Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Không được để lộ tiền tài.
Là một trong những nhân tố quan trọng khiến từ trước đến nay dù phải chịu châm chọc nhưng Lâm Dật vẫn không muốn phản kích.
Trong xã hội hiện nay, khoảng cách giàu nghèo càng ngày càng lớn.
Tiền ăn một bữa của người giàu rất có thể là khoản tiền cứu mạng người bình thường cực khổ tích góp mấy năm cũng không được.
Mà rất nhiều người có tiền, đặc biệt là những kẻ nhà giàu mới nổi kia
Trên mạng, trong hiện thực, cực lực khoe giàu trên mạng, trong đời thực, dẫn đến mâu thuẫn giữa người nghèo và người giàu ngày càng sâu sắc. Các vụ án hình sự cũng liên tục xuất hiện ở các nơi.
Nhưng dù vậy, Lâm Dật không ngờ mình vẫn bị ép tới tình cảnh hiện tại.
Lâm Dật đã từng gặp tên đầu đinh này.
Lần trước đánh nhau ở KTV, gã cũng có mặt.
Gã còn bị Trương Dương dùng bình rượu dạy dỗ cho một phen.
Mà lần này, gã rút con dao quân đội dài hơn ba mươi cm từ bên hông ra, kề mũi dao sắc bén lên cổ Lâm Dật rồi cười lạnh nói: “Giờ mày chuyển ngay, mỗi lần không được ít hơn mười vạn. Nếu mày dám giở trò mờ ám, ông đây sẽ kết liễu mày ngay bây giờ!”
“Xin lỗi anh Lâm…” Lăng Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh cậu, đôi mắt đầy áy náy, hốc mắt nhòe lệ, tự trách nói: “Nếu khi nãy anh cứ đi thẳng, mặc kệ em thì đã không sao rồi. Giờ em làm liên lụy đến anh không đi được, đều là lỗi của em…”
Trong lúc tuyệt vọng nhất, Lâm Dật vẫn không nhịn được cười khổ.
Lăng Tiêu Tiêu không ý thức được nếu không phải do cậu, cô ấy sẽ không bị liên luỵ tới bước đường này sao?
Giờ không ngờ cô ấy còn xin lỗi mình, đúng là ngực to không não điển hình…
“Không sao, tiền không là gì cả, tiêu xong chúng ta lại kiếm lại, chỉ cần người không sao là được!”
Nói xong, Lâm Dật ngẩng đầu nhìn Vương Hải rồi cao giọng nói: “Giờ tôi đang lo lắng một vấn đề, nếu anh vẫn lật lọng như trước, sau khi tôi chuyển hết tiền cho anh, anh vẫn không thả chúng tôi đi thì tôi không cho anh đồng nào còn hơn. Anh muốn làm gì thì làm, dù sao kết quả cũng chẳng có gì khác nhau.”
Vương Hải cười ha ha: “Yên tâm, tao chỉ cần tiền. Không còn tiền thì mày cũng chẳng có tác dụng gì với tao, tao còn giữ mày lại làm gì?”
“Được, anh thả Lăng Tiêu Tiêu ra trước rồi tôi chuyển tiền cho anh ngay!” Lâm Dật nói.
“Không được!” Vương Hải cười khinh thường: “Giờ mày vẫn chưa có tư cách bàn điều kiện với tao. Cho mày một phút, tao muốn nhìn thấy thông báo chuyển khoản trên điện thoại của mình. Nếu không, tao không ngại biểu diễn một vở kịch hay trước mặt mày đâu. Các anh em này của tao chưa từng thấy mỹ nữ như này, ai cũng sắp chờ không nổi rồi.”
Lâm Dật lạnh lùng nhìn Vương Hải, khoảng năm giây sau cậu mới hít thở sâu: “Được!”
