Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-121
CHƯƠNG 121: NƯỚC MẮT
CHƯƠNG 121: NƯỚC MẮT
An Chi rơi nước mắt, chính là vì chẳng ngờ tới, hồi đó ăn nói lung tung, vì tức giận Cố Thành Phan nên mới nói như vậy, Cố Vũ Thành đến giờ vẫn còn nhớ.
Bọn họ đều từng yêu người khác, không phải sao? Đều từng vì người khác mà sống nay đây mai đó, than khóc ăn vạ, thậm chí còn vô cớ gây sự tỏ thái độ khó chịu, không phải sao?
Nhưng mà, duyên phận giống nhau, người mà họ yêu tuy vô cùng thân thiết với họ, xem họ là em gái, em trai, nhưng……chưa từng yêu họ, mà chỉ xem họ là em gái em trai.
Cố Vũ Thành hối hận, hối hận vì đã không sớm xác định rõ người mình thật sự yêu rốt cuộc là ai, làm cho mọi thứ lỡ dở, trải qua nhiều năm như vậy.
Làm cho mọi thứ lỡ dở, đổi lại là những đêm mất ngủ triền miên, không có rượu thì không thể nào yên tâm ngủ.
An Chi cũng hối hận, hối hận vì sao mình không sớm nhận ra tình cảm thật sự trong lòng, cái gọi là hận, rõ ràng là lúc nhìn thấy Cố Vũ Thành mất hết tất cả chỉ trong chớp mắt, thì ra, cái gọi là không thể tha thứ, cái gọi là hận, chính là vì sợ hãi.
Sợ trong lòng đối phương không hề có vị trí của mình, sợ bản thân mình đã tự đa tình.
Sau khi gặp lại lần nữa, xác định đối phương cũng căng thẳng như mình, cũng cẩn thận như mình, chỉ có hơn chứ không kém.
Trong lòng không còn cảm giác hận nữa, cũng không còn nói không thể tha thứ, không còn gì cả, là duyên phận sao! Là ý trời đã định sao!
Thấy An Chi đang khóc, Cố Vũ Thành không khỏi đau lòng, anh ta nâng mặt An Chi lên, hôn lấy nước mắt trên mặt cô.
Mọi người xung quanh nhìn thấy hành động của Cố Vũ Thanh, liền bắt đầu cổ vũ: "Hôn một cái——Hôn một cái——Hôn một cái——"
An Chi liền thấy ngại , cô ấy đỏ mặt, đang chuẩn bị cúi đầu xuống, tránh né sự trêu chọc của mọi người.
Cố Vũ Thành lại nâng mặt cô ấy lên, nhìn vào đô mắt long lanh của cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Nhớ nhắm mắt lại."
Vừa nói xong, Cố Vũ Thành cũng tự mình nhắm mắt lại, hôn lên môi cô ấy.
Bờ môi của An Chi thật mềm mại thật ngọt ngào.
Cố Vũ Thành từng quen không ít cô gái, đặc biệt là khi vừa chia tay với An Chi, anh ta tìm rất nhiều cô gái có đôi mắt giống cô ấy, hoặc có mũi giống cô ấy, hoặc có tính cách giống cô ấy.
Nhưng một khi hôn môi thì tuyệt đối sẽ chia tay, vì không có ai có bờ môi giống cô ấy, không có cảm giác nữ tính như cô ấy, cũng không ngọt ngào mềm mại như cô ấy.
Sau khi chia tay xong, những cô gái kia ai cũng khóc lóc đến tìm Cố Vũ Thành làm ầm ĩ: "Tại sao lại chia tay với tôi? Rốt cuộc tôi có chỗ nào không đủ tốt với anh?"
Cố Vũ Thành đều trả lời một câu: "Xin lỗi, cô rất tốt, chỉ là……môi của cô không có mùi vị mà tôi thích."
Đến khi có một cô gái nói với Cố Vũ Thành: "Anh không thích mùi vị của môi tôi, là vì anh không thích hôn tôi, mà lý do anh không thích hôn tôi, chính là vì anh không thích tôi, trong lòng anh đã thích người khác."
Cố Vũ Thành lúc này mới tỉnh ngộ: "Đúng vậy, lý do mà anh ta luôn tìm những cô gái trông giống An Chi, nhưng chẳng có ai hôn vào có cảm giác giống khi hôn cô ấy, chính là vì trong lòng anh ta không có giây phút nào không nghĩ đến cô ấy, nên không có cảm giác với những cô gái khác."
Cứ hôn như vậy, hôn rất sâu rất lâu, An Chi suýt chút thở không ra hơi.
