Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-106
CHƯƠNG 106: TÁM GIỜ NGÀY MAI GẶP
CHƯƠNG 106: TÁM GIỜ NGÀY MAI GẶP
Cố Vũ Thành nghe thấy An Chi không để ý chút nào, trong lòng thật sự rất khó chịu, nhưng cũng không còn lời gì để nói.
Nhưng không nghĩ tới nữ vương An Chi lại mở miệng lần nữa: "Cũng là bởi vì ban đầu cảm thấy anh rất giỏi, cho nên mới có loại yêu cầu vô lý quá đáng này!"
Đúng vậy, quả thực rất quá đáng, không phải tình tiết chỉ có trong phim ảnh thôi sao. Hoa cỏ một năm bốn mùa đều tươi tốt, còn cả phòng thủy tinh.
Nhưng Cố Vũ Thành làm được, không những là làm được, hơn nữa cuối cùng còn không để bất kỳ ai đi vào phòng thủy tinh.
Cố Vũ Thành nghe được câu nói phía sau của An Chi, biết An Chi cũng giống mình, nhớ tới những chuyện trước đó, trong lòng như vừa được khơi dậy lòng tin.
Anh ta thận trọng hỏi: "Vậy... Bây giờ, em có đồng ý cùng tôi đi thưởng thức món quà đó không?"
An Chi lắc đầu một cái: "Không muốn."
Quả nhiên, vẫn là mình mơ mộng hão huyền.
An Chi thấy Cố Vũ Thành đau lòng cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nói tiếp: "Buổi sáng ngày mai đi, hoa cỏ trông sẽ đẹp mắt hơn." Quả nhiên là nữ vương An Chi, luôn không theo lẽ thường mà phát bài.
Cố Vũ Thành lại cười vui vẻ, anh ta nói: "Được rồi, vậy... Bây giờ tôi đi chuẩn bị phòng."
An Chi lại lắc đầu lần nữa: "Không không, anh... Không phải chuẩn bị đâu."
Trong lòng Cố Vũ Thành lại "Lộp bộp" một chút. An Chi nói tiếp: "Tôi ở khách sạn bên cạnh cũng ngủ ngon vô cùng, sáng nay sau khi bị điện thoại của Ngân Hằng đánh thức, liền không thế ngủ tiếp nữa."
Điều An Chi không nói cho Cố Vũ Thành chính là, mình bởi vì nghĩ tới buổi party sinh nhật hôm nay mà một đêm mất ngủ, cho nên điện thoại của Trình Ngân Hằng vừa mới gọi tới, bản thân liền bị đánh thức.
Cố Vũ Thành cảm thấy vậy cũng tốt, không để An Chi chạm mặt Trần Diệp Thanh, cũng là ý muốn trong lòng mình.
Vì vậy Cố Vũ Thành gật đầu một cái: "Được rồi... Vậy, buổi sáng ngày mai tám giờ gặp."
An Chi nghe được trong ống nghe truyền tới giọng nói dịu dàng của Cố Vũ Thành, cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Còn muốn nghe thêm một lúc nữa, thế nhưng không thể tham, không thể cố tình gây sự giống như ngày trước nữa. Như vậy giống như đang dựng lên hàng rào, khiến Cố Vũ Thành cách mình càng ngày càng xa hơn!
Cho nên An Chi không chút lưu tình nói: " Được, vậy tôi cúp máy đây."
Không đợi Cố Vũ Thành nói tiếp, An Chi liền cúp điện thoại.
Cố Vũ Thành nhìn bóng lưng An Chi, rất muốn xông tới dựa vào người cô ấy cùng đi, hơn nữa nhất định còn phải lịch sự hỏi một câu: "An Chi, anh đưa em về nhà được không?"
Nhưng suy nghĩ chủ quan cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan mà thôi, cho đến khi An Chi đã đi ra phía ngoài, Cố Vũ Thành vẫn còn ngồi trên băng ghế đá, ngẩn người.
