Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-117
CHƯƠNG 117: MỞ MÀN CHIẾN TRANH
CHƯƠNG 117: MỞ MÀN CHIẾN TRANH
An Chi đưa Trình Ngân Hằng đến căn hộ của Cố Thành Phan xong chỉ nói một câu “Tạm biệt!” liền lập tức lái xe đi.
Nhìn Trình Ngân Hằng trong kính chiếu hậu, An Chi chỉ có thể nói thầm một tiếng: “Xin lỗi! Ngân Hằng…”
Không còn cách nào, rất nhiều chuyện không muốn khiến cô bị cuốn vào.
Xin lỗi nhé, Ngân Hằng, không thể đến lầu 128 với cô, xin lỗi nhé, Ngân Hằng, cô thẳng thắn chân thành với tôi như vậy, nhưng tôi vẫn còn một số chuyện giấu cô, xin lỗi nhé Ngân Hằng, không thể nói cô biết cú điện thoại vừa rồi là Niko gọi tới.
Xe cô ấy lao nhanh trên quốc lộ, đồng thời cô ấy bấm số điện thoại vừa rồi, chỉ để xác nhận một sự thật.
Điện thoại đã nhanh chóng kết nối được.
Giọng nói dịu dàng xen chút cứng rắn của Niko truyền tới: “An Chi, có nhớ tớ không?”
Lúc này An Chi không có nhiều thì giờ nói mấy lời có hay không này với cô ta, cô ấy nhanh chóng vào đề: “Sao hả? Cậu… Không phải muốn hỏi tớ gì sao?”
Niko vừa cười vừa nói: “Tớ còn tưởng cậu biết rồi chứ, dù gì… tớ cũng nghe nói quan hệ giữa cậu và Trình Ngân Hằng rất tốt!”
An Chi không đồng ý cũng không phủ nhận: “Cái gì mà nghe nói chứ, không phải là Dương Khoan nói với cậu sao, nói đi, chuyện gì?”
Bây giờ An Chi chỉ một lòng muốn xác nhận cô ta có thật sự trở về hay không, nếu là thật vậy thì… bây giờ cô ấy bắt buộc phải tìm Cố Thành Phan một chuyến, bắt buộc, vì Trình Ngân Hằng.
Niko cũng không muốn vòng vo nữa, trực tiếp nói: “Tớ sắp về rồi.”
Tuy đã biết được tin này từ chỗ Trình Ngân Hằng, nhưng sau khi xác nhận, trong lòng An Chi vẫn run lên một cái.
Thật sự sắp về rồi, bắt buộc phải tăng tốc.
Chân khẽ đạp một cái, tăng tốc, nhất định phải đuổi kịp Cố Thành Phan trước khi anh về nhà, nhất định phải tăng tốc.
Trong lòng An Chi chỉ có một niềm tin: với điều kiện không phá hỏng ấn tượng của Ngân Hằng với thần tượng của mình, phải duy trì tốt quan hệ giữa Cố Thành Phan với Trình Ngân Hằng.
Niko thấy đối phương không lên tiếng, nói tiếp: “An Chi, liệu cậu có làm tiệc chào mừng tẩy trần giúp tớ không? Tớ cảm thấy… căn nhà nhỏ của Cố Vũ Thành rất tốt, nghe nói… cậu và Cố Vũ Thành sắp làm lành rồi!”
Xem ra tuy Niko không ở thành phố G, nhưng tình hình và nhất cử nhất động của mọi người cô ta đều biết rất rõ, không cần nói nữa, nhất định là Dương Khoan đã nói với cô ta.
An Chi thầm mắng Dương Khoan: “Mẹ kiếp Dương Khoan, lại có thể chuyện gì cũng báo cáo với Niko.”
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng cô ấy lại nhận lời: “Được… về đi, tớ vẫn có thể bảo Cố Vũ Thành hầm một nồi canh cá, tay nghề của anh ta rất giỏi! Cậu cũng biết mà.”
Niko cười rất vui vẻ: “Được… Vậy tớ hẹn rồi nhé, thời gian cụ thể vẫn chưa chắc chắn, nhưng tuần này tớ chắc chắn sẽ về tới thành phố G, tặng cậu một cái ôm thật thắm thiết.”
An Chi tiếp lời cô ta: “Được, tặng tớ một cái ôm thật thắm thiết.”
Hai người không có gì nói nữa, tuy rằng đã rất lâu không gặp.
Niko rất tự biết mình, An Chi có thể nói nhiều như vậy đã là tốt lắm rồi.
Niko quyết định kết thúc cuộc trò chuyện lần này: “Được, vậy giờ tớ đi xử lý một số chuyện đã, về nói chuyện sau.”
