuyện này chẳng phải có y tá trưởng rồi sao… Hơn nữa bộ dạng tôi thế này làm sao đi ra gặp người ta được…” Cố Phiến Phiến nhỏ giọng nói.
“Y tá trưởng đến viện nghiên cứu Đức rồi, đang phối hợp với giáo sư John tiến hành nghiên cứu loại thuốc mới vô cùng quan trọng. Hiện giờ cả bệnh viện chỉ có cô là phó y tá trưởng danh chính ngôn thuận thôi. Nếu như cô cứ trốn tránh thì tôi e, người của Hà gia sẽ chê cười tôi lắm…” Lâm Dật thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực.
“Lâm thiếu gia…” Cố Phiến Phiến xoay đầu lại, khóe mắt ngấn lệ, răng cắn chặt.
“Yên tâm đi, hiện giờ bệnh viện có ai là không biết cô là người của tôi đâu, bên trêи cũng có một số người lúc nào cũng theo dõi tình hình. Dù sao cô là nhân viên cấp cao do tôi đích thân cất nhắc, nếu như có lời đồn nào truyền đến tai bố mẹ tôi thì cô biết đấy, những ngày tháng sau này của tôi cũng không dễ dàng gì…”
Thấy Lâm Dật nghiêm túc nhìn mình, Cố Phiến Phiến vội dùng tay lau nước mắt ở khóe mắt, vội nói: “Lâm thiếu gia yên tâm, hôm nay tôi sẽ nỗ lực làm việc, nhất định không làm cậu thất vọng”.
“Không phải vội hôm nay làm luôn, hôm nay cô cứ chuẩn bị trước, còn tôi sẽ đi nói với Lục Thiêm Mẫn, ngày mai cô hãy đi làm”. Lâm Dật lại vỗ vai Cố Phiến Phiến, sau đó đứng lên rời đi.
Hiện giờ Cố Phiến Phiến cần một cuộc sống thực tế để giết thời gian nghĩ ngợi lung tung. Tất nhiên, không có ai ở đây dám theo dõi Lâm Dật cả. Kể cả không ở viện thì cũng không có ai dám làm thế. Nhưng đây chỉ là cái cớ để khích lệ Cố Phiến Phiến bận rộn hơn.
Rời khỏi phòng bệnh, Lâm Dật định về nhà nghỉ ngơi chút. Phía bố mẹ nuôi bị cả nhà Lâm Huệ làm cho đau đầu cả buổi trưa. Hiện giờ cậu chỉ cảm thấy đầu óc như tơ vò, gân xanh trước trán đều giật giật liên tục. Để tránh gặp mặt cả nhà Lâm Huệ nên Lâm Dật chọn cách đi thang máy đến tầng một. Vừa đến cửa bệnh viện, cậu nhận được điện thoại của Lục Thiêm Mẫn.
“Sao vậy viện trưởng Lục?” Không biết vì sao mà giờ cứ nghe thấy chuyện liên quan đến bệnh viện là trong lòng Lâm Dật đều thấy bất an.
“Lâm thiếu gia, xin hỏi hiện giờ cậu còn ở viện không?” Giọng nói của Lục Thiêm Mẫn có chút do dự, có chút sợ hãi.
“Ừm, tôi ở cửa”. Lâm Dật nói.
“Lâm thiếu gia là như này! Chuyện này tôi vốn không muốn phiền cậu nhưng thật sự tôi kẹt ở giữa nên thấy khó xử, cũng không biết nên làm thế nào. Chính là người họ hàng mà cậu sắp xếp vào viện ý, giờ họ ở tầng hai cãi nhau với một người họ ngoại của Hà gia, cậu xem…” Không đợi Lục Thiêm Mẫn nói hết câu, Lâm Dật mắng một miếng, cúp điện thoại, xoay người quay về bệnh viện.
“Loại người như anh đi đứng không có mắt à, hành lang rộng thế mà cứ phải va vào tôi. Tôi thấy anh cố ý đúng không? Sao không có tí tố chất gì thế, ngày mai tôi phải phẫu thuật rồi, va vào chỗ nào thì anh chịu trách nhiệm được không?”
Lâm Dật chưa lên đến tầng hai đã nghe thấy giọng nói chua ngoa của Lâm Huệ vang trong hành lang. Lúc này cậu đứng ở đầu hành lang thì thấy bà ta đã mặc quần áo bệnh nhân đang đứng ở giữa hành lang, chỉ tay về phía bệnh nhân mắng lớn.
“Tôi đã xin lỗi cô rồi, cô nói khó nghe quá đấy?” Người bệnh bị che nửa mặt nên Lâm Dật không nhìn rõ là ai. Nhưng từ ngữ khí thì Lâm Dật đoán tính khí người này vẫn khá được.
“Xin lỗi? Xin lỗi là xong à? Xin lỗi thì cần gì đến pháp luật nữa? Tôi không biết, nhiều y tá ở đây cũng nhìn thấy rồi, nhất định phải nói ra thân phận của hắn cho tôi biết, nếu mai tôi phẫu thuật xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn là trách nhiệm của hắn. Các người nhất định phải trông chừng hắn, không để hắn rời đi một bước, nếu không tôi sẽ tố cáo các người lên tòa án”. Lâm Huệ nói xong liền lên trước nắm lấy cổ áo bệnh nhân, dáng vẻ của một con mụ đanh đá.
Bệnh nhân đó cũng bị hù dọa một phen, trước tiên là giật mình, sau đó giơ tay lên quăng tay Lâm Huệ ra.
“Mẹ kiếp, ở đâu ra con mụ điên này, sao ông đây chưa từng thấy ở Hà gia. Bảo vệ đâu, lôi ra ngoài cho tôi”.
———————–
Chương 166
Chương 166
Nghe từ giọng điệu của Lâm Huệ thì Lâm Dật biết sẽ xảy ra chuyện. Ở đây là viện điều dưỡng, những người có thể khám bệnh ở đây đều là người giàu có, phần lớn đều là bạn bè thân thích với Hà gia. Nhưng đây không phải là nhà của mình nên mọi người cũng sẽ không nhường nhịn mình. Hơn nữa người có tiền thì tính khí không được dễ chịu lắm.
Người bệnh đó vừa hô lên một tiếng thì lập tức có tốp bảo vệ xông từ cuối hành lang đến, khí thế hừng hực rồi vây Lâm Huệ lại. Họ quen người bệnh này nhưng chưa từng gặp người như Lâm Huệ.
“Đuổi con mụ đanh đá này ra, còn hỏi rõ cho tôi là kẻ nào đã tự ý sắp xếp cho người ngoài vào bệnh viện Hà gia của chúng tôi, đuổi cả kẻ đó ra, ông đây sẽ không tha cho kẻ nào cả”. Người bệnh này tức đến mức chỉ về phía Lâm Huệ, bao nhiêu năm nay đây là lần đầu hắn bị nắm cổ áo và chỉ vào mặt mắng thế.
Bảo vệ dẫn đầu đứng ở giữa hai người, lạnh lùng nói với Lâm Huệ: “Đi đến phòng bảo vệ với chúng tôi, có chuyện cần phải hỏi rõ”.
“Anh có thái độ gì vậy, có ai đối xử với bệnh nhân như vậy không. Hệ thống giáo ɖu͙ƈ của chúng tôi vẫn đang nâng cao chất lượng đấy, một bảo vệ như anh có tư cách gì mà hoa chân múa tay với tôi. Viện điều dưỡng này oai hùng gớm nhỉ?” Lâm Huệ trợn mắt, căn bản không coi đám bảo vệ này ra gì.
“Thật xin lỗi, hiện giờ tôi nghi ngờ tư cách vào được viện của cô, bất luận cô làm ở đâu thì vẫn phải đi cùng chúng tôi đến phòng bảo vệ giải thích rõ ràng”. Viện này vẫn cho người nhà nhân viên vào đây hưởng phúc lợi nhưng với tiền đề là không va chạm gì đến bệnh nhân ở đây.
“Tôi xem các người ai dám động vào tôi, cái bệnh viện rách nát này làm sao thế, ai cho các người cái quyền đấy. Tôi là nhà giáo đấy, đám bảo vệ các người dựa vào gì mà động vào tôi”. Thấy hai bên sắp gây lộn, Lâm Dật nhau mày định đứng ra ngăn lại. Nhưng lúc này, phía sau có một y tá chạy đến, thở hổn hển hỏi: “Lâm thiếu gia! Sao cậu lại ở đây, tôi đang định đi tìm cậu, người họ hàng của cậu và…”
“Ừm, tôi nhìn thấy rồi, gọi người đó lại đây”. Lâm Dật nói.
“Là người họ hàng của cậu hay là…”
“Là người đàn ông ý, bảo hắn lại gặp tôi”. Lâm Dật thản nhiên nói.
Cô y tá gật đầu rồi vội chạy lại: “Xin mọi người đừng tức giận, thưa thiếu gia ở phía hành lang có người tìm cậu”. Y tá đứng giữa bảo vệ và Lâm Huệ rồi nói với người bệnh nhân đó.