“Ting, thẻ đuôi số 6678 của bạn được chuyển khoản 100000 tệ vào 12:19 ngày 23 tháng 9, số dư hiện tại là 2100123 tệ… – Ngân Hàng Chiêu Thương”
“Ting, thẻ đuôi số 6678 của bạn được chuyển khoản 100000 tệ vào 12:19 ngày 23 tháng 9, số dư hiện tại là 2200123 tệ… – Ngân Hàng Chiêu Thương”
“Ting, thẻ đuôi số 6678 của bạn được chuyển khoản 100000 tệ vào 12:19 ngày 23 tháng 9, số dư hiện tại là 2200123 tệ… – Ngân Hàng Chiêu Thương”
“…”
Hàng loạt tiếng tin nhắn nhắc nhở liên tiếp vang lên trong phòng.
Thấy số dư trong điện thoại từ 123 tệ dần dần tăng lên gần ba triệu, Vương Hải kích động đốt từng điếu thuốc lên hút, dù mắt bị hun đến mức ứa nước mắt nhưng gã vẫn không chịu chớp mắt.
“Ha ha, tao biết ngay trong thẻ của mày có không ít tiền mà, ba triệu chỉ là số tiền nhỏ, ít nhất phải có năm triệu!”
Vương Hải kích động đứng bật dậy từ ghế so-pha. Gã bước tới bên cạnh Lâm Dật, ngồi xổm xuống nhìn cậu chằm chằm: “Nói thật đi, trong thẻ của mày rốt cuộc có bao nhiêu tiền.”
Lâm Dật không trả lời vì không biết phải trả lời như thế nào.
Trước mắt, trừ khoản chi tiêu lớn nhất dùng để mua hai biệt thự và một chiếc xe.
Trong thẻ của cậu có gần 70 triệu.
Hơn nữa hạn mức chi tiêu có thể vượt qua 50 triệu.
Nói cách khác, con số tấm thẻ này của Lâm Dật có thể chuyển khoản là 120 triệu.
Mà theo tốc độ cứ một phút chuyển khoản mười vạn tệ của cậu, muốn chuyển hết 120 triệu, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ cũng phải mất hơn 20 tiếng.
20 tiếng.
Lâm Dật hít thở sâu một hơi rồi tiếp tục nhanh chóng chuyển tiền cho tài khoản của Vương Hải.
Cuối cùng Vương Hải cũng không cầm lòng được, gã đưa thẻ ngân hàng cho tên đầu đinh, nói: “Mày đi rút mười vạn tệ ra, xem xem số tiền này có thực sự vào tài khoản không.”
Nhưng khi tên đầu đinh cầm thẻ ngân hàng định đi, Vương Hải đột nhiên thầm nói: “Lão tam, tao tin tưởng mày mới bảo mày làm như vậy. Trong vòng 15 phút nếu mày không quay về thì mày phải hiểu, mày có mạng cầm số tiền này nhưng sợ là cũng không có mạng tiêu đâu.”
Tên đầu đinh run rẩy, vừa cam đoan với Vương Hải vừa vội vàng đẩy cửa ra ngoài.
“Chao ôi, đm đây là ai thế, đứng ở cửa như cột điện, không muốn sống nữa à?”
Tên đầu đinh vừa đẩy cửa chạy ra ngoài đã bị một bóng người dọa sợ hết hồn.
Giọng nói truyền tới phòng bao, tất cả bọn họ đều cảnh giác nhìn ra ngoài.
“Ai thế?”
Vương Hải cảnh giác đứng dậy, đồng thời mấy kẻ sau lưng gã cũng vây quanh, mắt nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Anh Vương đúng là quý nhân hay quên, mới bao lâu không gặp mà ngay cả tôi là ai cũng quên mất. Đúng là khiến người khác đau lòng đấy.”
Giọng nữ cực kỳ quyến rũ chậm rãi truyền vào từ cửa.
Ban đầu vì là ban ngày nên hành lang bên ngoài không bật đèn. Tuy tầm mắt tối tăm, không thấy rõ là ai nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh Vương vẫn chưa kịp phản ứng lại. Ngón tay đang chuyển tiền của Lâm Dật thì khẽ run.
Sao có thể là cô ấy được?
Tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên, một cô gái từ bên ngoài chậm rãi bước vào phòng bao.
