Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-142
CHƯƠNG 142: ÔNG NỘI TRONG MẮT CỐ THÀNH PHAN
CHƯƠNG 142: ÔNG NỘI TRONG MẮT CỐ THÀNH PHAN
Lòng tôi run rẩy, tôi... thật sự đã từng đến nơi đó rồi sao? Là ký ức của tôi có sự nhầm lẫn sao?
Nhưng... Cố Thành Phan nói là có lẽ, vậy có thể sẽ có một loại khả năng khác!
Tôi muốn có được cái khả năng khác kia, thế là tôi lại hỏi: “Vậy... nếu em chưa từng đến đó thì sao?”
Cố Thành Phan nói: “Nếu em chưa từng đi qua, có lẽ... sau này có thể em sẽ đến đó đấy!”
Trời ơi...
Thật khủng khiếp...
Nếu sau này tôi thật sự phải đến nơi đó, vậy thì quá là không thực tế , vì tôi không muốn đến nơi đó, hơn nữa tôi trong giấc mơ, rõ ràng là hình dáng lúc 8, 9 tuổi.
Tôi lắc đầu: “Không không không... em không tin, anh đang phỏng đoán bậy bạ cái gì thế?”
Cố Thành Phan gật đầu: “Ừ... anh cũng chỉ nghe Cố Vũ Thành nói thôi. Anh ấy nói anh ấy cứ luôn mơ thấy cảnh tượng lúc mẹ anh rời đi, còn mơ thấy mình đang ở chân núi, bước đi vô định. Mãi đến khi... có một hôm, anh ấy đến dưới chân núi Tình Nhân, cậu ấy mới cảm thấy đây chính là nơi thường xuất hiện trong giấc mơ của mình, thế là xây nhà buôn bán ở đấy.”
Tôi không ngờ lời của Cố Vũ Thành lại có ảnh hưởng lớn đến Cố Thành Phan đến thế. Tôi không nhịn được mà trêu ghẹo: “Cố Vũ Thành có phải là thần tượng của anh không thế?”
Không ngờ Cố Thành Phan lại trịnh trọng trả lời tôi: “Nói thế nào nhỉ? Em phải hiểu rằng, anh ấy là con riêng, có thể lăn lộn qua bao sóng gió trong nhà họ Cố, chắc chắn phải có bản lĩnh thật sự. Ông nội anh, cũng chính là ông nội của Cố Thanh và Cố Vũ Thành, vô cùng coi trọng anh ấy. Con riêng của Cố Trọng Nguyên, chắc chắn không chỉ có một hai người, vì sao anh ấy lại khiến cho ông nội anh thích cơ chứ? Chắc chắn là có nguyên nhân gì đó!”
Thành Phan do dự một lát, nói: “Vì vậy... anh lúc ấy, quả thực rất sùng bái anh ta.”
Tôi thấy thương Cố Thành Phan. Một người mạnh mẽ như thế mà lại rất tin phục thuyết thần học của Cố Vũ Thành.
Cố Thành Phan nhìn thấy ánh mắt tôi, hơi buồn cười hỏi: “Em biết không? Người được ông nội anh thích quả thật rất rất ít, mặc dù ông rất hòa nhã với tất cả mọi người, nhưng... người ông thật sự thích, tính đến nay, ngoại trừ Cố Vũ Thành và bố anh ra thì chẳng còn ai nữa.”
Tôi hơi ngạc nhiên, trong sự ngạc nhiên còn trộn lẫn một chút trông mong.
Trông mong cái gì chứ? Đột nhiên tôi rất muốn gặp ông nội. Một nhân vật lớn trong truyền thuyết, người từng làm mưa làm gió trong thành phố G.
Tôi hỏi Cố Thành Phan: “Vậy trong lòng anh, ông nội là người như thế nào?”
Cố Thành Phan im lặng mất một lúc, sự im lặng trong khoảng thời gian ngắn này, hẳn là đang suy nghĩ xem nên nói thế nào.