“Kẻ nào lại tìm tôi vào lúc này vậy, không thấy ông đây đang xử lý việc sao. Bảo hắn đợi đi, hôm nay nhất định tôi phải điều tra ra kẻ không có mắt nào đã cho con mụ đanh đá này vào đây. Ông đây lớn thế này mà chưa bị ức hϊế͙p͙ bao giờ…”
Bệnh nhân này chưa nói xong thì y tá vội đến bên hắn nói nhỏ vài câu vào tai.
“Cô nói thật sao?” Tô Chí Quan trong ánh mắt có chút không tin, con mụ đanh đá này sao có thể là bệnh nhân được Hà gia sắp xếp vào được? Sao nhìn kiểu gì cũng không có khí chất quý tộc gì vậy.
“Cậu cứ sang đó trước, Lâm thiếu gia đang đợi cậu”. Cô y tá vội nói.
“Được! Các người trông chừng ở đây, nếu để con mụ này chạy thoát thì các người cút hết đi”. Tô Chí Quan trừng mắt nhìn Lâm Huệ rồi xoay người, tức giận đi về phía Lâm Dật.
“Anh chính là Lâm Dật”. Tô Chí Quan sắc mặt cao ngạo, nói.
“Đúng vậy”. Lâm Dật gật đầu, nói: “Người kia là cô hai của tôi”. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nếu như Lâm Huệ thật sự bị đánh ở đây thì cậu cũng khó ăn nói với bố mẹ mình.
“Ồ, hóa ra là cô hai của anh à, nếu đã là người nhà thì anh xin lỗi tôi một câu là xong”. Tô Chí Quan nói với sắc mặt đắc ý.
“Cậu biết tôi là ai chứ?” Lâm Dật nhau mày hỏi.
“Vậy thì anh cũng biết tôi là ai chứ?” Tô Chí Quan hỏi lại.
Lâm Dật nhìn người thanh niên đẹp trai trước mặt, thản nhiên hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là Tô Chí Quan, Tô Duyệt Như là cô của tôi, những điều khác không cần nói thêm chứ?” Tô Chí Quan cười nói.
“Ồ”. Lâm Dật gật đầu.
“Ồ?” Tô Chí Quan nhìn Lâm Dật rồi hỏi: “Không muốn nói gì nữa sao?” Lúc này trong lòng hắn thầm nghĩ, thằng nhóc này thoạt nhìn thành thật nhưng thực tế thì nhìn mình với vẻ không coi ra gì.
“Cậu bị câm hả? Tùy tiện sắp xếp họ hàng ở nông thôn vào viện này rồi va chạm với người của Hà gia. Nếu như để cô của tôi biết được thì anh nghĩ xem, bà ấy có tước mất tư cách ở viện điều dưỡng của anh, sau đó cho anh đến những bệnh viện đông người toàn là rác và vi trùng không. Cảm giác đó nghĩ thôi đã thấy kϊƈɦ thích”. Nhìn Tô Chí Quan với vẻ mặt điên cuồng, Lâm Dật không hiểu hỏi: “Rõ ràng cậu biết tôi là ai mà vẫn kiên quyết nói năng với tôi như vậy, lẽ nào không sợ chết sao?”
Mặc dù Lâm Dật không tiếp xúc nhiều với người Hà gia nhưng những hành động mình làm trong thời gian này ở viện điều dưỡng thì cái tên Lâm Dật chắc hẳn cũng lọt tai rất nhiều người của Hà gia hoặc người có mối quan hệ với Hà gia chứ. Tô Chí Quan mặc dù không phải họ nội của Hà gia nhưng dù gì cũng là em họ của mình, không đến nỗi vừa gặp mặt đã không phân trắng đen rồi muốn mình xui xẻo vậy.
“Bất luận anh là ai, hôm nay chỉ cần không chủ động xin lỗi tôi thì người họ hàng kia của anh nhất định sẽ bị đuổi đi trong hôm nay”. Tô Chí Quan có lúc nào bị yếu thế đâu nên nói rất nghiêm trọng.
“Đồ điên”. Lâm Dật nhìn hắn một cái, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho viện trưởng Lục Thiêm Mẫn.
“Trong một phút, ông hãy xuống ngay đây” Nói xong, cậu cúp điện thoại. Mặc dù Lục Thiêm Mẫn làm việc khá nhanh nhưng khi giải quyết một số việc thì không bằng Vương Trung Sinh được.
Rất nhanh, Lục Thiêm Mẫn toát hết mồ hôi chạy xuống tầng rồi xuất hiện trước mặt Lâm Dật, nói: “Lâm thiếu gia, Tô thiếu gia, các cậu…” Lục Thiêm Mẫn lau mồ hôi, cẩn thận hỏi.
“Chào viện trưởng Lục”. Nằm ngoài tưởng tượng của Lâm Dật, sau khi Lục Thiêm Mẫn xuất hiện thì Tô Chí Quan lập tức đổi mặt.
“Tôi đang nói chuyện với anh họ tôi, không có gì đâu, ông cứ bận việc của mình, không cần để ý chúng tôi đâu”. Tô Chí Quan cười hì hì, nói, rồi ra sức liếc mắt ra hiệu với Lâm Dật.
Lâm Dật nhìn hắn nhau mày rồi gật đầu, nói: “Ừm, nếu đã không có gì thì cho bảo vệ đi đi”.
Lục Thiêm Mẫn do dự nhìn hai người, do dự lùi về sau nhưng vẫn bị Tô Chí Quan trừng mắt lui ra ngoài.
“Viện trưởng này căn bản không được rồi, nhát gan sợ chuyện, có chút chuyện là nấp đi không dám xuất hiện. Nếu loại người này làm viện trưởng, mỗi năm phát cho mấy triệu tệ tiền lương chi bằng nuôi con chó ở văn phòng còn hơn”. Tô Chí Quan khinh thường nói.
“Ban nãy cậu diễn vở kịch đó chính là muốn chứng minh Lục Thiêm Mẫn làm việc không được?” Lâm Dật khinh thường nhìn hắn, hỏi.
“Cũng không hoàn toàn là vậy, cái chính là cô hai của anh nóng tính quá, tôi bất cẩn va vào chút rồi vội xin lỗi rồi nhưng bà ta đanh đá quá. Nếu không phải y tá đến nói cho tôi, bà ta là người mà anh sắp xếp vào thì tôi căn bản không cần đợi bảo vệ đến mà có thể trực tiếp cho bà ta cái bạt tai rồi, có ai chưa từng đánh phụ nữ đâu”. Tô Chí Quan vẻ mặt khinh thường, nói.
“Vậy là cậu cố ý gây sự với cô ta để đợi tôi xuất hiện?” Lâm Dật tức giận nói, thật ra cậu đã nghe ra ý đồ này.
“Đúng vậy…” Tô Chí Quan kì dị nhìn Lâm Dật, nói: “Anh chính là đại thiếu gia mất tích rồi tìm lại được của Hà gia, hiện giờ Hà gia và Tô gia nhốn nháo hết cả, chưa có nhiều người được gặp anh thì tất nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi”.
Nói xong, Tô Chí Quan nói thêm: “Đúng lúc muốn thử xem, đại thiếu gia mất tích nhiều năm tìm lại được giờ thành siêu đại gia có giống với mấy kẻ giàu trong xã hội, cũng kiêu ngạo hống hách, không coi người của Tô gia chúng tôi ra gì không?”
“Xem ra hiện giờ tôi đã qua được kiểm tra này rồi?” Lâm Dật nói.
“Cũng được, miễn cưỡng qua được lần kiểm tra này, ít nhất cũng có phong thái điềm tĩnh và trầm ổn của Hà gia. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn vì thể diện mà làm tới cùng với tôi. Biểu hiện không tồi đâu, giờ tôi sẽ gửi cho gia tộc về tình hình của anh, coi như là qua được cửa ải đầu tiên”. Tô Chí Quan nói xong, lấy điện thoại ra chụp ảnh Lâm Dật lại rồi gửi ảnh vào nhóm gia đình của mình.
Đồng thời lúc này, ánh mắt của hai người nhìn về phía Lục Thiêm Mẫn đang đuổi bảo vệ đi. Trong lúc đang khuyên Lâm Huệ, Lâm Huệ liền quát lớn, một tay hất tay Lục Thiêm Mẫn, lạnh lùng nói: “Bảo bệnh nhân ban nãy và đội trưởng bảo vệ xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ báo cáo với cục y tế bảo họ đóng cửa ngay chỗ này”.
———————–
Chương 167
Chương 167
“Đấy anh thấy chưa, loại người như bà ta có giúp cũng vô ích thôi. Ban nãy tôi còn nghe bà ta gọi điện phàn nàn, nói cái gì mà mình phải ở phòng bệnh thường chứ không được ở phòng vip, trách anh lo liệu không tốt. Không cần đoán cũng biết, bọn họ vẫn chưa biết thân phận hiện tại của anh phải không?”