Cùng với tầm mắt từ tối đến sáng, không chỉ Lâm Dật, ngay cả Vương Hải cuối cùng mới nhìn rõ vị khách không mời mà tới này có dáng dấp thế nào.
Cô mặc chiếc váy sexy ôm lấy mông, kết hợp với quần tất đen mỏng, chân đi đôi giày cao gót màu đen nhỏ, tóc dài tới vai, bận chiếc áo sơ mi trắng tôn dáng, mặt trang điểm tinh xảo quyến rũ. Giờ cô đang dựa nửa người vào cửa, hút thuốc với tư thế tao nhã.
“Chị Lưu?”
Nhìn thấy người phụ nữ hút thuốc, sắc mặt của Vương Hải lập tức cứng đờ.
“Xem ra anh còn nhớ tôi!”
Người phụ nữ lạnh nhạt rít một hơi, dù giọng nghe hoà nhã nhưng thần thái rõ ràng không coi Vương Hải ra gì.
“Sao tôi lại quên được, nếu ngay cả tên của chị Lưu cũng không biết thì khỏi phải lăn lộn trên con phố này nữa!”
Vương Hải cười nịnh bợ, đồng thời gã bước lên một bước, chắn trước mặt Lâm Dật rồi khom lưng cúi đầu với người phụ nữ: “Chị Lưu, hôm nay ngọn gió nào đã thổi chị tới đây thế, trời vẫn còn sớm, chẳng phải chị đang ở nhà nghỉ ngơi ư.”
Người phụ nữ hờ hững liếc nhìn Vương Hải bằng đôi mắt quyến rũ rồi nói: “Tôi đến dẫn một người đi.”
“Dẫn người đi?” Trong mắt Vương Hải thoáng qua sự thâm độc: “Không biết hôm nay chị Lưu đến đây để đưa ai đi?”
Người phụ nữ khẽ chỉ ngón tay kẹp thuốc lá vào Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu bị ngăn sau lưng Vương Hải: “Hai người qua đây.”
“Đợi một chút!”
Vương Hải cau mày, gã lưỡng lự nhìn Lâm Dật và người phụ nữ một hồi rồi cười miễn cưỡng: “Chị Lưu, hai người này là khách tôi khó khăn lắm mới mời tới. Chúng tôi còn chưa nói chuyện xong, giờ đã đi thì e là không ổn lắm nhỉ?”
Người phụ nữ gật đầu, dập tắt thuốc lá trong tay, hờ hững nhìn Vương Hải nói: “Vậy cũng được, nếu đã là khách của anh thì tôi cũng không thể tùy tiện dẫn đi. Nhưng có điều, ba ngày sau nếu người của anh rơi vào tay tôi, tôi sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Người phụ nữ bình tĩnh hoà nhã nói xong rồi xoay người định đi.
“Từ từ!” Vương Hải lập tức nôn nóng, gã đã nhận được ba triệu, đã là hoạch ngoài ý muốn. Nhưng nếu tiếp tục vì số tiền còn lại mà đắc tội với người phụ nữ trước mặt thì e là không thể hoàn thành nhiệm vụ lão đại căn dặn.
“Sao vậy?” Người phụ nữ nói nhưng không ngoảnh đầu lại.
“Chị có thể dẫn người đi, nhưng chuyện ngày hôm nay mong chị Lưu giữ bí mật cho tôi để tránh dẫn tới phiền phức không cần thiết!”
Dù Vương Hải sợ người phụ nữ này nhưng địa vị của đại ca của gã trên con phố này đủ để ngồi ngang hàng với cô ta. Hơn nữa ba ngày sau một khi hoàn thành vụ làm ăn này, chẳng phải chị Lưu chị Hồng gì đó đều phải ngoan ngoãn quỳ trước mặt gã, cung kính gọi gã là anh Vương sao!
Người phụ nữ không trả lời mà rời khỏi phòng luôn.
Sau khi thất thần trong thời gian ngắn ngủi, Lăng Tiêu Tiêu vội vàng ôm cánh tay Lâm Dật đứng lên, rời khỏi phòng như chạy trốn.