Đôi lông mày anh tuấn của Cố Thành Phan hơi nhíu lại, anh hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng nói: “Có lẽ đây chính là điều duy nhất anh không đồng ý với Cố Vũ Thành. Anh ấy cảm thấy ông nội anh là một anh hùng.”
Vừa nghe thấy câu nói này là tôi đã biết ngay Cố Thành Phan không đồng ý với danh hiệu mà người ta dành cho ông nội rồi.
Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi không định hỏi tiếp. Nếu Cố Thành Phan đã không đồng ý, vậy tôi cứ khống chế sự tò mò của tôi là được rồi.
Cố Thành Phan lại chẳng quan tâm xem tôi có muốn nghe hay không, anh bắt đầu kể: “Lúc anh còn rất nhỏ, ông nội anh vô cùng khắt khe với anh, ông lúc nào cũng bình thản với tất cả mọi người, ngay cả khi gặp chị anh, ông cũng đối xử như đối xử với cháu gái ruột của mình vậy, duy chỉ có gặp anh, ông chắc chắn sẽ sai bảo anh làm đủ thứ chuyện.”
Mắt Cố Thành Phan nhìn thẳng về phía trước, trong mắt không chút gợn sóng: “Tất cả người trong dòng tộc đều nói, đấy là vì ông nội muốn giao trọng trách lớn cho anh. Lúc đầu anh cũng tưởng như vậy, vì thế lúc anh chỉ phạm phải một sai lầm nhỏ, ông đã phóng đại lỗi lầm ấy lên hàng trăm hàng ngàn, thậm chí đến hàng vạn lần để trừng phạt anh, anh cũng rất vui vẻ chấp nhận.”
Cố Thành Phan nói đến đây, viền mắt ửng đỏ, xem ra anh hơi xúc động.
Cố Thành Phan mím môi, tiếp tục nói: “Mãi đến khi bố anh qua đời, khi tất cả mọi trọng trách thật sự dồn lên một mình anh, anh tìm ông xin ông chỉ dạy, ông chỉ cho anh bốn chữ: Tự tìm lối thoát.”
Cố Thành Phan cúi đầu, rõ ràng không muốn nhớ lại những chuyện trong quãng thời gian này nữa.
Tôi vỗ vai anh, tỏ ý nếu anh không muốn nhớ lại thì không cần nói nữa.
Cố Thành Phan ngẩng đầu. Anh mỉm cười, cười một cái rồi anh mới từ tốn nói: “Nếu như đây là vì ông hết lòng với anh thì anh cũng thật sự cảm ơn ông, nhưng kể từ đó về sau, anh không chịu sự trừng phạt của ông nữa, cũng chỉ có năm mới anh mới đi thăm ông, mà kiểu đi thăm này chẳng qua chỉ mang tính lễ tiết mà tôi. Anh không bao giờ ở lại đó mấy ngày liền nữa. Nơi ghê tởm như vậy, anh thật sự ở không nổi.”
Chắc hẳn chưa bao giờ có ai lại gọi nơi ở của người mà bản thân mình vẫn luôn kính phục là nơi ghê tởm đâu nhỉ?
Chắc hẳn cũng chưa từng có người ông nội nào lại làm khó cháu trai mình sau khi con trai mình qua đời đâu nhỉ?
Nếu như đây chỉ là chuyện nhà họ Cố, tôi nghe vậy thôi, chẳng cần để ý.
Nhưng đây là chuyện của chồng tôi, tôi không thể không để ý được, đồng thời cũng sẽ để tâm đến chuyện này.
Cứ im lặng suốt cả quãng đường như thế, chúng tôi đến căn nhà nhỏ của Cố Vũ Thành.
Vừa vào nhà, tôi nhìn đồng hồ, còn may, mới năm giờ rưỡi.
Chúng tôi... có lẽ là đến sớm quá nhỉ?
An Chi nhìn thấy chúng tôi liền vui mừng hớn hở chạy lại, kéo tay tôi nói: “Ngân Hằng... sao cậu đến sớm thế, nhớ mình rồi phải không?”
Phút chốc tôi cảm thấy An Chi hơi xa lạ. Đúng vậy, đứa khó chịu là tôi lại nhớ đến An Chi trên màn ảnh bạc trong rạp chiếu phim.