Nghe Tô Chí Quan lảm nhảm, Lâm Dật chỉ nhíu mày hỏi: “Cậu hiện tại đang làm ở bộ phận nào vậy?”
“Bộ phận nhân sự, sao vậy?” Tô Chí Quan mờ mịt hỏi lại.
“Tôi thấy cậu nên làm ở bộ phận quan hệ công chúng thì đúng hơn đấy.” Lâm Dật trả lời.
“Tại sao?”
“Đỡ lãng phí tài nói của cậu.”
“……”
Trong lúc hai người nói chuyện liền thấy Lục Thiêm Mẫn với danh nghĩa nâng cấp phòng bệnh, chuyển Lâm Huệ từ phòng thường lên phòng bệnh vip.
“Chỉ đổi mỗi phòng bệnh thôi sao? Vậy còn tổn thất tinh thần của tôi thì sao? Không biết các người tìm đâu ra đám bảo vệ này đến hù dọa người khác, làm tim tôi hiện tại vẫn còn đập nhanh như vậy, còn có chút chóng mặt nữa, nếu làm lỡ ca phẫu thuật ngày mai thì các người có chịu nổi trách nhiệm không?” Lâm Huệ hăm dọa nói.
“Được, vậy để chuộc lỗi thì tôi tặng bà thêm một buổi kiểm tra toàn diện nữa thế nào? Thiết bị kiểm tra của bệnh viện chúng tôi thuộc loại tốt nhất thế giới hiện nay, dù bà có bị bệnh đi nữa, kiểm tra xong chúng tôi đều có thể phát hiện ra, từ đó đưa ra lộ trình trị liệu phù hợp.”
Lục Thiêm Mẫn sắp mất hết kiên nhẫn rồi, chỉ riêng chi phí phòng vip một ngày của viện điều dưỡng này đã lên tới hơn bảy mươi nghìn tệ, còn chưa kể chi phí toàn bộ quá trình thuê y tá chăm sóc. Cho dù là Thị trưởng đến đây mới được hưởng kiểu đãi ngộ này. Thế mà bà ta còn không thỏa mãn, còn nói ý muốn kiểm tra lại lần nữa. Mẹ kiếp, nếu không phải vì nể mặt Lâm thiếu gia, ngay cả Lục Thiêm Mẫn thật sự cũng muốn gọi bảo vệ tới tống người đàn bà này ra khỏi bệnh viện rồi.
“Vậy được, trong ngày hôm nay phải thu xếp kiểm tra xong, nếu không ngày mai phẫu thuật xong rồi cũng không làm được nữa. Sau khi hồi phục rồi tôi còn phải về trường tiếp tục lên lớp nữa. Tôi là giáo viên, nếu sức khỏe mà có vấn đề gì, để xảy ra trách nhiệm các cậu cũng không gánh nổi đâu.”
Liếc thấy sắc mặt bất lực của Lâm Dật, Lục Thiêm Mẫn chỉ còn biết gật đầu.
“Bà nói phải. Hay là trước tiên bà cứ về phòng nghỉ ngơi đi, bây giờ tôi đi thu xếp kiểm tra, đợi bọn họ chuẩn bị xong xuôi rồi liền trực tiếp thông báo lại với bà được không Lâm phu nhân?”
“Thế còn tạm được. Nhưng mà bây giờ tôi muốn chuyển sang phòng vip ngay lập tức, phòng bệnh này hơi nóng, tôi không quen.” Lâm Huệ nói xong liền để Lục Thiêm Mẫn vào trong thu dọn đồ giúp bà ta, sau đó gọi một cô y tá dẫn đường, trực tiếp đi vào khu phòng bệnh vip.
“Mẹ nó, đúng là đồ đàn bà đanh đá! Anh cứ thế mà nhịn bà ta sao?” Tô Chí Quan vốn xuất thân từ gia đình thượng lưu, từ nhỏ đến lớn đều là người người nghe theo hắn ta, thế nên đây là lần đầu tiên hắn thấy một người phụ nữ quá quắt như Lâm Huệ.
“Nếu không thì sao, chẳng lẽ cậu muốn tôi gọi bảo vệ đuổi chính cô ruột của mình khỏi bệnh viện sao?” Lâm Dật lắc đầu ngán ngẩm, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc phẫu thuật cho Lâm Huệ, rồi để bà ta cuốn xéo, cả đời này cậu cũng không muốn gặp lại bà cô này nữa.
Tô Chí Quan mời Lâm Dật qua phòng chơi nhưng vì trong nhà còn chút chuyện nên cậu từ chối.
Đứng chờ ở cửa thang máy, đưa mắt lên nhìn đồng hồ, Lâm Dật nhớ ra Mộ Dung Hiểu Nhung chắc cũng sắp kiểm tra xong rồi, nên quyết định đợi cô luôn, tiện tay châm điếu thuốc hút.
Trêи điện thoại, nhóm bạn cùng lớp vẫn đang bàn về chuyện tìm việc sau khi tốt nghiệp.
Thật ra đa số bọn họ đều đã tìm được công việc thực tập rồi, chỉ còn một số cá biệt, hoặc là muốn về nhà chơi một chuyến trước rồi mới tìm, hoặc là quyết định học nghiên cứu sinh. Dù sao cũng chỉ cần tìm được một nơi để làm việc thôi, lương thấp cũng không sao, công việc mới là điều quan trọng, miễn là đừng nhàm chán là được.
Đang đọc tin thì cậu nhận được tin nhắn thoại từ Lăng Tiêu Tiêu.
“Em đã kiểm tra rồi, trong công trình hạng mục của tập đoàn Quách thị quả thật có hành vi vi phạm ngoài hợp đồng. Em cũng đã giao cho Quách Chí nội trong hai ngày phải đến phía bộ phận hạng mục giải thích rõ ràng, nếu không sẽ truy cứu trách nhiệm vi phạm hợp đồng của bên họ.” Bên kia giọng nói của Lăng Tiêu Tiêu truyền lại.
“Được, cô xem rồi liệu mà làm. Gần đây tôi bận cũng không có thời gian đến công trường, giao cho cô toàn quyền xử lí vậy.” Lâm Dật tắt wechat, ngay sau đó lại nhận được một cuộc gọi khác từ số lạ gọi đến.
“Ai đấy?” Lâm Dật nghe máy.
“Được lắm Lâm Dật, tôi với bố tôi vừa rời khỏi bệnh viện thì mẹ tôi liền bị người ta bắt nạt đúng không, chắc chắn là do anh cố ý phải không? Bây giờ chúng tôi lập tức quay lại, nếu mẹ tôi mà mất sợi tóc nào thì anh cứ đợi đấy!”
Bụp! Điện thoại bị dập mạnh.
Lâm Dật cầm di động trêи tay, lông mày nhíu lại. Rõ ràng nếu không phải chính mình chủ động ra mặt giúp đỡ thì bây giờ Lâm Huệ cả người lẫn đồ đã bị bảo vệ đuổi ra khỏi bệnh viện rồi. Thế méo nào qua miệng Ngũ Huệ Mẫn lại biến thành tự cậu chuốc phiền toái thế này……
Hung hăng nhổ một bãi nước bọt, Lâm Dật cũng chẳng muốn tiếp tục đợi Mộ Dung Hiểu Nhung kiểm tra xong nữa, để lại cho cô lời nhắn rồi cậu liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
7h30’ tối.
Lâm Dật trốn nguyên ở nhà một ngày, buổi tối ăn cơm cùng cha mẹ xong liền gọi Tưởng Dao lái xe tới đưa mình về nhà luôn. Hiện tại cậu sợ nhất chính là gặp phải gia đình nhà Lâm Huệ, chỉ mong bình an qua được đêm nay đã rồi sáng mai nói rõ ràng mọi chuyện với bọn họ sau. Nhưng làm Lâm Dật không ngờ nhất chính là đến trưa hôm sau lại nhận được điện thoại của ông Lâm Trực Cương, kêu cậu lập tức đến bệnh viện.
Tại quầy thu ngân bệnh viện…….
Lâm Dật trông thấy Ngũ Huệ Mẫn cầm một đống giấy tờ, đang to tiếng cãi nhau với nhân viên thu ngân.
“Đây là cái loại bệnh viện kiểu gì vậy? Mẹ tôi mới làm một ca phẫu thuật cắt bỏ sỏi mật thôi mà đã mất hơn bảy trăm nghìn tệ! Muốn cướp của nhà người ta à! Tôi nói cho các người biết, nếu mà không giải thích rõ ràng đống hóa đơn này, tôi lập tức sẽ phản ánh lên Bộ Y tế, để bọn họ đến kiểm tra xem, rốt cuộc đây là bệnh viện hay xã hội đen!”
Nhân viên thu ngân vẫn rất kiên nhẫn trả lời: “Tất cả hóa đơn điều trị của bệnh viện đều được công khai rõ ràng, hơn nữa đều thông báo tới người nhà bệnh nhân, cô cũng đã tự mình kí tên rồi bây giờ lại trách bệnh viện chúng tôi thu đắt, thế này sợ là không hay lắm?”