Là một trong những nhân tố quan trọng khiến từ trước đến nay dù phải chịu châm chọc nhưng Lâm Dật vẫn không muốn phản kích.
Trong xã hội hiện nay, khoảng cách giàu nghèo càng ngày càng lớn.
Tiền ăn một bữa của người giàu rất có thể là khoản tiền cứu mạng người bình thường cực khổ tích góp mấy năm cũng không được.
Mà rất nhiều người có tiền, đặc biệt là những kẻ nhà giàu mới nổi kia
Trên mạng, trong hiện thực, cực lực khoe giàu trên mạng, trong đời thực, dẫn đến mâu thuẫn giữa người nghèo và người giàu ngày càng sâu sắc. Các vụ án hình sự cũng liên tục xuất hiện ở các nơi.
Nhưng dù vậy, Lâm Dật không ngờ mình vẫn bị ép tới tình cảnh hiện tại.
Lâm Dật đã từng gặp tên đầu đinh này.
Lần trước đánh nhau ở KTV, gã cũng có mặt.
Gã còn bị Trương Dương dùng bình rượu dạy dỗ cho một phen.
Mà lần này, gã rút con dao quân đội dài hơn ba mươi cm từ bên hông ra, kề mũi dao sắc bén lên cổ Lâm Dật rồi cười lạnh nói: “Giờ mày chuyển ngay, mỗi lần không được ít hơn mười vạn. Nếu mày dám giở trò mờ ám, ông đây sẽ kết liễu mày ngay bây giờ!”
“Xin lỗi anh Lâm…” Lăng Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh cậu, đôi mắt đầy áy náy, hốc mắt nhòe lệ, tự trách nói: “Nếu khi nãy anh cứ đi thẳng, mặc kệ em thì đã không sao rồi. Giờ em làm liên lụy đến anh không đi được, đều là lỗi của em…”
Trong lúc tuyệt vọng nhất, Lâm Dật vẫn không nhịn được cười khổ.
Lăng Tiêu Tiêu không ý thức được nếu không phải do cậu, cô ấy sẽ không bị liên luỵ tới bước đường này sao?
Giờ không ngờ cô ấy còn xin lỗi mình, đúng là ngực to không não điển hình…
“Không sao, tiền không là gì cả, tiêu xong chúng ta lại kiếm lại, chỉ cần người không sao là được!”
Nói xong, Lâm Dật ngẩng đầu nhìn Vương Hải rồi cao giọng nói: “Giờ tôi đang lo lắng một vấn đề, nếu anh vẫn lật lọng như trước, sau khi tôi chuyển hết tiền cho anh, anh vẫn không thả chúng tôi đi thì tôi không cho anh đồng nào còn hơn. Anh muốn làm gì thì làm, dù sao kết quả cũng chẳng có gì khác nhau.”
Vương Hải cười ha ha: “Yên tâm, tao chỉ cần tiền. Không còn tiền thì mày cũng chẳng có tác dụng gì với tao, tao còn giữ mày lại làm gì?”
“Được, anh thả Lăng Tiêu Tiêu ra trước rồi tôi chuyển tiền cho anh ngay!” Lâm Dật nói.
“Không được!” Vương Hải cười khinh thường: “Giờ mày vẫn chưa có tư cách bàn điều kiện với tao. Cho mày một phút, tao muốn nhìn thấy thông báo chuyển khoản trên điện thoại của mình. Nếu không, tao không ngại biểu diễn một vở kịch hay trước mặt mày đâu. Các anh em này của tao chưa từng thấy mỹ nữ như này, ai cũng sắp chờ không nổi rồi.”
Lâm Dật lạnh lùng nhìn Vương Hải, khoảng năm giây sau cậu mới hít thở sâu: “Được!”