Anh ta nằm trên mặt bàn đá, gió đêm lạnh lẽo, bàn đá cũng lạnh, nhưng cuối cùng cũng gặp được An Chi, thật vui vẻ biết mấy. Anh ta đã một đêm không ngủ rồi, thật là muốn ngủ gật.
Lúc tôi nhận được điện thoại của An Chi là đang cùng Cố Vũ Thành, Thư, còn có cả Cố Thanh, chơi kéo búa bao.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, người thua uống rượu là được, dù sao trong phòng nhỏ của Cố Vũ Thành chính là toàn rượu ngon.
Vu Mạnh, Vu Lệ Lệ, Trần Diệp Thanh duy trì trật tự trong đám người, Vu Lệ Lệ tuy nói là duy trì trật tự, nhưng ánh mắt không biết đang bay tới phương nào, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Điện thoại của An Chi gọi tới, là tiếng chuông cũng giống như cô ấy vậy - “mặt trời đỏ”.
Tôi sợ ảnh hưởng đến những người khác, vì vậy chạy ra ngoài nghe điện thoại.
"A lô..." Tôi nhấn vào nút nghe, liền nói: "An Chi, sao rồi? Có ổn hay không đó? Cô bây giờ đang ở chỗ nào? Sao không đi vào đi?"
An Chi có chút buồn cười: "Ngân Hằng... Đừng một lúc hỏi tôi nhiều câu hỏi như vậy được không ? Tôi không chịu nổi."
Cũng vậy, cô ấy nhất định vừa nói chuyện xong liền gọi điện thoại cho tôi, mà tôi lại huyên thuyên nhiều câu hỏi như vậy.
An Chi uể oải nói: "Ngân Hằng... Tôi mệt quá, bây giờ tôi đang ở cổng, cô có thể tới đây với tôi hay không?”
Cổng? Hiển nhiên không phải cổng căn hộ, mà là cổng của sân trước khu nhà.
Tôi đi giống như chạy, lúc tới đình nghỉ mát, thấy Cố Vũ Thành đang nằm trên bàn đá ngủ, tôi theo bản năng nhắn tin cho Cố Thành Phan: Cố Vũ Thành đang ngủ ở đình nghỉ mát, anh đến xem anh ta một chút, không nên để bị nhiễm lạnh. Tôi đi tìm An Chi, có thể tối nay sẽ không về căn hộ đâu, ngoan nhé, cún con…
Thấy hai chữ cún con sau cùng, khóe miệng tôi liền không nhịn được giương lên, cún con, cún con…
Nhưng bây giờ thật không phải lúc nghĩ đến những thứ này, Trình Ngân Hằng, An Chi còn ở cổng chờ cô đó.
Nghĩ tới đây, tôi lại tăng nhanh tốc độ, lúc chạy ra tới cổng, An Chi đang ôm mình cuộn tròn ở góc tường.
Tôi đi tới, cô ấy ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhìn tôi, trời ơi... Đây là nữ vương An Chi của tôi sao?
Nước mắt ầng ậc, mặt đầy tủi thân, ngốc nghếch như vậy, khả ái như vậy, một chút cũng không giống nữ vương trong truyền thuyết kia nữa.
Càng đáng yêu là, An Chi giang hai tay ra, dịu dàng nói với tôi: "Ngân Hằng... Ôm một cái nào..."
Không còn chút đề kháng nào, được không?
Tôi đưa hai tay ra, ngồi thụp xuống ôm cô ấy: "An Chi, sao vậy? Tôi... Có phải đã không nên nói cho cô hay không!"
An Chi đột nhiên cười, nhẹ nhàng đánh vào sau lưng tôi: "Cô có phải ngốc rồi không... Trình Ngân Hằng, cô là muốn tốt cho tôi, tôi hiểu hết mà!"
Cũng phải, An Chi là bây giờ là bạn thân nhất của tôi, tôi làm sao có thể hại cô ấy đây.
Suy nghĩ một chút, tình bạn của phụ nữ cũng rất đơn giản thôi, cũng là vì có duyên, trò chuyện hợp, sở thích giống nhau.