“Cô nói láo! Cô đưa ra đống giấy tờ dày như vậy, lại nhiều chữ như vậy thì tôi làm sao xem hết được. Theo tôi thấy ấy à, chính bệnh viện các người cố tình vàng thau lẫn lộn để lừa tiền bệnh nhân thì có!” Ngũ Huệ Mẫn to tiếng nói khiến rất nhiều y tá, nhân viên khác đều vây đến xem, thu hút cả sự chú ý của Lâm Dật bên ngoài.
Hóa đơn viện phí? Lâm Dật kiễng chân ngó vào xem, trêи tay Ngũ Huệ Mẫn đích thực có một đống giấy tờ in chữ “viện điều dưỡng”, chi chít là chữ, ngoài ra còn có chữ kí và con dấu.
Bảy trăm chín mươi nghìn tệ? Lâm Dật chú ý tới những chữ to đùng cuối tờ hóa đơn, đều là toàn bộ chi phí tiến hành phẫu thuật cắt bỏ sỏi mật và viện phí của Lâm Huệ.
Chi phí khám bệnh của viện điều dưỡng này vốn vô cùng đắt đỏ, điều này cậu cũng đã sớm biết rồi. Cậu nhớ rõ ràng có lần Sở An Nhiên nói, ở viện điều dưỡng này cho dù là một cái kim y tế thôi cũng là hàng nhập khẩu, giá cả đắt hơn mấy lần so với giá bên ngoài, thậm chí là hàng trăm lần. Hơn nữa, lần này còn là đích thân chủ nhiệm Diêm làm bác sĩ mổ chính cùng mọi người tiến hành ca phẫu thuật.
Nhưng mà, phẫu thuật của Lâm Huệ lại do chính mình sắp xếp. Theo lí mà nói, đáng lẽ bệnh viện không nên tìm bà ấy đòi viện phí mới phải. Cho dù là thu thì cũng chỉ nên mang tính chất tượng trưng theo giá chung trong thành phố thôi. Vậy tại sao Lục Thiêm Mẫn lại yêu cầu Huệ Mẫn trả toàn bộ chi phí?
Lâm Dật đang suy nghĩ bỗng cảm có người vỗ vai mình từ phía sau.
“Đang đợi tôi sao?” Phía sau cậu là Mộ Dung Hiểu Nhung đang cười tít cả mắt.
“Sao cô lại ở đây? Không phải vẫn chưa kiểm tra xong sao?” Lâm Dật thắc mắc hỏi.
“Xong hết rồi. Tôi đến lấy kết quả kiểm tra, nhân tiện xem bệnh viện có vấn đề gì không. Cấp trêи cũng đã có lệnh rồi, phải nghiêm chỉnh ngăn chặn những sự việc như thế này xảy ra để giữ gìn tác phong y sĩ tốt đẹp của bệnh viện phía Nam, giữ gìn môi trường khám bệnh trong sạch!”
Thấy Mộ Dung Hiểu Dung bày ra bộ dạng như đang tuyên thệ, Lâm Dật tròn mắt ngạc nhiên.
“Để bệnh viện thu toàn bộ viện phí của Lâm Huệ là chủ ý của cô sao?” Lâm Dật khó tin hỏi lại.
“Đừng nói linh tinh, đây là bệnh viện nhà anh mà, tôi đâu dám chỉ tay năm ngón chứ. Chẳng qua tôi chỉ đề xuất ý kiến với viện trưởng Lục, không ngờ ông ấy thực sự làm theo. Thật đúng là một viện trưởng tốt……’ Mộ Dung Hiểu Nhung vừa cười vừa nói.
Mà lúc này, giọng của Ngũ Huệ Mẫn lại càng to hơn.
Lâm Dật quay đầu lại liền thấy Huệ Mẫn đã vò nát đống hóa đơn trêи tay, mặt đỏ bừng bừng tức giận mắng: “Bớt giả bộ trước mặt tôi đi. Tôi không chấp nhận hóa đơn này, các người đòi bao nhiêu thì tôi phải trả bấy nhiêu chắc? Còn thật sự xem như không có gì nữa. Hừ, cũng chỉ là một bệnh viện tư thối nát mà thôi. Cảnh cáo trước với mấy người, bố tôi làm trong chính phủ đó. Dám động đến nhà tôi thì cái bệnh viện này lập tức phải đóng cửa luôn đấy. Tới lúc đó xem các người còn dám thu tiền của tôi nữa không!”
———————–
Chương 168
Chương 168
Xin lỗi, mỗi lần cô ký tên vào hóa đơn thì đều có 2 bản, vì vậy cô xé nó cũng không có tác dụng gì đâu.” Nhân viên nhẹ nhàng nói.
“Ha ha, bây giờ thì tôi thật sự nghi ngờ bản chất tồn tại của bệnh viện các cô rồi đấy, tôi muốn báo cáo với bộ phận liên quan để họ tới kiểm tra bệnh viện các cô, rốt cuộc bệnh viện này trị bệnh cứu người hay là một chỗ để vơ vét tiền bạc! “
Ngũ Huệ Mẫn vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm số.
“Alô, trưởng khoa Uông, tôi là Huệ Mẫn, bây giờ ông có tiện nói chuyện không?”
Cuộc gọi được kết nối.
“Lại sao vậy Mẫn Mẫn? Hai ngày nghỉ cuối tuần mà sao cô vẫn chăm chỉ gọi điện thế. Lại gặp chuyện gì sao?” Trưởng khoa Uông khẽ mỉm cười.
“Trưởng khoa Uông, hiện giờ tôi thật sự có chuyện muốn tìm ông. Còn nhớ hôm qua tôi gọi điện cho ông, nhờ ông thông báo cho viện trưởng viện điều dưỡng sắp xếp cho mẹ tôi một cuộc phẫu thuật không, hiện giờ tôi đang ở bệnh viện, nhưng họ không cho chúng tôi đi, bọn họ còn yêu cầu chúng tôi trả 700 nghìn tệ tiền viện phí nữa, ông nghĩ việc này có nên thông báo cho bên trêи biết không? ” Ngũ Huệ Mẫn đắc ý nói.
“Viện điều dưỡng… Tôi nhớ đã nói với cô là tôi không biết ai ở đó mà, nhưng mẹ cô làm phẫu thuật gì, sao lại tới tận 700 nghìn tệ phí phẫu thuật vậy. Như thế cũng đắt quá rồi. ” Trưởng khoa Uông nhíu mày.
“Em đang nói chuyện đấy đó, giờ em đang bị họ bao vây rồi, nếu sếp quen biết ai trong ngành này thì mau bảo họ tới đây xem thử đi, bệnh viện chết tiệt gì vậy, một ca phẫu thuật cắt sỏi mật cũng tốn hẳn 700 nghìn tệ. Đây rõ ràng là ăn cướp trắng trợn mà! ” Ngũ Huệ Mẫn nói lớn.
“Ừ, tôi có quen một trưởng phòng của Cục Y Tế Thành phố, đây là viện điều dưỡng phải không, cô cứ ở yên đó, bây giờ tôi sẽ gọi cho họ để xem là chuyện gì.” Trưởng khoa Uông nói.
“Được rồi, tôi chờ tin tức của ông.”
Ngũ Huệ Mẫn đột nhiên nói lớn sau đó thì cúp máy.
“Các cô cứ chờ xem, người mà tôi vừa gọi là lãnh đạo cục y tế, ông ấy đã hỏi về vấn đề này rồi, hơn nữa ông ấy chuẩn bị đến điều tra, để xem bệnh viện rách nát của mấy cô còn có thể kiêu ngạo đến khi nào!”
Ngũ Huệ Mẫn khoanh tay ngạo mạn nói.
“Chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp nhận điều tra của cấp trêи, nhưng nếu bệnh nhân ở đây thêm một ngày, thì chúng tôi sẽ phải tính thêm một ngày phí chăm sóc và phòng bệnh. Hi vọng rằng đến lúc cô rời khỏi bệnh viện có thể thanh toán rõ ràng. ” Nhân viên nhẹ nhàng nói.
Cục y tế mà cũng dám tới điều tra viện điều dưỡng?
Sợ rằng cho dù thị trưởng đích thân đến cũng không dám nói những lời như thế này.
Trước lời uy hϊế͙p͙ của Ngũ Huệ Mẫn, các nhân viên tỏ ra rất bình tĩnh.
“Được rồi, cô ta cũng không tỏ vẻ được bao lâu nữa đâu. Cục y tế của Thành phố chắc chắn sẽ không dám nhúng tay vào chuyện ở chỗ này, tóm lại đừng để cô ta thấy anh ở đây, nếu không anh không được yên đâu.”
Mộ Dung Hiểu Nhung mỉm cười, cô ấy vỗ vai Lâm Dật rồi đi về.