Nhưng với nụ hôn của Cố Vũ Thành, vừa không nỡ rời khỏi, vừa rất bá đạo, lại hôn rất sâu, khi anh ta hôn cô ấy, cả con người lẫn trái tim cô ấy đều thuộc về anh ta, cũng chính lúc đó, An Chi có thể khẳng định Cố Vũ Thành yêu cô rất sâu đậm.
Nụ hôn thật sâu cuối cùng cũng kết thúc, mọi người xung quanh lại bắt đầu cổ vũ: "Woa……không nhìn ra anh Cố lại ngầu như vậy!"
Có người tiếp lời: "Đúng vậy, kéo dài đúng một phút, một phút đấy, lại còn trong tình huống vừa uống xong một ly bia."
Vì thế có người đề nghị đi uống bia: "Anh Cố có chuyện vui, chi bằng tối nay mời chúng tôi uống bia đi, không say không về nhé."
Những người khác lại bắt đầu hùa theo: "Đúng đúng đúng……không say không về——Không say không về——Không say không về——"
Cố Vũ Thành giơ tay lên ra hiệu dừng lại, sau đó nói: "Thế này đi, hôm nay không thể uống được , ngoài ba ly đã sẵn có, tôi sẽ tặng thêm mỗi người ba ly, có được không?"
Mọi người đã hời, không phải ngày lễ cũng chẳng phải ngày tết, tổng cộng năm mươi hai người, mỗi người đều uống gấp đôi thường ngày.
Sau đó Cố Vũ Thành lại nói thêm một câu: "Đợi đến khi tôi và An Chi kết hôn, chúng ta sẽ uống không say không về, có được không?"
Tất cả mọi người đều không có ý kiến: "Được! Được! Được!"
Nói xong thì vỗ tay, tự mình uống hết bia.
Cố Vũ Thành nhìn gương mặt đỏ ửng của An Chi, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, anh ta hỏi: "Sao thế? An Chi……em vẫn ổn chứ?"
An Chi gật đầu: "Em không sao!"
Khi mọi người ra về, lúc đó đã 10, Cố Vũ Thành không thích uống đến khuya.
Dọn phòng xong thì cũng đã gần hai giờ.
Cố Vũ Thành nhìn An Chi, nói: "An Chi, có muốn tắm cùng anh không?"
An Chi không ngờ vừa quay lại bên cạnh Cố Vũ Thành thì anh ta đã ngang ngược như vậy, còn dám nói ra những lời đó.
An Chi trừng mắt nhìn Cố Vũ Thành, nói: "Đồ thần kinh!"
Cố Vũ Thành cảm thấy An Chi có mắng thế nào cũng rất đáng yêu, anh ta nói tiếp: "An Chi, vậy……vậy tại sao em không nhân lúc anh dọn dẹp vệ sinh mà đi tắm?"
An Chi đột nhiên ngẩn ra, bản thân cô ấy hình như đã vô thức chờ đợi anh ta.
Cố Vũ Thành cười híp mắt: "Thế nào? Không phải em đang đợi anh sao?"
An Chi đã tìm ra một lý do rất hợp lý: "Em……em……em không đem đồ thay, em tắm kiểu gì đây?"
Cố Vũ Thành suy nghĩ thấy cũng đúng, cô ấy đến bất ngờ như vậy, làm gì có thời gian mang theo quần áo để thay?
Cố Vũ Thành kéo An Chi lên tầng: "Đi theo anh."
Đi đến phòng gỗ bên trái, đẩy cửa ra, là phòng của Cố Vũ Thành.
Trong phòng có mùi thoang thoảng nhẹ nhàng, rất thơm.
Cố Vũ Thành bật đèn, là đèn màu vàng cam.
Cố Vũ Thành kéo lấy tay An Chi, đi đến trước tủ quần áo, nhẹ nhàng nói với An Chi: "An Chi……mở ra xem đi."
An Chi giơ tay ra, cảm thấy khó hiểu mà mở cửa tủ quần áo.
Mở cửa tủ đầu tiên, sau đó là cửa tủ thứ hai, cửa tủ thứ ba, sau khi mở hết tất cả cửa tủ ra, An Chi liền che miệng, suýt chút nữa bật khóc.
Trong tủ, ngay ngắn chỉnh tề, tất cả đều là quần áo của An Chi, ngoài tủ sau cùng là quần áo của Cố Vũ Thành, thì tất cả……đều là đồ của cô ấy.
Thì ra, mỗi một lời cô ấy từng nói, anh ta đều ghi nhớ!
Lúc đó An Chi nói: "Cố Vũ Thành này……sau này nếu anh xây nhà, trong phòng nhất định phải có một tủ quần áo thật to, bên trong sẽ toàn là quần áo của em."
Cố Vũ Thành mỉm cười dịu dàng nói: "Ừ, An Chi nữ vương, vậy quần áo của anh thì sao? Hả?"
An Chi suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Được thôi, tủ quần áo sau cùng là của anh."