Tôi trả lời rất lịch sự: “Ừ, nhớ lắm.”
Ngay cả chính tôi cùng ngạc nhiên mình lại nghĩ ra được những lời như vậy.
Bốn người đều im lặng, chắc ai cũng nghe ra được sự xa cách trong câu nói này nhỉ?
Phút chốc tôi hơi ngại ngùng, không biết nên nói tiếp thế nào.
Cố Thành Phan đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng tôi, vội vàng cười ha ha nói: “Ha ha ha... An Chi, Ngân Hằng thật sự rất nhớ em, thế nên mới giục anh ra khỏi nhà từ rất sớm đấy.”
Cố Vũ Thành cũng rất tinh ý, chào hỏi chúng tôi: “Đúng vậy, vậy hai người đã ăn cơm chưa? Hay là... anh hấp chút há cảo cho hai người ăn nhé?”
Lúc này An Chi mới hòa hoãn lại, cô cười nói: “Đúng vậy, Ngân Hằng... muốn ăn há cảo không?”
Tôi đột nhiên nhìn thấy vết đỏ tươi trên cổ An Chi, cô ấy... và Cố Vũ Thành đã ở bên nhau rồi sao?
Sao lại không nói với tôi chứ?
Rõ ràng tôi mong hai người họ ở bên nhau, rõ ràng đã nói rằng sẽ nói với tôi đầu tiên nếu hai người đến với nhau, vì sao tôi lại không biết?
Có lẽ con người chính là như thế này. Khi bạn hiểu lầm rồi thì nhìn mọi việc cũng bắt đầu đánh giá dưới góc nhìn khác.
Vì thế, tôi khó chịu đáp: “Không ăn.”
Bầu không khí lại gượng gạo lần nữa. Cố Thành Phan đang chuẩn bị tiếp lời thì An Chi đã nhíu mày, trầm giọng hỏi tôi: “Trình Ngân Hằng... mẹ kiếp, rốt cuộc cậu làm sao thế? mẹ kiếp, nói rõ ràng cho tôi.”
CHƯƠNG 142: ÔNG NỘI TRONG MẮT CỐ THÀNH PHAN
Lòng tôi run rẩy, tôi... thật sự đã từng đến nơi đó rồi sao? Là ký ức của tôi có sự nhầm lẫn sao?
Nhưng... Cố Thành Phan nói là có lẽ, vậy có thể sẽ có một loại khả năng khác!
Tôi muốn có được cái khả năng khác kia, thế là tôi lại hỏi: “Vậy... nếu em chưa từng đến đó thì sao?”
Cố Thành Phan nói: “Nếu em chưa từng đi qua, có lẽ... sau này có thể em sẽ đến đó đấy!”
Trời ơi...
Thật khủng khiếp...
Nếu sau này tôi thật sự phải đến nơi đó, vậy thì quá là không thực tế , vì tôi không muốn đến nơi đó, hơn nữa tôi trong giấc mơ, rõ ràng là hình dáng lúc 8, 9 tuổi.
Tôi lắc đầu: “Không không không... em không tin, anh đang phỏng đoán bậy bạ cái gì thế?”
Cố Thành Phan gật đầu: “Ừ... anh cũng chỉ nghe Cố Vũ Thành nói thôi. Anh ấy nói anh ấy cứ luôn mơ thấy cảnh tượng lúc mẹ anh rời đi, còn mơ thấy mình đang ở chân núi, bước đi vô định. Mãi đến khi... có một hôm, anh ấy đến dưới chân núi Tình Nhân, cậu ấy mới cảm thấy đây chính là nơi thường xuất hiện trong giấc mơ của mình, thế là xây nhà buôn bán ở đấy.”
Tôi không ngờ lời của Cố Vũ Thành lại có ảnh hưởng lớn đến Cố Thành Phan đến thế. Tôi không nhịn được mà trêu ghẹo: “Cố Vũ Thành có phải là thần tượng của anh không thế?”