Tôi kéo An Chi, vỗ vỗ gò má có chút đỏ lên của mình, nghiêm túc nói: "Hôm nay cô ở đâu? Chúng ta tới đó đi, hai vị đại minh tinh dáng dấp đẹp như vậy ngồi một chỗ ôm nhau, người khác nếu nhìn thấy không nói bậy nói bạ mới là lạ đấy."
An Chi cũng cười vỗ má mình một cái, chỉ ve phía đối diện: "Khách sạn ở đối diện, chúng ta đi thôi, hôm nay muốn tậm sự thâu đêm."
Tôi nhìn phía đối diện một chút, trời ơi, chính là khách sạn lần trước ở cùng Vu Mạnh, trùng hợp như vậy.
Tôi gật đầu một cái: " Được, tâm sự thâu đêm."
Hai người tay nắm tay đi tới khách sạn phía đối diện.
Mới vừa bước vào cửa, tôi liền cảm thấy hết thảy bố trí và trưng bày nơi này vẫn quen thuộc như vậy.
Tôi nằm trên giường, nói với An Chi: "Ha ha... Thật thì tôi và Vu Mạnh đã từng tới đây."
An Chi dựa vào tôi, có chút kinh ngạc: "Trời ơi... hai người, sẽ không làm ra sai lầm gì sau lưng Cố Thành Phan đấy chứ chứ ?"
Tôi thành thật gật đầu một cái: "Suýt chút nữa... Ha ha ha..."
Ở bên An Chi thật vui vẻ, chuyện gì cũng có thể tâm sự: "Khi đó nước X động đất, Cố Thành Phan quẳng lại một tờ giấy liền rời đi, tôi... Sau đó cô cũng biết, thì ra anh ấy phải đi tìm cô."
Trong lòng An Chi ngũ vị tạp trần, Trình Ngân Hằng thẳng thắn đối với mình như vậy, nhưng nhìn lại mình, vẫn không nói cho cô ấy biết quan hệ giữa Niko và Cố Thành Phan.
CHƯƠNG 106: TÁM GIỜ NGÀY MAI GẶP
Cố Vũ Thành nghe thấy An Chi không để ý chút nào, trong lòng thật sự rất khó chịu, nhưng cũng không còn lời gì để nói.
Nhưng không nghĩ tới nữ vương An Chi lại mở miệng lần nữa: "Cũng là bởi vì ban đầu cảm thấy anh rất giỏi, cho nên mới có loại yêu cầu vô lý quá đáng này!"
Đúng vậy, quả thực rất quá đáng, không phải tình tiết chỉ có trong phim ảnh thôi sao. Hoa cỏ một năm bốn mùa đều tươi tốt, còn cả phòng thủy tinh.
Nhưng Cố Vũ Thành làm được, không những là làm được, hơn nữa cuối cùng còn không để bất kỳ ai đi vào phòng thủy tinh.
Cố Vũ Thành nghe được câu nói phía sau của An Chi, biết An Chi cũng giống mình, nhớ tới những chuyện trước đó, trong lòng như vừa được khơi dậy lòng tin.
Anh ta thận trọng hỏi: "Vậy... Bây giờ, em có đồng ý cùng tôi đi thưởng thức món quà đó không?"
An Chi lắc đầu một cái: "Không muốn."
Quả nhiên, vẫn là mình mơ mộng hão huyền.
An Chi thấy Cố Vũ Thành đau lòng cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nói tiếp: "Buổi sáng ngày mai đi, hoa cỏ trông sẽ đẹp mắt hơn." Quả nhiên là nữ vương An Chi, luôn không theo lẽ thường mà phát bài.
Cố Vũ Thành lại cười vui vẻ, anh ta nói: "Được rồi, vậy... Bây giờ tôi đi chuẩn bị phòng."
An Chi lại lắc đầu lần nữa: "Không không, anh... Không phải chuẩn bị đâu."