An Chi chỉ mong cô ta nhanh cúp điện thoại, chỉ đành nói dễ nghe một chút: “Được, về rồi nói.”
Điện thoại là do Niko cúp, nhiều năm như vậy, về mặt này An Chi vẫn luôn nhường Niko, không… nhường Mễ Ninh Khanh.
Hai phút sau khi ngắt cuộc điện thoại này, An Chi chạy tới dưới tòa nhà công ty Cố Thành Phan, Cố Thành Phan đang cầm túi tài liệu đi xuống.
An Chi nhanh chóng dừng xe, cởi dây an toàn bước xuống, đôi giày gót nhọn chắn trước mặt Cố Thành Phan.
Cùng lúc đó, Niko đang ở trong khách sạn, nhìn phong cảnh mờ tối bên ngoài, chuyện cô ta chưa nói với bọn họ đó là, ngày mai cô ta sẽ lên đường ngay.
An Chi vậy mà lại cúp điện thoại của cô ta, tuy sau đó có gọi lại, nhưng điều này chứng tỏ cuối cùng đã có thay đổi.
Nghĩ tới đây, cô ta có chút tức giận, tiếp theo cô ta lướt tới số điện thoại của Cố Thành Phan, gọi đi.
Cố Thành Phan bị An Chi chắn trước mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Anh nhỏ giọng nói: “Sao vậy? An Chi… trúng gió à?”
Ngoài miệng thì trêu đùa, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an, không biết làm sao, rõ ràng hôm nay vừa mới uể oải tạm biệt Trình Ngân Hằng nhưng lại thấy nhớ cô vô cùng.
An Chi đang định giải thích, điện thoại của Cố Thành Phan đã vang lên, lấy ra xem.
Hai chữ “Ninh Ninh” to đùng, An Chi muốn lơ đi cũng không được.
An Chi hết cách, chỉ đành bất đắc dĩ lắc lắc tay, nói: “Anh nghe đi… em… lát nữa em nói với anh.”
Cố Thành Phan do dự một lúc mới nghe điện thoại, Niko ở bên kia hiển nhiên đã hơi mất kiên nhẫn: “Anh Thành Phan, làm gì vậy, lâu thế mới bắt điện thoại.”
Giọng điệu Cố Thành Phan vẫn như trước kia: “Ninh Ninh… anh… anh vừa tan làm, cho nên không bắt máy ngay được.”
Niko nghe thấy giọng Cố Thành Phan mới yên lòng rồi nói tiếp: “Em sắp về rồi.”
Cố Thành Phan bỗng chốc không phản ứng kịp, không phải trước đây không lâu khi đến nước X tìm cô ta, cô ta còn nói tạm thời sẽ không về, muốn xây dựng lại tòa nhà một lần nữa sao? Chuyện gì vậy?
Kinh ngạc là một chuyện, nhưng trên thương trường nhiều năm như vậy, không đổi sắc mặt là một trong những thủ đoạn anh thường dùng.
Cố Thành Phan vừa cười vừa nói: “Vậy sao? Được… Anh nhất định sẽ tẩy trần cho em, ở ngôi nhà nhỏ của Cố Vũ Thành nhé, gọi mọi người đến cả đi.”
Nghe câu trả lời của Cố Thành Phan, Niko càng vui hơn, cô ta không hề che giấu sự vui mừng của mình, nói: “Ha ha ha… đúng như em nghĩ!”
Cố Thành Phan trả lời: “Ừ… Nhân tiện… để em gặp mặt vợ anh… Trình Ngân Hằng.”
Im lặng, khó chịu, trăm cảm xúc đan xen.
Sau khi nghe câu nói này, sự vui mừng lúc nãy như bị một chậu nước lạnh dội xuống.
Che giấu cảm xúc đã là chuyện bản thân bắt buộc phải học được, cho dù là trước mặt người mình yêu nhất, cũng như vậy.
Niko vuốt vuốt tóc: “Được, vậy… anh Thành Phan, em cúp máy trước nhé.”
Niko cúp điện thoại, thẳng tay ném nó đi.
Chiếc di động đập “bốp” một tiếng xuống giường, rồi văng xuống đất, bay rất xa, bi ai giống như tâm trạng cô ta giờ phút này.
Rõ ràng là đồ của mình, vì sao? Bạn bè, người yêu, từng thứ một bị cướp đi.
Trình Ngân Hằng à Trình Ngân Hằng, rõ ràng là đồ thuộc về tao, tao nhất định phải lấy lại tất cả, nhất định.
Trong mắt Niko tràn ngập vẻ quyết tâm.
Miệng cô ta lẩm bẩm: “Không chỉ bắt cô trả lại mà tôi sẽ khiến cô phải trả giá thật đắt vì sự không biết tự lượng sức này.”
Cuộc chiến thật sự, hình như… vừa mới bắt đầu.