Không ngờ Cố Thành Phan lại trịnh trọng trả lời tôi: “Nói thế nào nhỉ? Em phải hiểu rằng, anh ấy là con riêng, có thể lăn lộn qua bao sóng gió trong nhà họ Cố, chắc chắn phải có bản lĩnh thật sự. Ông nội anh, cũng chính là ông nội của Cố Thanh và Cố Vũ Thành, vô cùng coi trọng anh ấy. Con riêng của Cố Trọng Nguyên, chắc chắn không chỉ có một hai người, vì sao anh ấy lại khiến cho ông nội anh thích cơ chứ? Chắc chắn là có nguyên nhân gì đó!”
Thành Phan do dự một lát, nói: “Vì vậy... anh lúc ấy, quả thực rất sùng bái anh ta.”
Tôi thấy thương Cố Thành Phan. Một người mạnh mẽ như thế mà lại rất tin phục thuyết thần học của Cố Vũ Thành.
Cố Thành Phan nhìn thấy ánh mắt tôi, hơi buồn cười hỏi: “Em biết không? Người được ông nội anh thích quả thật rất rất ít, mặc dù ông rất hòa nhã với tất cả mọi người, nhưng... người ông thật sự thích, tính đến nay, ngoại trừ Cố Vũ Thành và bố anh ra thì chẳng còn ai nữa.”
Tôi hơi ngạc nhiên, trong sự ngạc nhiên còn trộn lẫn một chút trông mong.
Trông mong cái gì chứ? Đột nhiên tôi rất muốn gặp ông nội. Một nhân vật lớn trong truyền thuyết, người từng làm mưa làm gió trong thành phố G.
Tôi hỏi Cố Thành Phan: “Vậy trong lòng anh, ông nội là người như thế nào?”
Cố Thành Phan im lặng mất một lúc, sự im lặng trong khoảng thời gian ngắn này, hẳn là đang suy nghĩ xem nên nói thế nào.
Đôi lông mày anh tuấn của Cố Thành Phan hơi nhíu lại, anh hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng nói: “Có lẽ đây chính là điều duy nhất anh không đồng ý với Cố Vũ Thành. Anh ấy cảm thấy ông nội anh là một anh hùng.”
Vừa nghe thấy câu nói này là tôi đã biết ngay Cố Thành Phan không đồng ý với danh hiệu mà người ta dành cho ông nội rồi.
Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi không định hỏi tiếp. Nếu Cố Thành Phan đã không đồng ý, vậy tôi cứ khống chế sự tò mò của tôi là được rồi.
Cố Thành Phan lại chẳng quan tâm xem tôi có muốn nghe hay không, anh bắt đầu kể: “Lúc anh còn rất nhỏ, ông nội anh vô cùng khắt khe với anh, ông lúc nào cũng bình thản với tất cả mọi người, ngay cả khi gặp chị anh, ông cũng đối xử như đối xử với cháu gái ruột của mình vậy, duy chỉ có gặp anh, ông chắc chắn sẽ sai bảo anh làm đủ thứ chuyện.”
Mắt Cố Thành Phan nhìn thẳng về phía trước, trong mắt không chút gợn sóng: “Tất cả người trong dòng tộc đều nói, đấy là vì ông nội muốn giao trọng trách lớn cho anh. Lúc đầu anh cũng tưởng như vậy, vì thế lúc anh chỉ phạm phải một sai lầm nhỏ, ông đã phóng đại lỗi lầm ấy lên hàng trăm hàng ngàn, thậm chí đến hàng vạn lần để trừng phạt anh, anh cũng rất vui vẻ chấp nhận.”
Cố Thành Phan nói đến đây, viền mắt ửng đỏ, xem ra anh hơi xúc động.
Cố Thành Phan mím môi, tiếp tục nói: “Mãi đến khi bố anh qua đời, khi tất cả mọi trọng trách thật sự dồn lên một mình anh, anh tìm ông xin ông chỉ dạy, ông chỉ cho anh bốn chữ: Tự tìm lối thoát.”
Cố Thành Phan cúi đầu, rõ ràng không muốn nhớ lại những chuyện trong quãng thời gian này nữa.