Trong lòng Cố Vũ Thành lại "Lộp bộp" một chút. An Chi nói tiếp: "Tôi ở khách sạn bên cạnh cũng ngủ ngon vô cùng, sáng nay sau khi bị điện thoại của Ngân Hằng đánh thức, liền không thế ngủ tiếp nữa."
Điều An Chi không nói cho Cố Vũ Thành chính là, mình bởi vì nghĩ tới buổi party sinh nhật hôm nay mà một đêm mất ngủ, cho nên điện thoại của Trình Ngân Hằng vừa mới gọi tới, bản thân liền bị đánh thức.
Cố Vũ Thành cảm thấy vậy cũng tốt, không để An Chi chạm mặt Trần Diệp Thanh, cũng là ý muốn trong lòng mình.
Vì vậy Cố Vũ Thành gật đầu một cái: "Được rồi... Vậy, buổi sáng ngày mai tám giờ gặp."
An Chi nghe được trong ống nghe truyền tới giọng nói dịu dàng của Cố Vũ Thành, cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Còn muốn nghe thêm một lúc nữa, thế nhưng không thể tham, không thể cố tình gây sự giống như ngày trước nữa. Như vậy giống như đang dựng lên hàng rào, khiến Cố Vũ Thành cách mình càng ngày càng xa hơn!
Cho nên An Chi không chút lưu tình nói: " Được, vậy tôi cúp máy đây."
Không đợi Cố Vũ Thành nói tiếp, An Chi liền cúp điện thoại.
Cố Vũ Thành nhìn bóng lưng An Chi, rất muốn xông tới dựa vào người cô ấy cùng đi, hơn nữa nhất định còn phải lịch sự hỏi một câu: "An Chi, anh đưa em về nhà được không?"
Nhưng suy nghĩ chủ quan cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan mà thôi, cho đến khi An Chi đã đi ra phía ngoài, Cố Vũ Thành vẫn còn ngồi trên băng ghế đá, ngẩn người.
Anh ta nằm trên mặt bàn đá, gió đêm lạnh lẽo, bàn đá cũng lạnh, nhưng cuối cùng cũng gặp được An Chi, thật vui vẻ biết mấy. Anh ta đã một đêm không ngủ rồi, thật là muốn ngủ gật.
Lúc tôi nhận được điện thoại của An Chi là đang cùng Cố Vũ Thành, Thư, còn có cả Cố Thanh, chơi kéo búa bao.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, người thua uống rượu là được, dù sao trong phòng nhỏ của Cố Vũ Thành chính là toàn rượu ngon.
Vu Mạnh, Vu Lệ Lệ, Trần Diệp Thanh duy trì trật tự trong đám người, Vu Lệ Lệ tuy nói là duy trì trật tự, nhưng ánh mắt không biết đang bay tới phương nào, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Điện thoại của An Chi gọi tới, là tiếng chuông cũng giống như cô ấy vậy - “mặt trời đỏ”.
Tôi sợ ảnh hưởng đến những người khác, vì vậy chạy ra ngoài nghe điện thoại.
"A lô..." Tôi nhấn vào nút nghe, liền nói: "An Chi, sao rồi? Có ổn hay không đó? Cô bây giờ đang ở chỗ nào? Sao không đi vào đi?"
An Chi có chút buồn cười: "Ngân Hằng... Đừng một lúc hỏi tôi nhiều câu hỏi như vậy được không ? Tôi không chịu nổi."
Cũng vậy, cô ấy nhất định vừa nói chuyện xong liền gọi điện thoại cho tôi, mà tôi lại huyên thuyên nhiều câu hỏi như vậy.
An Chi uể oải nói: "Ngân Hằng... Tôi mệt quá, bây giờ tôi đang ở cổng, cô có thể tới đây với tôi hay không?”
Cổng? Hiển nhiên không phải cổng căn hộ, mà là cổng của sân trước khu nhà.