Lâm Dật sửng sốt một lúc, trước khi Ngũ Huệ Mẫn nhìn về phía này, cậu đã vội vàng xoay người đi theo Mộ Dung Hiểu Nhung đi lên tầng hai.
“Ngay từ đầu cô đã bày mưu muốn để Lâm Huệ trả tiền thuốc men sau khi điều trị đúng không?” Trêи ban công tầng hai, Lâm Dật đứng bên cạnh Mộ Dung Hiểu Nhung hỏi.
“Bày mưu gì chứ? Trả tiền chữa bệnh chẳng phải là việc chính đáng sao? Hơn nữa chính bọn họ chủ động cầu xin anh muốn đến viện điều dưỡng chữa bệnh, bây giờ không trả nổi tiền viện thuốc men thì có thể trách được ai chứ?” Mộ Dung Hiểu Nhung nói.
“Cô chắc chắn là bọn họ không thể trả được 790 ngìn tệ hả?”
Lâm Dật thật sự không biết cô hai này của mình có bao nhiêu tài sản, theo cậu thấy hai vợ chồng này làm trong biên chế, nhà cũng do cơ quan cấp cho, dù sao trong tay cũng nên có chút tiền tiết kiệm mới phải.
Dù sao mỗi khi về nhà vào dịp Tết, gia đình Lâm Huệ đều khoe khoang trước mặt bố mẹ cậu, như thể bọn họ rất thành công.
“Vậy phải xem bọn họ có thể giải thích rõ ràng nguồn gốc của số tiền đó hay không.” Mộ Dung Hiểu Nhung nói, “Nếu hôm nay bọn họ không thể thanh toán tiền viện rồi rời khỏi bệnh viện, vậy thì Lâm Huệ sẽ bị Đoàn Thanh tra Kỷ luật của Sở Giáo ɖu͙ƈ điều tra vì nghi ngờ có hành động gây rắc rối cho y tế và cố ý trì hoãn trả tiền viện phí, tôi không biết kết quả điều tra sẽ thế nào, nhưng có một điều tôi khá chắc chắn, đó là sự nghiệp giảng dạy của cô ta có thể sẽ kết thúc ở đây, sợ rằng không phải đình chỉ công tác thôi đâu, có thể sẽ bị đuổi khỏi hàng ngũ giáo viên. “
“Nhưng nếu cô ta có thể trả tiền viện phí thì sao?” Lâm Dật hỏi.
“Đây là 790 nghìn tệ. Anh đừng đánh giá cao lương và đãi ngộ của nhân viên biên chế, trừ khi gia đình bọn họ ăn uống tiết kiệm trong nhiều năm, cũng không chi tiêu nhiều, nếu không cho dù có thể trả tiền, nhưng không giải thích được nguồn gốc số tiền, thì không chỉ Lâm Huệ, mà thậm chí chú anh cũng phải chấp nhận cuộc điều tra của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, kết quả của cuộc điều tra nhẹ thì bị kỷ luật nội bộ, nặng thì lấy tội có lượng tài sản lớn không rõ nguồn gốc chuyển giao cho cơ quan điều tra, ít thì 6 năm nhiều thì 12 năm. Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào? “
Nhìn vào đôi mắt trong trẻo như biển sao của Mộ Dung Hiểu Nhung, Lâm Dật không hiểu sao lại cảm thấy rợn gáy.
“Không phải cô đã lên kế hoạch trước cho tất cả những chuyện này đấy chứ?” Lâm Dật theo bản năng hỏi.
“Tôi không có khả năng như vậy đâu, khi bọn họ vừa vào viện đã muốn ăn ngon mặc đẹp dùng đồ tốt, thậm chí đến đội ngũ phẫu thuật cũng phải là những người có kỹ thuật cao nhất. Chỉ một ca phẫu thuật đã tốn hơn nửa triệu tệ, rõ ràng bọn họ đã không chọn cái rẻ hơn, thì giờ phải tự nhận lấy hậu quả thôi, có thể trách được ai chứ? ” Mộ Dung Hiểu Nhung mỉm cười.
Lâm Dật dám lấy mười mấy năm còn zin của mình ra thề, Mộ Dung Hiểu Nhung tuyệt đối là một ác quỷ, nếu cô ấy không theo chính trị thì đúng là lãng phí vẻ ngoài như thiên thần, còn cả tiềm năng vô cùng đen tối này nữa.
“Điện thoại của anh đang kêu kìa.” Mộ Dung Hiểu Nhung nhắc nhở cậu.
Lâm Dật mới lấy điện thoại từ trong túi quần ra đã phát hiện là bố cậu gọi tới.
“Chắc là gọi tới hỏi tội anh đấy.” Mộ Dung Hiểu Nhung cười nói.
Lâm Dật liếc cô ấy một cái rồi cầm điện thoại đi về phía đối diện, sau đó mới chần chừ nghe điện thoại.
“Dật Dật, rốt cuộc có chuyện gì vậy, tại sao đi khám bệnh ở viện điều dưỡng lại tốn kém như thế, một ca phẫu thuật lấy sỏi mật đã tốn 790 nghìn tệ, như thế chẳng phải là muốn lấy mạng của cả nhà cô hai con sao?
Ngay khi vừa chấp nhận cuộc gọi, giọng nói lo lắng của Lâm Trực Cương đã vang lên.
“790 nghìn tệ? Con cũng không biết, bệnh viện này do cô hai tự mình chọn, đến chuyện này cô ấy cũng không biết rõ sao?” Lâm Dật lặp lại những gì Mộ Dung Hiểu Nhung vừa nói với mình lại lần nữa cho Lâm Trực Cương nghe.
“Cô hai con bảo cô ấy cũng không biết, cô ấy tưởng con sẽ sắp xếp tốt mọi thứ, nhưng giờ bọn họ bị mắc kẹt trong bệnh viện không ra khỏi được, cả nhà đều đang rất lo lắng, bệnh viện này không phải là bệnh viện tư nhân của cha mẹ ruột con hả, con mau nghĩ cách giúp bọn họ đi? ” Lâm Trực Cương hỏi.
“Giúp đỡ kiểu gì đây? Con thì lấy đâu ra 790 nghìn tệ để giúp cô ấy thanh toán hóa đơn viện phí chứ, hay để con gọi cho Hà Chấn Đông, bảo là con có một người thân đi khám bệnh ở viện điều dưỡng nhưng không có tiền trả viện phí, để ông ấy gọi điện thoại cho viện trưởng miễn khoản tiền này được không? ”Lâm Dật nói.
“Đừng gọi, lần này chúng ta đến Nam Đô đã gây nhiều phiền toái cho Hà tổng rồi, giờ tìm ông ấy vì chuyện này nữa thì thật sự rất mất mặt…….”
Nghe giọng điệu cô độc của bố trong điện thoại, Lâm Dật thở dài nói: “Bố, chúng ta coi nhà cô hai là người thân, nhưng bọn họ đã khi nào đối xử với chúng ta như người thân chưa, bố là con cả trong nhà, những ngày lễ tết đều là bố chủ động gọi điện cho cô ấy, cô ấy đã lúc nào từng quan tâm đến bố chưa, kể cả việc hàng năm đi tảo mộ cho ông bà nội cũng phải để bố khổ sở gọi điện thoại cầu xin họ thì bọn họ mới tỏ vẻ như lãnh đạo đi thị sát, về quê cho có rồi lại đi về. “
“Hơn nữa nói thật với bố, 4 năm con học đại học cô hai và chú chưa bao giờ gọi điện rủ con đến nhà họ ngồi chơi, đợt trước con đến nhà cô chú vì chuyện của bố, bọn họ thậm chí không rót cho con một cốc nước, lúc đó con rất đói bụng nhưng bọn họ còn dạy dỗ con nửa ngày, người thân như thế bố bảo con bỏ ra 790 nghìn tệ thanh toán hóa đơn viện phí hộ sao, con cảm thấy con không làm được. “
“Hơn nữa hôm qua ở nhà chúng ta bọn họ đã chế nhạo con như thế nào, bố và mẹ không phải cũng thấy cả sao, bây giờ nhà chúng ta sống vui vẻ rồi thì cảm thấy những điều này không quan trọng, nhưng nếu như nhà chúng ta vẫn giống như trước đây, sống sót qua ngày nhờ vào một một mẫu đất, thì bố cho rằng bọn họ sẽ coi bố là anh cả sao? “
Lâm Dật trút hết nỗi bất bình oán giận trong lòng ra, cuối cùng cậu cũng nói thêm: “Tốt nhất bố mẹ cứ tắt điện thoại đi, bố mẹ cứ coi như chưa nghe về chuyện này, con sẽ xử lý tốt…Ít nhất sẽ không khiến bọn họ quá xấu hổ. ”
———————–
Chương 169
Chương 169
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó cậu nghe thấy tiếng Lâm Trực Cương thở dài: “Được, nghe lời con cả, bố mẹ không quan tâm đến chuyện này nữa.”