“Ting, thẻ đuôi số 6678 của bạn được chuyển khoản 100000 tệ vào 12:19 ngày 23 tháng 9, số dư hiện tại là 2100123 tệ… – Ngân Hàng Chiêu Thương”
“Ting, thẻ đuôi số 6678 của bạn được chuyển khoản 100000 tệ vào 12:19 ngày 23 tháng 9, số dư hiện tại là 2200123 tệ… – Ngân Hàng Chiêu Thương”
“Ting, thẻ đuôi số 6678 của bạn được chuyển khoản 100000 tệ vào 12:19 ngày 23 tháng 9, số dư hiện tại là 2200123 tệ… – Ngân Hàng Chiêu Thương”
“…”
Hàng loạt tiếng tin nhắn nhắc nhở liên tiếp vang lên trong phòng.
Thấy số dư trong điện thoại từ 123 tệ dần dần tăng lên gần ba triệu, Vương Hải kích động đốt từng điếu thuốc lên hút, dù mắt bị hun đến mức ứa nước mắt nhưng gã vẫn không chịu chớp mắt.
“Ha ha, tao biết ngay trong thẻ của mày có không ít tiền mà, ba triệu chỉ là số tiền nhỏ, ít nhất phải có năm triệu!”
Vương Hải kích động đứng bật dậy từ ghế so-pha. Gã bước tới bên cạnh Lâm Dật, ngồi xổm xuống nhìn cậu chằm chằm: “Nói thật đi, trong thẻ của mày rốt cuộc có bao nhiêu tiền.”
Lâm Dật không trả lời vì không biết phải trả lời như thế nào.
Trước mắt, trừ khoản chi tiêu lớn nhất dùng để mua hai biệt thự và một chiếc xe.
Trong thẻ của cậu có gần 70 triệu.
Hơn nữa hạn mức chi tiêu có thể vượt qua 50 triệu.
Nói cách khác, con số tấm thẻ này của Lâm Dật có thể chuyển khoản là 120 triệu.
Mà theo tốc độ cứ một phút chuyển khoản mười vạn tệ của cậu, muốn chuyển hết 120 triệu, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ cũng phải mất hơn 20 tiếng.
20 tiếng.
Lâm Dật hít thở sâu một hơi rồi tiếp tục nhanh chóng chuyển tiền cho tài khoản của Vương Hải.
Cuối cùng Vương Hải cũng không cầm lòng được, gã đưa thẻ ngân hàng cho tên đầu đinh, nói: “Mày đi rút mười vạn tệ ra, xem xem số tiền này có thực sự vào tài khoản không.”
Nhưng khi tên đầu đinh cầm thẻ ngân hàng định đi, Vương Hải đột nhiên thầm nói: “Lão tam, tao tin tưởng mày mới bảo mày làm như vậy. Trong vòng 15 phút nếu mày không quay về thì mày phải hiểu, mày có mạng cầm số tiền này nhưng sợ là cũng không có mạng tiêu đâu.”
Tên đầu đinh run rẩy, vừa cam đoan với Vương Hải vừa vội vàng đẩy cửa ra ngoài.
“Chao ôi, đm đây là ai thế, đứng ở cửa như cột điện, không muốn sống nữa à?”
Tên đầu đinh vừa đẩy cửa chạy ra ngoài đã bị một bóng người dọa sợ hết hồn.
Giọng nói truyền tới phòng bao, tất cả bọn họ đều cảnh giác nhìn ra ngoài.
“Ai thế?”
Vương Hải cảnh giác đứng dậy, đồng thời mấy kẻ sau lưng gã cũng vây quanh, mắt nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Anh Vương đúng là quý nhân hay quên, mới bao lâu không gặp mà ngay cả tôi là ai cũng quên mất. Đúng là khiến người khác đau lòng đấy.”
Giọng nữ cực kỳ quyến rũ chậm rãi truyền vào từ cửa.
Ban đầu vì là ban ngày nên hành lang bên ngoài không bật đèn. Tuy tầm mắt tối tăm, không thấy rõ là ai nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh Vương vẫn chưa kịp phản ứng lại. Ngón tay đang chuyển tiền của Lâm Dật thì khẽ run.
Sao có thể là cô ấy được?
Tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên, một cô gái từ bên ngoài chậm rãi bước vào phòng bao.