CHƯƠNG 117: MỞ MÀN CHIẾN TRANH
An Chi đưa Trình Ngân Hằng đến căn hộ của Cố Thành Phan xong chỉ nói một câu “Tạm biệt!” liền lập tức lái xe đi.
Nhìn Trình Ngân Hằng trong kính chiếu hậu, An Chi chỉ có thể nói thầm một tiếng: “Xin lỗi! Ngân Hằng…”
Không còn cách nào, rất nhiều chuyện không muốn khiến cô bị cuốn vào.
Xin lỗi nhé, Ngân Hằng, không thể đến lầu 128 với cô, xin lỗi nhé, Ngân Hằng, cô thẳng thắn chân thành với tôi như vậy, nhưng tôi vẫn còn một số chuyện giấu cô, xin lỗi nhé Ngân Hằng, không thể nói cô biết cú điện thoại vừa rồi là Niko gọi tới.
Xe cô ấy lao nhanh trên quốc lộ, đồng thời cô ấy bấm số điện thoại vừa rồi, chỉ để xác nhận một sự thật.
Điện thoại đã nhanh chóng kết nối được.
Giọng nói dịu dàng xen chút cứng rắn của Niko truyền tới: “An Chi, có nhớ tớ không?”
Lúc này An Chi không có nhiều thì giờ nói mấy lời có hay không này với cô ta, cô ấy nhanh chóng vào đề: “Sao hả? Cậu… Không phải muốn hỏi tớ gì sao?”
Niko vừa cười vừa nói: “Tớ còn tưởng cậu biết rồi chứ, dù gì… tớ cũng nghe nói quan hệ giữa cậu và Trình Ngân Hằng rất tốt!”
An Chi không đồng ý cũng không phủ nhận: “Cái gì mà nghe nói chứ, không phải là Dương Khoan nói với cậu sao, nói đi, chuyện gì?”
Bây giờ An Chi chỉ một lòng muốn xác nhận cô ta có thật sự trở về hay không, nếu là thật vậy thì… bây giờ cô ấy bắt buộc phải tìm Cố Thành Phan một chuyến, bắt buộc, vì Trình Ngân Hằng.
Niko cũng không muốn vòng vo nữa, trực tiếp nói: “Tớ sắp về rồi.”
Tuy đã biết được tin này từ chỗ Trình Ngân Hằng, nhưng sau khi xác nhận, trong lòng An Chi vẫn run lên một cái.
Thật sự sắp về rồi, bắt buộc phải tăng tốc.
Chân khẽ đạp một cái, tăng tốc, nhất định phải đuổi kịp Cố Thành Phan trước khi anh về nhà, nhất định phải tăng tốc.
Trong lòng An Chi chỉ có một niềm tin: với điều kiện không phá hỏng ấn tượng của Ngân Hằng với thần tượng của mình, phải duy trì tốt quan hệ giữa Cố Thành Phan với Trình Ngân Hằng.
Niko thấy đối phương không lên tiếng, nói tiếp: “An Chi, liệu cậu có làm tiệc chào mừng tẩy trần giúp tớ không? Tớ cảm thấy… căn nhà nhỏ của Cố Vũ Thành rất tốt, nghe nói… cậu và Cố Vũ Thành sắp làm lành rồi!”
Xem ra tuy Niko không ở thành phố G, nhưng tình hình và nhất cử nhất động của mọi người cô ta đều biết rất rõ, không cần nói nữa, nhất định là Dương Khoan đã nói với cô ta.
An Chi thầm mắng Dương Khoan: “Mẹ kiếp Dương Khoan, lại có thể chuyện gì cũng báo cáo với Niko.”
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng cô ấy lại nhận lời: “Được… về đi, tớ vẫn có thể bảo Cố Vũ Thành hầm một nồi canh cá, tay nghề của anh ta rất giỏi! Cậu cũng biết mà.”
Niko cười rất vui vẻ: “Được… Vậy tớ hẹn rồi nhé, thời gian cụ thể vẫn chưa chắc chắn, nhưng tuần này tớ chắc chắn sẽ về tới thành phố G, tặng cậu một cái ôm thật thắm thiết.”
An Chi tiếp lời cô ta: “Được, tặng tớ một cái ôm thật thắm thiết.”
Hai người không có gì nói nữa, tuy rằng đã rất lâu không gặp.
Niko rất tự biết mình, An Chi có thể nói nhiều như vậy đã là tốt lắm rồi.
Niko quyết định kết thúc cuộc trò chuyện lần này: “Được, vậy giờ tớ đi xử lý một số chuyện đã, về nói chuyện sau.”
An Chi chỉ mong cô ta nhanh cúp điện thoại, chỉ đành nói dễ nghe một chút: “Được, về rồi nói.”