Tôi đi giống như chạy, lúc tới đình nghỉ mát, thấy Cố Vũ Thành đang nằm trên bàn đá ngủ, tôi theo bản năng nhắn tin cho Cố Thành Phan: Cố Vũ Thành đang ngủ ở đình nghỉ mát, anh đến xem anh ta một chút, không nên để bị nhiễm lạnh. Tôi đi tìm An Chi, có thể tối nay sẽ không về căn hộ đâu, ngoan nhé, cún con…
Thấy hai chữ cún con sau cùng, khóe miệng tôi liền không nhịn được giương lên, cún con, cún con…
Nhưng bây giờ thật không phải lúc nghĩ đến những thứ này, Trình Ngân Hằng, An Chi còn ở cổng chờ cô đó.
Nghĩ tới đây, tôi lại tăng nhanh tốc độ, lúc chạy ra tới cổng, An Chi đang ôm mình cuộn tròn ở góc tường.
Tôi đi tới, cô ấy ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhìn tôi, trời ơi... Đây là nữ vương An Chi của tôi sao?
Nước mắt ầng ậc, mặt đầy tủi thân, ngốc nghếch như vậy, khả ái như vậy, một chút cũng không giống nữ vương trong truyền thuyết kia nữa.
Càng đáng yêu là, An Chi giang hai tay ra, dịu dàng nói với tôi: "Ngân Hằng... Ôm một cái nào..."
Không còn chút đề kháng nào, được không?
Tôi đưa hai tay ra, ngồi thụp xuống ôm cô ấy: "An Chi, sao vậy? Tôi... Có phải đã không nên nói cho cô hay không!"
An Chi đột nhiên cười, nhẹ nhàng đánh vào sau lưng tôi: "Cô có phải ngốc rồi không... Trình Ngân Hằng, cô là muốn tốt cho tôi, tôi hiểu hết mà!"
Cũng phải, An Chi là bây giờ là bạn thân nhất của tôi, tôi làm sao có thể hại cô ấy đây.
Suy nghĩ một chút, tình bạn của phụ nữ cũng rất đơn giản thôi, cũng là vì có duyên, trò chuyện hợp, sở thích giống nhau.
Tôi kéo An Chi, vỗ vỗ gò má có chút đỏ lên của mình, nghiêm túc nói: "Hôm nay cô ở đâu? Chúng ta tới đó đi, hai vị đại minh tinh dáng dấp đẹp như vậy ngồi một chỗ ôm nhau, người khác nếu nhìn thấy không nói bậy nói bạ mới là lạ đấy."
An Chi cũng cười vỗ má mình một cái, chỉ ve phía đối diện: "Khách sạn ở đối diện, chúng ta đi thôi, hôm nay muốn tậm sự thâu đêm."
Tôi nhìn phía đối diện một chút, trời ơi, chính là khách sạn lần trước ở cùng Vu Mạnh, trùng hợp như vậy.
Tôi gật đầu một cái: " Được, tâm sự thâu đêm."
Hai người tay nắm tay đi tới khách sạn phía đối diện.
Mới vừa bước vào cửa, tôi liền cảm thấy hết thảy bố trí và trưng bày nơi này vẫn quen thuộc như vậy.
Tôi nằm trên giường, nói với An Chi: "Ha ha... Thật thì tôi và Vu Mạnh đã từng tới đây."
An Chi dựa vào tôi, có chút kinh ngạc: "Trời ơi... hai người, sẽ không làm ra sai lầm gì sau lưng Cố Thành Phan đấy chứ chứ ?"
Tôi thành thật gật đầu một cái: "Suýt chút nữa... Ha ha ha..."
Ở bên An Chi thật vui vẻ, chuyện gì cũng có thể tâm sự: "Khi đó nước X động đất, Cố Thành Phan quẳng lại một tờ giấy liền rời đi, tôi... Sau đó cô cũng biết, thì ra anh ấy phải đi tìm cô."
Trong lòng An Chi ngũ vị tạp trần, Trình Ngân Hằng thẳng thắn đối với mình như vậy, nhưng nhìn lại mình, vẫn không nói cho cô ấy biết quan hệ giữa Niko và Cố Thành Phan.
Bình luận facebook