“À đúng rồi, có chuyện con quên nói với bố.” Lâm Dật đột nhiên nói.
“Chuyện gì thế?”
“Sáng nay con đã chuyển 5 triệu tệ vào thẻ ngân hàng của bố, nếu bố mẹ ở thành phố không quen thì cứ dùng số tiền này về quê mở rộng đất đai rồi xây căn biệt thự nhỏ mà ở. Con đã tìm kiến trúc sư và đội xây dựng giúp bố rồi, chờ bố mẹ về quê quyết định được thời gian thì con sẽ bảo bọn họ khởi công xây dựng ngay.” Lâm Dật nghĩ rồi nói.
“Năm triệu tệ? Con lấy ở đâu ra nhiều tiền thế? Dật Dật, đừng nói con đã làm mấy việc xấu xa trái phái luật bên ngoài đấy chứ? Nếu thật sự như thế thì bố mẹ không nhận số tiền đó đâu, mặc dù trước đây chúng ta nghèo khó, nhưng từ nhỏ bố đã dạy con làm gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, không được…”
“Không được nói như rồng leo, làm như mèo mửa, rồi làm mấy chuyện vi phạm kỷ luật.” Lâm Dật cười khổ ngắt lời ông: “Bố đừng đoán mò, đây là tiền Hà tổng nhờ con chuyển cho bố, là để báo đáp công ơn nuôi dưỡng con nhiều năm nay của bố mẹ. Hơn nữa đây cũng chỉ là số tiền đầu tiên thôi, nếu sau này bố mẹ thiếu tiền thì cứ gọi cho con, con sẽ chuyển tiền cho bố mẹ.”
“Tiền nuôi dưỡng?” Lâm Trực Cương khó tin nói: “Bố mẹ nuôi con đâu tốn nhiều tiền như thế, khi còn bé bố mẹ cũng đâu để con ăn sung mặc sướиɠ, không giống như những đứa trẻ trêи thành phố, ngoài việc học đại học thì cũng không tiêu tới 100 ngàn tệ. Hà Tổng đưa nhiều quá rồi, hơn nữa bố mẹ coi con như con ruột, tiền nong gì ở đây chứ. Bố mẹ không cần số tiền này đâu, con mau trả lại cho Hà tổng đi, nói bố mẹ cảm ơn ý tốt của ông ấy.”
Lâm Dật cũng đã đoán trước được phản ứng vừa rồi của Lâm Trực Cương.
Đây là lý do mà cậu mất cả đêm mới nghĩ ra được.
Ông bố nào mà chả có phản ứng như thế.
Nếu nói thẳng ra Hà Chấn Đông đã chuyển cho cậu 100 triệu tệ thì chắc bố mẹ cậu sẽ điên lên mất?
Lâm Dật thở dài giải thích: “Đối với nhà chúng ta thì năm triệu tệ có thể là một số tiền lớn, nhưng với Hà tổng thì nó cũng chả khác gì năm trăm tệ cả, thậm chí còn không bằng năm trăm tệ nữa cơ. Hơn nữa Hà tổng cũng đã nói rồi, bố mẹ nhất định phải xây một căn biệt thự, nếu không ngày lễ tết bọn họ muốn về quê thăm bố mẹ thì bố mẹ cũng không thể để họ ngồi trong chuồng heo được, hơn nữa ngay cả cái điều hòa cũng không có.”
“Hà Tổng bảo sau này sẽ đến thăm bố mẹ sao?” Giọng nói Lâm Trực Cương có vẻ run rẩy.
“Vâng ạ, hai người là bố mẹ của con mà, hơn nữa ông ấy cũng thích đến nông thôn hít thở không khí trong lành. Vì thế bố mẹ nhất định phải xây nhà mới, coi như là để tiếp đón Hà tổng, gia đình chúng ta cũng không thể quá tồi tàn được đúng không?” Lâm Dật cười khổ nói.
“Vậy, vậy được rồi. Bố sẽ về bàn chuyện xây nhà với mẹ con. Đừng để Hà tổng đến quá sớm, nếu không cái chuồng heo trong sân nhà chúng ta sẽ khiến ông ấy khϊế͙p͙ chết mất.”
Thấy bố đồng ý thì Lâm Dật cũng coi như trút được tảng đá trong lòng.
Lâm Dật lại lập tức dặn bố mình đừng dùng số tiền này trả viện phí cho Lâm Huệ, sau đó cậu mới yên tâm cúp điện thoại.
Lúc này Mộ Dung Hiểu Nhung đi tới cười nói: “Thế nào, làm công tác tư tưởng cho bố anh xong chưa?”
Lâm Dật gật đầu: “Họ không thể mặc kệ người thân được. Cũng may tôi đã thuyết phục được rồi, nên cũng không phải lo lắng nữa.”
“Tôi thật sự hâm mộ anh, ông bố cố chấp của tôi một khi đã quyết định gì thì cho dù tôi có nói gì cũng vô dụng. Nhà anh tốt thật, mọi người có thể nói chuyện với nhau, không giống tôi, hễ gặp phải chuyện gì thì chỉ có thể bỏ nhà đi, không còn cách nào khác tốt hơn.” Mộ Dung Hiểu Nhung hâm mộ nói.
“Nếu lời nói của chủ tịch tỉnh lại thay đổi nhanh chóng, thì còn đâu sự uy nghiêm nữa.” Lâm Dật cảm khái nói.
Cho tới bây giờ cậu vẫn nhớ như in ngày hôm đó, ngày mà Mộ Dung Trí thể hiện sự uy nghiêm của ông ta.
Với thân phận và địa vị của Mộ Dung Trí.
Nếu như ở thời cổ đại, khi vị này nổi giận thì có thể sẽ khiến cho đầu rơi máu chảy, người chết như rạ.
Lâm Dật còn nhớ rõ những điều được học trong sách giáo khoa lịch sử, Ngô Tam Quế vì mỹ nhân mà nổi trận lôi đình.
Cậu tin Mộ Dung Trí cũng vô cùng cưng chiều cô con gái bảo bối này.
Một khi Mộ Dung Hiểu Nhung xảy ra chuyện gì thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Vì thế cậu sẽ cố gắng không chọc giận cô ấy, cô ấy đã theo Mộ Dung Trí vào chốn quan trường đã lâu, suy nghĩ và cách nhìn cũng không phải tầm thường, cô ấy không phải người mà đàn ông bình thường có thể kiểm soát.
Lúc hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng cãi vã truyền tới từ ngoài hành lang.
Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi Lâm Dật theo bản năng chạy đến xem.
Đây là tiếng của Lâm Huệ.
Có vẻ cô ta đang cãi nhau với nhân viên y tế, hơn nữa dường như cậu còn nghe thấy tên mình.
Mộ Dung Hiểu Nhung cười khanh khách.
“Cô cười cái gì?” Lâm Dật tức giận.
“Không có gì, vừa rồi lúc đi ngang qua bệnh viện tôi có nghe thấy bên trong đang gọi điện cho sở giáo ɖu͙ƈ, chắc rằng sở thanh tra sẽ đến đây ngay, anh không định đi xem thử hả?” Một Dung Hiểu Nhung nói.
“Tôi không đi.” Lâm Dật lắc đầu.
Đùa hả, chuyện này đã phát triển rắc rối tới mức này. Một khi cậu xuất hiện ở thời điểm mấu chốt như thế thì gia đình Lâm Huệ chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu, chắc chắn sẽ bắt cậu phải chịu trách nhiệm chuyện này.
Nghĩ tới sắc mặt của gia đình này, Lâm Dật đã cảm thấy không thoải mái rồi.
“Ồ, vậy tôi đi đây, hẹn gặp lại.” Mộ Dung Hiểu Nhưng vẫy tay với Lâm Dật sau đó đi về phía phòng bệnh của Lâm Huệ.
Phòng bệnh cao cấp của bệnh viện.
Lâm Huệ nghiến răng, ánh mắt bà ta tràn ngập oán hận nhìn điện thoại trong tay.
“Cái lão Lâm Trực Cương này giờ cũng biết tắt máy rồi đấy, Huệ Mẫn, giờ con đến thẳng biệt thự bọn họ đang thuê xem rốt cuộc hiện giờ bọn họ đang ở đâu. Cho dù thế nào cũng phải tìm được bọn họ, bắt bọn họ giải quyết chuyện này thay chúng ta.”
Lâm Huệ vẫn cho rằng Lâm Trực Cương đã thuê căn biệt thự Bách Hoa Lộc, đồng thời bà ta cũng đổ hết mọi chuyện này lên đầu cả nhà Lâm Trực Cương.
“Không cần đâu, tôi vừa qua nhà bọn họ, đóng cửa rồi. Gõ cửa mãi cũng không thấy ai ra, có vẻ bọn họ muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta, chắc sợ sẽ bị chuyện này liên lụy.” Sắc mặt Ngũ Tấn tái xanh.