Tôi vỗ vai anh, tỏ ý nếu anh không muốn nhớ lại thì không cần nói nữa.
Cố Thành Phan ngẩng đầu. Anh mỉm cười, cười một cái rồi anh mới từ tốn nói: “Nếu như đây là vì ông hết lòng với anh thì anh cũng thật sự cảm ơn ông, nhưng kể từ đó về sau, anh không chịu sự trừng phạt của ông nữa, cũng chỉ có năm mới anh mới đi thăm ông, mà kiểu đi thăm này chẳng qua chỉ mang tính lễ tiết mà tôi. Anh không bao giờ ở lại đó mấy ngày liền nữa. Nơi ghê tởm như vậy, anh thật sự ở không nổi.”
Chắc hẳn chưa bao giờ có ai lại gọi nơi ở của người mà bản thân mình vẫn luôn kính phục là nơi ghê tởm đâu nhỉ?
Chắc hẳn cũng chưa từng có người ông nội nào lại làm khó cháu trai mình sau khi con trai mình qua đời đâu nhỉ?
Nếu như đây chỉ là chuyện nhà họ Cố, tôi nghe vậy thôi, chẳng cần để ý.
Nhưng đây là chuyện của chồng tôi, tôi không thể không để ý được, đồng thời cũng sẽ để tâm đến chuyện này.
Cứ im lặng suốt cả quãng đường như thế, chúng tôi đến căn nhà nhỏ của Cố Vũ Thành.
Vừa vào nhà, tôi nhìn đồng hồ, còn may, mới năm giờ rưỡi.
Chúng tôi... có lẽ là đến sớm quá nhỉ?
An Chi nhìn thấy chúng tôi liền vui mừng hớn hở chạy lại, kéo tay tôi nói: “Ngân Hằng... sao cậu đến sớm thế, nhớ mình rồi phải không?”
Phút chốc tôi cảm thấy An Chi hơi xa lạ. Đúng vậy, đứa khó chịu là tôi lại nhớ đến An Chi trên màn ảnh bạc trong rạp chiếu phim.
Tôi trả lời rất lịch sự: “Ừ, nhớ lắm.”
Ngay cả chính tôi cùng ngạc nhiên mình lại nghĩ ra được những lời như vậy.
Bốn người đều im lặng, chắc ai cũng nghe ra được sự xa cách trong câu nói này nhỉ?
Phút chốc tôi hơi ngại ngùng, không biết nên nói tiếp thế nào.
Cố Thành Phan đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng tôi, vội vàng cười ha ha nói: “Ha ha ha... An Chi, Ngân Hằng thật sự rất nhớ em, thế nên mới giục anh ra khỏi nhà từ rất sớm đấy.”
Cố Vũ Thành cũng rất tinh ý, chào hỏi chúng tôi: “Đúng vậy, vậy hai người đã ăn cơm chưa? Hay là... anh hấp chút há cảo cho hai người ăn nhé?”
Lúc này An Chi mới hòa hoãn lại, cô cười nói: “Đúng vậy, Ngân Hằng... muốn ăn há cảo không?”
Tôi đột nhiên nhìn thấy vết đỏ tươi trên cổ An Chi, cô ấy... và Cố Vũ Thành đã ở bên nhau rồi sao?
Sao lại không nói với tôi chứ?
Rõ ràng tôi mong hai người họ ở bên nhau, rõ ràng đã nói rằng sẽ nói với tôi đầu tiên nếu hai người đến với nhau, vì sao tôi lại không biết?
Có lẽ con người chính là như thế này. Khi bạn hiểu lầm rồi thì nhìn mọi việc cũng bắt đầu đánh giá dưới góc nhìn khác.
Vì thế, tôi khó chịu đáp: “Không ăn.”
Bầu không khí lại gượng gạo lần nữa. Cố Thành Phan đang chuẩn bị tiếp lời thì An Chi đã nhíu mày, trầm giọng hỏi tôi: “Trình Ngân Hằng... mẹ kiếp, rốt cuộc cậu làm sao thế? mẹ kiếp, nói rõ ràng cho tôi.”
Bình luận facebook