Cùng với tầm mắt từ tối đến sáng, không chỉ Lâm Dật, ngay cả Vương Hải cuối cùng mới nhìn rõ vị khách không mời mà tới này có dáng dấp thế nào.
Cô mặc chiếc váy sexy ôm lấy mông, kết hợp với quần tất đen mỏng, chân đi đôi giày cao gót màu đen nhỏ, tóc dài tới vai, bận chiếc áo sơ mi trắng tôn dáng, mặt trang điểm tinh xảo quyến rũ. Giờ cô đang dựa nửa người vào cửa, hút thuốc với tư thế tao nhã.
“Chị Lưu?”
Nhìn thấy người phụ nữ hút thuốc, sắc mặt của Vương Hải lập tức cứng đờ.
“Xem ra anh còn nhớ tôi!”
Người phụ nữ lạnh nhạt rít một hơi, dù giọng nghe hoà nhã nhưng thần thái rõ ràng không coi Vương Hải ra gì.
“Sao tôi lại quên được, nếu ngay cả tên của chị Lưu cũng không biết thì khỏi phải lăn lộn trên con phố này nữa!”
Vương Hải cười nịnh bợ, đồng thời gã bước lên một bước, chắn trước mặt Lâm Dật rồi khom lưng cúi đầu với người phụ nữ: “Chị Lưu, hôm nay ngọn gió nào đã thổi chị tới đây thế, trời vẫn còn sớm, chẳng phải chị đang ở nhà nghỉ ngơi ư.”
Người phụ nữ hờ hững liếc nhìn Vương Hải bằng đôi mắt quyến rũ rồi nói: “Tôi đến dẫn một người đi.”
“Dẫn người đi?” Trong mắt Vương Hải thoáng qua sự thâm độc: “Không biết hôm nay chị Lưu đến đây để đưa ai đi?”
Người phụ nữ khẽ chỉ ngón tay kẹp thuốc lá vào Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu bị ngăn sau lưng Vương Hải: “Hai người qua đây.”
“Đợi một chút!”
Vương Hải cau mày, gã lưỡng lự nhìn Lâm Dật và người phụ nữ một hồi rồi cười miễn cưỡng: “Chị Lưu, hai người này là khách tôi khó khăn lắm mới mời tới. Chúng tôi còn chưa nói chuyện xong, giờ đã đi thì e là không ổn lắm nhỉ?”
Người phụ nữ gật đầu, dập tắt thuốc lá trong tay, hờ hững nhìn Vương Hải nói: “Vậy cũng được, nếu đã là khách của anh thì tôi cũng không thể tùy tiện dẫn đi. Nhưng có điều, ba ngày sau nếu người của anh rơi vào tay tôi, tôi sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Người phụ nữ bình tĩnh hoà nhã nói xong rồi xoay người định đi.
“Từ từ!” Vương Hải lập tức nôn nóng, gã đã nhận được ba triệu, đã là hoạch ngoài ý muốn. Nhưng nếu tiếp tục vì số tiền còn lại mà đắc tội với người phụ nữ trước mặt thì e là không thể hoàn thành nhiệm vụ lão đại căn dặn.
“Sao vậy?” Người phụ nữ nói nhưng không ngoảnh đầu lại.
“Chị có thể dẫn người đi, nhưng chuyện ngày hôm nay mong chị Lưu giữ bí mật cho tôi để tránh dẫn tới phiền phức không cần thiết!”
Dù Vương Hải sợ người phụ nữ này nhưng địa vị của đại ca của gã trên con phố này đủ để ngồi ngang hàng với cô ta. Hơn nữa ba ngày sau một khi hoàn thành vụ làm ăn này, chẳng phải chị Lưu chị Hồng gì đó đều phải ngoan ngoãn quỳ trước mặt gã, cung kính gọi gã là anh Vương sao!
Người phụ nữ không trả lời mà rời khỏi phòng luôn.
Sau khi thất thần trong thời gian ngắn ngủi, Lăng Tiêu Tiêu vội vàng ôm cánh tay Lâm Dật đứng lên, rời khỏi phòng như chạy trốn.