Đồng thời ông ta cũng nhìn về phía Ngũ Huệ Mẫn hỏi: “Con có chắc tiền viện phí tổng cộng hết 790 tệ không, hơn nữa còn có chữ ký của chúng ta nữa?”
Ngũ Huệ Mẫn gật đầu, cô ta đay nghiến nói: “Con nghĩ cả nhà Lâm Dật cố ý làm chuyện này. Bọn họ biết tiền viện phí ở chỗ này rất đắt nhưng không hề nói trước với chúng ta. Chắc chắn bọn họ muốn nhìn thấy cả nhà chúng ta bị chê cười, nhưng vô dụng thôi, trưởng khoa Uông đã liên lạc với lãnh đạo ở sở y tế thành phố, chắc không bao lâu nữa bọn họ sẽ đến đây điều tra chuyện này. Đến lúc đó chúng ta không cần phải bỏ ra một cắc nào, hơn nữa bệnh viện này còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho chúng ta nữa. Nếu không chúng ta sẽ khiến bệnh viện này phải đóng cửa, để xem bọn họ còn phách lối tới khi nào.”
“Ừ, bố cũng đã đánh tiếng với mấy người bạn làm việc trong chính phủ ở miền Bắc, bọn họ cam đoan trong cuộc họp thường kì hôm nay sẽ nhắc tới vấn đề này. Bố tin chẳng mấy chốc bệnh viện này sẽ nhận được điện thoại từ phía trêи, sau đó sẽ vội vàng đến đây xin lỗi chúng ta.” Ngũ Tấn đồng ý nói.
“Xin lỗi không thôi thì không đủ, phải như Huệ Mẫn nói bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng ta. Đúng là cha nào con nấy, lý do nhiều năm nay tôi không liên lạc với nhà họ là vì sợ sẽ bị gia đình quê mùa liên lụy đấy. Nhưng giờ thì hay rồi, dám lén lút làm chuyện như thế, nhưng Huệ Mẫn nhà ta đúng là giỏi thật. Nếu trưởng khoa Uông đồng ý giúp thì chúng ta có thể yên tâm ở lại nơi này rồi. Chờ đám người kia tới đây tôi sẽ dạy dỗ bọn họ môt trận.”
Lâm Huệ liếc cái sắc lẻm, bà ta càng nói càng vui.
Đồng thời bà ta cũng lấy điện thoại ra, vừa ngâm nga hát vừa lướt mạng.
“Sắp đến thời gian thẩm định chức danh cuối năm rồi, Huệ Mẫn, lần này xuất viện nhất định phải cảm ơn trưởng khoa Uông thật chu đáo. Nhân tiện nói cho anh ta biết chuyện mẹ đang định làm, với chức giáo sư của trưởng khoa Uông, nếu có sự giúp đỡ của anh ta thì trong trường không ai có thể đọ lại mẹ.”
Lâm Huệ lên tiếng dặn dò.
“Vâng con biết rồi, giờ con sẽ gọi điện cho anh ta, mời anh ta ngày mai đến Quảng Tụ Đức ăn đồ ăn Quảng Đông, ở đó mỗi người cũng phải tốn tầm ba trăm tệ. Nhưng nếu ông ta giúp đỡ nhà chúng ta, thì có đắt mấy cũng đáng.” Ngũ Huệ Mẫn đắc ý nói.
“Đúng thế, nhưng tiếc rằng trưởng khoa Uông cũng đã 40 rồi, hơn nữa cũng đã kết hôn, nếu không Mẫn Mẫn nhà chúng ta đã có cơ hội làm vợ trưởng khoa Uông rồi.” Lâm Huệ tiếc nuối nói.
“Xin chào, cho hỏi ai là Lâm Huệ?”
Đúng lúc cả gia đình này đang đắc ý, thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, ba người trung niên mặc đồ đen bước vào.
“Tôi chính là Mẫn Mẫn. Các ông có phải là người mà trưởng khoa Uông giới thiệu tới không?”
Nhìn sơ qua đã biết bọn họ là nhân viên của cơ quan chính phủ, Lâm Huệ vui mừng đứng dậy, sau đó bảo Ngũ Huệ Mẫn mời họ ngồi xuống.
“Xin chào, chúng tôi là Bộ phận Kiểm tra Kỷ luật của Sở Giáo ɖu͙ƈ Thành phố, nhận được tố cáo về việc Lâm Huệ cố tình thiếu nợ tiền viện phí, vì thế chúng tôi tới đây để tiến hành điều tra tại chỗ. Mong mọi người hợp tác với chúng tôi.”
Người đứng đầu trong nhóm đó nhìn Lâm Huệ nói.
———————–
Chương 170
Chương 170
“Ai, ai không trả tiền chữa bệnh? Các ông thuộc đơn vị nào, sao vừa đến đã nói vớ vẩn rồi. “
Ngũ Huệ Mẫn lập tức nóng nảy, cô ta ngăn cản ba người trung niên phía trước với vẻ mặt không hài lòng.
“Bộ phận Kiểm tra Kỷ luật của Sở Giáo ɖu͙ƈ thành phố, đây là giấy chứng nhận của tôi.”
Người đàn ông trung niên lấy giấy chứng nhận ra cho mọi người trong phòng xem.
“Đưa tôi xem có phải giả mạo hay không? Lãnh đạo Cục Y tế còn chưa tới, Cục Giáo ɖu͙ƈ làm sao có thể đến nhanh như vậy được.”
Ngũ Tuệ Mẫn giật giấy chứng nhận của người đàn ông trung niên, sau đó cô ta nghi ngờ đứng dậy quan sát.
Vẻ không hài lòng xuất hiện trong mắt người đàn ông trung niên.
Đồng thời Ngũ Tấn cũng thản nhiên hỏi: “Các ông nhận được báo cáo của ai? Ngay cả người của Cục Y tế cũng chưa tới điều tra rõ ràng, các ông có phải vội vã quá rồi không?”
“Nếu có bất kỳ ý kiến nào về cuộc điều tra này, thì có thể trực tiếp khiếu nại lên Văn phòng thành phố. Lâm Huệ, hiện tại chúng tôi muốn hỏi bà ba vấn đề. Đây là chứng cứ cho cuộc điều tra, mong bà hãy trả lời chi tiết và trung thực.”
Người đàn ông trung niên trực tiếp đi qua Ngũ Tấn rồi hỏi thẳng Lâm Huệ.
“Đầu tiên, trước khi chuyển vào viện điều dưỡng, bà có biết về chi phí ở đây không?”
Lâm Huệ nghe vậy thì vội vàng phủ nhận: “Tôi thậm chí còn không biết viện điều dưỡng này là nơi nào nữa, đều do người thân kia của tôi nhất quyết đưa tôi đến đây, cậu ta nói rằng điều kiện ở đây rất tốt, bác sĩ trình độ cao, cậu ta còn quen biết một số bạn bè ở đây nữa. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ đi theo cậu ta đến bệnh viện này.”
“Người bà con đó tên là gì ?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Lâm Trực Cương, Lâm Dật và Liễu Quế Hoa, ba người nhà này đều là người từ tỉnh ngoài tới. Bọn họ đến từ nông thôn, không ai có công việc đàng hoàng cả. Bây giờ tôi còn nghi ngờ bọn họ làm bác sĩ trong bệnh viện đen này, nếu không tại sao bọn họ phải giới thiệu cho tôi bệnh viện thu phí đắt như này chứ. Thế mà tôi còn tin tưởng bọn họ, kết quả lại bị người thân như họ hãm hại! ”
Vẻ mặt Lâm Huệ oán hận nói.
“Lúc trước tôi giới thiệu cho mẹ tôi một bác sĩ tốt lắm, nhưng không ngờ lại bị nhà bọn họ lừa đến đây. Tuy rằng các ông thuộc Phòng giáo ɖu͙ƈ, nhưng việc như thế này cũng phải phản ánh lại với các ban ngành liên quan, không thể cho phép loại bệnh viện lòng dạ hiểm độc như này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được. Phải trừng phạt bọn họ thật nghiêm khắc!”
Ngũ Huệ Mẫn dùng giọng điệu giáo ɖu͙ƈ nói chuyện với người đàn ông trung niên.
“Ừ, tôi hiểu rồi.”
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó ông ta hỏi câu thứ hai.
“Còn chữ ký trêи các hóa đơn và trêи thông báo chi phí do bệnh viện gửi tới, là do tự bà ký hay người nhà bà tự chủ trương quyết định?”
Vừa nói xong câu này thì cả phòng bệnh bỗng nhiên yên lặng.
Thật ra bọn họ căn bản không nhìn kĩ số tiền trêи thông báo viện phí.
Bọn họ vốn vẫn cứ nghĩ rằng một ca phẫu thuật lấy sỏi mật nhỏ sẽ không tốn bao nhiêu tiền.
Hơn nữa cho dù có tốn kém thì vẫn có gia đình của Lâm Trực Cương.
Bọn họ có thể bỏ tiền ra thuê một căn biệt thự ở Bách Hoa Lộc, thì chả lẽ lại mặt dày không trả tiền thuốc men cho nhà bà?