CHƯƠNG 121: NƯỚC MẮT
An Chi rơi nước mắt, chính là vì chẳng ngờ tới, hồi đó ăn nói lung tung, vì tức giận Cố Thành Phan nên mới nói như vậy, Cố Vũ Thành đến giờ vẫn còn nhớ.
Bọn họ đều từng yêu người khác, không phải sao? Đều từng vì người khác mà sống nay đây mai đó, than khóc ăn vạ, thậm chí còn vô cớ gây sự tỏ thái độ khó chịu, không phải sao?
Nhưng mà, duyên phận giống nhau, người mà họ yêu tuy vô cùng thân thiết với họ, xem họ là em gái, em trai, nhưng……chưa từng yêu họ, mà chỉ xem họ là em gái em trai.
Cố Vũ Thành hối hận, hối hận vì đã không sớm xác định rõ người mình thật sự yêu rốt cuộc là ai, làm cho mọi thứ lỡ dở, trải qua nhiều năm như vậy.
Làm cho mọi thứ lỡ dở, đổi lại là những đêm mất ngủ triền miên, không có rượu thì không thể nào yên tâm ngủ.
An Chi cũng hối hận, hối hận vì sao mình không sớm nhận ra tình cảm thật sự trong lòng, cái gọi là hận, rõ ràng là lúc nhìn thấy Cố Vũ Thành mất hết tất cả chỉ trong chớp mắt, thì ra, cái gọi là không thể tha thứ, cái gọi là hận, chính là vì sợ hãi.
Sợ trong lòng đối phương không hề có vị trí của mình, sợ bản thân mình đã tự đa tình.
Sau khi gặp lại lần nữa, xác định đối phương cũng căng thẳng như mình, cũng cẩn thận như mình, chỉ có hơn chứ không kém.
Trong lòng không còn cảm giác hận nữa, cũng không còn nói không thể tha thứ, không còn gì cả, là duyên phận sao! Là ý trời đã định sao!
Thấy An Chi đang khóc, Cố Vũ Thành không khỏi đau lòng, anh ta nâng mặt An Chi lên, hôn lấy nước mắt trên mặt cô.
Mọi người xung quanh nhìn thấy hành động của Cố Vũ Thanh, liền bắt đầu cổ vũ: "Hôn một cái——Hôn một cái——Hôn một cái——"
An Chi liền thấy ngại , cô ấy đỏ mặt, đang chuẩn bị cúi đầu xuống, tránh né sự trêu chọc của mọi người.
Cố Vũ Thành lại nâng mặt cô ấy lên, nhìn vào đô mắt long lanh của cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Nhớ nhắm mắt lại."
Vừa nói xong, Cố Vũ Thành cũng tự mình nhắm mắt lại, hôn lên môi cô ấy.
Bờ môi của An Chi thật mềm mại thật ngọt ngào.
Cố Vũ Thành từng quen không ít cô gái, đặc biệt là khi vừa chia tay với An Chi, anh ta tìm rất nhiều cô gái có đôi mắt giống cô ấy, hoặc có mũi giống cô ấy, hoặc có tính cách giống cô ấy.
Nhưng một khi hôn môi thì tuyệt đối sẽ chia tay, vì không có ai có bờ môi giống cô ấy, không có cảm giác nữ tính như cô ấy, cũng không ngọt ngào mềm mại như cô ấy.
Sau khi chia tay xong, những cô gái kia ai cũng khóc lóc đến tìm Cố Vũ Thành làm ầm ĩ: "Tại sao lại chia tay với tôi? Rốt cuộc tôi có chỗ nào không đủ tốt với anh?"
Cố Vũ Thành đều trả lời một câu: "Xin lỗi, cô rất tốt, chỉ là……môi của cô không có mùi vị mà tôi thích."
Đến khi có một cô gái nói với Cố Vũ Thành: "Anh không thích mùi vị của môi tôi, là vì anh không thích hôn tôi, mà lý do anh không thích hôn tôi, chính là vì anh không thích tôi, trong lòng anh đã thích người khác."
Cố Vũ Thành lúc này mới tỉnh ngộ: "Đúng vậy, lý do mà anh ta luôn tìm những cô gái trông giống An Chi, nhưng chẳng có ai hôn vào có cảm giác giống khi hôn cô ấy, chính là vì trong lòng anh ta không có giây phút nào không nghĩ đến cô ấy, nên không có cảm giác với những cô gái khác."
Cứ hôn như vậy, hôn rất sâu rất lâu, An Chi suýt chút thở không ra hơi.
Nhưng với nụ hôn của Cố Vũ Thành, vừa không nỡ rời khỏi, vừa rất bá đạo, lại hôn rất sâu, khi anh ta hôn cô ấy, cả con người lẫn trái tim cô ấy đều thuộc về anh ta, cũng chính lúc đó, An Chi có thể khẳng định Cố Vũ Thành yêu cô rất sâu đậm.