Điện thoại là do Niko cúp, nhiều năm như vậy, về mặt này An Chi vẫn luôn nhường Niko, không… nhường Mễ Ninh Khanh.
Hai phút sau khi ngắt cuộc điện thoại này, An Chi chạy tới dưới tòa nhà công ty Cố Thành Phan, Cố Thành Phan đang cầm túi tài liệu đi xuống.
An Chi nhanh chóng dừng xe, cởi dây an toàn bước xuống, đôi giày gót nhọn chắn trước mặt Cố Thành Phan.
Cùng lúc đó, Niko đang ở trong khách sạn, nhìn phong cảnh mờ tối bên ngoài, chuyện cô ta chưa nói với bọn họ đó là, ngày mai cô ta sẽ lên đường ngay.
An Chi vậy mà lại cúp điện thoại của cô ta, tuy sau đó có gọi lại, nhưng điều này chứng tỏ cuối cùng đã có thay đổi.
Nghĩ tới đây, cô ta có chút tức giận, tiếp theo cô ta lướt tới số điện thoại của Cố Thành Phan, gọi đi.
Cố Thành Phan bị An Chi chắn trước mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Anh nhỏ giọng nói: “Sao vậy? An Chi… trúng gió à?”
Ngoài miệng thì trêu đùa, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an, không biết làm sao, rõ ràng hôm nay vừa mới uể oải tạm biệt Trình Ngân Hằng nhưng lại thấy nhớ cô vô cùng.
An Chi đang định giải thích, điện thoại của Cố Thành Phan đã vang lên, lấy ra xem.
Hai chữ “Ninh Ninh” to đùng, An Chi muốn lơ đi cũng không được.
An Chi hết cách, chỉ đành bất đắc dĩ lắc lắc tay, nói: “Anh nghe đi… em… lát nữa em nói với anh.”
Cố Thành Phan do dự một lúc mới nghe điện thoại, Niko ở bên kia hiển nhiên đã hơi mất kiên nhẫn: “Anh Thành Phan, làm gì vậy, lâu thế mới bắt điện thoại.”
Giọng điệu Cố Thành Phan vẫn như trước kia: “Ninh Ninh… anh… anh vừa tan làm, cho nên không bắt máy ngay được.”
Niko nghe thấy giọng Cố Thành Phan mới yên lòng rồi nói tiếp: “Em sắp về rồi.”
Cố Thành Phan bỗng chốc không phản ứng kịp, không phải trước đây không lâu khi đến nước X tìm cô ta, cô ta còn nói tạm thời sẽ không về, muốn xây dựng lại tòa nhà một lần nữa sao? Chuyện gì vậy?
Kinh ngạc là một chuyện, nhưng trên thương trường nhiều năm như vậy, không đổi sắc mặt là một trong những thủ đoạn anh thường dùng.
Cố Thành Phan vừa cười vừa nói: “Vậy sao? Được… Anh nhất định sẽ tẩy trần cho em, ở ngôi nhà nhỏ của Cố Vũ Thành nhé, gọi mọi người đến cả đi.”
Nghe câu trả lời của Cố Thành Phan, Niko càng vui hơn, cô ta không hề che giấu sự vui mừng của mình, nói: “Ha ha ha… đúng như em nghĩ!”
Cố Thành Phan trả lời: “Ừ… Nhân tiện… để em gặp mặt vợ anh… Trình Ngân Hằng.”
Im lặng, khó chịu, trăm cảm xúc đan xen.
Sau khi nghe câu nói này, sự vui mừng lúc nãy như bị một chậu nước lạnh dội xuống.
Che giấu cảm xúc đã là chuyện bản thân bắt buộc phải học được, cho dù là trước mặt người mình yêu nhất, cũng như vậy.
Niko vuốt vuốt tóc: “Được, vậy… anh Thành Phan, em cúp máy trước nhé.”
Niko cúp điện thoại, thẳng tay ném nó đi.
Chiếc di động đập “bốp” một tiếng xuống giường, rồi văng xuống đất, bay rất xa, bi ai giống như tâm trạng cô ta giờ phút này.
Rõ ràng là đồ của mình, vì sao? Bạn bè, người yêu, từng thứ một bị cướp đi.
Trình Ngân Hằng à Trình Ngân Hằng, rõ ràng là đồ thuộc về tao, tao nhất định phải lấy lại tất cả, nhất định.
Trong mắt Niko tràn ngập vẻ quyết tâm.
Miệng cô ta lẩm bẩm: “Không chỉ bắt cô trả lại mà tôi sẽ khiến cô phải trả giá thật đắt vì sự không biết tự lượng sức này.”
Cuộc chiến thật sự, hình như… vừa mới bắt đầu.
Bình luận facebook