Hơn nữa Lâm Huệ cũng biết anh cả của bà rất coi trọng tình cảm anh em ruột thịt, chỉ cần bà mở miệng thì cho dù là bao nhiêu tiền ông ấy cũng nhất định sẽ đưa cho bà.
Nhưng bà không ngờ là toàn bộ chi phí nằm viện cộng với chi phí phẫu thuật lại lên tới 790 nghìn tệ. Hơn nữa Lâm Trực Cương lại tắt máy, hiện giờ bà ta không liên lạc được với ai trong gia đình bọn họ.
“Tôi không biết!”
Phòng bệnh yên lặng trong chốc lát, sau đó Lâm Huệ bỗng nhiên sốt ruột hét to lên.
“Ngày nào tôi cũng phải ký bao nhiêu tờ giấy thông báo, ai có thời gian đọc rõ ràng từng chữ? Hơn nữa tôi là bệnh nhân, đôi khi não không còn minh mẫn là chuyện bình thường. Bệnh viện bọn họ đáng lẽ phải có trách nhiệm nhắc nhở chúng tôi, đó không phải là nghĩa vụ của bọn họ sao? Dù sao tôi cũng không nhận hóa đơn này, tôi không nhớ cái gì cả! “
Lâm Huệ lớn tiếng nói xong thì quay mặt sang một bên, bà ta tỏ thái độ nhất quyết không nhận nợ .
“Đúng thế! Chúng tôi không thừa nhận những hóa đơn này. Lần nào bệnh viện cũng cố tình chọn lúc tôi và bố tôi đi vắng, nhân lúc mẹ tôi ý thức không rõ ràng để yêu cầu bà ký vào những giấy tờ thông báo này. Điều này cho thấy bọn họ cố tình hãm hại chúng tôi. Cho nên những hóa đơn này không có hiệu lực pháp luật gì cả, không được tính! Chúng tôi sẽ không trả tiền!” Ngũ Huệ Mẫn cũng khoanh tay tỏ thái độ lạnh lùng.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Từ đầu đến cuối người trung niên cũng không tranh luận với bọn họ, ông ta trực tiếp đưa ra câu hỏi thứ ba.
“Lâm Huệ, bà hiện tại không có khả năng trả 790 nghìn tệ tiền viện phí, nói cách khác nếu bệnh viện cho bà thời gian thích hợp, để bà có thể thông qua phương thức thế chấp và cho vay trả tiền chữa bệnh đúng hạn, bà có làm được không? “
“Ý ông là gì!”
Ngũ Huệ Mẫn lập tức nhảy dựng lên, cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, “Vừa rồi ông không nghe thấy chúng tôi nói gì sao? Đây là bệnh viện đen. Chúng tôi còn bị người thân lừa gạt, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Các ông rốt cuộc đến đây làm quái gì hả, không phải muốn đến điều tra mẹ tôi đấy chứ? “
“Vị đồng chí này, các ông chỉ mới nhận được một thông báo mà đã tiến hành điều tra một bệnh nhân vừa giải phẫu xong còn chưa hồi phục. Việc này hình như có vẻ không phù hợp với trình tự đúng không?”
Ngũ Tấn cau mày, ông ta vốn nghĩ rằng mấy người này vì nhận được thông báo nên mới tiến hành hỏi Lâm Huệ như thường lệ.
Nhưng nhìn điệu bộ này, có vẻ bọn họ muốn tra xét đến cùng.
“Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.”
Người đàn ông trung niên hoàn toàn không để ý tới Ngũ Tấn, ông ấy tiếp tục hỏi Lâm Huệ.
“Ôi trời, đầu tôi đau quá!”
Không ngờ Lâm Huệ trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nhiên đưa tay ôm đầu, bà ta nằm trêи giường bắt đầu giả bộ.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Ngũ Huệ Mẫn sợ hãi, cô ta vội vàng chạy đến.
“Mẹ đau đầu quá. Hiện giờ không thể nghĩ gì cả, đầu mẹ như muốn nổ tung. Mau, mau bảo bọn họ ra ngoài! Nếu mẹ không ổn thì con mau chạy đi gọi bác sĩ cho mẹ!”
Lâm Huệ nằm trêи giường bệnh rêи rỉ, bà ta thoạt nhìn giống như thật sự sắp chết.
“Nhưng không phải mẹ…”
Ngũ Huệ Mẫn vốn dĩ muốn nói không phải mẹ làm phẫu thuật lấy sỏi mật hả, tại sao tự dưng lại đau đầu.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt của Lâm Huệ liên tục nhìn chằm chằm vào mình qua khe hở ngón tay, thì Ngũ Huệ Mẫn lập tức hiểu ra, cô ta quay đầu lại hung dữ nói với người đàn ông trung niên: “Các ông còn đứng đây làm gì! Các ông khiến mẹ tôi tức giận như thế, nếu hôm nay mẹ tôi xảy ra chuyện gì, mấy ông có chịu trách nhiệm được không? Còn không mau cút đi! “
“Tôi nói cho các ông biết, tôi biết cục trưởng sở giáo ɖu͙ƈ của thành phố này, hôm nay tôi sẽ nói với ông ấy tất cả những điều các người đã nói ở đây, để cho ông ấy biết thanh tra kỷ luật đối xử với bệnh nhân vừa làm phẫu thuật xong thế nào. Đồng thời tôi cũng sẽ báo cáo vấn đề này với Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Thành phố, các ông có thể điều tra người khác, thì cũng sẽ có người khác có thể điều tra mấy ông! “
Ngũ Tấn đỏ bừng mặt giận dữ, ngón tay ông ta chỉ thẳng khuôn mặt của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên cau mày, đây là lần đầu tiên ông gặp phải tình huống như vậy, mặc dù rất hoài nghi tình trạng hiện tại của Lâm Huệ, nhưng sau khi cân nhắc kĩ. Ông quay đầu nhỏ giọng thương lượng với đồng nghiệp, sau đó nói: “Hiện tại chúng tôi sẽ chờ ở bệnh viện, đợi bác sĩ làm xong kiểm tra sức khỏe cho người bệnh, chúng tôi sẽ quay lại.”
“Cút!”
Ngũ Huệ Mẫn lớn tiếng mắng.
Sau đó cô ta tỏ vẻ căng thẳng che chở cho Lâm Huệ, nhanh chóng đuổi nhân viên điều tra kỷ luật ra ngoài.
Tận khi các nhân viên kiểm tra kỷ luật rời đi được một lúc, Ngũ Tấn kiểm tra không có ai ở ngoài hành lang thì ông ta mới vội vàng đóng cửa bước tới bên giường.
“Làm sao bây giờ? Xem ra Cục Giáo ɖu͙ƈ muốn điều tra chuyện này. Nếu chúng ta không thể thanh toán tiền chữa bệnh, đừng nói công việc của em bị mất mà ngay tất cả chúng ta cũng có thể sẽ phải đối mặt với quan tòa.” Ngũ Tấn chau mày nói.
“Tại sao chúng ta phải trả số tiền này? Phải trả cũng là gia đình Lâm Trực Cương trả cho chúng ta. Nhà bọn họ giới thiệu chúng ta đến nơi này. Hiện tại xảy ra vấn đề, gia đình họ phải chịu trách nhiệm!” Ngũ Huệ Mẫn tức giận nói.
“Nhưng hiện giờ chúng ta không liên lạc được với bọn họ. Tiền viện phí hết 790 nghìn tệ đấy. Mẹ con sắp về an hưởng tuổi già rồi, giờ nếu lỡ như mất việc ở thời điểm này, gia đình chúng ta lại phải gánh khoản nợ lớn như vậy, thế thì chẳng khác gì muốn mạng của chúng ta sao! “
Ngũ Tấn thở dài, đồng thời ông ta cũng nhìn vào đôi mắt oán hận của Lâm Huệ rồi hỏi: “Bà định làm thế nào?”
“Làm sao bây giờ?” Bây giờ Lâm Huệ hoàn toàn không còn bộ dáng đau đớn như vừa rồi, ngược lại khuôn mặt bà ta tràn đầy oán hận, bà ta cười ha ha nói, “Dù sao hiện giờ tôi như thế này, mấy người thanh tra kỷ luật kia cũng không dám làm gì tôi. Bây giờ tôi kéo dài thời gian ở đây, còn Mẫn Mẫn đi tới biệt thự mà Lâm Trực Cương vừa thuê chặn bọn họ lại, tôi không tin anh ta có tiền thuê biệt thự lại không chịu trả chút tiền chữa bệnh này cho tôi! “
“Đúng! Nếu không phải do bọn họ, chúng ta cũng không đưa mẹ đến bệnh viện này chữa trị. Mẹ đừng lo lắng, giờ con lập tức đi tìm bọn họ, con xem bọn họ có phải mặt dày không biết xấu hổ không chịu chi tiền hay không!”
———————–
Bình luận facebook