Nụ hôn thật sâu cuối cùng cũng kết thúc, mọi người xung quanh lại bắt đầu cổ vũ: "Woa……không nhìn ra anh Cố lại ngầu như vậy!"
Có người tiếp lời: "Đúng vậy, kéo dài đúng một phút, một phút đấy, lại còn trong tình huống vừa uống xong một ly bia."
Vì thế có người đề nghị đi uống bia: "Anh Cố có chuyện vui, chi bằng tối nay mời chúng tôi uống bia đi, không say không về nhé."
Những người khác lại bắt đầu hùa theo: "Đúng đúng đúng……không say không về——Không say không về——Không say không về——"
Cố Vũ Thành giơ tay lên ra hiệu dừng lại, sau đó nói: "Thế này đi, hôm nay không thể uống được , ngoài ba ly đã sẵn có, tôi sẽ tặng thêm mỗi người ba ly, có được không?"
Mọi người đã hời, không phải ngày lễ cũng chẳng phải ngày tết, tổng cộng năm mươi hai người, mỗi người đều uống gấp đôi thường ngày.
Sau đó Cố Vũ Thành lại nói thêm một câu: "Đợi đến khi tôi và An Chi kết hôn, chúng ta sẽ uống không say không về, có được không?"
Tất cả mọi người đều không có ý kiến: "Được! Được! Được!"
Nói xong thì vỗ tay, tự mình uống hết bia.
Cố Vũ Thành nhìn gương mặt đỏ ửng của An Chi, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, anh ta hỏi: "Sao thế? An Chi……em vẫn ổn chứ?"
An Chi gật đầu: "Em không sao!"
Khi mọi người ra về, lúc đó đã 10, Cố Vũ Thành không thích uống đến khuya.
Dọn phòng xong thì cũng đã gần hai giờ.
Cố Vũ Thành nhìn An Chi, nói: "An Chi, có muốn tắm cùng anh không?"
An Chi không ngờ vừa quay lại bên cạnh Cố Vũ Thành thì anh ta đã ngang ngược như vậy, còn dám nói ra những lời đó.
An Chi trừng mắt nhìn Cố Vũ Thành, nói: "Đồ thần kinh!"
Cố Vũ Thành cảm thấy An Chi có mắng thế nào cũng rất đáng yêu, anh ta nói tiếp: "An Chi, vậy……vậy tại sao em không nhân lúc anh dọn dẹp vệ sinh mà đi tắm?"
An Chi đột nhiên ngẩn ra, bản thân cô ấy hình như đã vô thức chờ đợi anh ta.
Cố Vũ Thành cười híp mắt: "Thế nào? Không phải em đang đợi anh sao?"
An Chi đã tìm ra một lý do rất hợp lý: "Em……em……em không đem đồ thay, em tắm kiểu gì đây?"
Cố Vũ Thành suy nghĩ thấy cũng đúng, cô ấy đến bất ngờ như vậy, làm gì có thời gian mang theo quần áo để thay?
Cố Vũ Thành kéo An Chi lên tầng: "Đi theo anh."
Đi đến phòng gỗ bên trái, đẩy cửa ra, là phòng của Cố Vũ Thành.
Trong phòng có mùi thoang thoảng nhẹ nhàng, rất thơm.
Cố Vũ Thành bật đèn, là đèn màu vàng cam.
Cố Vũ Thành kéo lấy tay An Chi, đi đến trước tủ quần áo, nhẹ nhàng nói với An Chi: "An Chi……mở ra xem đi."
An Chi giơ tay ra, cảm thấy khó hiểu mà mở cửa tủ quần áo.
Mở cửa tủ đầu tiên, sau đó là cửa tủ thứ hai, cửa tủ thứ ba, sau khi mở hết tất cả cửa tủ ra, An Chi liền che miệng, suýt chút nữa bật khóc.
Trong tủ, ngay ngắn chỉnh tề, tất cả đều là quần áo của An Chi, ngoài tủ sau cùng là quần áo của Cố Vũ Thành, thì tất cả……đều là đồ của cô ấy.
Thì ra, mỗi một lời cô ấy từng nói, anh ta đều ghi nhớ!
Lúc đó An Chi nói: "Cố Vũ Thành này……sau này nếu anh xây nhà, trong phòng nhất định phải có một tủ quần áo thật to, bên trong sẽ toàn là quần áo của em."
Cố Vũ Thành mỉm cười dịu dàng nói: "Ừ, An Chi nữ vương, vậy quần áo của anh thì sao? Hả?"
An Chi suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Được thôi, tủ quần áo sau cùng là của anh."
Bình luận facebook